Editor: May
Vào lúc Tô Chi Niệm ôm Tống Thanh Xuân đi qua bên cạnh mình, giám đốc đại sảnh vội vàng dựa theo phân phó của Trình Thanh Thông, ân cần mở miệng nói: “Tô tiên sinh, Mẫu Đan đình đã chuẩn bị xong, ngài có thể mang Tống tiểu thư đi nơi đó nghỉ ngơi trước.”
Giám đốc đại sảnh không nói lời nào còn tốt, vừa nói xong, bước chân Tô Chi Niệm đang ôm Tống Thanh Xuân xuyên qua đám người trùng điệp bỗng dưng ngừng lại.
Áo sơ mi màu trắng trên người anh dính rất nhiều giọt máu bắn tung tóe từ trên người Dương Minh Tinh, bởi vì vừa mới phát tiết thô bạo, toát ra một thân mồ hôi, lọn tóc treo mồ hôi, trên khuôn mặt tuấn mỹ có giọt mồ hôi chậm rãi chảy xuôi xuống.
Anh như vậy, quyến rũ xinh đẹp, người nhìn thấy đều bất giác nín thở trầm ngâm, anh mở miệng, âm sắc mát lạnh, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm chạp, thậm chí còn lộ ra một cổ biếng nhác: “Anh tới Kim Bích Huy Hoàng bao lâu rồi?”
Giám đốc đại sảnh bị Tô Chi Niệm hỏi đến ngẩn người, chẳng qua rất nhanh liền phục hồi tinh thần lại, vội vàng đáp: “Bốn năm lẻ ba tháng.”
Trong khoảnh khắc tiếng nói giám đốc đại sảnh vừa rơi xuống, ánh mắt lãnh đạm của Tô Chi Niệm bỗng nhiên trở nên hơi sắc bén, trong âm sắc tao nhã tràn đầy cường ngạnh: “Thế nào? Ngốc bốn năm lẻ ba tháng, còn không học được mở to mắt? Chẳng lẽ anh không nhìn thấy cô ấy từng theo tôi đến Kim Bích Huy Hoàng nhiều lần ư? Từ lúc nào thì người tôi mang tới Kim Bích Huy Hoàng lại có thể bị người tùy tùy tiện tiện bắt nạt như vậy hả?”
Giám đốc đại sảnh bị dọa đến trên đầu quả tim dâng lên một cỗ sợ hãi, tận lực cúi thấp đầu, ngay cả dũng khí giải thích cũng không có, chỉ dám run giọng mở miệng nói: “Thực xin lỗi, Tô tiên sinh, là sai lầm của tôi.”
Không phải anh chưa từng nhìn thấy Tô tiên sinh mang theo phụ nữ khác ngoại trừ Trình tiểu thư tới, nhưng đó đều là chuyện một hai tháng trước, người có tiền sẽ luôn đổi đi đổi lại bạn gái, anh cho rằng bọn họ đã không còn quan hệ gì, cho nên liền không để ý nhiều...
Tô Chi Niệm nghe được giám đốc đại sảnh nhận lỗi, không nói gì, ôm Tống Thanh Xuân tiếp tục bước tới phía trước một bước.
Tất cả mọi người ở tại chỗ đều cho rằng bão táp đã qua, không hẹn mà cùng đồng loạt lén hít một hơi, chỉ là hơi thở kia còn chưa hít xong, Tô Chi Niệm giống như là nghĩ đến cái gì, đột nhiên lại ngừng bước chân, ánh mắt giống như lưỡi dao sắc bén, thẳng tắp bắn tới đội trưởng bảo vệ, đè ép khiến hai chân đội trưởng bảo vệ mềm nhũn, suýt nữa liền quỳ rạp xuống đất: “Còn có anh, anh ta không có mắt, anh cũng không có mắt giống như anh ta hả? Chẳng lẽ sẽ không phái thêm mấy người đi theo cô ấy, nhìn xem cô ấy có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không?”
Anh ta trong miệng Tô Chi Niệm, là chỉ giám đốc đại sảnh, tuy anh không nhìn giám đốc đại sảnh, nhưng vào lúc anh nói chữ “Anh ta” này ra, thân thể giám đốc đại sảnh vẫn run cầm cập hai cái, đội trưởng bảo vệ đứng một bên cũng run chân, lắp ba lắp bắp nói: “Tôi chưa không gặp qua Tống tiểu thư, cho nên mới xảy ra ngoài ý muốn như vậy, lần sau, lần sau tôi nhất định chú ý, Tô, Tô tiên sinh...”
Lần sau? Chỉ một lần như vậy, anh đã muốn dỡ bỏ nơi rách nát này, còn nghĩ có lần sau sao?
Trong chớp mắt, sắc mặt Tô Chi Niệm âm trầm đến cực hạn.
Đội trưởng bảo vệ ý thức được mình nói sai lời, vội vàng sửa miệng: “Là sau này, sau này... sau này Tống tiểu thư tới nữa, tôi cam đoan, cam đoan phái người đi theo toàn bộ hành trình...”
Vẻ mặt Tô Chi Niệm hơi chuyển biến tốt đẹp một chút, âm lãnh khẽ hừ một tiếng, không nói tiếp, ôm Tống Thanh Xuân sải bước xuyên qua đám người, rời đi.
Đội trưởng bảo vệ và giám đốc đại sảnh vẫn luôn chờ đến sau khi Tô Chi Niệm bước vào thang máy, mới dám hít thở từng ngụm không khí.
Vào lúc Tô Chi Niệm ôm Tống Thanh Xuân đi qua bên cạnh mình, giám đốc đại sảnh vội vàng dựa theo phân phó của Trình Thanh Thông, ân cần mở miệng nói: “Tô tiên sinh, Mẫu Đan đình đã chuẩn bị xong, ngài có thể mang Tống tiểu thư đi nơi đó nghỉ ngơi trước.”
Giám đốc đại sảnh không nói lời nào còn tốt, vừa nói xong, bước chân Tô Chi Niệm đang ôm Tống Thanh Xuân xuyên qua đám người trùng điệp bỗng dưng ngừng lại.
Áo sơ mi màu trắng trên người anh dính rất nhiều giọt máu bắn tung tóe từ trên người Dương Minh Tinh, bởi vì vừa mới phát tiết thô bạo, toát ra một thân mồ hôi, lọn tóc treo mồ hôi, trên khuôn mặt tuấn mỹ có giọt mồ hôi chậm rãi chảy xuôi xuống.
Anh như vậy, quyến rũ xinh đẹp, người nhìn thấy đều bất giác nín thở trầm ngâm, anh mở miệng, âm sắc mát lạnh, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm chạp, thậm chí còn lộ ra một cổ biếng nhác: “Anh tới Kim Bích Huy Hoàng bao lâu rồi?”
Giám đốc đại sảnh bị Tô Chi Niệm hỏi đến ngẩn người, chẳng qua rất nhanh liền phục hồi tinh thần lại, vội vàng đáp: “Bốn năm lẻ ba tháng.”
Trong khoảnh khắc tiếng nói giám đốc đại sảnh vừa rơi xuống, ánh mắt lãnh đạm của Tô Chi Niệm bỗng nhiên trở nên hơi sắc bén, trong âm sắc tao nhã tràn đầy cường ngạnh: “Thế nào? Ngốc bốn năm lẻ ba tháng, còn không học được mở to mắt? Chẳng lẽ anh không nhìn thấy cô ấy từng theo tôi đến Kim Bích Huy Hoàng nhiều lần ư? Từ lúc nào thì người tôi mang tới Kim Bích Huy Hoàng lại có thể bị người tùy tùy tiện tiện bắt nạt như vậy hả?”
Giám đốc đại sảnh bị dọa đến trên đầu quả tim dâng lên một cỗ sợ hãi, tận lực cúi thấp đầu, ngay cả dũng khí giải thích cũng không có, chỉ dám run giọng mở miệng nói: “Thực xin lỗi, Tô tiên sinh, là sai lầm của tôi.”
Không phải anh chưa từng nhìn thấy Tô tiên sinh mang theo phụ nữ khác ngoại trừ Trình tiểu thư tới, nhưng đó đều là chuyện một hai tháng trước, người có tiền sẽ luôn đổi đi đổi lại bạn gái, anh cho rằng bọn họ đã không còn quan hệ gì, cho nên liền không để ý nhiều...
Tô Chi Niệm nghe được giám đốc đại sảnh nhận lỗi, không nói gì, ôm Tống Thanh Xuân tiếp tục bước tới phía trước một bước.
Tất cả mọi người ở tại chỗ đều cho rằng bão táp đã qua, không hẹn mà cùng đồng loạt lén hít một hơi, chỉ là hơi thở kia còn chưa hít xong, Tô Chi Niệm giống như là nghĩ đến cái gì, đột nhiên lại ngừng bước chân, ánh mắt giống như lưỡi dao sắc bén, thẳng tắp bắn tới đội trưởng bảo vệ, đè ép khiến hai chân đội trưởng bảo vệ mềm nhũn, suýt nữa liền quỳ rạp xuống đất: “Còn có anh, anh ta không có mắt, anh cũng không có mắt giống như anh ta hả? Chẳng lẽ sẽ không phái thêm mấy người đi theo cô ấy, nhìn xem cô ấy có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không?”
Anh ta trong miệng Tô Chi Niệm, là chỉ giám đốc đại sảnh, tuy anh không nhìn giám đốc đại sảnh, nhưng vào lúc anh nói chữ “Anh ta” này ra, thân thể giám đốc đại sảnh vẫn run cầm cập hai cái, đội trưởng bảo vệ đứng một bên cũng run chân, lắp ba lắp bắp nói: “Tôi chưa không gặp qua Tống tiểu thư, cho nên mới xảy ra ngoài ý muốn như vậy, lần sau, lần sau tôi nhất định chú ý, Tô, Tô tiên sinh...”
Lần sau? Chỉ một lần như vậy, anh đã muốn dỡ bỏ nơi rách nát này, còn nghĩ có lần sau sao?
Trong chớp mắt, sắc mặt Tô Chi Niệm âm trầm đến cực hạn.
Đội trưởng bảo vệ ý thức được mình nói sai lời, vội vàng sửa miệng: “Là sau này, sau này... sau này Tống tiểu thư tới nữa, tôi cam đoan, cam đoan phái người đi theo toàn bộ hành trình...”
Vẻ mặt Tô Chi Niệm hơi chuyển biến tốt đẹp một chút, âm lãnh khẽ hừ một tiếng, không nói tiếp, ôm Tống Thanh Xuân sải bước xuyên qua đám người, rời đi.
Đội trưởng bảo vệ và giám đốc đại sảnh vẫn luôn chờ đến sau khi Tô Chi Niệm bước vào thang máy, mới dám hít thở từng ngụm không khí.
/1091
|