Editor: May
Âm thang vang vọng ở trong phòng tắm, trầm thấp và từ tính, dập dờn mê hoặc đáy lòng cô không thôi.
Thậm chí, thậm chí trong nháy mắt này, trong nháy mắt này, Tống Thanh Xuân cho rằng, Tô Chi Niệm chính là đang dùng giọng nói chân thật ở chỗ sâu nhất tỏ tình tình cảm sâu đậm của mình.
Chờ đến khi Tống Thanh Xuân phục hồi tinh thần lại từ trong một câu “Tô Chi Niệm yêu Tống Thanh Xuân nhất đời” trầm thấp của Tô Chi Niệm, âm thanh trong tai nghe, đã có vẻ an tĩnh hơn rất nhiều.
Từ trong âm thanh sàn sạt ồn ào, Tống Thanh Xuân có thể phán đoán ra, chính mình say rượu hẳn là đã ầm ĩ mệt mỏi, nằm ở trên giường, dưới sự làm bạn và dỗ dành nhẹ nhàng của Tô Chi Niệm liền tiến vào giấc mộng.
Có lẽ nhiều lần cô vừa ngủ thiếp đi, Tô Chi Niệm liền đứng dậy muốn rời đi, thì cô lại tỉnh lại, rầm rì lẩm bẩm kháng nghị không ngừng, Tô Chi Niệm sẽ luôn vội vàng đưa tay ra vỗ sau lưng cô: “Anh ở đây, ngủ đi...”
Lặp lại nhiều lần như vậy, trong thế giới tai nghe hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
Cách khoảng mười giây, Tống Thanh Xuân liền nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ của Tô Chi Niệm, sau đó những tiếng vang nhỏ vụn kia, giống như là anh dọn sạch những dơ bẩn mà cô nôn ra.
Trước tiên anh hẳn là mở cửa sổ, sau khi thu dọn phòng mình xong, anh đóng cửa sổ lại, trong phòng có vẻ càng yên tĩnh hơn.
Từ trong âm thanh, Tống Thanh Xuân có thể nghe ra sau khi Tô Chi Niệm đi ra từ nhà vệ sinh, rửa mặt xong, hẳn đã đi đến cạnh giường, tóm lại, trong tai nghe ngoại trừ tiếng sàn sạt rất nhỏ nhặt, không bất kỳ tiếng vang nào.
Vào lúc Tống Thanh Xuân cho rằng chính mình đã ngủ say, trận gà bay chó chạy say rượu này đến đây liền kết thúc, cô muốn kéo tai nghe bên tai xuống, liền nghe thấy tiếng nói rất đạm rất nhạt của Tô Chi Niệm truyền tới: “Em nói đi, rốt cuộc anh nên làm thế nào với anh đây?”
Nói xong, trong tai nghe lại an tĩnh rất lâu rất lâu, sau đó chính là một tiếng thở dài rất nhẹ rất nhẹ của Tô Chi Niệm, sau đó nữa thì anh đi ra khỏi phòng ngủ.
Rốt cuộc anh nên làm gì với em đây?
Mấy chữ đơn giản này, giống như một loại sức lực che giấu cực lớn, hung hăng đánh trúng lên trái tim của Tống Thanh Xuân.
Vì sao Tô Chi Niệm muốn nói với cô lời như vậy?
Tràn ngập bất đắc dĩ, rồi lại xen lẫn đau đớn nồng đậm, giống như là đang giãy giụa quấn quýt không ngừng...
Chẳng lẽ, thật giống như bạn bè trên mạng trả lời, thật ra đáy lòng Tô Chi Niệm là có cô, nhưng đáy lòng vẫn không quên được Đình Đình anh từng yêu sâu đậm đó, cho nên anh đang do dự phân vân đung đưa không ngừng?
Biết tro tàn lại cháy là cảm giác như thế nào không?
Tống Thanh Xuân cảm thấy lúc này mình chính là tâm tình tro tàn lại cháy.
Lúc trước một hộp thuốc tránh thai kia của Tô Chi Niệm thật đã đuổi tận giết tuyệt hy vọng duy nhất cuối cùng nơi đáy lòng cô.
Cô thật cho rằng, cuộc đời này giữa anh và cô sẽ không có chút khả năng nào nữa.
Nếu là nói tối hôm qua, lúc cô bị người suýt nữa bắt nạt ở Kim Bích Huy Hoàng, biểu hiện của anh khiến cho cô chỉ là hoài nghi trong lòng anh có cô; như vậy đoạn ghi âm trong điện thoại lúc này đã hoàn toàn khiến cho cô khẳng định trong lòng anh là có cô.
Tuy rằng cô không biết, ở đáy lòng của anh, rốt cuộc cô quan trọng bao nhiêu, nhưng tuyệt đối không phải như một chút cũng không quan trọng như anh biểu hiện ra.
Như vậy liền đủ ... đã đủ rồi...
Cho tới nay, trước giờ cô sợ nhất đều không phải là anh cự tuyệt, mà là cô đối với anh mà nói chỉ là một người không quan trọng.
Cô không để ý anh thích người khác, không phải cô cũng từng như anh, thích qua anh Dĩ Nam sao? Càng huống chi, đời này của anh cũng không có cơ hội ở cùng một chỗ với người anh thích mà...
Âm thang vang vọng ở trong phòng tắm, trầm thấp và từ tính, dập dờn mê hoặc đáy lòng cô không thôi.
Thậm chí, thậm chí trong nháy mắt này, trong nháy mắt này, Tống Thanh Xuân cho rằng, Tô Chi Niệm chính là đang dùng giọng nói chân thật ở chỗ sâu nhất tỏ tình tình cảm sâu đậm của mình.
Chờ đến khi Tống Thanh Xuân phục hồi tinh thần lại từ trong một câu “Tô Chi Niệm yêu Tống Thanh Xuân nhất đời” trầm thấp của Tô Chi Niệm, âm thanh trong tai nghe, đã có vẻ an tĩnh hơn rất nhiều.
Từ trong âm thanh sàn sạt ồn ào, Tống Thanh Xuân có thể phán đoán ra, chính mình say rượu hẳn là đã ầm ĩ mệt mỏi, nằm ở trên giường, dưới sự làm bạn và dỗ dành nhẹ nhàng của Tô Chi Niệm liền tiến vào giấc mộng.
Có lẽ nhiều lần cô vừa ngủ thiếp đi, Tô Chi Niệm liền đứng dậy muốn rời đi, thì cô lại tỉnh lại, rầm rì lẩm bẩm kháng nghị không ngừng, Tô Chi Niệm sẽ luôn vội vàng đưa tay ra vỗ sau lưng cô: “Anh ở đây, ngủ đi...”
Lặp lại nhiều lần như vậy, trong thế giới tai nghe hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
Cách khoảng mười giây, Tống Thanh Xuân liền nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ của Tô Chi Niệm, sau đó những tiếng vang nhỏ vụn kia, giống như là anh dọn sạch những dơ bẩn mà cô nôn ra.
Trước tiên anh hẳn là mở cửa sổ, sau khi thu dọn phòng mình xong, anh đóng cửa sổ lại, trong phòng có vẻ càng yên tĩnh hơn.
Từ trong âm thanh, Tống Thanh Xuân có thể nghe ra sau khi Tô Chi Niệm đi ra từ nhà vệ sinh, rửa mặt xong, hẳn đã đi đến cạnh giường, tóm lại, trong tai nghe ngoại trừ tiếng sàn sạt rất nhỏ nhặt, không bất kỳ tiếng vang nào.
Vào lúc Tống Thanh Xuân cho rằng chính mình đã ngủ say, trận gà bay chó chạy say rượu này đến đây liền kết thúc, cô muốn kéo tai nghe bên tai xuống, liền nghe thấy tiếng nói rất đạm rất nhạt của Tô Chi Niệm truyền tới: “Em nói đi, rốt cuộc anh nên làm thế nào với anh đây?”
Nói xong, trong tai nghe lại an tĩnh rất lâu rất lâu, sau đó chính là một tiếng thở dài rất nhẹ rất nhẹ của Tô Chi Niệm, sau đó nữa thì anh đi ra khỏi phòng ngủ.
Rốt cuộc anh nên làm gì với em đây?
Mấy chữ đơn giản này, giống như một loại sức lực che giấu cực lớn, hung hăng đánh trúng lên trái tim của Tống Thanh Xuân.
Vì sao Tô Chi Niệm muốn nói với cô lời như vậy?
Tràn ngập bất đắc dĩ, rồi lại xen lẫn đau đớn nồng đậm, giống như là đang giãy giụa quấn quýt không ngừng...
Chẳng lẽ, thật giống như bạn bè trên mạng trả lời, thật ra đáy lòng Tô Chi Niệm là có cô, nhưng đáy lòng vẫn không quên được Đình Đình anh từng yêu sâu đậm đó, cho nên anh đang do dự phân vân đung đưa không ngừng?
Biết tro tàn lại cháy là cảm giác như thế nào không?
Tống Thanh Xuân cảm thấy lúc này mình chính là tâm tình tro tàn lại cháy.
Lúc trước một hộp thuốc tránh thai kia của Tô Chi Niệm thật đã đuổi tận giết tuyệt hy vọng duy nhất cuối cùng nơi đáy lòng cô.
Cô thật cho rằng, cuộc đời này giữa anh và cô sẽ không có chút khả năng nào nữa.
Nếu là nói tối hôm qua, lúc cô bị người suýt nữa bắt nạt ở Kim Bích Huy Hoàng, biểu hiện của anh khiến cho cô chỉ là hoài nghi trong lòng anh có cô; như vậy đoạn ghi âm trong điện thoại lúc này đã hoàn toàn khiến cho cô khẳng định trong lòng anh là có cô.
Tuy rằng cô không biết, ở đáy lòng của anh, rốt cuộc cô quan trọng bao nhiêu, nhưng tuyệt đối không phải như một chút cũng không quan trọng như anh biểu hiện ra.
Như vậy liền đủ ... đã đủ rồi...
Cho tới nay, trước giờ cô sợ nhất đều không phải là anh cự tuyệt, mà là cô đối với anh mà nói chỉ là một người không quan trọng.
Cô không để ý anh thích người khác, không phải cô cũng từng như anh, thích qua anh Dĩ Nam sao? Càng huống chi, đời này của anh cũng không có cơ hội ở cùng một chỗ với người anh thích mà...
/1091
|