Editor: May
“Đúng vậy...” Tần Dĩ Nam gật đầu, lời còn chưa nói hết, Tống Thanh Xuân bỗng nhiên liền xoay người, chạy về phía thang máy.
“Tống Tống...” Tần Dĩ Nam bị tới cũng vội vàng đi cũng vội vàng của Tống Thanh Xuân làm cho không hiểu ra sao, cất cao giọng, hô một tiếng tên cô, tính gọi cô lại, hỏi rõ ràng.
Tống Thanh Xuân hiểu rõ ý tứ của Tần Dĩ Nam, không đợi anh đi về phía cô, liền nhấn thang máy, tốc độ nói chuyện cực nhanh đoạt nói trước: “Anh Dĩ Nam, hiện tại em không có thời gian giải thích với anh, chờ em đi gặp một người, em sẽ từ từ nói với anh...”
Lời nói của Tống Thanh Xuân còn chưa nói xong, cửa thang máy liền mở ra, cô hùng hùng hổ hổ chui vào trong, nhấn chốt đóng kín.
Đến tầng một, cửa thang máy vừa mở ra, Tống Thanh Xuân liền nói một câu “Xin lỗi, cho qua” với người ngăn cản ở trước mặt mình, sau đó liền khẩn cấp vội vã chen ra ngoài từ trong cửa thang máy còn hoàn toàn chưa mở ra.
Cô chạy chậm một đường ra khỏi tòa nhà, ven đường đúng lúc dừng một chiếc xe taxi, hành khách bên trong đang tính tiền.
Cô xông lên trước, không nói hai lời kéo cửa xe phía sau ra, ngồi xuống.
Hành khách trên ghế lái phụ nhận tiền lẻ, vừa xuống xe, Tống Thanh Xuân liền lập tức mở miệng, ném bốn chữ về phía tài xế taxi: “Xí nghiệp Tô thị.”
Xe chạy khoảng năm phút sau, đầu ngón tay nắm hộp quà nhăn nheo sau khi ngâm nước của Tống Thanh Xuân liền nhẹ nhàng run rẩy lên.
Thật ra mới bắt đầu, cô cũng không xác định được đây là món quà anh Dĩ Nam tặng cho mình, chỉ là khi cô nhìn thấy màu sắc thuốc màu trên áo sơ mi và trên váy của cô đều là giống nhau như đúc, trong đầu cô không hiểu ra sao cả liền hiện ra một phán đoán to gan, cho nên cô liền tới tìm Tần Dĩ Nam chứng thực ... Không nghĩ tới, giống như suy đoán của cô, đây thật sự là món quà anh Dĩ Nam tặng cho cô vào đêm trừ tịch.
Một đêm trừ tịch kia, lúc cô nhận được điện thoại của Phương Nhu, liền bị người khống chế, ném vào trong hồ.
Lúc đó túi xách của cô bởi vì lấy điện thoại di động ra, không có kéo khoá kéo, cho nên đồ trong túi đều rải rác ở trong hồ.
Bao gồm cả món quà anh Dĩ Nam tặng cho cô nhưng còn chưa kịp mở ra xem kia.
Lúc đó cô còn bởi vậy mà tiếc nuối nho nhỏ một lúc.
Chính là cô không nghĩ tới, cách chín tháng sau đó, cô lại phát hiện hộp quà vốn nên táng thân ở đáy hồ Bắc Hải ở trong biệt thự của Tô Chi Niệm.
Hộp quà này ở trong nhà Tô Chi Niệm, điều này nói rõ... Nói rõ, đêm cô ngã vào trong hồ đó, lúc kề bên sinh tử, người cứu cô ra, chính là anh -- Tô Chi Niệm!
Tống Thanh Xuân nghĩ tới đây, đầu ngón tay run cầm cập càng lợi hại hơn, máu toàn thân đều sôi trào lên theo, thậm chí cô cũng có thể cảm giác rõ ràng được mỗi một tế bào trong thân thể mình đều đang rung động kịch liệt.
Cho nên... Trong khoảng thời gian ngắn cô không hiểu ra sao cả bị người đuổi giết, đẩy vào chỗ chết, người đã luôn luôn ở sau lưng yên lặng bảo vệ cô, cũng rất có thể không thoát liên quan được với anh...
Không, không phải không thoát liên quan được với anh, mà rất có thể chính là anh.
Bởi vì lúc ở trong phòng làm việc, cô suýt nữa bị anh chàng chuyển phát nhanh lấy dao đâm trúng, cũng là anh lao tới cứu cô đầu tiên!
Hộp quà này, liền giống như là chìa khóa cởi bỏ điều bí ấn trong đầu Tống Thanh Xuân, khiến cho cô bỗng chốc thông suốt những mê muội trong lòng mình.
Khó trách ban đầu ở trên hoạt động của xí nghiệp Tống thị, lúc cô ở trong phòng rửa tay soi gương, không hiểu ra sao cả cảm thấy nụ hôn ngày đó anh cho cô giống như nụ hôn sâu lúc rơi xuống nước vào đêm trừ tịch đó.
“Đúng vậy...” Tần Dĩ Nam gật đầu, lời còn chưa nói hết, Tống Thanh Xuân bỗng nhiên liền xoay người, chạy về phía thang máy.
“Tống Tống...” Tần Dĩ Nam bị tới cũng vội vàng đi cũng vội vàng của Tống Thanh Xuân làm cho không hiểu ra sao, cất cao giọng, hô một tiếng tên cô, tính gọi cô lại, hỏi rõ ràng.
Tống Thanh Xuân hiểu rõ ý tứ của Tần Dĩ Nam, không đợi anh đi về phía cô, liền nhấn thang máy, tốc độ nói chuyện cực nhanh đoạt nói trước: “Anh Dĩ Nam, hiện tại em không có thời gian giải thích với anh, chờ em đi gặp một người, em sẽ từ từ nói với anh...”
Lời nói của Tống Thanh Xuân còn chưa nói xong, cửa thang máy liền mở ra, cô hùng hùng hổ hổ chui vào trong, nhấn chốt đóng kín.
Đến tầng một, cửa thang máy vừa mở ra, Tống Thanh Xuân liền nói một câu “Xin lỗi, cho qua” với người ngăn cản ở trước mặt mình, sau đó liền khẩn cấp vội vã chen ra ngoài từ trong cửa thang máy còn hoàn toàn chưa mở ra.
Cô chạy chậm một đường ra khỏi tòa nhà, ven đường đúng lúc dừng một chiếc xe taxi, hành khách bên trong đang tính tiền.
Cô xông lên trước, không nói hai lời kéo cửa xe phía sau ra, ngồi xuống.
Hành khách trên ghế lái phụ nhận tiền lẻ, vừa xuống xe, Tống Thanh Xuân liền lập tức mở miệng, ném bốn chữ về phía tài xế taxi: “Xí nghiệp Tô thị.”
Xe chạy khoảng năm phút sau, đầu ngón tay nắm hộp quà nhăn nheo sau khi ngâm nước của Tống Thanh Xuân liền nhẹ nhàng run rẩy lên.
Thật ra mới bắt đầu, cô cũng không xác định được đây là món quà anh Dĩ Nam tặng cho mình, chỉ là khi cô nhìn thấy màu sắc thuốc màu trên áo sơ mi và trên váy của cô đều là giống nhau như đúc, trong đầu cô không hiểu ra sao cả liền hiện ra một phán đoán to gan, cho nên cô liền tới tìm Tần Dĩ Nam chứng thực ... Không nghĩ tới, giống như suy đoán của cô, đây thật sự là món quà anh Dĩ Nam tặng cho cô vào đêm trừ tịch.
Một đêm trừ tịch kia, lúc cô nhận được điện thoại của Phương Nhu, liền bị người khống chế, ném vào trong hồ.
Lúc đó túi xách của cô bởi vì lấy điện thoại di động ra, không có kéo khoá kéo, cho nên đồ trong túi đều rải rác ở trong hồ.
Bao gồm cả món quà anh Dĩ Nam tặng cho cô nhưng còn chưa kịp mở ra xem kia.
Lúc đó cô còn bởi vậy mà tiếc nuối nho nhỏ một lúc.
Chính là cô không nghĩ tới, cách chín tháng sau đó, cô lại phát hiện hộp quà vốn nên táng thân ở đáy hồ Bắc Hải ở trong biệt thự của Tô Chi Niệm.
Hộp quà này ở trong nhà Tô Chi Niệm, điều này nói rõ... Nói rõ, đêm cô ngã vào trong hồ đó, lúc kề bên sinh tử, người cứu cô ra, chính là anh -- Tô Chi Niệm!
Tống Thanh Xuân nghĩ tới đây, đầu ngón tay run cầm cập càng lợi hại hơn, máu toàn thân đều sôi trào lên theo, thậm chí cô cũng có thể cảm giác rõ ràng được mỗi một tế bào trong thân thể mình đều đang rung động kịch liệt.
Cho nên... Trong khoảng thời gian ngắn cô không hiểu ra sao cả bị người đuổi giết, đẩy vào chỗ chết, người đã luôn luôn ở sau lưng yên lặng bảo vệ cô, cũng rất có thể không thoát liên quan được với anh...
Không, không phải không thoát liên quan được với anh, mà rất có thể chính là anh.
Bởi vì lúc ở trong phòng làm việc, cô suýt nữa bị anh chàng chuyển phát nhanh lấy dao đâm trúng, cũng là anh lao tới cứu cô đầu tiên!
Hộp quà này, liền giống như là chìa khóa cởi bỏ điều bí ấn trong đầu Tống Thanh Xuân, khiến cho cô bỗng chốc thông suốt những mê muội trong lòng mình.
Khó trách ban đầu ở trên hoạt động của xí nghiệp Tống thị, lúc cô ở trong phòng rửa tay soi gương, không hiểu ra sao cả cảm thấy nụ hôn ngày đó anh cho cô giống như nụ hôn sâu lúc rơi xuống nước vào đêm trừ tịch đó.
/1091
|