Editor: May
Tống Thanh Xuân nghĩ tới đây, khóe môi đều hơi hơi cong lên, nước mắt rơi xuống theo khóe mắt của cô, cô lại nhẹ nhàng mở miệng, hỏi: “Tô Chi Niệm, thật ra, anh thích em, đúng không?”
Một câu nói nhàn nhạt của cô, giống như là một quả bom rất lớn, nổ tung ở bên tai của Tô Chi Niệm, khiến ánh mắt anh hơi chấn động một chút, sau đó liền hoàn toàn phục hồi tinh thần lại từ trong nụ hôn kịch liệt vừa rồi.
Đáy mắt đen nhánh trầm tĩnh thâm thúy của anh còn sót lại sóng lớn mê loạn, nhưng lý trí của anh đã ép toàn bộ tình triều cuồn cuộn trong cơ thể xuống.
Anh đối mặt với câu hỏi của cô, không có mở miệng đáp lại trước, mà là đưa tay ra, kéo cô kéo ra ngoài từ trong lòng của anh.
Lực đạo anh rất nhẹ, lại một tia kiên quyết không phản kháng được.
Đáy lòng Tống Thanh Xuân bỗng chốc liền trở nên hơi hoảng hốt, cô theo bản năng rơi bàn tay dừng ở trên mặt anh lên trên vai của anh, hung hăng bắt lấy anh, hơi ngẩng đầu, nhìn thẳng mắt anh, làm ra giải đáp cho phản ứng của anh: “Đã như vậy rồi, mà anh vẫn muốn đẩy em ra sao?”
Tô Chi Niệm mấp máy môi, quay đầu đi, tránh né tầm mắt của cô, hất tay cô đặt ở trên vai anh xuống.
Tống Thanh Xuân biết, anh đây là muốn kéo mở tay cô, cô bất giác gia tăng lực đạo nắm lấy quần áo của anh, ngữ điệu vốn mềm mại, bỗng chốc trở nên hơi nôn nóng lên: “Tô Chi Niệm, anh rõ ràng thích em, vì sao nhất định phải giả vờ không thích em?”
“Có phải anh đang lo lắng do dự chuyện gì không? Hoặc là, có phải anh có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ nào không?” Trực giác của phụ nữ nói cho Tống Thanh Xuân biết, suy đoán của cô là thật, cô sợ anh bỗng nhiên đẩy cô ra, không cho cô cả cơ hội nói chuyện, cô gần như là không hề dừng lại một chút nào tiếp tục nói: “Anh có thể nói với em mà...”
Tống Thanh Xuân nỗ lực khắc chế run rẩy trong giọng nói của mình, ánh mắt nhìn anh, đều tràn ngập một chút mong đợi: “... Chúng ta có thể cùng nhau đối mặt.”
Cùng nhau đối mặt... Lúc bốn chữ này rơi vào trong tai Tô Chi Niệm, khiến cho động tác hai tay vốn muốn kéo Tống Thanh Xuân xuống của anh bỗng nhiên liền ngừng lại.
Cùng nhau đối mặt... Câu nói thật tốt đẹp... Anh nằm mơ cũng muốn có một ngày, có thể cùng cô cùng nhau đối mặt... Nhưng nếu như thật có thể cùng cô cùng nhau đối mặt, như vậy những năm gần đây, anh cần gì phải một mình yên lặng chịu đựng?
Anh thật sự bởi vì câu “Cùng nhau đối mặt” của cô mà rất xúc động, thậm chí là có chút cảm động ... Thậm chí là, anh thật rất muốn bỏ xuống tất cả, mang cô cùng xuống địa ngục.
Nhưng mà, anh yêu cô như vậy, thật làm không được chuyện ích kỷ như thế.
Anh thà rằng cô cực kỳ hận anh, cũng phải để cô lại trong thiên đường tốt đẹp.
Tống Thanh Xuân cũng không nháy mắt nhìn anh chăm chú, cô không biết, tiếp theo chính mình sẽ đối mặt rốt cuộc là thiên đường hay là địa ngục, hô hấp của cô đều đã dần dần dừng lại theo.
Anh chậm chạp không chịu mở miệng như vậy, khiến cho tâm cô càng lúc càng thấp thỏm, càng lúc càng bất an, cuối cùng cô có chút không chịu nổi lại mở miệng, gọi tên anh: “Tô Chi Niệm?”
Theo tiếng nói của cô, anh chậm rãi hướng tầm mắt lên trên mặt cô.
Trong tròng mắt thật sâu của cô, có tâm tình rất phức tạp giống như thủy triều đang lăn lộn, qua một hồi lâu, mới bình tĩnh lại, sau đó anh liền nhẹ giọng gọi tên cô: “Thanh Xuân...”
“Em nói không sai, đêm giao thừa, người cứu em ở trong công viên Bắc Hải là tôi.”
Tống Thanh Xuân nghĩ tới đây, khóe môi đều hơi hơi cong lên, nước mắt rơi xuống theo khóe mắt của cô, cô lại nhẹ nhàng mở miệng, hỏi: “Tô Chi Niệm, thật ra, anh thích em, đúng không?”
Một câu nói nhàn nhạt của cô, giống như là một quả bom rất lớn, nổ tung ở bên tai của Tô Chi Niệm, khiến ánh mắt anh hơi chấn động một chút, sau đó liền hoàn toàn phục hồi tinh thần lại từ trong nụ hôn kịch liệt vừa rồi.
Đáy mắt đen nhánh trầm tĩnh thâm thúy của anh còn sót lại sóng lớn mê loạn, nhưng lý trí của anh đã ép toàn bộ tình triều cuồn cuộn trong cơ thể xuống.
Anh đối mặt với câu hỏi của cô, không có mở miệng đáp lại trước, mà là đưa tay ra, kéo cô kéo ra ngoài từ trong lòng của anh.
Lực đạo anh rất nhẹ, lại một tia kiên quyết không phản kháng được.
Đáy lòng Tống Thanh Xuân bỗng chốc liền trở nên hơi hoảng hốt, cô theo bản năng rơi bàn tay dừng ở trên mặt anh lên trên vai của anh, hung hăng bắt lấy anh, hơi ngẩng đầu, nhìn thẳng mắt anh, làm ra giải đáp cho phản ứng của anh: “Đã như vậy rồi, mà anh vẫn muốn đẩy em ra sao?”
Tô Chi Niệm mấp máy môi, quay đầu đi, tránh né tầm mắt của cô, hất tay cô đặt ở trên vai anh xuống.
Tống Thanh Xuân biết, anh đây là muốn kéo mở tay cô, cô bất giác gia tăng lực đạo nắm lấy quần áo của anh, ngữ điệu vốn mềm mại, bỗng chốc trở nên hơi nôn nóng lên: “Tô Chi Niệm, anh rõ ràng thích em, vì sao nhất định phải giả vờ không thích em?”
“Có phải anh đang lo lắng do dự chuyện gì không? Hoặc là, có phải anh có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ nào không?” Trực giác của phụ nữ nói cho Tống Thanh Xuân biết, suy đoán của cô là thật, cô sợ anh bỗng nhiên đẩy cô ra, không cho cô cả cơ hội nói chuyện, cô gần như là không hề dừng lại một chút nào tiếp tục nói: “Anh có thể nói với em mà...”
Tống Thanh Xuân nỗ lực khắc chế run rẩy trong giọng nói của mình, ánh mắt nhìn anh, đều tràn ngập một chút mong đợi: “... Chúng ta có thể cùng nhau đối mặt.”
Cùng nhau đối mặt... Lúc bốn chữ này rơi vào trong tai Tô Chi Niệm, khiến cho động tác hai tay vốn muốn kéo Tống Thanh Xuân xuống của anh bỗng nhiên liền ngừng lại.
Cùng nhau đối mặt... Câu nói thật tốt đẹp... Anh nằm mơ cũng muốn có một ngày, có thể cùng cô cùng nhau đối mặt... Nhưng nếu như thật có thể cùng cô cùng nhau đối mặt, như vậy những năm gần đây, anh cần gì phải một mình yên lặng chịu đựng?
Anh thật sự bởi vì câu “Cùng nhau đối mặt” của cô mà rất xúc động, thậm chí là có chút cảm động ... Thậm chí là, anh thật rất muốn bỏ xuống tất cả, mang cô cùng xuống địa ngục.
Nhưng mà, anh yêu cô như vậy, thật làm không được chuyện ích kỷ như thế.
Anh thà rằng cô cực kỳ hận anh, cũng phải để cô lại trong thiên đường tốt đẹp.
Tống Thanh Xuân cũng không nháy mắt nhìn anh chăm chú, cô không biết, tiếp theo chính mình sẽ đối mặt rốt cuộc là thiên đường hay là địa ngục, hô hấp của cô đều đã dần dần dừng lại theo.
Anh chậm chạp không chịu mở miệng như vậy, khiến cho tâm cô càng lúc càng thấp thỏm, càng lúc càng bất an, cuối cùng cô có chút không chịu nổi lại mở miệng, gọi tên anh: “Tô Chi Niệm?”
Theo tiếng nói của cô, anh chậm rãi hướng tầm mắt lên trên mặt cô.
Trong tròng mắt thật sâu của cô, có tâm tình rất phức tạp giống như thủy triều đang lăn lộn, qua một hồi lâu, mới bình tĩnh lại, sau đó anh liền nhẹ giọng gọi tên cô: “Thanh Xuân...”
“Em nói không sai, đêm giao thừa, người cứu em ở trong công viên Bắc Hải là tôi.”
/1091
|