Editor: May
“Hả?” Tần Dĩ Nam chuyển tầm mắt từ hộp thuốc đến trên mặt Tống Thanh Xuân.
Tống Thanh Xuân hạ mí mắt, giống như là đang suy nghĩ cái gì.
Tần Dĩ Nam kiên nhẫn chờ giây lát, thấy cô vẫn luôn không có ý lên tiếng, lại hỏi: “Thế nào?”
Tay Tống Thanh Xuân đặt ở trên đầu gối, bất giác nắm thành quyền.
Có mấy lời, còn không nói ra, trong mắt liền có chua xót ấm áp.
Cô mấp máy khóe môi, dưới đáy lòng suy nghĩ cẩn thận chuyện đó một lần, xác định chính mình thật tính toán làm như thế, mới ngẩng đầu, đối diện mắt Tần Dĩ Nam, hỏi: “Anh Dĩ Nam, hiện tại anh và Đường Noãn còn liên lạc không?”
Tần Dĩ Nam nghiễm nhiên là không nghĩ tới Tống Thanh Xuân sẽ đột nhiên hỏi mình vấn đề này, anh có chút ngoài ý muốn bỗng chốc ngây ngẩn, sau đó mới khuôn mặt thản nhiên lắc đầu, khai báo chi tiết: “Đã lâu không liên lạc rồi.”
Dừng một chút, Tần Dĩ Nam lại bổ sung một câu: “Anh và cô ta... chia tay.”
Tống Thanh Xuân nghĩ, nếu như vào một năm trước, cô nghe được câu này từ trong miệng Tần Dĩ Nam, cô khẳng định sẽ hết sức cao hứng.
Chỉ tiếc, thời gian một năm, thay đổi quá nhiều quá nhiều, cô từng chờ câu nói này lâu như vậy, lúc này rơi vào trong tai cô, biến thành cục diện vô cảm.
Tần Dĩ Nam thấy Tống Thanh Xuân lại trầm mặc không lên tiếng, kéo môi nở nụ cười, lại mở miệng nói lần nữa: “Lại nói, anh và cô ta thật không thế nào thích hợp... Như vậy tiếp tục dây dưa, cũng không có ý tứ gì, chẳng qua... sao em đột nhiên muốn hỏi chuyện này?”
Tống Thanh Xuân nghe được câu hỏi của Tần Dĩ Nam, con ngươi đen nhánh nhẹ nhàng động, tiếp tục đè ép nước mắt bị cô liều mạng che giấu xuống dưới về lại trong bụng, mới mở miệng, nói lời nói không có chút liên quan gì với câu hỏi của Tần Dĩ Nam: “Anh Dĩ Nam, buổi tôi hôm sau ba em nằm viện, anh đã gọi điện thoại cho em, anh còn nhớ không?”
Tần Dĩ Nam trầm mặc vài giây, nghĩ đến Tống Thanh Xuân chỉ là chuyện lần đó, anh khẽ gật đầu: “Nhớ được.”
Tống Thanh Xuân giống như không biết nên mở miệng như thế nào, có chút ngại ngùng cúi đầu, túm tóc, sau một lúc lâu, mới hỏi: “Vậy anh, còn nhớ được đêm đó, anh gọi điện thoại cho em nói gì không?”
Đêm đó anh nói gì?
Anh nói, Tống Tống, hiện tại thân thể bác Tống không tốt, có thể sẽ muốn để cho em mau chóng có chỗ dựa vào, một thời gian trước, không phải em nói với anh, cần anh phối hợp diễn kịch với em sao? Bây giờ anh gọi điện thoại cho em, là muốn nói với em, nếu như em muốn, anh có thể chăm sóc em cả đời...
Tần Dĩ Nam lướt những lời nói này qua trong đầu một lần, sau đó giống như phán đoán được mục đích Tống Thanh Xuân nhắc tới chuyện này, do đó hỏi: “Em là muốn anh phối hợp diễn kịch với em sao?”
Tống Thanh Xuân nhẹ nhàng lắc lắc đầu, qua khoảng mười giây, mới mở miệng: “Không phải diễn kịch.”
Không phải diễn kịch? Tần Dĩ Nam nhìn ánh mắt bình tĩnh của Tống Thanh Xuân.
Tống Thanh Xuân cong khóe môi cười lần nữa, sau đó cô quay đầu, ánh mắt trong suốt nhìn Tần Dĩ Nam chăm chú, nói: “Anh Dĩ Nam, không phải anh nói, nếu như em muốn, anh có thể chăm sóc em cả đời sao?”
Tống Thanh Xuân nói đến đây, hít sâu một hơi, giữ ngữ điệu bình tĩnh tiếp tục nói: “Nếu như em nói, hiện tại em muốn, anh...”
Tống Thanh Xuân giống như chưa nghĩ ra lý do thoái thác, lại ngừng lại, chẳng qua rất nhanh, cô liền mở miệng lần nữa, đổi một loại phương thức, hoàn chỉnh biểu đạt ra ý tứ của mình: “Đơn giản mà nói, chính là anh Dĩ Nam, chúng ta kết hôn đi.”
“Hả?” Tần Dĩ Nam chuyển tầm mắt từ hộp thuốc đến trên mặt Tống Thanh Xuân.
Tống Thanh Xuân hạ mí mắt, giống như là đang suy nghĩ cái gì.
Tần Dĩ Nam kiên nhẫn chờ giây lát, thấy cô vẫn luôn không có ý lên tiếng, lại hỏi: “Thế nào?”
Tay Tống Thanh Xuân đặt ở trên đầu gối, bất giác nắm thành quyền.
Có mấy lời, còn không nói ra, trong mắt liền có chua xót ấm áp.
Cô mấp máy khóe môi, dưới đáy lòng suy nghĩ cẩn thận chuyện đó một lần, xác định chính mình thật tính toán làm như thế, mới ngẩng đầu, đối diện mắt Tần Dĩ Nam, hỏi: “Anh Dĩ Nam, hiện tại anh và Đường Noãn còn liên lạc không?”
Tần Dĩ Nam nghiễm nhiên là không nghĩ tới Tống Thanh Xuân sẽ đột nhiên hỏi mình vấn đề này, anh có chút ngoài ý muốn bỗng chốc ngây ngẩn, sau đó mới khuôn mặt thản nhiên lắc đầu, khai báo chi tiết: “Đã lâu không liên lạc rồi.”
Dừng một chút, Tần Dĩ Nam lại bổ sung một câu: “Anh và cô ta... chia tay.”
Tống Thanh Xuân nghĩ, nếu như vào một năm trước, cô nghe được câu này từ trong miệng Tần Dĩ Nam, cô khẳng định sẽ hết sức cao hứng.
Chỉ tiếc, thời gian một năm, thay đổi quá nhiều quá nhiều, cô từng chờ câu nói này lâu như vậy, lúc này rơi vào trong tai cô, biến thành cục diện vô cảm.
Tần Dĩ Nam thấy Tống Thanh Xuân lại trầm mặc không lên tiếng, kéo môi nở nụ cười, lại mở miệng nói lần nữa: “Lại nói, anh và cô ta thật không thế nào thích hợp... Như vậy tiếp tục dây dưa, cũng không có ý tứ gì, chẳng qua... sao em đột nhiên muốn hỏi chuyện này?”
Tống Thanh Xuân nghe được câu hỏi của Tần Dĩ Nam, con ngươi đen nhánh nhẹ nhàng động, tiếp tục đè ép nước mắt bị cô liều mạng che giấu xuống dưới về lại trong bụng, mới mở miệng, nói lời nói không có chút liên quan gì với câu hỏi của Tần Dĩ Nam: “Anh Dĩ Nam, buổi tôi hôm sau ba em nằm viện, anh đã gọi điện thoại cho em, anh còn nhớ không?”
Tần Dĩ Nam trầm mặc vài giây, nghĩ đến Tống Thanh Xuân chỉ là chuyện lần đó, anh khẽ gật đầu: “Nhớ được.”
Tống Thanh Xuân giống như không biết nên mở miệng như thế nào, có chút ngại ngùng cúi đầu, túm tóc, sau một lúc lâu, mới hỏi: “Vậy anh, còn nhớ được đêm đó, anh gọi điện thoại cho em nói gì không?”
Đêm đó anh nói gì?
Anh nói, Tống Tống, hiện tại thân thể bác Tống không tốt, có thể sẽ muốn để cho em mau chóng có chỗ dựa vào, một thời gian trước, không phải em nói với anh, cần anh phối hợp diễn kịch với em sao? Bây giờ anh gọi điện thoại cho em, là muốn nói với em, nếu như em muốn, anh có thể chăm sóc em cả đời...
Tần Dĩ Nam lướt những lời nói này qua trong đầu một lần, sau đó giống như phán đoán được mục đích Tống Thanh Xuân nhắc tới chuyện này, do đó hỏi: “Em là muốn anh phối hợp diễn kịch với em sao?”
Tống Thanh Xuân nhẹ nhàng lắc lắc đầu, qua khoảng mười giây, mới mở miệng: “Không phải diễn kịch.”
Không phải diễn kịch? Tần Dĩ Nam nhìn ánh mắt bình tĩnh của Tống Thanh Xuân.
Tống Thanh Xuân cong khóe môi cười lần nữa, sau đó cô quay đầu, ánh mắt trong suốt nhìn Tần Dĩ Nam chăm chú, nói: “Anh Dĩ Nam, không phải anh nói, nếu như em muốn, anh có thể chăm sóc em cả đời sao?”
Tống Thanh Xuân nói đến đây, hít sâu một hơi, giữ ngữ điệu bình tĩnh tiếp tục nói: “Nếu như em nói, hiện tại em muốn, anh...”
Tống Thanh Xuân giống như chưa nghĩ ra lý do thoái thác, lại ngừng lại, chẳng qua rất nhanh, cô liền mở miệng lần nữa, đổi một loại phương thức, hoàn chỉnh biểu đạt ra ý tứ của mình: “Đơn giản mà nói, chính là anh Dĩ Nam, chúng ta kết hôn đi.”
/1091
|