Editor: May
Tống Thanh Xuân đã rất lâu không mang kính áp tròng, hôm nay lại không có mang theo thuốc nhỏ mắt, khiến cho mắt cô, đến lúc chụp ảnh sau cùng, trở nên càng lúc càng không thoải mái.
Cô cố chịu đựng đến khi chụp xong một bộ hình cưới cuối cùng, ngay cả áo cưới trên người cũng không kịp thay, liền vội vàng chạy đi nhà vệ sinh.
Lấy kính áp tròng ra, Tống Thanh Xuân thoải mái hơn rất nhiều, cô cầm khăn tay lên lau nước mắt chảy xuống trên mặt, sau đó liền xoay người, đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Chỉ là cô đi ra ngoài còn chưa được hai bước, liền ngừng lại, Tô Chi Niệm áo mũ chỉnh tề dựa ở trên vách tường đối diện cửa phòng rửa tay, cúi đầu, đang gõ chữ vào điện thoại di động.
Tống Thanh Xuân thật không nghĩ tới, chính mình lại sẽ gặp phải Tô Chi Niệm ở nơi này.
Cho nên vào khoảnh khắc cô nhìn thấy anh, đầu óc cô trống rỗng.
Cô nhìn chằm chằm anh ngẩn ngơ một lúc lâu, những chuyện xưa trước kia của anh và cô liền giống như là thủy triều tuôn vào trong lòng cô.
Mấy ngày nay, cô thật không nhớ gì anh, thậm chí có lúc, cô ảo giác chính mình đã quên anh rồi.
Nhưng lúc này khi gặp mặt chân chính, cô mới phát hiện, cô không quên những chuyện đã qua một chút nào.
Cô chưa từng nghĩ đến chính mình có một ngày, lúc đi tới chính diện Tô Chi Niệm, cô nên phản ứng như thế nào, cô càng chưa hề nghĩ tới lúc chính mình mặc một thân áo cưới gặp mặt Tô Chi Niệm, cô nên phản ứng như thế nào.
Cho nên, chỉ mấy mười giây ngắn ngủn, trong đầu Tống Thanh Xuân liền thoáng hiện lên vô số ý nghĩ.
Thậm chí đến cuối cùng, cô bắt giữ được kích động ở trong đầu của mình.
Không đúng... Cô kích động cái gì? Anh không thích cô, anh tàn nhẫn tổn thương cô như vậy, chẳng lẽ cô lại không thể lấy chồng sao? Cô cũng không có lỗi với anh, ở trong thế giới của anh và cô, cô là một người vô tội nhất, luôn không thể bởi vì cô quá yêu anh, liền cần phải cả đời chuyển động xung quanh anh
Tống Thanh Xuân nỗ lực để cho cảm xúc sóng lớn cuộn trào mãnh liệt của mình ổn định lại, cô âm thầm hít sâu một hơi, trong đầu giãy giụa một lúc lâu, cuối cùng quyết định, làm bộ như người lạ đi.
Dù sao, đây là cục diện anh muốn.
Dù sao, đối với anh và cô mà nói, hiện tại đây là cục diện thích hợp nhất
Cô không phải người thù dai, nhưng cũng không phải là người không để ý chuyện gì, cô mãi mãi cũng sẽ không quên những lời anh đã nói với cô, những chuyện anh đã làm với cô ở trong phòng họp của công ty anh.
Nghĩ tới đây, Tống Thanh Xuân trước thu tầm mắt nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm của mình về, cho dù cô biết chính mình nên làm như thế nào, nhưng cô vẫn có một ít khẩn trương.
Cô nắm làn váy cưới xõa tung, sau đó liền hơi rủ mắt xuống, sắc mặt lãnh đạm giẫm giày cao gót, đi từng bước một ra khỏi nhà vệ sinh.
Cách Tô Chi Niệm càng gần, chân Tống Thanh Xuân che giấu ở dưới làn váy áo cưới liền càng phát run lợi hại hơn, cô nỗ lực để cho bước chân của mình thoạt nhìn rất thong dong.
Vào lúc quẹo cua, cho dù Tống Thanh Xuân nỗ lực để cho mình và Tô Chi Niệm giữ vững khoảng cách lớn nhất, gần như là đi dán vào vách tường đối diện anh, nhưng cô vẫn ngửi thấy mùi hương lãnh đạm tịch mịch đặc biệt trên người anh.
Một bước, hai bước, ba bước... Năm bước, sáu bộ...
Tống Thanh Xuân mượn đếm bước chân dưới đáy lòng để hóa giải khẩn trương của mình, cuối cùng lúc cô đi ra chỗ cách Tô Chi Niệm một mét, mới đưa lưng về phía anh hít sâu một hơi, sau đó liền nghe thấy phía sau truyền tới tiếng nói của anh: “Thanh Xuân?”
Tống Thanh Xuân đã rất lâu không mang kính áp tròng, hôm nay lại không có mang theo thuốc nhỏ mắt, khiến cho mắt cô, đến lúc chụp ảnh sau cùng, trở nên càng lúc càng không thoải mái.
Cô cố chịu đựng đến khi chụp xong một bộ hình cưới cuối cùng, ngay cả áo cưới trên người cũng không kịp thay, liền vội vàng chạy đi nhà vệ sinh.
Lấy kính áp tròng ra, Tống Thanh Xuân thoải mái hơn rất nhiều, cô cầm khăn tay lên lau nước mắt chảy xuống trên mặt, sau đó liền xoay người, đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Chỉ là cô đi ra ngoài còn chưa được hai bước, liền ngừng lại, Tô Chi Niệm áo mũ chỉnh tề dựa ở trên vách tường đối diện cửa phòng rửa tay, cúi đầu, đang gõ chữ vào điện thoại di động.
Tống Thanh Xuân thật không nghĩ tới, chính mình lại sẽ gặp phải Tô Chi Niệm ở nơi này.
Cho nên vào khoảnh khắc cô nhìn thấy anh, đầu óc cô trống rỗng.
Cô nhìn chằm chằm anh ngẩn ngơ một lúc lâu, những chuyện xưa trước kia của anh và cô liền giống như là thủy triều tuôn vào trong lòng cô.
Mấy ngày nay, cô thật không nhớ gì anh, thậm chí có lúc, cô ảo giác chính mình đã quên anh rồi.
Nhưng lúc này khi gặp mặt chân chính, cô mới phát hiện, cô không quên những chuyện đã qua một chút nào.
Cô chưa từng nghĩ đến chính mình có một ngày, lúc đi tới chính diện Tô Chi Niệm, cô nên phản ứng như thế nào, cô càng chưa hề nghĩ tới lúc chính mình mặc một thân áo cưới gặp mặt Tô Chi Niệm, cô nên phản ứng như thế nào.
Cho nên, chỉ mấy mười giây ngắn ngủn, trong đầu Tống Thanh Xuân liền thoáng hiện lên vô số ý nghĩ.
Thậm chí đến cuối cùng, cô bắt giữ được kích động ở trong đầu của mình.
Không đúng... Cô kích động cái gì? Anh không thích cô, anh tàn nhẫn tổn thương cô như vậy, chẳng lẽ cô lại không thể lấy chồng sao? Cô cũng không có lỗi với anh, ở trong thế giới của anh và cô, cô là một người vô tội nhất, luôn không thể bởi vì cô quá yêu anh, liền cần phải cả đời chuyển động xung quanh anh
Tống Thanh Xuân nỗ lực để cho cảm xúc sóng lớn cuộn trào mãnh liệt của mình ổn định lại, cô âm thầm hít sâu một hơi, trong đầu giãy giụa một lúc lâu, cuối cùng quyết định, làm bộ như người lạ đi.
Dù sao, đây là cục diện anh muốn.
Dù sao, đối với anh và cô mà nói, hiện tại đây là cục diện thích hợp nhất
Cô không phải người thù dai, nhưng cũng không phải là người không để ý chuyện gì, cô mãi mãi cũng sẽ không quên những lời anh đã nói với cô, những chuyện anh đã làm với cô ở trong phòng họp của công ty anh.
Nghĩ tới đây, Tống Thanh Xuân trước thu tầm mắt nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm của mình về, cho dù cô biết chính mình nên làm như thế nào, nhưng cô vẫn có một ít khẩn trương.
Cô nắm làn váy cưới xõa tung, sau đó liền hơi rủ mắt xuống, sắc mặt lãnh đạm giẫm giày cao gót, đi từng bước một ra khỏi nhà vệ sinh.
Cách Tô Chi Niệm càng gần, chân Tống Thanh Xuân che giấu ở dưới làn váy áo cưới liền càng phát run lợi hại hơn, cô nỗ lực để cho bước chân của mình thoạt nhìn rất thong dong.
Vào lúc quẹo cua, cho dù Tống Thanh Xuân nỗ lực để cho mình và Tô Chi Niệm giữ vững khoảng cách lớn nhất, gần như là đi dán vào vách tường đối diện anh, nhưng cô vẫn ngửi thấy mùi hương lãnh đạm tịch mịch đặc biệt trên người anh.
Một bước, hai bước, ba bước... Năm bước, sáu bộ...
Tống Thanh Xuân mượn đếm bước chân dưới đáy lòng để hóa giải khẩn trương của mình, cuối cùng lúc cô đi ra chỗ cách Tô Chi Niệm một mét, mới đưa lưng về phía anh hít sâu một hơi, sau đó liền nghe thấy phía sau truyền tới tiếng nói của anh: “Thanh Xuân?”
/1091
|