Editor: May
Tô Chi Niệm lấy một hộp quà đã đóng gói màu đỏ ra, đẩy đến trước mặt Trình Thanh Thông: “Vào ngày 9 tháng sau, cô phải người đưa phần quà này đến khách sạn lớn Bắc Kinh...”
Tô Chi Niệm dừng một chút, mới bổ sung câu nói kế tiếp: “... hiện trường lễ cưới của cô ấy.”
Tuy rằng anh chỉ dùng một từ “Cô ấy”, nhưng Trình Thanh Thông biết, anh nói là Tống tiểu thư.
Tô Chi Niệm không đợi Trình Thanh Thông đáp lời, liền lại lấy từ trong ngăn kéo ra một bao lì xì, rất lớn rất dày, chắc hẳn đựng tiền mừng, còn là ở mức xa xỉ: “Còn có cái này.”
Trình Thanh Thông nhìn chằm chằm món quà và bao lì xì đó một lát, mới ngẩng đầu, lần đầu tiên trong đời lấy hết dũng khí hỏi một câu về chuyện riêng của Tô Chi Niệm: “Tô tổng, ngài không đi dự lễ cưới của Tống tiểu thư sao?”
“Ừ...” Đổi lại là trước đây, Tô Chi Niệm sẽ không đáp lại tiếng nào, nhưng hôm nay, anh lại rất ngoài ý muốn nói tiếp: “... Tôi có thể phải đi nước Mỹ một chuyến, hợp tác bên đó muốn triển khai, cần tôi đi qua một chuyến, đúng lúc trùng vào ngày cưới của cô ấy, cho nên phiền toái cô giúp tôi làm những chuyện này.”
Chẳng qua là đại BOSS dùng đi công tác để che giấu thôi? Mặc kệ là ai đều không có dũng khí đi tận mắt nhìn thấy hình ảnh cô gái mình yêu thích gả cho người đàn ông khác?
Trình Thanh Thông rũ mắt xuống, che lại đau lòng nơi đáy mắt, nhẹ nhàng gật gật đầu, đáp ứng: “Tô tổng, tôi đã biết.”
Dừng một chút, Trình Thanh Thông lại hỏi: “Vậy món quà và bao lì xì, trước đặt ở chỗ ngài, hay là...?”
“Cô mang đi đi.” Tô Chi Niệm đá[.
“Dạ.”
“Không còn việc gì, cô về nhà nghỉ sớm một chút đi.”
“Tô tổng, gặp lại sau.” Trình Thanh Thông ôm món quà và cầm bao lì xì lên, xoay người rời đi, vào lúc cô đi ra khỏi phòng làm việc của Tô Chi Niệm, lại có thể phá lệ nghe được Tô Chi Niệm hậu tri hậu giác nói với cô một câu: “Hẹn gặp lại.”
Trình Thanh Thông trở về nhà, cẩn thận đặt món quà và bao lì xì Tô Chi Niệm bảo mình tặng cho Tống Thanh Xuân ở trong ngăn tủ, sau khi khóa kỹ, mới đi tìm điện thoại di động, muốn làm một nhắc nhở hạng mục công việc, sau đó mới phát hiện, điện thoại di động bị cô để quên ở trong phòng trà nước vào lúc pha trà.
Trình Thanh Thông chỉ đành thay đồ, quay về công ty lấy.
Cả tòa nhà cực kỳ yên tĩnh, Trình Thanh Thông đi thang máy đến tầng cao, vừa ra ngoài, liền nhìn thấy đèn trong phòng làm việc của Tô Chi Niệm vẫn còn sáng.
Đại BOSS lại có thể còn chưa tan tầm?
Lúc Trình Thanh Thông ra cửa, đổi một đôi giày thể thao thoải mái, trên đường đi tới, lặng yên không một tiếng động, cô tới gần cửa phòng làm việc của Tô Chi Niệm, vừa định giơ tay lên gõ cửa, liền mượn khe cửa không đóng kín lúc cô rời đi, nhìn Tô Chi Niệm ở bên trong, anh dùng một tay chống đỡ trán, cúi đầu, đang tận lực kiềm nén âm thanh, co rút khóc lóc.
Mà trên bàn làm việc của anh, bày đủ kiểu quà tặng và hộp quà.
Những quà tặng kia, ngoài trừ một bộ trang sức mua ở Hồng Kông vào năm ngoái, còn lại đều là thứ Trình Thanh Thông chưa từng thấy qua, nhưng những hộp quà kia, Trình Thanh Thông lại rất quen thuộc.
Là những hộp quà vẫn bị anh giấu trong ngăn kéo.
Anh giống như quá thương tâm quá khổ sở, hoàn toàn không có phát hiện được có người đến, cô rõ ràng nhìn thấy trong bàn tay anh để trên bàn, nắm một chiếc nhẫn phát sáng lấp lánh.
Tay chống đỡ trán của anh chậm rãi trượt đến trên hốc mắt, có nước mắt ướt sũng, tràn ra từ giữa kẽ tay.
Trình Thanh Thông nhìn một màn này, nước mắt nơi đáy mắt không khống chế được, bỗng chốc liền tuôn ra theo.
Tô Chi Niệm lấy một hộp quà đã đóng gói màu đỏ ra, đẩy đến trước mặt Trình Thanh Thông: “Vào ngày 9 tháng sau, cô phải người đưa phần quà này đến khách sạn lớn Bắc Kinh...”
Tô Chi Niệm dừng một chút, mới bổ sung câu nói kế tiếp: “... hiện trường lễ cưới của cô ấy.”
Tuy rằng anh chỉ dùng một từ “Cô ấy”, nhưng Trình Thanh Thông biết, anh nói là Tống tiểu thư.
Tô Chi Niệm không đợi Trình Thanh Thông đáp lời, liền lại lấy từ trong ngăn kéo ra một bao lì xì, rất lớn rất dày, chắc hẳn đựng tiền mừng, còn là ở mức xa xỉ: “Còn có cái này.”
Trình Thanh Thông nhìn chằm chằm món quà và bao lì xì đó một lát, mới ngẩng đầu, lần đầu tiên trong đời lấy hết dũng khí hỏi một câu về chuyện riêng của Tô Chi Niệm: “Tô tổng, ngài không đi dự lễ cưới của Tống tiểu thư sao?”
“Ừ...” Đổi lại là trước đây, Tô Chi Niệm sẽ không đáp lại tiếng nào, nhưng hôm nay, anh lại rất ngoài ý muốn nói tiếp: “... Tôi có thể phải đi nước Mỹ một chuyến, hợp tác bên đó muốn triển khai, cần tôi đi qua một chuyến, đúng lúc trùng vào ngày cưới của cô ấy, cho nên phiền toái cô giúp tôi làm những chuyện này.”
Chẳng qua là đại BOSS dùng đi công tác để che giấu thôi? Mặc kệ là ai đều không có dũng khí đi tận mắt nhìn thấy hình ảnh cô gái mình yêu thích gả cho người đàn ông khác?
Trình Thanh Thông rũ mắt xuống, che lại đau lòng nơi đáy mắt, nhẹ nhàng gật gật đầu, đáp ứng: “Tô tổng, tôi đã biết.”
Dừng một chút, Trình Thanh Thông lại hỏi: “Vậy món quà và bao lì xì, trước đặt ở chỗ ngài, hay là...?”
“Cô mang đi đi.” Tô Chi Niệm đá[.
“Dạ.”
“Không còn việc gì, cô về nhà nghỉ sớm một chút đi.”
“Tô tổng, gặp lại sau.” Trình Thanh Thông ôm món quà và cầm bao lì xì lên, xoay người rời đi, vào lúc cô đi ra khỏi phòng làm việc của Tô Chi Niệm, lại có thể phá lệ nghe được Tô Chi Niệm hậu tri hậu giác nói với cô một câu: “Hẹn gặp lại.”
Trình Thanh Thông trở về nhà, cẩn thận đặt món quà và bao lì xì Tô Chi Niệm bảo mình tặng cho Tống Thanh Xuân ở trong ngăn tủ, sau khi khóa kỹ, mới đi tìm điện thoại di động, muốn làm một nhắc nhở hạng mục công việc, sau đó mới phát hiện, điện thoại di động bị cô để quên ở trong phòng trà nước vào lúc pha trà.
Trình Thanh Thông chỉ đành thay đồ, quay về công ty lấy.
Cả tòa nhà cực kỳ yên tĩnh, Trình Thanh Thông đi thang máy đến tầng cao, vừa ra ngoài, liền nhìn thấy đèn trong phòng làm việc của Tô Chi Niệm vẫn còn sáng.
Đại BOSS lại có thể còn chưa tan tầm?
Lúc Trình Thanh Thông ra cửa, đổi một đôi giày thể thao thoải mái, trên đường đi tới, lặng yên không một tiếng động, cô tới gần cửa phòng làm việc của Tô Chi Niệm, vừa định giơ tay lên gõ cửa, liền mượn khe cửa không đóng kín lúc cô rời đi, nhìn Tô Chi Niệm ở bên trong, anh dùng một tay chống đỡ trán, cúi đầu, đang tận lực kiềm nén âm thanh, co rút khóc lóc.
Mà trên bàn làm việc của anh, bày đủ kiểu quà tặng và hộp quà.
Những quà tặng kia, ngoài trừ một bộ trang sức mua ở Hồng Kông vào năm ngoái, còn lại đều là thứ Trình Thanh Thông chưa từng thấy qua, nhưng những hộp quà kia, Trình Thanh Thông lại rất quen thuộc.
Là những hộp quà vẫn bị anh giấu trong ngăn kéo.
Anh giống như quá thương tâm quá khổ sở, hoàn toàn không có phát hiện được có người đến, cô rõ ràng nhìn thấy trong bàn tay anh để trên bàn, nắm một chiếc nhẫn phát sáng lấp lánh.
Tay chống đỡ trán của anh chậm rãi trượt đến trên hốc mắt, có nước mắt ướt sũng, tràn ra từ giữa kẽ tay.
Trình Thanh Thông nhìn một màn này, nước mắt nơi đáy mắt không khống chế được, bỗng chốc liền tuôn ra theo.
/1091
|