Editor: May
Trình Thanh Thông nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm, không lên tiếng.
Tô Chi Niệm nhíu mày, giống như không có kiên nhẫn tiêu hao dần với cô, trực tiếp kéo cửa ra, lên xe. Lúc anh khởi động xe, Trình Thanh Thông bỗng nhiên đưa tay tới, mở cửa xe anh ra, giơ phong “thư xin từ chức” và vé máy bay tới trước mặt anh: “Tô tổng, ngài, ngài đây là chuẩn bị rời đi, cũng không ý quay về sao?”
Đáy mắt Tô Chi Niệm rõ ràng có một tia lệ khí chợt lóe lên, một giây sau, anh lại nghĩ đến chính mình giống như ép “thư xin từ chức” này ở dưới văn kiện cô lấy, làn môi hơi mím một chút, liền giơ tay lên, đột nhiên đoạt phong thư và vé máy bay từ trong tay Trình Thanh Thông về: “Chuyện này không liên quan với cô.”
Nói xong, Tô Chi Niệm liền muốn đóng cửa xe.
Ở trước mặt Tô Chi Niệm, Trình Thanh Thông luôn là lễ độ cung kính, không biết dũng khí đến từ nơi nào, lại giành trước một bước chống đỡ cửa xe: “Tô tổng, ngài là vì Tống tiểu thư mới rời đi, đúng không?”
Trên mặt Tô Chi Niệm rõ ràng hiện ra vẻ không vui lòng.
“Tô tổng, ngài đã thích Tống tiểu thư, vì sao ngài không đi tranh thủ, ngược lại muốn trốn tránh...”
Lời nói của Trình Thanh Thông, nói trúng chỗ đau của Tô Chi Niệm.
Tranh thủ? Nếu như anh có thể tranh thủ, sáu năm trước, anh liền tranh thủ, anh cần gì để cho chính mình chìm đắm ở trong vũng bùn thống khổ cả ngày lẫn đêm, vùng vẫy vô biên vô hạn?
Tô Chi Niệm luôn xem như có lòng bao dung với Trình Thanh Thông, bỗng nhiên liền trở mặt, anh nghĩ cũng không nghĩ tới liền dùng một cước hung hăng giẫm ga, bỏ rơi Trình Thanh Thông không đứng vững, suýt nữa ngã rầm trên mặt đất.
Chờ đến khi Trình Thanh Thông ngẩng đầu, xe của Tô Chi Niệm đã sớm không thấy bóng dáng.
-
Không hẹn mà gặp Tô Chi Niệm ở “vườn hồng”, khiến cho tâm tình Tống Thanh Xuân luôn không hiểu ra sao suy sụp đến thứ tư, cũng không có dấu vết chuyển biến tốt đẹp.
Xe Tống Thanh Xuân giới hạn đi vào thứ tư, sáng sớm Tần Dĩ Nam cố ý đi bệnh viện đón cô, ở trên đường, lúc chờ đèn xanh đèn đỏ, Tống Thanh Xuân nhìn thấy biển quảng cáo ven đường quảng cáo sản phẩm mới của xí nghiệp Tô thị, vốn tâm tình đã ngột ngạt, giờ càng đè ép hơn.
Lúc buổi sáng, kinh ngueejt của Tống Thanh Xuân tới, cả ngày cơ thể đều không thoải mái, buổi chiều cô gọi điện thoại cho Phương Nhu, bảo chị ấy buổi tối đi bệnh viện bồi Tống Mạnh Hoa, sau đó thuận thế nói với Tần Dĩ Nam, đêm nay không muốn đi bệnh viện.
Tần Dĩ Nam trả lời một câu làm sao vậy?
Tống Thanh Xuân nói thân thể không thoải mái.
Ai biết sáng sớm vốn đã nói xong buổi tối không cần Tần Dĩ Nam tới đón đi làm về, nhưng anh lại tới đây.
Buổi chiều Tống Thanh Xuân liên tiếp uống nhiều gói trà gừng, thân thể hơi thoải mái một chút, Tần Dĩ Nam thấy trạng thái tinh thần cô cũng không tệ, lúc đi qua khách sạn lớn Bắc Kinh, đề nghị cùng đi ăn một bữa cơm tối.
Tống Thanh Xuân ngẫm nghĩ, đáp ứng.
Ăn cơm tối xong, đã hơn chín giờ, trên dường Tần Dĩ Nam chở Tống Thanh Xuân về nhà, nhìn thấy ven đường có tiệm khoai nướng, nghĩ đến cô thích ăn, liền ngừng xe, đi xuống mua một phần.
Lúc xe đến cửa nhà họ Tống, Tống Thanh Xuân vừa lúc ăn xong khoai lang, lúc cô lên tiếng nói tạm biệt với Tần Dĩ Nam, Tần Dĩ Nam chú ý đến trên môi cô dính vụn khoai lang, rất tự nhiên đưa tay ra, giúp cô lau đi.
Da thịt cô tinh tế mềm mại, xúc cảm đầu ngón tay khiến cho động tác của Tần Dĩ Nam bỗng dưng ngừng lại.
Đầu ngón tay của Tần Dĩ Nam ngừng ở khóe môi của Tống Thanh Xuân, chậm chạp không hề rời đi, khiến cho Tống Thanh Xuân nhíu mày lại một chút, nhẹ nhàng nâng mí mắt, nhìn về phía anh.
Trình Thanh Thông nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm, không lên tiếng.
Tô Chi Niệm nhíu mày, giống như không có kiên nhẫn tiêu hao dần với cô, trực tiếp kéo cửa ra, lên xe. Lúc anh khởi động xe, Trình Thanh Thông bỗng nhiên đưa tay tới, mở cửa xe anh ra, giơ phong “thư xin từ chức” và vé máy bay tới trước mặt anh: “Tô tổng, ngài, ngài đây là chuẩn bị rời đi, cũng không ý quay về sao?”
Đáy mắt Tô Chi Niệm rõ ràng có một tia lệ khí chợt lóe lên, một giây sau, anh lại nghĩ đến chính mình giống như ép “thư xin từ chức” này ở dưới văn kiện cô lấy, làn môi hơi mím một chút, liền giơ tay lên, đột nhiên đoạt phong thư và vé máy bay từ trong tay Trình Thanh Thông về: “Chuyện này không liên quan với cô.”
Nói xong, Tô Chi Niệm liền muốn đóng cửa xe.
Ở trước mặt Tô Chi Niệm, Trình Thanh Thông luôn là lễ độ cung kính, không biết dũng khí đến từ nơi nào, lại giành trước một bước chống đỡ cửa xe: “Tô tổng, ngài là vì Tống tiểu thư mới rời đi, đúng không?”
Trên mặt Tô Chi Niệm rõ ràng hiện ra vẻ không vui lòng.
“Tô tổng, ngài đã thích Tống tiểu thư, vì sao ngài không đi tranh thủ, ngược lại muốn trốn tránh...”
Lời nói của Trình Thanh Thông, nói trúng chỗ đau của Tô Chi Niệm.
Tranh thủ? Nếu như anh có thể tranh thủ, sáu năm trước, anh liền tranh thủ, anh cần gì để cho chính mình chìm đắm ở trong vũng bùn thống khổ cả ngày lẫn đêm, vùng vẫy vô biên vô hạn?
Tô Chi Niệm luôn xem như có lòng bao dung với Trình Thanh Thông, bỗng nhiên liền trở mặt, anh nghĩ cũng không nghĩ tới liền dùng một cước hung hăng giẫm ga, bỏ rơi Trình Thanh Thông không đứng vững, suýt nữa ngã rầm trên mặt đất.
Chờ đến khi Trình Thanh Thông ngẩng đầu, xe của Tô Chi Niệm đã sớm không thấy bóng dáng.
-
Không hẹn mà gặp Tô Chi Niệm ở “vườn hồng”, khiến cho tâm tình Tống Thanh Xuân luôn không hiểu ra sao suy sụp đến thứ tư, cũng không có dấu vết chuyển biến tốt đẹp.
Xe Tống Thanh Xuân giới hạn đi vào thứ tư, sáng sớm Tần Dĩ Nam cố ý đi bệnh viện đón cô, ở trên đường, lúc chờ đèn xanh đèn đỏ, Tống Thanh Xuân nhìn thấy biển quảng cáo ven đường quảng cáo sản phẩm mới của xí nghiệp Tô thị, vốn tâm tình đã ngột ngạt, giờ càng đè ép hơn.
Lúc buổi sáng, kinh ngueejt của Tống Thanh Xuân tới, cả ngày cơ thể đều không thoải mái, buổi chiều cô gọi điện thoại cho Phương Nhu, bảo chị ấy buổi tối đi bệnh viện bồi Tống Mạnh Hoa, sau đó thuận thế nói với Tần Dĩ Nam, đêm nay không muốn đi bệnh viện.
Tần Dĩ Nam trả lời một câu làm sao vậy?
Tống Thanh Xuân nói thân thể không thoải mái.
Ai biết sáng sớm vốn đã nói xong buổi tối không cần Tần Dĩ Nam tới đón đi làm về, nhưng anh lại tới đây.
Buổi chiều Tống Thanh Xuân liên tiếp uống nhiều gói trà gừng, thân thể hơi thoải mái một chút, Tần Dĩ Nam thấy trạng thái tinh thần cô cũng không tệ, lúc đi qua khách sạn lớn Bắc Kinh, đề nghị cùng đi ăn một bữa cơm tối.
Tống Thanh Xuân ngẫm nghĩ, đáp ứng.
Ăn cơm tối xong, đã hơn chín giờ, trên dường Tần Dĩ Nam chở Tống Thanh Xuân về nhà, nhìn thấy ven đường có tiệm khoai nướng, nghĩ đến cô thích ăn, liền ngừng xe, đi xuống mua một phần.
Lúc xe đến cửa nhà họ Tống, Tống Thanh Xuân vừa lúc ăn xong khoai lang, lúc cô lên tiếng nói tạm biệt với Tần Dĩ Nam, Tần Dĩ Nam chú ý đến trên môi cô dính vụn khoai lang, rất tự nhiên đưa tay ra, giúp cô lau đi.
Da thịt cô tinh tế mềm mại, xúc cảm đầu ngón tay khiến cho động tác của Tần Dĩ Nam bỗng dưng ngừng lại.
Đầu ngón tay của Tần Dĩ Nam ngừng ở khóe môi của Tống Thanh Xuân, chậm chạp không hề rời đi, khiến cho Tống Thanh Xuân nhíu mày lại một chút, nhẹ nhàng nâng mí mắt, nhìn về phía anh.
/1091
|