Editor: May
Trình Thanh Thông bỗng chốc ngây ngẩn, mới biết Tống Thanh Xuân đây là đồng ý đề nghị đi quán cà phê vừa rồi của mình, lập tức nở nụ cười, nói: “Có thể.”
Sau đó Trình Thanh Thông lại bổ sung một câu: “Cám ơn.”
Tống Thanh Xuân rũ mí mắt, không lên tiếng, trên mặt vẫn treo vẻ mặt không lạnh không nóng kia, đóng cửa sắt, liền dẫn đầu rẽ ngoặt, đi tới cửa tiểu khu.
Khoảng cách giữa Tống Thanh Xuân và Trình Thanh Thông khoảng hai mét, trên đường hai người đều trầm mặc suy nghĩ tâm sự của mỗi người, ai cũng không chủ động mở miệng nói chuyện với ai.
Chủ quán cà phê Mạn gần chỗ Tống Thanh Xuân quen biết cô, thấy cô tới đây, tự mình tiến lên phía trước chiêu đãi: “Tống tiểu thư, sao muộn như vậy rồi mà còn tới đây?”
“Có chút chuyện.” Tống Thanh Xuân nở nụ cười nhạt, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
Trình Thanh Thông ngồi ở trước mặt cô.
Tống Thanh Xuân không nói một chữ, ngựa quen đường cũ rút thực đơn ở một bên ra, đưa cho Trình Thanh Thông, sau đó quay đầu nói với chủ quán: “Tôi vẫn giống như trước...”
Câu nói kế tiếp Tống Thanh Xuân còn chưa nói ra, chủ quán liền cầm lấy bút viết lên soàn soạt: “Cà phê Hương Thảo.”
Trình Thanh Thông chọn một ly “Trà chanh”, chủ quán nói một câu “Chờ”, liền trở về quầy bar.
Bởi vì sắc trời đã tối, tất cả chung quanh đây là khu dân cư, khách hàng trong quán cà phê rất ít, cỏ vẻ đặc biệt thanh u, chỉ có tiếng hát trầm thấp từ tính của Trần Dịch Tấn, trầm thấp quanh quẩn.
Tống Thanh Xuân thấy Trình Thanh Thông không có ý lên tiếng, cũng không vội, nhìn chằm chằm một bức tranh trên tường cách đó không xa, hơi thất thần.
Mà Trình Thanh Thông ngồi ở đối diện cô, nhìn thẳng gò má của cô, cũng đang trầm tư.
Thẳng đến khi chủ quán bưng cà phê và trà chanh lên, Tống Thanh Xuân mới thu tầm mắt trở về, cầm lấy thìa chậm rãi quấy cà phê, sau đó bưng lên, uống một ngụm, sau khi để xuống, liền nhìn chằm chằm Trình Thanh Thông, mở miệng: “Trình tiểu thư, cô tìm tôi muốn nói gì?”
Trà chanh đã được Trình Thanh Thông giơ lên bờ môi, sau khi nghe được lời nói của Tống Thanh Xuân, cô không uống, ngược lại để lại trên bàn lần nữa, cười thấp, mới mở miệng nói: “Tống tiểu thư, thật rất xin lỗi, muộn như vậy, tôi còn tới quấy rầy cô.”
Tống Thanh Xuân kéo kéo khóe môi, thật có chút không muốn nói không sao, cũng không nói không sao, dù sao là bởi vì thật rất có sao, cô ấy là thư ký của Tô Chi Niệm, mà cô và cô ấy ngoại trừ Tô Chi Niệm, cũng chẳng có bao nhiêu quan hệ cá nhân.
Hai người hơi yên tĩnh một lát, Trình Thanh Thông lại mở miệng, cắt vào chủ đề: “Tống tiểu thư, tôi nghe nói, cô muốn kết hôn với Tần tiên sinh vào ngày chín tháng sau?”
Ba ngày trước, Tô Chi Niệm vừa hỏi cô vấn đề này, ba ngày sau, thư ký của anh liền tới đây hỏi vấn đề giống nhau.
Tống Thanh Xuân hoảng hốt một chút, mới nhẹ gật gật đầu, đáp lại giống như với Tô Chi Niệm ở vườn hồng ngày đó, “ừ” một tiếng.
Trình Thanh Thông thật sự suy nghĩ rất lâu, mới tới tìm Tống Thanh Xuân.
Cô biết, Tô Chi Niệm rất không thích người khác tự tiện đi can thiệp chuyện riêng của anh.
Cô cũng biết, cô bởi vậy mà tìm Tống tiểu thư, rất có thể tiếp theo liền phải rời khỏi cương vị công tác ở xí nghiệp Tô thị.
Những năm này, cô ở bên cạnh anh, trước giờ làm việc đều rất cẩn thận, bởi vì cô sợ chính mình chạm đến bãi mìn của anh, bị anh đuổi đi.
Nhưng mà, hiện tại, cô thật không có thời gian để lo nhiều như vậy, trong đoạn thời gian này, cô tận mắt nhìn thấy anh trôi qua có bao nhiêu không tốt, thậm chí hiện tại anh đã muốn một mình mang vết thương đầy người rời đi.
Trình Thanh Thông bỗng chốc ngây ngẩn, mới biết Tống Thanh Xuân đây là đồng ý đề nghị đi quán cà phê vừa rồi của mình, lập tức nở nụ cười, nói: “Có thể.”
Sau đó Trình Thanh Thông lại bổ sung một câu: “Cám ơn.”
Tống Thanh Xuân rũ mí mắt, không lên tiếng, trên mặt vẫn treo vẻ mặt không lạnh không nóng kia, đóng cửa sắt, liền dẫn đầu rẽ ngoặt, đi tới cửa tiểu khu.
Khoảng cách giữa Tống Thanh Xuân và Trình Thanh Thông khoảng hai mét, trên đường hai người đều trầm mặc suy nghĩ tâm sự của mỗi người, ai cũng không chủ động mở miệng nói chuyện với ai.
Chủ quán cà phê Mạn gần chỗ Tống Thanh Xuân quen biết cô, thấy cô tới đây, tự mình tiến lên phía trước chiêu đãi: “Tống tiểu thư, sao muộn như vậy rồi mà còn tới đây?”
“Có chút chuyện.” Tống Thanh Xuân nở nụ cười nhạt, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
Trình Thanh Thông ngồi ở trước mặt cô.
Tống Thanh Xuân không nói một chữ, ngựa quen đường cũ rút thực đơn ở một bên ra, đưa cho Trình Thanh Thông, sau đó quay đầu nói với chủ quán: “Tôi vẫn giống như trước...”
Câu nói kế tiếp Tống Thanh Xuân còn chưa nói ra, chủ quán liền cầm lấy bút viết lên soàn soạt: “Cà phê Hương Thảo.”
Trình Thanh Thông chọn một ly “Trà chanh”, chủ quán nói một câu “Chờ”, liền trở về quầy bar.
Bởi vì sắc trời đã tối, tất cả chung quanh đây là khu dân cư, khách hàng trong quán cà phê rất ít, cỏ vẻ đặc biệt thanh u, chỉ có tiếng hát trầm thấp từ tính của Trần Dịch Tấn, trầm thấp quanh quẩn.
Tống Thanh Xuân thấy Trình Thanh Thông không có ý lên tiếng, cũng không vội, nhìn chằm chằm một bức tranh trên tường cách đó không xa, hơi thất thần.
Mà Trình Thanh Thông ngồi ở đối diện cô, nhìn thẳng gò má của cô, cũng đang trầm tư.
Thẳng đến khi chủ quán bưng cà phê và trà chanh lên, Tống Thanh Xuân mới thu tầm mắt trở về, cầm lấy thìa chậm rãi quấy cà phê, sau đó bưng lên, uống một ngụm, sau khi để xuống, liền nhìn chằm chằm Trình Thanh Thông, mở miệng: “Trình tiểu thư, cô tìm tôi muốn nói gì?”
Trà chanh đã được Trình Thanh Thông giơ lên bờ môi, sau khi nghe được lời nói của Tống Thanh Xuân, cô không uống, ngược lại để lại trên bàn lần nữa, cười thấp, mới mở miệng nói: “Tống tiểu thư, thật rất xin lỗi, muộn như vậy, tôi còn tới quấy rầy cô.”
Tống Thanh Xuân kéo kéo khóe môi, thật có chút không muốn nói không sao, cũng không nói không sao, dù sao là bởi vì thật rất có sao, cô ấy là thư ký của Tô Chi Niệm, mà cô và cô ấy ngoại trừ Tô Chi Niệm, cũng chẳng có bao nhiêu quan hệ cá nhân.
Hai người hơi yên tĩnh một lát, Trình Thanh Thông lại mở miệng, cắt vào chủ đề: “Tống tiểu thư, tôi nghe nói, cô muốn kết hôn với Tần tiên sinh vào ngày chín tháng sau?”
Ba ngày trước, Tô Chi Niệm vừa hỏi cô vấn đề này, ba ngày sau, thư ký của anh liền tới đây hỏi vấn đề giống nhau.
Tống Thanh Xuân hoảng hốt một chút, mới nhẹ gật gật đầu, đáp lại giống như với Tô Chi Niệm ở vườn hồng ngày đó, “ừ” một tiếng.
Trình Thanh Thông thật sự suy nghĩ rất lâu, mới tới tìm Tống Thanh Xuân.
Cô biết, Tô Chi Niệm rất không thích người khác tự tiện đi can thiệp chuyện riêng của anh.
Cô cũng biết, cô bởi vậy mà tìm Tống tiểu thư, rất có thể tiếp theo liền phải rời khỏi cương vị công tác ở xí nghiệp Tô thị.
Những năm này, cô ở bên cạnh anh, trước giờ làm việc đều rất cẩn thận, bởi vì cô sợ chính mình chạm đến bãi mìn của anh, bị anh đuổi đi.
Nhưng mà, hiện tại, cô thật không có thời gian để lo nhiều như vậy, trong đoạn thời gian này, cô tận mắt nhìn thấy anh trôi qua có bao nhiêu không tốt, thậm chí hiện tại anh đã muốn một mình mang vết thương đầy người rời đi.
/1091
|