Editor: May
Tống Thanh Xuân đâu còn có tâm tư quản chính mình truyền dịch hay không truyền dịch, cô nghĩ cũng không nghĩ liền đưa tay ra, rút kim tiêm trên mu bàn tay xuống, đẩy Tần Dĩ Nam ra, liền chạy đến ngoài cửa phòng bệnh.
Tần Dĩ Nam lấy áo của Tống Thanh Xuân ở một bên lên, vội vàng đuổi theo, khi anh đi đến cửa, anh nghe thấy Tống Thanh Xuân hỏi y tá vừa bị mình nhấn chuông gọi: “Tô Chi Niệm đâu? Tình huống anh ấy như thế nào? Anh ấy ở phòng bệnh nào?”
Tần Dĩ Nam không đợi y tá đáo lời, liền đi ra ngoài, anh trước choàng áo lên trên người Tống Thanh Xuân chỉ mặc áo bệnh nhân mỏng manh, sau đó nở nụ cười xin lỗi với y tấ, lễ phép nói: “Xin lỗi, phiền toái cô chờ lát nữa lại tới kiểm tra cho cô ấy.”
Tần Dĩ Nam chờ đến sau khi y tá ôm hộp dụng cụ đo huyết áp tránh đi, mới chỉ chỉ đoạn cuối hành lang: “Anh ta ở trong phòng bệnh nặng.”
Tống Thanh Xuân cất bước, liền chạy đến cuối hành lang.
...
Tống Thanh Xuân đến gần, mới nhìn thấy cửa phòng cho bệnh nặng ngồi hai người.
Một người là mẹ Tô mẫu, một người là Trình Thanh Thông.
Trình Thanh Thông nhìn thấy Tống Thanh Xuân, lập tức đứng lên, chào hỏi một tiếng: “Tống tiểu thư.”
Tống Thanh Xuân khẽ gật đầu với cô, nhìn về phía mẹ Tô bên cạnh.
Trước đó không lâu, Tống Thanh Xuân còn vừa mới gặp mẹ Tô, lúc đó bà một thân tao nhã, thoạt nhìn rất là trẻ tuổi, nhưng hiện tại, tóc hỗn loạn, hốc mắt sưng đỏ, ngay cả làn da cũng trở nên u ám không còn sáng bóng.
Tống Thanh Xuân biết, khẳng định mẹ Tô là bởi vì Tô Chi Niệm nên mới biến thành như vậy, mà Tô Chi Niệm lại là bởi vì cô mới rơi vào nguy hiểm.
Xét đến cùng, đều là lỗi của cô...
Tống Thanh Xuân áy náy vạn phần mở miệng với mẹ Tô: “Dì Tô, thực xin lỗi.”
“Thanh Xuân, con đang nói gì vậy...” Cho dù con trai của mình bởi vì Tống Thanh Xuân mới rơi vào mức độ nguy hiểm như vậy, nhưng mẹ Tô lại không có chút xíu ý tứ trách cứ và oán trách Tống Thanh Xuân, bà vừa cầm lấy khăn tay lau nước mắt, vừa nghẹn ngào nói: “... A Niệm cũng không phải bị con đẩy xuống lầu, A Niệm là tự nó muốn nhảy xuống theo. Lại nói, nó cứu con cũng đúng thôi... Nếu như dì ở đó, dì cũng sẽ bảo nó cứu con... Con không có việc gì là tốt rồi...”
Mẹ Tô nói xong lời cuối cùng, vẫn không khống chế cảm xúc được, nhỏ giọng nức nở lên.
Nếu như lúc này mẹ Tô mắng cô, trách cô, Tống Thanh Xuân nghĩ đáy lòng của mình có thể sẽ còn dễ chịu một chút.
Nhưng mà, mẹ Tô chẳng những không có chút xíu trách cứ cô, ngược lại còn chuyển thành an ủi cô.
Nước mắt của Tống Thanh Xuân nhịn không được nhẹ nhàng rơi xuống dưới, cô lại nói một tiếng xin lỗi với mẹ Tô, sau đó mới xoay người, cách thủy tinh dày nặng nhìn vào trong phòng.
Tô Chi Niệm nằm an tĩnh ở trên giường bệnh, nhắm mắt lại, sắc mặt không chút sức sống.
Nếu như không phải trên dụng cụ đo nhịp tim không ngừng biểu hiện ra đường cong, anh như vậy, thoạt nhìn liền giống như là một cỗ thi thể.
Trên mu bàn tay của anh ghim kim tiêm, nước thuốc không ngừng truyền vào trong cơ thể.
Dấu vết máu trên mặt anh đã được lau sạch sẽ, ngũ quan vẫn là tinh xảo diễm lệ trước sau như một, nhưng Tống Thanh Xuân nhìn Tô Chi Niệm như vậy, đáy lòng có một loại cảm giác đau đớn gần như xé rách, chậm rãi tập kích tới.
Lúc Tô Chi Niệm cấp cứu, Tần Dĩ Nam luôn ở đó, anh nhìn thấy Tống Thanh Xuân chỉ nhìn ngây ngốc chăm chú Tô Chi Niệm ở bên trong, qua một lúc lâu cũng không có phản ứng, nhịn không được tiến lên phía trước, đi đến bên cạnh cô, thấp giọng mở miệng nói với cô: “Tình huống của anh ta có chút hỏng bét, thân thể gãy xương nhiều chỗ, trong lồng ngực có đọng máu, nhưng em cũng đừng quá lo lắng, ngày mai liền sẽ có bác sĩ tốt nhất cả nước tới làm phẫu thuật cho anh ta, nhất định sẽ không có việc gì...”
Tống Thanh Xuân đâu còn có tâm tư quản chính mình truyền dịch hay không truyền dịch, cô nghĩ cũng không nghĩ liền đưa tay ra, rút kim tiêm trên mu bàn tay xuống, đẩy Tần Dĩ Nam ra, liền chạy đến ngoài cửa phòng bệnh.
Tần Dĩ Nam lấy áo của Tống Thanh Xuân ở một bên lên, vội vàng đuổi theo, khi anh đi đến cửa, anh nghe thấy Tống Thanh Xuân hỏi y tá vừa bị mình nhấn chuông gọi: “Tô Chi Niệm đâu? Tình huống anh ấy như thế nào? Anh ấy ở phòng bệnh nào?”
Tần Dĩ Nam không đợi y tá đáo lời, liền đi ra ngoài, anh trước choàng áo lên trên người Tống Thanh Xuân chỉ mặc áo bệnh nhân mỏng manh, sau đó nở nụ cười xin lỗi với y tấ, lễ phép nói: “Xin lỗi, phiền toái cô chờ lát nữa lại tới kiểm tra cho cô ấy.”
Tần Dĩ Nam chờ đến sau khi y tá ôm hộp dụng cụ đo huyết áp tránh đi, mới chỉ chỉ đoạn cuối hành lang: “Anh ta ở trong phòng bệnh nặng.”
Tống Thanh Xuân cất bước, liền chạy đến cuối hành lang.
...
Tống Thanh Xuân đến gần, mới nhìn thấy cửa phòng cho bệnh nặng ngồi hai người.
Một người là mẹ Tô mẫu, một người là Trình Thanh Thông.
Trình Thanh Thông nhìn thấy Tống Thanh Xuân, lập tức đứng lên, chào hỏi một tiếng: “Tống tiểu thư.”
Tống Thanh Xuân khẽ gật đầu với cô, nhìn về phía mẹ Tô bên cạnh.
Trước đó không lâu, Tống Thanh Xuân còn vừa mới gặp mẹ Tô, lúc đó bà một thân tao nhã, thoạt nhìn rất là trẻ tuổi, nhưng hiện tại, tóc hỗn loạn, hốc mắt sưng đỏ, ngay cả làn da cũng trở nên u ám không còn sáng bóng.
Tống Thanh Xuân biết, khẳng định mẹ Tô là bởi vì Tô Chi Niệm nên mới biến thành như vậy, mà Tô Chi Niệm lại là bởi vì cô mới rơi vào nguy hiểm.
Xét đến cùng, đều là lỗi của cô...
Tống Thanh Xuân áy náy vạn phần mở miệng với mẹ Tô: “Dì Tô, thực xin lỗi.”
“Thanh Xuân, con đang nói gì vậy...” Cho dù con trai của mình bởi vì Tống Thanh Xuân mới rơi vào mức độ nguy hiểm như vậy, nhưng mẹ Tô lại không có chút xíu ý tứ trách cứ và oán trách Tống Thanh Xuân, bà vừa cầm lấy khăn tay lau nước mắt, vừa nghẹn ngào nói: “... A Niệm cũng không phải bị con đẩy xuống lầu, A Niệm là tự nó muốn nhảy xuống theo. Lại nói, nó cứu con cũng đúng thôi... Nếu như dì ở đó, dì cũng sẽ bảo nó cứu con... Con không có việc gì là tốt rồi...”
Mẹ Tô nói xong lời cuối cùng, vẫn không khống chế cảm xúc được, nhỏ giọng nức nở lên.
Nếu như lúc này mẹ Tô mắng cô, trách cô, Tống Thanh Xuân nghĩ đáy lòng của mình có thể sẽ còn dễ chịu một chút.
Nhưng mà, mẹ Tô chẳng những không có chút xíu trách cứ cô, ngược lại còn chuyển thành an ủi cô.
Nước mắt của Tống Thanh Xuân nhịn không được nhẹ nhàng rơi xuống dưới, cô lại nói một tiếng xin lỗi với mẹ Tô, sau đó mới xoay người, cách thủy tinh dày nặng nhìn vào trong phòng.
Tô Chi Niệm nằm an tĩnh ở trên giường bệnh, nhắm mắt lại, sắc mặt không chút sức sống.
Nếu như không phải trên dụng cụ đo nhịp tim không ngừng biểu hiện ra đường cong, anh như vậy, thoạt nhìn liền giống như là một cỗ thi thể.
Trên mu bàn tay của anh ghim kim tiêm, nước thuốc không ngừng truyền vào trong cơ thể.
Dấu vết máu trên mặt anh đã được lau sạch sẽ, ngũ quan vẫn là tinh xảo diễm lệ trước sau như một, nhưng Tống Thanh Xuân nhìn Tô Chi Niệm như vậy, đáy lòng có một loại cảm giác đau đớn gần như xé rách, chậm rãi tập kích tới.
Lúc Tô Chi Niệm cấp cứu, Tần Dĩ Nam luôn ở đó, anh nhìn thấy Tống Thanh Xuân chỉ nhìn ngây ngốc chăm chú Tô Chi Niệm ở bên trong, qua một lúc lâu cũng không có phản ứng, nhịn không được tiến lên phía trước, đi đến bên cạnh cô, thấp giọng mở miệng nói với cô: “Tình huống của anh ta có chút hỏng bét, thân thể gãy xương nhiều chỗ, trong lồng ngực có đọng máu, nhưng em cũng đừng quá lo lắng, ngày mai liền sẽ có bác sĩ tốt nhất cả nước tới làm phẫu thuật cho anh ta, nhất định sẽ không có việc gì...”
/1091
|