Editor: May
Tống Thanh Xuân lớn lên, ngẫu nhiên ban đêm không về ngủ, Tống Mạnh Hoa cũng sẽ không đặc biệt để ý.
Tống Mạnh Hoa là sau khi Tống Thanh Xuân mất tích hai ngày, nhận được điện thoại của đài truyền hình TW, biết Tống Thanh Xuân đã không đi làm hai ngày.
Tống Mạnh Hoa trước gọi điện thoại cho Tần Dĩ Nam, đúng lúc hai ngày này Tần Dĩ Nam cũng đang liên lạc với Tống Thanh Xuân, bởi vì chậm chạp không có liên lạc được, đang chuẩn bị đi nhà họ Tống một chuyến.
Tất cả người quen thuộc với Tống Thanh Xuân, đều đang tìm cô, nhưng lại không có ai tìm được cô.
Chỉ riêng Tô Chi Niệm là một ngoại lệ, vào ngày hôm sau Tống Thanh Xuân mất tích, anh liền tìm đến cô.
Tống Thanh Xuân không rời khỏi Bắc Kinh, chỉ ở trong một làng du lịch vùng ngoại thành, cô thuê một biệt thự riêng vào ở, biệt thự gần sát hồ nhân tạo của làng du lịch, đẩy cửa sổ ra chính là hồ nước, hồng mai và tùng bách.
Mấy ngày nay hồng mai đúng lúc nở ra, khiến cho không ít du khách ngắm nhìn thưởng thức, nhưng mà từ sau khi Tống Thanh Xuân vào ở, luôn chưa từng bước ra.
Cô giam mình ở trong biệt thự, tất cả rèm cửa trên dưới lầu đều kéo chặt, mặc kệ là ban ngày hay là ban đêm, từ đầu đến cuối bên trong đều là một màu đen kịt, không có một chiếc đèn sáng lên.
Một ngày ba bữa Tô Chi Niệm đều đúng giờ gọi điện thoại cho nhà hàng của làng du lịch, đưa cơm cho Tống Thanh Xuân, nhưng mà mặc kệ phục vụ gõ cửa thế nào, Tống Thanh Xuân đều luôn chưa từng mở cửa ra.
Phần lớn thời gian trong biệt thự đều rất an tĩnh, nếu như không phải Tô Chi Niệm tận mắt nhìn thấy Tống Thanh Xuân vào biệt thự này, anh thật sẽ cho rằng bên trong cũng không người.
Tống Thanh Xuân không ăn không uống phong bế mình ở trong một không gian, Tô Chi Niệm cũng không ăn không uống canh giữ ở biệt thự với cô.
Hai người như vậy, khiến cho giám đốc làng du lịch có chút thấp thỏm bất an lên, sợ bọn họ tuyệt thực ở nơi này nữa, sẽ xuất hiện ngoài ý muốn.
Vào lúc giám đốc làng du lịch quyết định tìm người đẩy cửa chỗ biệt thự Tống Thanh Xuân, mời cô rời đi, Tống Thanh Xuân tự nhốt mình ba ngày ba đêm, bỗng nhiên mở cửa biệt thự ra.
Tô Chi Niệm đứng yên tĩnh ở cửa, nghe được tiếng vang, chậm rãi quay đầu lại.
So sánh với cô, lúc này anh càng chật vật hơn một chút, quần áo trên người có chút hỗn loạn, tóc cũng lộn xộn, thức đêm khiến con mắt đỏ ngầu, ba ngày ba đêm không cạo râu, dài ra một mảng lớn.
Mà cô, một thân áo đơn giản màu lam, quần màu da, phối với giày ủng ống dài màu đen, mái tóc dài tùy ý kéo lên, ngoại trừ bởi vì thời gian quá dài không ăn, má gầy đi một chút, thần sắc thoạt nhìn không tốt, cũng không có gì khác thường.
Tống Thanh Xuân biết Tô Chi Niệm đang nhìn mình, cô lại luôn không nhìn về phía anh, cô thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhìn thẳng bị phục vụ mình gọi tới, ngữ điệu giòn gĩa gọi một đống lớn thức ăn.
Qua khoảng nửa tiếng, thức ăn Tống Thanh Xuân gọi được đưa vào biệt thự.
Rèm cửa khép kín dưới sự phân phó của cô, được phục vụ mở ra, cô ngồi ở trước bàn ăn lớn dài hai mét, đối mặt một bàn đầy ắp thức ăn, ngốn nga ngốn nghiến lên.
Sau khi cô ăn no thõa mãn, đánh ợ một cái, sờ sờ bụng, đá ghế dựa ra, trở lại trên lầu, trèo lên giường, bịt kín chăn mền đi ngủ.
Lúc Tống Thanh Xuân tỉnh lại, đã là chạng vạng, cô giống như buổi trưa, gọi điện thoại, gọi thức ăn, sau đó không biết đói no, liều mạng ăn, ăn đến khi thật sự ăn không vô, liền giống như buổi trưa, lên lầu đi ngủ.
Tống Thanh Xuân liên tiếp qua ba ngày ăn ngủ, ngày ngủ ăn như vậy, đến ngày thứ tư, cô đi ra biệt thự, dạo một vòng ở trong rừng mai.
Tống Thanh Xuân lớn lên, ngẫu nhiên ban đêm không về ngủ, Tống Mạnh Hoa cũng sẽ không đặc biệt để ý.
Tống Mạnh Hoa là sau khi Tống Thanh Xuân mất tích hai ngày, nhận được điện thoại của đài truyền hình TW, biết Tống Thanh Xuân đã không đi làm hai ngày.
Tống Mạnh Hoa trước gọi điện thoại cho Tần Dĩ Nam, đúng lúc hai ngày này Tần Dĩ Nam cũng đang liên lạc với Tống Thanh Xuân, bởi vì chậm chạp không có liên lạc được, đang chuẩn bị đi nhà họ Tống một chuyến.
Tất cả người quen thuộc với Tống Thanh Xuân, đều đang tìm cô, nhưng lại không có ai tìm được cô.
Chỉ riêng Tô Chi Niệm là một ngoại lệ, vào ngày hôm sau Tống Thanh Xuân mất tích, anh liền tìm đến cô.
Tống Thanh Xuân không rời khỏi Bắc Kinh, chỉ ở trong một làng du lịch vùng ngoại thành, cô thuê một biệt thự riêng vào ở, biệt thự gần sát hồ nhân tạo của làng du lịch, đẩy cửa sổ ra chính là hồ nước, hồng mai và tùng bách.
Mấy ngày nay hồng mai đúng lúc nở ra, khiến cho không ít du khách ngắm nhìn thưởng thức, nhưng mà từ sau khi Tống Thanh Xuân vào ở, luôn chưa từng bước ra.
Cô giam mình ở trong biệt thự, tất cả rèm cửa trên dưới lầu đều kéo chặt, mặc kệ là ban ngày hay là ban đêm, từ đầu đến cuối bên trong đều là một màu đen kịt, không có một chiếc đèn sáng lên.
Một ngày ba bữa Tô Chi Niệm đều đúng giờ gọi điện thoại cho nhà hàng của làng du lịch, đưa cơm cho Tống Thanh Xuân, nhưng mà mặc kệ phục vụ gõ cửa thế nào, Tống Thanh Xuân đều luôn chưa từng mở cửa ra.
Phần lớn thời gian trong biệt thự đều rất an tĩnh, nếu như không phải Tô Chi Niệm tận mắt nhìn thấy Tống Thanh Xuân vào biệt thự này, anh thật sẽ cho rằng bên trong cũng không người.
Tống Thanh Xuân không ăn không uống phong bế mình ở trong một không gian, Tô Chi Niệm cũng không ăn không uống canh giữ ở biệt thự với cô.
Hai người như vậy, khiến cho giám đốc làng du lịch có chút thấp thỏm bất an lên, sợ bọn họ tuyệt thực ở nơi này nữa, sẽ xuất hiện ngoài ý muốn.
Vào lúc giám đốc làng du lịch quyết định tìm người đẩy cửa chỗ biệt thự Tống Thanh Xuân, mời cô rời đi, Tống Thanh Xuân tự nhốt mình ba ngày ba đêm, bỗng nhiên mở cửa biệt thự ra.
Tô Chi Niệm đứng yên tĩnh ở cửa, nghe được tiếng vang, chậm rãi quay đầu lại.
So sánh với cô, lúc này anh càng chật vật hơn một chút, quần áo trên người có chút hỗn loạn, tóc cũng lộn xộn, thức đêm khiến con mắt đỏ ngầu, ba ngày ba đêm không cạo râu, dài ra một mảng lớn.
Mà cô, một thân áo đơn giản màu lam, quần màu da, phối với giày ủng ống dài màu đen, mái tóc dài tùy ý kéo lên, ngoại trừ bởi vì thời gian quá dài không ăn, má gầy đi một chút, thần sắc thoạt nhìn không tốt, cũng không có gì khác thường.
Tống Thanh Xuân biết Tô Chi Niệm đang nhìn mình, cô lại luôn không nhìn về phía anh, cô thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhìn thẳng bị phục vụ mình gọi tới, ngữ điệu giòn gĩa gọi một đống lớn thức ăn.
Qua khoảng nửa tiếng, thức ăn Tống Thanh Xuân gọi được đưa vào biệt thự.
Rèm cửa khép kín dưới sự phân phó của cô, được phục vụ mở ra, cô ngồi ở trước bàn ăn lớn dài hai mét, đối mặt một bàn đầy ắp thức ăn, ngốn nga ngốn nghiến lên.
Sau khi cô ăn no thõa mãn, đánh ợ một cái, sờ sờ bụng, đá ghế dựa ra, trở lại trên lầu, trèo lên giường, bịt kín chăn mền đi ngủ.
Lúc Tống Thanh Xuân tỉnh lại, đã là chạng vạng, cô giống như buổi trưa, gọi điện thoại, gọi thức ăn, sau đó không biết đói no, liều mạng ăn, ăn đến khi thật sự ăn không vô, liền giống như buổi trưa, lên lầu đi ngủ.
Tống Thanh Xuân liên tiếp qua ba ngày ăn ngủ, ngày ngủ ăn như vậy, đến ngày thứ tư, cô đi ra biệt thự, dạo một vòng ở trong rừng mai.
/1091
|