Editor: May
Tô Chi Niệm ngừng một chút, nghĩ đến gần đây có không ít người tiêu số tiền lớn đi Bắc Cực chụp hình cưới, do đó lại nói: “Hoặc là Bắc Cực?”
Tống Thanh Xuân nghiêng đầu, mặt mày cong cong nhìn anh: “Có thể đi được sao?”
“Đương nhiên có thể...” Tô Chi Niệm không có bất kỳ do dự nào đáp, sau đó còn thuận theo ý nghĩ viển vông của Tống Thanh Xuân, giúp cô hoàn thiện mộng ban ngày của cô, giống như cũng là hoàn thiện mộng ban ngày của anh: “... Hơn nữa lễ cưới của chúng ta, có thể chọn cử hành trong giáo đường nước Anh, không phải em thích một minh tinh Hàn Quốc sao? Chúng ta có thể mời anh ta tới, làm người chủ trì lễ cưới của em...”
“Được đó, được đó...” Ngữ điệu trong miệng Tống Thanh Xuân vui mừng và nhảy nhót, nhưng hốc mắt của cô đã từ từ phiếm hồng: “... Sau đó ở hiện trường lễ cưới của em, nhất định phải có rất nhiều rất nhiều hoa tươi, nhưng đừng có quá nhiều hoa hồng đỏ, em không thích... Em muốn mặc áo cưới màu trắng, em còn muốn đội mũ phượng khăn quàng vai... Ừ, không cho anh nói em thanh lam...”
“Không tham lam, chỉ cần em thích, chúng ta có thể làm hai lễ cưới, một cái kiểu Trung Quốc, một cái kiểu phương tây...”
“Xe hoa, nhất định muốn toàn bộ đều là Maserati, bởi vì em thích cái tên này, em không thích Lamborghini...”
“Được, không chỉ xe hoa cần phải là thứ em thích, ngay cả tất cả đồ kết hôn ngày đó, đều phải là thứ em thích...”
“... Sau đó chúng ta kết hôn xong, liền đi hưởng tuần trăng mật, em muốn đi Maldives, em muốn đi Hàn Quốc, em muốn đi nước Đức, em còn muốn đi nước Pháp mua mua mua, đương nhiên cũng muốn thuận tiện quẹo đi Provence ngắm hoa oải hương...” Sau khi Tống Thanh Xuân nói đến đây, có một dòng nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống từ khóe mắt.
“... Ừ, hết tuần trăng mật, chúng ta ban ngày mỗi người đi làm, tối thứ sáu có thể cùng đi xem phim điện ảnh, nếu như em quá mệt mỏi, thật sự không muốn ra ngoài, cũng không việc gì, chúng ta có thể ở nhà xem, đến lúc đó có thể suy xét đổi một căn phòng thành phòng điện ảnh...”
“Nếu như cuối tuần, anh không có xã giao, chúng ta có thể cùng đi vùng ngoại thành leo núi, cũng có thể đi ngâm tắm suối nước nóng...”
“Mỗi kỳ nghỉ, chúng ta còn có thể lái xe đi du lịch...”
“... Sau đó em sẽ mang thai, chúng ta sẽ có một đứa bé rất đáng yêu...” Tiếng nói Tống Thanh Xuân đã trở nên hơi nghẹn ngào, nhưng cô lại nỗ lực mỉm cười: “... Tô Chi Niệm, anh thích con trai, hay là thích con gái?”
“Chỉ cần là em sinh, mặc kệ là nam hay nữ, đều là bảo bối trong lòng bàn tay anh...” Tô Chi Niệm nỗ lực kiềm nén đau đớn trong lòng, để cho ngữ điệu của mình nhẹ nhàng và thoải mái: “... Nếu như là con gái, anh liền bảo vệ em và con bé, nếu như là con trái, thằng bé và anh cùng bảo vệ em...”
“... Nhưng, em cảm thấy vẫn là một nam một nữ sẽ tốt nhất, tốt nhất con trai là anh trai, con gái là em gái, như vậy anh trai có thể bảo vệ em gái...” Có lẽ là cả đời cũng không đạt được, cho nên Tống Thanh Xuân mới tham lam như thế, cô đã khóc ra tiếng, lại vẫn nỗ lực để cho chính mình nói ra lời cuối cùng, nói được hoàn chỉnh: “... Vừa rồi em linh quang chợt lóe, nghĩ đến một nhủ danh rất tốt, có thể cho đứa con đầu của chúng ta dùng, gọi là Tiểu Hạt Vừng, như thế nào?”
Tô Chi Niệm mở miệng, lời nói đều đã có chút phát run theo: “Hảo, Tiểu Hạt Vừng, tên rất đáng yêu...”
Tống Thanh Xuân còn muốn nói tiếp một câu “Tên của đứa thứ hai, tương lai còn dài, từ từ suy nghĩ”, nhưng cô mở miệng, phát ra lại là tiếng khóc vỡ vụn.
Tô Chi Niệm ngừng một chút, nghĩ đến gần đây có không ít người tiêu số tiền lớn đi Bắc Cực chụp hình cưới, do đó lại nói: “Hoặc là Bắc Cực?”
Tống Thanh Xuân nghiêng đầu, mặt mày cong cong nhìn anh: “Có thể đi được sao?”
“Đương nhiên có thể...” Tô Chi Niệm không có bất kỳ do dự nào đáp, sau đó còn thuận theo ý nghĩ viển vông của Tống Thanh Xuân, giúp cô hoàn thiện mộng ban ngày của cô, giống như cũng là hoàn thiện mộng ban ngày của anh: “... Hơn nữa lễ cưới của chúng ta, có thể chọn cử hành trong giáo đường nước Anh, không phải em thích một minh tinh Hàn Quốc sao? Chúng ta có thể mời anh ta tới, làm người chủ trì lễ cưới của em...”
“Được đó, được đó...” Ngữ điệu trong miệng Tống Thanh Xuân vui mừng và nhảy nhót, nhưng hốc mắt của cô đã từ từ phiếm hồng: “... Sau đó ở hiện trường lễ cưới của em, nhất định phải có rất nhiều rất nhiều hoa tươi, nhưng đừng có quá nhiều hoa hồng đỏ, em không thích... Em muốn mặc áo cưới màu trắng, em còn muốn đội mũ phượng khăn quàng vai... Ừ, không cho anh nói em thanh lam...”
“Không tham lam, chỉ cần em thích, chúng ta có thể làm hai lễ cưới, một cái kiểu Trung Quốc, một cái kiểu phương tây...”
“Xe hoa, nhất định muốn toàn bộ đều là Maserati, bởi vì em thích cái tên này, em không thích Lamborghini...”
“Được, không chỉ xe hoa cần phải là thứ em thích, ngay cả tất cả đồ kết hôn ngày đó, đều phải là thứ em thích...”
“... Sau đó chúng ta kết hôn xong, liền đi hưởng tuần trăng mật, em muốn đi Maldives, em muốn đi Hàn Quốc, em muốn đi nước Đức, em còn muốn đi nước Pháp mua mua mua, đương nhiên cũng muốn thuận tiện quẹo đi Provence ngắm hoa oải hương...” Sau khi Tống Thanh Xuân nói đến đây, có một dòng nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống từ khóe mắt.
“... Ừ, hết tuần trăng mật, chúng ta ban ngày mỗi người đi làm, tối thứ sáu có thể cùng đi xem phim điện ảnh, nếu như em quá mệt mỏi, thật sự không muốn ra ngoài, cũng không việc gì, chúng ta có thể ở nhà xem, đến lúc đó có thể suy xét đổi một căn phòng thành phòng điện ảnh...”
“Nếu như cuối tuần, anh không có xã giao, chúng ta có thể cùng đi vùng ngoại thành leo núi, cũng có thể đi ngâm tắm suối nước nóng...”
“Mỗi kỳ nghỉ, chúng ta còn có thể lái xe đi du lịch...”
“... Sau đó em sẽ mang thai, chúng ta sẽ có một đứa bé rất đáng yêu...” Tiếng nói Tống Thanh Xuân đã trở nên hơi nghẹn ngào, nhưng cô lại nỗ lực mỉm cười: “... Tô Chi Niệm, anh thích con trai, hay là thích con gái?”
“Chỉ cần là em sinh, mặc kệ là nam hay nữ, đều là bảo bối trong lòng bàn tay anh...” Tô Chi Niệm nỗ lực kiềm nén đau đớn trong lòng, để cho ngữ điệu của mình nhẹ nhàng và thoải mái: “... Nếu như là con gái, anh liền bảo vệ em và con bé, nếu như là con trái, thằng bé và anh cùng bảo vệ em...”
“... Nhưng, em cảm thấy vẫn là một nam một nữ sẽ tốt nhất, tốt nhất con trai là anh trai, con gái là em gái, như vậy anh trai có thể bảo vệ em gái...” Có lẽ là cả đời cũng không đạt được, cho nên Tống Thanh Xuân mới tham lam như thế, cô đã khóc ra tiếng, lại vẫn nỗ lực để cho chính mình nói ra lời cuối cùng, nói được hoàn chỉnh: “... Vừa rồi em linh quang chợt lóe, nghĩ đến một nhủ danh rất tốt, có thể cho đứa con đầu của chúng ta dùng, gọi là Tiểu Hạt Vừng, như thế nào?”
Tô Chi Niệm mở miệng, lời nói đều đã có chút phát run theo: “Hảo, Tiểu Hạt Vừng, tên rất đáng yêu...”
Tống Thanh Xuân còn muốn nói tiếp một câu “Tên của đứa thứ hai, tương lai còn dài, từ từ suy nghĩ”, nhưng cô mở miệng, phát ra lại là tiếng khóc vỡ vụn.
/1091
|