Editor: May
Đường Noãn giống như sợ anh xem không đủ cẩn thận, vừa nói, còn vừa thay anh trượt màn hình, bày những tấm hình cô từng chụp ở trước mặt anh.
Hóa ra, ngày đó sau khi Tống Tống và Tô Chi Niệm rời đi, hai người cùng đi Lệ Giang... Tần Dĩ Nam nhìn chằm chằm những tấm hình kia, im lặng không tiếng động mím chặt môi một chút, liền quay đầu, mở cửa xe, ngồi lên xe, sau đó ngó cũng không thèm ngó Đường Noãn đứng bên cạnh xe một cái, trực tiếp giẫm ga, chuyển tay lái chạy đi, xuyên qua kính chiếu hậu, Tần Dĩ Nam có thể nhìn thấy được bộ dáng Đường Noãn bị anh ném ở sau xe, tức điên lên dậm chân.
Đêm nay Tần Dĩ Nam, vốn tính toán về nhà họ Tần ăn cơm tối với cha mẹ, Đường Noãn kia vừa giày vò, khiến cho trong chốc lát anh liền không có tâm tình, lúc ở trên đường kẹt xe, nhận được điện thoại của bạn đại học, do đó liền rẽ đầu xe ở giao lộ phía trước, đi “Kim Bích Huy Hoàng”.
Tô Chi Niệm không ở Bắc Kinh, công việc của Trình Thanh Thông cũng không có giảm bớt chút nào, ngược lại trở nên càng nhiều.
Tối nay là lần thứ ba cô tới “Kim Bích Huy Hoàng” trong tuần này.
Thật ra Trình Thanh Thông không tính là quen thuộc Tần Dĩ Nam, ngoại trừ một lần Tần Dĩ Nam đã giúp cô, coi như tiếp xúc ở khoảng cách gần, những thời điểm khác, chỉ có thể trở thành bèo nước gặp nhau. Chẳng qua, anh và cô giống như tương đối có duyên phận, số lần bèo nước gặp nhau có chút nhiều, giống như là thượng đế cố ý sắp đặt cho bọn họ.
Mà đêm nay, thượng đế giống như là lại đột nhiên tâm huyết dâng trào, lại thả một lần nước cho bọn họ.
Lúc Trình Thanh Thông rút người ra từ trong bữa tiệc, đã là mười một giờ khuya.
Trình Thanh Thông tựa vào trên vách tường hành lang, lấy điện thoại di động kêu một chiếc xe riêng, sau khi cúp cuộc điện thoại gọi tài xế xe riêng tới, vừa mới chuẩn bị đứng lên, đi đến cửa “Kim Bích Huy Hoàng” chờ, cửa phòng bao đối diện bỗng nhiên bị kéo ra.
Trình Thanh Thông theo quán tính nâng đầu một chút, nhìn thấy Tần Dĩ Nam đi ra từ bên trong.
Trình Thanh Thông từng gặp mặt Tần Dĩ Nam rất nhiều lần, tuy rằng chưa tính là bạn bè của anh, nhưng cũng không phải người lạ, cho nên phản ứng đầu tiên của Trình Thanh Thông chính là lễ phép mỉm cười chào hỏi một tiếng: “Tần tiên sinh, thật trùng hợp.”
Tần Dĩ Nam rất hiển nhiên là uống say rượu, mở to mắt nhìn cô một lúc lâu, cũng không nhận ra được cô là ai, đầu lưỡi đánh quyền đáp một chữ “Ừ”, liền đỡ vách tường, đi tới nhà vệ sinh, lung la lung lay đi qua.
Bước chân của anh đi rất không ổn định, cho dù đỡ vách tường, nhưng vẫn không cẩn thận liền té quỵ trên đất.
Trình Thanh Thông trông thấy một màn này, theo bản năng hô một tiếng “Tần tiên sinh”, sau đó liền bước nhanh đi lên trước, dìu đỡ Tần Dĩ Nam lên: “Tần tiên sinh, anh vẫn ổn chứ?”
Tần Dĩ Nam đối mặt với lời nói của cô, chần chờ một chút, mới quay đầu nhìn về phía cô, nhìn cô chăm chú một lát, bỗng dưng thốt ra, khẽ gọi một câu: “Tống Tống.”
Tiếng anh gọi rất hàm hồ, Trình Thanh Thông hoàn toàn không hề nghe rõ anh lẩm bẩm cái gì, sau khi cô thấy anh đứng vững, liền buông cánh tay anh ra, cả người vừa lùi về sau một bước, anh liền lại đổ về phía trước, Trình Thanh Thông gấp gáp vội vươn tay ra, kéo cánh tay anh, miễn cưỡng kéo anh lại, thấy bộ dáng anh say bất tỉnh nhân sự, nghĩ đến lần trước anh giúp đỡ mình, do đó liền gọi một phục vụ cách đó không xa, để cho anh ta giúp đỡ thuê một gian phòng, giúp mình dìu đỡ Tần Dĩ Nam vào trong.
Trình Thanh Thông đặt Tần Dĩ Nam ngã xuống giường, sau khi tốn sức cởi giày anh, thay anh đắp chăn mền, liền muốn rời khỏi.
Đường Noãn giống như sợ anh xem không đủ cẩn thận, vừa nói, còn vừa thay anh trượt màn hình, bày những tấm hình cô từng chụp ở trước mặt anh.
Hóa ra, ngày đó sau khi Tống Tống và Tô Chi Niệm rời đi, hai người cùng đi Lệ Giang... Tần Dĩ Nam nhìn chằm chằm những tấm hình kia, im lặng không tiếng động mím chặt môi một chút, liền quay đầu, mở cửa xe, ngồi lên xe, sau đó ngó cũng không thèm ngó Đường Noãn đứng bên cạnh xe một cái, trực tiếp giẫm ga, chuyển tay lái chạy đi, xuyên qua kính chiếu hậu, Tần Dĩ Nam có thể nhìn thấy được bộ dáng Đường Noãn bị anh ném ở sau xe, tức điên lên dậm chân.
Đêm nay Tần Dĩ Nam, vốn tính toán về nhà họ Tần ăn cơm tối với cha mẹ, Đường Noãn kia vừa giày vò, khiến cho trong chốc lát anh liền không có tâm tình, lúc ở trên đường kẹt xe, nhận được điện thoại của bạn đại học, do đó liền rẽ đầu xe ở giao lộ phía trước, đi “Kim Bích Huy Hoàng”.
Tô Chi Niệm không ở Bắc Kinh, công việc của Trình Thanh Thông cũng không có giảm bớt chút nào, ngược lại trở nên càng nhiều.
Tối nay là lần thứ ba cô tới “Kim Bích Huy Hoàng” trong tuần này.
Thật ra Trình Thanh Thông không tính là quen thuộc Tần Dĩ Nam, ngoại trừ một lần Tần Dĩ Nam đã giúp cô, coi như tiếp xúc ở khoảng cách gần, những thời điểm khác, chỉ có thể trở thành bèo nước gặp nhau. Chẳng qua, anh và cô giống như tương đối có duyên phận, số lần bèo nước gặp nhau có chút nhiều, giống như là thượng đế cố ý sắp đặt cho bọn họ.
Mà đêm nay, thượng đế giống như là lại đột nhiên tâm huyết dâng trào, lại thả một lần nước cho bọn họ.
Lúc Trình Thanh Thông rút người ra từ trong bữa tiệc, đã là mười một giờ khuya.
Trình Thanh Thông tựa vào trên vách tường hành lang, lấy điện thoại di động kêu một chiếc xe riêng, sau khi cúp cuộc điện thoại gọi tài xế xe riêng tới, vừa mới chuẩn bị đứng lên, đi đến cửa “Kim Bích Huy Hoàng” chờ, cửa phòng bao đối diện bỗng nhiên bị kéo ra.
Trình Thanh Thông theo quán tính nâng đầu một chút, nhìn thấy Tần Dĩ Nam đi ra từ bên trong.
Trình Thanh Thông từng gặp mặt Tần Dĩ Nam rất nhiều lần, tuy rằng chưa tính là bạn bè của anh, nhưng cũng không phải người lạ, cho nên phản ứng đầu tiên của Trình Thanh Thông chính là lễ phép mỉm cười chào hỏi một tiếng: “Tần tiên sinh, thật trùng hợp.”
Tần Dĩ Nam rất hiển nhiên là uống say rượu, mở to mắt nhìn cô một lúc lâu, cũng không nhận ra được cô là ai, đầu lưỡi đánh quyền đáp một chữ “Ừ”, liền đỡ vách tường, đi tới nhà vệ sinh, lung la lung lay đi qua.
Bước chân của anh đi rất không ổn định, cho dù đỡ vách tường, nhưng vẫn không cẩn thận liền té quỵ trên đất.
Trình Thanh Thông trông thấy một màn này, theo bản năng hô một tiếng “Tần tiên sinh”, sau đó liền bước nhanh đi lên trước, dìu đỡ Tần Dĩ Nam lên: “Tần tiên sinh, anh vẫn ổn chứ?”
Tần Dĩ Nam đối mặt với lời nói của cô, chần chờ một chút, mới quay đầu nhìn về phía cô, nhìn cô chăm chú một lát, bỗng dưng thốt ra, khẽ gọi một câu: “Tống Tống.”
Tiếng anh gọi rất hàm hồ, Trình Thanh Thông hoàn toàn không hề nghe rõ anh lẩm bẩm cái gì, sau khi cô thấy anh đứng vững, liền buông cánh tay anh ra, cả người vừa lùi về sau một bước, anh liền lại đổ về phía trước, Trình Thanh Thông gấp gáp vội vươn tay ra, kéo cánh tay anh, miễn cưỡng kéo anh lại, thấy bộ dáng anh say bất tỉnh nhân sự, nghĩ đến lần trước anh giúp đỡ mình, do đó liền gọi một phục vụ cách đó không xa, để cho anh ta giúp đỡ thuê một gian phòng, giúp mình dìu đỡ Tần Dĩ Nam vào trong.
Trình Thanh Thông đặt Tần Dĩ Nam ngã xuống giường, sau khi tốn sức cởi giày anh, thay anh đắp chăn mền, liền muốn rời khỏi.
/1091
|