Editor: May
Trình Thanh Thông nhìn chằm chằm Tần Dĩ Nam bởi vì say rượu, mi tâm thỉnh thoảng nhăn lại phát ra tiếng kêu rên, móng tay nắm thành quả đấm, dùng sức bóp lòng bàn tay, sau đó liền ổn định hô hấp, chậm rãi cúi người xuống, đưa ra tay, đụng vào cúc áo trên áo sơ mi của Tần Dĩ Nam.
Đầu ngón tay cô run rẩy đặc biệt lợi hại, tám viên cúc áo đơn giản, cô cởi đủ một phút.
Khi da thịt bóng loáng bền chắc của người đàn ông đập vào đáy mắt cô, cô giống như giật điện, cả người bất ngờ không phòng ngự run rẩy một cái.
Ngón tay Trình Thanh Thông dừng ở giữa không trung một hồi lâu, mới rơi xuống trên dây lưng của Tần Dĩ Nam, theo tiếng vang thanh thúy dây lưng mở ra, trái tim Trình Thanh Thông hung hăng nhảy lên hai cái theo.
Lúc ở trường học, cô là một cô gái ngoan ngoãn, bởi vì một câu không cho yêu sớm của cha mẹ, cô gần như đều rất ít nói chuyện với bạn học nam, sau khi tốt nghiệp đại học, cô liền trực tiếp vào xí nghiệp Tô thị, từng ấy năm tới nay, ngoại trừ cô từng thầm mến đại BOSS cấp trên của cô, tình cảm thuần túy chính là một tờ giấy trắng, càng huống chi lúc này cô phải đi câu dẫn một người đàn ông... Đối với cô mà nói, thật là có một chút không biết ra tay từ đâu.
Trình Thanh Thông nghĩ tới nghĩ đi, cuối cùng chỉ là vụng về dán lên da thịt lộ ra ngoài của Tần Dĩ Nam, cô rõ ràng cảm giác được thân thể anh bắt đầu chậm rãi biến hóa lên.
Nhiệt độ thân thể Tần Dĩ Nam càng lúc càng cao, nóng đến mức da thịt Trình Thanh Thông cũng có chút phiếm đau, cảm giác chưa từng gặp này đánh thẳng vào giác quan, khiến cho cô kinh hoảng muốn chạy trốn.
Trình Thanh Thông nỗ lực kiềm nén cổ cảm giác bài xích nơi đáy lòng kia, giơ tay sờ lung tung lên da thịt của Tần Dĩ Nam.
Cô run dẫu môi, muốn học hình ảnh xuất hiện ở trong truyện ngôn tình mà mình từng đọc không nhiều kia, đi hôn môi của anh một chút, nhưng làn môi lại chậm chạp không có rơi xuống, cuối cùng chỉ là nhẹ nhàng hôn lên hõm vai của anh...
Giác quan tê dại hơi ngứa, cho nên mi tâm Tần Dĩ Nam khẽ nhúc nhích một chút, giơ tay lên, thân mật cưng chiều ôm lấy vai cô, ngữ khí ôn nhu giống như là che chở châu báu mình trân ái nhất: “Ngoan, đừng náo...”
Ở trong ký ức của Trình Thanh Thông, trước giờ chưa có ai từng dùng ngữ khí ôn nhu như vậy nói chuyện với cô, thân thể cô theo bản năng cứng đờ một chút, ngẩng đầu, nhìn về phía Tần Dĩ Nam.
Người đàn ông say rượu, chẳng biết đã mở to mắt ra từ lúc nào, ánh mắt anh là ánh hoàng quang ôn nhuận khi mỗi lần gặp gỡ anh, cả người thoạt nhìn nho nhã thân thiết, hoàn toàn không giống là bộ dáng uống say, anh nhìn cô rất lâu, sau đó liền cong môi nở nụ cười: “Tống Tống... em trở về rồi...”
Tần Dĩ Nam cười, giống như gió xuân ấm áp, khiến cho người ta có cảm giác ấm áp, rất thoải mái.
Nhưng vào lúc anh mở miệng nói chuyện, lại mang theo một loại bị thương và tiếc nuối.
Anh không đợi cô nói chuyện, liền bỗng nhiên ôm cô chặt hơn một chút: “Trở về, liền đừng đi nữa, được không?”
Có lẽ chỉ có ở trong mộng, anh mới có thể làm càn nói ra câu nói này như thế.
Hiện tại anh biết lúc trước người anh thật sự nên thích là ai, nhưng em cũng đã đi xa, bây giờ cuối cùng em cũng trở về, có thể đừng đi nữa không?
Tần Dĩ Nam dán đầu lên mái tóc của Trình Thanh Thông, mang theo vài phần thỏa mãn nhắm hai mắt lại, trong miệng còn đang không ngừng gọi: “Tống Tống, Tống Tống...”
Hóa ra, anh là coi cô như Tống tiểu thư... Trình Thanh Thông thật có chút không quen mật với một người đàn ông như vậy, nhưng mà chịu đựng một chút, vượt qua rồi, liền xong, không phải sao?
Trình Thanh Thông nhìn chằm chằm Tần Dĩ Nam bởi vì say rượu, mi tâm thỉnh thoảng nhăn lại phát ra tiếng kêu rên, móng tay nắm thành quả đấm, dùng sức bóp lòng bàn tay, sau đó liền ổn định hô hấp, chậm rãi cúi người xuống, đưa ra tay, đụng vào cúc áo trên áo sơ mi của Tần Dĩ Nam.
Đầu ngón tay cô run rẩy đặc biệt lợi hại, tám viên cúc áo đơn giản, cô cởi đủ một phút.
Khi da thịt bóng loáng bền chắc của người đàn ông đập vào đáy mắt cô, cô giống như giật điện, cả người bất ngờ không phòng ngự run rẩy một cái.
Ngón tay Trình Thanh Thông dừng ở giữa không trung một hồi lâu, mới rơi xuống trên dây lưng của Tần Dĩ Nam, theo tiếng vang thanh thúy dây lưng mở ra, trái tim Trình Thanh Thông hung hăng nhảy lên hai cái theo.
Lúc ở trường học, cô là một cô gái ngoan ngoãn, bởi vì một câu không cho yêu sớm của cha mẹ, cô gần như đều rất ít nói chuyện với bạn học nam, sau khi tốt nghiệp đại học, cô liền trực tiếp vào xí nghiệp Tô thị, từng ấy năm tới nay, ngoại trừ cô từng thầm mến đại BOSS cấp trên của cô, tình cảm thuần túy chính là một tờ giấy trắng, càng huống chi lúc này cô phải đi câu dẫn một người đàn ông... Đối với cô mà nói, thật là có một chút không biết ra tay từ đâu.
Trình Thanh Thông nghĩ tới nghĩ đi, cuối cùng chỉ là vụng về dán lên da thịt lộ ra ngoài của Tần Dĩ Nam, cô rõ ràng cảm giác được thân thể anh bắt đầu chậm rãi biến hóa lên.
Nhiệt độ thân thể Tần Dĩ Nam càng lúc càng cao, nóng đến mức da thịt Trình Thanh Thông cũng có chút phiếm đau, cảm giác chưa từng gặp này đánh thẳng vào giác quan, khiến cho cô kinh hoảng muốn chạy trốn.
Trình Thanh Thông nỗ lực kiềm nén cổ cảm giác bài xích nơi đáy lòng kia, giơ tay sờ lung tung lên da thịt của Tần Dĩ Nam.
Cô run dẫu môi, muốn học hình ảnh xuất hiện ở trong truyện ngôn tình mà mình từng đọc không nhiều kia, đi hôn môi của anh một chút, nhưng làn môi lại chậm chạp không có rơi xuống, cuối cùng chỉ là nhẹ nhàng hôn lên hõm vai của anh...
Giác quan tê dại hơi ngứa, cho nên mi tâm Tần Dĩ Nam khẽ nhúc nhích một chút, giơ tay lên, thân mật cưng chiều ôm lấy vai cô, ngữ khí ôn nhu giống như là che chở châu báu mình trân ái nhất: “Ngoan, đừng náo...”
Ở trong ký ức của Trình Thanh Thông, trước giờ chưa có ai từng dùng ngữ khí ôn nhu như vậy nói chuyện với cô, thân thể cô theo bản năng cứng đờ một chút, ngẩng đầu, nhìn về phía Tần Dĩ Nam.
Người đàn ông say rượu, chẳng biết đã mở to mắt ra từ lúc nào, ánh mắt anh là ánh hoàng quang ôn nhuận khi mỗi lần gặp gỡ anh, cả người thoạt nhìn nho nhã thân thiết, hoàn toàn không giống là bộ dáng uống say, anh nhìn cô rất lâu, sau đó liền cong môi nở nụ cười: “Tống Tống... em trở về rồi...”
Tần Dĩ Nam cười, giống như gió xuân ấm áp, khiến cho người ta có cảm giác ấm áp, rất thoải mái.
Nhưng vào lúc anh mở miệng nói chuyện, lại mang theo một loại bị thương và tiếc nuối.
Anh không đợi cô nói chuyện, liền bỗng nhiên ôm cô chặt hơn một chút: “Trở về, liền đừng đi nữa, được không?”
Có lẽ chỉ có ở trong mộng, anh mới có thể làm càn nói ra câu nói này như thế.
Hiện tại anh biết lúc trước người anh thật sự nên thích là ai, nhưng em cũng đã đi xa, bây giờ cuối cùng em cũng trở về, có thể đừng đi nữa không?
Tần Dĩ Nam dán đầu lên mái tóc của Trình Thanh Thông, mang theo vài phần thỏa mãn nhắm hai mắt lại, trong miệng còn đang không ngừng gọi: “Tống Tống, Tống Tống...”
Hóa ra, anh là coi cô như Tống tiểu thư... Trình Thanh Thông thật có chút không quen mật với một người đàn ông như vậy, nhưng mà chịu đựng một chút, vượt qua rồi, liền xong, không phải sao?
/1091
|