Editor: May
Cửa sổ thư phòng không đóng, có gió lạnh ban đêm từ từ thổi tới, thổi đến tờ giấy sổ nhật ký không ngừng lật xem, phát ra tiếng vang sàn sạt, chữ viết màu đen phía trên, từ thành thục, đến ngây ngô, lại đến non nớt...
Trong tiếng sàn sạt gián đoạn như vậy, Tống Thanh Xuân đang khóc lóc, trong đầu đột nhiên liền thoáng hiện một câu nói.
Nếu như không có chấp niệm, thanh xuân làm sao là thanh xuân?
Lúc trước, khi anh đi ngoại ô phía bắc đón cô, buổi tối anh và cô tâm sự, cô hỏi về câu chuyện của anh và Đình Đình, sau đó đây là một câu nói anh đã cho cô.
Lúc đó cô cho rằng Đình Đình là một cô gái anh thích lúc còn trẻ, cho tới bây giờ cũng không vứt bỏ.
Cho đến giờ phút này, cô mới trì độn bỗng nhiên tỉnh ngộ, nếu như không có chấp niệm, thanh xuân làm sao là thanh xuân, không đơn thuần là anh vì một cô gái, chấp niệm toàn bộ thanh xuân, câu nói này còn có một hàm ý càng quan trọng hơn, một hàm ý cô đã từng không đọc hiểu, cũng hoàn toàn không dám nghĩ tới, nếu như không có Chi Niệm, thanh xuân làm sao thanh xuân?
Một câu nói, mười hai chữ đơn giản, bao hàm tên của anh và cô, là anh trao cho chuyện xưa của anh và cô, một câu nói đẹp nhất.
Nếu như không có chấp niệm, thanh xuân làm sao là thanh xuân?
Nếu như không có Chi Niệm, thanh xuân làm sao là thanh xuân?
Đúng vậy... Nếu trên thế giới này không có Tô Chi Niệm, hiện nay làm gì còn có Tống Thanh Xuân cô?
Tống Thanh Xuân nghĩ tới đây, bỗng nhiên liền bò dậy từ trên mặt đất, cô bất chấp nước mắt trên mặt, nhanh chóng chạy xuống lầu.
Sáng sớm lúc cô rời khỏi nhà, Tống Mạnh Hoa hỏi Tô Chi Niệm buổi tối có trở về ăn cơm không, Tô Chi Niệm nói buổi tối có bữa tiệc ở “Kim Bích Huy Hoàng“.
Cô muốn đi tìm anh, cô muốn hiện tại, lập tức, lập tức đi “Kim Bích Huy Hoàng” tìm anh...
Tống Thanh Xuân không đổi cả dép lê, liền vội vàng đẩy cửa nhà ra, xông ra, áo khoác của cô rơi ở trên lầu, gió lạnh mùa đông thổi tới, lạnh đến toàn thân cô run rẩy lên, cô không có bất kỳ suy nghĩ muốn xoay người lấy áo khoác nào, liền chạy ra ngoài sân.
Dép lê chạy hơi bất tiện, động tác cô gấp gáp, chờ đến khi cô vọt tới bên cạnh đường phố chặn xe taxi, mới phát hiện chạy mất một chiếc dép lê.
Xe taxi vừa tới cửa “Kim Bích Huy Hoàng”, còn chưa dừng ổn, Tống Thanh Xuân liền đưa cho tài xế xe taxi một tờ trăm đồng, đẩy cửa xe ra, vội vàng xuống xe, bởi vì theo quán tính, cả người cô nghiêng tới trước một chút, suýt nữa té ngã trên đất, may mà cô đúng lúc giữ vững thân thể, ngay cả miệng cũng không kịp thở, liền vội vàng chạy vào trong đại sảnh “Kim Bích Huy Hoàng”.
Lúc trước, khi Tống Thanh Xuân ở “Kim Bích Huy Hoàng” suýt nữa bị người bắt nạt, Tô Chi Niệm một lần nổi điên, khiến cho từ trên xuống dưới tất cả nhân viên của “Kim Bích Huy Hoàng” đều ghi nhớ Tống Thanh Xuân.
“Kim Bích Huy Hoàng” không cho người quần áo không chỉnh tề đi vào, nhưng mà nhân viên trong đại sảnh nhìn thấy bộ dáng Tống Thanh Xuân một thân chật vật, cũng không dám có chút lười biếng nào, thậm chí giám đốc đại sảnh tự mình nghênh đón trước, tươi cười rạng rỡ hỏi: “Tống tiểu thư, xin hỏi cô có gì cần trợ giúp không?”
“Tô Chi Niệm đâu?” Tống Thanh Xuân nhìn quanh trái phải đại sảnh một vòng.
“Tô tiên sinh sao? Tô tiên sinh ở 1008 trên lầu...”
Lời của giám đốc đại sảnh còn chưa nói hết, Tống Thanh Xuân liền chạy tới thang máy.
Một bàn chân mang dép lê, một chân trần, đi đường đặc biệt khó chịu, khi đi qua bên cạnh thùng rác, Tống Thanh Xuân ném chiếc dép lê kia từ trên chân đi, sau đó cúi người nhặt lên, thuận tay ném vào trong thùng rác, liền hai chân trần, bước vào thang máy.
Cửa sổ thư phòng không đóng, có gió lạnh ban đêm từ từ thổi tới, thổi đến tờ giấy sổ nhật ký không ngừng lật xem, phát ra tiếng vang sàn sạt, chữ viết màu đen phía trên, từ thành thục, đến ngây ngô, lại đến non nớt...
Trong tiếng sàn sạt gián đoạn như vậy, Tống Thanh Xuân đang khóc lóc, trong đầu đột nhiên liền thoáng hiện một câu nói.
Nếu như không có chấp niệm, thanh xuân làm sao là thanh xuân?
Lúc trước, khi anh đi ngoại ô phía bắc đón cô, buổi tối anh và cô tâm sự, cô hỏi về câu chuyện của anh và Đình Đình, sau đó đây là một câu nói anh đã cho cô.
Lúc đó cô cho rằng Đình Đình là một cô gái anh thích lúc còn trẻ, cho tới bây giờ cũng không vứt bỏ.
Cho đến giờ phút này, cô mới trì độn bỗng nhiên tỉnh ngộ, nếu như không có chấp niệm, thanh xuân làm sao là thanh xuân, không đơn thuần là anh vì một cô gái, chấp niệm toàn bộ thanh xuân, câu nói này còn có một hàm ý càng quan trọng hơn, một hàm ý cô đã từng không đọc hiểu, cũng hoàn toàn không dám nghĩ tới, nếu như không có Chi Niệm, thanh xuân làm sao thanh xuân?
Một câu nói, mười hai chữ đơn giản, bao hàm tên của anh và cô, là anh trao cho chuyện xưa của anh và cô, một câu nói đẹp nhất.
Nếu như không có chấp niệm, thanh xuân làm sao là thanh xuân?
Nếu như không có Chi Niệm, thanh xuân làm sao là thanh xuân?
Đúng vậy... Nếu trên thế giới này không có Tô Chi Niệm, hiện nay làm gì còn có Tống Thanh Xuân cô?
Tống Thanh Xuân nghĩ tới đây, bỗng nhiên liền bò dậy từ trên mặt đất, cô bất chấp nước mắt trên mặt, nhanh chóng chạy xuống lầu.
Sáng sớm lúc cô rời khỏi nhà, Tống Mạnh Hoa hỏi Tô Chi Niệm buổi tối có trở về ăn cơm không, Tô Chi Niệm nói buổi tối có bữa tiệc ở “Kim Bích Huy Hoàng“.
Cô muốn đi tìm anh, cô muốn hiện tại, lập tức, lập tức đi “Kim Bích Huy Hoàng” tìm anh...
Tống Thanh Xuân không đổi cả dép lê, liền vội vàng đẩy cửa nhà ra, xông ra, áo khoác của cô rơi ở trên lầu, gió lạnh mùa đông thổi tới, lạnh đến toàn thân cô run rẩy lên, cô không có bất kỳ suy nghĩ muốn xoay người lấy áo khoác nào, liền chạy ra ngoài sân.
Dép lê chạy hơi bất tiện, động tác cô gấp gáp, chờ đến khi cô vọt tới bên cạnh đường phố chặn xe taxi, mới phát hiện chạy mất một chiếc dép lê.
Xe taxi vừa tới cửa “Kim Bích Huy Hoàng”, còn chưa dừng ổn, Tống Thanh Xuân liền đưa cho tài xế xe taxi một tờ trăm đồng, đẩy cửa xe ra, vội vàng xuống xe, bởi vì theo quán tính, cả người cô nghiêng tới trước một chút, suýt nữa té ngã trên đất, may mà cô đúng lúc giữ vững thân thể, ngay cả miệng cũng không kịp thở, liền vội vàng chạy vào trong đại sảnh “Kim Bích Huy Hoàng”.
Lúc trước, khi Tống Thanh Xuân ở “Kim Bích Huy Hoàng” suýt nữa bị người bắt nạt, Tô Chi Niệm một lần nổi điên, khiến cho từ trên xuống dưới tất cả nhân viên của “Kim Bích Huy Hoàng” đều ghi nhớ Tống Thanh Xuân.
“Kim Bích Huy Hoàng” không cho người quần áo không chỉnh tề đi vào, nhưng mà nhân viên trong đại sảnh nhìn thấy bộ dáng Tống Thanh Xuân một thân chật vật, cũng không dám có chút lười biếng nào, thậm chí giám đốc đại sảnh tự mình nghênh đón trước, tươi cười rạng rỡ hỏi: “Tống tiểu thư, xin hỏi cô có gì cần trợ giúp không?”
“Tô Chi Niệm đâu?” Tống Thanh Xuân nhìn quanh trái phải đại sảnh một vòng.
“Tô tiên sinh sao? Tô tiên sinh ở 1008 trên lầu...”
Lời của giám đốc đại sảnh còn chưa nói hết, Tống Thanh Xuân liền chạy tới thang máy.
Một bàn chân mang dép lê, một chân trần, đi đường đặc biệt khó chịu, khi đi qua bên cạnh thùng rác, Tống Thanh Xuân ném chiếc dép lê kia từ trên chân đi, sau đó cúi người nhặt lên, thuận tay ném vào trong thùng rác, liền hai chân trần, bước vào thang máy.
/1091
|