Editor: May
Đừng nói Tô Chi Niệm bị Tống Thanh Xuân mắng sững sờ, biểu tình của người cả căn phòng bao đều bị câu mắng của Tống Thanh Xuân định trụ, mắt mở thật to, giống như không dám tin tưởng những gì mình xem thấy cùng nghe thấy.
Tống Thanh Xuân không mở miệng mắng còn tốt, mới mở miệng, những khổ sở và đau lòng xuất hiện trong lòng khi xem nhật ký đều hóa thành lửa giận nồng đậm.
Nếu không phải hôm nay, cô và anh Dĩ Nam lơ đãng kéo đến đi nơi nào hưởng tuần trăng mật, có phải cả đời cô đều sẽ không biết là anh đã giả thành anh Dĩ Nam gửi cho cô những bức mail kia không?
Nếu không phải hôm nay cô ôm tâm tính xem thử, nhập mật mã của anh vào, biết những bức mail kia là do anh gửi, sau đó đi biệt thự của anh, nhìn thấy nhật ký của anh, có phải cô liền thật bị anh lừa gạt qua đi, sau đó vào ngày 14 tháng 3, ngây ngốc gả cho Tần Dĩ Nam không?
Sau đó cô trải qua cái gọi là cuộc sống quang minh tốt đẹp, để một mình anh ở trong bóng tối tuyệt vọng và chờ chết sao?
Tống Thanh Xuân càng nghĩ, lửa giận bốc cháy càng vượng, biểu tình cô nhìn Tô Chi Niệm đều trở nên trừng mắt căm tức lên, cô bực tức, âm điệu đều có chút phát run: “Sao anh có thể như vậy, một lần lại một lần lừa gạt em? Chúng ta rõ ràng giao hẹn xong, sao anh có thể lỡ hẹn? Tô Chi Niệm, anh rất quá đáng...”
Tống Thanh Xuân nói xong, liền không khắc chế được giơ chân lên, hung hăng đá lên trên đầu gối của Tô Chi Niệm.
Tống Thanh Xuân không có mang giày, cô dùng hết sức đá Tô Chi Niệm, lực đạo bắn ngược trở về, khiến cho đầu ngón chân của cô truyền tới một trận đau day dứt, cô hít vào một hơi, rõ ràng là chính mình làm, lại cứ trách móc hết đau đớn trên chân lên người Tô Chi Niệm, hung tợn phát tiết với anh: “Không phải anh cảm thấy lừa em chơi rất vui ư? Anh có biết không, hiện tại em chán ghét chết anh! Không chỉ là chán ghét, còn hận chết anh!”
Tống Thanh Xuân bất giác lại nâng chân lên, lần này cô còn chưa đá lên đầu gối Tô Chi Niệm, liền nghĩ đến đau đớn bắn ngược trở về khi vừa mới đá đầu gối của anh, sau đó liền phẫn hận ngừng động tác, dùng sức giậm chân lên trên mặt đất, một giây sau, lòng bàn chân không mang giày truyền tới đau đớn, khiến cho nước mắt của cô bỗng chốc liền tuôn ra.
Rõ ràng cô là một người bị lừa, sao cô tới tìm anh lý luận, ngược lại liền cho chính mình ngột ngạt chứ?
Tống Thanh Xuân tức đến nước mắt rơi được càng hung.
Tô Chi Niệm bị cử động tức điên của Tống Thanh Xuân làm cho ngây ngốc, làm đến vừa muốn cười lại vừa đau lòng, anh bất giác liền ngồi xổm người xuống, đi kiểm tra chân cô, đầu ngón tay của anh vừa đụng vào cổ chân cô, Tống Thanh Xuân tức điên lên bỗng nhiên trên chân dùng sức một cái, phẫn hận đá vào trên bờ vai Tô Chi Niệm, anh không chút phòng bị, bị cô giẫm ngồi xổm ở trên mặt đất.
Người chung quanh nhìn đến một màn này, đều dọa đến nín thở.
Người phụ nữ này là ai? Cũng quá vô pháp vô thiên đi?
Vào lúc tất cả mọi người cho rằng Tô Chi Niệm muốn trở mặt, người đàn ông lại ung dung thong dong đứng lên từ trên mặt đất, sau đó ở dưới cái nhìn kỹ đầy kinh ngạc và không dám tin tưởng của tất cả mọi người chung quanh, ôn nhu nói một câu với Tống Thanh Xuân: “Chờ anh một lát, được không?”
Sau đó liền xoay người, đi đến trước chỗ ngồi của mình, xách áo khoác, qua loa ném một câu “Xin lỗi” với những khuôn mặt khiếp sợ cả một phòng, liền trở lại trước mặt Tống Thanh Xuân, giơ tay lên, dắt tay cô.
Tống Thanh Xuân còn đang nổi nóng, hung hăng hất tay anh, Tô Chi Niệm tốt tính lại kéo lấy cổ tay cô, sau đó nhìn thoáng qua chân trần của cô, dứt khoát bồng cô lên, đi ra phòng bao.
Đừng nói Tô Chi Niệm bị Tống Thanh Xuân mắng sững sờ, biểu tình của người cả căn phòng bao đều bị câu mắng của Tống Thanh Xuân định trụ, mắt mở thật to, giống như không dám tin tưởng những gì mình xem thấy cùng nghe thấy.
Tống Thanh Xuân không mở miệng mắng còn tốt, mới mở miệng, những khổ sở và đau lòng xuất hiện trong lòng khi xem nhật ký đều hóa thành lửa giận nồng đậm.
Nếu không phải hôm nay, cô và anh Dĩ Nam lơ đãng kéo đến đi nơi nào hưởng tuần trăng mật, có phải cả đời cô đều sẽ không biết là anh đã giả thành anh Dĩ Nam gửi cho cô những bức mail kia không?
Nếu không phải hôm nay cô ôm tâm tính xem thử, nhập mật mã của anh vào, biết những bức mail kia là do anh gửi, sau đó đi biệt thự của anh, nhìn thấy nhật ký của anh, có phải cô liền thật bị anh lừa gạt qua đi, sau đó vào ngày 14 tháng 3, ngây ngốc gả cho Tần Dĩ Nam không?
Sau đó cô trải qua cái gọi là cuộc sống quang minh tốt đẹp, để một mình anh ở trong bóng tối tuyệt vọng và chờ chết sao?
Tống Thanh Xuân càng nghĩ, lửa giận bốc cháy càng vượng, biểu tình cô nhìn Tô Chi Niệm đều trở nên trừng mắt căm tức lên, cô bực tức, âm điệu đều có chút phát run: “Sao anh có thể như vậy, một lần lại một lần lừa gạt em? Chúng ta rõ ràng giao hẹn xong, sao anh có thể lỡ hẹn? Tô Chi Niệm, anh rất quá đáng...”
Tống Thanh Xuân nói xong, liền không khắc chế được giơ chân lên, hung hăng đá lên trên đầu gối của Tô Chi Niệm.
Tống Thanh Xuân không có mang giày, cô dùng hết sức đá Tô Chi Niệm, lực đạo bắn ngược trở về, khiến cho đầu ngón chân của cô truyền tới một trận đau day dứt, cô hít vào một hơi, rõ ràng là chính mình làm, lại cứ trách móc hết đau đớn trên chân lên người Tô Chi Niệm, hung tợn phát tiết với anh: “Không phải anh cảm thấy lừa em chơi rất vui ư? Anh có biết không, hiện tại em chán ghét chết anh! Không chỉ là chán ghét, còn hận chết anh!”
Tống Thanh Xuân bất giác lại nâng chân lên, lần này cô còn chưa đá lên đầu gối Tô Chi Niệm, liền nghĩ đến đau đớn bắn ngược trở về khi vừa mới đá đầu gối của anh, sau đó liền phẫn hận ngừng động tác, dùng sức giậm chân lên trên mặt đất, một giây sau, lòng bàn chân không mang giày truyền tới đau đớn, khiến cho nước mắt của cô bỗng chốc liền tuôn ra.
Rõ ràng cô là một người bị lừa, sao cô tới tìm anh lý luận, ngược lại liền cho chính mình ngột ngạt chứ?
Tống Thanh Xuân tức đến nước mắt rơi được càng hung.
Tô Chi Niệm bị cử động tức điên của Tống Thanh Xuân làm cho ngây ngốc, làm đến vừa muốn cười lại vừa đau lòng, anh bất giác liền ngồi xổm người xuống, đi kiểm tra chân cô, đầu ngón tay của anh vừa đụng vào cổ chân cô, Tống Thanh Xuân tức điên lên bỗng nhiên trên chân dùng sức một cái, phẫn hận đá vào trên bờ vai Tô Chi Niệm, anh không chút phòng bị, bị cô giẫm ngồi xổm ở trên mặt đất.
Người chung quanh nhìn đến một màn này, đều dọa đến nín thở.
Người phụ nữ này là ai? Cũng quá vô pháp vô thiên đi?
Vào lúc tất cả mọi người cho rằng Tô Chi Niệm muốn trở mặt, người đàn ông lại ung dung thong dong đứng lên từ trên mặt đất, sau đó ở dưới cái nhìn kỹ đầy kinh ngạc và không dám tin tưởng của tất cả mọi người chung quanh, ôn nhu nói một câu với Tống Thanh Xuân: “Chờ anh một lát, được không?”
Sau đó liền xoay người, đi đến trước chỗ ngồi của mình, xách áo khoác, qua loa ném một câu “Xin lỗi” với những khuôn mặt khiếp sợ cả một phòng, liền trở lại trước mặt Tống Thanh Xuân, giơ tay lên, dắt tay cô.
Tống Thanh Xuân còn đang nổi nóng, hung hăng hất tay anh, Tô Chi Niệm tốt tính lại kéo lấy cổ tay cô, sau đó nhìn thoáng qua chân trần của cô, dứt khoát bồng cô lên, đi ra phòng bao.
/1091
|