Editor: May
Thái độ thờ ơ như vậy của Tần Dĩ Nam, khiến cho phẫn nộ của Tô Chi Niệm càng cao hơn, anh dùng một tay nắm chắc cổ của anh ta, cả người lui về sau một bước, khi vừa mới chuẩn bị giơ chân lên, độc ác đụng vào bụng của anh ta, liền theo tay đụng chạm vào cần cổ anh ta, đọc được một câu từ đáy lòng của anh ta: “Nếu như lúc trước mình không có uống nhiều rượu, không có trong lúc bất tỉnh nhân sự, coi Trình Thanh Thông như Tống Tống...”
Trình Thanh Thông? Thư ký của anh?
Động tác của Tô Chi Niệm bỗng dưng liền dừng lại, trong con ngươi băng lãnh của anh, có một tia kinh ngạc chợt lóe lên.
Tần Dĩ Nam say rượu tỉnh lại, còn đắm chìm ở trong trí nhớ tối hôm qua, chưa tỉnh táo lại.
Tô Chi Niệm lại đọc được từ đáy lòng của anh ta: “... Như vậy, Trình Thanh Thông sẽ không mang thai, mà mình cũng sẽ không cần đề xuất không thể kết hôn với Tống Tống?”
Trình Thanh Thông mang thai?
Khi Tô Chi Niệm nghe được tin tức Tần Dĩ Nam đề xuất giải trừ hôn ước từ trong miệng của Tống Thanh Xuân, anh liền buồn bực, Tần Dĩ Nam luôn đối rất tốt với Tống Thanh Xuân, rốt cuộc là bởi vì cái gì mới sẽ buông tha kết hôn với Tống Thanh Xuân, anh cũng nghĩ tới có lẽ là một người phụ nữ, anh thậm chí còn nghĩ có phải là Đường Noãn hay không, nhưng anh trăm triệu không nghĩ tới, lại có thể là thư ký của anh... Còn mang thai con của anh ta?
“Có phải nếu mình không đề xuất không thể kết hôn với Tống Tống, Tống Tống liền sẽ không mở miệng nói không thể kết hôn với mình không?”
Tần Dĩ Nam nghĩ tới đây, cười khẽ tự giễu một tiếng.
Anh lại đang suy nghĩ viển vông, không phải sao?
Tối hôm qua anh, khi anh nghe được cô nói cô có chuyện muốn nói, chuyện muốn nói với anh cũng giống như vậy, cả người của anh gần như là trạng thái hóa đá, anh cứng đờ ngồi rất lâu, mới kéo tầm mắt từ nơi xa về, chậm rãi rơi ở trên người cô, sau đó nhích lại gần trên lưng ghế, hỏi cô một câu, là bởi vì Tô Chi Niệm sao?
Trong lòng anh hiểu hơn ai hết, có thể khiến cho Tống Thanh Xuân đề xuất giải trừ hôn ước với anh, chỉ có Tô Chi Niệm, nhưng anh vẫn tìm ngược mở miệng hỏi.
Nhưng đáp án còn càng ngược hơn dự đoán của anh, cô thân là em gái ruột của Tô Chi Niệm, lại có thể không có chút xíu chần chờ, thoải mái hào phóng gật đầu với anh, rõ ràng lưu loát nói một chữ “đúng“.
Thái độ thẳng thắn như vậy của anh, đau đớn mắt anh, nhưng anh vẫn chưa chết tâm, làm ra vẻ nhẹ nhàng nói với cô: “Tống Tống, em biết, anh ta là anh trai của em... Các người không thể yêu nhau...”
Cô đáp lại anh thế nào, cho tới bây giờ, từng câu từng chữ cô nói, anh đều nhớ rõ ràng rành mạch.
Cô nói, “Anh Dĩ Nam, em biết, anh ấy là anh trai của em, em là em gái của anh ấy, tụi em không thể yêu nhau, nhưng không thể yêu nhau, không phải đại biểu, chúng ta không thể ở cùng một chỗ, không phải sao?”
Cô còn nói, “Anh Dĩ Nam, em hiểu rõ anh đang lo lắng cho em, nhưng mà, em rất rõ ràng em đang làm cái gì, em chưa bao giờ rõ ràng như lúc này, nếu như em thật kết hôn với anh, đó mới là quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời của em.”
“Đêm nay, trước khi em tới tìm anh, em đã nghĩ rất rõ ràng, cuộc đời này, dù em không thể gả cho Tô Chi Niệm, vậy em cũng sẽ không gả cho bất kỳ người nào khác.”
“Anh ấy không cưới, em không gả, tụi em cứ như vậy ở cùng một chỗ cả đời, làm anh em cả đời...”
Anh ấy không cưới, em không gả... Bảy chữ đơn giản, lại khiến cho thân thể Tô Chi Niệm hung hăng run rẩy, chân vốn nâng lên muốn giẫm bụng của Tần Dĩ Nam, liền chậm rãi rơi xuống trên mặt đất.
Thái độ thờ ơ như vậy của Tần Dĩ Nam, khiến cho phẫn nộ của Tô Chi Niệm càng cao hơn, anh dùng một tay nắm chắc cổ của anh ta, cả người lui về sau một bước, khi vừa mới chuẩn bị giơ chân lên, độc ác đụng vào bụng của anh ta, liền theo tay đụng chạm vào cần cổ anh ta, đọc được một câu từ đáy lòng của anh ta: “Nếu như lúc trước mình không có uống nhiều rượu, không có trong lúc bất tỉnh nhân sự, coi Trình Thanh Thông như Tống Tống...”
Trình Thanh Thông? Thư ký của anh?
Động tác của Tô Chi Niệm bỗng dưng liền dừng lại, trong con ngươi băng lãnh của anh, có một tia kinh ngạc chợt lóe lên.
Tần Dĩ Nam say rượu tỉnh lại, còn đắm chìm ở trong trí nhớ tối hôm qua, chưa tỉnh táo lại.
Tô Chi Niệm lại đọc được từ đáy lòng của anh ta: “... Như vậy, Trình Thanh Thông sẽ không mang thai, mà mình cũng sẽ không cần đề xuất không thể kết hôn với Tống Tống?”
Trình Thanh Thông mang thai?
Khi Tô Chi Niệm nghe được tin tức Tần Dĩ Nam đề xuất giải trừ hôn ước từ trong miệng của Tống Thanh Xuân, anh liền buồn bực, Tần Dĩ Nam luôn đối rất tốt với Tống Thanh Xuân, rốt cuộc là bởi vì cái gì mới sẽ buông tha kết hôn với Tống Thanh Xuân, anh cũng nghĩ tới có lẽ là một người phụ nữ, anh thậm chí còn nghĩ có phải là Đường Noãn hay không, nhưng anh trăm triệu không nghĩ tới, lại có thể là thư ký của anh... Còn mang thai con của anh ta?
“Có phải nếu mình không đề xuất không thể kết hôn với Tống Tống, Tống Tống liền sẽ không mở miệng nói không thể kết hôn với mình không?”
Tần Dĩ Nam nghĩ tới đây, cười khẽ tự giễu một tiếng.
Anh lại đang suy nghĩ viển vông, không phải sao?
Tối hôm qua anh, khi anh nghe được cô nói cô có chuyện muốn nói, chuyện muốn nói với anh cũng giống như vậy, cả người của anh gần như là trạng thái hóa đá, anh cứng đờ ngồi rất lâu, mới kéo tầm mắt từ nơi xa về, chậm rãi rơi ở trên người cô, sau đó nhích lại gần trên lưng ghế, hỏi cô một câu, là bởi vì Tô Chi Niệm sao?
Trong lòng anh hiểu hơn ai hết, có thể khiến cho Tống Thanh Xuân đề xuất giải trừ hôn ước với anh, chỉ có Tô Chi Niệm, nhưng anh vẫn tìm ngược mở miệng hỏi.
Nhưng đáp án còn càng ngược hơn dự đoán của anh, cô thân là em gái ruột của Tô Chi Niệm, lại có thể không có chút xíu chần chờ, thoải mái hào phóng gật đầu với anh, rõ ràng lưu loát nói một chữ “đúng“.
Thái độ thẳng thắn như vậy của anh, đau đớn mắt anh, nhưng anh vẫn chưa chết tâm, làm ra vẻ nhẹ nhàng nói với cô: “Tống Tống, em biết, anh ta là anh trai của em... Các người không thể yêu nhau...”
Cô đáp lại anh thế nào, cho tới bây giờ, từng câu từng chữ cô nói, anh đều nhớ rõ ràng rành mạch.
Cô nói, “Anh Dĩ Nam, em biết, anh ấy là anh trai của em, em là em gái của anh ấy, tụi em không thể yêu nhau, nhưng không thể yêu nhau, không phải đại biểu, chúng ta không thể ở cùng một chỗ, không phải sao?”
Cô còn nói, “Anh Dĩ Nam, em hiểu rõ anh đang lo lắng cho em, nhưng mà, em rất rõ ràng em đang làm cái gì, em chưa bao giờ rõ ràng như lúc này, nếu như em thật kết hôn với anh, đó mới là quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời của em.”
“Đêm nay, trước khi em tới tìm anh, em đã nghĩ rất rõ ràng, cuộc đời này, dù em không thể gả cho Tô Chi Niệm, vậy em cũng sẽ không gả cho bất kỳ người nào khác.”
“Anh ấy không cưới, em không gả, tụi em cứ như vậy ở cùng một chỗ cả đời, làm anh em cả đời...”
Anh ấy không cưới, em không gả... Bảy chữ đơn giản, lại khiến cho thân thể Tô Chi Niệm hung hăng run rẩy, chân vốn nâng lên muốn giẫm bụng của Tần Dĩ Nam, liền chậm rãi rơi xuống trên mặt đất.
/1091
|