Editor: May
Không phải vừa rồi chơi điện thoại di động rất hăng say sao? Sao lại không tiếp tục?
Tống Thanh Xuân vừa định cho Tô Chi Niệm một ánh mắt đắc ý hả hê, Tống Mạnh Hoa ngồi ở trên chủ tọa, bỗng nhiên mở miệng hỏi Tô Chi Niệm có điện thoại di động vừa vang lên không ngừng: “A Niệm, là ai luôn gửi tin nanh cho con vậy?”
Nói xong, Tống Mạnh Hoa liền đưa chén không cho nữ giúp việc ở một bên, ra hiệu cô ta múc chén canh, sau đó cũng không chờ Tô Chi Niệm nói chuyện, liền lại hỏi: “Là Tiểu Dương sao?”
Tiểu Dương là cô gái Tô Chi Niệm gặp ba lần trong những cô gái xem mắt mà Tống Mạnh Hoa đã giới thiệu cho Tô Chi Niệm, tên là Dương Lâm.
Tô Chi Niệm biết Tống Thanh Xuân luôn đang nhìn mình chằm chằm, lúc anh quay đầu nhìn về phía Tống Mạnh Hoa, mí mắt luôn là rủ xuống, thẳng đến hướng về Tống Mạnh Hoa, mới khẽ nhấc mí mắt, có vẻ hơi tư tưởng không tập trung “vâng” một tiếng.
Tống Mạnh Hoa nghe được câu trả lời này, có vẻ đặc biệt vui vẻ: “Mấy ngày gần đây cô luôn đang liên hệ với Tiểu Dương chứ?”
Dư quang khóe mắt của Tô Chi Niệm lưu ý đến vẻ mặt để ý của Tống Thanh Xuân, trầm mặc một lát, tiếp tục gật đầu, “vâng” một tiếng, bịa chuyện: “Đang liên hệ.”
Một cô gái, gặp ba lần mặt, đến hiện tại còn liên hệ, đây là nói, hai người có hi vọng... Ánh mắt Tống Mạnh Hoa sáng một cái, biểu tình thoạt nhìn đặc biệt hưng phấn, hỏi vấn đề ông luôn rất quan tâm: “Vậy con có cảm giác như thế nào với Tiểu Dương kia?”
Cảm giác như thế nào? Nói thật sao? Đến hiện tại tên hoàn chỉnh của Tiểu Dương kìa là gì, anh còn gọi không ra, thậm chí anh ở một khắc này, mới trì độn biết nhũ danh của cô gái anh gặp mặt ba lần là Tiểu Dương từ trong miệng Tống Mạnh Hoa,.
Tô Chi Niệm biết, Tống Thanh Xuân đối diện, nhìn như đang nhìn điện thoại di động chăm chú tự chơi, trên thực tế lực chú ý luôn đặt ở trên đối thoại của anh và Tống Mạnh Hoa.
Anh đối mặt với ánh mắt mong đợi của Tống Mạnh Hoa, trầm tư vài giây, vẻ mặt lãnh đạm mở miệng: “Tạm được.”
Theo hai chữ phun ra từ trong miệng anh, dư quang khóe mắt của anh rõ ràng chú ý đến tay cầm điện thoại di động của Tống Thanh Xuân, hung hăng run lên một chút.
Tính khí Tô Chi Niệm nội liễm, hiện tại lại dùng còn hai chữ này hình dung một cô gái, điều này nói rõ anh có ấn tượng rất tốt với cô ta... Có thể là do thời gian không còn nhiều, Tống Mạnh Hoa đặc biệt sốt ruột với hôn nhân đại sự của con cái: “Tạm được là tốt, A Niệm, tuổi con cũng không nhỏ, mẹ con luôn đang thúc giục, con phải suy xét cân nhắc một chút...”
“Vâng...” Tô Chi Niệm trầm thấp đáp lại một tiếng, giống như là đang suy nghĩ ý nghĩa gì, sau một lát, ngữ điệu ôn hòa nói với Tống Mạnh Hoa: “Con biết... Gần đây con cũng luôn đang suy xét...”
Tô Chi Niệm dừng một chút, ngữ khí bình đạm tiếp tục nói: “... Chờ đến lúc thích hợp, con sẽ suy xét chuyện kết hôn.”
Suy xét kết hôn sự?
Tống Thanh Xuân nghe đến mấy chữ này, giống như là bị sét đánh, tầm mắt nhìn chăm chú màn hình điện thoại di động, đột nhiên cứng đờ, trái tim nhanh chóng chìm xuống phía dưới.
Tô Chi Niệm đang nói cái gì? Suy xét chuyện kết hôn? Với cô gái gặp mặt ba lần đó?
Anh rõ ràng là không thích cô gái đó, sở dĩ anh gặp mặt với cô gái đó, chẳng qua là vì diễn kịch cho cô xem, sao hiện tại anh liền muốn suy xét kết hôn chứ?
Tống Mạnh Hoa hiển nhiên là bởi vì kinh hỉ quá độ, sững sờ, một hồi lâu, mới cười ha ha liên tiếp nói nhiều chữ “tốt”.
Phương Nhu ngồi ở bên cạnh Tống Thanh Xuân, cũng giương cong khóe môi theo, ngữ điệu ôn nhu nói: “Ba, thật là chúc mừng, nhà chúng ta muốn song hỷ lâm môn rồi.”
Không phải vừa rồi chơi điện thoại di động rất hăng say sao? Sao lại không tiếp tục?
Tống Thanh Xuân vừa định cho Tô Chi Niệm một ánh mắt đắc ý hả hê, Tống Mạnh Hoa ngồi ở trên chủ tọa, bỗng nhiên mở miệng hỏi Tô Chi Niệm có điện thoại di động vừa vang lên không ngừng: “A Niệm, là ai luôn gửi tin nanh cho con vậy?”
Nói xong, Tống Mạnh Hoa liền đưa chén không cho nữ giúp việc ở một bên, ra hiệu cô ta múc chén canh, sau đó cũng không chờ Tô Chi Niệm nói chuyện, liền lại hỏi: “Là Tiểu Dương sao?”
Tiểu Dương là cô gái Tô Chi Niệm gặp ba lần trong những cô gái xem mắt mà Tống Mạnh Hoa đã giới thiệu cho Tô Chi Niệm, tên là Dương Lâm.
Tô Chi Niệm biết Tống Thanh Xuân luôn đang nhìn mình chằm chằm, lúc anh quay đầu nhìn về phía Tống Mạnh Hoa, mí mắt luôn là rủ xuống, thẳng đến hướng về Tống Mạnh Hoa, mới khẽ nhấc mí mắt, có vẻ hơi tư tưởng không tập trung “vâng” một tiếng.
Tống Mạnh Hoa nghe được câu trả lời này, có vẻ đặc biệt vui vẻ: “Mấy ngày gần đây cô luôn đang liên hệ với Tiểu Dương chứ?”
Dư quang khóe mắt của Tô Chi Niệm lưu ý đến vẻ mặt để ý của Tống Thanh Xuân, trầm mặc một lát, tiếp tục gật đầu, “vâng” một tiếng, bịa chuyện: “Đang liên hệ.”
Một cô gái, gặp ba lần mặt, đến hiện tại còn liên hệ, đây là nói, hai người có hi vọng... Ánh mắt Tống Mạnh Hoa sáng một cái, biểu tình thoạt nhìn đặc biệt hưng phấn, hỏi vấn đề ông luôn rất quan tâm: “Vậy con có cảm giác như thế nào với Tiểu Dương kia?”
Cảm giác như thế nào? Nói thật sao? Đến hiện tại tên hoàn chỉnh của Tiểu Dương kìa là gì, anh còn gọi không ra, thậm chí anh ở một khắc này, mới trì độn biết nhũ danh của cô gái anh gặp mặt ba lần là Tiểu Dương từ trong miệng Tống Mạnh Hoa,.
Tô Chi Niệm biết, Tống Thanh Xuân đối diện, nhìn như đang nhìn điện thoại di động chăm chú tự chơi, trên thực tế lực chú ý luôn đặt ở trên đối thoại của anh và Tống Mạnh Hoa.
Anh đối mặt với ánh mắt mong đợi của Tống Mạnh Hoa, trầm tư vài giây, vẻ mặt lãnh đạm mở miệng: “Tạm được.”
Theo hai chữ phun ra từ trong miệng anh, dư quang khóe mắt của anh rõ ràng chú ý đến tay cầm điện thoại di động của Tống Thanh Xuân, hung hăng run lên một chút.
Tính khí Tô Chi Niệm nội liễm, hiện tại lại dùng còn hai chữ này hình dung một cô gái, điều này nói rõ anh có ấn tượng rất tốt với cô ta... Có thể là do thời gian không còn nhiều, Tống Mạnh Hoa đặc biệt sốt ruột với hôn nhân đại sự của con cái: “Tạm được là tốt, A Niệm, tuổi con cũng không nhỏ, mẹ con luôn đang thúc giục, con phải suy xét cân nhắc một chút...”
“Vâng...” Tô Chi Niệm trầm thấp đáp lại một tiếng, giống như là đang suy nghĩ ý nghĩa gì, sau một lát, ngữ điệu ôn hòa nói với Tống Mạnh Hoa: “Con biết... Gần đây con cũng luôn đang suy xét...”
Tô Chi Niệm dừng một chút, ngữ khí bình đạm tiếp tục nói: “... Chờ đến lúc thích hợp, con sẽ suy xét chuyện kết hôn.”
Suy xét kết hôn sự?
Tống Thanh Xuân nghe đến mấy chữ này, giống như là bị sét đánh, tầm mắt nhìn chăm chú màn hình điện thoại di động, đột nhiên cứng đờ, trái tim nhanh chóng chìm xuống phía dưới.
Tô Chi Niệm đang nói cái gì? Suy xét chuyện kết hôn? Với cô gái gặp mặt ba lần đó?
Anh rõ ràng là không thích cô gái đó, sở dĩ anh gặp mặt với cô gái đó, chẳng qua là vì diễn kịch cho cô xem, sao hiện tại anh liền muốn suy xét kết hôn chứ?
Tống Mạnh Hoa hiển nhiên là bởi vì kinh hỉ quá độ, sững sờ, một hồi lâu, mới cười ha ha liên tiếp nói nhiều chữ “tốt”.
Phương Nhu ngồi ở bên cạnh Tống Thanh Xuân, cũng giương cong khóe môi theo, ngữ điệu ôn nhu nói: “Ba, thật là chúc mừng, nhà chúng ta muốn song hỷ lâm môn rồi.”
/1091
|