Editor: May
Ăn cơm tối xong, Tống Thanh Xuân cùng Tống Mạnh Hoa xem ti vi một lát, lúc nhìn thấy trên màn hình điện thoại di động biểu hiện cuộc gọi của Tô Chi Niệm, liền trở về phòng ngủ của mình ở trên lầu.
Cô vốn là muốn nói chuyện điện thoại với Tô Chi Niệm xong, liền đi nhà vệ sinh kiểm tra có mang thai hay không, kết quả nói chuyện phiếm với Tô Chi Niệm một chút, lại có thể tán gẫu đến mình ngủ thiếp đi.
Tỉnh lại lần nữa, đã là tám giờ sáng ngày hôm sau, điện thoại di động hết pin, sớm đã tự động tắt máy.
Tống Thanh Xuân cắm nguồn điện, tắm rửa, sau khi đi ra, vào lúc sấy tóc, thuận tiện mở máy, vừa nhìn liền thấy tin nhắn Tô Chi Niệm gửi cho mình vào 11:30 tối hôm qua: “Ngủ ngon.”
Mặt mày Tống Thanh Xuân cong cong, quay đầu, soi gương sấy khô tóc, sau khi thoa sản phẩm dưỡng da xong, cô nhìn chăm chú túi xách đặt ở một bên, hít sâu một hơi, đi lên trước xách lên, vào nhà vệ sinh.
Cô ngồi xổm ở trên bồn cầu, lấy que thử thai từ trong ngăn kép của túi ra, sau khi mở ra, cẩn thận nhìn giấy hướng dẫn một lần, sau đó làm theo chỉ thị phía trên.
Năm phút sau, mới sẽ ra kết quả.
Tống Thanh Xuân không đứng lên từ bồn cầu, cô không chớp mắt nhìn chăm chú vào một dãy que thử thai được mình xếp chỉnh tề.
Năm phút ngắn ngủi, đối với Tống Thanh Xuân mà nói, lại dài và khó khăn giống như là một thế kỷ.
Cô cực kỳ sợ chính mình thật mang thai, càng theo thời gian trôi qua, trong đáy lòng cô liền càng khẩn trương, càng thấp thỏm, thậm chí đến cuối cùng, hô hấp của cô đều trở nên khó chịu hơn.
Nhưng có lúc, thường có rất nhiều chuyện, đều là trái ngược với mong muốn.
Bạn càng không muốn phát sinh, càng lo lắng phát sinh, liền cứ sẽ phát sinh.
Trong mười cái que thử thai, kết quả que thứ nhất xuất hiện đầu tiên, là tính từ bên phải, que thứ tư, biểu hiện: dương tính yếu.
Tống Thanh Xuân so sánh tờ giấy hướng dẫn một chút, dương tính yếu không nhất định là mang thai, Tống Thanh Xuân thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa muốn an ủi chính mình đừng hù dọa bản thân, que thứ ba, que thứ sáu tính từ bên phải, cũng ra kết quả, toàn bộ đều là dương tính.
Dương tính là ý tứ mang thai...
Tống Thanh Xuân còn chưa phục hồi tinh thần lại từ trong sấm sét giữa trời quang, sáu que thử thai còn lại, toàn bộ đều lần lượt ra kết quả, thuần một màu: Dương tính.
Mười que thử thai, chín que kết quả là dương tính, một que là dương tính yếu.
...
Tống Thanh Xuân chỉ cảm thấy bên tai mình giống như là có hai quả bom nổ tung, nổ tung quáng mắt hoa mắt một hồi lâu.
Cô lại có thể thật mang thai...
Tuy rằng vào ngày hôm qua, cô liền đã bắt đầu lo lắng mình có phải là có thai hay không, nhưng lúc đó, bởi vì không có đáp án rõ ràng, cô còn ôm một chút may mắn, nhưng hiện tại...
Đầu óc Tống Thanh Xuân trống rỗng, cô hoàn toàn không có ý thức đứng lên từ trên bồn cầu, sau đó dùng giấy vệ sinh bọc que thử thai xong, đờ đẫn nhét vào tầng trong của túi xách, xách túi, ngây ngốc đờ đần đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Cô mím chặt môi, đi đến bên giường, đặt mông ngồi liệt ở đó, đôi mắt cô vô thần nhìn chằm chằm ánh nắng sáng sớm ngoài cửa sổ, sau một lúc mờ mịt, đầu óc mới chậm rãi chuyển động một chút.
Làm sao giờ? Cô thật mang thai... Một màn cô sợ nhất, lo lắng nhất, đã thật sự tới...
Mang thai, một sinh mệnh mới ra đời, rõ ràng là một chuyện rất đáng được vui mừng và chúc phúc, nhưng lúc này đối với Tống Thanh Xuân mà nói, lại giống như trời sập. Người nào cũng biết, con của anh em ruột, đại đa số sinh ra đều sẽ có chỗ thiếu hụt, cho nên đứa bé này là không thể được...
Ăn cơm tối xong, Tống Thanh Xuân cùng Tống Mạnh Hoa xem ti vi một lát, lúc nhìn thấy trên màn hình điện thoại di động biểu hiện cuộc gọi của Tô Chi Niệm, liền trở về phòng ngủ của mình ở trên lầu.
Cô vốn là muốn nói chuyện điện thoại với Tô Chi Niệm xong, liền đi nhà vệ sinh kiểm tra có mang thai hay không, kết quả nói chuyện phiếm với Tô Chi Niệm một chút, lại có thể tán gẫu đến mình ngủ thiếp đi.
Tỉnh lại lần nữa, đã là tám giờ sáng ngày hôm sau, điện thoại di động hết pin, sớm đã tự động tắt máy.
Tống Thanh Xuân cắm nguồn điện, tắm rửa, sau khi đi ra, vào lúc sấy tóc, thuận tiện mở máy, vừa nhìn liền thấy tin nhắn Tô Chi Niệm gửi cho mình vào 11:30 tối hôm qua: “Ngủ ngon.”
Mặt mày Tống Thanh Xuân cong cong, quay đầu, soi gương sấy khô tóc, sau khi thoa sản phẩm dưỡng da xong, cô nhìn chăm chú túi xách đặt ở một bên, hít sâu một hơi, đi lên trước xách lên, vào nhà vệ sinh.
Cô ngồi xổm ở trên bồn cầu, lấy que thử thai từ trong ngăn kép của túi ra, sau khi mở ra, cẩn thận nhìn giấy hướng dẫn một lần, sau đó làm theo chỉ thị phía trên.
Năm phút sau, mới sẽ ra kết quả.
Tống Thanh Xuân không đứng lên từ bồn cầu, cô không chớp mắt nhìn chăm chú vào một dãy que thử thai được mình xếp chỉnh tề.
Năm phút ngắn ngủi, đối với Tống Thanh Xuân mà nói, lại dài và khó khăn giống như là một thế kỷ.
Cô cực kỳ sợ chính mình thật mang thai, càng theo thời gian trôi qua, trong đáy lòng cô liền càng khẩn trương, càng thấp thỏm, thậm chí đến cuối cùng, hô hấp của cô đều trở nên khó chịu hơn.
Nhưng có lúc, thường có rất nhiều chuyện, đều là trái ngược với mong muốn.
Bạn càng không muốn phát sinh, càng lo lắng phát sinh, liền cứ sẽ phát sinh.
Trong mười cái que thử thai, kết quả que thứ nhất xuất hiện đầu tiên, là tính từ bên phải, que thứ tư, biểu hiện: dương tính yếu.
Tống Thanh Xuân so sánh tờ giấy hướng dẫn một chút, dương tính yếu không nhất định là mang thai, Tống Thanh Xuân thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa muốn an ủi chính mình đừng hù dọa bản thân, que thứ ba, que thứ sáu tính từ bên phải, cũng ra kết quả, toàn bộ đều là dương tính.
Dương tính là ý tứ mang thai...
Tống Thanh Xuân còn chưa phục hồi tinh thần lại từ trong sấm sét giữa trời quang, sáu que thử thai còn lại, toàn bộ đều lần lượt ra kết quả, thuần một màu: Dương tính.
Mười que thử thai, chín que kết quả là dương tính, một que là dương tính yếu.
...
Tống Thanh Xuân chỉ cảm thấy bên tai mình giống như là có hai quả bom nổ tung, nổ tung quáng mắt hoa mắt một hồi lâu.
Cô lại có thể thật mang thai...
Tuy rằng vào ngày hôm qua, cô liền đã bắt đầu lo lắng mình có phải là có thai hay không, nhưng lúc đó, bởi vì không có đáp án rõ ràng, cô còn ôm một chút may mắn, nhưng hiện tại...
Đầu óc Tống Thanh Xuân trống rỗng, cô hoàn toàn không có ý thức đứng lên từ trên bồn cầu, sau đó dùng giấy vệ sinh bọc que thử thai xong, đờ đẫn nhét vào tầng trong của túi xách, xách túi, ngây ngốc đờ đần đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Cô mím chặt môi, đi đến bên giường, đặt mông ngồi liệt ở đó, đôi mắt cô vô thần nhìn chằm chằm ánh nắng sáng sớm ngoài cửa sổ, sau một lúc mờ mịt, đầu óc mới chậm rãi chuyển động một chút.
Làm sao giờ? Cô thật mang thai... Một màn cô sợ nhất, lo lắng nhất, đã thật sự tới...
Mang thai, một sinh mệnh mới ra đời, rõ ràng là một chuyện rất đáng được vui mừng và chúc phúc, nhưng lúc này đối với Tống Thanh Xuân mà nói, lại giống như trời sập. Người nào cũng biết, con của anh em ruột, đại đa số sinh ra đều sẽ có chỗ thiếu hụt, cho nên đứa bé này là không thể được...
/1091
|