Editor: May
Tô Chi Niệm cố chống đỡ ý thức, không biết lái xe lượn quanh Tam Hoàn Bắc Kinh lần thứ mấy, anh vừa chạy với tốc độ chậm, vừa tìm kiếm âm thanh của Tống Thanh Xuân, chờ đến khi anh vòng quanh Tam Hoàn một vòng, giống như là khi đi qua hơn ba mươi tiếng, đổi lấy là thất vọng nói không nên lời.
Qua một thời gian dài không được nghỉ ngơi, khiến cho tốc độ trái tim nhảy lên của Tô Chi Niệm đã bắt đầu có chút rối loạn, cảm giác từng trận hôn mê thường truyền tới, khiến cho anh có chút muốn ói, anh thật sự mỏi mệt không chịu nổi, dừng xe ở ven đường, ghé vào trên tay lái.
Thân thể rất mệt mỏi, cũng rất buồn ngủ, Tô Chi Niệm nhắm mắt lại, đầu óc hỗn loạn hoàn toàn không thể ngủ.
Giữa cô và đứa bé, anh trước tiên không chút do dự lựa chọn cô, nhưng cô muốn là đứa bé, vứt bỏ anh sao?
Tay Tô Chi Niệm, bất giác nắm chắc tay lái, một loại đau đớn đã lâu không gặp, bắt đầu nhanh chóng lan tràn kéo lên từ chỗ sâu đáy lòng của anh.
Rõ ràng trước đó không lâu, cô lời thề son sắt nói muốn bồi anh cả đời...
Tô Chi Niệm nghĩ đến đây, thân thể bỗng nhiên kéo căng một chút, anh giống như nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên ngẩng đầu, một giây sau liền nhanh chóng khởi động xe, hung hăng giẫm ga, vọt ra ngoài.
Tô Chi Niệm không xác định rốt cuộc dự cảm của mình có đúng hay không, nhưng trong tối tăm, giống như là có vật gì đang chỉ dẫn anh, thúc đẩy anh đi chỗ đó nhìn xem.
Con đường đêm khuya, hết sức thông thuận, chỉ mười phút, Tô Chi Niệm liền đến được mục tiêu, anh mạnh mẽ giẫm thắng gấp, khiến cho xe cong vẹo ngừng ở ven đường, cũng bất chấp sẽ ngăn trở chiếc xe phía sau, nhanh chóng đẩy cửa xe ra, xuống xe, đi tới đường cái đối diện.
Xe lui tới tới lui, Tô Chi Niệm vừa đi vừa dừng, khi anh đi đến chính giữa đường cái, anh nhìn thấy đầu hẻm đối diện, đứng một thân ảnh quen thuộc.
Cô giống như ngốc rất lâu, thế đứng có chút không thoải mái, còn thỉnh thoảng cúi đầu, đi dọc theo đầu hẻm hai bước, có lẽ là thật mệt chết, cuối cùng còn ngồi xổm người xuống.
Trước mặt cô, không ngừng có người đi đường đi qua, thỉnh thoảng sẽ liếc mắt nhìn cô, cô có thể cảm thấy ngại ngùng, giơ tay lên che mặt, đoán chừng là mệt mỏi thật sự không chịu được, cô ngồi xổm một lát, nhìn chằm chằm một tảng đá nơi không xa một lúc, sau đó đứng lên, bất chấp hình tượng đặt mông ngồi lên.
Tô Chi Niệm hoàn toàn quên chính mình còn đứng ở giữa đường cái, vào khoảnh khắc anh nhìn thấy Tống Thanh Xuân, tất cả hoàn cảnh và âm thanh chung quanh trong chốc lát liền tách rời, chỉ lưu lại một mình cô.
Anh ngăn trở một con đường, khiến cho những chiếc xe đi qua chung quanh không ngừng ấn còi, có người tính khí nóng nảy, hạ cửa sổ xe xuống, mắng anh có bệnh.
Trong khoảng thời gian ngắn, bên cạnh anh tràn ngập tiếng còi chói tai, tiếng nhục mạ khó nghe, nhưng mà anh liền giống như là mất đi thính giác, nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân, cũng không nhúc nhích.
Tống Thanh Xuân ở đầu hẻm, giống như cảm ứng được cái gì, thu hồi tầm mắt phiêu động về bốn phía, chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Tô Chi Niệm đứng ở giữa đường cái.
Biểu tình của cô rõ ràng bỗng chốc ngây ngẩn, ngay sau đó, cô liền đứng lên từ trên tảng đá.
Động tác của cô đánh thức anh, anh bước nhanh xuyên qua chiếc xe, đi về phía cô
Lúc anh cách cô hai mét, bỗng dưng ngừng lại.
Cô đứng yên tĩnh ở dưới đèn đường mờ vàng của đầu hẻm, mắt nhìn anh, trong suốt như nước.
Qua khoảng nửa phút, cô bĩu môi, mang theo vài phần ngây thơ mở miệng, oán trách một câu: “Tô Chi Niệm, sao giờ anh mới tới, em đã chờ anh rất lâu.”
Tô Chi Niệm cố chống đỡ ý thức, không biết lái xe lượn quanh Tam Hoàn Bắc Kinh lần thứ mấy, anh vừa chạy với tốc độ chậm, vừa tìm kiếm âm thanh của Tống Thanh Xuân, chờ đến khi anh vòng quanh Tam Hoàn một vòng, giống như là khi đi qua hơn ba mươi tiếng, đổi lấy là thất vọng nói không nên lời.
Qua một thời gian dài không được nghỉ ngơi, khiến cho tốc độ trái tim nhảy lên của Tô Chi Niệm đã bắt đầu có chút rối loạn, cảm giác từng trận hôn mê thường truyền tới, khiến cho anh có chút muốn ói, anh thật sự mỏi mệt không chịu nổi, dừng xe ở ven đường, ghé vào trên tay lái.
Thân thể rất mệt mỏi, cũng rất buồn ngủ, Tô Chi Niệm nhắm mắt lại, đầu óc hỗn loạn hoàn toàn không thể ngủ.
Giữa cô và đứa bé, anh trước tiên không chút do dự lựa chọn cô, nhưng cô muốn là đứa bé, vứt bỏ anh sao?
Tay Tô Chi Niệm, bất giác nắm chắc tay lái, một loại đau đớn đã lâu không gặp, bắt đầu nhanh chóng lan tràn kéo lên từ chỗ sâu đáy lòng của anh.
Rõ ràng trước đó không lâu, cô lời thề son sắt nói muốn bồi anh cả đời...
Tô Chi Niệm nghĩ đến đây, thân thể bỗng nhiên kéo căng một chút, anh giống như nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên ngẩng đầu, một giây sau liền nhanh chóng khởi động xe, hung hăng giẫm ga, vọt ra ngoài.
Tô Chi Niệm không xác định rốt cuộc dự cảm của mình có đúng hay không, nhưng trong tối tăm, giống như là có vật gì đang chỉ dẫn anh, thúc đẩy anh đi chỗ đó nhìn xem.
Con đường đêm khuya, hết sức thông thuận, chỉ mười phút, Tô Chi Niệm liền đến được mục tiêu, anh mạnh mẽ giẫm thắng gấp, khiến cho xe cong vẹo ngừng ở ven đường, cũng bất chấp sẽ ngăn trở chiếc xe phía sau, nhanh chóng đẩy cửa xe ra, xuống xe, đi tới đường cái đối diện.
Xe lui tới tới lui, Tô Chi Niệm vừa đi vừa dừng, khi anh đi đến chính giữa đường cái, anh nhìn thấy đầu hẻm đối diện, đứng một thân ảnh quen thuộc.
Cô giống như ngốc rất lâu, thế đứng có chút không thoải mái, còn thỉnh thoảng cúi đầu, đi dọc theo đầu hẻm hai bước, có lẽ là thật mệt chết, cuối cùng còn ngồi xổm người xuống.
Trước mặt cô, không ngừng có người đi đường đi qua, thỉnh thoảng sẽ liếc mắt nhìn cô, cô có thể cảm thấy ngại ngùng, giơ tay lên che mặt, đoán chừng là mệt mỏi thật sự không chịu được, cô ngồi xổm một lát, nhìn chằm chằm một tảng đá nơi không xa một lúc, sau đó đứng lên, bất chấp hình tượng đặt mông ngồi lên.
Tô Chi Niệm hoàn toàn quên chính mình còn đứng ở giữa đường cái, vào khoảnh khắc anh nhìn thấy Tống Thanh Xuân, tất cả hoàn cảnh và âm thanh chung quanh trong chốc lát liền tách rời, chỉ lưu lại một mình cô.
Anh ngăn trở một con đường, khiến cho những chiếc xe đi qua chung quanh không ngừng ấn còi, có người tính khí nóng nảy, hạ cửa sổ xe xuống, mắng anh có bệnh.
Trong khoảng thời gian ngắn, bên cạnh anh tràn ngập tiếng còi chói tai, tiếng nhục mạ khó nghe, nhưng mà anh liền giống như là mất đi thính giác, nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân, cũng không nhúc nhích.
Tống Thanh Xuân ở đầu hẻm, giống như cảm ứng được cái gì, thu hồi tầm mắt phiêu động về bốn phía, chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Tô Chi Niệm đứng ở giữa đường cái.
Biểu tình của cô rõ ràng bỗng chốc ngây ngẩn, ngay sau đó, cô liền đứng lên từ trên tảng đá.
Động tác của cô đánh thức anh, anh bước nhanh xuyên qua chiếc xe, đi về phía cô
Lúc anh cách cô hai mét, bỗng dưng ngừng lại.
Cô đứng yên tĩnh ở dưới đèn đường mờ vàng của đầu hẻm, mắt nhìn anh, trong suốt như nước.
Qua khoảng nửa phút, cô bĩu môi, mang theo vài phần ngây thơ mở miệng, oán trách một câu: “Tô Chi Niệm, sao giờ anh mới tới, em đã chờ anh rất lâu.”
/1091
|