Editor: May
Cô mơ hồ nhớ được, lúc trước cô từ trên nhật ký của anh, từng nhìn thấy anh nhắc câu “Cô lại khóc, lại giúp cô lau nước mắt lần nữa“.
Nhật ký của anh, ghi chép tràn ngập hơn mười năm, tuy cô đã lật xem xong cả một buổi chiều, nhưng khó tránh sẽ lơ đãng bỏ qua rất nhiều tình tiết.
Cô muốn tìm sổ nhật ký lật xem lần nữa, xem lần nữa, nói không chừng, có lẽ có thể từ trong đó tìm ra được lời giải thích cho hình ảnh kỳ lạ không nghĩ ra ở trong đầu của cô.
Tống Thanh Xuân là tìm được sổ nhật ký trên ghế sô pha trong thư phòng của Tô Chi Niệm.
Nhật ký của anh, là bắt đầu ghi chép từ khi anh ra khỏi bệnh viện tâm thần vào năm tám tuổi kia, thời gian mười năm phía trước, gần như đều là về nội dung tìm kiếm “Đình Đình” và nhớ thương “Đình Đình“.
Tống Thanh Xuân nhanh chóng tìm kiếm từng tờ, luôn lật đến khi tốt nghiệp cấp ba, sau khi anh và cô mỗi người đi một ngả, một người đi về phía nam, một người ở lại bắc, cuối cùng cô mới từ giữa những hàng chữ của anh, tìm dược một ít nội dung thần kỳ.
“Ngày mùng 6 tháng 3 năm 2010, là cuối tuần, xuân về hoa nở, trời trong xanh bát ngát, tôi nhớ thương cô, đón máy bay đi Thượng Hải, vừa vào trường học, tôi liền nghe thấy tiếng khóc của cô, tìm cô tròn mười phút, ở sau tầng dạy học bỏ hoang, nhìn thấy cô ngồi chồm hỗm trên mặt đất.”
Năm 2010, cô đang học đại học, cô trốn tránh khóc ở sau tầng dạy học bỏ hoang sao?
Tống Thanh Xuân nghiêng đầu, cắn môi, cẩn thận nhớ lại.
Trong đại học, cô từng vì Tần Dĩ Nam rơi lệ vô số lần, nhưng mà trốn tránh một mình, khóc giống như là đứa bé... Lại chỉ vẻn vẹn đếm được mấy lần, mẹ cô là qua đời năm cuối tháng 09, cho nên đầu năm 10, có khả năng rất lớn là bởi vì Tần Dĩ Nam... À, đúng, cô nghĩ ra rồi, lần đó cô khóc, là bởi vì cô biết tin tức Tần Dĩ Nam và Đường Noãn cùng một chỗ qua đêm bên ngoài không về ngủ... Đây giống như là lần đầu tiên khóc nhỏ nhặt ở trong đời của cô, chờ đến khi cô phục hồi tinh thần lại, nước mắt đã khô, người ngồi xổm cũng đứng lên, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, ngoại trừ cô, liền không có một bóng người.
Tống Thanh Xuân cúi đầu, tiếp tục lật xuống, cách rất nhiều trang nhật ký, liền nhìn thấy ghi chép liên quan về chuyện “Cô khóc”, có một số việc cô có thể nghĩ ra vì sao mình khóc, có một số việc cô không nghĩ ra được, nhưng những chuyện này đều có một điểm chung, đó chính là cô từng có ký ức vụn vặn ngắn ngủi... Cho nên, thật như cô phán đoán, lúc cô khóc, Tô Chi Niệm đều từng tới qua...
Nhưng, anh đến như thế nào, lại thần không biết quỷ không hay rời đi như thế nào?
Tống Thanh Xuân vừa trăm mối không có cách giải, vừa tiếp tục lật xuống, sau đó ở trong nhật ký năm ngoái, nhìn thấy một tin tức càng khiến cô kinh ngạc hơn.
“Trong vòng một ngày này, cô lấy cho tôi rất nhiều cái tên lóng, Tô biến thái, Tô thích sạch sẽ, Tô trầm mặc, Tô máu lạnh. Tuy rằng đều là từ hình dung rất không tốt, nhưng lại là cô cho, nên tôi rất thích.”
Cô cho anh tên lóng, đại đa số, đều là cô lặng lẽ nói thầm ra, âm thanh nhỏ đến không thể nhỏ hơn, sao anh lại biết được?
Vấn đề lau nước mắt trước còn chưa giải quyết, hiện tại lại tới một vấn đề mới...
Tống Thanh Xuân chỉ đành nhanh chóng lật sổ nhật ký, lật đến cuối cùng, cô mới đột nhiên giật mình, tất cả biệt hiệu hiệu cô lấy cho anh, anh đều biết hơn!
Hơn nữa, cô nhìn thấy trong nhật ký một chuyện không chỉ có kinh ngạc nhất, mà là càng kinh ngạc hơn, đó chính là, có một lần cô và Đường Noãn phát sinh tranh chấp ở trong nhà vệ sinh TW, người đó rõ ràng không ở công ty, nhưng lại nghe thấy bọn họ cãi nhau!
Cô mơ hồ nhớ được, lúc trước cô từ trên nhật ký của anh, từng nhìn thấy anh nhắc câu “Cô lại khóc, lại giúp cô lau nước mắt lần nữa“.
Nhật ký của anh, ghi chép tràn ngập hơn mười năm, tuy cô đã lật xem xong cả một buổi chiều, nhưng khó tránh sẽ lơ đãng bỏ qua rất nhiều tình tiết.
Cô muốn tìm sổ nhật ký lật xem lần nữa, xem lần nữa, nói không chừng, có lẽ có thể từ trong đó tìm ra được lời giải thích cho hình ảnh kỳ lạ không nghĩ ra ở trong đầu của cô.
Tống Thanh Xuân là tìm được sổ nhật ký trên ghế sô pha trong thư phòng của Tô Chi Niệm.
Nhật ký của anh, là bắt đầu ghi chép từ khi anh ra khỏi bệnh viện tâm thần vào năm tám tuổi kia, thời gian mười năm phía trước, gần như đều là về nội dung tìm kiếm “Đình Đình” và nhớ thương “Đình Đình“.
Tống Thanh Xuân nhanh chóng tìm kiếm từng tờ, luôn lật đến khi tốt nghiệp cấp ba, sau khi anh và cô mỗi người đi một ngả, một người đi về phía nam, một người ở lại bắc, cuối cùng cô mới từ giữa những hàng chữ của anh, tìm dược một ít nội dung thần kỳ.
“Ngày mùng 6 tháng 3 năm 2010, là cuối tuần, xuân về hoa nở, trời trong xanh bát ngát, tôi nhớ thương cô, đón máy bay đi Thượng Hải, vừa vào trường học, tôi liền nghe thấy tiếng khóc của cô, tìm cô tròn mười phút, ở sau tầng dạy học bỏ hoang, nhìn thấy cô ngồi chồm hỗm trên mặt đất.”
Năm 2010, cô đang học đại học, cô trốn tránh khóc ở sau tầng dạy học bỏ hoang sao?
Tống Thanh Xuân nghiêng đầu, cắn môi, cẩn thận nhớ lại.
Trong đại học, cô từng vì Tần Dĩ Nam rơi lệ vô số lần, nhưng mà trốn tránh một mình, khóc giống như là đứa bé... Lại chỉ vẻn vẹn đếm được mấy lần, mẹ cô là qua đời năm cuối tháng 09, cho nên đầu năm 10, có khả năng rất lớn là bởi vì Tần Dĩ Nam... À, đúng, cô nghĩ ra rồi, lần đó cô khóc, là bởi vì cô biết tin tức Tần Dĩ Nam và Đường Noãn cùng một chỗ qua đêm bên ngoài không về ngủ... Đây giống như là lần đầu tiên khóc nhỏ nhặt ở trong đời của cô, chờ đến khi cô phục hồi tinh thần lại, nước mắt đã khô, người ngồi xổm cũng đứng lên, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, ngoại trừ cô, liền không có một bóng người.
Tống Thanh Xuân cúi đầu, tiếp tục lật xuống, cách rất nhiều trang nhật ký, liền nhìn thấy ghi chép liên quan về chuyện “Cô khóc”, có một số việc cô có thể nghĩ ra vì sao mình khóc, có một số việc cô không nghĩ ra được, nhưng những chuyện này đều có một điểm chung, đó chính là cô từng có ký ức vụn vặn ngắn ngủi... Cho nên, thật như cô phán đoán, lúc cô khóc, Tô Chi Niệm đều từng tới qua...
Nhưng, anh đến như thế nào, lại thần không biết quỷ không hay rời đi như thế nào?
Tống Thanh Xuân vừa trăm mối không có cách giải, vừa tiếp tục lật xuống, sau đó ở trong nhật ký năm ngoái, nhìn thấy một tin tức càng khiến cô kinh ngạc hơn.
“Trong vòng một ngày này, cô lấy cho tôi rất nhiều cái tên lóng, Tô biến thái, Tô thích sạch sẽ, Tô trầm mặc, Tô máu lạnh. Tuy rằng đều là từ hình dung rất không tốt, nhưng lại là cô cho, nên tôi rất thích.”
Cô cho anh tên lóng, đại đa số, đều là cô lặng lẽ nói thầm ra, âm thanh nhỏ đến không thể nhỏ hơn, sao anh lại biết được?
Vấn đề lau nước mắt trước còn chưa giải quyết, hiện tại lại tới một vấn đề mới...
Tống Thanh Xuân chỉ đành nhanh chóng lật sổ nhật ký, lật đến cuối cùng, cô mới đột nhiên giật mình, tất cả biệt hiệu hiệu cô lấy cho anh, anh đều biết hơn!
Hơn nữa, cô nhìn thấy trong nhật ký một chuyện không chỉ có kinh ngạc nhất, mà là càng kinh ngạc hơn, đó chính là, có một lần cô và Đường Noãn phát sinh tranh chấp ở trong nhà vệ sinh TW, người đó rõ ràng không ở công ty, nhưng lại nghe thấy bọn họ cãi nhau!
/1091
|