Editor: May
Tống Thanh Xuân nhìn nụ cười của anh, cũng cong mặt mày lên theo, nước mắt hạnh phúc nơi đáy mắt giống như trân châu đứt dây, một xâu một xâu rơi xuống.
Tô Chi Niệm cúi đầu, nhẹ nhàng hôn nước mắt trên mặt Tống Thanh Xuân một chút, dùng âm thanh chỉ có cô có thể nghe thấy nói: “Tam sinh hữu hạnh gặp gỡ em, sinh thời cưới được em.”
Cô hiểu, ý tứ anh nói câu này với cô vào giờ này phút này.
Đây là giấc mộng của anh, bây giờ đây, liền sắp thành sự thật.
Tống Thanh Xuân hơi kiễng mũi chân một chút, cọ xát nước mắt lên trên mặt Tô Chi Niệm, nhẹ nhàng nói cho anh nghe câu nói anh từng nói với cô, chẳng qua cô lại lặng lẽ sửa một chữ: “Nếu như không có Chi Niệm, Thanh Xuân làm sao là Thanh Xuân?”
Thời niên thiếu thanh xuân, nếu như không có cố chấp thích qua một người, đó sao lại gọi là Thanh Xuân?
Mà Tống Thanh Xuân, nếu không có Tô Chi Niệm, lúc này trên đời, sao lại sẽ có Tống Thanh Xuân?
Nếu như không có chấp niệm, làm sao là thanh xuân?
Nếu như không có Chi Niệm, làm sao là Thanh Xuân?
-
Tan cuộc từ “Kim Bích Huy Hoàng”, đã là một giờ rạng sáng.
Trở về nhà, ý nghĩ đầu tiên của Tống Thanh Xuân chính là chạy đi phòng trẻ con xem tiểu hạt vừng.
Tiểu hạt vừng đang ngủ say mê mệt, giống như cảm giác được mẹ đang chạm vào mình, cái miệng nhỏ còn bẹp hai cái.
-
Lúc khoảng mười một giờ, Trình Thanh Thông liền ở trong phòng bao riêng không gặp Tần Dĩ Nam, chờ đến sau khi tan cuộc, cô ra ngoài, lúc đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Tần Dĩ Nam, liền nhìn thấy xe của Tần Dĩ Nam chậm rãi ngừng ở ven đường.
Trình Thanh Thông để điện thoại di động xuống, giẫm giày cao gót chói tai, chạy về phía xe của Tần Dĩ Nam.
Xuống xe, vòng qua đầu xe, đứng ở trước cửa tay lái phụ của Tần Dĩ Nam, hai tay cắm túi, hàm chứa ý cười nói với cô một câu: “Chạy chậm chút, đừng để ngã.”
Trình Thanh Thông bị Tần Dĩ Nam cười đến không khỏi đỏ mặt lên, liền cúi đầu, thả chậm bước chân.
Tần Dĩ Nam giúp Trình Thanh Thông kéo cửa ra, còn thân thiết cài dây an toàn thay cô.
Cổ hơi thở nhàn nhạt trên người anh không ngừng chui vào trong mũi Trình Thanh Thông, chọc cho cần cổ của cô đều đỏ lên, đầu cúi thấp xuống dưới càng lợi hại hơn.
Tần Dĩ Nam cài chặt dây an toàn, lúc đứng dậy, nhìn thấy bộ dạng này của cô, nhịn không được giơ tay lên, rơi ở trên đầu cô.
Tay Trình Thanh Thông khẩn trương nắm chặt quần áo, đến liên hô hấp cũng căng thẳng lên.
Không khí như vậy, vô cùng ái muội, khiến cho cô luống cuống và hỗn loạn.
Chẳng qua may mà, tay Tần Dĩ Nam chỉ dừng ở trên đầu cô một lát, liền rút đi.
Trình Thanh Thông âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô vốn cho rằng sẽ thoải mái, nhưng lại phát hiện trong đáy lòng mình hiện ra một cổ mất mác nhàn nhạt. Cô, cô thậm chí có một chút mong đợi, vừa rồi tay Tần Dĩ Nam lưu lại lâu hơn một chút, thậm chí ôm cô, ôm cô vào trong ngực...
Trời ạ, cô đây là thế nào?
Trình Thanh Thông túm lấy quần áo, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, sau đó trong đầu óc liền liên tưởng đến mấy ngày trước đây, khi Tần Dĩ Nam bình tĩnh nhìn mình chằm chằm, cô cho rằng anh muốn hôn mình, lúc đó khẩn trương muốn chết, cuối cùng anh lại không làm gì hết, sau đó xoay người rời đi, cô giống như bây giờ, đáy lòng không hiểu tại sao lại khổ sở
Đây giống như không chỉ là lần một lần hai, mà là rất nhiều lần...
Trình Thanh Thông mấp máy môi, đáy lòng lờ mờ giống như là hiểu rõ cái gì.
Chờ đến sau khi Trình Thanh Thông bình ổn tâm trạng của mình, mới phát hiện, xe Tần Dĩ Nam không phải lái về nhà, mà là lái ra vùng ngoại thành. Cô nhíu mày, kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Tần Dĩ Nam: “Chúng, chúng ta không trở về nhà sao?”
Tống Thanh Xuân nhìn nụ cười của anh, cũng cong mặt mày lên theo, nước mắt hạnh phúc nơi đáy mắt giống như trân châu đứt dây, một xâu một xâu rơi xuống.
Tô Chi Niệm cúi đầu, nhẹ nhàng hôn nước mắt trên mặt Tống Thanh Xuân một chút, dùng âm thanh chỉ có cô có thể nghe thấy nói: “Tam sinh hữu hạnh gặp gỡ em, sinh thời cưới được em.”
Cô hiểu, ý tứ anh nói câu này với cô vào giờ này phút này.
Đây là giấc mộng của anh, bây giờ đây, liền sắp thành sự thật.
Tống Thanh Xuân hơi kiễng mũi chân một chút, cọ xát nước mắt lên trên mặt Tô Chi Niệm, nhẹ nhàng nói cho anh nghe câu nói anh từng nói với cô, chẳng qua cô lại lặng lẽ sửa một chữ: “Nếu như không có Chi Niệm, Thanh Xuân làm sao là Thanh Xuân?”
Thời niên thiếu thanh xuân, nếu như không có cố chấp thích qua một người, đó sao lại gọi là Thanh Xuân?
Mà Tống Thanh Xuân, nếu không có Tô Chi Niệm, lúc này trên đời, sao lại sẽ có Tống Thanh Xuân?
Nếu như không có chấp niệm, làm sao là thanh xuân?
Nếu như không có Chi Niệm, làm sao là Thanh Xuân?
-
Tan cuộc từ “Kim Bích Huy Hoàng”, đã là một giờ rạng sáng.
Trở về nhà, ý nghĩ đầu tiên của Tống Thanh Xuân chính là chạy đi phòng trẻ con xem tiểu hạt vừng.
Tiểu hạt vừng đang ngủ say mê mệt, giống như cảm giác được mẹ đang chạm vào mình, cái miệng nhỏ còn bẹp hai cái.
-
Lúc khoảng mười một giờ, Trình Thanh Thông liền ở trong phòng bao riêng không gặp Tần Dĩ Nam, chờ đến sau khi tan cuộc, cô ra ngoài, lúc đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Tần Dĩ Nam, liền nhìn thấy xe của Tần Dĩ Nam chậm rãi ngừng ở ven đường.
Trình Thanh Thông để điện thoại di động xuống, giẫm giày cao gót chói tai, chạy về phía xe của Tần Dĩ Nam.
Xuống xe, vòng qua đầu xe, đứng ở trước cửa tay lái phụ của Tần Dĩ Nam, hai tay cắm túi, hàm chứa ý cười nói với cô một câu: “Chạy chậm chút, đừng để ngã.”
Trình Thanh Thông bị Tần Dĩ Nam cười đến không khỏi đỏ mặt lên, liền cúi đầu, thả chậm bước chân.
Tần Dĩ Nam giúp Trình Thanh Thông kéo cửa ra, còn thân thiết cài dây an toàn thay cô.
Cổ hơi thở nhàn nhạt trên người anh không ngừng chui vào trong mũi Trình Thanh Thông, chọc cho cần cổ của cô đều đỏ lên, đầu cúi thấp xuống dưới càng lợi hại hơn.
Tần Dĩ Nam cài chặt dây an toàn, lúc đứng dậy, nhìn thấy bộ dạng này của cô, nhịn không được giơ tay lên, rơi ở trên đầu cô.
Tay Trình Thanh Thông khẩn trương nắm chặt quần áo, đến liên hô hấp cũng căng thẳng lên.
Không khí như vậy, vô cùng ái muội, khiến cho cô luống cuống và hỗn loạn.
Chẳng qua may mà, tay Tần Dĩ Nam chỉ dừng ở trên đầu cô một lát, liền rút đi.
Trình Thanh Thông âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô vốn cho rằng sẽ thoải mái, nhưng lại phát hiện trong đáy lòng mình hiện ra một cổ mất mác nhàn nhạt. Cô, cô thậm chí có một chút mong đợi, vừa rồi tay Tần Dĩ Nam lưu lại lâu hơn một chút, thậm chí ôm cô, ôm cô vào trong ngực...
Trời ạ, cô đây là thế nào?
Trình Thanh Thông túm lấy quần áo, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, sau đó trong đầu óc liền liên tưởng đến mấy ngày trước đây, khi Tần Dĩ Nam bình tĩnh nhìn mình chằm chằm, cô cho rằng anh muốn hôn mình, lúc đó khẩn trương muốn chết, cuối cùng anh lại không làm gì hết, sau đó xoay người rời đi, cô giống như bây giờ, đáy lòng không hiểu tại sao lại khổ sở
Đây giống như không chỉ là lần một lần hai, mà là rất nhiều lần...
Trình Thanh Thông mấp máy môi, đáy lòng lờ mờ giống như là hiểu rõ cái gì.
Chờ đến sau khi Trình Thanh Thông bình ổn tâm trạng của mình, mới phát hiện, xe Tần Dĩ Nam không phải lái về nhà, mà là lái ra vùng ngoại thành. Cô nhíu mày, kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Tần Dĩ Nam: “Chúng, chúng ta không trở về nhà sao?”
/1091
|