Editor: May
Trình Thanh Thông cúi đầu, dùng sức nắm lấy giấy ly hôn, giẫm bậc thềm, đi xuống từng bước một.
Tối hôm qua kích tình ở trên xe với Tần Dĩ Nam, tuy không phải lần đầu tiên của cô, lại giống như lần đầu tiên, vẫn là làm đau cô.
Những đau đớn kia, vẫn luốn khiến cho cô rất khó chịu, chẳng qua trước đó không lâu, đáy lòng cô vui mừng, mặc dù khó chịu, nhưng cũng là khó chịu hạnh phúc, không giống hiện tại, theo bước chân của cô, nửa mình dưới không ngừng truyền tới đau đớn, tất cả ở đáy lòng cô, hóa thành cay đắng nói không nên lời.
Từ cửa cục dân chính, đi đến chỗ đứng chờ xe taxi, chẳng qua khoảng cách hai trăm mét ngắn ngủn, lại gần như là hao hết khí lực toàn thân của Trình Thanh Thông.
Cô vịn lan can, vừa định ngồi xổm người xuống nghỉ ngơi một chút, bên tai liền truyền tới một tiếng thắng xe chói tai.
Theo sau, ở cửa sổ xe hạ xuống bên cạnh cô, một cái túi nện xuống ở trước mặt cô.
Trình Thanh Thông bỗng chốc ngây ngẩn, mới phản ứng được đó là túi của cô, cho nên...
Thân thể Trình Thanh Thông cứng đờ một chút, chậm rãi quay đầu đi, quả nhiên xuyên qua cửa sổ xe rộng mở, nhìn thấy Tần Dĩ Nam.
Sắc mặt của anh rất trầm thấp, nhìn thẳng con đường trước mặt, đến ánh mắt cũng lười phải cho cô, sau khi ném túi cho cô, liền lập tức chuyển tay lái, một bộ dáng muốn rời đi.
Trình Thanh Thông theo bản năng mở miệng: “Tần Dĩ Nam...”
Cô chỉ gọi tên anh, câu nói kế tiếp còn chưa nói ra, liền bị tầm mắt treo đầy thiếu kiên nhẫn và xem thường của anh bức đến ngậm miệng lại.
Cô sợ hãi lui về sau một bước, cúi thấp đầu xuống, nhìn chằm chằm nhẫn kim cương đeo trên ngón áp út chỉ mới mấy tiếng đồng hồ, khóe mắt nóng lên, liền hung hăng cắn môi, dùng sức cởi nhẫn xuống, đưa về phía Tần Dĩ Nam trong cửa sổ xe.
Nhẫn kim cương dưới ánh mặt trời, khúc xạ ra ánh sáng chói mắt.
Tần Dĩ Nam nhìn chăm chú nhẫn đầu ngón tay của Trình Thanh Thông, tầm mắt lạnh lẽo rét buốt quay đầu nhìn về phía cô.
Trình Thanh Thông tiếp xúc đến ánh mắt của anh, rủ tầm mắt vốn nhìn về phía anh xuống, chiếc nhẫn này là anh mua dùng để đặc biệt lừa cô trầm luân, vốn cũng không phải thật tâm cho cô, hiện tại bọn họ ly hôn, cô vốn nên trả lại anh.
Trình Thanh Thông đợi đã lâu, cũng không đợi được Tần Dĩ Nam nhận lấy nhẫn, cô không có can đảm ngẩng đầu xem ánh mắt chán ghét anh đang nhìn mình, ngón tay xoa nhẫn hai cái, liền duỗi vào trong cửa sổ xe càng sâu hơn một chút, nhẹ nhàng đặt ở trên tay lái của anh, nhanh chóng thu tay về.
Tần Dĩ Nam luôn trầm mặc không nói, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay lái kia, không biết vì sao, bỗng nhiên liền cười lạnh ra tiếng.
Tiếng cười kia rất nhẹ, Trình Thanh Thông lại nghe đến đáy lòng phát run, cô tiếp tục lùi ra sau hai bước, cúi người nhặt túi của mình lên, còn chưa đứng lên, liền đột nhiên nhìn thấy một đồ vật xẹt qua dư quang khóe mắt của mình, cô bất giác quay đầu nhìn lại, nhìn thấy cái nhẫn cô trả lại anh, vẽ ra ở giữa không trung một độ cong rất xinh đẹp, vững vàng lọt vào trong sông đào bảo vệ thành cách đó không xa.
“Vật đưa ra ngoài, liền giống như là rác rưởi tôi đã ném ra, sẽ không cần lại nữa.”
Trong lúc Trình Thanh Thông nhìn chằm chằm sông đào bảo vệ thành đờ đẫn, bên tai liền truyền tới âm điệu trầm thấp của Tần Dĩ Nam, dưới tay cô bất giác nắm chặt túi, rác rưởi ném ra, sẽ không cần lại nữa, ý chỉ là cô sao?
Sắc mặt Trình Thanh Thông vốn đã tái nhợt, lại trắng hơn một chút, luống cuống chỉ có thể dùng móng tay không ngừng nắm lấy túi.
Tần Dĩ Nam nhìn chằm chằm bộ dạng trầm mặc không nói một lời của Trình Thanh Thông một lát, liền thu hồi tầm mắt, bạc tình nhạt nhẽo mở miệng ném một câu: “Trước khi tôi tan tầm về nhà, dọn dẹp sạch những thứ cô từng động qua đi.”
Liền hưng hăng đạp chân ga một cái, nhảy vọt đi.
Trình Thanh Thông cúi đầu, dùng sức nắm lấy giấy ly hôn, giẫm bậc thềm, đi xuống từng bước một.
Tối hôm qua kích tình ở trên xe với Tần Dĩ Nam, tuy không phải lần đầu tiên của cô, lại giống như lần đầu tiên, vẫn là làm đau cô.
Những đau đớn kia, vẫn luốn khiến cho cô rất khó chịu, chẳng qua trước đó không lâu, đáy lòng cô vui mừng, mặc dù khó chịu, nhưng cũng là khó chịu hạnh phúc, không giống hiện tại, theo bước chân của cô, nửa mình dưới không ngừng truyền tới đau đớn, tất cả ở đáy lòng cô, hóa thành cay đắng nói không nên lời.
Từ cửa cục dân chính, đi đến chỗ đứng chờ xe taxi, chẳng qua khoảng cách hai trăm mét ngắn ngủn, lại gần như là hao hết khí lực toàn thân của Trình Thanh Thông.
Cô vịn lan can, vừa định ngồi xổm người xuống nghỉ ngơi một chút, bên tai liền truyền tới một tiếng thắng xe chói tai.
Theo sau, ở cửa sổ xe hạ xuống bên cạnh cô, một cái túi nện xuống ở trước mặt cô.
Trình Thanh Thông bỗng chốc ngây ngẩn, mới phản ứng được đó là túi của cô, cho nên...
Thân thể Trình Thanh Thông cứng đờ một chút, chậm rãi quay đầu đi, quả nhiên xuyên qua cửa sổ xe rộng mở, nhìn thấy Tần Dĩ Nam.
Sắc mặt của anh rất trầm thấp, nhìn thẳng con đường trước mặt, đến ánh mắt cũng lười phải cho cô, sau khi ném túi cho cô, liền lập tức chuyển tay lái, một bộ dáng muốn rời đi.
Trình Thanh Thông theo bản năng mở miệng: “Tần Dĩ Nam...”
Cô chỉ gọi tên anh, câu nói kế tiếp còn chưa nói ra, liền bị tầm mắt treo đầy thiếu kiên nhẫn và xem thường của anh bức đến ngậm miệng lại.
Cô sợ hãi lui về sau một bước, cúi thấp đầu xuống, nhìn chằm chằm nhẫn kim cương đeo trên ngón áp út chỉ mới mấy tiếng đồng hồ, khóe mắt nóng lên, liền hung hăng cắn môi, dùng sức cởi nhẫn xuống, đưa về phía Tần Dĩ Nam trong cửa sổ xe.
Nhẫn kim cương dưới ánh mặt trời, khúc xạ ra ánh sáng chói mắt.
Tần Dĩ Nam nhìn chăm chú nhẫn đầu ngón tay của Trình Thanh Thông, tầm mắt lạnh lẽo rét buốt quay đầu nhìn về phía cô.
Trình Thanh Thông tiếp xúc đến ánh mắt của anh, rủ tầm mắt vốn nhìn về phía anh xuống, chiếc nhẫn này là anh mua dùng để đặc biệt lừa cô trầm luân, vốn cũng không phải thật tâm cho cô, hiện tại bọn họ ly hôn, cô vốn nên trả lại anh.
Trình Thanh Thông đợi đã lâu, cũng không đợi được Tần Dĩ Nam nhận lấy nhẫn, cô không có can đảm ngẩng đầu xem ánh mắt chán ghét anh đang nhìn mình, ngón tay xoa nhẫn hai cái, liền duỗi vào trong cửa sổ xe càng sâu hơn một chút, nhẹ nhàng đặt ở trên tay lái của anh, nhanh chóng thu tay về.
Tần Dĩ Nam luôn trầm mặc không nói, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay lái kia, không biết vì sao, bỗng nhiên liền cười lạnh ra tiếng.
Tiếng cười kia rất nhẹ, Trình Thanh Thông lại nghe đến đáy lòng phát run, cô tiếp tục lùi ra sau hai bước, cúi người nhặt túi của mình lên, còn chưa đứng lên, liền đột nhiên nhìn thấy một đồ vật xẹt qua dư quang khóe mắt của mình, cô bất giác quay đầu nhìn lại, nhìn thấy cái nhẫn cô trả lại anh, vẽ ra ở giữa không trung một độ cong rất xinh đẹp, vững vàng lọt vào trong sông đào bảo vệ thành cách đó không xa.
“Vật đưa ra ngoài, liền giống như là rác rưởi tôi đã ném ra, sẽ không cần lại nữa.”
Trong lúc Trình Thanh Thông nhìn chằm chằm sông đào bảo vệ thành đờ đẫn, bên tai liền truyền tới âm điệu trầm thấp của Tần Dĩ Nam, dưới tay cô bất giác nắm chặt túi, rác rưởi ném ra, sẽ không cần lại nữa, ý chỉ là cô sao?
Sắc mặt Trình Thanh Thông vốn đã tái nhợt, lại trắng hơn một chút, luống cuống chỉ có thể dùng móng tay không ngừng nắm lấy túi.
Tần Dĩ Nam nhìn chằm chằm bộ dạng trầm mặc không nói một lời của Trình Thanh Thông một lát, liền thu hồi tầm mắt, bạc tình nhạt nhẽo mở miệng ném một câu: “Trước khi tôi tan tầm về nhà, dọn dẹp sạch những thứ cô từng động qua đi.”
Liền hưng hăng đạp chân ga một cái, nhảy vọt đi.
/1091
|