Editor: May
Chờ đến tin tức nhắc nhở chuyển khoảng thành công, Trình Thanh Thông lấy tấm thẻ kia và chìa khóa từ trong ví tiền của mình ra, nhẹ nhàng đặt ở trên tủ đầu giường, sau đó đứng lên, kéo vali hành lý của mình, đi từng bước một ra khỏi nhà của Tần Dĩ Nam.
Trước khi Trình Thanh Thông đóng cửa, vẫn quay đầu nhìn trong nhà Tần Dĩ Nam một lần nữa, trong nhà không bật đèn, ánh sáng ngoài cửa sổ có chút mờ tối, cả căn phòng âm u, chỉ có thể nhìn thấy bài trí bên trong là một bóng đen mơ hồ, nhưng vào lúc tầm mắt Trình Thanh Thông chạm đến, có thể dễ như trở bàn tay biết được, phân biệt được những bóng đen là cái gì, bình hoa kiểu âu, đèn bàn kiểu gấp xuống, vợt cầu lông, máy chạy bộ...
Trình Thanh Thông nhìn nhìn, đáy mắt liền phủ kín một tầng hơi nước, cô giống như là đang sợ cái gì đó, nhanh chóng kéo cửa lại, xoay người đi về phía thang máy.
Thang máy chỉ có một mình cô, cô nhìn chằm chằm còn số màu đỏ không ngừng nhảy lên, đáy mắt sương mù càng ngày càng nhiều, mơ hồ tầm mắt của cô, cuối cùng hóa thành nước mắt, tí tách lăn xuống dưới. -
Tần Dĩ Nam cố ý chờ đến đêm hôm khuya khoắc mới trở về nhà, anh cầm chìa khóa mở cửa, trong nhà tối đen khiến cho mi tâm của anh cau chặt một chút.
Nằm viện tám tháng, sau anh xuất viện, sớm đã mất đi công việc vốn có, đàn ông luôn không thể làm công cho người khác cả đời, đúng lúc khi đi làm ở công ty trước, anh quen biết được một nhà đầu tư, vẫn luôn lôi kéo anh ra làm một mình, dứt khoát thừa dịp cơ hội lần này, Tần Dĩ Nam đăng ký một công ty nhỏ.
Công ty mới khó tránh sẽ bận rộn đến không thể ngừng, thường xuyên xã giao đến đêm khuya mới có thể trở về nhà, mặc kệ muộn bao lâu, trong phòng khách sẽ luôn sáng một chiếc đèn tường, mỗi khi anh nhìn thấy ánh đèn vàng mờ đó, mặc kệ anh có bao nhiêu mỏi mệt, trong một khắc đó, thể xác và tinh thần của anh sẽ luôn trở nên thoải mái.
Tần Dĩ Nam dừng ở cửa rất lâu, đèn hành lang sáng theo âm thanh cũng đã tắt đi, nhưng anh vẫn là bộ dáng hờ hững lạnh nhạt kia, qua thật lâu sau, anh mới nhẹ nhàng ho khan một tiếng, mượn ánh đèn sáng theo tiếng, nhấc chân vào phòng, nhấn chỗ công tắc cửa nhà, trong nhà chợt sáng ngời một mảnh.
Anh cúi người, kéo tủ giày ra, lúc lấy dép lê, đúng lúc nhìn chăm chú sang bên cạnh, vắng vẻ trống không, hai chiếc dép lê kiểu nữ đầu mèo màu hồng đã không thấy nữa.
Tần Dĩ Nam cũng không biết rốt cuộc mình xảy ra chuyện gì, ngực chợt nghẹn rất lợi hại, anh ném mạnh dép lê xuống đất, đá rơi lung tung giày trên chân, giẫm dép lê, liền vào phòng khách.
Lúc Tần Dĩ Nam theo thói quen quăng chìa khóa lên trên bàn trà, cúi người chuẩn bị tìm ấm nước rót nước, mới phát hiện trên bàn trà trống không, bộ trà cụ thủy tinh hoa anh đào màu hồng nhạt rất tinh xảo vốn bày biện ở đó đã không thấy nữa.
Bộ trà cụ đó, là sau khi Trình Thanh Thông gả cho anh chưa bao lâu, mua được từ trên mạng, sáng sớm mỗi ngày sẽ luôn rót đầy nước sôi vào trong ấm, mặc kệ khi nào trong ngày cũng có thể uống được nước sôi để nguội.
Ban đầu là một mình cô uống, về sau cũng không biết từ lúc nào, anh dưỡng thành thói quen theo, lúc trước anh trực tiếp uống nước lạnh trong máy lọc nước, không có việc gì cũng sẽ thích tới đây uống ly nước sôi để nguội.
Tần Dĩ Nam buồn bực xoay đầu một chút, thu bàn tay duỗi ở phía trên bàn về, đi đến trước máy lọc nước, rót một cốc nước lạnh, rõ ràng đều là nước, anh lại cảm thấy uống không trôi chút nào, dứt khoát trực tiếp vứt bỏ, mở tủ lạnh ra, lấy một bình RIO, mở bình, vừa uống, vừa đi tới phòng ngủ, chỉ hai mươi mét ngắn ngủn, anh liền lưu ý đến trong phòng khách thiếu rất nhiều thứ vụn vặt.
Chờ đến tin tức nhắc nhở chuyển khoảng thành công, Trình Thanh Thông lấy tấm thẻ kia và chìa khóa từ trong ví tiền của mình ra, nhẹ nhàng đặt ở trên tủ đầu giường, sau đó đứng lên, kéo vali hành lý của mình, đi từng bước một ra khỏi nhà của Tần Dĩ Nam.
Trước khi Trình Thanh Thông đóng cửa, vẫn quay đầu nhìn trong nhà Tần Dĩ Nam một lần nữa, trong nhà không bật đèn, ánh sáng ngoài cửa sổ có chút mờ tối, cả căn phòng âm u, chỉ có thể nhìn thấy bài trí bên trong là một bóng đen mơ hồ, nhưng vào lúc tầm mắt Trình Thanh Thông chạm đến, có thể dễ như trở bàn tay biết được, phân biệt được những bóng đen là cái gì, bình hoa kiểu âu, đèn bàn kiểu gấp xuống, vợt cầu lông, máy chạy bộ...
Trình Thanh Thông nhìn nhìn, đáy mắt liền phủ kín một tầng hơi nước, cô giống như là đang sợ cái gì đó, nhanh chóng kéo cửa lại, xoay người đi về phía thang máy.
Thang máy chỉ có một mình cô, cô nhìn chằm chằm còn số màu đỏ không ngừng nhảy lên, đáy mắt sương mù càng ngày càng nhiều, mơ hồ tầm mắt của cô, cuối cùng hóa thành nước mắt, tí tách lăn xuống dưới. -
Tần Dĩ Nam cố ý chờ đến đêm hôm khuya khoắc mới trở về nhà, anh cầm chìa khóa mở cửa, trong nhà tối đen khiến cho mi tâm của anh cau chặt một chút.
Nằm viện tám tháng, sau anh xuất viện, sớm đã mất đi công việc vốn có, đàn ông luôn không thể làm công cho người khác cả đời, đúng lúc khi đi làm ở công ty trước, anh quen biết được một nhà đầu tư, vẫn luôn lôi kéo anh ra làm một mình, dứt khoát thừa dịp cơ hội lần này, Tần Dĩ Nam đăng ký một công ty nhỏ.
Công ty mới khó tránh sẽ bận rộn đến không thể ngừng, thường xuyên xã giao đến đêm khuya mới có thể trở về nhà, mặc kệ muộn bao lâu, trong phòng khách sẽ luôn sáng một chiếc đèn tường, mỗi khi anh nhìn thấy ánh đèn vàng mờ đó, mặc kệ anh có bao nhiêu mỏi mệt, trong một khắc đó, thể xác và tinh thần của anh sẽ luôn trở nên thoải mái.
Tần Dĩ Nam dừng ở cửa rất lâu, đèn hành lang sáng theo âm thanh cũng đã tắt đi, nhưng anh vẫn là bộ dáng hờ hững lạnh nhạt kia, qua thật lâu sau, anh mới nhẹ nhàng ho khan một tiếng, mượn ánh đèn sáng theo tiếng, nhấc chân vào phòng, nhấn chỗ công tắc cửa nhà, trong nhà chợt sáng ngời một mảnh.
Anh cúi người, kéo tủ giày ra, lúc lấy dép lê, đúng lúc nhìn chăm chú sang bên cạnh, vắng vẻ trống không, hai chiếc dép lê kiểu nữ đầu mèo màu hồng đã không thấy nữa.
Tần Dĩ Nam cũng không biết rốt cuộc mình xảy ra chuyện gì, ngực chợt nghẹn rất lợi hại, anh ném mạnh dép lê xuống đất, đá rơi lung tung giày trên chân, giẫm dép lê, liền vào phòng khách.
Lúc Tần Dĩ Nam theo thói quen quăng chìa khóa lên trên bàn trà, cúi người chuẩn bị tìm ấm nước rót nước, mới phát hiện trên bàn trà trống không, bộ trà cụ thủy tinh hoa anh đào màu hồng nhạt rất tinh xảo vốn bày biện ở đó đã không thấy nữa.
Bộ trà cụ đó, là sau khi Trình Thanh Thông gả cho anh chưa bao lâu, mua được từ trên mạng, sáng sớm mỗi ngày sẽ luôn rót đầy nước sôi vào trong ấm, mặc kệ khi nào trong ngày cũng có thể uống được nước sôi để nguội.
Ban đầu là một mình cô uống, về sau cũng không biết từ lúc nào, anh dưỡng thành thói quen theo, lúc trước anh trực tiếp uống nước lạnh trong máy lọc nước, không có việc gì cũng sẽ thích tới đây uống ly nước sôi để nguội.
Tần Dĩ Nam buồn bực xoay đầu một chút, thu bàn tay duỗi ở phía trên bàn về, đi đến trước máy lọc nước, rót một cốc nước lạnh, rõ ràng đều là nước, anh lại cảm thấy uống không trôi chút nào, dứt khoát trực tiếp vứt bỏ, mở tủ lạnh ra, lấy một bình RIO, mở bình, vừa uống, vừa đi tới phòng ngủ, chỉ hai mươi mét ngắn ngủn, anh liền lưu ý đến trong phòng khách thiếu rất nhiều thứ vụn vặt.
/1091
|