Nói Yêu Em Bảy Lần

Chương 1

/26


Chương 1: Bị thấy hết rồi, làm sao đây 

- Con nhỏ kia, bà mau đứng lại cho tui – Tiếng la hét dọc con đường đi khiến tất cả mọi người quay đầu nhìn về hai nhỏ. 

- Ngu sao đứng lại – Nhỏ quay người lại nhún nhảy nhìn nhỏ Phương cười trêu, tay giơ cao tấm vé xem ca nhạc trên tay mình. 

- Bà mà không đứng lại, tui nghỉ chơi với bà – Nhỏ Phương thở hổn hển đứng chống nạnh đe dọa. 

- Có một câu mà bà đem ra đe dọa hoài hà, nhai tới nhại lui. Sao đến bây giờ tui chưa thấy bà nghỉ chơi với tui đi . Bà nói hoài mà không biết chán à, tui chán thay bà rồi – Nhỏ le lưỡi đáp. 

- Quân tử khôn là quân tử dại. Quân tử nhại lại là quân tử khôn. Bà chưa nghe hả - Nhỏ Phương hất mặt hỏi, sau đó nhỏ ghiến răng dậm chân – Bà có trả lại tui không hả? Cái đồ cướp giật. 

- Miếng ngon giữa đàng, ai đàng hoàng là dại. Bà chưa nghe hả - Nhỏ làm mặt xấu trêu chọc lại lời của nhỏ Thu, sau đó giơ cao cái tay cầm tấm vé lên bảo – Hẹn tối nay gặp lại, ngoan đi, tối tui mua bắp rang hai đứa mình cùng ăn. 

Nói xong nhỏ chạy biến đi, nhỏ Phương nhìn theo nhỏ bực tức nói: 

- Tùng Linh, tối nay bà mà không mua bắp, để xem tui xử bà thế nào? 

Cuối cùng nhỏ dù tiếc đứt ruột tấm vé đi xem ca nhạc phải vất vả chen lấn mới mua được, đang định cùng bạn trai mới quen đi xem, cũng đành để đứa bạn thân cướp đi mà thôi. 

Tùng Linh về nhà nhanh chóng ăn cơm, tắm rửa rồi lên phòng nghĩ cách để tối nay chuồn đi mà thần không biết, quỷ không hay. 

Năm vừa rồi anh trai nhỏ vì đi học đại học xa nhà, mỗi lần từ nhà đến trường cũng mất gần 2 tiếng đồng hồ. Cho nên đã ở trọ lại gần trường, một tuần mới về nhà một lần và như thế, phòng anh nhỏ đã bỏ không. 

Còn nhỏ cũng bắt đầu lên lớp 10, cho nên nhỏ nhân cơ hội liền vòi vĩnh anh trai đổi phòng với mình. Vốn dĩ phòng nhỏ với phòng anh trai cũng không hơn kém nhau là bao nhiêu, nhưng nhỏ viện lí do phòng mình nhỏ hơn, mà nhỏ đang tuổi phát triển có rất nhiều vật dụng cần dùng, phải sử dụng phòng lớn nên nhất quyết đòi chuyển sang phòng anh trai nhỏ. Ba nhỏ xem như nhỏ đang tuổi lớn nên tâm tính thất thường, cũng đồng ý cho nhỏ với anh trai chuyển phòng để yên thân, không phải nghe nhỏ vật vả khóc la nữa.

Nhưng có điều, ba nhỏ bắt nhỏ phải tự thân vận động, nghĩa là phải tự mình duy chuyển vật dùng từ phòng này sang phòng khác và ngược lại. Và vì vậy, nhỏ phải tạm biệt nào bàn, nào tủ, nào giường thân yêu của mình vì không thể di chuyển nổi chúng. Nhưng nhỏ cảm thấy, tất cả vô cùng xứng đáng, còn xứng đáng thế nào, sau này mọi người sẽ biết. Đây là bí mật không thể nói ra. 

Tùng Linh liền đi đến tủ quần áo, tìm ngay cái áo mà cả thế kỷ rồi nhỏ không thèm nhìn tới nữa, sau đó dùng sức cấu xé cho nó tan nát rồi lén lút đi tìm con Kitty thân yêu của mẹ nhỏ. 

Con Kitty thân yêu của mẹ nhỏ đang nằm dài trên sofa xem….tivi. Chán… 

Có con chó nào sướng hơn con chó này không cơ chứ, nó còn mê xem tivi hơn cả nhỏ nữa mới ghê. Tự nó dùng chân đập lên cái điều khiển mở tivi xem, xem chán thì tắt. Chả hiểu một sự việc tốn điện như thế mà mẹ nhỏ lại lấy làm thích thú và dung túng cho con kitty xem tivi thoải mái, còn nhỏ thì mẹ cứ la hét ầm ĩ cả lên. Mỗi khi nhỏ phản đối lời mắng của mẹ thì mẹ nhỏ luôn chống nạnh bảo: 

- Con còn dám nói. Con Kitty xem tivi xong còn biết tắt tivi, còn con thì sao hả, không ngủ quên thì cũng đứng dậy mặc kệ cái tivi đang phát rồi đi chơi. Lần nào cũng như lần nào, con còn thua cả một con chó nũa. 

Thật đúng là quá shock mà, sao mẹ nhỏ lại có thể so sánh nhỏ với con kitty như thế chứ. Nhỏ chỉ là lâu lâu xem tivi rồi ngủ quên, nửa đêm tỉnh dậy bò trở về phòng quên tắt tivi. Sáng mẹ nhỏ dậy phát hiện tivi vẫn đang phát thì nổi điên mắng cho nhỏ một trận nên thân rồi còn gì. Và cũng chỉ thỉnh thoảng đang xem tivi thì nghe điện thoại của mấy đứa bạn thân rồi sốt sắng đi thay quần áo đi chơi quên tắt tivi thôi mà. Vậy mà mẹ lại mắng nhỏ the thảm như thế. 

Nhiều lúc nhỏ nghi ngờ, không biết con Kitty là con của mẹ hay là nhỏ nữa. 

Vì thế cho nên….nếu như nhỏ lỡ tay làm bể cái bình hoa mới mua của mẹ, nhỏ sẽ lập tức đổ thừa cho con Kitty ngay. Hay ví dụ như nhỏ có ăn dụng món nào đó mà bị mẹ phát hiện thì con Kitty sẽ làm hình nhân thế mạng cho nhỏ ngay. Hehe, đôi khi nhỏ cũng cảm thấy mình quá ư giang xảo. 

Và lần này, con Kitty lại tiếp tục bị nhỏ mang ra làm tội đồ chất vấn. 

Nhỏ chạy đến trước mặt ba mẹ dùng bộ mặt mếu máo khóc ròng lên, tay chìa cái áo do chính mình xé rách bảo:

- Huhu, con không chịu đâu, ba mẹ xem đi, con Kitty nó xé rách cái áo mà con thích nhất rồi. Con định mặc cái áo này để đi chơi với tụi bạn vào tuần sau, vậy mà ….. 

- Thì mặc cái áo khác đi chơi có sao đâu. Đâu phải con có mỗi cái áo này đâu – Mẹ nhỏ nhíu mày bảo. 

- Con không chịu đâu, con muốn mặc cái áo này hà – Nhỏ cố tỏ vẻ đau khổ luyến tiếc cái áo vô cùng. 

- Ai bảo con không chịu đóng cửa phòng lại đàng hoàng, để Kitty vào phòng xé rách áo. Là lỗi của con, còn trách ai nữa – Mẹ nhỏ lườm nhỏ trách. 

Con Kitty nằm dưới chân mẹ nhỏ nghe nhắc tên mình thì ngóc đầu nhìn lên rên hừ hừ, chả biết có phải nó đang phản đối việc nhỏ vu khống hành vi tội lỗi cho nó hay không nữa. 

Nhỏ nhìn con kitty nhủ thầm nói : Xin lỗi em nha, chịu khó đi, mai chị sẽ mua bánh bù lại cho nha” 

Lòng nghĩ thế, nhưng ngoài mặt nhỏ vẫn khăng khăng bảo: 

- Tại mẹ cứ chìu nó riết thì có. 

- Thôi được rồi. Mai ba cho tiền mua áo khác đi chơi với bạn. 

Trong bụng nhỏ mừng réo rắt nhưng vẫn cố giả vờ làm như không có chuyện gì hết. Mặt méo xẹo, vùng vằng bỏ đi lên lầu đóng sầm cửa lại. Chỉ nghe mẹ nhỏ mắng một câu:” Kitty hư quá đi mất” 

Nếu ai biết được chuyện này chắc chắn sẽ rất thắc mắc vì sao nhỏ phải bày trò vu khống cho con kitty đáng yêu tội nghiệp kia lắm . Tất nhiên nhỏ vu khống Kitty như vậy chính là mục đích để ba mẹ cứ nghĩ nhỏ giận dỗi ở miết trong phòng không thèm đi ra ngoài nữa. 

Đây tất nhiên không phải lần đầu nhỏ giận lẫy rồi ở miết trong phòng như thế cho nên ba mẹ nhỏ quen quá với việc này. Riết rồi ai cũng mặc kệ nhỏ giận dỗi ra sao thì giận. 

Và tất nhiên, nhỏ là cố tình giận dỗi như thế, lần đầu nhỏ cố ý giận nín nhịn ở trong phòng không đi ra ngoài, dù ba mẹ khuyên thế nào cũng nhất quyết không ra. Như vậy vài lần, giống như chú bé chăn cừu nói dối, làm tới lần thứ 3, người ta không thèm chú ý đến nữa. Và nhỏ cứ tha hồ, làm gì không ai biết hết. Thâm hiểm quá đi mất. 

Trở về phòng, nhỏ nhanh chóng thay đồ, diện cho thật đẹp để đi xem ca nhạc với nhỏ Thu. Và cái lí do, nhỏ nằng nặc đòi đổi sang phòng anh trai của nhỏ chính là đây.

Ông nội nhỏ, khi xây nhà cho ba nhỏ, cũng nhân tiện xây luôn cho chú nhỏ một căn gọi là giống y hệt nhau từ thiết kế cho đến diện tích và màu sắc, chỉ khác nhau vị trí từ trái sang phải. Trông hai căn nhà nằm cạnh nhau cứ như hình và bóng. Mà hai căn nhà nằm rất sát vào nhau từ ban công phòng nhà này ra ban công phòng nhà kia chỉ cách có một sải tay. Vô cùng ngắn ngủi. 

Cho nên , nếu có gan một chít thì nhảy từ ban công này có thể sang được ban công nhà bên kia. Còn nhỏ, nhỏ chọn cách an toàn nhất, dùng một tấm ván làm cầu bắt qua. 

Chú của nhỏ vì tính chất công việc của một nhiếp ảnh gia, cho nên rất thường xuyên đi đó đi đây, bỏ nhà trống không. Nhỏ đã lén lút chôm được một xâu chìa khóa nhà, sau đó di chuyển từ nhà mình sang nhà chú, dùng chìa khóa cứ thế mở cửa nhà chú để chuồn đi xem ca nhạc. Vậy là thần không biết, quỷ không hay. 

Tùng Linh lôi tấm ván dưới gầm giường ra, đặt lên trân ban can của phòng nhỏ nối qua ban can của phòng đối diện nhà chú nhỏ, cứ thế nhảy lên rồi từng bước từng bước đi qua đó. 

Vừa bước được hai bước nhỏ, Tùng Linh bỗng cảm thấycó gì đó, giác quan thứ 6 của phụ nữ mách bảo nhỏ, hình như có ai đó, đang nhìn mình, mắt nhỏ lập tức đảo vòng ngay và phát hiện mục tiêu đang đứng ở bên dưới ngẩng đầu nhìn lên. 

Nếu như nhỏ mặc quần jaen, nhỏ mặt kệ tên kia nhìn đến khi chóng mặt thì thôi. Nhưng vì nhỏ đang mặc váy, mà cái váy này cũng thuộc loại phùng, cho nên theo tầng suất mà nói thì chắc chắn 100% là cái quần nhỏ bên trong của mình đã được thu vào tầm mắt của cái tên khốn đang ngẩng đầu ở bên dưới kia. 

Sau một giây thất thần, nhỏ trợn mắt nhìn cái tên bên dưới, nhưng hắn ta vẫn không hề cúi đầu xuống. Mà nhỏ thì mức độ xẩu hổ đang tăng dần lên, nhỏ quên mất chuyện chỉ cần bước đi thêm 3 bước nữa là tới ban công nhà chú nhỏ, mãi lo túm váy khép chân che đậy lại, cuối cùng nhỏ lúng túng đứng không vững trên tấm ván và bắt đầu rơi tự do xuống bên dưới. 

Nói thật thì ban công tầng 1 với mặt đất cũng không cách nhau bao nhiêu, nếu nhỏ dám liều mạng, vẫn có thể nhảy xuống dưới mà vẫn toàn mạng như các diễn viên đóng thế ấy. Nhưng có điều nhỏ không biết mạng thì còn, nhưng chân có còn lành lặn hay không mà thôi. Khổ nhất là khi nhỏ rơi xuống, là nguyên cả thân người chạm đất cứ không chỉ có chân.

Nghĩ xui một chút là đầu va chạm mạnh dẫn đến điên khùng, hay cột sống vì bị va đập mà bị liệt, vậy thì cả cuộc đời sau này của nhỏ không biết sẽ ra sao đây. 

Nhỏ đang ở độ tuổi đẹp nhất của đời người, không ngờ lại phải tạm biệt nó nhanh đến như vậy. 

Tùng Linh đau khổ nhắm mắt chờ đợi, điều khủng khiếp sẽ đến. Nhưng…..nó hoàn toàn không xảy ra. 

Một bàn tay đã đưa ra hứng lấy nhỏ chẳng khác nào hứng dừa. 

Sau giây phút tim đập mạnh không ngừng, mắt nhắm ghiền lại, nhỏ cuối cùng đã có thể bình tĩnh lại và từ từ hé mắt nhìn. Trước mắt nhỏ là một anh chàng cực kì đẹp trai, nhưng đẹp trai thì để làm gì, có ăn được đâu, mà cái cảm giác tưởng chừng sắp chết khiến tim suýt rơi cả ra bên ngoài của nhỏ đều bắt nguồn từ tên này, đã vậy hắn ta còn nhìn thấy … của nhỏ. Từ cha sinh mẹ đẻ cho đến bây giờ, đây là lần đầu tiên nhỏ bị nhìn thấy, đúng là xấu hổ chết đi được. Nghĩ đến đây, nhỏ ghiến răng nổi cáu cả lên, liền trừng mắt nhìn cái tên đó bắt đầu bắn súng liên thanh. 

- Này đồ khốn, đồ dê xồm kia, anh có biết suýt chút nữa tôi bị anh hại chết rồi hay không hả. Mạng của tôi rất quý, anh liệu có đền được hay không. Còn nữa nha, nhìn tướng mạo của anh cũng đàng hoàng như vậy, vì sao lại mang trong mình máu dê như thế chứ hả, dám nhìn trộm con gái người ta như vậy….. 

Nhỏ **** mắng một hồi không dứt, anh chàng đó có chút khó chịu liền nói: 

- Này em gái, nói chuyện với người vừa cứu mình như vậy đó à. 

- Ai mượn anh cứu tôi, mau bỏ tôi xuống, anh đừng có giả bộ tốt bụng cứu tôi. Tôi biết rõ mục đích của anh là muốn lợi dụng tôi thôi mà. Anh đừng có mơ, tôi không ngu dại để anh lợi dụng đâu. Mau thả tôi xuống, nếu không tôi la lên cho mà xem – Nhỏ bèn vùng quẩy đòi thoát xuống đất. 

- Được, thả thì thả, mắc công làm ơn lại mắc oán 

Nói xong anh ta liền thả nhỏ xuống cái bịch. Tuy là từ khoảng cách của nhỏ với mặt đất chỉ tầm 1m mà thôi, nhưng mà khi rơi xuống vẫn khiến nhỏ đau âm ỉ. Quả thật là đau muốn chết được, nhỏ lại bị thả bất ngờ không có sự chuẩn như vậy, chẳng những mông chạm đất mà tay chân của nhỏ cũng bị va đập, đau đến nỗi muốn chảy cả nước mắt. 

Nhỏ đau quá, tức giận vô cùng, đang lồm cồm ngồi dậy, muốn đánh cho tên khốn này một trận nhừ tử thì mới hả giận. Nhưng khi nhỏ tỉnh trí nhìn lại thì không hề thấy bóng anh ta đâu nữa.

Chương 1: ( tt-1) 

Thầy vừa bước vào lớp, cả lớp đồng loạt đứng lên chào thầy, đây là một thủ tục hành chánh bắt buộc ngày nào cũng như ngày nào cũng phải làm. 

Thầy Thành đứng nghiêm nhìn cả lớp rồi phẩy tay nói: 

- Chào các em, tất cả ngồi xuống hết đi. 

Cả lớp liền ngồi xuống, tiếng lật tập vang lên xoành xoạch kèm theo tiếng …..ngày ngủ. 

- Khò…..khò…khò…. 

Tiếng gáy ngủ kéo dài tạo âm thanh vang rền giữa lớp học, va vào thành tường này rồi đến thành tường khác, xuyên thủng biết bao nhiêu màng nhỉ. Hãy tưởng tượng tiếng gáy đó là một quả bóng, khi bạn thảy nó vào thành tường này, nó sẽ tưng ra rồi va vào thành tường khác sau đó mới rơi xuống. 

Thằng Hoàng Nguyên sau tiếng ngáy đầu tiên liền giơ tay ngang mặt, mắt chăm chú nhìn chiếc đồng hồ điện tử trên tay mình bắt đầu đếm giờ. 

Cả lớp bị tiếng ngáy làm cho cơn buồn ngủ kéo đến, vài đứa há miệng to ra để ngáp dài thành tiếng. Bởi mới nói, căn bệnh mà lây truyền nhiều nhất hiện nay, nhất là với sinh viên học sinh đó là căn bệnh làm biếng và buồn ngủ. 

Cuối cùng âm thanh tiếng gáy kéo dài như sấm rền vang lủng bầu trời kia cũng chấm dứt. Ngay sau đó thằng Hoàng Nguyên bèn lên tiếng phá tan cơn buồn ngủ của mọi người: 

- 42 giây, dài hơn lúc nãy 3 giây. 

Thầy Thành, ngay khi thằng Nguyên lên tiếng thì cũng thoát được khoảnh khắc đứng hình, cơ thể bắt đầu bắt nhịp lại được với các nơ ron thần kinh, tất nhiên sau đó là một luồn nham thạch nóng chảy muốn phun trào trong thầy. Thầy Thành giơ tay lên vỗ bàn cái”rầm” khiến cả lớp giật mình được một phen rớt tim ra ngoài. 

Nhỏ Mai Chi thở dài lười biếng lần nữa đưa tay sang lay người nhỏ dậy trước khi nhỏ gặp họa. Nhưng đáp lại lòng tốt của nhỏ Chi là một tiếng ngáy tiếp theo. 

Thằng Hoàng Nguyên lại giơ tay đếm giờ, cả lớp lại ngáy dài lần nữa. 

Tiếng giày bỗng nện thình thịch dưới nền nhà, khiến cả lớp tỉnh ngủ ngay lập tức, tim đập thình thịch, chẳng ai dám ngáp dài nữa, những cái đầu ngay lập tức quay 90 độ sang nhìn chủ nhân tiếng ngáy, nữa âm thầm cầu khẩn ông trời sẽ phù hộ cho nhỏ tai qua nạn khỏi, nữa chờ xem kịch vui. 

Một cái nhéo tai đau điếng khiến Tùng Linh tỉnh ngủ, giấc mơ đang được đứng trên một núi đùi gà vẫn chưa kịp ăn cái nào bỗng biến mất, nhỏ tức giận đứng dậy vỗ mạnh tay xuống bàn, kiêu hùng quát lớn…. 

- Đứa nào…đứa nào dám phá rối giấc ngủ vàng ngọc của chị hai mày. 

- Đứa này nè được không ? – Một giọng nói có phần giận dữ mang theo sức sát thương cao độ vang lên. 

Tùng Linh mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn, đập vào mắt nhỏ là cặp *** chai dày cộm. Tiếp theo đó là gương mặt quen thuộc của ông thầy Thành, giáo viên dạy sử của nhỏ. Gương mặt của thầy thay đổi từ đỏ sang tím theo cái trừng mắt đáng sợ. Một tiếng bộp vang lên trong lòng của Tùng Linh. Nhỏ than thầm trong lòng:” Thôi tiêu rồi, tiêu thật rồi, mẹ ơi cứu con với” 

Tất nhiên mẹ nhỏ không có ở đây để cứu nhỏ, cho nên Tùng Linh phải tự thân vận động, tự mình cứu lấy mình. Quyết liều chết xông lên tìm được sống trong cửa tử.

Nhỏ liền giả vờ khép hờ mắt lại, tạo cho người ta cảm giác mơ mơ thực thực. 

- Năm 1945, quân đội Việt Nam ta …. 

Tùng Linh nói liền một câu lẩm nhẩm chẳng rõ đầu đuôi, mà cứ lẩm nhẩm hoài khiến thầy Thành phải hô lên: 

- Dừng… 

Nhỏ giật mình mở mắt ra nhìn thầy có chút hốt hoảng lo sợ. Nước miếng nuốt ực ực mà vẫn còn đầy trong cổ họng. Thầy Thành nghiêm nét mặt nhỉn nhỏ nói: 

- Chuyện khảo bài lát nữa tôi tính sau. Bây giờ tôi chỉ muốn hỏi em, giờ này là giờ gì?Giờ học hay là giờ ngủ? 

Thấy thầy Thành cố kìm nén cơn tức giận của mình để hỏi nhỏ. Tùng Linh quyết dùng phương châm:” Nước đến chân thì nhảy, lũ đến đắp bờ” . Chỉ có bình tĩnh mới có thể giết địch, cho nên nhỏ nhìn thầy Thành ôn tồn bảo: 

- Dạ thưa thầy, giờ này là giờ học. 

Nghe nhỏ nói vậy, mặt thầy Thành càng đen hơn *** chảo. 

- Giỏi lắm, em cũng biết giờ này là giờ học, mà tại sao em dám ngủ hả. 

- Dạ, em ngủ trước khi học mà thầy – Nhỏ cố lí sự cùn với thầy. 

- Vậy thì tại sao tôi vào lớp rồi mà vẫn còn nghe tiếng ngáy của em chứ hả. 

Tùng Linh thấy nguy cơ bão lớn sóng to ập đến, nhỏ lập tức trưng ra bộ mặt đau khổ không thua gì diễn diên phim buồn bảo với thầy Thành. 

- Thầy ơi, em cũng không muốn như vậy đâu. Thầy cho em một phút để trình bày có được không thầy. 

Thầy Thành thấy nhỏ trưng ra bộ mặt khổ sở như thế bèn gật đầu. 

- Được. Em nói đi. 

Một lời như mở cờ trong bụng, nho lập tức liếm môi nói: 

- Chuyện là như vầy nè thầy. Hôm qua em cảm thấy trong người vô cùng khó chịu, vừa chóng mặt vừa buồn nôn, đầu đau nhức như bị bủa gõ. Em thật sự là chỉ muốn ngủ một giấc cho tới sáng hôm sau. Nhưng vì hôm sau phải đi học, mà lại đến tiết sử của thầy. mà thầy là người rất ghét học trò lười nhát không chịu học bài. Cho nên để không khiến thầy thất vọng về em, cho nên dù đau đầu như búa bổ vẫn phải cố gắng học bài. Mà thấy biết đó, đang nhức đầu thì học bài làm sao vô, mà không vô làm sao học, càng học thì càng nhức đầu thêm. Mà càng nhức đầu thêm thì càng cố gắng học, mà càng học thì càng nhức đầu, mà càng….. 

Thầy Thành biết thừa trong bụng nhỏ là thế nào, trước giờ nhỏ đã để thầy thất vọng bao nhiêu lần rồi chứ đau phải tới hôm nay mới sợ thầy thất vọng đâu. Nhưng nghe nhỏ nói muôn ngàn chữ càng…càng mà đầu thầy cũng muốn chóng mặt theo, nhức cả đầu, hoa cả mặt, chóng cả tai. Chịu không nổi thầy đành phải nói: 

- Thôi đủ rồi, em ngồi xuống đi. Em mà nói thêm tiếng nữa là thầy ngất luôn quá. 

Nhưng sau đó thầy nghĩ đến việc nhỏ giật mình thức dậy thấy mặt mình thì lẩm nhẩm hoài 1 câu như thế, sợ rằng ép quá, nhỏ học đến phát điên luôn thì khổ bèn nói: 

- Lần sau, em nhức đầu thì đừng học bài, thầy miễn trả bài em. 

Nói xong thầy đi lên bảng, cũng chẳng buồn trả bài tụi học trò nữa mà cứ thế vào học bài luôn. 

Nhỏ nhìn thầy thì hí hửng cười thầm trong bụng. Tụi bạn thấy thầy không trả bài thì vui mừng lèn lút đưa tay cái lên khen gợi nhỏ làm tốt. Nhỏ hất mặt lên cười sung sướng.

Khi thầy đi ra khỏi lớp, Tùng Linh lại nằm dài xuống bàn lười biếng, nhỏ Mai Chi thấy vậy bèn đến độp vai nhỏ hỏi: 

- Đêm qua bộ bà đi ăn trộm hả, sao hôm nay lại như quỷ chết trôi như vầy. 

- Đừng nói nữa – Nhỏ đau khổ xua tay, nhớ lại buổi đi xem ca nhạc hôm qua mà sôi cả máu lên. 

- Sao thế? – Nhỏ Chi ngạc nhiên hỏi. 

- Haha, để tui kể cho bà nghe nè – Nhỏ Phương ngồi bàn sau nhỏ cười lớp đập bàn lên tiếng. 

- Có chuyện gì vậy – Nhỏ Chi thấy nhỏ Phương cười như thế lập tức hứng thú lập tức quay sang nhỏ Phương ngóng chuyện. 

- Hôm qua, tui với nhỏ Linh định cùng nhau đi xem ca nhạc. Nhưng mà cuối cùng nhỏ không xem được. Phải ngồi bên ngoài nguyên một buổi. Nên tức quá ngủ không được đó mà, haha. 

- Đừng nhắc nữa, nhắc đến tên khốn đó, khiến tui sôi cả máu lên nè. Mắc công xếp hàng chờ mua vé cả buổi trời, cuối cùng lại bị tên khốn đó làm rách mất tấm vé thế là không xem được – Nhỏ tức giận ghiến răng nói – Đã vậy còn bị muỗi chích gần chết nữa chứ. 

- Nè, người xếp hàng là tui mà, có phải là bà đâu mà bày đặc than với thở - Nhỏ Phương lườm nhỏ một cái nói. 

- Hì hì, tui với bà thân với nhau như chân với tay mà – Nhỏ lập tức cười nịnh – Bà xếp hàng cũng như tụi xếp hàng thôi. 

- Dẹp bà đi, chân tay cũng còn phân biệt trái phải nha. Ai bảo bà cướp vè của tui, cho nên bị trời phạt, đúng là của thiên trả địa. 

- Haha, hóa ra là vậy. Cho đáng đời bà, không xem được ca nhạc – Nhỏ Chi khoái chí vì con bạn mình bị thê thảm. 

- Đồ khốn, dám cười trên sự đau khổ của bạn bè à – Nhỏ nhào đến giở tuyệt chiêu thôt lét nhỏ Chi – Mau trả lại cho tui tiền bánh hôm qua tui mua cho bà. 

- Thằng cho vay là thằng dại ..thằng trả lại là thằng ngu , bà chưa nghe hả. Tui đâu có ngu mà trả lại – Nhỏ Chi vừa né tránh vừa cười nắc nẻ trả lời. 

Tùng Linh bực tức khi không làm gì được nhỏ bạn, nhỏ giậm chân nói: 

- Cái tên khốn đó, đừng để tui gặp lại hắn ta, nếu không tui nhất định sẽ….. 

Nhỏ còn chưa nói dứt lời thì thấy cái tên đó đang đi ngang qua cửa sổ lớp học của nhỏ


/26

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status