Không mày đố thầy dạy ai.
Lại một đêm mất ngủ đã xảy ra.
Tùng linh ra khỏi nhà như chỉ mành trước gió vật vờ, mắt nhắm mắt mở. Bỗng có một tiếng kêu giật lại từ phía sau lưng nhỏ:
- Coi chừng.
Tùng Linh giật mình ngoảng đầu nhìn lại, hóa ra là Tuấn Anh đang dẫn xe đạp kêu lên.
Hôm nay Tuấn Anh mặc đồng phục quần tây xanh áo trắng, giày ba ta. Quần áo trắng tinh kèm theo thân hình cao ráo, gương mặt lại ….Má ơi, vì sao giờ nhỏ mới chú ý đến gương mặt của tên này cơ chứ. Nói sao ta….trai đẹp…hot boy…hot boy . Không ngờ nhỏ lại được hân hạnh ở sát bên cạnh.
Nhưng đẹp trai thì sao chứ, có ăn được đâu. Từ trước đến giờ, nhỏ luôn tự biết thân biết phận mình, cho nên luôn luôn tự nói, thấy trai đẹp thì cùng lắm là chảy nước miếng thôi chứ không được ảo vọng, bởi đời có câu:” Trai đẹp là trai người ta, trai xấu mới dễ dắt mũi bỏ túi để dành xài”
Cho nên nhỏ hậm hực nhìn Tuấn Anh, giọng cáu gắt hỏi:
- Sáng sớm la um sùm cái gì chứ.
- Không có gì. Đi tiếp đi – Tuấn Anh nhún vai nói rồi lên xe đạp đi đến trường.
Nhỏ nhìn theo Tuấn Anh bực bội nguyền rủa:
- Mới sáng sớm tự nhiên nổi cơn điên kêu réo om sòm như thế rồi.
Sau đó nhỏ bước tiếp một bước để tiếp tục đến trường qua ngỏ tắt thay vì đường lộ. Nhưng, nhỏ vừa bước thêm một bước thì…chân giẫm phải một vật mềm mềm dưới đất.
Tùng Linh liền cúi đầu nhìn xuống dưới chân mình thì hóa ra là nhỏ đã đạp phải ….phân chó.
Tùng Linh nhớ lại cái nhún vai bảo không có gì của Tuấn Anh mà tức giận vô cùng, thật sự muốn bóp cổ cái tên này cho chết đi. Rõ ràng hắn thấy dưới chân nhỏ là bãi phân chó, nhỏ sắp đạp phải, vậy mà kêu nhỏ đứng lại xong rồi thì lại kêu đi tiếp, đúng là cái đồ khốn khiếp mà. Bộ nói thêm một tiếng” có phân chó dưới chân“ khó lắm hay sao chứ.
Mà nói không chừng hắn ta không phải là muốn tốt bụng nhắc nhở nhỏ đâu, nói không chừng nhỏ có thể thấy bãi phân chó này và tránh xa, hay dù không thấy cũng may mắn thoát khỏi. Hắn cố tình gọi nhỏ, để nhỏ phân tâm không chú ý nhìn dưới chân và dậm vào phân chó. Đây chắc chắn là mục đich của hắn khi gọi nhỏ như thế và đúng như ý đồ của hắn ta, nhỏ đã đạp phải phân chó. Nhỏ ghiến răng, ghiến lợi nguyền rủa ba đời tổ tông nhà hắn ta.
- Tuấn Anh, ngươi được lắm, nhất định có ngày ta sẽ báo thù nhà ngươi.
Nhưng thù thì nhỏ chưa kịp báo đã bị chó dí chạy xuất quần rồi. Không hiểu tại sao lại xui xẻo đến như thế chứ. Mọi ngày đi tắt qua đây không biết bao nhiêu lần rồi, mà có bị gì đâu cơ chứ. Hôm nay vừa gặp hắn ta, thì bị dậm phân chó, còn bị chó đuổi theo cắn nữa mới sợ chứ. Cũng may nhỏ có võ, chạy nhanh, kịp thời phóng lên bức tường nhà trước mặt nếu không chắc chắn đời này mang trên người vết răng chó rồi.
Tùng Linh chống nạnh đứng trên thành tường nhà người ta, cưới lêu lêu trêu chọc con chó:
- Có ngon lên đây cắn tao nè, lên đây, tao đưa mông cho mày cắn.
Nhỏ xoay người chu mông lắc lắc về hướng con chó, con chó cứ chồm lên muốn cắn nhỏ nhưng thất bại đành tức giận xủa um sùm lên. Chính vì thế mà chủ nhà nghe ầm ỉ chạy ra, nhìn thấy nhỏ đứng trên tường nhà mình, mới hét lên:
- Con bé kia, con nhà ai mà dám trèo lên nhà người ta phá phách vậy hả.
Tùng Linh nghe tiếng giật mình, vội vã chạy trên thành tường bỏ trốn thật nhanh, nhỏ giờ phút này đúng là khốn đốn vô cùng. Bên này là chó, bên kia là chủ nhà. 360 kế chạy là thượng sách, nhỏ tin là chủ nhà sẽ không tài nào bắt được nhỏ, nhưng chắc chắn từ nay về sau không thể đi con đườngnày được nữa rồi.
Tùng Linh đau đớn thở dài, con đường tắt của nhỏ, vậy là từ nay về sau phải nói lời tạm biệt rồi.
Khi chạy được đến trường, cả người nhỏ đã đầm đìa mồ hôi cha mồ hôi mẹ. Nhỏ Phương vừa nhìn thấy nhỏ đã réo lên:
- Trời ơi, sao bà không đến sớm một chút.
- Có chuyện gì? – Nhỏ vừa thở hổn hển vừa hỏi.
- Trường mình xuất hiện một anh chàng cực kì đẹp trai – Nhỏ Phương trịch thường thông báo.
- Vậy thì sao? – Tùng Linh ngáp dài một cái nhạt nhẽo hỏi.
- Trời ơi, là hot boy, hot boy đó – Nhỏ Phương tức giận trợn mắt nhìn nhỏ kêu ầm lên.
- Hot dog thì kêu tui, hot boy thì miễn đi – Tùng Linh khoát tay , quẩy gánh vào lớp, nhỏ muốn mau chóng thả người nằm dài trên bàn thở dốc.
- Con này, tâm hồn ăn uống của bà thật là đáng sợ, mở miệng ra là thức ăn. Hèn chi tui mò hoài mà chẳng thấy đáy cái bao tử bà ở đâu hết – Nhỏ Phong chép miệng giễu nhỏ.
- Tui mới đi may đáy bao tử lại đó, tui há miệng cho bà mò thử lần nữa nha, biết đâu đụng đáy thì sao – Nhỏ cười gian bảo.
- Đâu, bá há miệng đi để tui mò thử cho – Thằng Nguyên từ đâu xía vào nói.
Nhỏ Phương hiểu ý Tùng Linh nên đâu có ngu dại gì mà đưa tay vào, ai dè lại có kẻ ngốc nghếch tình nguyện chết như thế. Tùng Linh liền đá mắt với nhỏ Phương, cả hai cười thầm trong bụng. Chỉ cần thằng nguyên đưa tay ra, nhỏ sẽ đốp nhay cho thằng này một cái cho chừa cái tật chen vào chuyện của người khác.
- Ông đưa ngón tay ra đi, tui há miệng cho ông mò bao tử.
Hoàng Nguyên chỉ định đùa thôi, không ngờ Tùng Linh lại dám nói thế, thằng này lập tức hình thành phản xạ nghi ngờ có điều kiện. Lườm mắt nhìn hai nhỏ bạn thân của mình ngay, rồi chép miệng nói:
- Miệng bà thúi như vậy, tui cho tay vào rồi biết lấy gì tẩy mùi đây.
Nhỏ liền bị ho sặc sụa vài cái, tức anh ách cái thằng bạn khốn khiếp. Nhỏ nổi nóng nhìn thằng Nguyên tức giận cố ý nói lớn giữa sân trường:
- Hoàng Nguyên à, ông có hai cái cửa sổ, chỉ nên mở một cái thôi. Cửa sổ ở trên của ông mở ra thì thôi đi, vì sao cả cửa sổ ở dưới của ông cũng mở luôn thì ai mà chịu nổi. Đứng gần ông phải tốn tiền mua khẩu trang rồi. Haiz.
Tất cả mọi người khi nghe nói đều đồng loạt quay đầu nhìn thằng Nguyên khiến thằng này đỏ cả mặt vì xấu hổ. Ai chẳng biết trong câu nói chứa đầy phép ẩn dụ của nhỏ hàm ý là cửa sổ trên chính là cái miệng, cửa sổ dưới chính là cái phẹc nơ tưa quần chứ. Nó mở cửa sổ chính là quên kéo khóa quần. Giữa sân trường này, mấy trăm người thế này, nói quen biết nhiều thì không nhiều, nhưng nói chung sống cùng một vòm trời cấp ba này, ra vào thể nào cũng gặp nhau. Thể diện còn đâu nữa, phải nói là mất sạch khi nghe mọi người cười hí hí sau lưng.
Thằng Nguyên thậm chí chẳng kịp nhìn bên dưới mình nữa, nó lấy tay che chắn phần dưới lại rồi lao nhanh vào tolet.
- Này, mai mốt trước khi ra đường nhớ đánh răng cho sạch, cũng đừng quên kéo khóa quấn nhá – Nhỏ Phương cố tình kêu lớn khi thằng Nguyên bỏ chạy.
Hai nhỏ nhìn theo thằng Nguyên mà ôm bụng cười bò. Đúng là tội nghiệp thằng này quá, đi đắt tội với ai không đắt, lại dám đắt tội với nhỏ. Tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa mà, tránh được cảnh nhỏ cắn tay thì cũng không tránh được một trận xấu hổ.
Lại một đêm mất ngủ đã xảy ra.
Tùng linh ra khỏi nhà như chỉ mành trước gió vật vờ, mắt nhắm mắt mở. Bỗng có một tiếng kêu giật lại từ phía sau lưng nhỏ:
- Coi chừng.
Tùng Linh giật mình ngoảng đầu nhìn lại, hóa ra là Tuấn Anh đang dẫn xe đạp kêu lên.
Hôm nay Tuấn Anh mặc đồng phục quần tây xanh áo trắng, giày ba ta. Quần áo trắng tinh kèm theo thân hình cao ráo, gương mặt lại ….Má ơi, vì sao giờ nhỏ mới chú ý đến gương mặt của tên này cơ chứ. Nói sao ta….trai đẹp…hot boy…hot boy . Không ngờ nhỏ lại được hân hạnh ở sát bên cạnh.
Nhưng đẹp trai thì sao chứ, có ăn được đâu. Từ trước đến giờ, nhỏ luôn tự biết thân biết phận mình, cho nên luôn luôn tự nói, thấy trai đẹp thì cùng lắm là chảy nước miếng thôi chứ không được ảo vọng, bởi đời có câu:” Trai đẹp là trai người ta, trai xấu mới dễ dắt mũi bỏ túi để dành xài”
Cho nên nhỏ hậm hực nhìn Tuấn Anh, giọng cáu gắt hỏi:
- Sáng sớm la um sùm cái gì chứ.
- Không có gì. Đi tiếp đi – Tuấn Anh nhún vai nói rồi lên xe đạp đi đến trường.
Nhỏ nhìn theo Tuấn Anh bực bội nguyền rủa:
- Mới sáng sớm tự nhiên nổi cơn điên kêu réo om sòm như thế rồi.
Sau đó nhỏ bước tiếp một bước để tiếp tục đến trường qua ngỏ tắt thay vì đường lộ. Nhưng, nhỏ vừa bước thêm một bước thì…chân giẫm phải một vật mềm mềm dưới đất.
Tùng Linh liền cúi đầu nhìn xuống dưới chân mình thì hóa ra là nhỏ đã đạp phải ….phân chó.
Tùng Linh nhớ lại cái nhún vai bảo không có gì của Tuấn Anh mà tức giận vô cùng, thật sự muốn bóp cổ cái tên này cho chết đi. Rõ ràng hắn thấy dưới chân nhỏ là bãi phân chó, nhỏ sắp đạp phải, vậy mà kêu nhỏ đứng lại xong rồi thì lại kêu đi tiếp, đúng là cái đồ khốn khiếp mà. Bộ nói thêm một tiếng” có phân chó dưới chân“ khó lắm hay sao chứ.
Mà nói không chừng hắn ta không phải là muốn tốt bụng nhắc nhở nhỏ đâu, nói không chừng nhỏ có thể thấy bãi phân chó này và tránh xa, hay dù không thấy cũng may mắn thoát khỏi. Hắn cố tình gọi nhỏ, để nhỏ phân tâm không chú ý nhìn dưới chân và dậm vào phân chó. Đây chắc chắn là mục đich của hắn khi gọi nhỏ như thế và đúng như ý đồ của hắn ta, nhỏ đã đạp phải phân chó. Nhỏ ghiến răng, ghiến lợi nguyền rủa ba đời tổ tông nhà hắn ta.
- Tuấn Anh, ngươi được lắm, nhất định có ngày ta sẽ báo thù nhà ngươi.
Nhưng thù thì nhỏ chưa kịp báo đã bị chó dí chạy xuất quần rồi. Không hiểu tại sao lại xui xẻo đến như thế chứ. Mọi ngày đi tắt qua đây không biết bao nhiêu lần rồi, mà có bị gì đâu cơ chứ. Hôm nay vừa gặp hắn ta, thì bị dậm phân chó, còn bị chó đuổi theo cắn nữa mới sợ chứ. Cũng may nhỏ có võ, chạy nhanh, kịp thời phóng lên bức tường nhà trước mặt nếu không chắc chắn đời này mang trên người vết răng chó rồi.
Tùng Linh chống nạnh đứng trên thành tường nhà người ta, cưới lêu lêu trêu chọc con chó:
- Có ngon lên đây cắn tao nè, lên đây, tao đưa mông cho mày cắn.
Nhỏ xoay người chu mông lắc lắc về hướng con chó, con chó cứ chồm lên muốn cắn nhỏ nhưng thất bại đành tức giận xủa um sùm lên. Chính vì thế mà chủ nhà nghe ầm ỉ chạy ra, nhìn thấy nhỏ đứng trên tường nhà mình, mới hét lên:
- Con bé kia, con nhà ai mà dám trèo lên nhà người ta phá phách vậy hả.
Tùng Linh nghe tiếng giật mình, vội vã chạy trên thành tường bỏ trốn thật nhanh, nhỏ giờ phút này đúng là khốn đốn vô cùng. Bên này là chó, bên kia là chủ nhà. 360 kế chạy là thượng sách, nhỏ tin là chủ nhà sẽ không tài nào bắt được nhỏ, nhưng chắc chắn từ nay về sau không thể đi con đườngnày được nữa rồi.
Tùng Linh đau đớn thở dài, con đường tắt của nhỏ, vậy là từ nay về sau phải nói lời tạm biệt rồi.
Khi chạy được đến trường, cả người nhỏ đã đầm đìa mồ hôi cha mồ hôi mẹ. Nhỏ Phương vừa nhìn thấy nhỏ đã réo lên:
- Trời ơi, sao bà không đến sớm một chút.
- Có chuyện gì? – Nhỏ vừa thở hổn hển vừa hỏi.
- Trường mình xuất hiện một anh chàng cực kì đẹp trai – Nhỏ Phương trịch thường thông báo.
- Vậy thì sao? – Tùng Linh ngáp dài một cái nhạt nhẽo hỏi.
- Trời ơi, là hot boy, hot boy đó – Nhỏ Phương tức giận trợn mắt nhìn nhỏ kêu ầm lên.
- Hot dog thì kêu tui, hot boy thì miễn đi – Tùng Linh khoát tay , quẩy gánh vào lớp, nhỏ muốn mau chóng thả người nằm dài trên bàn thở dốc.
- Con này, tâm hồn ăn uống của bà thật là đáng sợ, mở miệng ra là thức ăn. Hèn chi tui mò hoài mà chẳng thấy đáy cái bao tử bà ở đâu hết – Nhỏ Phong chép miệng giễu nhỏ.
- Tui mới đi may đáy bao tử lại đó, tui há miệng cho bà mò thử lần nữa nha, biết đâu đụng đáy thì sao – Nhỏ cười gian bảo.
- Đâu, bá há miệng đi để tui mò thử cho – Thằng Nguyên từ đâu xía vào nói.
Nhỏ Phương hiểu ý Tùng Linh nên đâu có ngu dại gì mà đưa tay vào, ai dè lại có kẻ ngốc nghếch tình nguyện chết như thế. Tùng Linh liền đá mắt với nhỏ Phương, cả hai cười thầm trong bụng. Chỉ cần thằng nguyên đưa tay ra, nhỏ sẽ đốp nhay cho thằng này một cái cho chừa cái tật chen vào chuyện của người khác.
- Ông đưa ngón tay ra đi, tui há miệng cho ông mò bao tử.
Hoàng Nguyên chỉ định đùa thôi, không ngờ Tùng Linh lại dám nói thế, thằng này lập tức hình thành phản xạ nghi ngờ có điều kiện. Lườm mắt nhìn hai nhỏ bạn thân của mình ngay, rồi chép miệng nói:
- Miệng bà thúi như vậy, tui cho tay vào rồi biết lấy gì tẩy mùi đây.
Nhỏ liền bị ho sặc sụa vài cái, tức anh ách cái thằng bạn khốn khiếp. Nhỏ nổi nóng nhìn thằng Nguyên tức giận cố ý nói lớn giữa sân trường:
- Hoàng Nguyên à, ông có hai cái cửa sổ, chỉ nên mở một cái thôi. Cửa sổ ở trên của ông mở ra thì thôi đi, vì sao cả cửa sổ ở dưới của ông cũng mở luôn thì ai mà chịu nổi. Đứng gần ông phải tốn tiền mua khẩu trang rồi. Haiz.
Tất cả mọi người khi nghe nói đều đồng loạt quay đầu nhìn thằng Nguyên khiến thằng này đỏ cả mặt vì xấu hổ. Ai chẳng biết trong câu nói chứa đầy phép ẩn dụ của nhỏ hàm ý là cửa sổ trên chính là cái miệng, cửa sổ dưới chính là cái phẹc nơ tưa quần chứ. Nó mở cửa sổ chính là quên kéo khóa quần. Giữa sân trường này, mấy trăm người thế này, nói quen biết nhiều thì không nhiều, nhưng nói chung sống cùng một vòm trời cấp ba này, ra vào thể nào cũng gặp nhau. Thể diện còn đâu nữa, phải nói là mất sạch khi nghe mọi người cười hí hí sau lưng.
Thằng Nguyên thậm chí chẳng kịp nhìn bên dưới mình nữa, nó lấy tay che chắn phần dưới lại rồi lao nhanh vào tolet.
- Này, mai mốt trước khi ra đường nhớ đánh răng cho sạch, cũng đừng quên kéo khóa quấn nhá – Nhỏ Phương cố tình kêu lớn khi thằng Nguyên bỏ chạy.
Hai nhỏ nhìn theo thằng Nguyên mà ôm bụng cười bò. Đúng là tội nghiệp thằng này quá, đi đắt tội với ai không đắt, lại dám đắt tội với nhỏ. Tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa mà, tránh được cảnh nhỏ cắn tay thì cũng không tránh được một trận xấu hổ.
/26
|