Chẳng qua là đi trả một cái nồi, đưa đến bờ sông rồi nhờ ông ba Hà cầm về là xong việc, còn hắn thì hay rồi, sáng sớm ăn xong liền đi ra ngoài, đến giữa trưa rồi mà vẫn chưa về nhà. Lần này không cần người đưa tin Hoàng thị cũng biết cái thằng ranh con kia lại ở nhà cha mẹ vợ hắn ăn cơm trưa.
“Ngày hôm qua cầm theo con thỏ đi cọ nồi ăn cơm cũng thôi đi. Hôm nay đi tay không ra cửa đến nhà người ta ăn cơm mà hắn cũng không thấy xấu hổ sao? Chờ hắn trở về nhất định ta phải nói hắn một trận mới được.
Trình Gia Quý chép miệng một cái rồi nói: “Nương còn nói ít sao? Tam đệ có bao giờ nghe đâu?”.
Hoàng thị trừng hắn.
Thấy vậy, hắn chạy nhanh đến dỗ dành: “Con rể cũng là một nửa con trai, chuyện cưới xin đã định ra rồi, ở nhà vợ ăn một hai bữa cơm cũng không sao đâu”
Hoàng thị gắp một đũa rau xanh bỏ vào trong bát, “Không có con rể, nhà người ta tuỳ tiện ăn cái gì đó cho qua bữa coi như xong, mà hắn đến chẳng lẽ không chiêu đãi làm đầy đủ hơn sao? Có là đương gia mới biết được củi gạo mắm muối đắt, ngày nào cũng chạy tới ăn cọ thì ai chịu nổi? Không thấy người ta ngại sao?”.
Nghe vợ cứ nhắc mãi như vậy, cha Trình dừng đũa lại nói: “Người không ở đây ngươi nói cho ai nghe? Chờ Gia Hưng trở về rồi chậm rãi nói cho hắn biết, còn nếu cảm thấy chiếm tiện nghi của người ta thì sau này nghĩ biện pháp bù đắp ăn hai bữa này”.
Trình cha đã lên tiếng rồi nên Hoàng thị im ngậm miệng lại, trong lúc này trên bàn cơm đột nhiên yên tĩnh quá mức.
Chờ đến khi ăn gần xong, dâu cả Lưu thị nói rằng buổi chiều nàng sẽ đem quần áo ra sông giặt sạch.
Chu thị nghe vậy, vội vàng nuốt miếng cơm trong miệng xuống bụng: “Hôm nay trong nhà không có công việc gì khác, đại tẩu, muội sẽ đi cùng tẩu”
Hai nàng dâu ăn xong dọn dẹp bát đũa mới bưng quần áo đi ra bờ giặt, Hoàng thị đi vào chuồng gà nhìn, sờ soạng lấy được hai quả trứng, tiếp đó lại đi đến chuồng heo nhìn máng ăn, xem bên trong có còn thức ăn hay không, sau đó đi đến đứng trong sân phơi nắng, nàng là đang đợi Trình Gia Hưng quay về, nhưng mà đợi mãi tới nửa buổi chiều.
Khi Trình Gia Hưng trở về thì thấy nương ruột của mình đang đứng trong sân, hắn vừa chào một tiếng là đã nhận được một trận mắng mỏ trên đầu.
“Cho con đi trả cái nồi rồi quay lại nhà, con thì hay rồi, đi một lúc là đi đến cả ngày trời, bây giờ đã giờ nào rồi hả? Trình Gia Hưng, con lười nhác quá rồi đấy”.
Trước đó lúc ở nhà họ Triệu, Hà Kiều Hạnh cũng chống nạnh nói chuyện với hắn như vậy, lúc ấy Trình Gia Hưng chỉ cảm thấy rất xinh đẹp, còn bây giờ, tư thế của Hoàng thị cũng giống hệt nhau, nhưng đây là dấu hiệu sắp bị xử trí, vì thế Trình Gia Hưng không dám đi về phía trước, trước khi đi qua còn hỏi: “Nương làm sao vậy? Ai lại chọc giận nương rồi?”.
“Trừ con ra thì còn có ai? Con lại ở nhà Hà gia ăn cơm? Ngày hôm qua xách hai con thỏ đến, không ăn hết sạch sẽ thì con không cam lòng có phải không?”.
“Trưa nay chúng con không ăn thỏ…..Không đúng, là ăn rồi, nhưng món chính không phải là thỏ”.
“Còn có món chính???”.
Trình Gia Hưng nhớ lại mùi vị đó: “Hạnh Nhi nấu một con gà, rồi lại hầm một nồi canh gà to, trước khi trở về con có ăn một bát, bên trong bát có hai cái thịt đùi gà, con thiếu chút nữa đã bị thịt đè vì no quá”.
Trình Gia Hưng còn đang khoe mẽ, Hoàng thị đã tức đến mức mắng không ra lời, nàng cảm thấy đau ngực quá.
“Người ta nói giết gà, con còn không đi? Nhà chúng ta thiếu con một miếng ăn sao?”.
“Không thiếu đồ ăn cho con bao giờ”.
“Con đã làm gì mất mặt xấu hổ có biết không? Là đàn ông sao không biết xấu hổ mà ngày nào cũng chạy đến nhà vợ xin ăn cơm?”
“Con định trả nồi xong rồi nói với Hạnh Nhi mấy câu trở về, nhưng trên đường thôn bọn họ lại gặp phải Triệu Lục, con đã đánh nhau với hắn một trận, gà là Triệu gia bồi thường, không làm thịt ăn hết thì để lại làm gì”.
Hoàng thị mắng hắn là vì sợ hắn không biết đúng chừng mực, ngại nhà thông gia, nhưng lúc này vừa nghe thấy tin con trai đáng nhau ở bên kia sông, nàng liền đem chuyện ăn gà vứt ra sau đầu, đi lên túm lấy Trình Gia Hưng đánh giá nhìn từ trên xuống dưới, hỏi: “Con bị đánh mấy cái? Có việc gì không?”.
“Con không có việc gì, là con đánh hắn “.
“Sao hắn bồi thường gà cho con?”.
“Miệng hắn thối, đánh chết cũng đáng”. Trình Gia Hưng đỡ nương đi đến mái hiên ngồi xuống. Hắn ngồi xổm bên cạnh, kể chuyện phát sinh ở Ngư Tuyền thôn cho lão nương mình nghe, Hoàng thị nghe nói con trai mình chân trước đi Triệu gia, chân sau mấy huynh đệ Hà gia đã đến hỗ trỡ, trong lòng liền cảm thấy thoải mái, lại nghĩ đến Phí bà tử làm mối thật tốt, không riêng gì con trai vui vẻ, Hà Kiều Hạnh cũng có năng lực, mà nhà mẹ đẻ nàng còn đáng tin cậy.
“Về sau con ít đi qua bên đó đi, đi một chuyến liền gây phiền toái cho người ta”.
Trình Gia Hưng bĩu môi.
Hoàng thị lại nói: “Thời điểm con chưa thành thân lập gia đinh thì có thể dựa vào sống cùng với cha nương, nhưng sau này thành thân rồi thì phải tự lập, ta về sau không lo cho con được nhiều như vậy nữa đâu, vợ của con, con trai của con, sau này đều dựa vào con cả đấy”.
Trình Gia Hưng nghe không hiểu, hỏi lời này là có ý gì?.
Hoàng thị liền đem quyết định của nàng nói trước cho Trình Gia Hưng biết, về sau ăn uống còn ở bên nhau, nhưng các mặt khác thì phải phân chia ra. Mỗi phòng nên có tài sản tích góp riêng của mình, trong tay nếu có tiền, thì muốn chăm lo cho vợ ăn ngon hay là một bộ quần áo, trang sức mới đều được, miễn là ngươi kiếm được tiền. Một phần tiền kiếm được sẽ giao trong nhà để lo ăn uống sinh hoạt trong gia đình, còn muốn mua nhà, mua đất mới
Việc giao tiền hay không chỉ là thứ yếu, điều mà Trình Gia Hưng không hiểu là sao nương hắn lại nghĩ đến điều này?.
Hắn nghĩ không ra nên liền hỏi rõ.
Hoàng thị nói: “Chỉ cần nhìn con thôi, mới đính thân xong mà tâm tư đều bay tới con dâu ở đầu sông bên kia, chứ đừng nói là sau này cưới về rồi. Con không nghĩ muốn cho vợ con ăn ngon mặc tốt sao? Con suy nghĩ đi, nghĩ làm thế nào để kiếm tiền trở về. Nếu con có bản lĩnh lên núi xuống sông đánh bắt ăn được sơn hào hải vị ta đây không nói làm gì, nhưng không có bản lĩnh đi theo gia đình ăn trấu ăn cỏ thì cũng đừng oán giận. Lão tam à, trong mấy huynh đệ, con là người thông minh, nên con cũng hiểu được nỗi lòng của nương lúc này. Các con thân là huynh đệ, sống trong cùng một mái nhà, ta rót một bát nước không đều, trong lòng các con cũng nhìn thấy, nhưng cho dù ta giữ thăng bằng thì vẫn có thể cất giấu tai hoạ tiềm ẩn, việc nhỏ thì lợi dụng, việc lớn thì là tai hoạ, con người đều có tâm tư a”.
Trình Gia Hưng cau mày lại, hắn nghe thấy lời này rất là không vui, nhưng nghĩ lại cũng không thể bác bỏ được, vì thế hắn không buồn hé răng ngồi xổm ở đó.
Hoàng thị nghĩ rằng con trai bây giờ có thể không hiểu nàng, nhưng về sau rồi sẽ biết rõ, thân là huynh đệ cũng phải tính toán rõ ràng, chứ càng không muốn bị ép đến mức xa lạ với nhau. Tiền thứ này tốt nhất phải minh bạch rõ ràng, nếu ở bên nhau lâu dài quá, ngược lại có khi tình cảm sẽ bị phai nhạt, rạn nứt. Có biết bao nhiêu gia đình con cái vốn ban đầu quan hệ tình cảm rất tốt đẹp, nhưng sau đó lại vì tiền bạc mà sinh ra oán giận, gây gổ với nhau, đến lúc phân ra ở riêng.
Đối với những người thành gia lập gia đình rồi mà nói, gia đình nhỏ của mình mới là điều quan trọng nhất, cũng giống như trong lòng cha Trình, vợ Hoàng thị và các con trai mới là điều ưu tiên trước, sau đó mới đến các huynh đệ.
Vốn dĩ cũng nên như thế, không có gì không đúng cả.
……………
Hoàng thị trước đó đã nói đầu tiên cho Trình Gia Hưng biết rồi, đêm đó ở trên bàn cơm mới chính thức nói ra, hai người con trai cảm thấy rất bất ngờ, còn con dâu thì rất vui vẻ, sau đó còn hỏi bà bà* là lúc nào thì bắt đầu?
*(bà bà: mẹ chồng)
“Bắt đầu từ khi con dâu thứ ba vào cửa”.
“Không đợi tứ đệ thành thân sao ạ?”.
Hoàng thị cũng nghĩ đến điều đó rồi nói: “Không cần chờ đợi, Gia Vương đang ở ngoài học nghề, còn không có tiền công, sư phó của hắn cũng bao ăn bao ở. Về sau chờ hắn xuất sư có thể tự mình đứng lên kiếm tiền, cũng giống như các ngươi thôi, nhưng ta cũng phải nhắc nhở các ngươi, không cho phép được bỏ bê lười biếng công việc trong nhà và ngoài đồng ruộng”.
Mấy người đều gật đầu đồng ý.
Hoàng thị cũng không nói gì nữa, để cho bản thân bọn họ tự cân nhắc, suy nghĩ xem có thể làm gì.
Trình Gia Hưng còn đang băn khoăn, trong mấy huynh đệ hắn là người đâu đầu nhất về cái kia, nương nói về sau không phải cùng nhau xuống ruộng nữa, mà sẽ đem ruộng trong gia đình ra phân chia, một người quản lý một khối, vậy muốn lười biếng thì quá khó khăn không được rồi. Hắn muốn buông tay mặc kệ để cho ruộng đất bỏ hoang mọc cỏ dại, nhưng có vẻ như không thích hợp lắm, Trình Gia Hưng nghĩ, không bằng hắn bỏ tiền ra cho nương, hoặc nhờ một người trong thôn giúp hắn trồng hoa màu cũng được.
Hoàng thị cảm thấy chính mình đã nghĩ ra được cách hay, lần này có thể ép buộc được Trình Gia Hưng tập trung làm nghề nông luôn.
Nhưng nàng không thể ngờ rằng, thằng nhãi ranh kia đã nghĩ đến việc lười biếng, hơn nữa còn đang suy nghĩ đi lên núi Tiểu Vân Lĩnh bắt gà rừng, thỏ hoang bán lấy tiền thuê người!.
Đừng nhìn Trình Gia Hưng tuổi còn trẻ, nhưng hắn đã suy nghĩ cẩn thận ra một chân lý: “Dù có nhiều khó khăn trước mắt, nhưng đều có thể giải quyết được bằng tiền. Nếu dùng tiền mà không giải quyết được thì chắc chắn cũng chẳng kiếm được bao nhiêu!”.
Trình Gia Hưng còn đang suy nghĩ miên man, thì Đông Tử từ bờ sông bên kia đã chạy đến đây, trên lưng hắn đang cõng một cái bình to đựng được vài cân đồ bên trong. Hắn ta đi qua sông, một được hỏi thăm hướng nhà Trình gia, còn chưa kịp bước vào sân đã nhìn thấy Hoàng thị đang bắt lấy xác châu chấu cho gà ăn.
Đông Tử giơ tay lên vẫy vẫy, gọi thím.
Hoàng thị dù không gặp hắn nhiều nhưng cũng nhận ra hắn là con trai nhà Hà gia, rồi hỏi hắn sao lại đến đây? Là có chuyện gì sao?.
Đông Tử đi vào sân, đặt sọt tre xuống, từ bên trong lấy cái bình ôm trong tay: “Tỷ cháu làm măng mùa xuân ngâm ớt, cho nên bảo cháu đưa tới đây cho thím nếm thử”.
“Sao không biết xấu hổ mà lấy được?”.
“Thím cũng đừng từ chối, đây chỉ là những thứ làm từ búp măng tre thôi, cũng không phải là đồ gì quý đâu. Lại nói, sọt măng này được đào vào hôm Gia Hưng ca đến trả nồi, ca ấy cũng giúp bóc vỏ xác bên ngoài, tốn rất nhiều sức. Đúng rồi, Gia Hưng ca đâu ạ? Không có ở nhà ạ?”.
“Man Tử vừa rồi kêu hắn đi làm việc rồi, cũng không biết là đi ở đâu, Hoàng thị không cảm thấy xấu hổ khi nói không đúng sự thật, vừa vặn ở ngoài đồng đang bận rộn.
Đông Tủ chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, chứ cũng không muốn gặp hắn nhiều, hắn giúp đỡ đưa bình măng ngâm vào trong nhà rồi xách sọt treo trên lưng quay về nhà. Còn chưa có đu ra khỏi sân, Hoàng thị đã đuổi theo, bảo hắn cầm túi đường và mười mấy quả trứng về.
“Cháu cầm cái này về cho Hạnh Nhi bồi bổ, chứ trông nàng gầy quá”.
Đông Tử từ chối một chút, rồi lại thây Hoàng thị thực sự muốn hắn cầm về nên hắn mới đưa tay ra tiếp nhận.
Người đi được một lúc thì Trình Gia Hưng từ bên ngoài trở về, Hoàng thị vừa nhìn thấy hắn, tức giận hỏi: “Con lại đi chỗ nào lêu lổng vậy hả?”.
Trình Gia Hưng nói: “Đàn ông ở bên ngoài làm việc sao có thể nói cho người trong nhà biết được?”.
Hoàng thị túm lỗ tai hắn vặn nửa vòng: “Với nương mà con cũng dám làm ra bộ dạng này à? Ta xem con đã ngứa da rồi nhỉ! Vừa rồi chân trước con đi ra ngoài, chân sau đã có người Hà gia tới đây, là tiểu đệ của con dâu, gọi là Đông Tử, đến đưa cho chúng ta măng chua”.
“Đó là Hạnh Nhi nghĩ làm cho con, đưa cho con”. Trình Gia Hưng trước đem lỗ tai kéo trở về, sau đó nhìn xung quanh hỏi người đâu? Sao đã đi rồi?.
“Chẳng lẽ giống con ở lại ăn cơm?”.
“Ồ, hắn trước khi đi có nói gì không ạ?”.
“Hắn bảo con đi ra ngoài chơi ít thôi, chăm chỉ làm việc đi, để cho cô nương nhà người ta gả sang đây đỡ phải chịu khổ”.
Trình Gia Hưng lắng nghe, gật đầu, thì ra là không nói gì.
“Ngày hôm qua cầm theo con thỏ đi cọ nồi ăn cơm cũng thôi đi. Hôm nay đi tay không ra cửa đến nhà người ta ăn cơm mà hắn cũng không thấy xấu hổ sao? Chờ hắn trở về nhất định ta phải nói hắn một trận mới được.
Trình Gia Quý chép miệng một cái rồi nói: “Nương còn nói ít sao? Tam đệ có bao giờ nghe đâu?”.
Hoàng thị trừng hắn.
Thấy vậy, hắn chạy nhanh đến dỗ dành: “Con rể cũng là một nửa con trai, chuyện cưới xin đã định ra rồi, ở nhà vợ ăn một hai bữa cơm cũng không sao đâu”
Hoàng thị gắp một đũa rau xanh bỏ vào trong bát, “Không có con rể, nhà người ta tuỳ tiện ăn cái gì đó cho qua bữa coi như xong, mà hắn đến chẳng lẽ không chiêu đãi làm đầy đủ hơn sao? Có là đương gia mới biết được củi gạo mắm muối đắt, ngày nào cũng chạy tới ăn cọ thì ai chịu nổi? Không thấy người ta ngại sao?”.
Nghe vợ cứ nhắc mãi như vậy, cha Trình dừng đũa lại nói: “Người không ở đây ngươi nói cho ai nghe? Chờ Gia Hưng trở về rồi chậm rãi nói cho hắn biết, còn nếu cảm thấy chiếm tiện nghi của người ta thì sau này nghĩ biện pháp bù đắp ăn hai bữa này”.
Trình cha đã lên tiếng rồi nên Hoàng thị im ngậm miệng lại, trong lúc này trên bàn cơm đột nhiên yên tĩnh quá mức.
Chờ đến khi ăn gần xong, dâu cả Lưu thị nói rằng buổi chiều nàng sẽ đem quần áo ra sông giặt sạch.
Chu thị nghe vậy, vội vàng nuốt miếng cơm trong miệng xuống bụng: “Hôm nay trong nhà không có công việc gì khác, đại tẩu, muội sẽ đi cùng tẩu”
Hai nàng dâu ăn xong dọn dẹp bát đũa mới bưng quần áo đi ra bờ giặt, Hoàng thị đi vào chuồng gà nhìn, sờ soạng lấy được hai quả trứng, tiếp đó lại đi đến chuồng heo nhìn máng ăn, xem bên trong có còn thức ăn hay không, sau đó đi đến đứng trong sân phơi nắng, nàng là đang đợi Trình Gia Hưng quay về, nhưng mà đợi mãi tới nửa buổi chiều.
Khi Trình Gia Hưng trở về thì thấy nương ruột của mình đang đứng trong sân, hắn vừa chào một tiếng là đã nhận được một trận mắng mỏ trên đầu.
“Cho con đi trả cái nồi rồi quay lại nhà, con thì hay rồi, đi một lúc là đi đến cả ngày trời, bây giờ đã giờ nào rồi hả? Trình Gia Hưng, con lười nhác quá rồi đấy”.
Trước đó lúc ở nhà họ Triệu, Hà Kiều Hạnh cũng chống nạnh nói chuyện với hắn như vậy, lúc ấy Trình Gia Hưng chỉ cảm thấy rất xinh đẹp, còn bây giờ, tư thế của Hoàng thị cũng giống hệt nhau, nhưng đây là dấu hiệu sắp bị xử trí, vì thế Trình Gia Hưng không dám đi về phía trước, trước khi đi qua còn hỏi: “Nương làm sao vậy? Ai lại chọc giận nương rồi?”.
“Trừ con ra thì còn có ai? Con lại ở nhà Hà gia ăn cơm? Ngày hôm qua xách hai con thỏ đến, không ăn hết sạch sẽ thì con không cam lòng có phải không?”.
“Trưa nay chúng con không ăn thỏ…..Không đúng, là ăn rồi, nhưng món chính không phải là thỏ”.
“Còn có món chính???”.
Trình Gia Hưng nhớ lại mùi vị đó: “Hạnh Nhi nấu một con gà, rồi lại hầm một nồi canh gà to, trước khi trở về con có ăn một bát, bên trong bát có hai cái thịt đùi gà, con thiếu chút nữa đã bị thịt đè vì no quá”.
Trình Gia Hưng còn đang khoe mẽ, Hoàng thị đã tức đến mức mắng không ra lời, nàng cảm thấy đau ngực quá.
“Người ta nói giết gà, con còn không đi? Nhà chúng ta thiếu con một miếng ăn sao?”.
“Không thiếu đồ ăn cho con bao giờ”.
“Con đã làm gì mất mặt xấu hổ có biết không? Là đàn ông sao không biết xấu hổ mà ngày nào cũng chạy đến nhà vợ xin ăn cơm?”
“Con định trả nồi xong rồi nói với Hạnh Nhi mấy câu trở về, nhưng trên đường thôn bọn họ lại gặp phải Triệu Lục, con đã đánh nhau với hắn một trận, gà là Triệu gia bồi thường, không làm thịt ăn hết thì để lại làm gì”.
Hoàng thị mắng hắn là vì sợ hắn không biết đúng chừng mực, ngại nhà thông gia, nhưng lúc này vừa nghe thấy tin con trai đáng nhau ở bên kia sông, nàng liền đem chuyện ăn gà vứt ra sau đầu, đi lên túm lấy Trình Gia Hưng đánh giá nhìn từ trên xuống dưới, hỏi: “Con bị đánh mấy cái? Có việc gì không?”.
“Con không có việc gì, là con đánh hắn “.
“Sao hắn bồi thường gà cho con?”.
“Miệng hắn thối, đánh chết cũng đáng”. Trình Gia Hưng đỡ nương đi đến mái hiên ngồi xuống. Hắn ngồi xổm bên cạnh, kể chuyện phát sinh ở Ngư Tuyền thôn cho lão nương mình nghe, Hoàng thị nghe nói con trai mình chân trước đi Triệu gia, chân sau mấy huynh đệ Hà gia đã đến hỗ trỡ, trong lòng liền cảm thấy thoải mái, lại nghĩ đến Phí bà tử làm mối thật tốt, không riêng gì con trai vui vẻ, Hà Kiều Hạnh cũng có năng lực, mà nhà mẹ đẻ nàng còn đáng tin cậy.
“Về sau con ít đi qua bên đó đi, đi một chuyến liền gây phiền toái cho người ta”.
Trình Gia Hưng bĩu môi.
Hoàng thị lại nói: “Thời điểm con chưa thành thân lập gia đinh thì có thể dựa vào sống cùng với cha nương, nhưng sau này thành thân rồi thì phải tự lập, ta về sau không lo cho con được nhiều như vậy nữa đâu, vợ của con, con trai của con, sau này đều dựa vào con cả đấy”.
Trình Gia Hưng nghe không hiểu, hỏi lời này là có ý gì?.
Hoàng thị liền đem quyết định của nàng nói trước cho Trình Gia Hưng biết, về sau ăn uống còn ở bên nhau, nhưng các mặt khác thì phải phân chia ra. Mỗi phòng nên có tài sản tích góp riêng của mình, trong tay nếu có tiền, thì muốn chăm lo cho vợ ăn ngon hay là một bộ quần áo, trang sức mới đều được, miễn là ngươi kiếm được tiền. Một phần tiền kiếm được sẽ giao trong nhà để lo ăn uống sinh hoạt trong gia đình, còn muốn mua nhà, mua đất mới
Việc giao tiền hay không chỉ là thứ yếu, điều mà Trình Gia Hưng không hiểu là sao nương hắn lại nghĩ đến điều này?.
Hắn nghĩ không ra nên liền hỏi rõ.
Hoàng thị nói: “Chỉ cần nhìn con thôi, mới đính thân xong mà tâm tư đều bay tới con dâu ở đầu sông bên kia, chứ đừng nói là sau này cưới về rồi. Con không nghĩ muốn cho vợ con ăn ngon mặc tốt sao? Con suy nghĩ đi, nghĩ làm thế nào để kiếm tiền trở về. Nếu con có bản lĩnh lên núi xuống sông đánh bắt ăn được sơn hào hải vị ta đây không nói làm gì, nhưng không có bản lĩnh đi theo gia đình ăn trấu ăn cỏ thì cũng đừng oán giận. Lão tam à, trong mấy huynh đệ, con là người thông minh, nên con cũng hiểu được nỗi lòng của nương lúc này. Các con thân là huynh đệ, sống trong cùng một mái nhà, ta rót một bát nước không đều, trong lòng các con cũng nhìn thấy, nhưng cho dù ta giữ thăng bằng thì vẫn có thể cất giấu tai hoạ tiềm ẩn, việc nhỏ thì lợi dụng, việc lớn thì là tai hoạ, con người đều có tâm tư a”.
Trình Gia Hưng cau mày lại, hắn nghe thấy lời này rất là không vui, nhưng nghĩ lại cũng không thể bác bỏ được, vì thế hắn không buồn hé răng ngồi xổm ở đó.
Hoàng thị nghĩ rằng con trai bây giờ có thể không hiểu nàng, nhưng về sau rồi sẽ biết rõ, thân là huynh đệ cũng phải tính toán rõ ràng, chứ càng không muốn bị ép đến mức xa lạ với nhau. Tiền thứ này tốt nhất phải minh bạch rõ ràng, nếu ở bên nhau lâu dài quá, ngược lại có khi tình cảm sẽ bị phai nhạt, rạn nứt. Có biết bao nhiêu gia đình con cái vốn ban đầu quan hệ tình cảm rất tốt đẹp, nhưng sau đó lại vì tiền bạc mà sinh ra oán giận, gây gổ với nhau, đến lúc phân ra ở riêng.
Đối với những người thành gia lập gia đình rồi mà nói, gia đình nhỏ của mình mới là điều quan trọng nhất, cũng giống như trong lòng cha Trình, vợ Hoàng thị và các con trai mới là điều ưu tiên trước, sau đó mới đến các huynh đệ.
Vốn dĩ cũng nên như thế, không có gì không đúng cả.
……………
Hoàng thị trước đó đã nói đầu tiên cho Trình Gia Hưng biết rồi, đêm đó ở trên bàn cơm mới chính thức nói ra, hai người con trai cảm thấy rất bất ngờ, còn con dâu thì rất vui vẻ, sau đó còn hỏi bà bà* là lúc nào thì bắt đầu?
*(bà bà: mẹ chồng)
“Bắt đầu từ khi con dâu thứ ba vào cửa”.
“Không đợi tứ đệ thành thân sao ạ?”.
Hoàng thị cũng nghĩ đến điều đó rồi nói: “Không cần chờ đợi, Gia Vương đang ở ngoài học nghề, còn không có tiền công, sư phó của hắn cũng bao ăn bao ở. Về sau chờ hắn xuất sư có thể tự mình đứng lên kiếm tiền, cũng giống như các ngươi thôi, nhưng ta cũng phải nhắc nhở các ngươi, không cho phép được bỏ bê lười biếng công việc trong nhà và ngoài đồng ruộng”.
Mấy người đều gật đầu đồng ý.
Hoàng thị cũng không nói gì nữa, để cho bản thân bọn họ tự cân nhắc, suy nghĩ xem có thể làm gì.
Trình Gia Hưng còn đang băn khoăn, trong mấy huynh đệ hắn là người đâu đầu nhất về cái kia, nương nói về sau không phải cùng nhau xuống ruộng nữa, mà sẽ đem ruộng trong gia đình ra phân chia, một người quản lý một khối, vậy muốn lười biếng thì quá khó khăn không được rồi. Hắn muốn buông tay mặc kệ để cho ruộng đất bỏ hoang mọc cỏ dại, nhưng có vẻ như không thích hợp lắm, Trình Gia Hưng nghĩ, không bằng hắn bỏ tiền ra cho nương, hoặc nhờ một người trong thôn giúp hắn trồng hoa màu cũng được.
Hoàng thị cảm thấy chính mình đã nghĩ ra được cách hay, lần này có thể ép buộc được Trình Gia Hưng tập trung làm nghề nông luôn.
Nhưng nàng không thể ngờ rằng, thằng nhãi ranh kia đã nghĩ đến việc lười biếng, hơn nữa còn đang suy nghĩ đi lên núi Tiểu Vân Lĩnh bắt gà rừng, thỏ hoang bán lấy tiền thuê người!.
Đừng nhìn Trình Gia Hưng tuổi còn trẻ, nhưng hắn đã suy nghĩ cẩn thận ra một chân lý: “Dù có nhiều khó khăn trước mắt, nhưng đều có thể giải quyết được bằng tiền. Nếu dùng tiền mà không giải quyết được thì chắc chắn cũng chẳng kiếm được bao nhiêu!”.
Trình Gia Hưng còn đang suy nghĩ miên man, thì Đông Tử từ bờ sông bên kia đã chạy đến đây, trên lưng hắn đang cõng một cái bình to đựng được vài cân đồ bên trong. Hắn ta đi qua sông, một được hỏi thăm hướng nhà Trình gia, còn chưa kịp bước vào sân đã nhìn thấy Hoàng thị đang bắt lấy xác châu chấu cho gà ăn.
Đông Tử giơ tay lên vẫy vẫy, gọi thím.
Hoàng thị dù không gặp hắn nhiều nhưng cũng nhận ra hắn là con trai nhà Hà gia, rồi hỏi hắn sao lại đến đây? Là có chuyện gì sao?.
Đông Tử đi vào sân, đặt sọt tre xuống, từ bên trong lấy cái bình ôm trong tay: “Tỷ cháu làm măng mùa xuân ngâm ớt, cho nên bảo cháu đưa tới đây cho thím nếm thử”.
“Sao không biết xấu hổ mà lấy được?”.
“Thím cũng đừng từ chối, đây chỉ là những thứ làm từ búp măng tre thôi, cũng không phải là đồ gì quý đâu. Lại nói, sọt măng này được đào vào hôm Gia Hưng ca đến trả nồi, ca ấy cũng giúp bóc vỏ xác bên ngoài, tốn rất nhiều sức. Đúng rồi, Gia Hưng ca đâu ạ? Không có ở nhà ạ?”.
“Man Tử vừa rồi kêu hắn đi làm việc rồi, cũng không biết là đi ở đâu, Hoàng thị không cảm thấy xấu hổ khi nói không đúng sự thật, vừa vặn ở ngoài đồng đang bận rộn.
Đông Tủ chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, chứ cũng không muốn gặp hắn nhiều, hắn giúp đỡ đưa bình măng ngâm vào trong nhà rồi xách sọt treo trên lưng quay về nhà. Còn chưa có đu ra khỏi sân, Hoàng thị đã đuổi theo, bảo hắn cầm túi đường và mười mấy quả trứng về.
“Cháu cầm cái này về cho Hạnh Nhi bồi bổ, chứ trông nàng gầy quá”.
Đông Tử từ chối một chút, rồi lại thây Hoàng thị thực sự muốn hắn cầm về nên hắn mới đưa tay ra tiếp nhận.
Người đi được một lúc thì Trình Gia Hưng từ bên ngoài trở về, Hoàng thị vừa nhìn thấy hắn, tức giận hỏi: “Con lại đi chỗ nào lêu lổng vậy hả?”.
Trình Gia Hưng nói: “Đàn ông ở bên ngoài làm việc sao có thể nói cho người trong nhà biết được?”.
Hoàng thị túm lỗ tai hắn vặn nửa vòng: “Với nương mà con cũng dám làm ra bộ dạng này à? Ta xem con đã ngứa da rồi nhỉ! Vừa rồi chân trước con đi ra ngoài, chân sau đã có người Hà gia tới đây, là tiểu đệ của con dâu, gọi là Đông Tử, đến đưa cho chúng ta măng chua”.
“Đó là Hạnh Nhi nghĩ làm cho con, đưa cho con”. Trình Gia Hưng trước đem lỗ tai kéo trở về, sau đó nhìn xung quanh hỏi người đâu? Sao đã đi rồi?.
“Chẳng lẽ giống con ở lại ăn cơm?”.
“Ồ, hắn trước khi đi có nói gì không ạ?”.
“Hắn bảo con đi ra ngoài chơi ít thôi, chăm chỉ làm việc đi, để cho cô nương nhà người ta gả sang đây đỡ phải chịu khổ”.
Trình Gia Hưng lắng nghe, gật đầu, thì ra là không nói gì.
/46
|