Hoàng thị nghĩ thầm phải đi tìm Trình Gia Hưng để nói chuyện, nhưng nàng chưa tìm được cơ hội thì đã nghe tin con dâu cả một lần nữa lại mang thai.
Trước đó Lưu thị đã có thai sinh qua một lần, đó chính là Thiết Ngưu, Thiết Ngưu năm nay đã bốn tuổi, vì thế trong hai năm qua, Lưu thị rất mong có thêm một đứa con nữa, lúc hết hy vọng không được nữa thì quỳ thuỷ tháng trước còn chưa có tới, nàng suy nghĩ có phải là đã có rồi hay không, nhưng lại e sợ nếu không phải thì sẽ trở thành trò cười. Cho nên chờ đợi kéo hài hơn một tháng, mà xem vẫn chưa thấy có quỳ thuỷ, liền đi tìm bà bà Hoàng thị đề cập đến chuyện này.
Đến ngày phiên chợ, Hoàng thị liền phân phó con trai lớn đưa vợ đi lên trấn trên, vào trong Tế Xuân Đường để Mạnh đại phu bắt mạch, chính xác có hỉ mạch.
Lão đại phu nhìn thấy Lưu thị là một cô vợ ở nông thôn, nên căn dặn Trình Gia Phú mấy tháng đầu không để nàng làm việc nặng nhọc mệt mỏi, còn nói một chút kiêng kỵ, ăn uống trong sinh hoạt. Xong đó thì Trình Gia Quý trả tiền khám bệnh, mua một số đồ vặt được nương dặn dò rồi giúp đỡ Lưu thị trở về trong thôn.
Con dâu có thai, đồng nghĩ với việc hơn nửa năm sau là trong gia đình sẽ có thêm một thành viên mới, đây là việc vui đó. Nhưng cùng với việc vui thì đi kèm với đó là những rắc rối, đúng như lời đại phu nói, thai phụ mấy tháng đầu chỉ làm một số việc nhẹ nhàng, không được để cho người mệt mỏi, vì thế việc cho gà, cho heo ăn, nhóm lửa nấu cơm, giặt giũ quần áo, dọn dẹp nhà cửa, vườn rau, cần phân chia lại một lần nữa. Còn có việc ăn uống, phải mở một cái bếp nhỏ để bồi bổ thân thể nuôi trẻ nhỏ trong bụng, chứ mỗi ngày uống cháo sao có thể được đây?.
Con dâu cả ăn ngon, việc ít nhẹ nhàng, thì nhị nàng dâu nhìn thấy cũng không vui, khó chịu trong lòng.
Lại nói đến Chu thị vợ của Trình nhị, cũng đã vào cửa mấy năm rồi, trước đó có mang thai được một đứa con, sau một trận mưa, nàng đi ra ngoài thì trên đường thôn trơn trượt ngã một phát mất luôn cả đứa nhỏ, thai nhi mất, cơ thể cũng bị tổn thương nặng, vì thế đã hai năm trôi qua mà trong bụng Chu thị vẫn chưa có động tĩnh gì. Chuyện này như là cái đinh đóng cọc trong lòng của nàng, nàng cũng nóng lòng muốn mang thai sinh con để kéo dài hương khói cho Trình gia, nhưng càng sốt ruột lại càng không có. Lúc này nhìn thấy đại tẩu mang thai, trước mặt có chồng hầu hạ chăm lo, được bà bà sủng, quan tâm, còn chính mình thì vẫn cứ như vậy, rồi lại nhìn thấy người trước mặt như thế, hỏi sao trong lòng không có suy nghĩ gì cho được?.
Cũng may là dù trong lòng nàng không thoải mái, nhưng trên mặt cũng không biểu hiện thái độ gì không vừa lòng.
Trình gia bởi vì con dâu mang thai mà rối ren mất mấy ngày, khi Hoàng thị an bài xong chuyện của con dâu, quay đầu lại thì thấy Trình Gia Hưng đang nằm trên đống cỏ khô sau nhà phơi nắng, trong miệng không biết là đang ăn cái gì, trên tay cũng đang chuyển động làm việc bận rộn, lấy những dây nan tre vòng tới vòng lui làm thứ gì đó.
“Mũ rơm của con làm đâu?”.
Trình Gia Hưng nghe thấy giọng nói này liền biết đó là lão nương nhà mình, hắn quay đầu lại nhìn một cái rồi nói: ” Đã làm xong đưa qua cho Hạnh Nhi lâu rồi”.
Hoàng thị đến gần một chút, hỏi hắn đang nhai cái gì trong miệng? Nhai đã lâu như vậy rồi mà còn chưa có nuốt xuống? Trình bưng một cái bát ở sườn bên kia ra, trong đó có nửa bát váng đậu cay. Hoàng thị chưa ăn qua cái này bao giờ, nên nàng duỗi tay ra lấy một miếng bỏ vào miệng, vừa nhai một cái thì vị mặn, vị cay, vị ngọt bùng nổ lên trong miệng, nó còn rất thơm, rất dai, ăn thật là ngon!.
“Lại đến chỗ người ta lấy đồ ăn, ta thấy con thật sự không bị ghét bỏ đấy”.
Hoàng thị nói xong còn muốn duỗi tay ra, Trình Gia Hưng liền bưng cất giấu cái bát đi không chịu đưa cho nàng, còn oán giận nói: ” Tổng cộng chỉ có một cái bình nhỏ thôi, đã có Thiết Ngưu đi theo mè nheo xin ăn rồi, không có nhiều đâu”.
Hoàng thị tát một phát vào ót sau đầu hắn, sau đó lấy luôn cái bát của hắn. Trình Gia Hưng uỷ khuất ôm đầu, không biết là đang nhỏ giọng làu bàu cái gì, sau đó tiếp tục đan bện đồ vật. Hoàng thị nhai váng đậu cay, hỏi hắn không phải là đã đưa mũ rơm đi qua rồi sao? Lúc này còn đang làn cái gì đó?.
Trình Gia Hưng không muốn nhìn bộ dáng lãi nương nhà mình ăn bát váng đậu cay của hắn, nên hắn cũng không ngẩng đầu lên: ” Dù sao cũng không có việc gì làm, con đan bện mấy cái giỏ, rổ tre, chờ Hạnh Nhi gả qua đây rồi có cái mà dùng”. Trình Gia Hưng nói hắn vốn ban đầu nghĩ muốn đi lên Đại Vân Lĩnh chặt cây, mang tới chỗ tứ đệ nhờ giúp đỡ làm mấy cái tủ, cái rương để trang trí phòng tân hôn một chút, nhưng bọn Man Tử nói trên Đại Vân Lĩnh có nhiều thú dữ nên không muốn đi.
Nói đến cái này, Hoàng thị mới nhớ tới: “Nghe Phí bà tử nói ông tam Hà đưa tiền bạc lên trấn đặt thợ mộc làm một bộ hoàn chỉnh, giường, tủ, bàn trang điểm, hòm xiểng đều có cả, nói là trước vụ thu hoạch phải làm cho xong, chắc đây là muốn làm của hồi môn cho vợ con đấy, con còn đu chặt chém cây là gì?”.
Trình Gia Hưng cau mày: “Sao con không nghe thấy nói đến?”.
“Chỉ e rằng vợ con cũng không biết đâu, là chính ông ba Hà đi đặt làm, chắc là cho Trình gia chúng ta thể diện nên mới lén nói riêng với bà mai mối, để bà mối chuyển lời đến cho chúng ta”.
Hoàng thị thở dài, nói ở nông thôn cũng không để ý đến cái này lắm, chọn một ngày lành rồi mở bàn tiệc mời người dân đến chung vui náo nhiệt là được rồi. Nhưng nếu Hà gia chuẩn bị đồ cưới của hồi môn, mà Trình gia hạ sính lễ không phù hợp thì sẽ bị miệng người ngoài bàn tán. Rồi còn có một đại lễ lớn, Hoàng thị tổng cộng ước lượng đến mười, mười hai lượng bạc tiền biếu, chưa tính tiền mua thứ gì khác nữa.
Trình Gia Hưng nhớ tới ông lão đánh cá trên thuyền nhỏ vui cười hớn hở: “Ông ba Hà thật giàu nha, thật sự là có tiền”.
Hoàng thọ nói rằng vấn đề không phải là có tiền hay không có tiền, “Chẳng nói là người nhà nông thôn chúng ta ai mà không có tám, mười lượng bạc trong nhà? Mấu chốt là người ta bỏ ra được, làm ông nội cho thêm cháu gái một bộ hồi môn như vậy, xem ra ông ấy thật sự rất yêu thương Hà Kiều Hạnh. Lại nói, muốn làm một bộ gia cụ thì chắc chắn tiểu bối trong nhà cũng biết, trong lòng thúc bá của nàng cũng hiểu rõ, nhưng không có ai đến trước mặt ông ấy gây sự, nháo loạn, điều này thật khó có được nha”.
Vì việc này mà Hoàng thị có chút khó khăn, đâm lão thì phải theo lao thôi.
Nhà gái làm của hồi môn, thì nhà trai phải làm qua một cái đại lễ, nếu không sẽ khiến người ngoài nhìn vào nhận định không hay. Lễ vật sau đó chuẩn bị mười lượng bạc là xong, nhà họ Trình có thể lấy ra được, cô nương nhà Hà gia rất tốt, đối với Gia Hưng cũng tốt, trong lòng Hoàng thị nguyện ý bằng lòng, nàng chỉ sợ hai cô con dâu trước nhìn thấy sẽ không thoải mái.
Lúc trước lão đại lão nhị thành thân, nhà con dâu không chuẩn bị gì, chỉ cho người thu dọn quần áo, vì thế Trình gia cũng hạ lễ tương ứng như vậy, không có đại lễ qua lớn. Còn bây giờ như thế này thì Lưu thị, Chu thị nhìn vào còn cảm thấy nàng phá lệ bất công thiên vị cho lão tam.
Hoàng thị vuốt lương tâm nói thật rằng, đích thực nàng dành nhiều tâm tư trên người lão tam hơn hai đứa con đầu, đó là bởi vì Trình Gia Hưng không đàng hoàng, ổn định, còn muốn nói ăn mặc này đó thì cả nhà đều giống nhau.
Trình Gia Hưng nhìn thấy lão nương nhà mình đang lo lắng rầu rĩ nên nhất thời không nói gì cả, sau đó lúc gặp Hà Kiều Hạnh ở bờ sông, mặt dày mà nói với cô vợ nhỏ bảo nàng nói với cha nương vợ đừng chuẩn bị cho nhiều lắm đồ hồi môn, nếu muốn cho thì có thể lén đưa tiền cũng được.
Hà Kiều Hạnh không ngờ là hắn sẽ nói cái này, vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn.
Trình Gia Hưng nhìn ra bờ sông, ném đá xuống nói: “Trên đầu ta có hai ca ca, mấy năm trước đã cưới vợ rồi, tẩu tử tốt xấu gì thì không đến lượt ta nói, nhưng ta nhớ rằng lúc các nàng vào cửa thì mang theo rất ít đồ”.
“Ngươi là sợ ta mang theo nhiều của hồi môn trên mặt mấy tẩu từ khó chịu, không thoải mái, quay đầu lại sẽ làm sẽ làm khó ta sao?”.
“Ừm, nương ở trong nhà đứng giữa cũng khó làm, ta bình thường làm phiền nương rất nhiều rồi. Ta nghĩ nếu nàng thiếu cái gì thì hãy nói cho ta biết, ta sẽ đi làm cho nàng, cũng đừng để cha nương bọn họ lo lắng, nếu không yên tâm thì tốt nhất cất giữ tiền bạc trong người, trong người có tiền thì mọi chuyện sẽ ổn định hơn. Sau đó nếu ta chưa đi săn bắt kiếm tiền được thì nàng còn có thể lấy ra giúp hắn chuộc thân”.
Hà Kiều Hạnh bị hắn nói cho bật cười, rồi hỏi lại tiền chuộc thân gì?.
Trình Gia Hưng xem xét trước sau, nhìn xung quanh không có ai lại đây, mới kề tai nói nhỏ với nàng, nương vì muốn ép hắn sau này ổn định, tu chí hơn mà nói làm xong việc hỉ thì trong nhà sẽ bắt đầu làm theo quy củ mới, đồng ruộng trong nhà sẽ chia ra, cứ một người con trai phụ trách một miếng, làm xong việc dưới ruộng đất, nếu có thời gian rảnh có thể đi ra ngoài kiếm tiền, kiếm được tiền thì giao một nửa chi tiêu sinh hoạt trong nhà, còn một nửa thì tự phòng mình giữ lại tích góp riêng.
Hà Kiều Hạnh nghe xong giật mình, Trình Gia Hưng cảm thấy không được, hắn nói hắn sẽ làm việc buôn bán gì đó lấy tiền rồi giao cho nương thuê người, hắn sẽ không xuống đất.
“Nương ngươi đồng ý sao?”.
“Ban đầu thì không chịu, nhưng ta đã nói rằng, nếu không thì ta sẽ bỏ tiền ra thuê người khác trồng trọt dưới đất”.
“Nàng thoả hiệp?”.
Trình Gia Hưng cúi đầu xuống: ” Nương thiếu chút nữa đã đánh chết ta”.
Hà Kiều Hạnh cúi xuống đầu gối của mình cười khúc khích, Trình Gia Hưng dung túng cho nàng cười đủ rồi mới nói: “Những lời vừa rồi ta nói, Hạnh Nhi, nàng có nhớ kỹ không?”.
“Ta nhớ rồi, nhưng ta không có mặt mũi mà nói như vậy, của hồi môn gì đó đều là do cha nương yêu thương ta, nếu ta nói phụ cấp tiền bạc thì thật phiền phức xấu hổ quá sao?.
Trình Gia Hưng cũng đang suy nghĩ, vẫn là Hà Kiều Hạnh nói trước: “Ta trở về sẽ đem chuyện lúc trước tẩu tử ngươi vào cửa mà không có mấy của hồi môn cho nương ta biết, rồi còn nói cho nương biết quy củ mới của nhà các ngươi như thế nào?”.
Hôm nay hai người trò chuyện rất nhiều, nhìn lên thời gian cũng đến giờ rồi nên Hà Kiều Hạnh nói phải về, Trình Gia Hưng lập tức túm tay nàng lại: “Hạnh Nhi, hai ngày nữa nàng hãy đến bờ sông một lần nữa nhé, ta có cái này cho nàng”.
“Ngươi cho ta đủ nhiều rồi, lần này lại là cái gì?”.
Trình Gia Hưng nói hai ngày trước hắn đi Tiểu Vân Lĩnh, vón là thèm thịt thỏ, nhưng thỏ không bắt được, lại bắt được thịt gà.
“Gà thì ngươi giữ lại cho mình ăn đi, ngươi cho nhà ta ăn còn ít sao?”.
“Cũng không phải là cho nàng gà, gà đã bị nương ta hầm rồi, đại tẩu ta đang mang thai nên nương nói hầm cho nàng bồi bổ thân thể”.
“Vậy thì đề cập đến con gà gì?”.
“Trọng điểm không phải là gà, mà là khi ta mang theo con gà thì đã nhìn thấy một cây anh đào dại trĩu quả, quả trên đó còn chưa có chín nên ta chưa hái xuống. Chỗ đó trừ bỏ ta hay đến thì không có người khác phát hiện được, hai ngày nữa ta sẽ xách sọt đi hái quả anh đào mang tới cho nàng”.
“Mang tới cho ta làm gì? Nhiều quá thì đưa lên trấn bán đi, giá anh đào đắt hơn so với mận, chỉ cần không quá chua là có thể bán được với giá cao”.
Trình Gia Hưng nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Vậy thì ta sẽ để lại một bát, đưa cho ông ba Hà mang về cho nàng”.
Hà Kiều Hạnh nhớ lại hương vị tươi ngon của anh đào, cười nói: “Được rồi, ta sẽ chờ đợi để được nếm thử”.
Vừa rồi nghe tin dâu cả Trình gia mang thai, nên Hà Kiều Hạnh ngồi xổm xuống bên mép thuyền đánh cá nhỏ, xin ông nội hai con cá trích lớn, ước chừng khoảng một cân đưa cho Trình Gia Hưng mang về nhà nấu canh. Trình Gia Hưng còn không chịu lấy, nhưng nghe cô vợ nhỏ nói nếu không lấy thì nàng cũng sẽ không lấy quả anh đào, cho nên hắn mới duỗi tay ra tiếp nhận. Trên đường trở về, hắn ta lắc đầu mỉm cười, trông như một kẻ ngốc.
Đang đi trên đường thì thấy mấy tẩu tử bưng quần áo bẩn ra sông giặt, hắn không chào hỏi người ta nhưng người ta lại chủ động chào hỏi hắn.
“Từ bờ sông trở về sao? Đi mua cá sao?”.
“Là cá trích à, hai con to này bao nhiêu tiền vậy?”.
Khi người ta đến hỏi, Trình Gia Hưng dừng lại một chút, hắn nói không phải trả tiền.
“Đúng rồi, đúng rồi, ngươi hiện tại là con rể nhà họ Hà! Muốn ăn cá không phải là rất dễ dàng sao?”.
“Ta nghe nói mọi người trong gia đình đó đều rất yêu quý ngươi, cách vài bữa lại tặng đồ ăn cho ngươi, có phải hay không vậy?”.
“Trước kia còn nghe nói Hà gia bên sông kia là con cọp mẹ, không nghĩ tới cọp cái cũng có lúc hiền lành như vậy đó”.
Trình Gia Hưng mới vừa rồi còn đang mỉm cười, nhưng khi nghe thấy ba từ con cọp cái thì mặt lập tức biến sắc: “Ta thấy ngươi mới là con cọp cái ấy! Lần trước còn nghe Đổng Đại Lực nói sớm muộn gì cũng sẽ giáo huấn bà nương xui xẻo kia, không có quy củ, mỗi ngày đều muốn quản chuyện đàn ông, còn muốn cưỡi cổ ngồi lên đầu đàn ông nghĩ quản cả chuyện a phân, nước tiểu……..Lời này hắn nói chính là ngươi phải không?.
Tác giả có chuyện muốn nói: Đồng tức phụ: …………………………
Trước đó Lưu thị đã có thai sinh qua một lần, đó chính là Thiết Ngưu, Thiết Ngưu năm nay đã bốn tuổi, vì thế trong hai năm qua, Lưu thị rất mong có thêm một đứa con nữa, lúc hết hy vọng không được nữa thì quỳ thuỷ tháng trước còn chưa có tới, nàng suy nghĩ có phải là đã có rồi hay không, nhưng lại e sợ nếu không phải thì sẽ trở thành trò cười. Cho nên chờ đợi kéo hài hơn một tháng, mà xem vẫn chưa thấy có quỳ thuỷ, liền đi tìm bà bà Hoàng thị đề cập đến chuyện này.
Đến ngày phiên chợ, Hoàng thị liền phân phó con trai lớn đưa vợ đi lên trấn trên, vào trong Tế Xuân Đường để Mạnh đại phu bắt mạch, chính xác có hỉ mạch.
Lão đại phu nhìn thấy Lưu thị là một cô vợ ở nông thôn, nên căn dặn Trình Gia Phú mấy tháng đầu không để nàng làm việc nặng nhọc mệt mỏi, còn nói một chút kiêng kỵ, ăn uống trong sinh hoạt. Xong đó thì Trình Gia Quý trả tiền khám bệnh, mua một số đồ vặt được nương dặn dò rồi giúp đỡ Lưu thị trở về trong thôn.
Con dâu có thai, đồng nghĩ với việc hơn nửa năm sau là trong gia đình sẽ có thêm một thành viên mới, đây là việc vui đó. Nhưng cùng với việc vui thì đi kèm với đó là những rắc rối, đúng như lời đại phu nói, thai phụ mấy tháng đầu chỉ làm một số việc nhẹ nhàng, không được để cho người mệt mỏi, vì thế việc cho gà, cho heo ăn, nhóm lửa nấu cơm, giặt giũ quần áo, dọn dẹp nhà cửa, vườn rau, cần phân chia lại một lần nữa. Còn có việc ăn uống, phải mở một cái bếp nhỏ để bồi bổ thân thể nuôi trẻ nhỏ trong bụng, chứ mỗi ngày uống cháo sao có thể được đây?.
Con dâu cả ăn ngon, việc ít nhẹ nhàng, thì nhị nàng dâu nhìn thấy cũng không vui, khó chịu trong lòng.
Lại nói đến Chu thị vợ của Trình nhị, cũng đã vào cửa mấy năm rồi, trước đó có mang thai được một đứa con, sau một trận mưa, nàng đi ra ngoài thì trên đường thôn trơn trượt ngã một phát mất luôn cả đứa nhỏ, thai nhi mất, cơ thể cũng bị tổn thương nặng, vì thế đã hai năm trôi qua mà trong bụng Chu thị vẫn chưa có động tĩnh gì. Chuyện này như là cái đinh đóng cọc trong lòng của nàng, nàng cũng nóng lòng muốn mang thai sinh con để kéo dài hương khói cho Trình gia, nhưng càng sốt ruột lại càng không có. Lúc này nhìn thấy đại tẩu mang thai, trước mặt có chồng hầu hạ chăm lo, được bà bà sủng, quan tâm, còn chính mình thì vẫn cứ như vậy, rồi lại nhìn thấy người trước mặt như thế, hỏi sao trong lòng không có suy nghĩ gì cho được?.
Cũng may là dù trong lòng nàng không thoải mái, nhưng trên mặt cũng không biểu hiện thái độ gì không vừa lòng.
Trình gia bởi vì con dâu mang thai mà rối ren mất mấy ngày, khi Hoàng thị an bài xong chuyện của con dâu, quay đầu lại thì thấy Trình Gia Hưng đang nằm trên đống cỏ khô sau nhà phơi nắng, trong miệng không biết là đang ăn cái gì, trên tay cũng đang chuyển động làm việc bận rộn, lấy những dây nan tre vòng tới vòng lui làm thứ gì đó.
“Mũ rơm của con làm đâu?”.
Trình Gia Hưng nghe thấy giọng nói này liền biết đó là lão nương nhà mình, hắn quay đầu lại nhìn một cái rồi nói: ” Đã làm xong đưa qua cho Hạnh Nhi lâu rồi”.
Hoàng thị đến gần một chút, hỏi hắn đang nhai cái gì trong miệng? Nhai đã lâu như vậy rồi mà còn chưa có nuốt xuống? Trình bưng một cái bát ở sườn bên kia ra, trong đó có nửa bát váng đậu cay. Hoàng thị chưa ăn qua cái này bao giờ, nên nàng duỗi tay ra lấy một miếng bỏ vào miệng, vừa nhai một cái thì vị mặn, vị cay, vị ngọt bùng nổ lên trong miệng, nó còn rất thơm, rất dai, ăn thật là ngon!.
“Lại đến chỗ người ta lấy đồ ăn, ta thấy con thật sự không bị ghét bỏ đấy”.
Hoàng thị nói xong còn muốn duỗi tay ra, Trình Gia Hưng liền bưng cất giấu cái bát đi không chịu đưa cho nàng, còn oán giận nói: ” Tổng cộng chỉ có một cái bình nhỏ thôi, đã có Thiết Ngưu đi theo mè nheo xin ăn rồi, không có nhiều đâu”.
Hoàng thị tát một phát vào ót sau đầu hắn, sau đó lấy luôn cái bát của hắn. Trình Gia Hưng uỷ khuất ôm đầu, không biết là đang nhỏ giọng làu bàu cái gì, sau đó tiếp tục đan bện đồ vật. Hoàng thị nhai váng đậu cay, hỏi hắn không phải là đã đưa mũ rơm đi qua rồi sao? Lúc này còn đang làn cái gì đó?.
Trình Gia Hưng không muốn nhìn bộ dáng lãi nương nhà mình ăn bát váng đậu cay của hắn, nên hắn cũng không ngẩng đầu lên: ” Dù sao cũng không có việc gì làm, con đan bện mấy cái giỏ, rổ tre, chờ Hạnh Nhi gả qua đây rồi có cái mà dùng”. Trình Gia Hưng nói hắn vốn ban đầu nghĩ muốn đi lên Đại Vân Lĩnh chặt cây, mang tới chỗ tứ đệ nhờ giúp đỡ làm mấy cái tủ, cái rương để trang trí phòng tân hôn một chút, nhưng bọn Man Tử nói trên Đại Vân Lĩnh có nhiều thú dữ nên không muốn đi.
Nói đến cái này, Hoàng thị mới nhớ tới: “Nghe Phí bà tử nói ông tam Hà đưa tiền bạc lên trấn đặt thợ mộc làm một bộ hoàn chỉnh, giường, tủ, bàn trang điểm, hòm xiểng đều có cả, nói là trước vụ thu hoạch phải làm cho xong, chắc đây là muốn làm của hồi môn cho vợ con đấy, con còn đu chặt chém cây là gì?”.
Trình Gia Hưng cau mày: “Sao con không nghe thấy nói đến?”.
“Chỉ e rằng vợ con cũng không biết đâu, là chính ông ba Hà đi đặt làm, chắc là cho Trình gia chúng ta thể diện nên mới lén nói riêng với bà mai mối, để bà mối chuyển lời đến cho chúng ta”.
Hoàng thị thở dài, nói ở nông thôn cũng không để ý đến cái này lắm, chọn một ngày lành rồi mở bàn tiệc mời người dân đến chung vui náo nhiệt là được rồi. Nhưng nếu Hà gia chuẩn bị đồ cưới của hồi môn, mà Trình gia hạ sính lễ không phù hợp thì sẽ bị miệng người ngoài bàn tán. Rồi còn có một đại lễ lớn, Hoàng thị tổng cộng ước lượng đến mười, mười hai lượng bạc tiền biếu, chưa tính tiền mua thứ gì khác nữa.
Trình Gia Hưng nhớ tới ông lão đánh cá trên thuyền nhỏ vui cười hớn hở: “Ông ba Hà thật giàu nha, thật sự là có tiền”.
Hoàng thọ nói rằng vấn đề không phải là có tiền hay không có tiền, “Chẳng nói là người nhà nông thôn chúng ta ai mà không có tám, mười lượng bạc trong nhà? Mấu chốt là người ta bỏ ra được, làm ông nội cho thêm cháu gái một bộ hồi môn như vậy, xem ra ông ấy thật sự rất yêu thương Hà Kiều Hạnh. Lại nói, muốn làm một bộ gia cụ thì chắc chắn tiểu bối trong nhà cũng biết, trong lòng thúc bá của nàng cũng hiểu rõ, nhưng không có ai đến trước mặt ông ấy gây sự, nháo loạn, điều này thật khó có được nha”.
Vì việc này mà Hoàng thị có chút khó khăn, đâm lão thì phải theo lao thôi.
Nhà gái làm của hồi môn, thì nhà trai phải làm qua một cái đại lễ, nếu không sẽ khiến người ngoài nhìn vào nhận định không hay. Lễ vật sau đó chuẩn bị mười lượng bạc là xong, nhà họ Trình có thể lấy ra được, cô nương nhà Hà gia rất tốt, đối với Gia Hưng cũng tốt, trong lòng Hoàng thị nguyện ý bằng lòng, nàng chỉ sợ hai cô con dâu trước nhìn thấy sẽ không thoải mái.
Lúc trước lão đại lão nhị thành thân, nhà con dâu không chuẩn bị gì, chỉ cho người thu dọn quần áo, vì thế Trình gia cũng hạ lễ tương ứng như vậy, không có đại lễ qua lớn. Còn bây giờ như thế này thì Lưu thị, Chu thị nhìn vào còn cảm thấy nàng phá lệ bất công thiên vị cho lão tam.
Hoàng thị vuốt lương tâm nói thật rằng, đích thực nàng dành nhiều tâm tư trên người lão tam hơn hai đứa con đầu, đó là bởi vì Trình Gia Hưng không đàng hoàng, ổn định, còn muốn nói ăn mặc này đó thì cả nhà đều giống nhau.
Trình Gia Hưng nhìn thấy lão nương nhà mình đang lo lắng rầu rĩ nên nhất thời không nói gì cả, sau đó lúc gặp Hà Kiều Hạnh ở bờ sông, mặt dày mà nói với cô vợ nhỏ bảo nàng nói với cha nương vợ đừng chuẩn bị cho nhiều lắm đồ hồi môn, nếu muốn cho thì có thể lén đưa tiền cũng được.
Hà Kiều Hạnh không ngờ là hắn sẽ nói cái này, vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn.
Trình Gia Hưng nhìn ra bờ sông, ném đá xuống nói: “Trên đầu ta có hai ca ca, mấy năm trước đã cưới vợ rồi, tẩu tử tốt xấu gì thì không đến lượt ta nói, nhưng ta nhớ rằng lúc các nàng vào cửa thì mang theo rất ít đồ”.
“Ngươi là sợ ta mang theo nhiều của hồi môn trên mặt mấy tẩu từ khó chịu, không thoải mái, quay đầu lại sẽ làm sẽ làm khó ta sao?”.
“Ừm, nương ở trong nhà đứng giữa cũng khó làm, ta bình thường làm phiền nương rất nhiều rồi. Ta nghĩ nếu nàng thiếu cái gì thì hãy nói cho ta biết, ta sẽ đi làm cho nàng, cũng đừng để cha nương bọn họ lo lắng, nếu không yên tâm thì tốt nhất cất giữ tiền bạc trong người, trong người có tiền thì mọi chuyện sẽ ổn định hơn. Sau đó nếu ta chưa đi săn bắt kiếm tiền được thì nàng còn có thể lấy ra giúp hắn chuộc thân”.
Hà Kiều Hạnh bị hắn nói cho bật cười, rồi hỏi lại tiền chuộc thân gì?.
Trình Gia Hưng xem xét trước sau, nhìn xung quanh không có ai lại đây, mới kề tai nói nhỏ với nàng, nương vì muốn ép hắn sau này ổn định, tu chí hơn mà nói làm xong việc hỉ thì trong nhà sẽ bắt đầu làm theo quy củ mới, đồng ruộng trong nhà sẽ chia ra, cứ một người con trai phụ trách một miếng, làm xong việc dưới ruộng đất, nếu có thời gian rảnh có thể đi ra ngoài kiếm tiền, kiếm được tiền thì giao một nửa chi tiêu sinh hoạt trong nhà, còn một nửa thì tự phòng mình giữ lại tích góp riêng.
Hà Kiều Hạnh nghe xong giật mình, Trình Gia Hưng cảm thấy không được, hắn nói hắn sẽ làm việc buôn bán gì đó lấy tiền rồi giao cho nương thuê người, hắn sẽ không xuống đất.
“Nương ngươi đồng ý sao?”.
“Ban đầu thì không chịu, nhưng ta đã nói rằng, nếu không thì ta sẽ bỏ tiền ra thuê người khác trồng trọt dưới đất”.
“Nàng thoả hiệp?”.
Trình Gia Hưng cúi đầu xuống: ” Nương thiếu chút nữa đã đánh chết ta”.
Hà Kiều Hạnh cúi xuống đầu gối của mình cười khúc khích, Trình Gia Hưng dung túng cho nàng cười đủ rồi mới nói: “Những lời vừa rồi ta nói, Hạnh Nhi, nàng có nhớ kỹ không?”.
“Ta nhớ rồi, nhưng ta không có mặt mũi mà nói như vậy, của hồi môn gì đó đều là do cha nương yêu thương ta, nếu ta nói phụ cấp tiền bạc thì thật phiền phức xấu hổ quá sao?.
Trình Gia Hưng cũng đang suy nghĩ, vẫn là Hà Kiều Hạnh nói trước: “Ta trở về sẽ đem chuyện lúc trước tẩu tử ngươi vào cửa mà không có mấy của hồi môn cho nương ta biết, rồi còn nói cho nương biết quy củ mới của nhà các ngươi như thế nào?”.
Hôm nay hai người trò chuyện rất nhiều, nhìn lên thời gian cũng đến giờ rồi nên Hà Kiều Hạnh nói phải về, Trình Gia Hưng lập tức túm tay nàng lại: “Hạnh Nhi, hai ngày nữa nàng hãy đến bờ sông một lần nữa nhé, ta có cái này cho nàng”.
“Ngươi cho ta đủ nhiều rồi, lần này lại là cái gì?”.
Trình Gia Hưng nói hai ngày trước hắn đi Tiểu Vân Lĩnh, vón là thèm thịt thỏ, nhưng thỏ không bắt được, lại bắt được thịt gà.
“Gà thì ngươi giữ lại cho mình ăn đi, ngươi cho nhà ta ăn còn ít sao?”.
“Cũng không phải là cho nàng gà, gà đã bị nương ta hầm rồi, đại tẩu ta đang mang thai nên nương nói hầm cho nàng bồi bổ thân thể”.
“Vậy thì đề cập đến con gà gì?”.
“Trọng điểm không phải là gà, mà là khi ta mang theo con gà thì đã nhìn thấy một cây anh đào dại trĩu quả, quả trên đó còn chưa có chín nên ta chưa hái xuống. Chỗ đó trừ bỏ ta hay đến thì không có người khác phát hiện được, hai ngày nữa ta sẽ xách sọt đi hái quả anh đào mang tới cho nàng”.
“Mang tới cho ta làm gì? Nhiều quá thì đưa lên trấn bán đi, giá anh đào đắt hơn so với mận, chỉ cần không quá chua là có thể bán được với giá cao”.
Trình Gia Hưng nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Vậy thì ta sẽ để lại một bát, đưa cho ông ba Hà mang về cho nàng”.
Hà Kiều Hạnh nhớ lại hương vị tươi ngon của anh đào, cười nói: “Được rồi, ta sẽ chờ đợi để được nếm thử”.
Vừa rồi nghe tin dâu cả Trình gia mang thai, nên Hà Kiều Hạnh ngồi xổm xuống bên mép thuyền đánh cá nhỏ, xin ông nội hai con cá trích lớn, ước chừng khoảng một cân đưa cho Trình Gia Hưng mang về nhà nấu canh. Trình Gia Hưng còn không chịu lấy, nhưng nghe cô vợ nhỏ nói nếu không lấy thì nàng cũng sẽ không lấy quả anh đào, cho nên hắn mới duỗi tay ra tiếp nhận. Trên đường trở về, hắn ta lắc đầu mỉm cười, trông như một kẻ ngốc.
Đang đi trên đường thì thấy mấy tẩu tử bưng quần áo bẩn ra sông giặt, hắn không chào hỏi người ta nhưng người ta lại chủ động chào hỏi hắn.
“Từ bờ sông trở về sao? Đi mua cá sao?”.
“Là cá trích à, hai con to này bao nhiêu tiền vậy?”.
Khi người ta đến hỏi, Trình Gia Hưng dừng lại một chút, hắn nói không phải trả tiền.
“Đúng rồi, đúng rồi, ngươi hiện tại là con rể nhà họ Hà! Muốn ăn cá không phải là rất dễ dàng sao?”.
“Ta nghe nói mọi người trong gia đình đó đều rất yêu quý ngươi, cách vài bữa lại tặng đồ ăn cho ngươi, có phải hay không vậy?”.
“Trước kia còn nghe nói Hà gia bên sông kia là con cọp mẹ, không nghĩ tới cọp cái cũng có lúc hiền lành như vậy đó”.
Trình Gia Hưng mới vừa rồi còn đang mỉm cười, nhưng khi nghe thấy ba từ con cọp cái thì mặt lập tức biến sắc: “Ta thấy ngươi mới là con cọp cái ấy! Lần trước còn nghe Đổng Đại Lực nói sớm muộn gì cũng sẽ giáo huấn bà nương xui xẻo kia, không có quy củ, mỗi ngày đều muốn quản chuyện đàn ông, còn muốn cưỡi cổ ngồi lên đầu đàn ông nghĩ quản cả chuyện a phân, nước tiểu……..Lời này hắn nói chính là ngươi phải không?.
Tác giả có chuyện muốn nói: Đồng tức phụ: …………………………
/46
|