Giống như Lưu gia, nhiều thế hệ đều là nông dân, bọn họ cũng không muốn làm ăn buôn bán, nhưng đến thăm từ trong lời nói của Lưu thị thấy thực sự có rất nhiều lợi. Nên trước mắt là nhìn xem, nhìn xem hắn Trình Gia Hưng làm như thế nào, muốn đi theo hắn tranh thủ không được, liền bắt đầu tranh đoạt chuyện làm ăn của Trình Gia Hưng nữa…….Trong lòng người nhà này không tự tin, nghĩ cũng muốn mà vẫn không dám.
Mấy ngày nay bọn họ đang do dự thì việc buôn bán của Trình Gia Hưng ngày càng phát triển rực rỡ, Hoàng thị gọi chồng mình là Trình Lai Hỉ đi lên trấn, cầm tiền đồng đổi lấy mấy lượng bạc.
“Lúc trước còn sợ Hà gia của hồi môn nhiều quá, chúng ta phải tặng đại lễ lại, lo lắng vợ lão đại và vợ lão nhị sẽ không vui. Bây giờ thì xem đi, lấy tám, mười lượng thì sao? Tiền là lão tam lấy trở về, đưa cho hắn lấy tiền cưới vợ thì không có gì không đúng cả, chính là nên cân nhắc đưa bao nhiêu tiền đây. Hà gia cô nương có năng lực như vậy, lão tam làm buôn bán nhỏ nàng đã ra tay hỗ trợ kiếm tiền được rất nhiều, mà ngược lại nếu ta đưa ít thì có vẻ Trình gia chúng ta không hiểu đạo lý”.
Hoàng thị nghĩ, Hà Kiều Hạnh đúng là bảo bối, đối xử với Gia Hưng cũng thật lòng quan tâm, vì thế cần phải trận trọng một chút.
Trình Lai Hỉ biết ý tứ của nàng, uống cạn ly trà thô rồi nói để nhìn xem lại đã, lão tam lúc này đưa nhiều tiền hơn lúc bọn họ đưa lễ nạp thái thì thông gia bên kia sẽ suy nghĩ như thế nào. Hai vợ chồng thống nhất ý kiến với nhau, nên không nói chuyện nhiều nữa, Hoàng thị đem bạc cất xong xoay người đi vào phòng bếp, xem con dâu thứ hai đang làm cái gì để ăn.
Mấy ngày nay, Lưu thị càng ngày càng bực mình tức giận, cố tình là trong nhà nàng không có đồng minh, nên ý kiến đề nghĩ của nàng bị bác bỏ từ chối, mà cũng không có ai để ý tới.
Lưu thị muốn mượn sức Chu thị, để đệ muội giúp đỡ nàng, nhưng Chu thị lại không dám, vì bản thân không có chỗ dựa vào.
Kết quả là Trình gia rơi vào bầu không khí rất kỳ lạ, nhìn như yên tĩnh chưa có ầm ĩ gì, nhưng cẩn thận quan sát thì lại thấy có chút khác biệt. Mục đích của Lưu thị không đạt được, nên thái độ đối với Trình Gia Hưng bát quái không tốt, nói chuyện luôn có chút tức giận, xỉa xói. Trình Gia Phú bị kẹp ở giữa cũng không khá hơn là bao, khuyên nàng thì nàng không chịu nghe, lên trên giường năm thì nói không thoải mái, ngươi nói lại nàng thì nàng lại ai da giận dỗi kêu mấy ngày liền. Hắn khuyên bảo bà vợ mang thai thì có thể làm gì được? Chỉ có thể lén lút đi nhận lỗi với huynh đệ, để cho hắn không phải suy nghĩ, so đo.
Trình Gia Hưng mới không có thời gian để lo lắng so đo về điều đó, hai ngày qua, sự nghiệp vừa mới bắt đầu đi lên của hắn có đâu hiệu thụt lùi nho nhỏ, nghe nói rằng trong thôn cũng có hai nhà khác đi thu mua đậu phộng, ước chừng là bọn họ đỏ mắt ghen tỵ nên nghĩ muốn đi theo buôn bán đồ ăn kiếm tiền.
Thông tin là Tiểu Thuận Nhi đến nói cho hắn biết, còn nói rằng một trong hai nhà đó chính là nhà mẹ đẻ Lưu thị đại tẩu của hắn.
“Là bà nội ra nói, Lưu Tam Toàn mua một đống lớn đậu phộng, còn tăng giá lên nữa, hắn làm như thế này có phải là cố ý muốn cạnh tranh với chúng ta không?”. Chu Tiểu Thuận là một lưu manh trong thôn, trước đó hắn cũng không phải là người đàng hoàng, nghĩ đến việc mua bán bị người khác cướp đi hắn liền thấy không thoải mái, cho nên hắn mới hỏi Trình Gia Hưng là có muốn tìm một vài người đu hù dạo Lưu Tam Toàn không.
Trình Gia Hưng còn chưa lên tiếng, Man Tử đã cười lạnh một tiếng: “Công việc buôn bán dễ dàng như vậy sao? Tay nghề làm ra không tốt, ta xem hắn có mất thiệt hại nó không”.
Chu Tiểu Thuận đi phía trước cõng váng đậu cay trên lưng, nghe được lời này liền dừng một chút, quay đầu lại nói: “Ta cũng cảm thấy việc buôn bán này hắn đoạt đi không được, nhưng gặp gỡ loại người này liền thấy không thoải mái trong người, không nói ra ngoài thì lòng ta sẽ nghẹn mất”.
Nhì thây hai người họ nói chuyện tỏ ra tức giận như vậy mà Trình Gia Hưng lại mỉm cười.
“Trình ca cười gì vậy”.
Trình Gia Hưng bảo Chu Tiểu Thuận tiếp tục đi, đừng làm hỏng việc, chờ Chu Tiểu Thuận di chuyển lại một lần nữa đến gần, hắn mới giải thích nghi ngờ của bọn họ: “Loại tình huống này ta đã sớm nghĩ tới rồi, kiếm được nhiều tiền chắc chắn sẽ có người đỏ mắt ghen tỵ vì thế, hoặc là đoạt chuyện buôn bán của người ta hay là phá hoại chuyện làm ăn, hai ý này chọn một cái đi. Chúng ta là những tên vô lại, lông bông ở trong thôn, người khác không dám đến phá hoại, nên chỉ có cách học làm theo, trông cậy vào việc cướp đi chuyện buôn bán. Hắn học là quang minh chính đại, ngươi dù có tức chết hắn thì cũng không có cách nào khác, vì chuyện đã như vậy rồi”.
“Trình ca, ngươi xem bọn họ có thể kiếm được tiền không?”.
“Có kiếm được tiền hay không thì phải phụ thuộc vào đầu óc và tay nghề tốt mới được, để xem bọn hắn đã chuẩn bị những gì, xem có làm tốt hay không đã. Cũng không phải là cái gì đưa đi qua là có thể bán được lấy tiền, dù sao cũng phải hợp khẩu vị của khách hàng nữa, phải có người mua ăn đầu, không dễ gì mà lòng người thay đổi, có thể hỗ lộn vài canh giờ. Ngươi nói bọn họ thu mua rất nhiều đậu phộng, ước chừng là đậu phộng da cá của chúng ta tám văn một bát vẫn bán khá chạy, mà những người đánh cá cược dế ở đó rất thích ăn, bí phương làm đậu phộng da cá hắn không biết làm, cho nên chúng có khả năng lớn là làm đậu phộng nấu trong nước muối và đậu phộng chiên. Đậu phộng da cá của chúng ta rất ngon, thắng ở điểm là nơi khác không có, đánh vào những vị khách thích ăn cái mới mẻ, nếu đậu phộng của họ có hương vị khá, mà lại bán rẻ hơn, ví du như năm văn một bát thì có lẽ là bán được, còn của chúng ta bị giảm đi chút nhiều. Váng đậu cay thì không cần lo lắng, còn đậu phộng chỉ sợ bán không tốt”.
Trình Gia Hưng nói rất bình tĩnh, nhưng Tiểu Thuận Nhi và Man Tử sắp tức giận đến chết rồi.
Hai người bọn họ cho rằng cùng học theo trào lưu, nếu học không được thì làm ảnh hưởng đến nhà mình thì sao?.
Nhưng nói đến cùng thì đó cũng là đậu phộng, đậu phộng chiên khẳng định sẽ có người mua nếu chúng bán rẻ hơn. Còn cái kia có thể bán kiếm tiền được hay không là một chuyện, và chắc chắn rằng nó sẽ làm cản trở việc buôn bán của mình. Sòng bạc bên kia có nhiều người như vậy, hắn mua đậu phộng chiên rồi, cần gì phải bỏ ra một khoản tiền khác ra để mua đậu phộng da cá nữa?.
Đó chính là đạo lí thiện cẩn như vậy, Trình Gia Hưng vạch trần nói rõ ra, hai người mới suy nghĩ cẩn thận lại, suy nghĩ hiểu xong thì hận không thể ném cái sọt xuống quay về đánh cho Lưu Tam Toàn một trận.
Vẫn là Trình Gia Hưng khuyên bảo hai người bình tĩnh: “Ngươi tức giận cái gì? Nếu đã thu mua đậu phộng bán thì nhường cho bọn họ đi, ta vốn dĩ cũng tính toán thay đồi đa dạng thức ăn, váng đậu cay thì trước tiên vẫn để đó không đổi, còn đậu phộng bán xong không làm nữa, Man Tử, ngươi bên kia cũng đừng đi mua nữa, ta sẽ cùng với Hạnh Nhi bàn bạc xem nên làm cái gì khác. Hai người nghe ta, mặc kệ cho ai đỏ mắt ghen tỵ đi học làm theo chúng ta thì cũng đừng đi gây sự, cũng đừng có tức giận, chờ xem bọn họ có thề làm ra cái gì, mà đầu lưỡi của khách hàng cũng không phải là dễ dỗ đâu, muốn cưới chuyện làm ăn buôn bán với ta, ta xem hắn có bao nhiêu năng lực!”.
“Nhưng chính là nương ta sợ tạm thời không mua được, nên không có việc gì đi tìm kiếm xung quanh, vì thế đậu phộng trong nhà ta còn mấy gánh nặng nữa”.
…………..
…………..
Trình Gia Hưng đầu tiên là nghẹn uất khó thở, sau đó lại nghĩ thấy nhà người ta để bụng quan tâm đến chuyện buôn bán như vậy, hận không thể mắng mình,” Đậu phộng chưa làm xử lý qua thì có thể cất được, từ ngày mai chúng ta bán nhiều váng đậu cay và bán ít đi đậu phộng. Thu dọn đồ đi, bảo người nhà ngươi đừng chuẩn bị cái này nữa, đi về kêu nương ngươi cũng đừng đi thu mua đậu phộng nữa “.
Man Tử ồ một tiếng rồi đồng ý.
Dù đã đồng ý nhưng hắn vẫn cảm thấy áy náy, trong lòng hắn cảm thấy có phải hay không không cần dùng mình nữa.
Trình Gia Hưng xách giỏ tiền đi cuối cùng, hắn nhìn không thấy biểu hiện của Man Tử, nhưng đại khái biết hắn là người như thế nào nên liền an ủi: “Đừng làm đến cùng rồi phạm sai lầm lớn, buôn bán không giống như trồng trọt, trồng trọt chỉ cần nhìn trời, nhưng buôn bán phải xem vào hướng gió của thị trường, mà cũng không thể dựa vào chỉ một cái mới mẻ, cần phải thường xuyên thay đổi đa dạng. Cứ nhìn thấy người khác kiếm ra tiền mà lao đầu chui vào cùng một chỗ thì chỉ có thua lỗ. Lúc đầu quyết định làm cái này ta đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, lần này chỉ là chuyện nhỏ, nếu không xử lý được thì còn làm cái lông gà gì”.
Man Tử lúc này mới cười hi hi: “Trước đây ta nhìn Trình ca với người khác không giống nhau, lúc ấy không nói ra nên lời không giống nhau là gì, gần đây ta đã bị thuyết phục, sáng tỏ ra rồi. Chờ việc mua bán này xong, về sau còn làm cái gì thiếu vốn thiếu người thì hãy kêu ta một tiếng, ta sẽ cùng làm với ngươi”.
“Còn có ta nữa, bà nội ta nói, mỗi ngày ta đi theo Trình ca học hỏi thì sau này trưởng thành sẽ có tiền đồ hơn”.
Việc tranh giành đoạt buôn bán hôm nay không có diễn ra, ước chừng là mới mua nguyên liệu đang thử khẩu vị, vì thế ngày hôm nay bọn Trình Gia Hưng kiếm tiền rất thoải mái. Trong lúc kiếm tiền, hắn còn phát hiện ra một vấn đề nữa, trước đây mấy con bạc này mua một hai bát đủ dùng trong ngày, nhưng hai ngày nay lại mua nhiều hơn, một lúc kêu mười bát tám văn, hỏi thăm mới biết được là ăn dư lại mang về cho người nhà nếm thử, nếm xong lại thấy ăn không đã nghiền nên kêu bọn họ mua thêm đưa về.
Còn nghe nói Trần gia mặt rỗ, nghe bảo có đồ ăn tươi mới nên tự chính mình bưng bát đến mua về ăn.
Đậu phộng da cá đối với các vị khách con bạc này lúc này sức ham muốn đã giảm đi, không còn giống như đợt đầu tranh nhau giành giật đoạt mua, nhưng lại hấp dẫn không ít khách mới tới đây. Trình Gia Hưng ước tính số đậu phộng thừa lại ở nhà Man Tử chưa qua xử lý, hẳn cũng có thể bán hết.
Dù vậy hắn cũng không muốn mạo hiểm, quyết định bán xong đổi sang món khác, vì thế hắn dặn những vị khách quen hãy nhanh chóng đặt mua để ăn đã cơn thèm, đậu phộng da cá sẽ không bán trong mấy ngày tới nữa, về sau sẽ có đồ ăn vặt mới.
“Váng đậu cay đâu? Cũng không bán nữa à?”.
“Vẫn là đến bán đi! Chỉ muốn ăn miếng này một cái, mua một bát mười văn có thể ăn cả ngày, thật tiện lợi “.
Mọi người quả nhiên là rất thích váng đậu cay, Trình Gia Hưng nhanh chóng trả lời rằng váng đậu cay vẫn được bán bình thường, thậm chí là cả đậu phộng da cá, nếu thực sự ăn không đủ thì mọi người có thể đến Đại Dung Thụ thôn nói với ta một tiếng, muốn ba năm tám cân đều có thể được.
Trình Gia Hưng vừa bán đồ ăn, vừa nói chuyện khoác loác về đồ ăn, bán xong liền trở về đếm tiền, không sai lệch lắm vẫn là số kia. Mấy ngày nay số lượng và chủng loại đều cố định, không dám nói rằng mỗi ngày đều giống nhau, nhưng số tiền kiếm được cũng chỉ kém trên dưới một trăm văn tiền. Hắn quen cửa quen nẻo đem tiền phân xong, chia cho mấy nơi, rồi bản thân đi qua sông bên kia đưa cho Hà Kiều Hạnh, hiện tại là lúc khảo nghiệm buôn bán, nên hắn muốn cùng Hạnh Nhi bàn bạc xem sau này sẽ làm cái gì để bán.
Trước đó Hà Kiều Hạnh nói hắn, nói hắn có rảnh thì bắt ốc, lươn chạc ngoài đồng, nhưng thật sự là hắn không có thời gian rảnh, làm buôn bán đồ ăn này vẫn là tuỳ tiện có thể mua được nguyên liệu sử dụng, bằng không sau này rất khó có được duy trì món đó.
Khi Trình Gia Hưng đi qua, Hà Kiều Hạnh đang chuẩn bị sẵn đậu phộng, và bóc vỏ đậu cho ngày mai. Khi nghe được Man Tử trong sân kêu một tiếng Trình ca, nàng liền biết Trình Gia Hưng tới, nhưng công việc trên tay không thể buông xuống, vì thế không đi ra ngoài xem, đợi một lát thì Trình Gia Hưng tiến vào phòng bếp.
“Bóc vỏ đậu phộng à, nàng nghỉ ngơi đi, ta làm cho”.
Trình xắn tay áo lên muốn giúp đỡ, nhưng Hà Kiều Hạnh không cho: “Đừng làm thêm phiền, ngươi nhìn lửa cho ta đi”.
“Gần đây mỗi ngày đều làm đồ ăn, củi dường như hết rất nhanh, ta xoay người sắp xếp hai người đi chặt lấy một ít”.
Hà Kiều Hạnh nghe xong bật cười, cúi đầu liếc nhìn hắn một cái rồi trêu chọc: “Buôn bán mới có mấy ngày, nhưng ngươi đã tiến bộ trưởng thành, cẩn thận hơn rồi nha”.
” Dám chê cười chồng của nàng à?”.
Trình Gia Hưng duỗi tay ta ra muốn cào nàng, nhưng Hà Kiều Hạnh tránh sang một bên được, kêu hắn đừng lộ xộn, đang làm đồ ăn đấy.
“Lúc Man Từ tới đây có nói với ta, trong thôn các ngươi có người thu mua đậu phộng, tính toán muốn học theo việc buôn bán của ngươi?”.
Trình Gia Hưng không thèm để ý, thở dài một tiếng: “Kiếm được nhiều tiền, ai mà không đỏ mắt ghen tỵ chứ? Hạnh Nhi, nàng ở đây cuộc sống có an ổn không? Có ai nói cái gì không?”.
“Nói thật sao?”.
Bốn chữ này đã nói lên hết thảy, không cần phải nói, nhất định là có người nói. Trong lòng Trình Gia Hưng khẩn trương một chút, nhưng hắn không biểu lộ ra cái gì, nhìn rất bình tĩnh, giống như thuận miệng hỏi: “Cha ta…….ý ta là cha vợ, ông ấy có phản ứng gì không?”.
Trình Gia Hưng có thể đoán được người khác nói những gì, cũng có cả những lời nói không tốt, nhưng hắn không thèm quan tâm đến họ, hắn chỉ muốn biết Hà gia có dao động, suy nghĩ không thôi.
Hà Kiều Hạnh nhớ lại một lúc, rồi đem nguyên văn lời cha Hà nói ra.
“Cha ta có chút tiếc nuối, tự giễu nói bản thân mình không có mệnh làm giàu, lúc đầu có người đề nghị ông làm buôn bán thức ăn, nói là dựa vào tay nghề này của ta là có thể bán được rất tốt, cha ta tìm rất nhiều lý do để nói không, nói là không đủ người làm, việc nhiều quá lo liệu không hết, không muốn chuyển ra bên ngoài, có ruộng đất để trồng lương thực ăn cơm là đủ rồi, không cầu phú quý giàu sang…….Ông gần đây mới nói thật, những lời đó có một nửa là nói ra để thuyết phục bản thân. Không muốn dọn ra là sự thật, sợ không đủ người, không đủ sức để làm cũng là sự thật, mấu chốt là trong lòng ông mặc cảm không tự tin, không tự tin có thể vượt qua được mọi khó khăn, vì thế nên không dám xông pha ra ngoài làm thử, sợ sẽ làm không tốt. Chúng ta ở nông thôn có rất nhiều người, dù sao tổ tiên từ bao đời nay đều là nông dân, nếu nói đến trồng trọt hoa màu thì còn tự tin vì có kinh nghiệm, chứ nói đến làm ăn buôn bán thì vẫn có chút đáng sợ vì bắt đầu bằng con số không”.
“Cha ta nói về điểm này là ông không có tiền đồ, không có bản lĩnh kiếm được nhiều tiền. Ngươi có thể làm được rực rỡ phát triển như vậy là rất tốt con rể cũng là nửa con trai, mình đối xử với hắn tốt, hắn có tiền cũng có thể mua cho mình được bình rượu “.
“Nương ta nói cũng rất tốt, ngươi có đầu óc thông minh, linh hoạt, về sau có chuyện gì là có thể cùng ngươi thương lượng, tương lai ngươi có tiền đồ rất lớn, nếu vạn nhất gặp khó khăn cũng có thể tìm ngươi giúp đỡ. Nàng còn trông cậy Đông Tử học hỏi ngươi, nói rằng nếu về sau có cơ hội thì hãy mang hắn đi cùng nhìn”.
Động tác trên tay của Hà Kiều Hạnh di chuyển rất nhanh, mà bên miệng nàng nói cũng không chậm, thấp thoáng cái đã đem hết lời nói của nhà mình kể ra cho Trình Gia Hưng biết. Trình Gia Hưng nghe xong nhẹ nhàng thở ra, lấy tay vỗ vỗ ngực nói không thành vấn đề gì, về sau làm cái gì nhất định sẽ mang cậu em vợ đi theo.
“Ta nhìn thấy Đông Tử rất thông minh, về sau là người có tài đấy”.
“Ngươi cũng đừng khen vội, ta chỉ sợ hắn chưa học được khả năng kiếm tiền của ngươi, mà đã học được những thủ đoạn tránh thoát công việc trong cuộc sống của ngươi ấy”.
“……….”
Trình Gia Hưng xấu hổ cười rồi nhanh chóng chuyển sang nói chuyện khác: “Nói chuyện mua bán đi, ta thấy đậu phộng bán chắc không được nữa, nàng xem có ý tưởng gì khác không?”.
“Đậu phộng da có vẫn có thể làm ra mùi vị khác nữa, nhưng nghe ngươi nói lúc này sẽ có nhiều người làm theo bán đậu phộng, cho nên làm cũng có lợi nhuận, nhưng mà sẽ ít hơn, bán xong mấy phần đã chuẩn bị rồi làm cái khác cũng được. Ta cũng nghĩ đến rồi, chỉ là tiền vốn so với đậu phộng cao hơn, nếu ngươi cảm thấy có hứng thú, ta sẽ nói ra phối những nguyên liệu gì, mua về ta làm thí nghiệm cho ngươi nếm thử”.
Lời Hà Kiều Hạnh nói, Trình Gia Hưng có thể không hứng thú sao?.
Hắn bảo cô vợ nhỏ cứ nói ra, tiền vốn ít nhiều không lo, nếu giá cao thì sẽ bán với giá cai, chỉ cần là đồ tốt, nếu có khó khăn gì thì sẽ nghĩ lại cách để khắc phục là được.
Hà Kiều Hạnh cũng nhìn ra Trình Gia Hưng là người làm ăn, trời sinh là người có năng khiếu làm ăn buôn bán, người khác muốn làm thì phải cân đo đong đếm kỹ càng mới dám quyết định, còn hắn hơn là ở chỗ dám quyết đoán luôn, cảm thấy có thời cơ là bắt đầu xuống tay, không để lằng nhằng kéo dài. Trong lòng nghĩ như vậy, nên Hà Kiều Hạnh đem đồ vật muốn nói ra cho hắn, lần này gia vị còn nhiều, phức tạp hơn lần trước, Trình Gia Hưng không dám chắc Chu Tiểu Thuận có thể nhớ rõ mọi thứ, nên tự mình tranh thủ thời gian đi trấn một chuyến.
Ngày hôm sau, khi trời âm u vào giữa trưa như muốn mưa, nên sòng bạc cá cược dế đóng cửa sớm. Nhóm các con bạc rõ ràng là không đủ nghiện, nhưng cũng phải miễn cưỡng đi ra về, trước kho ra về còn có rất nhiều người mua váng đậu cay, bọn họ nghĩ trời muốn mưa, người cũng không có cách nào khác, nên trở về nhấm rượu với váng đậu cay cũng tốt.
Cơn mưa bất chợt trút xuống cũng không hoàn toàn phá hỏng công việc buôn bán của hắn, váng đậu cay hắn bán sạch sẽ, còn đậu phộng thừa lại mấy cân, nghĩ lại cũng không hết mấy tiền vốn nên ba người không quá để ý, vì thế vội vàng trỏ về để chia tiền và đem phần thừa cho mình ăn.
Bọn họ trông có vẻ như không có bộ dáng đau buồn gì, nhưng hai nhà khác thì lại không thế.
Hôm trước khai trương liền thấy trời có thay đổi, mưa không quá lớn, nhưng nhìn vẫn sốt ruột, cảm thấy đây không phải là điềm lành. Lại nói nói nhà Lưu gia, họ thực sự làm đậu phộng chiên dầu, là do người vợ khéo tay nhất trong gia đình làm ra, bỏ ra rất nhiều tâm tư nhưng lại bán không được tốt. Rõ ràng là đến sớm hơn Trình Gia Hưng, mà đến giữa trưa mới bán được nửa sọt, bán với năm văn tiền một bát, giá thấp hơn rất nhiều.
Người Lưu gia không hiểu, hỏi các vị khách mua đậu phộng hương vị có được không?.
Các vị khách con bạc cũng không nói không được, đều nói không sao, rất thơm.
Vậy thì vì sao bán không hết?.
Là bởi vì đồ ăn nhà mình không phải là thứ mới mẻ sao?.
Người nhà Lưu gia thừa dịp mưa chưa tới vội vã chạy nhanh trở về, trở về để tính toán, vẫn kiếm lời được một ít, nhưng không nhiều lắm. Nhìn dư lại nửa sọt kia, nghĩ rằng nếu có thể bán hết thì có phải kiếm được nhiều tiền không? Nghĩ như vậy, bọn họ chỉ nói do hôm nay trời mưa, chuẩn bị lên tinh thần, hớn hở đợi trời quang mây tạnh rồi mang đi ra ngoài bán, ăn, chính mình không thể ăn được.
Trong khi nhà Lưu gia đang nghĩ cách quyết định thì Trình Gia Hưng cùng Man Tử, Tiểu Thuận Nhi chia tiền, chia đậu phộng, phân chia xong thì trời quả nhiên đổ mưa xuống, từ trước đến này trơi mưa thì hắn liền thoải mái đi ngủ. Nhưng hôm nay thì không được, Trình Gia Hưng nói với nương hắn một tiếng rồi vào nhà lấy áo tơi, mũ rơm, cầm theo tiền đi lên trấn.
Trong lúc buôn bán không được, hắn vội vàng đi mua nguyên liệu mà Hà Kiều Hạnh chỉ định muốn trở về, để nhìn xem nàng rốt cuộc làm ra món ăn nào mới mẻ.
Mấy ngày nay bọn họ đang do dự thì việc buôn bán của Trình Gia Hưng ngày càng phát triển rực rỡ, Hoàng thị gọi chồng mình là Trình Lai Hỉ đi lên trấn, cầm tiền đồng đổi lấy mấy lượng bạc.
“Lúc trước còn sợ Hà gia của hồi môn nhiều quá, chúng ta phải tặng đại lễ lại, lo lắng vợ lão đại và vợ lão nhị sẽ không vui. Bây giờ thì xem đi, lấy tám, mười lượng thì sao? Tiền là lão tam lấy trở về, đưa cho hắn lấy tiền cưới vợ thì không có gì không đúng cả, chính là nên cân nhắc đưa bao nhiêu tiền đây. Hà gia cô nương có năng lực như vậy, lão tam làm buôn bán nhỏ nàng đã ra tay hỗ trợ kiếm tiền được rất nhiều, mà ngược lại nếu ta đưa ít thì có vẻ Trình gia chúng ta không hiểu đạo lý”.
Hoàng thị nghĩ, Hà Kiều Hạnh đúng là bảo bối, đối xử với Gia Hưng cũng thật lòng quan tâm, vì thế cần phải trận trọng một chút.
Trình Lai Hỉ biết ý tứ của nàng, uống cạn ly trà thô rồi nói để nhìn xem lại đã, lão tam lúc này đưa nhiều tiền hơn lúc bọn họ đưa lễ nạp thái thì thông gia bên kia sẽ suy nghĩ như thế nào. Hai vợ chồng thống nhất ý kiến với nhau, nên không nói chuyện nhiều nữa, Hoàng thị đem bạc cất xong xoay người đi vào phòng bếp, xem con dâu thứ hai đang làm cái gì để ăn.
Mấy ngày nay, Lưu thị càng ngày càng bực mình tức giận, cố tình là trong nhà nàng không có đồng minh, nên ý kiến đề nghĩ của nàng bị bác bỏ từ chối, mà cũng không có ai để ý tới.
Lưu thị muốn mượn sức Chu thị, để đệ muội giúp đỡ nàng, nhưng Chu thị lại không dám, vì bản thân không có chỗ dựa vào.
Kết quả là Trình gia rơi vào bầu không khí rất kỳ lạ, nhìn như yên tĩnh chưa có ầm ĩ gì, nhưng cẩn thận quan sát thì lại thấy có chút khác biệt. Mục đích của Lưu thị không đạt được, nên thái độ đối với Trình Gia Hưng bát quái không tốt, nói chuyện luôn có chút tức giận, xỉa xói. Trình Gia Phú bị kẹp ở giữa cũng không khá hơn là bao, khuyên nàng thì nàng không chịu nghe, lên trên giường năm thì nói không thoải mái, ngươi nói lại nàng thì nàng lại ai da giận dỗi kêu mấy ngày liền. Hắn khuyên bảo bà vợ mang thai thì có thể làm gì được? Chỉ có thể lén lút đi nhận lỗi với huynh đệ, để cho hắn không phải suy nghĩ, so đo.
Trình Gia Hưng mới không có thời gian để lo lắng so đo về điều đó, hai ngày qua, sự nghiệp vừa mới bắt đầu đi lên của hắn có đâu hiệu thụt lùi nho nhỏ, nghe nói rằng trong thôn cũng có hai nhà khác đi thu mua đậu phộng, ước chừng là bọn họ đỏ mắt ghen tỵ nên nghĩ muốn đi theo buôn bán đồ ăn kiếm tiền.
Thông tin là Tiểu Thuận Nhi đến nói cho hắn biết, còn nói rằng một trong hai nhà đó chính là nhà mẹ đẻ Lưu thị đại tẩu của hắn.
“Là bà nội ra nói, Lưu Tam Toàn mua một đống lớn đậu phộng, còn tăng giá lên nữa, hắn làm như thế này có phải là cố ý muốn cạnh tranh với chúng ta không?”. Chu Tiểu Thuận là một lưu manh trong thôn, trước đó hắn cũng không phải là người đàng hoàng, nghĩ đến việc mua bán bị người khác cướp đi hắn liền thấy không thoải mái, cho nên hắn mới hỏi Trình Gia Hưng là có muốn tìm một vài người đu hù dạo Lưu Tam Toàn không.
Trình Gia Hưng còn chưa lên tiếng, Man Tử đã cười lạnh một tiếng: “Công việc buôn bán dễ dàng như vậy sao? Tay nghề làm ra không tốt, ta xem hắn có mất thiệt hại nó không”.
Chu Tiểu Thuận đi phía trước cõng váng đậu cay trên lưng, nghe được lời này liền dừng một chút, quay đầu lại nói: “Ta cũng cảm thấy việc buôn bán này hắn đoạt đi không được, nhưng gặp gỡ loại người này liền thấy không thoải mái trong người, không nói ra ngoài thì lòng ta sẽ nghẹn mất”.
Nhì thây hai người họ nói chuyện tỏ ra tức giận như vậy mà Trình Gia Hưng lại mỉm cười.
“Trình ca cười gì vậy”.
Trình Gia Hưng bảo Chu Tiểu Thuận tiếp tục đi, đừng làm hỏng việc, chờ Chu Tiểu Thuận di chuyển lại một lần nữa đến gần, hắn mới giải thích nghi ngờ của bọn họ: “Loại tình huống này ta đã sớm nghĩ tới rồi, kiếm được nhiều tiền chắc chắn sẽ có người đỏ mắt ghen tỵ vì thế, hoặc là đoạt chuyện buôn bán của người ta hay là phá hoại chuyện làm ăn, hai ý này chọn một cái đi. Chúng ta là những tên vô lại, lông bông ở trong thôn, người khác không dám đến phá hoại, nên chỉ có cách học làm theo, trông cậy vào việc cướp đi chuyện buôn bán. Hắn học là quang minh chính đại, ngươi dù có tức chết hắn thì cũng không có cách nào khác, vì chuyện đã như vậy rồi”.
“Trình ca, ngươi xem bọn họ có thể kiếm được tiền không?”.
“Có kiếm được tiền hay không thì phải phụ thuộc vào đầu óc và tay nghề tốt mới được, để xem bọn hắn đã chuẩn bị những gì, xem có làm tốt hay không đã. Cũng không phải là cái gì đưa đi qua là có thể bán được lấy tiền, dù sao cũng phải hợp khẩu vị của khách hàng nữa, phải có người mua ăn đầu, không dễ gì mà lòng người thay đổi, có thể hỗ lộn vài canh giờ. Ngươi nói bọn họ thu mua rất nhiều đậu phộng, ước chừng là đậu phộng da cá của chúng ta tám văn một bát vẫn bán khá chạy, mà những người đánh cá cược dế ở đó rất thích ăn, bí phương làm đậu phộng da cá hắn không biết làm, cho nên chúng có khả năng lớn là làm đậu phộng nấu trong nước muối và đậu phộng chiên. Đậu phộng da cá của chúng ta rất ngon, thắng ở điểm là nơi khác không có, đánh vào những vị khách thích ăn cái mới mẻ, nếu đậu phộng của họ có hương vị khá, mà lại bán rẻ hơn, ví du như năm văn một bát thì có lẽ là bán được, còn của chúng ta bị giảm đi chút nhiều. Váng đậu cay thì không cần lo lắng, còn đậu phộng chỉ sợ bán không tốt”.
Trình Gia Hưng nói rất bình tĩnh, nhưng Tiểu Thuận Nhi và Man Tử sắp tức giận đến chết rồi.
Hai người bọn họ cho rằng cùng học theo trào lưu, nếu học không được thì làm ảnh hưởng đến nhà mình thì sao?.
Nhưng nói đến cùng thì đó cũng là đậu phộng, đậu phộng chiên khẳng định sẽ có người mua nếu chúng bán rẻ hơn. Còn cái kia có thể bán kiếm tiền được hay không là một chuyện, và chắc chắn rằng nó sẽ làm cản trở việc buôn bán của mình. Sòng bạc bên kia có nhiều người như vậy, hắn mua đậu phộng chiên rồi, cần gì phải bỏ ra một khoản tiền khác ra để mua đậu phộng da cá nữa?.
Đó chính là đạo lí thiện cẩn như vậy, Trình Gia Hưng vạch trần nói rõ ra, hai người mới suy nghĩ cẩn thận lại, suy nghĩ hiểu xong thì hận không thể ném cái sọt xuống quay về đánh cho Lưu Tam Toàn một trận.
Vẫn là Trình Gia Hưng khuyên bảo hai người bình tĩnh: “Ngươi tức giận cái gì? Nếu đã thu mua đậu phộng bán thì nhường cho bọn họ đi, ta vốn dĩ cũng tính toán thay đồi đa dạng thức ăn, váng đậu cay thì trước tiên vẫn để đó không đổi, còn đậu phộng bán xong không làm nữa, Man Tử, ngươi bên kia cũng đừng đi mua nữa, ta sẽ cùng với Hạnh Nhi bàn bạc xem nên làm cái gì khác. Hai người nghe ta, mặc kệ cho ai đỏ mắt ghen tỵ đi học làm theo chúng ta thì cũng đừng đi gây sự, cũng đừng có tức giận, chờ xem bọn họ có thề làm ra cái gì, mà đầu lưỡi của khách hàng cũng không phải là dễ dỗ đâu, muốn cưới chuyện làm ăn buôn bán với ta, ta xem hắn có bao nhiêu năng lực!”.
“Nhưng chính là nương ta sợ tạm thời không mua được, nên không có việc gì đi tìm kiếm xung quanh, vì thế đậu phộng trong nhà ta còn mấy gánh nặng nữa”.
…………..
…………..
Trình Gia Hưng đầu tiên là nghẹn uất khó thở, sau đó lại nghĩ thấy nhà người ta để bụng quan tâm đến chuyện buôn bán như vậy, hận không thể mắng mình,” Đậu phộng chưa làm xử lý qua thì có thể cất được, từ ngày mai chúng ta bán nhiều váng đậu cay và bán ít đi đậu phộng. Thu dọn đồ đi, bảo người nhà ngươi đừng chuẩn bị cái này nữa, đi về kêu nương ngươi cũng đừng đi thu mua đậu phộng nữa “.
Man Tử ồ một tiếng rồi đồng ý.
Dù đã đồng ý nhưng hắn vẫn cảm thấy áy náy, trong lòng hắn cảm thấy có phải hay không không cần dùng mình nữa.
Trình Gia Hưng xách giỏ tiền đi cuối cùng, hắn nhìn không thấy biểu hiện của Man Tử, nhưng đại khái biết hắn là người như thế nào nên liền an ủi: “Đừng làm đến cùng rồi phạm sai lầm lớn, buôn bán không giống như trồng trọt, trồng trọt chỉ cần nhìn trời, nhưng buôn bán phải xem vào hướng gió của thị trường, mà cũng không thể dựa vào chỉ một cái mới mẻ, cần phải thường xuyên thay đổi đa dạng. Cứ nhìn thấy người khác kiếm ra tiền mà lao đầu chui vào cùng một chỗ thì chỉ có thua lỗ. Lúc đầu quyết định làm cái này ta đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, lần này chỉ là chuyện nhỏ, nếu không xử lý được thì còn làm cái lông gà gì”.
Man Tử lúc này mới cười hi hi: “Trước đây ta nhìn Trình ca với người khác không giống nhau, lúc ấy không nói ra nên lời không giống nhau là gì, gần đây ta đã bị thuyết phục, sáng tỏ ra rồi. Chờ việc mua bán này xong, về sau còn làm cái gì thiếu vốn thiếu người thì hãy kêu ta một tiếng, ta sẽ cùng làm với ngươi”.
“Còn có ta nữa, bà nội ta nói, mỗi ngày ta đi theo Trình ca học hỏi thì sau này trưởng thành sẽ có tiền đồ hơn”.
Việc tranh giành đoạt buôn bán hôm nay không có diễn ra, ước chừng là mới mua nguyên liệu đang thử khẩu vị, vì thế ngày hôm nay bọn Trình Gia Hưng kiếm tiền rất thoải mái. Trong lúc kiếm tiền, hắn còn phát hiện ra một vấn đề nữa, trước đây mấy con bạc này mua một hai bát đủ dùng trong ngày, nhưng hai ngày nay lại mua nhiều hơn, một lúc kêu mười bát tám văn, hỏi thăm mới biết được là ăn dư lại mang về cho người nhà nếm thử, nếm xong lại thấy ăn không đã nghiền nên kêu bọn họ mua thêm đưa về.
Còn nghe nói Trần gia mặt rỗ, nghe bảo có đồ ăn tươi mới nên tự chính mình bưng bát đến mua về ăn.
Đậu phộng da cá đối với các vị khách con bạc này lúc này sức ham muốn đã giảm đi, không còn giống như đợt đầu tranh nhau giành giật đoạt mua, nhưng lại hấp dẫn không ít khách mới tới đây. Trình Gia Hưng ước tính số đậu phộng thừa lại ở nhà Man Tử chưa qua xử lý, hẳn cũng có thể bán hết.
Dù vậy hắn cũng không muốn mạo hiểm, quyết định bán xong đổi sang món khác, vì thế hắn dặn những vị khách quen hãy nhanh chóng đặt mua để ăn đã cơn thèm, đậu phộng da cá sẽ không bán trong mấy ngày tới nữa, về sau sẽ có đồ ăn vặt mới.
“Váng đậu cay đâu? Cũng không bán nữa à?”.
“Vẫn là đến bán đi! Chỉ muốn ăn miếng này một cái, mua một bát mười văn có thể ăn cả ngày, thật tiện lợi “.
Mọi người quả nhiên là rất thích váng đậu cay, Trình Gia Hưng nhanh chóng trả lời rằng váng đậu cay vẫn được bán bình thường, thậm chí là cả đậu phộng da cá, nếu thực sự ăn không đủ thì mọi người có thể đến Đại Dung Thụ thôn nói với ta một tiếng, muốn ba năm tám cân đều có thể được.
Trình Gia Hưng vừa bán đồ ăn, vừa nói chuyện khoác loác về đồ ăn, bán xong liền trở về đếm tiền, không sai lệch lắm vẫn là số kia. Mấy ngày nay số lượng và chủng loại đều cố định, không dám nói rằng mỗi ngày đều giống nhau, nhưng số tiền kiếm được cũng chỉ kém trên dưới một trăm văn tiền. Hắn quen cửa quen nẻo đem tiền phân xong, chia cho mấy nơi, rồi bản thân đi qua sông bên kia đưa cho Hà Kiều Hạnh, hiện tại là lúc khảo nghiệm buôn bán, nên hắn muốn cùng Hạnh Nhi bàn bạc xem sau này sẽ làm cái gì để bán.
Trước đó Hà Kiều Hạnh nói hắn, nói hắn có rảnh thì bắt ốc, lươn chạc ngoài đồng, nhưng thật sự là hắn không có thời gian rảnh, làm buôn bán đồ ăn này vẫn là tuỳ tiện có thể mua được nguyên liệu sử dụng, bằng không sau này rất khó có được duy trì món đó.
Khi Trình Gia Hưng đi qua, Hà Kiều Hạnh đang chuẩn bị sẵn đậu phộng, và bóc vỏ đậu cho ngày mai. Khi nghe được Man Tử trong sân kêu một tiếng Trình ca, nàng liền biết Trình Gia Hưng tới, nhưng công việc trên tay không thể buông xuống, vì thế không đi ra ngoài xem, đợi một lát thì Trình Gia Hưng tiến vào phòng bếp.
“Bóc vỏ đậu phộng à, nàng nghỉ ngơi đi, ta làm cho”.
Trình xắn tay áo lên muốn giúp đỡ, nhưng Hà Kiều Hạnh không cho: “Đừng làm thêm phiền, ngươi nhìn lửa cho ta đi”.
“Gần đây mỗi ngày đều làm đồ ăn, củi dường như hết rất nhanh, ta xoay người sắp xếp hai người đi chặt lấy một ít”.
Hà Kiều Hạnh nghe xong bật cười, cúi đầu liếc nhìn hắn một cái rồi trêu chọc: “Buôn bán mới có mấy ngày, nhưng ngươi đã tiến bộ trưởng thành, cẩn thận hơn rồi nha”.
” Dám chê cười chồng của nàng à?”.
Trình Gia Hưng duỗi tay ta ra muốn cào nàng, nhưng Hà Kiều Hạnh tránh sang một bên được, kêu hắn đừng lộ xộn, đang làm đồ ăn đấy.
“Lúc Man Từ tới đây có nói với ta, trong thôn các ngươi có người thu mua đậu phộng, tính toán muốn học theo việc buôn bán của ngươi?”.
Trình Gia Hưng không thèm để ý, thở dài một tiếng: “Kiếm được nhiều tiền, ai mà không đỏ mắt ghen tỵ chứ? Hạnh Nhi, nàng ở đây cuộc sống có an ổn không? Có ai nói cái gì không?”.
“Nói thật sao?”.
Bốn chữ này đã nói lên hết thảy, không cần phải nói, nhất định là có người nói. Trong lòng Trình Gia Hưng khẩn trương một chút, nhưng hắn không biểu lộ ra cái gì, nhìn rất bình tĩnh, giống như thuận miệng hỏi: “Cha ta…….ý ta là cha vợ, ông ấy có phản ứng gì không?”.
Trình Gia Hưng có thể đoán được người khác nói những gì, cũng có cả những lời nói không tốt, nhưng hắn không thèm quan tâm đến họ, hắn chỉ muốn biết Hà gia có dao động, suy nghĩ không thôi.
Hà Kiều Hạnh nhớ lại một lúc, rồi đem nguyên văn lời cha Hà nói ra.
“Cha ta có chút tiếc nuối, tự giễu nói bản thân mình không có mệnh làm giàu, lúc đầu có người đề nghị ông làm buôn bán thức ăn, nói là dựa vào tay nghề này của ta là có thể bán được rất tốt, cha ta tìm rất nhiều lý do để nói không, nói là không đủ người làm, việc nhiều quá lo liệu không hết, không muốn chuyển ra bên ngoài, có ruộng đất để trồng lương thực ăn cơm là đủ rồi, không cầu phú quý giàu sang…….Ông gần đây mới nói thật, những lời đó có một nửa là nói ra để thuyết phục bản thân. Không muốn dọn ra là sự thật, sợ không đủ người, không đủ sức để làm cũng là sự thật, mấu chốt là trong lòng ông mặc cảm không tự tin, không tự tin có thể vượt qua được mọi khó khăn, vì thế nên không dám xông pha ra ngoài làm thử, sợ sẽ làm không tốt. Chúng ta ở nông thôn có rất nhiều người, dù sao tổ tiên từ bao đời nay đều là nông dân, nếu nói đến trồng trọt hoa màu thì còn tự tin vì có kinh nghiệm, chứ nói đến làm ăn buôn bán thì vẫn có chút đáng sợ vì bắt đầu bằng con số không”.
“Cha ta nói về điểm này là ông không có tiền đồ, không có bản lĩnh kiếm được nhiều tiền. Ngươi có thể làm được rực rỡ phát triển như vậy là rất tốt con rể cũng là nửa con trai, mình đối xử với hắn tốt, hắn có tiền cũng có thể mua cho mình được bình rượu “.
“Nương ta nói cũng rất tốt, ngươi có đầu óc thông minh, linh hoạt, về sau có chuyện gì là có thể cùng ngươi thương lượng, tương lai ngươi có tiền đồ rất lớn, nếu vạn nhất gặp khó khăn cũng có thể tìm ngươi giúp đỡ. Nàng còn trông cậy Đông Tử học hỏi ngươi, nói rằng nếu về sau có cơ hội thì hãy mang hắn đi cùng nhìn”.
Động tác trên tay của Hà Kiều Hạnh di chuyển rất nhanh, mà bên miệng nàng nói cũng không chậm, thấp thoáng cái đã đem hết lời nói của nhà mình kể ra cho Trình Gia Hưng biết. Trình Gia Hưng nghe xong nhẹ nhàng thở ra, lấy tay vỗ vỗ ngực nói không thành vấn đề gì, về sau làm cái gì nhất định sẽ mang cậu em vợ đi theo.
“Ta nhìn thấy Đông Tử rất thông minh, về sau là người có tài đấy”.
“Ngươi cũng đừng khen vội, ta chỉ sợ hắn chưa học được khả năng kiếm tiền của ngươi, mà đã học được những thủ đoạn tránh thoát công việc trong cuộc sống của ngươi ấy”.
“……….”
Trình Gia Hưng xấu hổ cười rồi nhanh chóng chuyển sang nói chuyện khác: “Nói chuyện mua bán đi, ta thấy đậu phộng bán chắc không được nữa, nàng xem có ý tưởng gì khác không?”.
“Đậu phộng da có vẫn có thể làm ra mùi vị khác nữa, nhưng nghe ngươi nói lúc này sẽ có nhiều người làm theo bán đậu phộng, cho nên làm cũng có lợi nhuận, nhưng mà sẽ ít hơn, bán xong mấy phần đã chuẩn bị rồi làm cái khác cũng được. Ta cũng nghĩ đến rồi, chỉ là tiền vốn so với đậu phộng cao hơn, nếu ngươi cảm thấy có hứng thú, ta sẽ nói ra phối những nguyên liệu gì, mua về ta làm thí nghiệm cho ngươi nếm thử”.
Lời Hà Kiều Hạnh nói, Trình Gia Hưng có thể không hứng thú sao?.
Hắn bảo cô vợ nhỏ cứ nói ra, tiền vốn ít nhiều không lo, nếu giá cao thì sẽ bán với giá cai, chỉ cần là đồ tốt, nếu có khó khăn gì thì sẽ nghĩ lại cách để khắc phục là được.
Hà Kiều Hạnh cũng nhìn ra Trình Gia Hưng là người làm ăn, trời sinh là người có năng khiếu làm ăn buôn bán, người khác muốn làm thì phải cân đo đong đếm kỹ càng mới dám quyết định, còn hắn hơn là ở chỗ dám quyết đoán luôn, cảm thấy có thời cơ là bắt đầu xuống tay, không để lằng nhằng kéo dài. Trong lòng nghĩ như vậy, nên Hà Kiều Hạnh đem đồ vật muốn nói ra cho hắn, lần này gia vị còn nhiều, phức tạp hơn lần trước, Trình Gia Hưng không dám chắc Chu Tiểu Thuận có thể nhớ rõ mọi thứ, nên tự mình tranh thủ thời gian đi trấn một chuyến.
Ngày hôm sau, khi trời âm u vào giữa trưa như muốn mưa, nên sòng bạc cá cược dế đóng cửa sớm. Nhóm các con bạc rõ ràng là không đủ nghiện, nhưng cũng phải miễn cưỡng đi ra về, trước kho ra về còn có rất nhiều người mua váng đậu cay, bọn họ nghĩ trời muốn mưa, người cũng không có cách nào khác, nên trở về nhấm rượu với váng đậu cay cũng tốt.
Cơn mưa bất chợt trút xuống cũng không hoàn toàn phá hỏng công việc buôn bán của hắn, váng đậu cay hắn bán sạch sẽ, còn đậu phộng thừa lại mấy cân, nghĩ lại cũng không hết mấy tiền vốn nên ba người không quá để ý, vì thế vội vàng trỏ về để chia tiền và đem phần thừa cho mình ăn.
Bọn họ trông có vẻ như không có bộ dáng đau buồn gì, nhưng hai nhà khác thì lại không thế.
Hôm trước khai trương liền thấy trời có thay đổi, mưa không quá lớn, nhưng nhìn vẫn sốt ruột, cảm thấy đây không phải là điềm lành. Lại nói nói nhà Lưu gia, họ thực sự làm đậu phộng chiên dầu, là do người vợ khéo tay nhất trong gia đình làm ra, bỏ ra rất nhiều tâm tư nhưng lại bán không được tốt. Rõ ràng là đến sớm hơn Trình Gia Hưng, mà đến giữa trưa mới bán được nửa sọt, bán với năm văn tiền một bát, giá thấp hơn rất nhiều.
Người Lưu gia không hiểu, hỏi các vị khách mua đậu phộng hương vị có được không?.
Các vị khách con bạc cũng không nói không được, đều nói không sao, rất thơm.
Vậy thì vì sao bán không hết?.
Là bởi vì đồ ăn nhà mình không phải là thứ mới mẻ sao?.
Người nhà Lưu gia thừa dịp mưa chưa tới vội vã chạy nhanh trở về, trở về để tính toán, vẫn kiếm lời được một ít, nhưng không nhiều lắm. Nhìn dư lại nửa sọt kia, nghĩ rằng nếu có thể bán hết thì có phải kiếm được nhiều tiền không? Nghĩ như vậy, bọn họ chỉ nói do hôm nay trời mưa, chuẩn bị lên tinh thần, hớn hở đợi trời quang mây tạnh rồi mang đi ra ngoài bán, ăn, chính mình không thể ăn được.
Trong khi nhà Lưu gia đang nghĩ cách quyết định thì Trình Gia Hưng cùng Man Tử, Tiểu Thuận Nhi chia tiền, chia đậu phộng, phân chia xong thì trời quả nhiên đổ mưa xuống, từ trước đến này trơi mưa thì hắn liền thoải mái đi ngủ. Nhưng hôm nay thì không được, Trình Gia Hưng nói với nương hắn một tiếng rồi vào nhà lấy áo tơi, mũ rơm, cầm theo tiền đi lên trấn.
Trong lúc buôn bán không được, hắn vội vàng đi mua nguyên liệu mà Hà Kiều Hạnh chỉ định muốn trở về, để nhìn xem nàng rốt cuộc làm ra món ăn nào mới mẻ.
/46
|