Để làm món thịt heo xé sợi hương cay, trước tiên cần phải đem thịt nạc nấu kỹ trong nước, nấu cho đến lúc có thể lấy dao phay đè vào một phát là miếng thịt nạc tách nở sợi ra.
Thịt luộc lúc này chỉ luộc trong nước trắng thuần tuý không mùi vị nên không hấp dẫn cơn thèm của con người.
Chờ đến khi thịt nạc nấu chín, thì vớt ra khỏi nồi, đặt trên thớt đập nát tung ra. Hà Kiều Hạnh lấy chảo sắt đổ dầu vào, sau đó bỏ hoa hồi trước rồi mới cho thịt vào, nàng lấy một đôi đũa dài đảo đều thịt trong chảo cho đến lúc thịt chuyển màu rồi hạ nhỏ lửa, cho gia vị vào xào.
Ngoài việc nêm gia vị cho món thịt heo xé cay này, thì còn phải chú ý cẩn thận xem nhiệt độ nóng của lửa và sự kiên nhẫn đảo đều xào thịt. Thịt heo xé nhỏ phải nóng đều, không nên cho tất cả các nguyên liệu vào cùng một lúc, mà phải làm theo trình tự, ví dụ như tương ớt bỏ trước, mè trắng bỏ vào cuối cùng……Món này so với đậu phộng da cá còn phức tạp hơn, ở giữu có quá nhiều công đoạn. Chờ đến lúc Hà Kiều Hạnh nói được rồi, bảo Trình Gia Hưng tắt lửa bếp, đem thịt trong chảo sắt ra: “Món này ta gọi là thịt heo xé cay, có thể ăn nóng hoặc nguội đều rất ngon, ngươi nếm thử xem đi”.
Thấy hắn vẫn đang cầm que củi lửa, cho nên Hà Kiều Hạnh cầm đũa gắp một miếng đi qua, Trình Gia Hưng chạy nhanh đến há miệng, thịt heo vừa vào miệng, cái mùi vị kia khỏi phải nói nữa.
Trình Gia Hưng chỉ cảm thấy một đống tiền lớn đang vẫy tay gọi hắn, một ngụm thịt này thực sự làm hắn rất xúc động.
Vừa rồi lúc xào rán thịt, mọi người đã ngồi xum vây ngoài sân thèm chảy nước miếng rồi, chờ đến lúc thịt heo xé cay bưng ra khỏi nồi, cùng với mùi thơm của hoa hồi, hương thơm lại càng đậm đà hơn. Mấy người ở phòng Hà gia đều chạy tới xem, hỏi Hạnh Nhi đang làn cái gì vậy? Còn Bánh Nướng, Nhị Bàn bọn họ đã ngồi xổm trước cửa bếp từ rất lâu, chỉ chực chờ món ăn ngon ra nồi.
“Cô cô cô cô, cô là người tốt nhất? Nhị béo nói hắn thèm sắp chết rồi!”.
“Cô cô, cô làm người tốt, có thể cho cháu nếm thử một miếng có được không? Chỉ một miếng nhỏ thôi”.
(Ôi mấy bạn nhỏ này dễ thương quá)
Thịt là Trình Gia Hưng mua, Hà Kiều Hạnh giương mắt nhìn hắn, để cho hắn lên tiếng trả lời. Trình Gia Hưng đem hai cân thịt này múc chia thành ba bát, một bát đưa cho nhóm đầu củ cải nhỏ đang ngồi xổm trước cửa bếp, một bát để cho người nhà Hà Kiều Hạnh, bát còn lại thì cầm ra cho bọn Man Tử, Tiểu Thuận Nhi nếm thử.
Khi hai người bọn họ nếm thử, thiếu chút nữa đã khóc thành tiếng.
“Trình ca, ngươi nói cái này gọi là thịt heo xé cay????”.
“Đúng vậy”.
“Ngươi lừa ta! Tưởng ta chưa mua ăn món thịt heo xé cay ở ngoài sao? Đây quả thật là tổ tiên tám đời của món thịt heo xé cay đó!”.
Trình Gia Hưng:………
“Quan tâm nó là tám đời tổ tiên làm cái gì, ngươi nói món này buôn bán thì thế nào? Ta cũng nói trước, món này chi phí thịt với gia vị đắt hơn đậu phộng, nếu luyến tiếc tiền vốn hai người rút lui, thì ta sẽ làm một mình”.
Chu Tiểu Thuận thiếu chút nữa là quỳ xuống đi ôm lấy bắp đùi của hắn, hắn gật đầu không chút do dự: “Làm! Đương nhiên là làm! Vẫn giống như trước kia, phía tổn là do đệ và Man Tử bỏ ra, Trình ca cùng đại tẩu cứ ra tay nghề. Ta nói thật, chỉ cần đồ tốt, còn sợ phí tổn cao sao? Ta sẽ nâng giá bán lên, kêu 30 văn một bát. Món này so với váng đậu cay còn thơm hơn, ta cũng không tin những kẻ háu ăn kia có thể cưỡng lại không mua nó “.
Chu Tiểu Thuận đã thể hiện quyết tâm ra ngoài, Man Tử không nói gì thêm mà gật đầu lia lịa, ý muốn tiếp tục làm.
“Vậy ta đây đi mua nguyên liệu gia vị, còn thịt nạc có thể mua bất cứ lúc nào, đừng chần chừ nữa, hãy làm ngay hôm nay đi!”.
Man Tử nói xong nhìn Hà Kiều Hạnh, hỏi nàng cần mua những gì, thấy bọn họ nhiệt tình như vậy, Hà Kiều Hạnh rất vui,”Những nguyên liệu gia vị vẫn còn đủ làm được thêm hôm nay nữa, còn muốn cái gì thì chút nữa ta sẽ nói với các ngươi, một người chỉ sợ nhớ không hết đầy đủ được, các ngươi mỗi người nhớ hai loại, rồi ngày mai đi lên trấn, một lần mua nhiều một chút, chứ mỗi ngày đều chạy đi lên trấn đế dài cũng mòn mà lại phiền phức mất công. Còn bây giờ thì đi đến nhà Bảo Căn thúc mua thịt nạc về, thịt nạc rắn chắc, mua về rồi chúng ta ăn cơm trưa xong sẽ bắt tay vào làm ngay”.
Trình Gia Hưng nghe xong cảm thấy rất đáng tin, nên vươn tay ra vỗ bả vai huynh đệ một phát: ” Làm theo như lời đại tẩu nói đi”.
“Đừng lải nhải nữa! Ăn xong thịt thì ta sẽ đi, ngày mai vác trên lưng đưa đến nhà Trần gia mặt rỗ kiếm tiền thôi!”.
Khi ba người người đang thảo luận chuyện này, thì Đông Tử không có việc gì làm đứng bên cạnh, nhẹ nhàng ăn trộm vài miếng, chờ nói chuyện xong cúi đầu xuống nhìn thấy, ôi chao nương ơi!.
“Không nói không nói nữa, chúng ta ăn trước trước đã”.
“Trình ca, ngươi không để cho cha vợ ngươi một bát à?”.
Trình Gia Hưng đắc ý nói: “Còn cần các ngươi nhắc nhở sao? Cha này không thể không có? Ta đã để đầy một bát cất trên bếp rồi”.
…………
Hôm nay tới đây để làm đậu phộng đi bán nhưng lại không có làm, mà bọn Man Tử cũng lười vác trở về nên để đậu phộng ở lại nhà Hà gia. Lúc chạng vạng tối trở về cũng chỉ cõng sọt thịt heo xé cay và váng đậu cay trên lưng, một đoạn đường này không ngoa khi nói thật sự giống như là tra tấn cực hình. Mọi ngày Trình Gia Hưng đi lại mặc cho bọn họ vác sọt thức ăn đi ở phía trước, nhưng hôm nay hắn lại chủ động đi trước, vì sợ đi sau cùng sẽ bị hương thơm của món ăn làm cho thèm chảy cạn nước miếng.
Chu Tiểu Thuận cảm thấy được là hắn đang lừa dối chính mình, hai cái sọt lớn thức ăn để qua đêm trong phòng, cho nên sau mỗi ngày đến đêm thì Trình Gia Hưng đều ngửi thấy hương thơm của mùi thịt mà đi vào giấc ngủ.
Hai người đưa đồ ăn đến nhà Trình gia, vừa vào cửa đã đưa người tới xem náo nhiệt, Hoàng thị hỏi hôm nay sao thơm thế, Trình Gia Hưng thoáng gắp hai đũa cho nương hắn, nói đậu phộng nay không bán được nên đổi món mới, ngày mai mang đi ra ngoài bán thử xem.
Hoàng thị trước nếm hai miếng, sau đó đưa cho Trình Lai Hỉ bọn họ nếm thử.
Hầu hết đều nói tỏ vẻ rất hàm súc, chính là vỗ vai Trình Gia Hưng nói rằng có thể, hẳn là bán rất tốt! Phản ứng khoa trương nhất chính là Thiết Ngưu, hắn nhớ lại hương vị thơm ngon ấy rồi khao khát nhìn tam thúc nhà mình, hỏi: “Món này cũng là do thẩm thẩm làm ạ? Tay nghề của thẩm thẩm thật tốt, nương cháu sao lại không có được tay nghề như thế này chứ?”.
Trẻ nhỏ không hiểu chuyện biết kiếm tiền, hắn chỉ biết rằng nếu nương hắn có thể làm tốt được như vậy thì mỗi ngày sẽ được ăn ngon. Nghĩ đến điều này, nên ngay cả khi Hà Kiều Hạnh chưa chính thức bước vào cửa mà Thiết Ngưu đã hâm mộ con trai tương lai sau này của nàng rồi”.
Man Tử cùng Tiểu Thuận Nhi đặt sọt trên lưng xuống sang một bên, chào hỏi mọi người trong nhà rồi trở về. Trình Gia Hưng nhắc bọn họ đừng quên chuẩn bị nguyên liệu, thấy hai người họ gật đầu đồng ý rồi mới xua tay để bọn họ đi.
Thông thường sau một ngày mệt mỏi như thế này, cho dù vẫn đang kiếm tiền thì cũng không giống như phấn chấn lúc đầu. Kết quả là bởi vì món thịt heo xé cay mới ra nồi, khiến cho ba người hưng phấn trở lại, trước đó nằm lên giường một cái thì tiếng gáy to rung trời bắt đầu thi nhau nổ, nhưng đêm nay lại nằm trằn trọc tới trọc lui không thể nào ngủ được. Dù có nhắm mắt lại thì cái mũi vẫn có thể ngửi được vị thơm ngon của thịt heo xé cay, làm cho con trùng tham ăn lại rục rịch thức dậy, trong đầu còn đầy ải tưởng mong chờ vào ngày mai. Suy nghĩ tự hỏi là những vị khác đánh cược bạc này sẽ phản ứng ra sao khi ngửi thấy mùi hương, và biểu hiện ăn vào đến miệng …….
Hưng phấn đến nửa đêm ngủ không được, kết quả chính là sáng sớm ngày hôm sau gặp nhau, sẽ thấy ba con mắt của gấu trúc.
Không cần nhiều lời, tất cả nhìn nhau đều hiểu cả, Trình Gia Hưng chào hỏi hai người, đem đồ ăn vác trên lưng rồi lên đường đi đến sòng bạc đánh cược nhà Trần gia mặt rỗ.
Khi đến nơi thì thấy người nhà Lưu gia đã đến trước một bước, từ xa đã nghe thấy tiếng thét to của bọn họ, nhưng không thấy có người tiền ra mua. Đến gần lại thấy có người khách xua tay ra hiệu cho bọn họ đi ra.
“Ngày hôm qua ta bị lừa, không bắt các ngươi hoàn tiền lại đã a di đà phật rồi, hôm này ngươi còn dám đến lừa nữa sao? Coi chúng ta là ngu ngốc hết à?”.
“Đậu phộng của nhà các ngươi đều là đồ cũ tái chiên lại một lần nữa, lão tử ta ăn một miếng liền nhận ra ngay, ngươi mau chạy nhanh cút ra khỏi đây đi, đừng làm chướng mắt ta”.
“Nghe nói cũng là thân thích, người Trình gia buôn bán làm ăn rất được, mỗi ngày đều mang đồ mới tốt đến bán, còn của ngươi đây là cái gì? Đậu phộng chiên làm lúc nào? Thuận tiện ta mua cho ngươi một bát, kết quả là đồ làm lại hai lần rồi”.
Những người đánh cược đang nói chuyện thì nhìn thấy Trình Gia Hưng đến, trước tiên chào hỏi một tiếng, rồi mới nhớ tới hỏi hôm qua sao không đến?.
“Trước đó trời mưa không kịp chuẩn bị, nên hôm qua nghỉ một ngày, sao vậy, đã thèm ăn rồi à”.
“Một ngày không ăn váng đậu cay của nhà ngươi liền cảm thấy khó chịu, nhanh nhanh cho ta một bát đi”.
Trình Gia Hưng cần tiền đồng hắn trả, rồi dùng giấy dầu đổ đầy một bát cho hắn, rồi mới nhớ tới nói: “Hôm nay ta có đồ mới mẻ, ngươi nếm thử xem?”.
Trình Gia Hưng nói xong, lấy hai sợi thịt heo xé cay cho hắn nếm thử, khách đánh bạc kia nếm thử một miếng hai mắt liền sáng dựng lên.
“Cái này được! Cái này được! Đây là cái gì? Cho ta một bát đi!”.
“Một bát cũng được, nhưng ta phải nói trước rằng đây là làm bằng thịt heo, tiền vốn nhiều nên bán 30 văn tiền một bát, ngươi nếu còn muốn mua thì ta bán cho ngươi một bát”.
Ba, ba mươi văn………
Lưu Tam Toàn ở bên cạnh nghe thấy mặt liền cứng lại, hắn ta đang định nói bán đắt như vậy là muốn cướp tiền à?.
Chợt thấy người vừa nếm thử vỗ đùi một cái: “30 mươi văn thì 30 mươi văn!”.
Thịt heo xé cay mùi thơm khi nguội không thơm nồng như lúc hôm qua mới ra khỏi nồi, nhưng nhóm đánh cược này vẫn ngửi được thấy mùi thơm. Mặc dù ngửi thấy được, nghe thấy được vẫn cảm thấy có chút khoa trương phóng đại, một bát nhỏ như vậy mà 30 văn mua không chút do dự sao? Đây có gì sai sai?.
“Râu quai nón, ngươi điên rồi sao? Đắt như vậy mà cũng mua?”.
“Ngươi thì biết cái gì? Với tay nghề này rất đáng giá với đồng tiền!”.
“Ngươi rốt cuộc là đến từ đâu vậy? Không phải là Trình lãi tam thổi bay ngươi tới đấy chứ!”.
Râu quai nón lại đưa qua 30 văn, lấy một phần thịt heo xé cay, gấp gáp không chờ nổi ăn một miếng. Trong miệng hắn đã nhét thức ăn vào nên không rảnh để ý đến người khác, những người khác nhìn thấy hắn ăn như vậy tâm có chút ngứa ngáy, rồi có người do dự hỏi: “Có thể cho chúng ta nếm thử không?”.
Bán đồ ăn nhất định phải cho nếm thử, nên Trình Gia Hưng liền lấy một ít ra cho mọi người, sau khi ăn qua thì có rất nhiều người khóc chảy nước mắt bỏ tiền ra mua.
Con mẹ nó!
Dế còn chưa đánh cược mà đã phải đưa tiền cho Trình Gia Hưng!
Một bát ba mươi văn tiền có đắt không?
Đắt!
Có thể nhịn xuống lại không mua không?
Thật sự không thể nhịn được!
Lúc này Lưu Tam Toàn hoàn toàn chết lặng, vừa rồi những người này còn đuổi hắn đi, yêu cầu hắn đừng lừa gạt người ta như đồ ngốc, kết quả thì sao? Nhóm đại ngốc tử này xoay người điên cuồng đưa tiền cho Trình Gia Hưng, ba mươi văn tiền một bát nhỏ cũng cướp mua.,
Còn hắn thì sao? Đúng là hôm qua hắn đưa đồ cũ đến bán lại, nhưng hôm nay là đồ mới mà! Đậu phộng tươi giòn, thơm ngon chỉ bán có 5 văn một bát, hắn đứng nửa canh giờ rồi mà chưa bán được bát nào. Cũng có người tới muốn mua một bát, nhưng lại có người bên cạnh nói đậu phộng Lưu gia không ngon, ai mua là bị lừa, vốn dĩ nghĩ muốn mua, sau đó nghe nói vậy nên không mua nữa.
Hắn không dám tìm những người này nói lí lẽ, bọn họ tới đánh cược dế đều không phải là người đàng hoàng đứng đắn, nếu chọc vào thì sẽ gặp phải phiền phức nhiều.
Mắt nhìn thấy Trình Gia Hưng tới đây một lúc mà miệng không nghỉ ngơi, chỉ chốc lát đã được mấy trăm văn tiền, lòng ghen tị của Lưu Tam Toàn đỏ bừng như con thỏ. Hắn siết chặt nắm đấm, những đường gân xanh trên cánh tay nổi hiện lên, hắn nhận nhịn chịu đựng hết lần này đến lần khác rồi cuối cùng bỏ đi cùng sọt đậu phộng trên lưng.
Rốt cuộc cũng không thể so sánh được với Trình Gia Hưng, việc buôn bán của hắn đã sụp đổ.
Ở đây cũng vô ích, vẫn là nên nhanh chóng quay về nghĩ cách đem đồ này bán chạy đi, rồi lại bàn bạc với cha nương con đường sau này đi như thế nào.
Trước đó chỉ nhìn thấy khoản lợi nhuận kếch xù, lúc này một trận gió thổi qua khiến cho Lưu Tam Toàn mới tỉnh táo hơn một chút. Sau khi nghe muội muội nói, thì trong nhà liền vội vàng đi thu mua đậu phộng, giờ còn thừa nhiều như vậy, làm sao có thể bán hết nó ra ngoài đây đây?.
Lúc đó hắn thật sự nên nghĩ lại cho cẩn thận, dù có làm cũng không nên nóng lòng vội vàng, nóng vội như vậy không phải là điều tốt.
Thịt luộc lúc này chỉ luộc trong nước trắng thuần tuý không mùi vị nên không hấp dẫn cơn thèm của con người.
Chờ đến khi thịt nạc nấu chín, thì vớt ra khỏi nồi, đặt trên thớt đập nát tung ra. Hà Kiều Hạnh lấy chảo sắt đổ dầu vào, sau đó bỏ hoa hồi trước rồi mới cho thịt vào, nàng lấy một đôi đũa dài đảo đều thịt trong chảo cho đến lúc thịt chuyển màu rồi hạ nhỏ lửa, cho gia vị vào xào.
Ngoài việc nêm gia vị cho món thịt heo xé cay này, thì còn phải chú ý cẩn thận xem nhiệt độ nóng của lửa và sự kiên nhẫn đảo đều xào thịt. Thịt heo xé nhỏ phải nóng đều, không nên cho tất cả các nguyên liệu vào cùng một lúc, mà phải làm theo trình tự, ví dụ như tương ớt bỏ trước, mè trắng bỏ vào cuối cùng……Món này so với đậu phộng da cá còn phức tạp hơn, ở giữu có quá nhiều công đoạn. Chờ đến lúc Hà Kiều Hạnh nói được rồi, bảo Trình Gia Hưng tắt lửa bếp, đem thịt trong chảo sắt ra: “Món này ta gọi là thịt heo xé cay, có thể ăn nóng hoặc nguội đều rất ngon, ngươi nếm thử xem đi”.
Thấy hắn vẫn đang cầm que củi lửa, cho nên Hà Kiều Hạnh cầm đũa gắp một miếng đi qua, Trình Gia Hưng chạy nhanh đến há miệng, thịt heo vừa vào miệng, cái mùi vị kia khỏi phải nói nữa.
Trình Gia Hưng chỉ cảm thấy một đống tiền lớn đang vẫy tay gọi hắn, một ngụm thịt này thực sự làm hắn rất xúc động.
Vừa rồi lúc xào rán thịt, mọi người đã ngồi xum vây ngoài sân thèm chảy nước miếng rồi, chờ đến lúc thịt heo xé cay bưng ra khỏi nồi, cùng với mùi thơm của hoa hồi, hương thơm lại càng đậm đà hơn. Mấy người ở phòng Hà gia đều chạy tới xem, hỏi Hạnh Nhi đang làn cái gì vậy? Còn Bánh Nướng, Nhị Bàn bọn họ đã ngồi xổm trước cửa bếp từ rất lâu, chỉ chực chờ món ăn ngon ra nồi.
“Cô cô cô cô, cô là người tốt nhất? Nhị béo nói hắn thèm sắp chết rồi!”.
“Cô cô, cô làm người tốt, có thể cho cháu nếm thử một miếng có được không? Chỉ một miếng nhỏ thôi”.
(Ôi mấy bạn nhỏ này dễ thương quá)
Thịt là Trình Gia Hưng mua, Hà Kiều Hạnh giương mắt nhìn hắn, để cho hắn lên tiếng trả lời. Trình Gia Hưng đem hai cân thịt này múc chia thành ba bát, một bát đưa cho nhóm đầu củ cải nhỏ đang ngồi xổm trước cửa bếp, một bát để cho người nhà Hà Kiều Hạnh, bát còn lại thì cầm ra cho bọn Man Tử, Tiểu Thuận Nhi nếm thử.
Khi hai người bọn họ nếm thử, thiếu chút nữa đã khóc thành tiếng.
“Trình ca, ngươi nói cái này gọi là thịt heo xé cay????”.
“Đúng vậy”.
“Ngươi lừa ta! Tưởng ta chưa mua ăn món thịt heo xé cay ở ngoài sao? Đây quả thật là tổ tiên tám đời của món thịt heo xé cay đó!”.
Trình Gia Hưng:………
“Quan tâm nó là tám đời tổ tiên làm cái gì, ngươi nói món này buôn bán thì thế nào? Ta cũng nói trước, món này chi phí thịt với gia vị đắt hơn đậu phộng, nếu luyến tiếc tiền vốn hai người rút lui, thì ta sẽ làm một mình”.
Chu Tiểu Thuận thiếu chút nữa là quỳ xuống đi ôm lấy bắp đùi của hắn, hắn gật đầu không chút do dự: “Làm! Đương nhiên là làm! Vẫn giống như trước kia, phía tổn là do đệ và Man Tử bỏ ra, Trình ca cùng đại tẩu cứ ra tay nghề. Ta nói thật, chỉ cần đồ tốt, còn sợ phí tổn cao sao? Ta sẽ nâng giá bán lên, kêu 30 văn một bát. Món này so với váng đậu cay còn thơm hơn, ta cũng không tin những kẻ háu ăn kia có thể cưỡng lại không mua nó “.
Chu Tiểu Thuận đã thể hiện quyết tâm ra ngoài, Man Tử không nói gì thêm mà gật đầu lia lịa, ý muốn tiếp tục làm.
“Vậy ta đây đi mua nguyên liệu gia vị, còn thịt nạc có thể mua bất cứ lúc nào, đừng chần chừ nữa, hãy làm ngay hôm nay đi!”.
Man Tử nói xong nhìn Hà Kiều Hạnh, hỏi nàng cần mua những gì, thấy bọn họ nhiệt tình như vậy, Hà Kiều Hạnh rất vui,”Những nguyên liệu gia vị vẫn còn đủ làm được thêm hôm nay nữa, còn muốn cái gì thì chút nữa ta sẽ nói với các ngươi, một người chỉ sợ nhớ không hết đầy đủ được, các ngươi mỗi người nhớ hai loại, rồi ngày mai đi lên trấn, một lần mua nhiều một chút, chứ mỗi ngày đều chạy đi lên trấn đế dài cũng mòn mà lại phiền phức mất công. Còn bây giờ thì đi đến nhà Bảo Căn thúc mua thịt nạc về, thịt nạc rắn chắc, mua về rồi chúng ta ăn cơm trưa xong sẽ bắt tay vào làm ngay”.
Trình Gia Hưng nghe xong cảm thấy rất đáng tin, nên vươn tay ra vỗ bả vai huynh đệ một phát: ” Làm theo như lời đại tẩu nói đi”.
“Đừng lải nhải nữa! Ăn xong thịt thì ta sẽ đi, ngày mai vác trên lưng đưa đến nhà Trần gia mặt rỗ kiếm tiền thôi!”.
Khi ba người người đang thảo luận chuyện này, thì Đông Tử không có việc gì làm đứng bên cạnh, nhẹ nhàng ăn trộm vài miếng, chờ nói chuyện xong cúi đầu xuống nhìn thấy, ôi chao nương ơi!.
“Không nói không nói nữa, chúng ta ăn trước trước đã”.
“Trình ca, ngươi không để cho cha vợ ngươi một bát à?”.
Trình Gia Hưng đắc ý nói: “Còn cần các ngươi nhắc nhở sao? Cha này không thể không có? Ta đã để đầy một bát cất trên bếp rồi”.
…………
Hôm nay tới đây để làm đậu phộng đi bán nhưng lại không có làm, mà bọn Man Tử cũng lười vác trở về nên để đậu phộng ở lại nhà Hà gia. Lúc chạng vạng tối trở về cũng chỉ cõng sọt thịt heo xé cay và váng đậu cay trên lưng, một đoạn đường này không ngoa khi nói thật sự giống như là tra tấn cực hình. Mọi ngày Trình Gia Hưng đi lại mặc cho bọn họ vác sọt thức ăn đi ở phía trước, nhưng hôm nay hắn lại chủ động đi trước, vì sợ đi sau cùng sẽ bị hương thơm của món ăn làm cho thèm chảy cạn nước miếng.
Chu Tiểu Thuận cảm thấy được là hắn đang lừa dối chính mình, hai cái sọt lớn thức ăn để qua đêm trong phòng, cho nên sau mỗi ngày đến đêm thì Trình Gia Hưng đều ngửi thấy hương thơm của mùi thịt mà đi vào giấc ngủ.
Hai người đưa đồ ăn đến nhà Trình gia, vừa vào cửa đã đưa người tới xem náo nhiệt, Hoàng thị hỏi hôm nay sao thơm thế, Trình Gia Hưng thoáng gắp hai đũa cho nương hắn, nói đậu phộng nay không bán được nên đổi món mới, ngày mai mang đi ra ngoài bán thử xem.
Hoàng thị trước nếm hai miếng, sau đó đưa cho Trình Lai Hỉ bọn họ nếm thử.
Hầu hết đều nói tỏ vẻ rất hàm súc, chính là vỗ vai Trình Gia Hưng nói rằng có thể, hẳn là bán rất tốt! Phản ứng khoa trương nhất chính là Thiết Ngưu, hắn nhớ lại hương vị thơm ngon ấy rồi khao khát nhìn tam thúc nhà mình, hỏi: “Món này cũng là do thẩm thẩm làm ạ? Tay nghề của thẩm thẩm thật tốt, nương cháu sao lại không có được tay nghề như thế này chứ?”.
Trẻ nhỏ không hiểu chuyện biết kiếm tiền, hắn chỉ biết rằng nếu nương hắn có thể làm tốt được như vậy thì mỗi ngày sẽ được ăn ngon. Nghĩ đến điều này, nên ngay cả khi Hà Kiều Hạnh chưa chính thức bước vào cửa mà Thiết Ngưu đã hâm mộ con trai tương lai sau này của nàng rồi”.
Man Tử cùng Tiểu Thuận Nhi đặt sọt trên lưng xuống sang một bên, chào hỏi mọi người trong nhà rồi trở về. Trình Gia Hưng nhắc bọn họ đừng quên chuẩn bị nguyên liệu, thấy hai người họ gật đầu đồng ý rồi mới xua tay để bọn họ đi.
Thông thường sau một ngày mệt mỏi như thế này, cho dù vẫn đang kiếm tiền thì cũng không giống như phấn chấn lúc đầu. Kết quả là bởi vì món thịt heo xé cay mới ra nồi, khiến cho ba người hưng phấn trở lại, trước đó nằm lên giường một cái thì tiếng gáy to rung trời bắt đầu thi nhau nổ, nhưng đêm nay lại nằm trằn trọc tới trọc lui không thể nào ngủ được. Dù có nhắm mắt lại thì cái mũi vẫn có thể ngửi được vị thơm ngon của thịt heo xé cay, làm cho con trùng tham ăn lại rục rịch thức dậy, trong đầu còn đầy ải tưởng mong chờ vào ngày mai. Suy nghĩ tự hỏi là những vị khác đánh cược bạc này sẽ phản ứng ra sao khi ngửi thấy mùi hương, và biểu hiện ăn vào đến miệng …….
Hưng phấn đến nửa đêm ngủ không được, kết quả chính là sáng sớm ngày hôm sau gặp nhau, sẽ thấy ba con mắt của gấu trúc.
Không cần nhiều lời, tất cả nhìn nhau đều hiểu cả, Trình Gia Hưng chào hỏi hai người, đem đồ ăn vác trên lưng rồi lên đường đi đến sòng bạc đánh cược nhà Trần gia mặt rỗ.
Khi đến nơi thì thấy người nhà Lưu gia đã đến trước một bước, từ xa đã nghe thấy tiếng thét to của bọn họ, nhưng không thấy có người tiền ra mua. Đến gần lại thấy có người khách xua tay ra hiệu cho bọn họ đi ra.
“Ngày hôm qua ta bị lừa, không bắt các ngươi hoàn tiền lại đã a di đà phật rồi, hôm này ngươi còn dám đến lừa nữa sao? Coi chúng ta là ngu ngốc hết à?”.
“Đậu phộng của nhà các ngươi đều là đồ cũ tái chiên lại một lần nữa, lão tử ta ăn một miếng liền nhận ra ngay, ngươi mau chạy nhanh cút ra khỏi đây đi, đừng làm chướng mắt ta”.
“Nghe nói cũng là thân thích, người Trình gia buôn bán làm ăn rất được, mỗi ngày đều mang đồ mới tốt đến bán, còn của ngươi đây là cái gì? Đậu phộng chiên làm lúc nào? Thuận tiện ta mua cho ngươi một bát, kết quả là đồ làm lại hai lần rồi”.
Những người đánh cược đang nói chuyện thì nhìn thấy Trình Gia Hưng đến, trước tiên chào hỏi một tiếng, rồi mới nhớ tới hỏi hôm qua sao không đến?.
“Trước đó trời mưa không kịp chuẩn bị, nên hôm qua nghỉ một ngày, sao vậy, đã thèm ăn rồi à”.
“Một ngày không ăn váng đậu cay của nhà ngươi liền cảm thấy khó chịu, nhanh nhanh cho ta một bát đi”.
Trình Gia Hưng cần tiền đồng hắn trả, rồi dùng giấy dầu đổ đầy một bát cho hắn, rồi mới nhớ tới nói: “Hôm nay ta có đồ mới mẻ, ngươi nếm thử xem?”.
Trình Gia Hưng nói xong, lấy hai sợi thịt heo xé cay cho hắn nếm thử, khách đánh bạc kia nếm thử một miếng hai mắt liền sáng dựng lên.
“Cái này được! Cái này được! Đây là cái gì? Cho ta một bát đi!”.
“Một bát cũng được, nhưng ta phải nói trước rằng đây là làm bằng thịt heo, tiền vốn nhiều nên bán 30 văn tiền một bát, ngươi nếu còn muốn mua thì ta bán cho ngươi một bát”.
Ba, ba mươi văn………
Lưu Tam Toàn ở bên cạnh nghe thấy mặt liền cứng lại, hắn ta đang định nói bán đắt như vậy là muốn cướp tiền à?.
Chợt thấy người vừa nếm thử vỗ đùi một cái: “30 mươi văn thì 30 mươi văn!”.
Thịt heo xé cay mùi thơm khi nguội không thơm nồng như lúc hôm qua mới ra khỏi nồi, nhưng nhóm đánh cược này vẫn ngửi được thấy mùi thơm. Mặc dù ngửi thấy được, nghe thấy được vẫn cảm thấy có chút khoa trương phóng đại, một bát nhỏ như vậy mà 30 văn mua không chút do dự sao? Đây có gì sai sai?.
“Râu quai nón, ngươi điên rồi sao? Đắt như vậy mà cũng mua?”.
“Ngươi thì biết cái gì? Với tay nghề này rất đáng giá với đồng tiền!”.
“Ngươi rốt cuộc là đến từ đâu vậy? Không phải là Trình lãi tam thổi bay ngươi tới đấy chứ!”.
Râu quai nón lại đưa qua 30 văn, lấy một phần thịt heo xé cay, gấp gáp không chờ nổi ăn một miếng. Trong miệng hắn đã nhét thức ăn vào nên không rảnh để ý đến người khác, những người khác nhìn thấy hắn ăn như vậy tâm có chút ngứa ngáy, rồi có người do dự hỏi: “Có thể cho chúng ta nếm thử không?”.
Bán đồ ăn nhất định phải cho nếm thử, nên Trình Gia Hưng liền lấy một ít ra cho mọi người, sau khi ăn qua thì có rất nhiều người khóc chảy nước mắt bỏ tiền ra mua.
Con mẹ nó!
Dế còn chưa đánh cược mà đã phải đưa tiền cho Trình Gia Hưng!
Một bát ba mươi văn tiền có đắt không?
Đắt!
Có thể nhịn xuống lại không mua không?
Thật sự không thể nhịn được!
Lúc này Lưu Tam Toàn hoàn toàn chết lặng, vừa rồi những người này còn đuổi hắn đi, yêu cầu hắn đừng lừa gạt người ta như đồ ngốc, kết quả thì sao? Nhóm đại ngốc tử này xoay người điên cuồng đưa tiền cho Trình Gia Hưng, ba mươi văn tiền một bát nhỏ cũng cướp mua.,
Còn hắn thì sao? Đúng là hôm qua hắn đưa đồ cũ đến bán lại, nhưng hôm nay là đồ mới mà! Đậu phộng tươi giòn, thơm ngon chỉ bán có 5 văn một bát, hắn đứng nửa canh giờ rồi mà chưa bán được bát nào. Cũng có người tới muốn mua một bát, nhưng lại có người bên cạnh nói đậu phộng Lưu gia không ngon, ai mua là bị lừa, vốn dĩ nghĩ muốn mua, sau đó nghe nói vậy nên không mua nữa.
Hắn không dám tìm những người này nói lí lẽ, bọn họ tới đánh cược dế đều không phải là người đàng hoàng đứng đắn, nếu chọc vào thì sẽ gặp phải phiền phức nhiều.
Mắt nhìn thấy Trình Gia Hưng tới đây một lúc mà miệng không nghỉ ngơi, chỉ chốc lát đã được mấy trăm văn tiền, lòng ghen tị của Lưu Tam Toàn đỏ bừng như con thỏ. Hắn siết chặt nắm đấm, những đường gân xanh trên cánh tay nổi hiện lên, hắn nhận nhịn chịu đựng hết lần này đến lần khác rồi cuối cùng bỏ đi cùng sọt đậu phộng trên lưng.
Rốt cuộc cũng không thể so sánh được với Trình Gia Hưng, việc buôn bán của hắn đã sụp đổ.
Ở đây cũng vô ích, vẫn là nên nhanh chóng quay về nghĩ cách đem đồ này bán chạy đi, rồi lại bàn bạc với cha nương con đường sau này đi như thế nào.
Trước đó chỉ nhìn thấy khoản lợi nhuận kếch xù, lúc này một trận gió thổi qua khiến cho Lưu Tam Toàn mới tỉnh táo hơn một chút. Sau khi nghe muội muội nói, thì trong nhà liền vội vàng đi thu mua đậu phộng, giờ còn thừa nhiều như vậy, làm sao có thể bán hết nó ra ngoài đây đây?.
Lúc đó hắn thật sự nên nghĩ lại cho cẩn thận, dù có làm cũng không nên nóng lòng vội vàng, nóng vội như vậy không phải là điều tốt.
/46
|