Đêm hôm đó, trong nhà chính Trình gia, bốn huynh đệ thắp đèn dầu nói chuyện rất lâu, ngáp ngắn ngáp dài đến lần thứ ba, Trình Gia Hưng dẫn đầu đứng dậy, nói muốn đi ngủ, nếu còn nói nữa thì chuyện công việc ngày mai sẽ bị trì hoãn mất.
Trình Gia Vượng gật đầu: “Đệ đã bỏ công việc của mình xuống cùng tam ca đi trở về, cho nên sáng sớm ngày mai phải đi ra ngoài “.
“Lão tứ, đệ vội cái gì? Đệ ở thêm một ngày nữa đi, lúc ta đi tìm đệ đã nói rõ với Viên thợ mộc rồi, nói nhà chúng ta xảy ra chuyện lớn, sợ giải quyết trong một ngày không xong”.
“Sư phụ nói sao?”.
“Để cho đệ trở về lo liệu công việc cho xong, không cần nóng vội trở về làm mộc”.
Trình Gia Vượng nghĩ lại: “Vậy cũng được, đệ ở thêm một ngày, ở cùng với cha nương, sữa chữa lại bàn ghế đồ dùng trong nhà”.
Mục đích đã đạt được, Trình Gia Hưng vươn tay vỗ vỗ bả vai hắn: “Đệ ở nhà nghe nương sai sử, ta phải tranh thủ đi sang Hà gia bên kia, nói chuyện tình hình cho cha vợ biết, rồi nhờ tẩu tử đệ làm món ngon mang trở về cho đệ ăn”. Trình Gia Hưng nói xong, cũng bảo đại ca, nhị ca cũng đi ngủ sớm một chút, rồi đi về phòng. Người đã ngồi trên mép giường rồi mới nhớ là còn chưa rửa chân, hắn thở dài đi ra ngoài, múc nước rồi rửa sơ qua một chút.
Đêm nay, hắn thậm chí còn không rửa mặt vì thật sự quá buồn ngủ, ngủ một giấc thẳng đến rạng sáng, rồi mới thức dậy thu dọn một hồi.
Lúc Trình Gia Hưng đi ra, thì nhìn thấy Trình Gia Vượng đang ngồi uống cháo ăn bánh, hắn quay đầu nhìn xung quanh một vòng: “Đại ca bọn họ đều đi xuống đất rồi à?”.
“Sáng sớm đã xuống đất rồi, tẩu tử rửa bát xong cũng đi ra ngoài không biết làm gì, còn nương đang nói chuyện với đại bá nương ở bên ngoài, nương nói đã để lại thức ăn cho tam ở trên bếp giữ ấm ấy”.
Trình Gia Hưng quay người đi vào bếp, thấy tròn nồi quả thật có một bát cháo và hai cái bánh, hắn lấy ra ngồi bên cạnh Trình Gia Vượng, vừa ăn vừa tán gẫu nói chuyện với tiểu đệ, Trình Gia Hưng hỏi hắn bữa sáng làm như thế nào?.
“Nhị tẩu thức dậy sớm nhất, đi trước làm bánh bột ngô, sau đó là đại tẩu, nương là người cuối cùng “.
“Nhà phân chia là thế, mấy tháng nay ngày mùa bận rộn, dù có tiền cũng không tìm thấy người xây nhà, muốn khởi công phải đợi lúc nông nhà, lão tứ, ngươi nói ta có nên tìm hai người về xây cái bệ bếp không, cứ như bây giờ, làm cơm còn phải xếp hàng, thật là rắc rối, mất công”.
Xây nhà thì phiền toái thật, nhưng xây bếp thì dễ dàng, Trình Gia Hưng nói như vậy, Trình Gia Vượng gật đầu, nói hôm nay là có thể, vừa lúc hắn ở nhà. Trình Gia Hưng uống cháo hô tiếng, sau khi uống xong thì lau miệng: “Đệ cũng đừng vội trong ngày này, cái này ta sẽ sắp xếp, nhiệm vụ hôm nay của đệ là bồi nương của chúng ta thật tốt, cùng nương nói chuyện, nói ra suy nghĩ của ngươi, muốn cưới vợ kiểu như thế nào……..Đúng rồi, Man Tử bọn họ có tới đây không?”.
“Vừa rồi đã tới, nghe nói ca vẫn còn ngủ nên để yên cho ca ngủ cho tốt. Đồ bọn họ đã mang đi bán rồi, bán xong quay lại sẽ đưa tiền cho ca”. Một đoạn thời gian không gặp, Trình Gia Vượng cảm giác rằng tam ca hắn đã thay đồi, vẫn là bộ dạng cà lơ phất phơ, nhưng so với trước đây thì đáng tin hơn nhiều. Hôm qua nghe nói chuyện buôn bán của tam ca rất tốt, kiếm được nhiều tiền, hôm nay lại tận mắt nhìn thấy bọn Man Tử và Tiểu Thuận Nhi mang đồ kia trên lưng đi bán, Trình Gia Vượng cuối cùng cũng có thể hiểu tại sao đại tẩu lại nháo ầm ĩ như vậy, còn tam ca vì cái gì mà không kiên nhẫn.
Người kiếm tiền là như vậy đó, hắn không để bụng việc kiếm tiền lo trang trải cho gia đình, nhưng chỉ ghét nhất là phiền toái rắc rối không an phận, ai cũng không muốn mình dốc sức làm việc vất vả ở bên ngoài rồi quay đầu trở về còn giải quyết một đống rắc rối sau lưng. Cho ngươi ngày lành dễ chịu mà ngươi không muốn, vậy thì ngươi cùng đừng sống trong ngày lành đó nữa.
Trình Gia Vượng tự hỏi chuyện gì đang xảy ra, sau khi hiểu rõ rồi, hắn không nói về đúng sai, vì nói cái này cũng có ý tứ gì đâu chứ.
Hai huynh đệ trước sau ăn xong, Trình Gia Hưng cầm bọc tiền chuẩn bị đi ra ngoài, vừa bước ra ngoài đã thấy nương Hoàng thị đang nói chuyện với đại bá nương, Hoàng thị gọi hắn một tiếng: ” Lão tam, con đi ra ngoài à!”
“Con sợ bên ngoài lan truyền tin đồn lung tung, cho nên muốn qua sông nói chuyện với cha vợ một chút”.
Hoàng thị nhướng mày: “Không phải con đi tìm con dâu sao?”.
“Cũng thuận tiện tìm nàng luôn, nương buổi trưa không cần nấu phần con đâu, con sẽ ăn ở bên Hà gia, trễ một chút mới trở về”.
Hoàng thị phất tay bảo hắn đi đi, Trình Gia Hưng đi bộ đến nhà đồ tể trong thôn để cắt thịt, mua xong rồi mới ra bờ sông, đến bờ sông thì thấy hôm nay không phải là ông ba Hà đánh thuyền cá nhỏ, hắn còn chưa nhận ra người, thì người chèo thuyền đã qua đây.
“Nghe nói nhà các ngươi đã xảy ra chuyện, ông nội đã lường trước một hai ngày tới ngươi sẽ tới đây một chuyến, thật đúng là!”.
“Ta sợ Hạnh Nhi lo lắng nghĩ nhiều, nên đến đây để giải thích rõ ràng……..Đúng rồi, ông nội đâu? Sao không thấy ông vậy?”.
Cháu trai đại phòng nhà Hà gia nói với Trình Gia Hưng rằng mấy ngày trước trời mưa, đêm hôm đó hơi lạnh, ông cụ mặc áo mỏng nên mấy ngày nay không thoải mái trong người, trong nhà cũng không yên tâm để ông ra ngoài,” Đường muội phu, ngươi cũng đừng lo lắng, người không có vấn đề gì lớn, chỉ là sợ ông chèo thuyền đột nhiên chóng mặt sẽ xảy ra chuyện, vì thế mới để ở lại nhà nghỉ ngơi. Nói đến đây ông nội còn không vui, còn bảo rằng ông cả đời làm ngoài thuyền có thể xảy ra chuyện gì? Mắng chúng ta là lo lắng quá thừa”.
Trình Gia Hưng nghe xong bật cười ha ha.
Thấy hắn cười vui vẻ như vậy, đường ca đại phòng liền dội cho hắn một gáo nước lạnh: “Đúng rồi, có chuyện này, hai ngày nay ngươi không đến đây nên hẳn không biết rồi?”.
Cảm thấy hắn ta trở nên nghiêm túc ngay, vì thế Trình Gia Hưng cũng thu lại nụ cười, rồi hỏi có chuyện gì vậy?.
“Nương ta kể rằng có rất nhiều bà nương trong hai thôn rất hối hận, hối hận vì trước kia không nhìn thấy muội muội của chúng tốt như thế nào, mấy ngày qua có vài người đến nói chuyện với nhị thẩm việc nhà, trong ngoài lời nói ý là con cháu nhà mình rất tốt, chắc là cảm thấy còn chưa có thành thân nên muốn phá vỡ, nghĩ muốn giành vợ với ngươi đó”. Đường ca nói đến chuyện này, thứ nhất là muốn để cho Trình Gia Hưng được biết, thứ hai là để cho hắn biết con gái của Hà gia có rất nhiều người để ý, giành đoạt trở về trong tay, Hạnh Nhi bây giờ thanh danh dần dần tốt lên nên có rất nhiều người nhớ thương nàng, Trình Gia Hưng nếu đối xử với nàng không tốt, thì dù có đính thân rồi cũng không chắc chắn.
Thuyền đánh cá nhỏ đứng lên thì sẽ không chắc chắn ổn định, cho nên những người qua sông đều ngồi, hoặc ngồi xổm, Trình Gia Hưng vốn dĩ đang ngồi xổm, vừa nghe thấy lời này đột ngột đứng dậy, hành động này của hắn khiến thuyền nhỏ lắc lư mấy lần, nguy hiểm thật, may mà không có lật thuyền.
Đường ca kinh nghiệm không đủ phong phú như ông ba Hà, nên hắn giật nảy mình đổ mồ hôi hét lên: “Đột nhiên đứng dậy làm cái gì!”.
Trình Gia Hưng thiếu chút nữa đã ném luôn miếng thịt trong tay, hắn tức giận nói: “Ngươi nói có người chạy đến trước mặt cha nương vợ bôi đen nói xấu ta, để nhà ngươi rút lui cuộc hôn nhân này, rồi đem Hạnh Nhi gả cho người khác sao??? Ngươi nói cho ta biết đi, tới cùng ai là người thiếu đạo đức như vậy???”.
“……Ngươi đừng tức giận như vậy. Loại chuyện này đương nhiên nhị thúc, nhị thẩm sẽ không đồng ý đâu”.
Trình Gia Hưng híp mắt lại: “Đại ca, ngươi nói là ai đi, ta sẽ không làm gì đâu”.
Lời này nghe rất rõ là muốn làm gì đó, đường ca khó thở nói: “Không làm gì sao ngươi còn hỏi thăm?”.
Khi đang nói chuyện thì thuyền đã cập bờ, đường ca muốn đuổi hắn xuống, nhưng Trình Gia Hưng không chịu đi, một tay hắn chống lên mui thuyền, vừa dỗ dành nói: “Hắn đã tới muốn cướp vợ của ta rồi, còn không cho ta nhìn con cháu dòng họ hắn sao?”.
“Ta cũng chỉ nghe người trong nhà nói một tiếng, nên không thể nói rõ với ngươi”.
Nhìn thấy hắn không có ý định nói ra, Trình Gia Hưng nhảy lên bờ, cầm theo thịt đi đến sân nhà Hà gia.
Vị đường ca này xui xẻo này không nói!.
Vậy thì hỏi Hạnh Nhi đi!.
………..
Một đoạn đường đi này, Trình Gia Hưng vừa đi vừa nghĩ, càng nghĩ lại càng tức giận, kết quả là hắn cũng đã quên mất chính mình đến đây để giải thích chuyện ở riêng, nhìn thấy Hà Kiều Hạnh liền nắm tay nàng kéo sang một bên rồi hỏi: “Ta nghe nói có người chướng bụng, gai mắt đến gặp nương vợ bôi xấu ta phải không?”.
Hà Kiều Hạnh vừa rồi nhìn thấy sắc mặt không hiểu được, không biết là người này lại đang tức giận cái gì, nghe hắn hỏi ra như vậy nhịn không được phụt bật cười.
Trình Gia Hưng trừng mắt nhìn nàng: “Đang nói chuyện chính sự đấy, nàng vẫn còn cười được à?”.
“Ngươi từ xa đến đây chính là để nghe cái này à? Ta còn cho rằng mấy ngày không gặp nhau ngươi sẽ nhớ thương ta, hoá ra là tự mình ta đa tình rồi?”.
Vừa rồi thật sự rất tức giận, nhưng khi nghe coi vợ nhỏ ôm vòng tay nói như vậy thì ngọn lửa đang nhóm lên liền bị giọt nước dập tắt. Trình Gia Hưng lại trở nên vui mừng, cười hì hì, “Chính là tới đây thăm nàng, thuận tiện nói chuyện của nhà ta, kết quả là nửa đường nghe được có người nói lời thị phi”.
Hà Kiều Hạnh lúc này mới nói với hắn: “Kể từ khi ngươi bắt đầu buôn bán, họ đã có ý, các nàng cũng không thực sự thay đổi quan điểm cái nhìn về ta, mà chính là thấy lợi ích trước mắt, cảm thấy dù cưới con cọp cái cũng không có gì, chỉ cần cọp cái nàng có bản lĩnh. Mới đầu ta đi ra ngoài một chuyến đều có ruồi bọ muỗi tới vây quanh, ta nhìn thấy liền phát bực nên có hù doạ bọn họ, kết quả là người không thông với ta được, nên đổi lại nhờ trưởng bối đi tìm nương, còn cùng nương ta nói không ngại tính tình nóng nảy, nói rằng đó là tính cách thẳng thắn, thật thà”.
Trình Gia Hưng:…………
“Bọn họ cũng có thể nói ra những lời như thế này ra khỏi miệng, thật đúng là không biết xấu hổ!”.
Trình Gia Hưng nói xong cảm thấy sau lưng chợt lạnh, ánh mắt Hà Kiều Hạnh đảo qua lại đây: “Ngươi đây là nói cái gì?”.
“Ý của ta là vợ ta là người hiền lành dịu dàng nhất, nhưng lại bị bọn họ giá hoạ vu oan! Thật con mẹ nó khốn nạn quá mức!”.
Hà Kiều Hạnh gật đầu: “Cái nhìn của người ngoài không quan trọng lắm, ngươi đừng tức giận nữa, nương ta cũng không phải là người dễ dàng bị lừa như vậy đâu, trước đó còn nói chướng mắt, coi thường, bây giờ lại dán mặt sấn tới, còn không phải là vì tiền sao? Việc này không có gì hay để nói, ngươi cũng đừng quan tâm, cứ yên tâm buôn bán rồi tích góp đi “.
Nói đến tích góp tiền, Trình Gia Hưng mới nhớ, hắn đem tiền hai ngày nay bán lời được cùng với bao tiền bạc nương đưa hôm qua, lấy ra giao cho Hà Kiều Hạnh.
Không cần đếm kiểm kê, Hà Kiều Hạnh cầm bao bạc trong tay liền biết không ít, hỏi hắn đây là phân gia sao? Chuyện này nói ra hơi dài, Trình Gia Hưng trước đem cất thịt, rồi kêu Hà Kiều Hạnh đem bạc thu xong rồi mới đem chuyện trước sau đó kể rõ sự tình cho nàng nghe.
“Ý tứ trong nhà là dù nhiều hay ít cũng muốn phân chia cho ta một ít, ta nghĩ lại vẫn là thôi đi, nên nói, ruộng đồng gia súc đều phân cho đại ca, nhị ca, còn có thể chăm sóc tốt, chứ vào tay ta thì chờ bỏ hoang phế, như vậy thì rắc rối rồi. Lại nghĩ đến sau khi phân gia ở riêng, tiền lời buôn bán không cần giao nộp lên trong nhà nữa, vì thế tiền chúng ta tích góp được cũng mau, nên không cần phải đi tranh giành lấy cái này”.
Thấy hắn vừa vò đầu vừa nói chuyện, Hà Kiều Hạnh hỏi hắn có phải còn có tính toán khác hay không.
Trình Gia Hưng nói lúc phân gia thà chịu thiệt một chút còn hơn là chiếm tiện nghi: “Ta đã thấy, có người phân gia cầm nhiều hơn nửa mẫu đất mà bị bàn tán về chuyện đó cả nửa đời người. Nếu không kiếm được tiền, thì nửa mẫu đất đó cần phải tranh, vì con người trước phải ăn no cái bụng đã rồi mới nghĩ đến thể diện. Đối với hai ta mà nói, cái này không cần, mấy năm trước, ta không đóng góp được gì nhiều cho gia đình, chỉ là thường xuyên lên núi thêm vào bàn ăn một món thịt, công việc ngoài ruộng đất cũng chưa làm qua được gì nên hồn, nên không cần duỗi tay ra tới điểm này”.
Hà Kiều Hạnh kiên nhẫn nghe hắn nói xong, cười cười: “Tối hôm qua nương có nói với ta vài lời riêng, cũng nhắc tới chuyện nhà các ngươi phân gia ở riêng, nói nhìn xa hơn thì có thể ăn ngon, trước mắt ăn chút thiệt tý cũng được, sau này đỡ phiền toái rắc rối hơn. Nương ta còn sợ ta tuổi trẻ nóng tính, bồng bột, bảo ta đừng tranh khẩu phần cơm phân gia……..Ta thì tranh giành cái gì? Vốn cũng không thể ở trong nhà cha nương che chở cho cả đời được, cha nương hai bên cấp cho được cái ăn một vài ngày, còn đâu cũng phải tự dựa vào bản thân mình kiếm lấy thôi”.
“Không nói tới cái này nữa, Trình gia các ngươi phân gia, hiện tại từng phòng nấu bếp riêng? Ngươi làm sao bây giờ?”.
“Ta giao tiền ăn cùng cha nương. Các ca ca không có tiền dư trong tay, còn ta có tiền nhưng bận rộn không thể xây nhà mới được, hiện giờ là ngày mùa nên không dễ tìm được người để làm, cho nên tất cả mọi người hiện tại đều ở trong nhà, ta hiện tại chờ sòng bạc cá cược nhà Trần gia mặt rỗ đóng cửa thì sẽ mua gạch ngói để xây nhà, chỉ sợ phải đến một năm nữa mới dọn vào ở được”.
“Vậy thì chúng ta thành thân sau thu hoạch vụ thu xong, hay là sau khi chúng ta chuyển nhà?”.
“Ta có thể nói là nàng chờ không kịp được không?”.
Trình Gia Vượng gật đầu: “Đệ đã bỏ công việc của mình xuống cùng tam ca đi trở về, cho nên sáng sớm ngày mai phải đi ra ngoài “.
“Lão tứ, đệ vội cái gì? Đệ ở thêm một ngày nữa đi, lúc ta đi tìm đệ đã nói rõ với Viên thợ mộc rồi, nói nhà chúng ta xảy ra chuyện lớn, sợ giải quyết trong một ngày không xong”.
“Sư phụ nói sao?”.
“Để cho đệ trở về lo liệu công việc cho xong, không cần nóng vội trở về làm mộc”.
Trình Gia Vượng nghĩ lại: “Vậy cũng được, đệ ở thêm một ngày, ở cùng với cha nương, sữa chữa lại bàn ghế đồ dùng trong nhà”.
Mục đích đã đạt được, Trình Gia Hưng vươn tay vỗ vỗ bả vai hắn: “Đệ ở nhà nghe nương sai sử, ta phải tranh thủ đi sang Hà gia bên kia, nói chuyện tình hình cho cha vợ biết, rồi nhờ tẩu tử đệ làm món ngon mang trở về cho đệ ăn”. Trình Gia Hưng nói xong, cũng bảo đại ca, nhị ca cũng đi ngủ sớm một chút, rồi đi về phòng. Người đã ngồi trên mép giường rồi mới nhớ là còn chưa rửa chân, hắn thở dài đi ra ngoài, múc nước rồi rửa sơ qua một chút.
Đêm nay, hắn thậm chí còn không rửa mặt vì thật sự quá buồn ngủ, ngủ một giấc thẳng đến rạng sáng, rồi mới thức dậy thu dọn một hồi.
Lúc Trình Gia Hưng đi ra, thì nhìn thấy Trình Gia Vượng đang ngồi uống cháo ăn bánh, hắn quay đầu nhìn xung quanh một vòng: “Đại ca bọn họ đều đi xuống đất rồi à?”.
“Sáng sớm đã xuống đất rồi, tẩu tử rửa bát xong cũng đi ra ngoài không biết làm gì, còn nương đang nói chuyện với đại bá nương ở bên ngoài, nương nói đã để lại thức ăn cho tam ở trên bếp giữ ấm ấy”.
Trình Gia Hưng quay người đi vào bếp, thấy tròn nồi quả thật có một bát cháo và hai cái bánh, hắn lấy ra ngồi bên cạnh Trình Gia Vượng, vừa ăn vừa tán gẫu nói chuyện với tiểu đệ, Trình Gia Hưng hỏi hắn bữa sáng làm như thế nào?.
“Nhị tẩu thức dậy sớm nhất, đi trước làm bánh bột ngô, sau đó là đại tẩu, nương là người cuối cùng “.
“Nhà phân chia là thế, mấy tháng nay ngày mùa bận rộn, dù có tiền cũng không tìm thấy người xây nhà, muốn khởi công phải đợi lúc nông nhà, lão tứ, ngươi nói ta có nên tìm hai người về xây cái bệ bếp không, cứ như bây giờ, làm cơm còn phải xếp hàng, thật là rắc rối, mất công”.
Xây nhà thì phiền toái thật, nhưng xây bếp thì dễ dàng, Trình Gia Hưng nói như vậy, Trình Gia Vượng gật đầu, nói hôm nay là có thể, vừa lúc hắn ở nhà. Trình Gia Hưng uống cháo hô tiếng, sau khi uống xong thì lau miệng: “Đệ cũng đừng vội trong ngày này, cái này ta sẽ sắp xếp, nhiệm vụ hôm nay của đệ là bồi nương của chúng ta thật tốt, cùng nương nói chuyện, nói ra suy nghĩ của ngươi, muốn cưới vợ kiểu như thế nào……..Đúng rồi, Man Tử bọn họ có tới đây không?”.
“Vừa rồi đã tới, nghe nói ca vẫn còn ngủ nên để yên cho ca ngủ cho tốt. Đồ bọn họ đã mang đi bán rồi, bán xong quay lại sẽ đưa tiền cho ca”. Một đoạn thời gian không gặp, Trình Gia Vượng cảm giác rằng tam ca hắn đã thay đồi, vẫn là bộ dạng cà lơ phất phơ, nhưng so với trước đây thì đáng tin hơn nhiều. Hôm qua nghe nói chuyện buôn bán của tam ca rất tốt, kiếm được nhiều tiền, hôm nay lại tận mắt nhìn thấy bọn Man Tử và Tiểu Thuận Nhi mang đồ kia trên lưng đi bán, Trình Gia Vượng cuối cùng cũng có thể hiểu tại sao đại tẩu lại nháo ầm ĩ như vậy, còn tam ca vì cái gì mà không kiên nhẫn.
Người kiếm tiền là như vậy đó, hắn không để bụng việc kiếm tiền lo trang trải cho gia đình, nhưng chỉ ghét nhất là phiền toái rắc rối không an phận, ai cũng không muốn mình dốc sức làm việc vất vả ở bên ngoài rồi quay đầu trở về còn giải quyết một đống rắc rối sau lưng. Cho ngươi ngày lành dễ chịu mà ngươi không muốn, vậy thì ngươi cùng đừng sống trong ngày lành đó nữa.
Trình Gia Vượng tự hỏi chuyện gì đang xảy ra, sau khi hiểu rõ rồi, hắn không nói về đúng sai, vì nói cái này cũng có ý tứ gì đâu chứ.
Hai huynh đệ trước sau ăn xong, Trình Gia Hưng cầm bọc tiền chuẩn bị đi ra ngoài, vừa bước ra ngoài đã thấy nương Hoàng thị đang nói chuyện với đại bá nương, Hoàng thị gọi hắn một tiếng: ” Lão tam, con đi ra ngoài à!”
“Con sợ bên ngoài lan truyền tin đồn lung tung, cho nên muốn qua sông nói chuyện với cha vợ một chút”.
Hoàng thị nhướng mày: “Không phải con đi tìm con dâu sao?”.
“Cũng thuận tiện tìm nàng luôn, nương buổi trưa không cần nấu phần con đâu, con sẽ ăn ở bên Hà gia, trễ một chút mới trở về”.
Hoàng thị phất tay bảo hắn đi đi, Trình Gia Hưng đi bộ đến nhà đồ tể trong thôn để cắt thịt, mua xong rồi mới ra bờ sông, đến bờ sông thì thấy hôm nay không phải là ông ba Hà đánh thuyền cá nhỏ, hắn còn chưa nhận ra người, thì người chèo thuyền đã qua đây.
“Nghe nói nhà các ngươi đã xảy ra chuyện, ông nội đã lường trước một hai ngày tới ngươi sẽ tới đây một chuyến, thật đúng là!”.
“Ta sợ Hạnh Nhi lo lắng nghĩ nhiều, nên đến đây để giải thích rõ ràng……..Đúng rồi, ông nội đâu? Sao không thấy ông vậy?”.
Cháu trai đại phòng nhà Hà gia nói với Trình Gia Hưng rằng mấy ngày trước trời mưa, đêm hôm đó hơi lạnh, ông cụ mặc áo mỏng nên mấy ngày nay không thoải mái trong người, trong nhà cũng không yên tâm để ông ra ngoài,” Đường muội phu, ngươi cũng đừng lo lắng, người không có vấn đề gì lớn, chỉ là sợ ông chèo thuyền đột nhiên chóng mặt sẽ xảy ra chuyện, vì thế mới để ở lại nhà nghỉ ngơi. Nói đến đây ông nội còn không vui, còn bảo rằng ông cả đời làm ngoài thuyền có thể xảy ra chuyện gì? Mắng chúng ta là lo lắng quá thừa”.
Trình Gia Hưng nghe xong bật cười ha ha.
Thấy hắn cười vui vẻ như vậy, đường ca đại phòng liền dội cho hắn một gáo nước lạnh: “Đúng rồi, có chuyện này, hai ngày nay ngươi không đến đây nên hẳn không biết rồi?”.
Cảm thấy hắn ta trở nên nghiêm túc ngay, vì thế Trình Gia Hưng cũng thu lại nụ cười, rồi hỏi có chuyện gì vậy?.
“Nương ta kể rằng có rất nhiều bà nương trong hai thôn rất hối hận, hối hận vì trước kia không nhìn thấy muội muội của chúng tốt như thế nào, mấy ngày qua có vài người đến nói chuyện với nhị thẩm việc nhà, trong ngoài lời nói ý là con cháu nhà mình rất tốt, chắc là cảm thấy còn chưa có thành thân nên muốn phá vỡ, nghĩ muốn giành vợ với ngươi đó”. Đường ca nói đến chuyện này, thứ nhất là muốn để cho Trình Gia Hưng được biết, thứ hai là để cho hắn biết con gái của Hà gia có rất nhiều người để ý, giành đoạt trở về trong tay, Hạnh Nhi bây giờ thanh danh dần dần tốt lên nên có rất nhiều người nhớ thương nàng, Trình Gia Hưng nếu đối xử với nàng không tốt, thì dù có đính thân rồi cũng không chắc chắn.
Thuyền đánh cá nhỏ đứng lên thì sẽ không chắc chắn ổn định, cho nên những người qua sông đều ngồi, hoặc ngồi xổm, Trình Gia Hưng vốn dĩ đang ngồi xổm, vừa nghe thấy lời này đột ngột đứng dậy, hành động này của hắn khiến thuyền nhỏ lắc lư mấy lần, nguy hiểm thật, may mà không có lật thuyền.
Đường ca kinh nghiệm không đủ phong phú như ông ba Hà, nên hắn giật nảy mình đổ mồ hôi hét lên: “Đột nhiên đứng dậy làm cái gì!”.
Trình Gia Hưng thiếu chút nữa đã ném luôn miếng thịt trong tay, hắn tức giận nói: “Ngươi nói có người chạy đến trước mặt cha nương vợ bôi đen nói xấu ta, để nhà ngươi rút lui cuộc hôn nhân này, rồi đem Hạnh Nhi gả cho người khác sao??? Ngươi nói cho ta biết đi, tới cùng ai là người thiếu đạo đức như vậy???”.
“……Ngươi đừng tức giận như vậy. Loại chuyện này đương nhiên nhị thúc, nhị thẩm sẽ không đồng ý đâu”.
Trình Gia Hưng híp mắt lại: “Đại ca, ngươi nói là ai đi, ta sẽ không làm gì đâu”.
Lời này nghe rất rõ là muốn làm gì đó, đường ca khó thở nói: “Không làm gì sao ngươi còn hỏi thăm?”.
Khi đang nói chuyện thì thuyền đã cập bờ, đường ca muốn đuổi hắn xuống, nhưng Trình Gia Hưng không chịu đi, một tay hắn chống lên mui thuyền, vừa dỗ dành nói: “Hắn đã tới muốn cướp vợ của ta rồi, còn không cho ta nhìn con cháu dòng họ hắn sao?”.
“Ta cũng chỉ nghe người trong nhà nói một tiếng, nên không thể nói rõ với ngươi”.
Nhìn thấy hắn không có ý định nói ra, Trình Gia Hưng nhảy lên bờ, cầm theo thịt đi đến sân nhà Hà gia.
Vị đường ca này xui xẻo này không nói!.
Vậy thì hỏi Hạnh Nhi đi!.
………..
Một đoạn đường đi này, Trình Gia Hưng vừa đi vừa nghĩ, càng nghĩ lại càng tức giận, kết quả là hắn cũng đã quên mất chính mình đến đây để giải thích chuyện ở riêng, nhìn thấy Hà Kiều Hạnh liền nắm tay nàng kéo sang một bên rồi hỏi: “Ta nghe nói có người chướng bụng, gai mắt đến gặp nương vợ bôi xấu ta phải không?”.
Hà Kiều Hạnh vừa rồi nhìn thấy sắc mặt không hiểu được, không biết là người này lại đang tức giận cái gì, nghe hắn hỏi ra như vậy nhịn không được phụt bật cười.
Trình Gia Hưng trừng mắt nhìn nàng: “Đang nói chuyện chính sự đấy, nàng vẫn còn cười được à?”.
“Ngươi từ xa đến đây chính là để nghe cái này à? Ta còn cho rằng mấy ngày không gặp nhau ngươi sẽ nhớ thương ta, hoá ra là tự mình ta đa tình rồi?”.
Vừa rồi thật sự rất tức giận, nhưng khi nghe coi vợ nhỏ ôm vòng tay nói như vậy thì ngọn lửa đang nhóm lên liền bị giọt nước dập tắt. Trình Gia Hưng lại trở nên vui mừng, cười hì hì, “Chính là tới đây thăm nàng, thuận tiện nói chuyện của nhà ta, kết quả là nửa đường nghe được có người nói lời thị phi”.
Hà Kiều Hạnh lúc này mới nói với hắn: “Kể từ khi ngươi bắt đầu buôn bán, họ đã có ý, các nàng cũng không thực sự thay đổi quan điểm cái nhìn về ta, mà chính là thấy lợi ích trước mắt, cảm thấy dù cưới con cọp cái cũng không có gì, chỉ cần cọp cái nàng có bản lĩnh. Mới đầu ta đi ra ngoài một chuyến đều có ruồi bọ muỗi tới vây quanh, ta nhìn thấy liền phát bực nên có hù doạ bọn họ, kết quả là người không thông với ta được, nên đổi lại nhờ trưởng bối đi tìm nương, còn cùng nương ta nói không ngại tính tình nóng nảy, nói rằng đó là tính cách thẳng thắn, thật thà”.
Trình Gia Hưng:…………
“Bọn họ cũng có thể nói ra những lời như thế này ra khỏi miệng, thật đúng là không biết xấu hổ!”.
Trình Gia Hưng nói xong cảm thấy sau lưng chợt lạnh, ánh mắt Hà Kiều Hạnh đảo qua lại đây: “Ngươi đây là nói cái gì?”.
“Ý của ta là vợ ta là người hiền lành dịu dàng nhất, nhưng lại bị bọn họ giá hoạ vu oan! Thật con mẹ nó khốn nạn quá mức!”.
Hà Kiều Hạnh gật đầu: “Cái nhìn của người ngoài không quan trọng lắm, ngươi đừng tức giận nữa, nương ta cũng không phải là người dễ dàng bị lừa như vậy đâu, trước đó còn nói chướng mắt, coi thường, bây giờ lại dán mặt sấn tới, còn không phải là vì tiền sao? Việc này không có gì hay để nói, ngươi cũng đừng quan tâm, cứ yên tâm buôn bán rồi tích góp đi “.
Nói đến tích góp tiền, Trình Gia Hưng mới nhớ, hắn đem tiền hai ngày nay bán lời được cùng với bao tiền bạc nương đưa hôm qua, lấy ra giao cho Hà Kiều Hạnh.
Không cần đếm kiểm kê, Hà Kiều Hạnh cầm bao bạc trong tay liền biết không ít, hỏi hắn đây là phân gia sao? Chuyện này nói ra hơi dài, Trình Gia Hưng trước đem cất thịt, rồi kêu Hà Kiều Hạnh đem bạc thu xong rồi mới đem chuyện trước sau đó kể rõ sự tình cho nàng nghe.
“Ý tứ trong nhà là dù nhiều hay ít cũng muốn phân chia cho ta một ít, ta nghĩ lại vẫn là thôi đi, nên nói, ruộng đồng gia súc đều phân cho đại ca, nhị ca, còn có thể chăm sóc tốt, chứ vào tay ta thì chờ bỏ hoang phế, như vậy thì rắc rối rồi. Lại nghĩ đến sau khi phân gia ở riêng, tiền lời buôn bán không cần giao nộp lên trong nhà nữa, vì thế tiền chúng ta tích góp được cũng mau, nên không cần phải đi tranh giành lấy cái này”.
Thấy hắn vừa vò đầu vừa nói chuyện, Hà Kiều Hạnh hỏi hắn có phải còn có tính toán khác hay không.
Trình Gia Hưng nói lúc phân gia thà chịu thiệt một chút còn hơn là chiếm tiện nghi: “Ta đã thấy, có người phân gia cầm nhiều hơn nửa mẫu đất mà bị bàn tán về chuyện đó cả nửa đời người. Nếu không kiếm được tiền, thì nửa mẫu đất đó cần phải tranh, vì con người trước phải ăn no cái bụng đã rồi mới nghĩ đến thể diện. Đối với hai ta mà nói, cái này không cần, mấy năm trước, ta không đóng góp được gì nhiều cho gia đình, chỉ là thường xuyên lên núi thêm vào bàn ăn một món thịt, công việc ngoài ruộng đất cũng chưa làm qua được gì nên hồn, nên không cần duỗi tay ra tới điểm này”.
Hà Kiều Hạnh kiên nhẫn nghe hắn nói xong, cười cười: “Tối hôm qua nương có nói với ta vài lời riêng, cũng nhắc tới chuyện nhà các ngươi phân gia ở riêng, nói nhìn xa hơn thì có thể ăn ngon, trước mắt ăn chút thiệt tý cũng được, sau này đỡ phiền toái rắc rối hơn. Nương ta còn sợ ta tuổi trẻ nóng tính, bồng bột, bảo ta đừng tranh khẩu phần cơm phân gia……..Ta thì tranh giành cái gì? Vốn cũng không thể ở trong nhà cha nương che chở cho cả đời được, cha nương hai bên cấp cho được cái ăn một vài ngày, còn đâu cũng phải tự dựa vào bản thân mình kiếm lấy thôi”.
“Không nói tới cái này nữa, Trình gia các ngươi phân gia, hiện tại từng phòng nấu bếp riêng? Ngươi làm sao bây giờ?”.
“Ta giao tiền ăn cùng cha nương. Các ca ca không có tiền dư trong tay, còn ta có tiền nhưng bận rộn không thể xây nhà mới được, hiện giờ là ngày mùa nên không dễ tìm được người để làm, cho nên tất cả mọi người hiện tại đều ở trong nhà, ta hiện tại chờ sòng bạc cá cược nhà Trần gia mặt rỗ đóng cửa thì sẽ mua gạch ngói để xây nhà, chỉ sợ phải đến một năm nữa mới dọn vào ở được”.
“Vậy thì chúng ta thành thân sau thu hoạch vụ thu xong, hay là sau khi chúng ta chuyển nhà?”.
“Ta có thể nói là nàng chờ không kịp được không?”.
/46
|