Mục đích của Lưu Tảo Hoa xác thực đã đạt được, còn có thể nói cái gì đây? Hai ngày sau khi vào cửa, Hà Kiều Hạnh đã minh bạch được tín hiệu tốt của nàng, rồi cũng cho đáp lại. Nàng cùng đại tẩu cũng không có thù oán gì nên chung sống hoà thuận rất tốt.
Lại nói Hà Kiều Hạnh không phải là người quá nhiệt tình với người ta, ngoại trừ một số người nhất định, còn hầu như nàng khá thụ động khi lui tới với người khác. Từ trước đây, nhiều lúc các đường tỷ, tiểu muội hoặc tẩu tử tìm đến nàng cùng nhau làm việc, không ai kêu nàng kiếm việc gì làm, hay làm làm đồ ăn chơi cùng với mấy cháu trai.
Nhị tẩu Chu thị da mặt mỏng hơn một ít, đối với đệ muội cũng rất tốt, nhưng nàng không làm ra việc quá khác người.
Đâu giống như Lưu Tảo Hoa, biểu hiện trắng ra là người yêu bạc, thích coi trọng cùng tôn sùng nịnh bợ “Thần Tài” quá mức.
Đó là Thần Tài của nàng, vì thế như rửa bát đũa, đổ bô, nói chuyện nịnh bợ này đó sao có thể không làm được? Cần thiết phải làm được a! Lưu Tảo Hoa mang gánh nặng vì tương lai đại phòng của mình, mà mỗi ngày vội xong việc buổi chiều sẽ đi ngủ sớm, ngủ đủ giấc mới có tinh thần đi lên chiến trường chiến đấu, từ khi Hà Kiều Hạnh vào cửa, Lưu thị là người rời giường thứ nhất cả nhà, nấu cơm cho chồng cùng con trai xong, nàng còn không quên nấu nước ấm cho Thần Tài.
Hà Kiều Hạnh nói với nàng mà mình thích nấu ăn, Lưu Tảo Hoa nghĩ lại, nếu nàng ấy không thích thì thôi, mình cũng không thể nấu ngon như nàng ta được a! Nàng nghe hiểu được nên không đi đoạt công việc nấu ăn, nhưng nhìn thấy người ta ta đem đồ ra chuẩn bị xào nấu thì nàng tranh giành đi rửa nồi, khi người ta ăn cơm xong mang bát đi đến nhà bát thì nàng xung phong nấu nước ấm rồi để rửa bát đũa, còn bảo người ta ăn cơm no rồi thì nên đi ra ngoài đi dạo cho tiêu thực, đến nỗi, nói bát đũa ăn cơm đều là tẩy rửa, nàng thuận tiện tẩy rửa cho luôn……..
Đại tẩu người này, Hà Kiều Hạnh có nghe qua, trực diện đối mặt lần đầu, vừa mới bắt đầu còn có chút khó chịu không quen, nhưng sau hai ngày thì tập quen dần, còn nàng cũng có phương pháp phản hồi của riêng mình, giống như hiện tại khoai tây nhiều, nàng cầm một cái dao nhỏ tỉa gọt xoay tròn, sau đó xiên củ qua một cái que trúc, ép chặt rồi chiên giòn, thành phần ra được một củ khoai tây lốc xoáy, tiếp đó rắc lên một chút bột, hướng về phía Thiết Ngưu vẫy tay, nhóc béo mắt liền sáng lên.
Nhìn tới tháp khoai tây lốc xoáy vàng rực óng ánh mới ra khỏi nồi, hắn luyến tiếc không dám bỏ vào miệng, rồi lại sợ một tay cầm không chắc, liền lấy hai tay ôm lấy, ngẩng mặt lên nói với Hà Kiều Hạnh: “Thẩm thẩm, thẩm là tiên nữ từ trên trời rơi xuống!”.
Hà Kiều Hạnh bị hắn làm cho thích thú bật cười, cười xong còn hỏi một củ có đủ hay không?.
Thiết Ngưu cũng không tham lam, nói một củ đủ rồi, rồi cảm ơn thẩm thẩm xong chạy đi ra ngoài chơi, trước khi ăn hắn còn muốn khoe cho đồng bọn coi, để cho bọn hắn phải sinh ra hâm mộ, hâm mộ mới được.
Thiết Ngưu cầm tháp khoai tây đi sang sân nhà bên cạnh đó là nhà đại bá Trình Lai Tài, nhóm bọn trẻ bên kia đằng xa nhìn thấy trong tay hắn một tháp thẳng xoay cao khoai tây thì nước miếng trọng miệng chảy dài ra, hỏi đây là cái gì? Nhìn thấy ăn ngon lắm, Thiết Ngưu ngươi cho ta nếm thử một miếng đi!.
Thiết Ngưu không tham lam, muốn cái gì thì sẽ trực tiếp thương lượng xin hỏi đàng hoàng với người, không trộm cắp, nhưng một khi đã đưa cho hắn thì đó là của hắn, là của hắn nha.
“Là của ta! Thẩm thẩm cho ta!”.
“Ta lấy lại đây cho các ngươi nhìn xem, đều xem qua thì ta liền phải ăn!”
Hắn làm trò trước mặt mọi người, gặp răng rắc giòn tan, vừa gặm vừa nói cái này ngon mà rất là thơm.
Cháu trai lớn nhất của Trình Lai Tài thì không sao, nhưng có hai đứa nhỏ mới có hai ba tuổi, oa một tiếng liền khóc.
Người lớn nghe thấy tiếng trẻ con khóc thì vội vàng chạy từ trong nhà đi ra: “Không phải bảo các con vui chơi, không được đánh nhau mà, sao con lại khóc? Có chuyện gì vậy?”.
Đây không riêng gì khóc, mà bảy tám đứa trẻ lớn nhỏ đều quay đầu nhìn người lớn nhà mình với ánh mắt khao khát, rồi duỗi chỉ tay về hướng Thiết Ngưu. Thiết Ngưu làm cho bọn họ sợ khóc nấc lên, thấy tình huống không hợp lý, đang định bỏ chạy thì bị bắt lại, người ta chỉ vào tháp khoai tây trên tay hắn rồi nói với cha nương mình.
Đi ra là nhị nàng dâu Chu thị của Trình Lai Tài, nàng đi lên phía trước cẩn thận xem xét, rồi hỏi Thiết Ngưu đây là cái gì?.
“Thẩm thẩm chưa nói cho cháu biết, chỉ bảo cho cháu cầm đi ăn”.
“Vợ Gia Hưng đưa cho cháu? Cái này làm bằng gì?”.
Bất kể nàng hỏi như thế nào, Thiết Ngưu đều lắc đầu nói không biết. Không còn cách nào khác, Chu thị đành phải cởi tạp dề trên người xuống, đưa bọn trẻ đi đến nhà Trình Lai Hỉ. Thiết Ngưu cũng theo chân đi cùng với bọn họ, vừa đi vừa ăn, trở về đã gặm hết một nửa.
Hà Kiều Hạnh tất nhiên không chỉ rán một cái, lúc này Trình Gia Hưng đang nói chuyện xây nhà với Trình Gia Vượng, vì thế Hà Kiều Hạnh không làm phiền hắn, trong nhà cũng chỉ có đại tẩu, đại tẩu vốn dĩ đang làm ở sau phòng, vội xong một cái, nàng ra tới uống miếng nước, nghĩ muốn nghỉ một lát, liền thấy Hà Kiều Hạnh cầm ở trong tay món khoai tây chiên lốc xoáy ánh vàng rực rỡ.
Nàng chạy nhanh tiến đến hỏi đây là cái gì?.
“Khoai tây chiên làm đồ ăn vặt”.
“Là muốn làm ra để bán sao?”.
Hà Kiều Hạnh lắc đầu: “Ta có thời gian nên làm cho Thiết ăn, cái này cũng có thể bán được, nhưng làm thì tốn công mà lợi nhuận kiếm được không được nhiều, với lại nếu người trong nghề nhìn kỹ một chút là nghiên cứu làm ra được, vì không phải là đồ lớn gì đó”.
Hà Kiều Hạnh nói xong thuận tay lấy một củ khoai tây rửa sạch rồi làm cho nàng nhìn, chu dù Lưu thị không có thiên phú làm đầu bếp thì nhìn qua cũng cảm thấy không khó, chỉ cần luyện tập chăm chỉ, sử dụng thành thạo kỹ thuật con dao là được, đây là môn thủ công dễ học. Hà Kiều Hạnh điều chỉnh hương vị của củ khoai tây chiên lốc xoáy rồi đưa cho Lưu thị nếm thử.
Lưu Tảo Hoa ăn qua liền nói: “Hương vị rất ngon, thật đáng tiếc………”.
“Chính mình ăn là được rồi, một củ khoai tây tốn thêm một ít dầu mà thôi, mới vừa ta chiên ra một chuỗi đưa cho Thiết Ngưu, hắn cao hứng vui mừng đến hỏng rồi.”
Lưu thị nói hắn chính là tham ăn.
Hà Kiều Hạnh cười nói: “Người bằng tuổi như hắn ai mà không thèm? Chúng ta không phải là cũng như vậy đó sao?”.
Hai người ở nhà bếp nói chuyện, đương sự Thiết Ngưu liền từ bên ngoài thăm dò vào được: “Nương! Thẩm thẩm!”
Hai người đang nói chuyện, đồng thời quay đầu lại hỏi hắn có chuyện gì vậy?.
Thiết Ngưu chỉ chỉ ra bên ngoài, nói Chu nhị thẩm tới.
Lưu thị đi ra trước, Hà Kiều Hạnh quay đầu nhìn lại thấy lửa trong lòng bếp đã tắt nên liền đi theo ra ngoài hỏi, thì mới biết được là Thiết Ngưu ôm tháp xoáy khoai tây ăn làm cho đám bọn trẻ khóc rống lên.
Mọi người đều nhìn Thiết Ngưu, còn vẻ mặt của Thiết Ngưu thì trông rất là vô tội.
Chu nhị tẩu hỏi đây là cái gì?.
Lưu thị nhìn Hà Kiều Hạnh, nói với tẩu tử bên cạnh rằng đây là thứ mà bọn lão tam làm ra để mang đi bán lấy tiền.
“Bán lấy tiền? Món này đắt không? Bao nhiêu tiền một chuỗi?”.
Lưu thị quay đầu nhìn về phía Hà Kiều Hạnh? Hà Kiều Hạnh không biết định giá như thế nào, căng da đầu nói: “Định ba văn”.
Lưu thị nói đỡ, điều là người một nhà nên bớt đi một văn.
Chu nhị tẩu nghĩ không muốn mua, bọn trẻ trong nhà một đống như này, mỗi người một chuỗi thì tiền đó cũng có thể mua được một cân thịt rồi, nhưng các con của nàng thèm không chịu được, háo hức nhìn nàng chằm chằm. Chu nhị tẩu hết cách, đành phải nói: “Ta hiện tại không mang theo tiền, để trễ tý nữa sẽ mang tiền lại đây trả, như vậy có được không?”.
Hà Kiều Hạnh đi lấy mấy xâu ra, Chu nhị tẩu lúc này mới mang bọn trẻ háu ăn rời đi, lúc đi còn đau lòng không thôi, nhìn bọn họ đi xa rồi Hà Kiều Hạnh mới hỏi đại tẩu: “Một củ khoai tây chúng ta lấy hai văn tiền như vậy có thích hợp không? Đó không phải là người thân của chúng ta sao?”.
“Đệ muội, người mấy phòng nhà mẹ để muội có phải quan hệ với ngươi rất tốt hay không? Đó là ngươi chưa gặp được người vô lại thôi?Nếu mà dính điểm thân thích là có thể ăn không trả tiền không trả tiền, vậy thì về sau thân thích sẽ tới ăn càng nhiều, ta sợ đến lúc đó ngươi đã đủ mệt không chịu được ấy”.
Hà Kiều Hạnh nhớ kỹ lời này, tự nhủ chính mình phải nhanh chóng thích ứng với người nhà chồng bên này, bên này thân huynh đệ có chút ý tứ rành mạch, thật sự khác hẳn với bên nhà mẹ đẻ của nàng.
Nàng đang suy nghĩ gì đó chuyện này, còn Lưu thị thì đang bóp nhéo khuôn mặt mập mạp ú thịt của Thiết Ngưu.
Ai cũng không nghĩ rằng, chỉ một lúc sau, đã có mấy đại nương, đại tẩu mang bọn trẻ đến lại đây, nói là muốn mua đồ ăn.
Món khoai tây chiên lốc xoáy này, lâu lâu làm một lần cũng không sao, nhưng làm nhiều thì thật đau tay, Hà Kiều Hạnh cũng không muốn thực hiện bán nó lâu dài. Sau khi bán xong cho mấy đại nương đại tẩu, nàng mới nhớ ra mục đích của đại tẩu lấy lòng mình, vì thế đem người đến bên cạnh nói: “Đại tẩu, tẩu đối xử với ta rất tốt, ta cũng nói thật cho tẩu biết, ta không nghĩ muốn làm món khoai tây chiên lốc xoáy này bán lấy tiền, nếu không tẩu luyện tập rồi bán đi?”.
Lưu thị hỏi nàng cái này liệu có thể kiếm lời được không?.
Hà Kiều Hạnh nghĩ rằng cái này ở thời đại sau có rất nhiều loại thực phẩm đồ ăn vặt mà còn có thể bán được thì với hiện tại tất nhiên cũng bán được. Và một đạo lý rất đơn giản, dù cho mọi người biết được đây là khoai tây làm ra, nhưng ít ai vì bọn trẻ háu ăn nhà mình mà bỏ thời gian ra luyện tập thực hành, khoai tây chiên lốc xoáy này còn cần phải có một nồi dầu, người bình thường cũng hiểu được điều này, nếu muốn ăn thì bỏ hai ba văn ra mà mua tiện lợi hơn. Vụ mua bán này không cần phải mang đi ra ngoài bán, chỉ cần mọi người biết Trình gia làm món này, họ thèm ăn thì liền tới đây, thuận tiện người bán người mua, cái này so với váng đậu cay tuy không lời bằng nhưng vẫn kiếm được chút tiền lời.
Hà Kiều Hạnh nghĩ món này lợi nhuận lời ra thấp, nàng cho rằng đại tẩu vẫn để ý có thể làm được, chẳng phải một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao hay sao.
Chờ đến lúc Trình Gia Hưng cùng huynh đệ nói chuyện xong quay lại, thì thấy đại tẩu đang luyện dao, còn vợ mình ở bên cạnh chỉ dạy, nói cho nàng có thể xoay chuyển dày mỏng đều đều biện pháp. Trình Gia Hưng nhìn trong chốc lát, sau đó đem người kéo đến một bên.
“Nàng dạy nàng ta cái gì đó?”.
“Hôm nay làm đồ cho Thiết Ngưu ăn, hắn lấy ra cho người trong thôn lấy được, rồi đều nói muốn mua. Món này lợi nhuận tất nhiên là có, nhưng không thể so được với thịt heo xé cay, nên ta không muốn làm, lại sợ sau này mỗi ngày có người tìm đến, vì thế ta nói dạy cho đại tẩu làm rồi bán đi. Trước kia nghe chàng nói đại tẩu không được tốt lắm, ta thấy còn được, cũng muốn thử nàng xem sao, xem nàng muốn kiếm tiền ăn không ít khổ, rồi sau này kiếm được tiền thì sẽ thành cái dạng gì”.
Khi Hà Kiều Hạnh nói chuyện trước sau này, Trình Gia Hưng liền hiểu rõ, cái món khoai tây chiên lốc xoáy này cần phải có kỹ thuật cắt tỉa dao rất mệt nhọc, hắn liền gật đầu nói: “Tẩu tử muốn làm thì cứ để cho tẩu ấy nàng đi, nhưng nàng đừng có mà ngây ngốc đem độc môn tay nghề của mình truyền cho nàng ta đấy”.
Hà Kiều Hạnh ghé sát vào lỗ tai hắn nói: “Mọi người đều nói độc môn tay nghề, có thể tuỳ tiện truyền lại cho người khác sao? Chàng yên tâm đi, ta biết chừng mực”.
Lưu thị thật đúng là hiếu kính “Thần Tài” hết mực, chuyện nên làm nàng một chút cũng không thiếu, làm xong rồi lại tiếp tục luyện kỹ năng cắt toả khoai tây, ngay từ đầu tỷ lệ thất bại rất cao, nàng cũng không từ bỏ, nghĩ thoáng nếu làm hỏng thì biến làm thành bánh cho nhà mình ăn, vì thế một chút cũng không lãng phí.
Ngày hôm đó nàng luyện tập được nửa ngày, sang ngày hôm sau thì Trình Gia Hưng mang rượu thịt cùng Hà Kiều Hạnh đi lại mặt về nhà vợ. Còn nàng ở lại tiếp tục luyện tập, Trình Gia Phú làm xong công việc cũng đi qua xem nàng, Lưu thị liền cười hì hì, nói chàng xem đi! Giống như Chu thị vậy, không thành tâm, kiên trì thì không thể thành, phải vững chắc cố gắng ân cần như nàng với Thần Tài, cho nên chỉ từ trong khe hở ngón tay của Thần Tài cũng điểm chỉ ra cho ngươi một con đường đấy.
Lại nói Hà Kiều Hạnh không phải là người quá nhiệt tình với người ta, ngoại trừ một số người nhất định, còn hầu như nàng khá thụ động khi lui tới với người khác. Từ trước đây, nhiều lúc các đường tỷ, tiểu muội hoặc tẩu tử tìm đến nàng cùng nhau làm việc, không ai kêu nàng kiếm việc gì làm, hay làm làm đồ ăn chơi cùng với mấy cháu trai.
Nhị tẩu Chu thị da mặt mỏng hơn một ít, đối với đệ muội cũng rất tốt, nhưng nàng không làm ra việc quá khác người.
Đâu giống như Lưu Tảo Hoa, biểu hiện trắng ra là người yêu bạc, thích coi trọng cùng tôn sùng nịnh bợ “Thần Tài” quá mức.
Đó là Thần Tài của nàng, vì thế như rửa bát đũa, đổ bô, nói chuyện nịnh bợ này đó sao có thể không làm được? Cần thiết phải làm được a! Lưu Tảo Hoa mang gánh nặng vì tương lai đại phòng của mình, mà mỗi ngày vội xong việc buổi chiều sẽ đi ngủ sớm, ngủ đủ giấc mới có tinh thần đi lên chiến trường chiến đấu, từ khi Hà Kiều Hạnh vào cửa, Lưu thị là người rời giường thứ nhất cả nhà, nấu cơm cho chồng cùng con trai xong, nàng còn không quên nấu nước ấm cho Thần Tài.
Hà Kiều Hạnh nói với nàng mà mình thích nấu ăn, Lưu Tảo Hoa nghĩ lại, nếu nàng ấy không thích thì thôi, mình cũng không thể nấu ngon như nàng ta được a! Nàng nghe hiểu được nên không đi đoạt công việc nấu ăn, nhưng nhìn thấy người ta ta đem đồ ra chuẩn bị xào nấu thì nàng tranh giành đi rửa nồi, khi người ta ăn cơm xong mang bát đi đến nhà bát thì nàng xung phong nấu nước ấm rồi để rửa bát đũa, còn bảo người ta ăn cơm no rồi thì nên đi ra ngoài đi dạo cho tiêu thực, đến nỗi, nói bát đũa ăn cơm đều là tẩy rửa, nàng thuận tiện tẩy rửa cho luôn……..
Đại tẩu người này, Hà Kiều Hạnh có nghe qua, trực diện đối mặt lần đầu, vừa mới bắt đầu còn có chút khó chịu không quen, nhưng sau hai ngày thì tập quen dần, còn nàng cũng có phương pháp phản hồi của riêng mình, giống như hiện tại khoai tây nhiều, nàng cầm một cái dao nhỏ tỉa gọt xoay tròn, sau đó xiên củ qua một cái que trúc, ép chặt rồi chiên giòn, thành phần ra được một củ khoai tây lốc xoáy, tiếp đó rắc lên một chút bột, hướng về phía Thiết Ngưu vẫy tay, nhóc béo mắt liền sáng lên.
Nhìn tới tháp khoai tây lốc xoáy vàng rực óng ánh mới ra khỏi nồi, hắn luyến tiếc không dám bỏ vào miệng, rồi lại sợ một tay cầm không chắc, liền lấy hai tay ôm lấy, ngẩng mặt lên nói với Hà Kiều Hạnh: “Thẩm thẩm, thẩm là tiên nữ từ trên trời rơi xuống!”.
Hà Kiều Hạnh bị hắn làm cho thích thú bật cười, cười xong còn hỏi một củ có đủ hay không?.
Thiết Ngưu cũng không tham lam, nói một củ đủ rồi, rồi cảm ơn thẩm thẩm xong chạy đi ra ngoài chơi, trước khi ăn hắn còn muốn khoe cho đồng bọn coi, để cho bọn hắn phải sinh ra hâm mộ, hâm mộ mới được.
Thiết Ngưu cầm tháp khoai tây đi sang sân nhà bên cạnh đó là nhà đại bá Trình Lai Tài, nhóm bọn trẻ bên kia đằng xa nhìn thấy trong tay hắn một tháp thẳng xoay cao khoai tây thì nước miếng trọng miệng chảy dài ra, hỏi đây là cái gì? Nhìn thấy ăn ngon lắm, Thiết Ngưu ngươi cho ta nếm thử một miếng đi!.
Thiết Ngưu không tham lam, muốn cái gì thì sẽ trực tiếp thương lượng xin hỏi đàng hoàng với người, không trộm cắp, nhưng một khi đã đưa cho hắn thì đó là của hắn, là của hắn nha.
“Là của ta! Thẩm thẩm cho ta!”.
“Ta lấy lại đây cho các ngươi nhìn xem, đều xem qua thì ta liền phải ăn!”
Hắn làm trò trước mặt mọi người, gặp răng rắc giòn tan, vừa gặm vừa nói cái này ngon mà rất là thơm.
Cháu trai lớn nhất của Trình Lai Tài thì không sao, nhưng có hai đứa nhỏ mới có hai ba tuổi, oa một tiếng liền khóc.
Người lớn nghe thấy tiếng trẻ con khóc thì vội vàng chạy từ trong nhà đi ra: “Không phải bảo các con vui chơi, không được đánh nhau mà, sao con lại khóc? Có chuyện gì vậy?”.
Đây không riêng gì khóc, mà bảy tám đứa trẻ lớn nhỏ đều quay đầu nhìn người lớn nhà mình với ánh mắt khao khát, rồi duỗi chỉ tay về hướng Thiết Ngưu. Thiết Ngưu làm cho bọn họ sợ khóc nấc lên, thấy tình huống không hợp lý, đang định bỏ chạy thì bị bắt lại, người ta chỉ vào tháp khoai tây trên tay hắn rồi nói với cha nương mình.
Đi ra là nhị nàng dâu Chu thị của Trình Lai Tài, nàng đi lên phía trước cẩn thận xem xét, rồi hỏi Thiết Ngưu đây là cái gì?.
“Thẩm thẩm chưa nói cho cháu biết, chỉ bảo cho cháu cầm đi ăn”.
“Vợ Gia Hưng đưa cho cháu? Cái này làm bằng gì?”.
Bất kể nàng hỏi như thế nào, Thiết Ngưu đều lắc đầu nói không biết. Không còn cách nào khác, Chu thị đành phải cởi tạp dề trên người xuống, đưa bọn trẻ đi đến nhà Trình Lai Hỉ. Thiết Ngưu cũng theo chân đi cùng với bọn họ, vừa đi vừa ăn, trở về đã gặm hết một nửa.
Hà Kiều Hạnh tất nhiên không chỉ rán một cái, lúc này Trình Gia Hưng đang nói chuyện xây nhà với Trình Gia Vượng, vì thế Hà Kiều Hạnh không làm phiền hắn, trong nhà cũng chỉ có đại tẩu, đại tẩu vốn dĩ đang làm ở sau phòng, vội xong một cái, nàng ra tới uống miếng nước, nghĩ muốn nghỉ một lát, liền thấy Hà Kiều Hạnh cầm ở trong tay món khoai tây chiên lốc xoáy ánh vàng rực rỡ.
Nàng chạy nhanh tiến đến hỏi đây là cái gì?.
“Khoai tây chiên làm đồ ăn vặt”.
“Là muốn làm ra để bán sao?”.
Hà Kiều Hạnh lắc đầu: “Ta có thời gian nên làm cho Thiết ăn, cái này cũng có thể bán được, nhưng làm thì tốn công mà lợi nhuận kiếm được không được nhiều, với lại nếu người trong nghề nhìn kỹ một chút là nghiên cứu làm ra được, vì không phải là đồ lớn gì đó”.
Hà Kiều Hạnh nói xong thuận tay lấy một củ khoai tây rửa sạch rồi làm cho nàng nhìn, chu dù Lưu thị không có thiên phú làm đầu bếp thì nhìn qua cũng cảm thấy không khó, chỉ cần luyện tập chăm chỉ, sử dụng thành thạo kỹ thuật con dao là được, đây là môn thủ công dễ học. Hà Kiều Hạnh điều chỉnh hương vị của củ khoai tây chiên lốc xoáy rồi đưa cho Lưu thị nếm thử.
Lưu Tảo Hoa ăn qua liền nói: “Hương vị rất ngon, thật đáng tiếc………”.
“Chính mình ăn là được rồi, một củ khoai tây tốn thêm một ít dầu mà thôi, mới vừa ta chiên ra một chuỗi đưa cho Thiết Ngưu, hắn cao hứng vui mừng đến hỏng rồi.”
Lưu thị nói hắn chính là tham ăn.
Hà Kiều Hạnh cười nói: “Người bằng tuổi như hắn ai mà không thèm? Chúng ta không phải là cũng như vậy đó sao?”.
Hai người ở nhà bếp nói chuyện, đương sự Thiết Ngưu liền từ bên ngoài thăm dò vào được: “Nương! Thẩm thẩm!”
Hai người đang nói chuyện, đồng thời quay đầu lại hỏi hắn có chuyện gì vậy?.
Thiết Ngưu chỉ chỉ ra bên ngoài, nói Chu nhị thẩm tới.
Lưu thị đi ra trước, Hà Kiều Hạnh quay đầu nhìn lại thấy lửa trong lòng bếp đã tắt nên liền đi theo ra ngoài hỏi, thì mới biết được là Thiết Ngưu ôm tháp xoáy khoai tây ăn làm cho đám bọn trẻ khóc rống lên.
Mọi người đều nhìn Thiết Ngưu, còn vẻ mặt của Thiết Ngưu thì trông rất là vô tội.
Chu nhị tẩu hỏi đây là cái gì?.
Lưu thị nhìn Hà Kiều Hạnh, nói với tẩu tử bên cạnh rằng đây là thứ mà bọn lão tam làm ra để mang đi bán lấy tiền.
“Bán lấy tiền? Món này đắt không? Bao nhiêu tiền một chuỗi?”.
Lưu thị quay đầu nhìn về phía Hà Kiều Hạnh? Hà Kiều Hạnh không biết định giá như thế nào, căng da đầu nói: “Định ba văn”.
Lưu thị nói đỡ, điều là người một nhà nên bớt đi một văn.
Chu nhị tẩu nghĩ không muốn mua, bọn trẻ trong nhà một đống như này, mỗi người một chuỗi thì tiền đó cũng có thể mua được một cân thịt rồi, nhưng các con của nàng thèm không chịu được, háo hức nhìn nàng chằm chằm. Chu nhị tẩu hết cách, đành phải nói: “Ta hiện tại không mang theo tiền, để trễ tý nữa sẽ mang tiền lại đây trả, như vậy có được không?”.
Hà Kiều Hạnh đi lấy mấy xâu ra, Chu nhị tẩu lúc này mới mang bọn trẻ háu ăn rời đi, lúc đi còn đau lòng không thôi, nhìn bọn họ đi xa rồi Hà Kiều Hạnh mới hỏi đại tẩu: “Một củ khoai tây chúng ta lấy hai văn tiền như vậy có thích hợp không? Đó không phải là người thân của chúng ta sao?”.
“Đệ muội, người mấy phòng nhà mẹ để muội có phải quan hệ với ngươi rất tốt hay không? Đó là ngươi chưa gặp được người vô lại thôi?Nếu mà dính điểm thân thích là có thể ăn không trả tiền không trả tiền, vậy thì về sau thân thích sẽ tới ăn càng nhiều, ta sợ đến lúc đó ngươi đã đủ mệt không chịu được ấy”.
Hà Kiều Hạnh nhớ kỹ lời này, tự nhủ chính mình phải nhanh chóng thích ứng với người nhà chồng bên này, bên này thân huynh đệ có chút ý tứ rành mạch, thật sự khác hẳn với bên nhà mẹ đẻ của nàng.
Nàng đang suy nghĩ gì đó chuyện này, còn Lưu thị thì đang bóp nhéo khuôn mặt mập mạp ú thịt của Thiết Ngưu.
Ai cũng không nghĩ rằng, chỉ một lúc sau, đã có mấy đại nương, đại tẩu mang bọn trẻ đến lại đây, nói là muốn mua đồ ăn.
Món khoai tây chiên lốc xoáy này, lâu lâu làm một lần cũng không sao, nhưng làm nhiều thì thật đau tay, Hà Kiều Hạnh cũng không muốn thực hiện bán nó lâu dài. Sau khi bán xong cho mấy đại nương đại tẩu, nàng mới nhớ ra mục đích của đại tẩu lấy lòng mình, vì thế đem người đến bên cạnh nói: “Đại tẩu, tẩu đối xử với ta rất tốt, ta cũng nói thật cho tẩu biết, ta không nghĩ muốn làm món khoai tây chiên lốc xoáy này bán lấy tiền, nếu không tẩu luyện tập rồi bán đi?”.
Lưu thị hỏi nàng cái này liệu có thể kiếm lời được không?.
Hà Kiều Hạnh nghĩ rằng cái này ở thời đại sau có rất nhiều loại thực phẩm đồ ăn vặt mà còn có thể bán được thì với hiện tại tất nhiên cũng bán được. Và một đạo lý rất đơn giản, dù cho mọi người biết được đây là khoai tây làm ra, nhưng ít ai vì bọn trẻ háu ăn nhà mình mà bỏ thời gian ra luyện tập thực hành, khoai tây chiên lốc xoáy này còn cần phải có một nồi dầu, người bình thường cũng hiểu được điều này, nếu muốn ăn thì bỏ hai ba văn ra mà mua tiện lợi hơn. Vụ mua bán này không cần phải mang đi ra ngoài bán, chỉ cần mọi người biết Trình gia làm món này, họ thèm ăn thì liền tới đây, thuận tiện người bán người mua, cái này so với váng đậu cay tuy không lời bằng nhưng vẫn kiếm được chút tiền lời.
Hà Kiều Hạnh nghĩ món này lợi nhuận lời ra thấp, nàng cho rằng đại tẩu vẫn để ý có thể làm được, chẳng phải một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao hay sao.
Chờ đến lúc Trình Gia Hưng cùng huynh đệ nói chuyện xong quay lại, thì thấy đại tẩu đang luyện dao, còn vợ mình ở bên cạnh chỉ dạy, nói cho nàng có thể xoay chuyển dày mỏng đều đều biện pháp. Trình Gia Hưng nhìn trong chốc lát, sau đó đem người kéo đến một bên.
“Nàng dạy nàng ta cái gì đó?”.
“Hôm nay làm đồ cho Thiết Ngưu ăn, hắn lấy ra cho người trong thôn lấy được, rồi đều nói muốn mua. Món này lợi nhuận tất nhiên là có, nhưng không thể so được với thịt heo xé cay, nên ta không muốn làm, lại sợ sau này mỗi ngày có người tìm đến, vì thế ta nói dạy cho đại tẩu làm rồi bán đi. Trước kia nghe chàng nói đại tẩu không được tốt lắm, ta thấy còn được, cũng muốn thử nàng xem sao, xem nàng muốn kiếm tiền ăn không ít khổ, rồi sau này kiếm được tiền thì sẽ thành cái dạng gì”.
Khi Hà Kiều Hạnh nói chuyện trước sau này, Trình Gia Hưng liền hiểu rõ, cái món khoai tây chiên lốc xoáy này cần phải có kỹ thuật cắt tỉa dao rất mệt nhọc, hắn liền gật đầu nói: “Tẩu tử muốn làm thì cứ để cho tẩu ấy nàng đi, nhưng nàng đừng có mà ngây ngốc đem độc môn tay nghề của mình truyền cho nàng ta đấy”.
Hà Kiều Hạnh ghé sát vào lỗ tai hắn nói: “Mọi người đều nói độc môn tay nghề, có thể tuỳ tiện truyền lại cho người khác sao? Chàng yên tâm đi, ta biết chừng mực”.
Lưu thị thật đúng là hiếu kính “Thần Tài” hết mực, chuyện nên làm nàng một chút cũng không thiếu, làm xong rồi lại tiếp tục luyện kỹ năng cắt toả khoai tây, ngay từ đầu tỷ lệ thất bại rất cao, nàng cũng không từ bỏ, nghĩ thoáng nếu làm hỏng thì biến làm thành bánh cho nhà mình ăn, vì thế một chút cũng không lãng phí.
Ngày hôm đó nàng luyện tập được nửa ngày, sang ngày hôm sau thì Trình Gia Hưng mang rượu thịt cùng Hà Kiều Hạnh đi lại mặt về nhà vợ. Còn nàng ở lại tiếp tục luyện tập, Trình Gia Phú làm xong công việc cũng đi qua xem nàng, Lưu thị liền cười hì hì, nói chàng xem đi! Giống như Chu thị vậy, không thành tâm, kiên trì thì không thể thành, phải vững chắc cố gắng ân cần như nàng với Thần Tài, cho nên chỉ từ trong khe hở ngón tay của Thần Tài cũng điểm chỉ ra cho ngươi một con đường đấy.
/46
|