Đêm đã khuya vắng người, ngoài cửa sổ giữa núi rừng có tiếng côn trùng, tiếng ếch kêu vang, ngẫu nhiên cũng có tiếng gào thét của dã thú. Bên ngoài trấn chính là rừng sâu núi lớn, có mấy con dã thú xuất hiện ở phụ cận cũng rất bình thường, thậm chí đôi khi còn có hồ ly xông vào thôn ăn trộm gà cũng đã xảy ra.
Lý Thanh Vân nằm ở trên giường, hít thở đều đều, không nhúc nhích, dường như ngủ say, thật ra hắn đang tiến vào tiểu không gian.
Buổi tối đi tắm về, đi ngang qua trạm nông kỹ trong trấn, mua mấy bao hạt giống rau dưa và trái cây. Lúc này, đã sớm qua thời gian ươm giống dưa hấu, nhưng vì để thí nghiệm thời gian chênh lệch giữa không gian và thực tế, Lý Thanh Vân quyết định đêm nay ươm giống.
Trong không gian, Lý Thanh Vân nhẹ nhàng lơ lửng giữa không trung, quan sát đêm tối của tiểu thế giới. Trong lòng hoài nghi, không có mặt trời, thực vật có thể sinh trưởng hay không. Nhưng mà bên đầm nước hai cây nhân sâm mọc rất khả quan, cành lá xanh biếc, sinh mệnh lực khẳng định không thành vấn đề.
Mà thủy đàm trong suốt thấy đáy, đáy đàm có vài cổ nguồn suối nhỏ, rì rì không ngừng trào ra nước suối mới mẻ, nhưng nước vẫn không có tràn qua miệng đầm. Lý Thanh Vân không nhịn được suy đoán, khối không gian này sẽ không phải luôn luôn không ngừng lớn lên đi? Đất rộng hơn, thủy đàm cũng rộng hơn?
Đoán dù sao cũng là đoán, không có được xác nhận nào, hắn cũng không tùy tiện kết luận. Thực tiễn là tiêu chuẩn kiểm nghiệm chân lý duy nhất, lúc này, hắn đem hạt giống ngâm trong túi nhỏ, sau đó bắt đầu nhìn đồng hồ tính giờ.
Trên cổ tay đeo một cái đồng hồ Thượng Hải khảm kim cương, là gia gia mới lấy ra cho hắn từ trong ngăn kéo. Sau một giờ ở tại không gian, hắn chợt lóe ra khỏi không gian, tra xét thời gian trên điện thoại di động đặt trên bàn gỗ. Không ngờ lại mới chỉ qua đi 6 phút...
Hay nói cách khác, trong hiện thực một ngày, trong không gian sẽ qua mười ngày. Như thế thời gian tỉ lệ nhập siêu, khiến cho Lý Thanh Vân trong nháy mắt nghĩ tới rất nhiều, chỉ cần thông qua thời gian chênh lệch, là có thể tìm đường kiếm được tiền. Tỷ như học tập, tỷ như cất rượu, cùng với nuôi dưỡng, trồng cây…
- Ha ha, ông trời đối với ta không tệ nha...
Lý Thanh Vân toét miệng cười ngây ngô, nếu như không phải đêm khuya, hắn thật muốn chạy tới đỉnh núi cười to lên, để bày tỏ nội tâm kích động hưng phấn.
Bốn năm đại học, ăn mặc tiết kiệm, cũng hao tốn sáu bảy mươi ngàn. Mà sau khi tốt nghiệp hơn một năm, làm việc cật lực, cộng thêm không biết mệt mỏi nhận thêm việc ngoài, mới chỉ kiếm bốn năm vạn. Đừng nói ở thành phố Vân Hoang mua phòng ốc, ngay cả nhà xí cũng mua không nổi.
Cùng Tần Ngọc chia tay, Lý Thanh Vân cũng không oán trách cô ta, cô ta chịu đựng áp lực cũng lớn vô cùng. Áp lực đến từ gia đình, đến từ ganh đua so sánh với bạn bè, đến từ thái độ sinh sống, thái độ tiêu phí khác biệt, hai người đi đến kết cuộc rời bỏ nhau, cũng phù hợp với thực tế.
Trước khi hai người náo loạn chia tay, mẫu thân của Tần Ngọc đã từng đến căn phòng bọn họ mướn để ở nhìn qua một cái, cũng đã tra xét thu nhập ghi chép trên thẻ ngân hàng của Lý Thanh Vân, lúc đó mặt liền đen lại. Cơm trưa cũng chưa ăn, liền kéo Tần Ngọc bỏ đi, nói là buổi trưa có quản đốc một công ty mời bà ta ăn cơm, mang Tần Ngọc đi gặp một chút cho biết việc đời.
Không nhận được chúc phúc hôn nhân của cha mẹ là bất hạnh, đồng thời, không nhận được chúc phúc yêu của cha mẹ cũng là bất hạnh. Sau khi, hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, càng lúc càng xa, cho đến đoạn thời gian trước đột nhiên ly khai.
Không phải Lý Thanh Vân không có đau khổ vì thất tình, chỉ là chưa kịp biểu hiện ra, đã gặp tai nạn xe cộ. Trải qua khảo nghiệm giữa sự sống và cái chết, cảm nhận sâu sắc thần kinh so sánh với lúc bình thường càng thêm chậm chạp. Chân chính hiện tại đột nhiên bạo phát ra hưng phấn bị đè nén, cảm xúc bình thường mới thổ lộ, thất tình đau khổ cũng đồng thời xông lên đầu.
Tái ông mất ngựa họa phúc khôn lường... Nếu như không phải nhận được cú điện thoại của Tần Ngọc báo cần phải dọn đồ, nếu như đêm đó không đội mưa mà đi, cũng sẽ không phát sinh tai nạn xe cộ, nếu như không xảy ra tai nạn xe cộ, cũng sẽ không có được tiểu không gian kỳ dị ở tay trái.
Trên đời này không có quá nhiều nếu như, chỉ có kết quả.
Lý Thanh Vân không thể ở trong thế giới hiện thật rống lớn, không làm gì khác hơn là đi vào tiểu không gian, đứng ở bên đầm nước hét to, hai con cá vàng nhỏ sợ tới mức nhảy loạn, nhắm thẳng đáy nước chui xuống.
Hai con cá vàng nhỏ này mạng thật lớn, bị hắn ném vào đầm nước trong Không Gian. Nếu chúng vẫn còn ở trong hồ thủy tinh nhỏ kia, đêm đó đã chết mất tiêu rồi. Cái đầm nước này có chất nước cực tốt, với người có tác dụng tinh lọc thể chất, hiển nhiên không thể dưỡng quá nhiều cá, không thì không thể uống được nữa.
Lý Thanh Vân sờ cằm suy tư nói:
- Nếu đào được một cái ao nhỏ thì tốt rồi, cái đầm nước này để làm nguồn nước, có thể dùng để uống, cũng có thể hướng trong hồ đưa nước vào. Đào ở địa phương nào đây... Càng gần càng tốt, dễ dàng dẫn nước.
Mới vừa nghĩ tới chỗ nầy, ngón tay hắn hướng về phía đất đen đột nhiên xuất hiện một cái hố to... Không, nói chính xác, hẳn là một cái ao nhỏ, ao nhỏ không có nước.
Lý Thanh Vân thất kinh, ngạc nhiên kêu lên:
- Đây là chuyện gì xảy ra? Ta có thể tùy ý khống chế mọi việc trong không gian sao?
Nghĩ tới đây, hắn không nhịn được một lần nữa thí nghiệm, thầm nghĩ:
- Đem nước trong đầm dời đến bên trong ao nhỏ.
Rào rào! Theo thanh âm, dưới chân đất đen hơi chấn động một chút, bên trong ao nhỏ xuất hiện một nửa nước suối, nước suối thanh tẩy đất đen, đang kích động không chỉ cuộn sóng làm nước trong trở nên vẩn đục, hai con cá vàng nhỏ giống như thuyền nhỏ mất khống chế, trong đám bọt sóng hoảng sợ phun bong bóng.
Mà đầm nước nhỏ đã không còn nước, chỉ có mấy nguồn suối nhỏ chậm rãi trào nước ra trong suốt. Nước suối mới vừa trào ra mang theo đám sương nhàn nhạt, có loại ý cảnh tiên khí lượn lờ thần bí.
Vừa rồi khống chế tất cả nước suối, linh hồn cũng không có cảm giác mệt mỏi, chỉ khi linh hồn đến thế giới hiện thật lấy cái gì, mới có cảm giác mệt mỏi. Nhưng dù không có mệt, Lý Thanh Vân cũng dưỡng thành thói quen dùng linh tuyền tắm rửa. Tẩy rửa linh hồn, khiến cho tinh thần của hắn càng thêm đầy đủ, linh hồn bên ngoài thời gian cũng còn lâu hơn, đồng thời cũng có thể đem thứ gì đó nhiều hơn nặng hơn mang vào tiểu không gian.
Trở về khi đã không giờ sáng, tâm tình hưng phấn mới từ từ ổn định, tuy không mệt, nhưng hắn vẫn rất nhanh đi vào giấc ngủ. Lúc gà gáy báo sáng, Lý Thanh Vân tinh thần phấn chấn tỉnh giấc, nhảy xuống giường hoạt động một chút tay chân, phát hiện đêm qua sau khi dùng linh tuyền tẩy rửa linh hồn, thân thể phối hợp tăng lên rất nhanh, chỗ bị thương ở tay trái xốp giòn ngứa khó nhịn, chính là cảm giác khi xương cốt khép lại mới có.
- Cả đêm ở thế giới hiện thật, so với ở tiểu không gian là năm ngày đó, nhìn một chút xem hạt mầm bên trong như thế nào rồi.
Nghĩ tới chỗ nầy, hắn lại lần nữa nằm lại trên giường, trong nháy mắt đi vào không gian.
Ngâm mầm móng ngay bên đầm nước, sau khi mở ra, không ngờ toàn bộ đều mọc mầm dài ra rồi, căng phồng, sinh mệnh lực cường đại thiếu chút nữa đem túi chống giữ bể nát.
- Không nên nhanh như vậy nha, chẳng lẽ là tác dụng của linh tuyền? Lý Thanh Vân nghi ngờ lẩm bẩm một tiếng, nhưng mà nói những thứ vô dụng này làm gì, hạt giống nếu đã mọc dài, liền nhanh chóng đem trồng thôi.
Trải qua nhiều lần thí nghiệm, linh hồn của hắn trong không gian này y hệt tồn tại của thần linh, điều khiển đất đen hay nguồn nước, cũng dễ như trở bàn tay. Chỉ dùng tay chỉ điểm vài cái, đất đen đã tung hoành biến thành bờ ruộng, như là vừa mới bị máy móc cày qua, sâu cạn, độ rộng phối hợp nhất trí.
Những hạt giống này đều là rau dưa thường gặp. Có cà chua, dưa chuột, tiêu, cà tím... Một mảnh lớn nhất hắn chuẩn bị trồng dưa hấu, lần này mua hạt giống dưa hấu có chút hỗn tạp. Hắn đối với nông nghiệp chưa có nhiều kiến thức, có quá nhiều loại giống dưa hấu làm hắn đau đầu, để cho bọn họ giao đại mấy loại, trải qua nước suối không gian và đất đen tẩm bổ, có thể bồi dưỡng được loại sản phẩm mới tốt nhất.
Nguyện vọng của hắn là rất tốt đẹp đấy, nhưng nếu để cho chuyên gia nông nghiệp nghe được, khẳng định sẽ cười đến rụng răng. Nếu như dễ dàng tạo ra sản phẩm mới tốt đẹp dễ dàng như vậy, còn muốn những chuyên gia bọn họ làm gì nữa?
Thế Lôi Ngũ hào, Kỳ Lân cùng với dưa hấu là giống phương Bắc, tại thành phố Vân Hoang không thích hợp để trồng, cho nên đó là lý do người nông cơ trạm bán rẻ cho Lý Thanh Vân, chính là biết có người thử dùng cũng sẽ thất bại, khí hậu và thổ địa tại địa phương này không thích hợp để trồng. Lý Thanh Vân muốn mua, bọn họ mừng rỡ phối hợp, cấp cho hắn một cái giá siêu cấp tiện nghi.
Nhưng mà Lý Thanh Vân còn có chút tự hiểu khả năng của mình, không có mua giống dưa hấu trồng ở đất ba-dan, sợ nhiều giống dưa hấu tạp giao quá loạn.
Trong nháy mắt đã trồng thành công, sau đó đem nước trong hồ biến thành hình dáng giọt mưa, tưới cho rau dưa và trái cây mới trồng. Hành Vân Bố Vũ y hệt nhà văn pháp, khiến cho Lý Thanh Vân say mê không dứt.
- Trong hiện thực nếu có khả năng này, chẳng phải là cùng Long vương gia giống nhau?
Suy nghĩ như vậy làm cho hắn cảm thấy hoảng sợ, vội vàng đem ý nghĩ đại bất kính này đè xuống.
Rầm rầm rầm! Thế giới hiện thật có người gõ cửa, đã cắt đứt suy nghĩ của Lý Thanh Vân.
Hiện tại hắn đối không gian quá quen thuộc, đã có thể cảm ứng được tình huống trong thế giới hiện thực, nếu không linh hồn tại không gian, xuất hiện nguy hiểm ở thế giới hiện thực liền thảm rồi.
Lý Thanh Vân lại quét mắt một vòng thiếu chút nữa đã trồng đầy đất rồi, hài lòng gật đầu, trong lòng tràn đầy cảm giác thành tựu. Còn để lại một ít mảnh đất ở trên, lưu lại địa phương. Hạt giống nhân sâm mua trên Đào Bảo hai ngày nữa là đến, lưu một chút địa phương là được, hắn còn muốn dựa vào nhân sâm để làm giàu đâu.
- Phúc Oa, tỉnh chưa? Dậy ăn cơm!
Ngoài cửa, nãi nãi vừa gõ cửa vừa hô lên.
- Ừm, tỉnh rồi, con ra ngay đây...
Linh hồn vừa về tới thân thể, Lý Thanh Vân lên tiếng đáp lại.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, ngày mới sáng, mặt trời vẫn còn màu đỏ mông lung. Ngày hôm nay ăn cơm so với bình thường hơi sớm, có thể quan hệ đến người uy hiếp phá tiệm ngày hôm qua. Ăn no rồi, mới có khí lực ứng chiến nha.
Điểm tâm có bốn món mặn và một chén canh, măng hầm thịt, lá tỏi xào gan heo, đậu hủ Ma Bà, rau thơm trộn dưa chuột, cá trích hầm súp. Trên thị trường dưa chuột là thức ăn phổ biến trong bữa ăn nhà nông, nông gia ăn sáng vườn dưa chuột vừa mới nở hoa, rau thơm là nhà mình trồng, mùi ập vào mũi, nhỏ lên ít dầu vừng, tương du, dấm chua, lạt tiêu, màu mùi đều đủ, nhìn thấy đã chảy nước miếng.
Bởi vì Lý Thanh Vân là bệnh nhân, trên cánh tay có tổn thương, măng hầm thịt không thả hạt tiêu, nhưng do thói quen, vẫn thả mấy viên hoa tiêu. Dưa chuột còn chưa nuốt xuống, hắn liền gắp một đũa măng non. Mượn vị cay của dưa chuột, đem măng nhai nuốt xuống.
Mẫu thân Trần Tú Chi vỗ một tát trên tay hắn, dạy dỗ:
- Vết thương còn hở miệng, chớ ăn hạt tiêu, sao con không nhớ hả? Chờ cánh tay dưỡng khỏe rồi, mỗi ngày mẹ làm đồ ăn ngon cho con. Măng sợi, gan heo, còn có canh cá là của con, những món cay khác đừng nhúc nhích chiếc đũa.
- Mẹ, ôi mẹ ruột của con, mẹ không cho con ăn là ý gì chứ? Cánh tay của con sắp lành rồi, ngày hôm nay để cho con ăn cho đã ghiền cái miệng đi. Không ăn cay, miệng đều phai nhạt rồi. Thật buồn bực chính là cơm tối hôm qua, trong thức ăn một hạt tiêu đều không có, làm hại gia gia cũng bồi tiếp con chịu tội.
Lý Thanh Vân một bên tránh né chiếc đũa tập kích của mẫu thân, một bên miệng to ăn thức ăn bản thân mình thích ăn nhất.
Không thể không nói, mùi vị hương thức ăn ở nhà là tốt nhất. Đặc biệt súp cá trích, ngon cực kỳ, so với cá nuôi trong thành tốt hơn gấp mấy lần. Trong lòng vừa động, không tự chủ được nghĩ tới, nếu như bắt mấy con cá trích bỏ vào hồ trong không gian dưỡng mấy ngày, không biết mùi vị ngon như thế nào?
- Cơm nước xong con đi dạo chợ một chút, thật lâu không đi chợ, thật nhớ.
Lý Thanh Vân vừa ăn vừa nói:
- Nhưng mà gia gia yên tâm, cháu rất nhanh sẽ quay về, ngày hôm nay những người kia dám tìm đến gây sự nữa, cháu lấy cục gạch đập chết bọn họ!
Mẫu thân Trần Tú Chi khiển trách:
- Con đừng khoe khoang! Con là một bệnh nhân còn khoe khoang cái gì? Con là sinh viên đại học, làm sao có thể đánh nhau? Hôm nay mẹ không trở về Lý gia trại, chính là ở chỗ này làm hậu thuẫn. Nếu như bọn họ nhiều người, mẹ trở về thôn gọi người. Lại nói, có gia gia con ở đây, còn cần con động thủ?
- Gia gia lớn tuổi, Tôn Tử này đương nhiên phải bảo vệ gia gia...
Lý Thanh Vân ưỡn ngực, hiên ngang lẫm liệt nói.
- Ha ha, lão già khọm này không cần dùng cháu ngoan bảo vệ! Cháu yên tâm đi chơi đi, sau này cho gia gia nhiều thêm một ít nước là được.
Hiển nhiên, tâm tình Lý Chun Thu phi thường tốt, mặt mày hồng hào, trên mặt nếp nhăn dường như bớt chút, trên trán mấy sợi tóc muối tiêu không ngờ lại chuyển thành màu tro.
Lý Thanh Vân dụi dụi con mắt, cho là bản thân mình hoa mắt. Nước suối Không gian khẳng định không có hiệu quả mạnh như vậy, bởi vì trên người nãi nãi không có biến hóa tương tự, xem ra là công phu của gia gia đưa đến tác dụng này.
Lý Thanh Vân nằm ở trên giường, hít thở đều đều, không nhúc nhích, dường như ngủ say, thật ra hắn đang tiến vào tiểu không gian.
Buổi tối đi tắm về, đi ngang qua trạm nông kỹ trong trấn, mua mấy bao hạt giống rau dưa và trái cây. Lúc này, đã sớm qua thời gian ươm giống dưa hấu, nhưng vì để thí nghiệm thời gian chênh lệch giữa không gian và thực tế, Lý Thanh Vân quyết định đêm nay ươm giống.
Trong không gian, Lý Thanh Vân nhẹ nhàng lơ lửng giữa không trung, quan sát đêm tối của tiểu thế giới. Trong lòng hoài nghi, không có mặt trời, thực vật có thể sinh trưởng hay không. Nhưng mà bên đầm nước hai cây nhân sâm mọc rất khả quan, cành lá xanh biếc, sinh mệnh lực khẳng định không thành vấn đề.
Mà thủy đàm trong suốt thấy đáy, đáy đàm có vài cổ nguồn suối nhỏ, rì rì không ngừng trào ra nước suối mới mẻ, nhưng nước vẫn không có tràn qua miệng đầm. Lý Thanh Vân không nhịn được suy đoán, khối không gian này sẽ không phải luôn luôn không ngừng lớn lên đi? Đất rộng hơn, thủy đàm cũng rộng hơn?
Đoán dù sao cũng là đoán, không có được xác nhận nào, hắn cũng không tùy tiện kết luận. Thực tiễn là tiêu chuẩn kiểm nghiệm chân lý duy nhất, lúc này, hắn đem hạt giống ngâm trong túi nhỏ, sau đó bắt đầu nhìn đồng hồ tính giờ.
Trên cổ tay đeo một cái đồng hồ Thượng Hải khảm kim cương, là gia gia mới lấy ra cho hắn từ trong ngăn kéo. Sau một giờ ở tại không gian, hắn chợt lóe ra khỏi không gian, tra xét thời gian trên điện thoại di động đặt trên bàn gỗ. Không ngờ lại mới chỉ qua đi 6 phút...
Hay nói cách khác, trong hiện thực một ngày, trong không gian sẽ qua mười ngày. Như thế thời gian tỉ lệ nhập siêu, khiến cho Lý Thanh Vân trong nháy mắt nghĩ tới rất nhiều, chỉ cần thông qua thời gian chênh lệch, là có thể tìm đường kiếm được tiền. Tỷ như học tập, tỷ như cất rượu, cùng với nuôi dưỡng, trồng cây…
- Ha ha, ông trời đối với ta không tệ nha...
Lý Thanh Vân toét miệng cười ngây ngô, nếu như không phải đêm khuya, hắn thật muốn chạy tới đỉnh núi cười to lên, để bày tỏ nội tâm kích động hưng phấn.
Bốn năm đại học, ăn mặc tiết kiệm, cũng hao tốn sáu bảy mươi ngàn. Mà sau khi tốt nghiệp hơn một năm, làm việc cật lực, cộng thêm không biết mệt mỏi nhận thêm việc ngoài, mới chỉ kiếm bốn năm vạn. Đừng nói ở thành phố Vân Hoang mua phòng ốc, ngay cả nhà xí cũng mua không nổi.
Cùng Tần Ngọc chia tay, Lý Thanh Vân cũng không oán trách cô ta, cô ta chịu đựng áp lực cũng lớn vô cùng. Áp lực đến từ gia đình, đến từ ganh đua so sánh với bạn bè, đến từ thái độ sinh sống, thái độ tiêu phí khác biệt, hai người đi đến kết cuộc rời bỏ nhau, cũng phù hợp với thực tế.
Trước khi hai người náo loạn chia tay, mẫu thân của Tần Ngọc đã từng đến căn phòng bọn họ mướn để ở nhìn qua một cái, cũng đã tra xét thu nhập ghi chép trên thẻ ngân hàng của Lý Thanh Vân, lúc đó mặt liền đen lại. Cơm trưa cũng chưa ăn, liền kéo Tần Ngọc bỏ đi, nói là buổi trưa có quản đốc một công ty mời bà ta ăn cơm, mang Tần Ngọc đi gặp một chút cho biết việc đời.
Không nhận được chúc phúc hôn nhân của cha mẹ là bất hạnh, đồng thời, không nhận được chúc phúc yêu của cha mẹ cũng là bất hạnh. Sau khi, hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, càng lúc càng xa, cho đến đoạn thời gian trước đột nhiên ly khai.
Không phải Lý Thanh Vân không có đau khổ vì thất tình, chỉ là chưa kịp biểu hiện ra, đã gặp tai nạn xe cộ. Trải qua khảo nghiệm giữa sự sống và cái chết, cảm nhận sâu sắc thần kinh so sánh với lúc bình thường càng thêm chậm chạp. Chân chính hiện tại đột nhiên bạo phát ra hưng phấn bị đè nén, cảm xúc bình thường mới thổ lộ, thất tình đau khổ cũng đồng thời xông lên đầu.
Tái ông mất ngựa họa phúc khôn lường... Nếu như không phải nhận được cú điện thoại của Tần Ngọc báo cần phải dọn đồ, nếu như đêm đó không đội mưa mà đi, cũng sẽ không phát sinh tai nạn xe cộ, nếu như không xảy ra tai nạn xe cộ, cũng sẽ không có được tiểu không gian kỳ dị ở tay trái.
Trên đời này không có quá nhiều nếu như, chỉ có kết quả.
Lý Thanh Vân không thể ở trong thế giới hiện thật rống lớn, không làm gì khác hơn là đi vào tiểu không gian, đứng ở bên đầm nước hét to, hai con cá vàng nhỏ sợ tới mức nhảy loạn, nhắm thẳng đáy nước chui xuống.
Hai con cá vàng nhỏ này mạng thật lớn, bị hắn ném vào đầm nước trong Không Gian. Nếu chúng vẫn còn ở trong hồ thủy tinh nhỏ kia, đêm đó đã chết mất tiêu rồi. Cái đầm nước này có chất nước cực tốt, với người có tác dụng tinh lọc thể chất, hiển nhiên không thể dưỡng quá nhiều cá, không thì không thể uống được nữa.
Lý Thanh Vân sờ cằm suy tư nói:
- Nếu đào được một cái ao nhỏ thì tốt rồi, cái đầm nước này để làm nguồn nước, có thể dùng để uống, cũng có thể hướng trong hồ đưa nước vào. Đào ở địa phương nào đây... Càng gần càng tốt, dễ dàng dẫn nước.
Mới vừa nghĩ tới chỗ nầy, ngón tay hắn hướng về phía đất đen đột nhiên xuất hiện một cái hố to... Không, nói chính xác, hẳn là một cái ao nhỏ, ao nhỏ không có nước.
Lý Thanh Vân thất kinh, ngạc nhiên kêu lên:
- Đây là chuyện gì xảy ra? Ta có thể tùy ý khống chế mọi việc trong không gian sao?
Nghĩ tới đây, hắn không nhịn được một lần nữa thí nghiệm, thầm nghĩ:
- Đem nước trong đầm dời đến bên trong ao nhỏ.
Rào rào! Theo thanh âm, dưới chân đất đen hơi chấn động một chút, bên trong ao nhỏ xuất hiện một nửa nước suối, nước suối thanh tẩy đất đen, đang kích động không chỉ cuộn sóng làm nước trong trở nên vẩn đục, hai con cá vàng nhỏ giống như thuyền nhỏ mất khống chế, trong đám bọt sóng hoảng sợ phun bong bóng.
Mà đầm nước nhỏ đã không còn nước, chỉ có mấy nguồn suối nhỏ chậm rãi trào nước ra trong suốt. Nước suối mới vừa trào ra mang theo đám sương nhàn nhạt, có loại ý cảnh tiên khí lượn lờ thần bí.
Vừa rồi khống chế tất cả nước suối, linh hồn cũng không có cảm giác mệt mỏi, chỉ khi linh hồn đến thế giới hiện thật lấy cái gì, mới có cảm giác mệt mỏi. Nhưng dù không có mệt, Lý Thanh Vân cũng dưỡng thành thói quen dùng linh tuyền tắm rửa. Tẩy rửa linh hồn, khiến cho tinh thần của hắn càng thêm đầy đủ, linh hồn bên ngoài thời gian cũng còn lâu hơn, đồng thời cũng có thể đem thứ gì đó nhiều hơn nặng hơn mang vào tiểu không gian.
Trở về khi đã không giờ sáng, tâm tình hưng phấn mới từ từ ổn định, tuy không mệt, nhưng hắn vẫn rất nhanh đi vào giấc ngủ. Lúc gà gáy báo sáng, Lý Thanh Vân tinh thần phấn chấn tỉnh giấc, nhảy xuống giường hoạt động một chút tay chân, phát hiện đêm qua sau khi dùng linh tuyền tẩy rửa linh hồn, thân thể phối hợp tăng lên rất nhanh, chỗ bị thương ở tay trái xốp giòn ngứa khó nhịn, chính là cảm giác khi xương cốt khép lại mới có.
- Cả đêm ở thế giới hiện thật, so với ở tiểu không gian là năm ngày đó, nhìn một chút xem hạt mầm bên trong như thế nào rồi.
Nghĩ tới chỗ nầy, hắn lại lần nữa nằm lại trên giường, trong nháy mắt đi vào không gian.
Ngâm mầm móng ngay bên đầm nước, sau khi mở ra, không ngờ toàn bộ đều mọc mầm dài ra rồi, căng phồng, sinh mệnh lực cường đại thiếu chút nữa đem túi chống giữ bể nát.
- Không nên nhanh như vậy nha, chẳng lẽ là tác dụng của linh tuyền? Lý Thanh Vân nghi ngờ lẩm bẩm một tiếng, nhưng mà nói những thứ vô dụng này làm gì, hạt giống nếu đã mọc dài, liền nhanh chóng đem trồng thôi.
Trải qua nhiều lần thí nghiệm, linh hồn của hắn trong không gian này y hệt tồn tại của thần linh, điều khiển đất đen hay nguồn nước, cũng dễ như trở bàn tay. Chỉ dùng tay chỉ điểm vài cái, đất đen đã tung hoành biến thành bờ ruộng, như là vừa mới bị máy móc cày qua, sâu cạn, độ rộng phối hợp nhất trí.
Những hạt giống này đều là rau dưa thường gặp. Có cà chua, dưa chuột, tiêu, cà tím... Một mảnh lớn nhất hắn chuẩn bị trồng dưa hấu, lần này mua hạt giống dưa hấu có chút hỗn tạp. Hắn đối với nông nghiệp chưa có nhiều kiến thức, có quá nhiều loại giống dưa hấu làm hắn đau đầu, để cho bọn họ giao đại mấy loại, trải qua nước suối không gian và đất đen tẩm bổ, có thể bồi dưỡng được loại sản phẩm mới tốt nhất.
Nguyện vọng của hắn là rất tốt đẹp đấy, nhưng nếu để cho chuyên gia nông nghiệp nghe được, khẳng định sẽ cười đến rụng răng. Nếu như dễ dàng tạo ra sản phẩm mới tốt đẹp dễ dàng như vậy, còn muốn những chuyên gia bọn họ làm gì nữa?
Thế Lôi Ngũ hào, Kỳ Lân cùng với dưa hấu là giống phương Bắc, tại thành phố Vân Hoang không thích hợp để trồng, cho nên đó là lý do người nông cơ trạm bán rẻ cho Lý Thanh Vân, chính là biết có người thử dùng cũng sẽ thất bại, khí hậu và thổ địa tại địa phương này không thích hợp để trồng. Lý Thanh Vân muốn mua, bọn họ mừng rỡ phối hợp, cấp cho hắn một cái giá siêu cấp tiện nghi.
Nhưng mà Lý Thanh Vân còn có chút tự hiểu khả năng của mình, không có mua giống dưa hấu trồng ở đất ba-dan, sợ nhiều giống dưa hấu tạp giao quá loạn.
Trong nháy mắt đã trồng thành công, sau đó đem nước trong hồ biến thành hình dáng giọt mưa, tưới cho rau dưa và trái cây mới trồng. Hành Vân Bố Vũ y hệt nhà văn pháp, khiến cho Lý Thanh Vân say mê không dứt.
- Trong hiện thực nếu có khả năng này, chẳng phải là cùng Long vương gia giống nhau?
Suy nghĩ như vậy làm cho hắn cảm thấy hoảng sợ, vội vàng đem ý nghĩ đại bất kính này đè xuống.
Rầm rầm rầm! Thế giới hiện thật có người gõ cửa, đã cắt đứt suy nghĩ của Lý Thanh Vân.
Hiện tại hắn đối không gian quá quen thuộc, đã có thể cảm ứng được tình huống trong thế giới hiện thực, nếu không linh hồn tại không gian, xuất hiện nguy hiểm ở thế giới hiện thực liền thảm rồi.
Lý Thanh Vân lại quét mắt một vòng thiếu chút nữa đã trồng đầy đất rồi, hài lòng gật đầu, trong lòng tràn đầy cảm giác thành tựu. Còn để lại một ít mảnh đất ở trên, lưu lại địa phương. Hạt giống nhân sâm mua trên Đào Bảo hai ngày nữa là đến, lưu một chút địa phương là được, hắn còn muốn dựa vào nhân sâm để làm giàu đâu.
- Phúc Oa, tỉnh chưa? Dậy ăn cơm!
Ngoài cửa, nãi nãi vừa gõ cửa vừa hô lên.
- Ừm, tỉnh rồi, con ra ngay đây...
Linh hồn vừa về tới thân thể, Lý Thanh Vân lên tiếng đáp lại.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, ngày mới sáng, mặt trời vẫn còn màu đỏ mông lung. Ngày hôm nay ăn cơm so với bình thường hơi sớm, có thể quan hệ đến người uy hiếp phá tiệm ngày hôm qua. Ăn no rồi, mới có khí lực ứng chiến nha.
Điểm tâm có bốn món mặn và một chén canh, măng hầm thịt, lá tỏi xào gan heo, đậu hủ Ma Bà, rau thơm trộn dưa chuột, cá trích hầm súp. Trên thị trường dưa chuột là thức ăn phổ biến trong bữa ăn nhà nông, nông gia ăn sáng vườn dưa chuột vừa mới nở hoa, rau thơm là nhà mình trồng, mùi ập vào mũi, nhỏ lên ít dầu vừng, tương du, dấm chua, lạt tiêu, màu mùi đều đủ, nhìn thấy đã chảy nước miếng.
Bởi vì Lý Thanh Vân là bệnh nhân, trên cánh tay có tổn thương, măng hầm thịt không thả hạt tiêu, nhưng do thói quen, vẫn thả mấy viên hoa tiêu. Dưa chuột còn chưa nuốt xuống, hắn liền gắp một đũa măng non. Mượn vị cay của dưa chuột, đem măng nhai nuốt xuống.
Mẫu thân Trần Tú Chi vỗ một tát trên tay hắn, dạy dỗ:
- Vết thương còn hở miệng, chớ ăn hạt tiêu, sao con không nhớ hả? Chờ cánh tay dưỡng khỏe rồi, mỗi ngày mẹ làm đồ ăn ngon cho con. Măng sợi, gan heo, còn có canh cá là của con, những món cay khác đừng nhúc nhích chiếc đũa.
- Mẹ, ôi mẹ ruột của con, mẹ không cho con ăn là ý gì chứ? Cánh tay của con sắp lành rồi, ngày hôm nay để cho con ăn cho đã ghiền cái miệng đi. Không ăn cay, miệng đều phai nhạt rồi. Thật buồn bực chính là cơm tối hôm qua, trong thức ăn một hạt tiêu đều không có, làm hại gia gia cũng bồi tiếp con chịu tội.
Lý Thanh Vân một bên tránh né chiếc đũa tập kích của mẫu thân, một bên miệng to ăn thức ăn bản thân mình thích ăn nhất.
Không thể không nói, mùi vị hương thức ăn ở nhà là tốt nhất. Đặc biệt súp cá trích, ngon cực kỳ, so với cá nuôi trong thành tốt hơn gấp mấy lần. Trong lòng vừa động, không tự chủ được nghĩ tới, nếu như bắt mấy con cá trích bỏ vào hồ trong không gian dưỡng mấy ngày, không biết mùi vị ngon như thế nào?
- Cơm nước xong con đi dạo chợ một chút, thật lâu không đi chợ, thật nhớ.
Lý Thanh Vân vừa ăn vừa nói:
- Nhưng mà gia gia yên tâm, cháu rất nhanh sẽ quay về, ngày hôm nay những người kia dám tìm đến gây sự nữa, cháu lấy cục gạch đập chết bọn họ!
Mẫu thân Trần Tú Chi khiển trách:
- Con đừng khoe khoang! Con là một bệnh nhân còn khoe khoang cái gì? Con là sinh viên đại học, làm sao có thể đánh nhau? Hôm nay mẹ không trở về Lý gia trại, chính là ở chỗ này làm hậu thuẫn. Nếu như bọn họ nhiều người, mẹ trở về thôn gọi người. Lại nói, có gia gia con ở đây, còn cần con động thủ?
- Gia gia lớn tuổi, Tôn Tử này đương nhiên phải bảo vệ gia gia...
Lý Thanh Vân ưỡn ngực, hiên ngang lẫm liệt nói.
- Ha ha, lão già khọm này không cần dùng cháu ngoan bảo vệ! Cháu yên tâm đi chơi đi, sau này cho gia gia nhiều thêm một ít nước là được.
Hiển nhiên, tâm tình Lý Chun Thu phi thường tốt, mặt mày hồng hào, trên mặt nếp nhăn dường như bớt chút, trên trán mấy sợi tóc muối tiêu không ngờ lại chuyển thành màu tro.
Lý Thanh Vân dụi dụi con mắt, cho là bản thân mình hoa mắt. Nước suối Không gian khẳng định không có hiệu quả mạnh như vậy, bởi vì trên người nãi nãi không có biến hóa tương tự, xem ra là công phu của gia gia đưa đến tác dụng này.
/20
|