Tin tức Lý Thanh Vân trở về thôn dưỡng thương rất nhanh truyền ra ngoài, lấy cái mũ sinh viên đại học đệ nhất trấn Thanh Long, bị chú ý mức độ cao vô cùng. Nhưng có người cũng chỉ tiếc hận hắn sau khi bị tai nạn xe cộ bị mất công việc, lấy đề tài câu chuyện này làm trà dư tửu hậu, độ mới mẻ vài ba ngày đã trôi qua rồi, cũng không có quá nhiều ác ý.
Người trong thôn đàm luận nhà phía Đông giỏi nhà phía Tây dở, vốn là một loại thói quen đặc hữu, tại nông thôn có ý tứ sự tình cũng không nhiều, nhà ai câu được một con cá lớn, săn được một con Dã Trư (heo rừng), cũng có thể nhanh chóng trở thành tin tức.
Ngày hôm nay khí trời tốt, Lý Thanh Vân cầm cần câu và thùng nhỏ, chuẩn bị đi đến bờ sông ở ngoài thôn câu cá. Vốn là đồ đi câu đều có thể bỏ vào trong tiểu không gian, bất quá hắn sợ bị người khác nhìn thấy, cho nên chỉ để trong tiểu không gian các loại tiểu công cụ túi lưới, không dám đem ghế mây bỏ vào bên trong.
Đi theo phía sau hai bé tí hon vàng rực, hai con chó con mới hơn một tháng, được uống mấy ngày nước suối không gian, tiểu thân thể sưu sưu dài ra, tinh thần mười phần, đã có thể kêu thành tiếng rõ ràng.
- Gâu Gâu! Uông Uông...
Kim Tệ và Đồng Tệ thịt ục ục, giống hai cơn gió lốc nhỏ, đi theo bên chân Lý Thanh Vân, thỉnh thoảng cắn ống quần của hắn, oán trách hắn đi quá nhanh.
- Còn quậy nữa liền đem các ngươi nhốt trong lồng tre! Không cho ăn, không cho uống!
Lý Thanh Vân ngại bọn chúng vướng bận, nghiêm khắc uy hiếp nói.
Khoan hãy nói, hai con chó con vừa nghe hắn khiển trách, liền đàng hoàng lại, ô ô hai tiếng, ngoan ngoãn theo ở phía sau.
Xuyên qua trong thôn, gặp thẩm đại nương, lại chào hỏi, muốn đi nhanh đến bờ sông câu cá càng cũng không được. Những người này gặp được Lý Thanh Vân quá nhiệt tình, từng cái một hỏi han đủ thứ, hỏi hắn ở trong thành sinh sống ra sao, vì sao bị thương, trước kia nói chuyện bạn gái ra sao, khi nào kết hôn?
Người ta hỏi, anh lại không thể không vui vẻ trả lời, thật có chút vấn đề hắn không muốn trả lời, muốn nói bạn gái chia tay rồi, người ta nói không chừng ngày thứ hai liền làm mai cho anh. Lần này hảo ý, anh không từ chối được.
Tới lúc muốn đổ mồ hôi, thình lình nghe đầu ngõ truyền đến tiếng la của một lão nhân:
- Phúc Oa tử a, trở về lúc nào đấy, sao không đến thăm Ngũ Gia Gia?
- Ôi, Ngũ Gia Gia, cháu không phải là đang muốn đi xem ngài nha, vừa vặn gặp Nhị thẩm tử, hàn huyên một hồi.
Lý Thanh Vân cười trả lời, lấy lý do tháo chạy khỏi vị Nhị thẩm tử quá nhiệt tình.
Kim Tệ và Đồng Tệ cũng sớm không nhịn được, Uông Uông kêu loạn, dưới sự kích động, tốc độ so sánh với Lý Thanh Vân còn nhanh hơn, chạy tới trước mặt hắn.
Vừa vào đầu hẻm, đã nghe được một cổ mùi rượu thuần khiết. Ngũ gia gia là đường đệ của thân gia gia Lý Thanh Vân, là một lão tổ tông đấy, phi thường thân, am hiểu chưng cất rượu, cũng coi đây là đường sống. Thanh Long trấn mười một cái thôn, những thôn khác cũng có nhà chưng cất rượu, nhưng kỹ thuật so với nhà Ngũ gia gia kém xa lắc, chỉ cần uống thử một hớp rượu là có thể phân cao thấp.
Lưng Ngũ gia gia có chút còng, thân thể vô cùng khôi ngô, cả ngày liền để trần hai tay, mồ hôi ướt đẫm. Mới vừa chưng tốt một mẻ cao lương ra lò, để lạnh một lúc sau, đem men phấn rải lên, chờ thời gian lên men nhất định, bỏ vào nồi ủ, là có thể ra rượu. Trình tự tuy rằng đơn giản, nhưng mỗi một bước đều là mấy năm kinh nghiệm kết tinh, chỉ cần trình tự có một chút sai sót, chế ra mùi vị sẽ có khác biệt.
- Ngũ gia gia, gần đây thân thể không tệ a, nhưng đừng để mệt nhọc, với tay nghề của ngài, thu thêm mấy đồ đệ, như vậy cũng không cần quá cực khổ rồi.
Vào đến nơi, Lý Thanh Vân buông xuống các thứ, nhìn một chút bốn phía chung quanh.
- Hai năm qua sinh ý không tốt, muốn nhận đồ đệ cũng không có ai nguyện ý làm. Cho nên chỉ có biểu ca của cháu hỗ trợ, tay nghề này của ta cũng chỉ có thể truyền cho nó.
Lão gia tử đốt thuốc lá sợi cán, bẹp bẹp hút vài hơi, biểu tình có vài phần sầu khổ.
- Sinh ý sao lại không tốt như thế? Tay nghề của Ngũ gia gia tại Thanh Long trấn hoàn toàn xứng đáng đứng thứ nhất, gia gia cháu khẩu vị kén chọn như vậy, cũng chỉ thích uống rượu Tiểu Ngũ Lương và Thuần Cao Lương do Ngũ gia gia chưng cất. Đặc biệt rượu chôn dưới đất mấy năm, gia gia cháu nói:
- Lấy rượu Mao Thai đến cũng không đổi.
Có người tán dương rượu tốt, lão gia tử lập tức cao hứng lên:
- Ha ha, nhị ca thích là tốt rồi. Ừ, lát nữa tiện thể ta sẽ cho gia gia cháu vài hũ rượu đã ủ mười năm. Trong nhà cũng không rộng lắm, càng ngày càng không không có chỗ chứa rượu. Quán rượu trấn trên đã học được thủ đoạn pha chế rượu từ bên ngoài, dùng một số rượu mạnh tăng thêm hương liệu thơm, lấy giá khởi đầu tiêu thụ, đem Lão Tửu chân chính của ta chưng cất không có nguồn tiêu thụ. Nếu không phải là chiếu cố khẩu vị của các lão bằng hữu, ta cũng không có ý định ủ rượu, trực tiếp bán rượu mới, tỉnh tâm bớt việc, còn không bị đọng vốn.
Nghe Ngũ gia gia nói như vậy, Lý Thanh Vân trong lòng đột nhiên vừa động. Không địa phương ủ rượu? Ủ rượu quá lâu đọng vốn? Mình không phải là có không gian nha, phía trên trồng các thứ, phía dưới đào rỗng làm hầm chứa rượu, chuyên môn dùng để ủ rượu. Để trong không gian một năm, lấy ra chính là mười năm rượu ngon, đến lúc đó cho dù không bán được tiền, để lại bản thân mình uống cũng là một loại hưởng thụ a.
- Ừ... Ý kiến hay... Gia Gia khẳng định thích mỹ vị Lão Tửu năm xưa!
Nghĩ tới chỗ nầy, trên mặt Lý Thanh Vân lập tức toát ra nụ cười.
- Phúc Oa tử, cháu xảy ra tai nạn xe cộ không đụng hư cái đầu đi? Hảo hảo tại sao cười ngây ngô vậy?
Lão gia tử có chút lo lắng hỏi.
Lý Thanh Vân vội trả lời:
- A, không sao không sao, tuyệt đối không đụng vào cái đầu. Đột nhiên nghĩ đến một việc, cháu có bằng hữu tại thành phố lớn làm sinh ý về rượu, đối với chất rượu yêu cầu rất cao, nếu như rượu này có thể được hắn thừa nhận, sau này tiêu thụ rượu sẽ không tệ rồi.
- Gì? Ông chủ ở thành phố lớn có thể nhìn đến rượu chưng cất ở quê chúng ta sao? Này ba khối rưỡi một cân rượu, bày không lên mặt bàn đi? Cho dù rượu ủ trong hầm mấy năm, tại trấn trên cũng chỉ bán hai mươi mấy khối.
Ngũ Gia Gia vô cùng bất ngờ, bất ngờ rất nhiều, cũng có mấy phần không tự tin.
- Ngũ gia gia, ngài cứ yên tâm đi, thương nhân trục lợi, không có lợi nhuận, bọn họ sẽ không làm.
Người sống trên núi quá bảo thủ rồi, cảm thấy một cân rượu có lợi nhuận là được rồi, nào biết bên ngoài thương lái lòng dạ hiểm độc, đem rượu đế xào trở thành xa xỉ phẩm, một lọ bao bì thật là rượu trắng động mấy trăm khối, giống Mao Thai Ngũ Lương Dịch chi lưu, mấy ngàn mấy chục ngàn một lọ đều rất thường gặp.
- Tốt, tốt, mối làm ăn này nếu làm thành, Ngũ gia gia quản ngươi cả đời không lo không có rượu uống. Hổ tử, đừng ngốc trong hầm rượu nữa, nhanh lên một chút đem mỗi chủng loại rượu đều mang một lọ ra làm hàng mẫu, Phúc Oa tử giới thiệu cho nhà chúng ta một mối làm ăn lớn a!
Tính cách của Ngũ gia gia vội vàng xao động, nghe được tin tức tốt, một khắc cũng không chờ nổi, ngay tại chỗ sắp sửa trang bị rượu.
Lý Thanh Vân ngầm lau mồ hôi lạnh, thầm nghĩ may mắn rượu của Ngũ Gia Gia vô cùng rẻ, nếu như đắt một chút, tiền để dành của mình không đủ dùng rồi, xem ra phải nhanh chóng kiếm tiền, nếu không ở sơn thôn cũng sinh sống không nổi nữa.
Hai con chó con Kim Tệ, Đồng Tệ đang ở lối vào hầm rượu đùa con chó Đại Hoa, bởi vì Đại Hoa to lớn, động tác bất tiện, tốc độ lại không theo được hai con chó con, chỉ tức giận lớn tiếng gầm thét, cảm giác tôn nghiêm bị khiêu khích.
- Phúc Oa đã về rồi hả? Hắc hắc...
Hổ tử từ cửa hầm rượu ló đầu ra, hướng về phía Lý Thanh Vân chào hỏi.
Hổ tử đại danh gọi là lý Thanh Hổ, gia tộc di truyền có cái đầu lớn, làn da đen thui sáng bóng, cười lộ ra một ngụm răng chỉnh tề rõ ràng.
- Hổ tử ca, anh cứ bận việc đi, chuyện này không vội, sau này mỗi loại rượu dán lên nhãn hiệu, tôi dễ phân biệt là loại rượu nào có giá tiền nào.
Lý Thanh Vân cười đáp lại, sau đó dắt hai con chó con ra, không cho bọn chúng nghịch ngợm.
- Hảo khác biệt, rượu Cao Lương nhỏ có ba loại: loại kém, loại chất lượng thường, loại hạng sang, rượu Ngũ Lương cũng có ba loại cấp bậc, về phần rượu Ngọc Mễ, người thành phố khẳng định không có thói quen uống, Thái Trùng, đốt cổ họng. Loại rượu Ngũ Lương không nhiều lắm, có muốn đóng bình không?
Sau khi tốt nghiệp, Hổ tử luôn ở tại sơn thôn, không đi đến thành thị, tính cách thật thà chân chất.
Ngũ gia gia bất mãn khiển trách:
- Ngươi sao nói nhảm nhiều như vậy, kêu ngươi chuẩn bị liền chuẩn bị đi! Rượu Ngũ Lương thì phân hai loại, loại ủ năm năm và loại ủ mười năm, đều là loại rượu tốt nhất loại hạng sang, những chai rượu ủ khác năm không tính. Ít hơn so với năm năm không trần hương, ít hơn so với mười năm không thần vận. Vượt qua mười năm, trong nhà cũng không có chỗ chứa, giá vốn quá cao, chỉ có một ít, giữ lại cho mình uống.
Lý Thanh Vân còn muốn vội vã đi câu cá, nghe xong giới thiệu sơ lược, liền nói:
- Vậy được, trước làm như vậy đi, chuẩn bị xong đem qua nhà cháu đi, tay trái của cháu còn bó thạch cao, không có cách nào khiêng được.
- Yên tâm đi, cháu vì chúng ta bận tâm, đâu thể để cho cháu chịu khổ nữa chứ. Đi thôi đi thôi, ráng câu được cá lớn, Ngũ gia gia cho ngươi rượu ngon nhậu với cá. Rượu của ta uống rất đã, loại ủ hơn mười năm.
- Ngũ gia gia, đây chính là ngài nói, không được đổi ý đấy, ha ha...
Vừa nghe nói có hảo tửu, Lý Thanh Vân nước bọt đều nhanh chảy ra.
Lúc này đã đến buổi trưa, người trong thôn đều làm xong việc nhà nông rồi, cuối cùng cũng không có kéo Lý Thanh Vân lại nói chuyện.
Tìm được một khúc sông thơ mộng bên cạnh sườn núi, thoải mái ngồi xuống, thuần thục thử độ sâu của nước, móc mồi câu, ném cần câu xuống nước.
Sông Tiên Đái chạy qua thôn có hơn 30m chiều rộng, có chỗ khác biệt chiều rộng hẹp, còn chia làm vô số nhánh sông nhỏ, Lý Thanh Vân cũng không biết rõ ngọn nguồn chân chính, nhưng mọi người đều nói là bắt nguồn từ trong núi sâu. Chỗ sâu trong núi lớn Liên Hoa Phong có một cái hồ thiên nhiên, nghe nói cùng dòng sông này có chút quan hệ.
Gâu Gâu! Uông Uông... Hai con chó con đuổi theo bươm bướm trên hoa dại cạnh bờ sông, chơi cao hứng dị thường, chỉ chốc lát, trên người ngoài miệng đều dính đầy cỏ và bùn đất, lè lưỡi chạy trở về bên người Lý Thanh Vân, vô cùng thân thiết cọ cọ vào chân hắn.
- Không khát không đói bụng thì tự đi chơi, muốn uống nước suối thì tới bên ta nịnh bợ, tụi bây là nãi nãi của ta à, lão tử nuôi không phải chó, là kẻ mù mắt vong ân bội nghĩa đi?
Mắng thì mắng, Lý Thanh Vân vẫn khẽ lật cánh tay một cái, từ trong không gian lấy ra hai cái chén cho chó, bên trong đầy nước suối không gian.
Không cần Lý Thanh Vân lên tiếng, hai con chó con đã nhào lên, ùng ục ùng ục, một hơi uống cạn, sau đó dùng đầu lưỡi liếm sạch sẽ cái chén, hồn nhiên không để ý bụng nhỏ đã sớm no căng tròn vo.
Đột nhiên, phao giữa sông trầm xuống, biến mất. Lý Thanh Vân nhanh chóng giật cần câu. Dưới nước không biết là vật gì, sức lực thật lớn, nhắm thẳng bên trong đám bèo, đám rong mà chui.
Lý Thanh Vân sao có thể khiến nó như ý, khống chế cần câu, chậm rãi kéo, không được vài cái, liền đem nó kéo ra khỏi đám bèo và khu vực rong rêu, một con ba ba già màu xanh đen, bất đắc dĩ lộ ra thân ảnh ngu ngơ.
Trách không được khí lực lớn như vậy, con ba ba lớn bằng cái chậu rửa mặt, sau khi kéo nó tới sát bờ, dùng lưới bao vớt nó lên. Áng chừng một chút, đại khái khoảng mười mấy cân, bên trong cái mai, một cái đầu rất lớn nhô ra.
Địa phương có truyền thuyết, nói là con ba ba mấy chục năm sẽ thành tinh có linh tính, Lý Thanh Vân vẫn cảm thấy đây là nói bậy. Nhưng mà vừa nhìn thấy thần tình của lão ba ba rúc cổ còn lộ ra ánh mắt cầu xin, không khỏi mềm lòng. Lật qua nhìn kỹ, giáp tròn cái đuôi đoản, rõ ràng là con ba ba cái, chẳng lẽ sắp đẻ trứng rồi, còn chưa tới mùa sinh trứng a?
- Quên đi, mấy ngày nay ăn đồ bổ quá nhiều rồi, đều muốn phát hỏa. Cho ngươi con đường sống, giúp ta trấn thủ ao nhỏ trong không gian đi.
Nói xong, Lý Thanh Vân vung tay lên, bắt nó bao phủ vào tiểu không gian. Lực lượng linh hồn biến thành trảo chụp một cái, bắt nó ném vào chính giữa ao nhỏ, hai con cá vàng nhỏ sợ tới mức tháo chạy trối chết.
Ao nhỏ ở bên cạnh thủy đàm còn đang chậm chạp tăng lên, mấy ngày trôi qua, mới rộng ra hai thước cao nước suối. Căng ra vô cùng chậm, cảnh tỉnh Lý Thanh Vân, sau này có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, không thể dùng loạn nước suối, nếu nước suối khô kiệt liền xong đời.
Một lần nữa đem móc câu bỏ vào trong sông, chợt nghe cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân, lại có sáu bảy người, nữ có nam có, vừa nói vừa cười đi về phía bên này. Không giống người trong thôn, bởi vì bọn họ nói là tiếng phổ thông, tuy nhiên không tiêu chuẩn lắm.
- Hừ?
Lý Thanh Vân quay đầu nhìn lại, không ngờ lại thấy được nữ nhân trẻ tuổi đi ở đàng trước, da trắng, dung mạo xinh đẹp, thân thể dồi dào, khí chất tuyệt hảo, đi ở trong đám nam nhân cũng không lộ vẻ lùn, chính là biểu tình có chút nghiêm túc. Mặc nữ phục, như là loại quần áo làm việc của thành phần tri thức, nhưng cải sửa hình thức hơi bảo thủ. Về phần những người đi phía sau lưng cô ta tuổi tác hơi lớn, có vẻ rất sành sỏi, rõ ràng là quan viên trấn trên.
Một nam nhân trung niên trong đó có cái mũi đỏ, mặc quần màu quân lục, áo sơ mi trắng, thỉnh thoảng hướng về phía cô gái đẹp đang dẫn đầu giảng giải cái gì đấy. Người này Lý Thanh Vân nhận ra được, trước kia thi lên đại học chuyển hộ tịch đã từng tìm hắn ký qua chữ ký, sở trưởng Lưu Hướng Tiền trấn Thanh Long.
Người trong thôn đàm luận nhà phía Đông giỏi nhà phía Tây dở, vốn là một loại thói quen đặc hữu, tại nông thôn có ý tứ sự tình cũng không nhiều, nhà ai câu được một con cá lớn, săn được một con Dã Trư (heo rừng), cũng có thể nhanh chóng trở thành tin tức.
Ngày hôm nay khí trời tốt, Lý Thanh Vân cầm cần câu và thùng nhỏ, chuẩn bị đi đến bờ sông ở ngoài thôn câu cá. Vốn là đồ đi câu đều có thể bỏ vào trong tiểu không gian, bất quá hắn sợ bị người khác nhìn thấy, cho nên chỉ để trong tiểu không gian các loại tiểu công cụ túi lưới, không dám đem ghế mây bỏ vào bên trong.
Đi theo phía sau hai bé tí hon vàng rực, hai con chó con mới hơn một tháng, được uống mấy ngày nước suối không gian, tiểu thân thể sưu sưu dài ra, tinh thần mười phần, đã có thể kêu thành tiếng rõ ràng.
- Gâu Gâu! Uông Uông...
Kim Tệ và Đồng Tệ thịt ục ục, giống hai cơn gió lốc nhỏ, đi theo bên chân Lý Thanh Vân, thỉnh thoảng cắn ống quần của hắn, oán trách hắn đi quá nhanh.
- Còn quậy nữa liền đem các ngươi nhốt trong lồng tre! Không cho ăn, không cho uống!
Lý Thanh Vân ngại bọn chúng vướng bận, nghiêm khắc uy hiếp nói.
Khoan hãy nói, hai con chó con vừa nghe hắn khiển trách, liền đàng hoàng lại, ô ô hai tiếng, ngoan ngoãn theo ở phía sau.
Xuyên qua trong thôn, gặp thẩm đại nương, lại chào hỏi, muốn đi nhanh đến bờ sông câu cá càng cũng không được. Những người này gặp được Lý Thanh Vân quá nhiệt tình, từng cái một hỏi han đủ thứ, hỏi hắn ở trong thành sinh sống ra sao, vì sao bị thương, trước kia nói chuyện bạn gái ra sao, khi nào kết hôn?
Người ta hỏi, anh lại không thể không vui vẻ trả lời, thật có chút vấn đề hắn không muốn trả lời, muốn nói bạn gái chia tay rồi, người ta nói không chừng ngày thứ hai liền làm mai cho anh. Lần này hảo ý, anh không từ chối được.
Tới lúc muốn đổ mồ hôi, thình lình nghe đầu ngõ truyền đến tiếng la của một lão nhân:
- Phúc Oa tử a, trở về lúc nào đấy, sao không đến thăm Ngũ Gia Gia?
- Ôi, Ngũ Gia Gia, cháu không phải là đang muốn đi xem ngài nha, vừa vặn gặp Nhị thẩm tử, hàn huyên một hồi.
Lý Thanh Vân cười trả lời, lấy lý do tháo chạy khỏi vị Nhị thẩm tử quá nhiệt tình.
Kim Tệ và Đồng Tệ cũng sớm không nhịn được, Uông Uông kêu loạn, dưới sự kích động, tốc độ so sánh với Lý Thanh Vân còn nhanh hơn, chạy tới trước mặt hắn.
Vừa vào đầu hẻm, đã nghe được một cổ mùi rượu thuần khiết. Ngũ gia gia là đường đệ của thân gia gia Lý Thanh Vân, là một lão tổ tông đấy, phi thường thân, am hiểu chưng cất rượu, cũng coi đây là đường sống. Thanh Long trấn mười một cái thôn, những thôn khác cũng có nhà chưng cất rượu, nhưng kỹ thuật so với nhà Ngũ gia gia kém xa lắc, chỉ cần uống thử một hớp rượu là có thể phân cao thấp.
Lưng Ngũ gia gia có chút còng, thân thể vô cùng khôi ngô, cả ngày liền để trần hai tay, mồ hôi ướt đẫm. Mới vừa chưng tốt một mẻ cao lương ra lò, để lạnh một lúc sau, đem men phấn rải lên, chờ thời gian lên men nhất định, bỏ vào nồi ủ, là có thể ra rượu. Trình tự tuy rằng đơn giản, nhưng mỗi một bước đều là mấy năm kinh nghiệm kết tinh, chỉ cần trình tự có một chút sai sót, chế ra mùi vị sẽ có khác biệt.
- Ngũ gia gia, gần đây thân thể không tệ a, nhưng đừng để mệt nhọc, với tay nghề của ngài, thu thêm mấy đồ đệ, như vậy cũng không cần quá cực khổ rồi.
Vào đến nơi, Lý Thanh Vân buông xuống các thứ, nhìn một chút bốn phía chung quanh.
- Hai năm qua sinh ý không tốt, muốn nhận đồ đệ cũng không có ai nguyện ý làm. Cho nên chỉ có biểu ca của cháu hỗ trợ, tay nghề này của ta cũng chỉ có thể truyền cho nó.
Lão gia tử đốt thuốc lá sợi cán, bẹp bẹp hút vài hơi, biểu tình có vài phần sầu khổ.
- Sinh ý sao lại không tốt như thế? Tay nghề của Ngũ gia gia tại Thanh Long trấn hoàn toàn xứng đáng đứng thứ nhất, gia gia cháu khẩu vị kén chọn như vậy, cũng chỉ thích uống rượu Tiểu Ngũ Lương và Thuần Cao Lương do Ngũ gia gia chưng cất. Đặc biệt rượu chôn dưới đất mấy năm, gia gia cháu nói:
- Lấy rượu Mao Thai đến cũng không đổi.
Có người tán dương rượu tốt, lão gia tử lập tức cao hứng lên:
- Ha ha, nhị ca thích là tốt rồi. Ừ, lát nữa tiện thể ta sẽ cho gia gia cháu vài hũ rượu đã ủ mười năm. Trong nhà cũng không rộng lắm, càng ngày càng không không có chỗ chứa rượu. Quán rượu trấn trên đã học được thủ đoạn pha chế rượu từ bên ngoài, dùng một số rượu mạnh tăng thêm hương liệu thơm, lấy giá khởi đầu tiêu thụ, đem Lão Tửu chân chính của ta chưng cất không có nguồn tiêu thụ. Nếu không phải là chiếu cố khẩu vị của các lão bằng hữu, ta cũng không có ý định ủ rượu, trực tiếp bán rượu mới, tỉnh tâm bớt việc, còn không bị đọng vốn.
Nghe Ngũ gia gia nói như vậy, Lý Thanh Vân trong lòng đột nhiên vừa động. Không địa phương ủ rượu? Ủ rượu quá lâu đọng vốn? Mình không phải là có không gian nha, phía trên trồng các thứ, phía dưới đào rỗng làm hầm chứa rượu, chuyên môn dùng để ủ rượu. Để trong không gian một năm, lấy ra chính là mười năm rượu ngon, đến lúc đó cho dù không bán được tiền, để lại bản thân mình uống cũng là một loại hưởng thụ a.
- Ừ... Ý kiến hay... Gia Gia khẳng định thích mỹ vị Lão Tửu năm xưa!
Nghĩ tới chỗ nầy, trên mặt Lý Thanh Vân lập tức toát ra nụ cười.
- Phúc Oa tử, cháu xảy ra tai nạn xe cộ không đụng hư cái đầu đi? Hảo hảo tại sao cười ngây ngô vậy?
Lão gia tử có chút lo lắng hỏi.
Lý Thanh Vân vội trả lời:
- A, không sao không sao, tuyệt đối không đụng vào cái đầu. Đột nhiên nghĩ đến một việc, cháu có bằng hữu tại thành phố lớn làm sinh ý về rượu, đối với chất rượu yêu cầu rất cao, nếu như rượu này có thể được hắn thừa nhận, sau này tiêu thụ rượu sẽ không tệ rồi.
- Gì? Ông chủ ở thành phố lớn có thể nhìn đến rượu chưng cất ở quê chúng ta sao? Này ba khối rưỡi một cân rượu, bày không lên mặt bàn đi? Cho dù rượu ủ trong hầm mấy năm, tại trấn trên cũng chỉ bán hai mươi mấy khối.
Ngũ Gia Gia vô cùng bất ngờ, bất ngờ rất nhiều, cũng có mấy phần không tự tin.
- Ngũ gia gia, ngài cứ yên tâm đi, thương nhân trục lợi, không có lợi nhuận, bọn họ sẽ không làm.
Người sống trên núi quá bảo thủ rồi, cảm thấy một cân rượu có lợi nhuận là được rồi, nào biết bên ngoài thương lái lòng dạ hiểm độc, đem rượu đế xào trở thành xa xỉ phẩm, một lọ bao bì thật là rượu trắng động mấy trăm khối, giống Mao Thai Ngũ Lương Dịch chi lưu, mấy ngàn mấy chục ngàn một lọ đều rất thường gặp.
- Tốt, tốt, mối làm ăn này nếu làm thành, Ngũ gia gia quản ngươi cả đời không lo không có rượu uống. Hổ tử, đừng ngốc trong hầm rượu nữa, nhanh lên một chút đem mỗi chủng loại rượu đều mang một lọ ra làm hàng mẫu, Phúc Oa tử giới thiệu cho nhà chúng ta một mối làm ăn lớn a!
Tính cách của Ngũ gia gia vội vàng xao động, nghe được tin tức tốt, một khắc cũng không chờ nổi, ngay tại chỗ sắp sửa trang bị rượu.
Lý Thanh Vân ngầm lau mồ hôi lạnh, thầm nghĩ may mắn rượu của Ngũ Gia Gia vô cùng rẻ, nếu như đắt một chút, tiền để dành của mình không đủ dùng rồi, xem ra phải nhanh chóng kiếm tiền, nếu không ở sơn thôn cũng sinh sống không nổi nữa.
Hai con chó con Kim Tệ, Đồng Tệ đang ở lối vào hầm rượu đùa con chó Đại Hoa, bởi vì Đại Hoa to lớn, động tác bất tiện, tốc độ lại không theo được hai con chó con, chỉ tức giận lớn tiếng gầm thét, cảm giác tôn nghiêm bị khiêu khích.
- Phúc Oa đã về rồi hả? Hắc hắc...
Hổ tử từ cửa hầm rượu ló đầu ra, hướng về phía Lý Thanh Vân chào hỏi.
Hổ tử đại danh gọi là lý Thanh Hổ, gia tộc di truyền có cái đầu lớn, làn da đen thui sáng bóng, cười lộ ra một ngụm răng chỉnh tề rõ ràng.
- Hổ tử ca, anh cứ bận việc đi, chuyện này không vội, sau này mỗi loại rượu dán lên nhãn hiệu, tôi dễ phân biệt là loại rượu nào có giá tiền nào.
Lý Thanh Vân cười đáp lại, sau đó dắt hai con chó con ra, không cho bọn chúng nghịch ngợm.
- Hảo khác biệt, rượu Cao Lương nhỏ có ba loại: loại kém, loại chất lượng thường, loại hạng sang, rượu Ngũ Lương cũng có ba loại cấp bậc, về phần rượu Ngọc Mễ, người thành phố khẳng định không có thói quen uống, Thái Trùng, đốt cổ họng. Loại rượu Ngũ Lương không nhiều lắm, có muốn đóng bình không?
Sau khi tốt nghiệp, Hổ tử luôn ở tại sơn thôn, không đi đến thành thị, tính cách thật thà chân chất.
Ngũ gia gia bất mãn khiển trách:
- Ngươi sao nói nhảm nhiều như vậy, kêu ngươi chuẩn bị liền chuẩn bị đi! Rượu Ngũ Lương thì phân hai loại, loại ủ năm năm và loại ủ mười năm, đều là loại rượu tốt nhất loại hạng sang, những chai rượu ủ khác năm không tính. Ít hơn so với năm năm không trần hương, ít hơn so với mười năm không thần vận. Vượt qua mười năm, trong nhà cũng không có chỗ chứa, giá vốn quá cao, chỉ có một ít, giữ lại cho mình uống.
Lý Thanh Vân còn muốn vội vã đi câu cá, nghe xong giới thiệu sơ lược, liền nói:
- Vậy được, trước làm như vậy đi, chuẩn bị xong đem qua nhà cháu đi, tay trái của cháu còn bó thạch cao, không có cách nào khiêng được.
- Yên tâm đi, cháu vì chúng ta bận tâm, đâu thể để cho cháu chịu khổ nữa chứ. Đi thôi đi thôi, ráng câu được cá lớn, Ngũ gia gia cho ngươi rượu ngon nhậu với cá. Rượu của ta uống rất đã, loại ủ hơn mười năm.
- Ngũ gia gia, đây chính là ngài nói, không được đổi ý đấy, ha ha...
Vừa nghe nói có hảo tửu, Lý Thanh Vân nước bọt đều nhanh chảy ra.
Lúc này đã đến buổi trưa, người trong thôn đều làm xong việc nhà nông rồi, cuối cùng cũng không có kéo Lý Thanh Vân lại nói chuyện.
Tìm được một khúc sông thơ mộng bên cạnh sườn núi, thoải mái ngồi xuống, thuần thục thử độ sâu của nước, móc mồi câu, ném cần câu xuống nước.
Sông Tiên Đái chạy qua thôn có hơn 30m chiều rộng, có chỗ khác biệt chiều rộng hẹp, còn chia làm vô số nhánh sông nhỏ, Lý Thanh Vân cũng không biết rõ ngọn nguồn chân chính, nhưng mọi người đều nói là bắt nguồn từ trong núi sâu. Chỗ sâu trong núi lớn Liên Hoa Phong có một cái hồ thiên nhiên, nghe nói cùng dòng sông này có chút quan hệ.
Gâu Gâu! Uông Uông... Hai con chó con đuổi theo bươm bướm trên hoa dại cạnh bờ sông, chơi cao hứng dị thường, chỉ chốc lát, trên người ngoài miệng đều dính đầy cỏ và bùn đất, lè lưỡi chạy trở về bên người Lý Thanh Vân, vô cùng thân thiết cọ cọ vào chân hắn.
- Không khát không đói bụng thì tự đi chơi, muốn uống nước suối thì tới bên ta nịnh bợ, tụi bây là nãi nãi của ta à, lão tử nuôi không phải chó, là kẻ mù mắt vong ân bội nghĩa đi?
Mắng thì mắng, Lý Thanh Vân vẫn khẽ lật cánh tay một cái, từ trong không gian lấy ra hai cái chén cho chó, bên trong đầy nước suối không gian.
Không cần Lý Thanh Vân lên tiếng, hai con chó con đã nhào lên, ùng ục ùng ục, một hơi uống cạn, sau đó dùng đầu lưỡi liếm sạch sẽ cái chén, hồn nhiên không để ý bụng nhỏ đã sớm no căng tròn vo.
Đột nhiên, phao giữa sông trầm xuống, biến mất. Lý Thanh Vân nhanh chóng giật cần câu. Dưới nước không biết là vật gì, sức lực thật lớn, nhắm thẳng bên trong đám bèo, đám rong mà chui.
Lý Thanh Vân sao có thể khiến nó như ý, khống chế cần câu, chậm rãi kéo, không được vài cái, liền đem nó kéo ra khỏi đám bèo và khu vực rong rêu, một con ba ba già màu xanh đen, bất đắc dĩ lộ ra thân ảnh ngu ngơ.
Trách không được khí lực lớn như vậy, con ba ba lớn bằng cái chậu rửa mặt, sau khi kéo nó tới sát bờ, dùng lưới bao vớt nó lên. Áng chừng một chút, đại khái khoảng mười mấy cân, bên trong cái mai, một cái đầu rất lớn nhô ra.
Địa phương có truyền thuyết, nói là con ba ba mấy chục năm sẽ thành tinh có linh tính, Lý Thanh Vân vẫn cảm thấy đây là nói bậy. Nhưng mà vừa nhìn thấy thần tình của lão ba ba rúc cổ còn lộ ra ánh mắt cầu xin, không khỏi mềm lòng. Lật qua nhìn kỹ, giáp tròn cái đuôi đoản, rõ ràng là con ba ba cái, chẳng lẽ sắp đẻ trứng rồi, còn chưa tới mùa sinh trứng a?
- Quên đi, mấy ngày nay ăn đồ bổ quá nhiều rồi, đều muốn phát hỏa. Cho ngươi con đường sống, giúp ta trấn thủ ao nhỏ trong không gian đi.
Nói xong, Lý Thanh Vân vung tay lên, bắt nó bao phủ vào tiểu không gian. Lực lượng linh hồn biến thành trảo chụp một cái, bắt nó ném vào chính giữa ao nhỏ, hai con cá vàng nhỏ sợ tới mức tháo chạy trối chết.
Ao nhỏ ở bên cạnh thủy đàm còn đang chậm chạp tăng lên, mấy ngày trôi qua, mới rộng ra hai thước cao nước suối. Căng ra vô cùng chậm, cảnh tỉnh Lý Thanh Vân, sau này có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, không thể dùng loạn nước suối, nếu nước suối khô kiệt liền xong đời.
Một lần nữa đem móc câu bỏ vào trong sông, chợt nghe cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân, lại có sáu bảy người, nữ có nam có, vừa nói vừa cười đi về phía bên này. Không giống người trong thôn, bởi vì bọn họ nói là tiếng phổ thông, tuy nhiên không tiêu chuẩn lắm.
- Hừ?
Lý Thanh Vân quay đầu nhìn lại, không ngờ lại thấy được nữ nhân trẻ tuổi đi ở đàng trước, da trắng, dung mạo xinh đẹp, thân thể dồi dào, khí chất tuyệt hảo, đi ở trong đám nam nhân cũng không lộ vẻ lùn, chính là biểu tình có chút nghiêm túc. Mặc nữ phục, như là loại quần áo làm việc của thành phần tri thức, nhưng cải sửa hình thức hơi bảo thủ. Về phần những người đi phía sau lưng cô ta tuổi tác hơi lớn, có vẻ rất sành sỏi, rõ ràng là quan viên trấn trên.
Một nam nhân trung niên trong đó có cái mũi đỏ, mặc quần màu quân lục, áo sơ mi trắng, thỉnh thoảng hướng về phía cô gái đẹp đang dẫn đầu giảng giải cái gì đấy. Người này Lý Thanh Vân nhận ra được, trước kia thi lên đại học chuyển hộ tịch đã từng tìm hắn ký qua chữ ký, sở trưởng Lưu Hướng Tiền trấn Thanh Long.
/20
|