Lý Phỉ kinh hô, toàn thân đã bị nước dính ẩm ướt, quần áo nặng trịch làm cho Lý Phỉ muốn đứng lên phải cố hết sức. Đoạn Dật Sơn ôm Lý Phỉ một phen, để đầu nàng lộ ở bên ngoài, nhưng không cho nàng đứng lên.
“Quần áo của ta ướt rồi, chàng để ta đi thay…”
Lý Phỉ còn chưa nói xong, Đoạn Dật Sơn đã cúi người xuống hôn môi nàng.
Môi của nàng ngọt như trong tưởng tượng của hắn, làm cho Đoạn Dật Sơn muốn ngừng mà không được.
Hơi thở đặc hữu nam tính của Đoạn Dật Sơn làm cho Lý Phỉ mê loạn, cảm thấy có cái gì đó tiến quân thần tốc, công thành đoạt đất ở miệng mình. Hiện tại đầu óc của nàng, e là tâm cũng đi theo trong miệng đầu lưỡi cao thấp bay lượn. Tay không tự giác ôm cổ Đoạn Dật Sơn.
Thật lâu sau Đoạn Dật Sơn mới buông Lý Phỉ ra.
Hắn nhìn Lý Phỉ trong lòng, ánh mắt nàng không có tiêu cự, còn đang duy trì tư thế vừa rồi ngửa đầu nhìn mình. Thật giống như một con dê non lạc đường đợi thợ săn. Đoạn Dật Sơn cố nén xúc động trong lòng, hắn hạ thắt lưng, dùng sức một cái, ôm Lý Phỉ đến, chân thon dài bước ra chậu gỗ.
Lý Phỉ lúc này mới thanh tỉnh lại, đại động tác này làm cho Lý Phỉ kinh hô, vội vàng ôm sát cổ Đoạn Dật Sơn.
Lý Phỉ vừa định nói gì đó, đỉnh đầu truyền đến trầm thấp tiếng cười của Đoạn Dật Sơn, cùng với ngực đang phập phồng. Lý Phỉ nghi hoặc ngẩng đầu liếc mắt một cái, Đoạn Dật Sơn nhìn Lý Phỉ cười, ngay cả trong ánh mắt đều mang theo ý cười.
Chờ Đoạn Dật Sơn đến bên giường, Lý Phỉ mới từ ý cười của hắn phản ứng lại.
“Đợi chút!” Lý Phỉ hô lên ngăn động tác thả mình lên giường của Đoạn Dật Sơn.
Đoạn Dật Sơn quả thực dừng lại động tác, nghi hoặc nhìn Lý Phỉ.
Lý Phỉ nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: “Ừm, quần áo của chúng ta ướt hết rồi, như vậy sẽ làm trên giường ướt hết.”
Đoạn Dật Sơn gợi lên khóe miệng, buông Lý Phỉ xuống, để nàng đứng trên mặt đất, nói bên tai Lý Phỉ: “Như vậy, nương tử thay quần áo cho vi phu đi.”
Lý Phỉ trừng to mắt nhìn Đoạn Dật Sơn, không tin lời nhẹ như vậy lại xuất phát từ miệng Đoạn Dật Sơn. Sau đó chỉ thấy Đoạn Dật Sơn thật sự duỗi thẳng cánh tay chờ Lý Phỉ cởi quần áo cho.
Lý Phỉ rối rắm một hồi, vẫn vươn tay, run run cởi đai lưng cho Đoạn Dật Sơn. Đầu của hắn tựa vào cạnh cổ nàng, miệng phun ra hơi thở nóng bỏng, còn kèm theo mùi rượu, làm cho Lý Phỉ choáng váng, tay chân trở nên cứng ngắc, đai lưng dường như cũng cởi khó khăn, cởi nửa ngày cũng không cởi được.
“Phỉ Nhi, ta không chờ được”
Lý Phỉ phản ứng trì độn còn chưa suy nghĩ cẩn thận ý tứ câu nói đó, đã bị Đoạn Dật Sơn đặt ở trên giường, miệng còn không kịp nói giường bị ướt mất, đã bị Đoạn Dật Sơn chặn lại rồi.
Miệng sa vào nụ hôn cực nóng của Đoạn Dật Sơn, Đoạn Dật Sơn chuyển dời bàn tay qua lưng Lý Phỉ, cởi áo cho nàng.
Nhưng giá y rườm rà hơn quần áo của tân lang Đoạn Dật Sơn nhiều, Đoạn Dật Sơn hô hấp dần dồn dập, nhưng tay cởi bỏ đai lưng thì càng ngày quấn càng chặt.
“Ha ha.” Lý Phỉ quay đầu đi không nhịn được nở nụ cười.
Đêm tân hôn, cả tân lang và tân lương tranh đấu với cái đai lưng. Quả nhiên đai lưng là vật cản trở đêm động phòng hoa chúc.
Đoạn Dật Sơn ngừng động tác, một bàn tay khởi động thân mình, ánh mắt nhìn chằm chằm Lý Phỉ.
Đang lúc Lý Phỉ nghĩ có nên giúp hắn cởi hay không, tay Đoạn Dật Sơn đột nhiên dùng sức, thanh âm “Tê” vang lên, giá y của Lý Phỉ bị xé mở.
“A…” Lý Phỉ kinh hô bị Đoạn Dật Sơn chặn miệng.
Nến đỏ khóc lệ, dải sóng quay cuồng.
Ngày hôm sau, Lý Phỉ tỉnh lại trong lòng Đoạn Dật Sơn. Nóng cháy ôm ấp, đột nhiên có thêm một người, làm cho Lý Phỉ thật là không thích ứng. Nhưng Lý Phỉ thực hưởng thụ loại không thích ứng này.
Nhìn khuôn mặt trước mắt nhắm mắt lại ngủ say, trong lòng Lý Phỉ một trận yên ổn, có phải mình về sau mỗi sáng sớm đều là như thế này, vừa mở mắt sẽ nhìn thấy khuôn mặt này.
Kích tình tối hôm qua, bây giờ còn để lại đau đớn trên người, Lý Phỉ hơi động một chút, cảm giác toàn thân như vỡ ra từng mảnh.
Loại này mà vận động mạnh thật đúng là ăn không tiêu!
Lý Phỉ muốn lén lút đứng dậy tắm rửa một cái, vừa động đã bị một bàn tay kéo vào trong lòng Đoạn Dật Sơn.
“Đi đâu?” Đoạn Dật Sơn còn không mở mắt, ôm Lý Phỉ, trên mặt lộ vẻ thỏa mãn ý cười nói.
“Ừm, ta muốn đi tắm rửa một cái. Chúng ta còn phải đi phụng trà cho lão thái thái và mẹ nữa.”
“Ừ, chúng ta đi vào cung một chuyến.”
“A? Đi vào cung?”
“Đúng vậy, hôn sự của chúng ta là Hoàng Thượng tứ hôn, cho nên phải mang nàng đi bái kiến Hoàng Thượng.”
“Vậy chúng ta phải dậy nhanh lên!”
Lý Phỉ nhảy dựng lên đi xuống giường. Nhìn giá y rách nát dưới đất, lại nhìn quần áo tân lang của Đoạn Dật Sơn nằm trên mặt đất dường như cũng tốt không đi nơi nào, để cho nha hoàn tiến vào khẳng định bị cười chết. Hiện tại mình tùy tiện nhặt lên một chiếc áo mặc vào. Thế này mới nhớ tới, quần áo mình muốn đổi cũng không biết ở đâu.
Muốn gọi nha hoàn tiến vào, nhưng Đoạn Dật Sơn trong phòng còn chưa dậy.
“Gọi nha hoàn vào đi.”
Lý Phỉ quay đầu liếc mắt một cái, Đoạn Dật Sơn đã mặc quần áo, không biết lấy từ đâu ra. Nếu đã mặc, Lý Phỉ gọi nha hoàn gọi tiến vào.
Sớm đã có nha hoàn ở ngoài cửa chờ, nghe Lý Phỉ gọi người, đều nhất ủng mà vào. Lý Phỉ thấy bọn họ lấy quần áo lấy quần áo, đổ nước đổ nước, tiến hành đâu vào đấy, không khỏi bội phục lão thái thái đương gia nhà này, nhưng cũng có chút cảm thán, mình làm cháu dâu của bà, dường như bà vẫn không thích, hẳn là sẽ không dễ chịu?
Chờ Lý Phỉ rửa mặt xong xuôi, Đoạn Dật Sơn bên kia cũng không sai biệt lắm. Hai người mang theo Nữu Nữu đến chính sảnh, Đoạn phu nhân và Đoạn lão phu nhân đều đã đến. Hai người phân biệt quỳ lạy, Đoạn phu nhân vẻ mặt hiền lành tươi cười nhìn Lý Phỉ, Đoạn lão phu nhân vẫn như trước, mặc dù không khó chịu với Lý Phỉ, nhưng cũng không cho nét mặt hòa nhã.
Bởi vì biết hai người phải vào cung, cho nên Đoạn lão phu nhân không giữ bọn họ bao lâu, đợi Đoàn phu nhân tùy tiện nói chút lời cử án tề mi gì đó, rồi hô được rồi.
Ngồi trên xe ngựa, Đoạn Dật Sơn cũng tiến vào. Hắn ngồi ở bên cạnh Lý Phỉ, cầm tay Lý Phỉ.
“Nàng đừng để ý bà nội, bà ở chung lâu sẽ phát hiện ưu điểm của nàng thôi.” Đoạn Dật Sơn an ủi nói.
Đoạn Dật Sơn luôn ở một bên đương nhiên nhìn ra được thái độ lão thái thái không mặn không nhạt đối với Lý Phỉ, hắn biết lão thái thái chướng mắt gia thế Lý Phỉ.
Lý Phỉ biết Đoạn Dật Sơn đang an ủi mình, nàng cũng không dám trông mong bà ấy thích mình, chỉ cần hai người có thể hòa hợp ở chung, bà đừng cố ý đối phó, có thích mình hay không không phải là vấn đề quan trọng.
Lần đầu tiên tiến cung, Lý Phỉ quả thực là bị rung động.
Tường đỏ cao rộng, trang nghiêm mà trang trọng. Từng khóm hoa cọng cỏ trong sân cũng độc đáo.
Trong cung thái giám đã chờ sẵn, nhìn thấy Đoạn Dật Sơn tới vẻ mặt tươi cười, nói vài tiếng chúc mừng. Lý Phỉ đột nhiên nghĩ đến người ta thường hay nói trả lời câu chúc mừng này là: cùng vui cùng vui, nếu thực sự đáp lại câu này, sợ là vị công công trước mắt này sẽ hận chết mình.
Lý Phỉ nghĩ vậy, trên mặt tựu nhiên treo lên tươi cười, vừa rồi tiến cung mang theo khẩn trương giờ bớt đi một phần.
“Cười cái gì?” Đoạn Dật Sơn thấy Lý Phỉ bên cạnh luôn vụng trộm cười, bộ dáng giống như thực vui vẻ, trong lòng không khỏi nghi hoặc hỏi.
Lý Phỉ lúc này mới phát hiện vị công công kia đã không thấy đâu, chỉ còn Lý Phỉ và Đoạn Dật Sơn đứng ở này.
“Không có gì.” Lý Phỉ lắc đầu nói, nhưng tươi cười trên mặt vẫn không biến mất.
Đoạn Dật Sơn không bắt buộc nàng nói, chỉ âm thầm nắm tay nàng, “Ta vừa rồi còn sợ nàng khẩn trương, hiện tại xem ra lo lắng của ta là dư thừa rồi.”
Được bàn tay ấm áp cầm, Lý Phỉ ấm áp tận đáy lòng, cũng nắm bàn tay to của hắn.
“Đoàn Tướng quân, Đoàn phu nhân, Hoàng Thượng cho các ngươi đi vào.” Vị công công vừa rồi tiến lên nói, dẫn Đoạn Dật Sơn và Lý Phỉ vào chính điện.
Chính điện so với bên ngoài càng im lặng, chỉ có sàn sạt thanh âm bút viết trên giấy, làm trong điện càng thêm im lặng.
Giữa chính điện có một người mặc hoàng bào ngồi ngay ngắn, hắn đang cúi đầu viết cái gì đó.
Thấy có người tiến vào thì ngẩng đầu.
Lý Phỉ kia lập tức thấy rõ mặt hắn, khuôn mặt tuấn mỹ, không giống với trong tưởng tượng của mình là một đại thúc trung niên, tuy rằng bộ dạng tuấn mỹ, nhưng trên người hắn tản mát ra Thiên Tử uy nghiêm làm cho Lý Phỉ không dám nhìn thẳng.
“Vi thần ( dân phụ ) bái kiến Hoàng Thượng.”
Lý Phỉ theo Đoạn Dật Sơn đồng loạt quỳ xuống bái kiến.
Lý Phỉ tuy rằng cúi đầu, nhưng lại cảm giác được tầm mắt của hắn đang qua lại quan sát chính mình.
Không biết qua bao lâu, chân Lý Phỉ đã tê dần mới nghe được đỉnh đầu có thanh âm truyền đến: “Được rồi, các ngươi đều đứng lên đi.”
Lý Phỉ thế này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, định đứng lên nhưng chân bởi vì vừa rồi quỳ lâu, đột nhiên đứng lên dường như đứng không vững, Đoạn Dật Sơn bên cạnh vội vàng đỡ Lý Phỉ.
“Ha ha ha…” Tần Nham Lâm đột nhiên nở nụ cười, nhìn Đoạn Dật Sơn cười nói: “Đây là ta lần đầu tiên tứ hôn, các ngươi không nên cô phụ đạo thánh chỉ này đấy! Dật Sơn, ngươi mấy ngày nay không cần lên triều, cho ngươi nghỉ mấy ngày, nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Đoạn Dật Sơn dập đầu tạ ơn, ngẩng đầu định nói gì đó lại bị Tần Nham Lâm đánh gãy, cứ như hắn biết Đoạn Dật Sơn muốn nói gì.
“Ta đã biết, ý chỉ cáo mệnh Đoàn phu nhân ngày mai sẽ đến.”
Chờ Đoạn Dật Sơn mang theo Lý Phỉ ra cung, Lý Phỉ mới nói ra miệng nghi hoặc của mình, “Dật Sơn, vừa rồi nói là cáo mệnh cái gì?”
Đoạn Dật Sơn nắm tay Lý Phỉ nói: “Phu quân của nàng là quan nhị phẩm, đương nhiên nàng cũng có cáo mệnh.”
“Vì, vì sao?” Lý Phỉ biết cáo mệnh phu nhân là cái gì, là một loại phong hào cho phu nhân quan viên triều đình, tuy rằng không có thực quyền, nhưng coi như là một phẩm chất. Tuy rằng biết Đoạn Dật Sơn là tướng quân, quan nhị phẩm, nhưng vội vã tranh thủ cáo mệnh cho mình như vậy là vì sao.
Đoạn Dật Sơn bị bộ dáng ngây ngốc của nàng làm không nhịn được nở nụ cười.
Lý Phỉ bị cười đến ngượng ngùng, nhưng không biết rõ duyên cớ thì sẽ không buông tha, cứng rắn bức Đoạn Dật Sơn nói.
Đoạn Dật Sơn nắm tay Lý Phỉ nhẹ nhàng nói: “Như vậy, nàng nhìn thấy một ít người không cần bái kiến, có chút lời nói nàng có thể không nghe, cũng không cần phải để ý.”
Lý Phỉ cảm thấy ánh mắt lập tức nóng lên. Nàng biết, Đoạn Dật Sơn vẫn đều biết chuyện của nàng, cho tới nay, Lý Phỉ muốn gả cho hắn mà một mình nỗ lực đấu tranh với những người đó. Nhưng hiện tại xem ra, kỳ thật hắn vẫn đều biết, từ trước đến nay vẫn cố gắng như mình, thậm chí vì mình, yên lặng làm rất nhiều.
“Quần áo của ta ướt rồi, chàng để ta đi thay…”
Lý Phỉ còn chưa nói xong, Đoạn Dật Sơn đã cúi người xuống hôn môi nàng.
Môi của nàng ngọt như trong tưởng tượng của hắn, làm cho Đoạn Dật Sơn muốn ngừng mà không được.
Hơi thở đặc hữu nam tính của Đoạn Dật Sơn làm cho Lý Phỉ mê loạn, cảm thấy có cái gì đó tiến quân thần tốc, công thành đoạt đất ở miệng mình. Hiện tại đầu óc của nàng, e là tâm cũng đi theo trong miệng đầu lưỡi cao thấp bay lượn. Tay không tự giác ôm cổ Đoạn Dật Sơn.
Thật lâu sau Đoạn Dật Sơn mới buông Lý Phỉ ra.
Hắn nhìn Lý Phỉ trong lòng, ánh mắt nàng không có tiêu cự, còn đang duy trì tư thế vừa rồi ngửa đầu nhìn mình. Thật giống như một con dê non lạc đường đợi thợ săn. Đoạn Dật Sơn cố nén xúc động trong lòng, hắn hạ thắt lưng, dùng sức một cái, ôm Lý Phỉ đến, chân thon dài bước ra chậu gỗ.
Lý Phỉ lúc này mới thanh tỉnh lại, đại động tác này làm cho Lý Phỉ kinh hô, vội vàng ôm sát cổ Đoạn Dật Sơn.
Lý Phỉ vừa định nói gì đó, đỉnh đầu truyền đến trầm thấp tiếng cười của Đoạn Dật Sơn, cùng với ngực đang phập phồng. Lý Phỉ nghi hoặc ngẩng đầu liếc mắt một cái, Đoạn Dật Sơn nhìn Lý Phỉ cười, ngay cả trong ánh mắt đều mang theo ý cười.
Chờ Đoạn Dật Sơn đến bên giường, Lý Phỉ mới từ ý cười của hắn phản ứng lại.
“Đợi chút!” Lý Phỉ hô lên ngăn động tác thả mình lên giường của Đoạn Dật Sơn.
Đoạn Dật Sơn quả thực dừng lại động tác, nghi hoặc nhìn Lý Phỉ.
Lý Phỉ nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: “Ừm, quần áo của chúng ta ướt hết rồi, như vậy sẽ làm trên giường ướt hết.”
Đoạn Dật Sơn gợi lên khóe miệng, buông Lý Phỉ xuống, để nàng đứng trên mặt đất, nói bên tai Lý Phỉ: “Như vậy, nương tử thay quần áo cho vi phu đi.”
Lý Phỉ trừng to mắt nhìn Đoạn Dật Sơn, không tin lời nhẹ như vậy lại xuất phát từ miệng Đoạn Dật Sơn. Sau đó chỉ thấy Đoạn Dật Sơn thật sự duỗi thẳng cánh tay chờ Lý Phỉ cởi quần áo cho.
Lý Phỉ rối rắm một hồi, vẫn vươn tay, run run cởi đai lưng cho Đoạn Dật Sơn. Đầu của hắn tựa vào cạnh cổ nàng, miệng phun ra hơi thở nóng bỏng, còn kèm theo mùi rượu, làm cho Lý Phỉ choáng váng, tay chân trở nên cứng ngắc, đai lưng dường như cũng cởi khó khăn, cởi nửa ngày cũng không cởi được.
“Phỉ Nhi, ta không chờ được”
Lý Phỉ phản ứng trì độn còn chưa suy nghĩ cẩn thận ý tứ câu nói đó, đã bị Đoạn Dật Sơn đặt ở trên giường, miệng còn không kịp nói giường bị ướt mất, đã bị Đoạn Dật Sơn chặn lại rồi.
Miệng sa vào nụ hôn cực nóng của Đoạn Dật Sơn, Đoạn Dật Sơn chuyển dời bàn tay qua lưng Lý Phỉ, cởi áo cho nàng.
Nhưng giá y rườm rà hơn quần áo của tân lang Đoạn Dật Sơn nhiều, Đoạn Dật Sơn hô hấp dần dồn dập, nhưng tay cởi bỏ đai lưng thì càng ngày quấn càng chặt.
“Ha ha.” Lý Phỉ quay đầu đi không nhịn được nở nụ cười.
Đêm tân hôn, cả tân lang và tân lương tranh đấu với cái đai lưng. Quả nhiên đai lưng là vật cản trở đêm động phòng hoa chúc.
Đoạn Dật Sơn ngừng động tác, một bàn tay khởi động thân mình, ánh mắt nhìn chằm chằm Lý Phỉ.
Đang lúc Lý Phỉ nghĩ có nên giúp hắn cởi hay không, tay Đoạn Dật Sơn đột nhiên dùng sức, thanh âm “Tê” vang lên, giá y của Lý Phỉ bị xé mở.
“A…” Lý Phỉ kinh hô bị Đoạn Dật Sơn chặn miệng.
Nến đỏ khóc lệ, dải sóng quay cuồng.
Ngày hôm sau, Lý Phỉ tỉnh lại trong lòng Đoạn Dật Sơn. Nóng cháy ôm ấp, đột nhiên có thêm một người, làm cho Lý Phỉ thật là không thích ứng. Nhưng Lý Phỉ thực hưởng thụ loại không thích ứng này.
Nhìn khuôn mặt trước mắt nhắm mắt lại ngủ say, trong lòng Lý Phỉ một trận yên ổn, có phải mình về sau mỗi sáng sớm đều là như thế này, vừa mở mắt sẽ nhìn thấy khuôn mặt này.
Kích tình tối hôm qua, bây giờ còn để lại đau đớn trên người, Lý Phỉ hơi động một chút, cảm giác toàn thân như vỡ ra từng mảnh.
Loại này mà vận động mạnh thật đúng là ăn không tiêu!
Lý Phỉ muốn lén lút đứng dậy tắm rửa một cái, vừa động đã bị một bàn tay kéo vào trong lòng Đoạn Dật Sơn.
“Đi đâu?” Đoạn Dật Sơn còn không mở mắt, ôm Lý Phỉ, trên mặt lộ vẻ thỏa mãn ý cười nói.
“Ừm, ta muốn đi tắm rửa một cái. Chúng ta còn phải đi phụng trà cho lão thái thái và mẹ nữa.”
“Ừ, chúng ta đi vào cung một chuyến.”
“A? Đi vào cung?”
“Đúng vậy, hôn sự của chúng ta là Hoàng Thượng tứ hôn, cho nên phải mang nàng đi bái kiến Hoàng Thượng.”
“Vậy chúng ta phải dậy nhanh lên!”
Lý Phỉ nhảy dựng lên đi xuống giường. Nhìn giá y rách nát dưới đất, lại nhìn quần áo tân lang của Đoạn Dật Sơn nằm trên mặt đất dường như cũng tốt không đi nơi nào, để cho nha hoàn tiến vào khẳng định bị cười chết. Hiện tại mình tùy tiện nhặt lên một chiếc áo mặc vào. Thế này mới nhớ tới, quần áo mình muốn đổi cũng không biết ở đâu.
Muốn gọi nha hoàn tiến vào, nhưng Đoạn Dật Sơn trong phòng còn chưa dậy.
“Gọi nha hoàn vào đi.”
Lý Phỉ quay đầu liếc mắt một cái, Đoạn Dật Sơn đã mặc quần áo, không biết lấy từ đâu ra. Nếu đã mặc, Lý Phỉ gọi nha hoàn gọi tiến vào.
Sớm đã có nha hoàn ở ngoài cửa chờ, nghe Lý Phỉ gọi người, đều nhất ủng mà vào. Lý Phỉ thấy bọn họ lấy quần áo lấy quần áo, đổ nước đổ nước, tiến hành đâu vào đấy, không khỏi bội phục lão thái thái đương gia nhà này, nhưng cũng có chút cảm thán, mình làm cháu dâu của bà, dường như bà vẫn không thích, hẳn là sẽ không dễ chịu?
Chờ Lý Phỉ rửa mặt xong xuôi, Đoạn Dật Sơn bên kia cũng không sai biệt lắm. Hai người mang theo Nữu Nữu đến chính sảnh, Đoạn phu nhân và Đoạn lão phu nhân đều đã đến. Hai người phân biệt quỳ lạy, Đoạn phu nhân vẻ mặt hiền lành tươi cười nhìn Lý Phỉ, Đoạn lão phu nhân vẫn như trước, mặc dù không khó chịu với Lý Phỉ, nhưng cũng không cho nét mặt hòa nhã.
Bởi vì biết hai người phải vào cung, cho nên Đoạn lão phu nhân không giữ bọn họ bao lâu, đợi Đoàn phu nhân tùy tiện nói chút lời cử án tề mi gì đó, rồi hô được rồi.
Ngồi trên xe ngựa, Đoạn Dật Sơn cũng tiến vào. Hắn ngồi ở bên cạnh Lý Phỉ, cầm tay Lý Phỉ.
“Nàng đừng để ý bà nội, bà ở chung lâu sẽ phát hiện ưu điểm của nàng thôi.” Đoạn Dật Sơn an ủi nói.
Đoạn Dật Sơn luôn ở một bên đương nhiên nhìn ra được thái độ lão thái thái không mặn không nhạt đối với Lý Phỉ, hắn biết lão thái thái chướng mắt gia thế Lý Phỉ.
Lý Phỉ biết Đoạn Dật Sơn đang an ủi mình, nàng cũng không dám trông mong bà ấy thích mình, chỉ cần hai người có thể hòa hợp ở chung, bà đừng cố ý đối phó, có thích mình hay không không phải là vấn đề quan trọng.
Lần đầu tiên tiến cung, Lý Phỉ quả thực là bị rung động.
Tường đỏ cao rộng, trang nghiêm mà trang trọng. Từng khóm hoa cọng cỏ trong sân cũng độc đáo.
Trong cung thái giám đã chờ sẵn, nhìn thấy Đoạn Dật Sơn tới vẻ mặt tươi cười, nói vài tiếng chúc mừng. Lý Phỉ đột nhiên nghĩ đến người ta thường hay nói trả lời câu chúc mừng này là: cùng vui cùng vui, nếu thực sự đáp lại câu này, sợ là vị công công trước mắt này sẽ hận chết mình.
Lý Phỉ nghĩ vậy, trên mặt tựu nhiên treo lên tươi cười, vừa rồi tiến cung mang theo khẩn trương giờ bớt đi một phần.
“Cười cái gì?” Đoạn Dật Sơn thấy Lý Phỉ bên cạnh luôn vụng trộm cười, bộ dáng giống như thực vui vẻ, trong lòng không khỏi nghi hoặc hỏi.
Lý Phỉ lúc này mới phát hiện vị công công kia đã không thấy đâu, chỉ còn Lý Phỉ và Đoạn Dật Sơn đứng ở này.
“Không có gì.” Lý Phỉ lắc đầu nói, nhưng tươi cười trên mặt vẫn không biến mất.
Đoạn Dật Sơn không bắt buộc nàng nói, chỉ âm thầm nắm tay nàng, “Ta vừa rồi còn sợ nàng khẩn trương, hiện tại xem ra lo lắng của ta là dư thừa rồi.”
Được bàn tay ấm áp cầm, Lý Phỉ ấm áp tận đáy lòng, cũng nắm bàn tay to của hắn.
“Đoàn Tướng quân, Đoàn phu nhân, Hoàng Thượng cho các ngươi đi vào.” Vị công công vừa rồi tiến lên nói, dẫn Đoạn Dật Sơn và Lý Phỉ vào chính điện.
Chính điện so với bên ngoài càng im lặng, chỉ có sàn sạt thanh âm bút viết trên giấy, làm trong điện càng thêm im lặng.
Giữa chính điện có một người mặc hoàng bào ngồi ngay ngắn, hắn đang cúi đầu viết cái gì đó.
Thấy có người tiến vào thì ngẩng đầu.
Lý Phỉ kia lập tức thấy rõ mặt hắn, khuôn mặt tuấn mỹ, không giống với trong tưởng tượng của mình là một đại thúc trung niên, tuy rằng bộ dạng tuấn mỹ, nhưng trên người hắn tản mát ra Thiên Tử uy nghiêm làm cho Lý Phỉ không dám nhìn thẳng.
“Vi thần ( dân phụ ) bái kiến Hoàng Thượng.”
Lý Phỉ theo Đoạn Dật Sơn đồng loạt quỳ xuống bái kiến.
Lý Phỉ tuy rằng cúi đầu, nhưng lại cảm giác được tầm mắt của hắn đang qua lại quan sát chính mình.
Không biết qua bao lâu, chân Lý Phỉ đã tê dần mới nghe được đỉnh đầu có thanh âm truyền đến: “Được rồi, các ngươi đều đứng lên đi.”
Lý Phỉ thế này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, định đứng lên nhưng chân bởi vì vừa rồi quỳ lâu, đột nhiên đứng lên dường như đứng không vững, Đoạn Dật Sơn bên cạnh vội vàng đỡ Lý Phỉ.
“Ha ha ha…” Tần Nham Lâm đột nhiên nở nụ cười, nhìn Đoạn Dật Sơn cười nói: “Đây là ta lần đầu tiên tứ hôn, các ngươi không nên cô phụ đạo thánh chỉ này đấy! Dật Sơn, ngươi mấy ngày nay không cần lên triều, cho ngươi nghỉ mấy ngày, nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Đoạn Dật Sơn dập đầu tạ ơn, ngẩng đầu định nói gì đó lại bị Tần Nham Lâm đánh gãy, cứ như hắn biết Đoạn Dật Sơn muốn nói gì.
“Ta đã biết, ý chỉ cáo mệnh Đoàn phu nhân ngày mai sẽ đến.”
Chờ Đoạn Dật Sơn mang theo Lý Phỉ ra cung, Lý Phỉ mới nói ra miệng nghi hoặc của mình, “Dật Sơn, vừa rồi nói là cáo mệnh cái gì?”
Đoạn Dật Sơn nắm tay Lý Phỉ nói: “Phu quân của nàng là quan nhị phẩm, đương nhiên nàng cũng có cáo mệnh.”
“Vì, vì sao?” Lý Phỉ biết cáo mệnh phu nhân là cái gì, là một loại phong hào cho phu nhân quan viên triều đình, tuy rằng không có thực quyền, nhưng coi như là một phẩm chất. Tuy rằng biết Đoạn Dật Sơn là tướng quân, quan nhị phẩm, nhưng vội vã tranh thủ cáo mệnh cho mình như vậy là vì sao.
Đoạn Dật Sơn bị bộ dáng ngây ngốc của nàng làm không nhịn được nở nụ cười.
Lý Phỉ bị cười đến ngượng ngùng, nhưng không biết rõ duyên cớ thì sẽ không buông tha, cứng rắn bức Đoạn Dật Sơn nói.
Đoạn Dật Sơn nắm tay Lý Phỉ nhẹ nhàng nói: “Như vậy, nàng nhìn thấy một ít người không cần bái kiến, có chút lời nói nàng có thể không nghe, cũng không cần phải để ý.”
Lý Phỉ cảm thấy ánh mắt lập tức nóng lên. Nàng biết, Đoạn Dật Sơn vẫn đều biết chuyện của nàng, cho tới nay, Lý Phỉ muốn gả cho hắn mà một mình nỗ lực đấu tranh với những người đó. Nhưng hiện tại xem ra, kỳ thật hắn vẫn đều biết, từ trước đến nay vẫn cố gắng như mình, thậm chí vì mình, yên lặng làm rất nhiều.
/78
|