Lý Phỉ đến thôn trang của mình, nhìn mọi thứ đều là dùng giá cao tiền mua về, hiện tại xem ra trừ mỗi một năm mấy ngàn lượng tiền lời căn bản là nhìn không ra hy vọng gì. Duy nhất làm cho Lý Phỉ vừa lòng chính là nơi này có ôn tuyền.
Nhưng cũng làm cho Lý Phỉ dùng không ít tiền. Nhưng tương lai hẳn là không tệ.
Tiền lời của ôn tuyền ở thôn trang Phụ Phành sẽ không tệ, nếu ở kinh thành, kinh thành lớn hơn Phụ Thành rất nhiều, hơn nữa nơi này tụ tập danh môn quý tộc, e là không thiếu tiền này đi.
Kinh thành xác thực không hề thiếu kẻ có tiền có ôn tuyền, nhưng không có mấy nhà dùng để sản sinh rau dưa dưa và trái cây, càng đừng nói tới lấy ra bán.
Cho nên có thị trường, như vậy Lý Phỉ sẽ không lo lắng không có nguồn tiêu thụ.
Cho nên trong khoảng thời gian này muốn đến nơi đây ở, thuận tiện xây dựng nơi sản sinh rau dưa dưa và trái cây trong ôn tuyền thôn tuyền thôn trang.
Hôm nay đến chạng vạng, Đoạn Dật Sơn mang theo Tử Nguyên đến đây.
Tử Nguyên đến Lý Phỉ cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng hiện tại có chuyện trọng yếu hơn.
Đoạn Dật Sơn sợ là đã biết ở Đoạn phủ xảy ra cái gì rồi. Nhưng hắn nhìn thấy Lý Phỉ không có hỏi nguyên nhân nàng rời Đoạn phủ, chỉ là thực tự nhiên muốn ăn cơm chiều như ngày thường cùng Lý Phỉ, thuận tiện mang Nữu Nữu chơi đùa.
Đến buổi tối Lý Phỉ nằm ở trong lòng Đoạn Dật Sơn. Vốn nàng không biết là chột dạ, nhưng thấy Đoạn Dật Sơn hoàn toàn không có ý muốn hỏi, Lý Phỉ lại chột dạ.
Mình bỏ lại một đống lớn cục diện rối rắm ở Đoạn phủ đấy!
“Dật Sơn, sao chàng không hỏi ta nguyên nhân đến nơi này?” Lý Phỉ không nhịn được mở miệng hỏi.
“Không phải nàng muốn nhìn thôn trang của hồi môn của nàng sao?”
Đó là lí do thoái thác, là tùy tiện ứng phó Đoạn lão phu nhân, điều này sao có thể là thật được?
Lý Phỉ thấy Đoạn Dật Sơn hoàn toàn không hoài nghi, trong lòng không nhịn được đoán, chẳng lẽ Đoạn Dật Sơn còn chưa biết Đoạn phủ đã xảy ra chuyện gì?
Không thể nào, động tác lớn như vậy mà?
“Chàng hôm nay không về Đoạn phủ à?” Lý Phỉ thử hỏi.
“Có về, nghe nói nàng đến nơi đây, cho nên ta cũng tới đây.” Đoạn Dật Sơn nói thực tự nhiên, Lý Phỉ nghĩ, có phải hắn thật sự không biết hay không?
Lý Phỉ nghĩ, nếu Đoạn Dật Sơn thật sự không biết vậy thì nói cho hắn biết đi, dù sao đây cũng không phải là chuyện nhỏ.
Lý Phỉ trước khi làm chuyện này đã suy nghĩ kĩ trước rồi, ngày ngày cọ xát với bọn họ, không bằng một lần làm đại dọn dẹp. Lý Phỉ không phải không muốn chịu trách nhiệm, dù sao mình gả đến Đoạn phủ, Đoạn phủ chính là nhà mình, Lý Phỉ không muốn nhà mình loạn lung tung.
Chỉ là những người này dường như không cho thời gian Lý Phỉ, Lý Phỉ không tìm thấy biện pháp tốt hơn. Làm như Đoàn lão thái thái cân bằng thế lực khắp nơi là Lý Phỉ không am hiểu. Bởi vì ở đời trước, Lý Phỉ đã quen rồi, không thể không đi bước này. Có cạnh tranh có áp lực, người ta mới làm tốt sự tình. Mà hiện tại Đoạn phủ rất nhiều đều là tình trái những người này, hoặc là một số ỷ vào mình tư lịch lâu năm, không chấp nhận có người động bọn họ, hoặc là một số thậm chí hình thành một thế lực nhỏ, đều lộn xộn, các loại đó làm cho Lý Phỉ đau đầu. Mà lão phu nhân lại cho mình một nhiệm vụ, hẳn là muốn Lý Phỉ đau đầu.
Cho nên đến cuối cùng bị buộc không có cách nào, Lý Phỉ chỉ có thể dùng chiêu rút củi dưới đáy nồi này. Đương nhiên kết quả cuối cùng thế nào, Lý Phỉ thật sự không phụ trách.
“Hôm nay ta ở quý phủ đuổi một ít người.” Lý Phỉ nói xong, vụng trộm quan sát Đoạn Dật Sơn phản ứng.
Đoạn Dật Sơn đang cởi quần áo, nghe xong, động tác không tạm dừng chút nào, gật đầu tỏ vẻ mình biết.
“Có Hà quản sự, có Thái quản sự, có đại tổng quản Trần quản sự.” Lý Phỉ nói xong không quản Đoạn Dật Sơn phản ứng thế nào, nói hết những người bị xử phạt ra.
“A!” Lý Phỉ còn chưa nói xong đã bị Đoạn Dật Sơn bổ nhào vào.
“Ta đều đã biết.”
Lý Phỉ vừa nghe không quản Đoạn Dật Sơn gian lận trên người mình, lăng lăng phải hỏi: “Đã biết rồi?”
Đoạn Dật Sơn mỉm cười gật đầu.
Lý Phỉ bắt lấy tay Đoạn Dật Sơn đang lộn xộn trên người mình, thở hổn hển hỏi: “Vậy chàng muốn làm sao bây giờ?”
Đoạn Dật Sơn thấy Lý Phỉ có chút khẩn trương, nở nụ cười một tiếng. Hắn làm sao có thể không biết chuyện của Đoạn phủ chứ.
Từ lúc lão thái thái giao quyền quản gia Đoạn phủ cho Lý Phỉ, tất cả những chuyện phát sinh Đoạn Dật Sơn đều biết. Hắn biết đây là lão thái thái khó xử, nhưng mình không tính ra tay.
Dù sao đây là việc Lý Phỉ về sau phải làm, không thể việc nào mình cũng giúp nàng, hơn nữa Đoạn Dật Sơn cũng tin tưởng Lý Phỉ có thể làm tốt.
Khi hắn biết Lý Phỉ ra quyết định cuối cùng cũng kinh ngạc, nhưng sau đó phát hiện, như vậy nhìn như quyết định lỗ mãng, nhưng giải quyết rất tốt vấn đề vẫn tồn tại ở Đoạn phủ.
Đoạn phủ vẫn tồn tại chỉ trích, những kẻ ở từ khi mở đều sẽ xuất hiện chỉ trích. Một ít lão nhân ỷ vào mình lập được công lao, con cháu tiêu phí quá đáng công lao này, mà cái gọi là thân tín đương gia và thân nhân bọn họ cũng ỷ vào thân tín chủ tử, mưu cầu ích lợi cho mình, thành lập quan hệ mạng lưới, phát triển thế lực của mình, thậm chí chèn ép đối thủ. Việc này chính là vấn đề tồn tại của Đoạn phủ, mà khi Lý Phỉ được an bài quản lý Đoạn phủ đã phát hiện ra. Nhưng kinh nghiệm không đủ, uy tín không đủ, thậm chí phương diện này khả năng tồn tại thế lực sau lưng, chính là phu nhân và lão phu nhân không phải dễ dàng đắc tội. Lâm vào cục diện bế tắc, cuối cùng trực tiếp dùng chiêu rút củi dưới đáy nồi.
Không ngờ dùng chiêu này rất thành công.
Chiêu này đã đánh vỡ cái gọi là cân bằng trong Đoạn phủ, làm cho mấy vấn đề này chân chính trồi lên mặt nước. Chân chính bại lộ ở trước mặt người nhà Đoạn phủ, có lẽ khi đó lão thái thái cũng kinh ngạc mấy vấn đề này của Đoạn phủ, đây tuyệt đối không phải trong lúc nhất thời hình thành, mà là từ rất lâu mới hình thành được trong Đoạn phủ. Lúc mới đầu lão thái thái phát hiện mấy vấn đề này, chỉ bất hạnh không có biện pháp giải quyết, lại không muốn đi đánh vỡ cân bằng hiện tại, chỉ có thể bỏ mặc nó. Chờ tất cả chúng nó đều trồi lên trên mặt, lão thái thái mới thấy mấy vấn đề này ảnh hưởng tới Đoạn phủ thế nào, đây là bà ta cũng thật không ngờ đi.
Hiện tại Lý Phỉ đảo loạn cục diện lập tức chạy trốn, cho nên mọi vấn đề để lại cho người quyền thế lớn nhất Đoạn phủ lão thái thái đến xử lý. Nếu lão thái thái đến xử lý thì sự tình sẽ đơn giản rất nhiều. Tỷ như nàng không cần lo lắng đắc tội thế lực sau lưng nào, bởi vì lão nhân gia ngài là lớn nhất.
Mà cái gọi là con cái của những người cũ chỉ có bà ta có tư cách nhất đến xử lý.
Mà nhân tố mấu chốt nhất là Lý Phỉ không muốn mượn cớ này xếp vào thủ hạ tâm phúc, bồi dưỡng thế lực cho mình. Nàng chọn những người đó là chân chính có thực lực làm việc, thích hợp chức vị này, ngay cả lão thái thái vốn không ưng cũng có ánh mắt tỏ vẻ tán dương Lý Phỉ. Vì vậy mà lão phu nhân không nói chuyện Lý Phỉ với Đoạn Dật Sơn, cũng không có ý tứ truy cứu Lý Phỉ, thậm chí còn nói cho Đoạn Dật Sơn: “Đừng đi lâu quá, vài ngày thì tiếp nàng dâu của cháu về đi, miễn cho chọc nhàn thoại.”
Kết quả cuối cùng là một số lão nhân có công lao, ban chút ân huệ đưa bọn họ đi thôn trang. Người ta dựa theo cách nói của lão phu nhân, chính là xem như tích phúc, dùng chút bạc đưa những người đó ra ngoài.
Đại khái Lý Phỉ không nghĩ tới cuối cùng sẽ như vậy, cho nên mới vội vàng thôn trang hồi môn của mình.
Hôm nay cũng bởi vì sự kiện này, chuyện mình vẫn nghĩ cải cách chế độ cũ độ cũng có tiến triển.
Dựa theo biện pháp của Lý Phỉ như vậy, rút củi dưới đáy nồi tuyệt đối sẽ làm ra một phen mưa gió. Đoạn Dật Sơn gợi lên khóe miệng cười lạnh trong lòng: xem lão hồ li cuối cùng làm thế nào?
“Này, sao không nói lời nào?” Lý Phỉ thấy Đoạn Dật Sơn rõ ràng đang thất thần, rất bất mãn hỏi.
Đoạn Dật Sơn không nói gì, trực tiếp hôn Lý Phỉ một ngụm, Lý Phỉ còn hết sức vi lăng, lại nói: “Hiện tại ta nói cho nàng biết, ta muốn làm cái gì?”
Ngày hôm sau Đoạn Dật Sơn thần thanh khí sảng rời giường, Lý Phỉ ngủ thẳng tới giữa trưa.
“Mẹ, sao mẹ vẫn còn ngủ nướng vậy?” Nữu Nữu ghé vào bên giường, quyệt miệng bất mãn nói.
Lý Phỉ đè thái dương huyệt, cứ tiếp tục như thế này, không phải hắn “Tinh” tẫn nhân vong, mà là mình tinh tẫn nhân vong!
“Làm sao vậy?” Lý Phỉ sờ đầu Nữu Nữu, vô lực nói.
“Tỷ, tỷ nên rời giường thôi, còn có, hôm nay Xuân Vân bọn họ sẽ tới, cũng sắp tới rồi.” Lý Mai ở bên cạnh nhắc nhở.
Lý Phỉ thế này mới nhớ tới hôm nay Xuân Vân và Hồ Hoa sẽ tới. Hồ Hoa là tới an bài chuyện sản sinh rau dưa ở ôn tuyền thôn trang, Xuân Vân tự nhiên là tới nói chuyện phiếm cùng Lý Phỉ.
Lý Phỉ thế này mới thức dậy. Không bao lâu sau Xuân Vân bọn họ đi tới, nói một ít chuyện cửa hàng nước hoa gần đây cùng Hồ Hoa. Mượn thanh danh tướng quân phu, cửa hàng nước hoa quả nhiên rất nhanh đã có thanh danh, cũng hấp dẫn không ít phu nhân tiểu thư đến. Bởi vì nước hoa có nhiều loại, hương khí hợp lòng người, hơn nữa có ưu điểm sử dụng không phiền toái, làm trong khuê các nhấc lên một hồi nước hoa.
Nếu lúc này ngươi không sử dụng cửa hàng nước hoa Khánh Tường, như vậy ngươi lạc hậu rồi.
Hiện tại cửa hàng nước hoa Khánh Tường đã là biểu hiện dấu hiệu thân phận của ngươi.
Căn cứ Lý Phỉ nêu lên, lọ nước hoa đã làm dấu hiệu cửa hàng Khánh Tường, để ngừa về sau có hàng giả. Hơn nữa một số loại đặc biệt đắt tiền, sẽ bán ra với số lượng có hạn. Tỷ như quý nhất trong đó chính là Lý Phỉ đang dùng là nước hoa hoa hồng.
Chỉ có ba bình, một lọ là Lý Phỉ đang dùng, một lọ là Khánh Vương phi dùng, còn có một lọ là một quý nhân trong cung dùng, nghe nói sau khi nàng dùng, Hoàng Thượng đi ngang qua, ngửi thấy mùi hương dừng bước, đặc biệt khích lệ vị quý nhân kia mùi thơm ngát rất khác biệt, đêm đó tới chỗ vị quý nhân đó ở.
Cái này làm cho thanh danh cửa hàng nước hoa lan truyền rộng khắp kinh thành.
Diêu Mạn tự nhiên là bận rộn không đến được, cho nên hôm nay Hồ Hoa tới vấn an Lý Phỉ.
Từ Hồ Hoa nói, hiện tại mợ Diêu Mạn tìm Diêu Mạn hy vọng nàng có thể về phủ ở. Diêu Mạn đương nhiên cự tuyệt, hơn nữa quyết định thật nhanh, mua một tòa đại phủ đệ cách Đoạn phủ không xa.
Biểu ca Diêu Mạn bởi vì mẹ mình, đến nói với Diêu Mạn hy vọng mình có thể nhập cổ ở cửa hàng nước hoa, lại bị Diêu Mạn cự tuyệt, nghe nói hai ngày trước mợ Diêu Mạn đặc biệt chạy đến cửa hàng quấy rối, bị Khánh Vương phi đi ngang qua nhìn thấy, biết được những gì trải qua, hung hăng mắng mợ Diêu Mạn một trận, cũng bởi vậy trở thành bạn vong niên của Diêu Mạn.
Cửa hàng nước hoa có thể thành công Lý Phỉ tự nhiên rất vui vẻ. Lại dặn dò Hồ Hoa một chút chuyện ôn tuyền thôn trang, bảo Hồ Hoa rời đi trước, mình cùng Xuân Vân, Lý Mai ba người đóng cửa nói chuyện phiếm.
Xuân Vân thấy Lý Phỉ vẫn cao thấp đánh giá chính mình, trong lòng máy động máy động, “Lý Phỉ tỷ, nhìn ta làm cái gì?”
Lý Phỉ sờ cằm cười nói: “Quả nhiên lập gia đình biến đẹp.”
Xuân Vân bị nói có chút ngượng ngùng, oán trách nói: “Lý Phỉ tỷ, lại nói lung tung rồi.”
Lý Phỉ còn không nói gì, Lý Mai ở một bên thực đứng đắn quan sát Xuân Vân, gật đầu nói: “Là thật đó!”
Mấy người nói nói cười cười một trận. Xuân Vân đột nhiên thương cảm lên, “Mẹ ta chuẩn bị hai ngày nữa sẽ đi về.”
Lý Phỉ nghe xong an ủi: “Không sao, nếu ngươi nhớ mẹ ngươi, về sau rước bà lên. Hơn nữa Hồ Hoa về sau cũng sẽ về Lý gia trang, sẽ có cơ hội gặp mặt.”
Xuân Vân ngẫm lại, trong lòng dễ chịu một chút, lại cùng Lý Phỉ nói một ít chuyện, đến muộn mới cùng Hồ Hoa rời đi.
Nhưng cũng làm cho Lý Phỉ dùng không ít tiền. Nhưng tương lai hẳn là không tệ.
Tiền lời của ôn tuyền ở thôn trang Phụ Phành sẽ không tệ, nếu ở kinh thành, kinh thành lớn hơn Phụ Thành rất nhiều, hơn nữa nơi này tụ tập danh môn quý tộc, e là không thiếu tiền này đi.
Kinh thành xác thực không hề thiếu kẻ có tiền có ôn tuyền, nhưng không có mấy nhà dùng để sản sinh rau dưa dưa và trái cây, càng đừng nói tới lấy ra bán.
Cho nên có thị trường, như vậy Lý Phỉ sẽ không lo lắng không có nguồn tiêu thụ.
Cho nên trong khoảng thời gian này muốn đến nơi đây ở, thuận tiện xây dựng nơi sản sinh rau dưa dưa và trái cây trong ôn tuyền thôn tuyền thôn trang.
Hôm nay đến chạng vạng, Đoạn Dật Sơn mang theo Tử Nguyên đến đây.
Tử Nguyên đến Lý Phỉ cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng hiện tại có chuyện trọng yếu hơn.
Đoạn Dật Sơn sợ là đã biết ở Đoạn phủ xảy ra cái gì rồi. Nhưng hắn nhìn thấy Lý Phỉ không có hỏi nguyên nhân nàng rời Đoạn phủ, chỉ là thực tự nhiên muốn ăn cơm chiều như ngày thường cùng Lý Phỉ, thuận tiện mang Nữu Nữu chơi đùa.
Đến buổi tối Lý Phỉ nằm ở trong lòng Đoạn Dật Sơn. Vốn nàng không biết là chột dạ, nhưng thấy Đoạn Dật Sơn hoàn toàn không có ý muốn hỏi, Lý Phỉ lại chột dạ.
Mình bỏ lại một đống lớn cục diện rối rắm ở Đoạn phủ đấy!
“Dật Sơn, sao chàng không hỏi ta nguyên nhân đến nơi này?” Lý Phỉ không nhịn được mở miệng hỏi.
“Không phải nàng muốn nhìn thôn trang của hồi môn của nàng sao?”
Đó là lí do thoái thác, là tùy tiện ứng phó Đoạn lão phu nhân, điều này sao có thể là thật được?
Lý Phỉ thấy Đoạn Dật Sơn hoàn toàn không hoài nghi, trong lòng không nhịn được đoán, chẳng lẽ Đoạn Dật Sơn còn chưa biết Đoạn phủ đã xảy ra chuyện gì?
Không thể nào, động tác lớn như vậy mà?
“Chàng hôm nay không về Đoạn phủ à?” Lý Phỉ thử hỏi.
“Có về, nghe nói nàng đến nơi đây, cho nên ta cũng tới đây.” Đoạn Dật Sơn nói thực tự nhiên, Lý Phỉ nghĩ, có phải hắn thật sự không biết hay không?
Lý Phỉ nghĩ, nếu Đoạn Dật Sơn thật sự không biết vậy thì nói cho hắn biết đi, dù sao đây cũng không phải là chuyện nhỏ.
Lý Phỉ trước khi làm chuyện này đã suy nghĩ kĩ trước rồi, ngày ngày cọ xát với bọn họ, không bằng một lần làm đại dọn dẹp. Lý Phỉ không phải không muốn chịu trách nhiệm, dù sao mình gả đến Đoạn phủ, Đoạn phủ chính là nhà mình, Lý Phỉ không muốn nhà mình loạn lung tung.
Chỉ là những người này dường như không cho thời gian Lý Phỉ, Lý Phỉ không tìm thấy biện pháp tốt hơn. Làm như Đoàn lão thái thái cân bằng thế lực khắp nơi là Lý Phỉ không am hiểu. Bởi vì ở đời trước, Lý Phỉ đã quen rồi, không thể không đi bước này. Có cạnh tranh có áp lực, người ta mới làm tốt sự tình. Mà hiện tại Đoạn phủ rất nhiều đều là tình trái những người này, hoặc là một số ỷ vào mình tư lịch lâu năm, không chấp nhận có người động bọn họ, hoặc là một số thậm chí hình thành một thế lực nhỏ, đều lộn xộn, các loại đó làm cho Lý Phỉ đau đầu. Mà lão phu nhân lại cho mình một nhiệm vụ, hẳn là muốn Lý Phỉ đau đầu.
Cho nên đến cuối cùng bị buộc không có cách nào, Lý Phỉ chỉ có thể dùng chiêu rút củi dưới đáy nồi này. Đương nhiên kết quả cuối cùng thế nào, Lý Phỉ thật sự không phụ trách.
“Hôm nay ta ở quý phủ đuổi một ít người.” Lý Phỉ nói xong, vụng trộm quan sát Đoạn Dật Sơn phản ứng.
Đoạn Dật Sơn đang cởi quần áo, nghe xong, động tác không tạm dừng chút nào, gật đầu tỏ vẻ mình biết.
“Có Hà quản sự, có Thái quản sự, có đại tổng quản Trần quản sự.” Lý Phỉ nói xong không quản Đoạn Dật Sơn phản ứng thế nào, nói hết những người bị xử phạt ra.
“A!” Lý Phỉ còn chưa nói xong đã bị Đoạn Dật Sơn bổ nhào vào.
“Ta đều đã biết.”
Lý Phỉ vừa nghe không quản Đoạn Dật Sơn gian lận trên người mình, lăng lăng phải hỏi: “Đã biết rồi?”
Đoạn Dật Sơn mỉm cười gật đầu.
Lý Phỉ bắt lấy tay Đoạn Dật Sơn đang lộn xộn trên người mình, thở hổn hển hỏi: “Vậy chàng muốn làm sao bây giờ?”
Đoạn Dật Sơn thấy Lý Phỉ có chút khẩn trương, nở nụ cười một tiếng. Hắn làm sao có thể không biết chuyện của Đoạn phủ chứ.
Từ lúc lão thái thái giao quyền quản gia Đoạn phủ cho Lý Phỉ, tất cả những chuyện phát sinh Đoạn Dật Sơn đều biết. Hắn biết đây là lão thái thái khó xử, nhưng mình không tính ra tay.
Dù sao đây là việc Lý Phỉ về sau phải làm, không thể việc nào mình cũng giúp nàng, hơn nữa Đoạn Dật Sơn cũng tin tưởng Lý Phỉ có thể làm tốt.
Khi hắn biết Lý Phỉ ra quyết định cuối cùng cũng kinh ngạc, nhưng sau đó phát hiện, như vậy nhìn như quyết định lỗ mãng, nhưng giải quyết rất tốt vấn đề vẫn tồn tại ở Đoạn phủ.
Đoạn phủ vẫn tồn tại chỉ trích, những kẻ ở từ khi mở đều sẽ xuất hiện chỉ trích. Một ít lão nhân ỷ vào mình lập được công lao, con cháu tiêu phí quá đáng công lao này, mà cái gọi là thân tín đương gia và thân nhân bọn họ cũng ỷ vào thân tín chủ tử, mưu cầu ích lợi cho mình, thành lập quan hệ mạng lưới, phát triển thế lực của mình, thậm chí chèn ép đối thủ. Việc này chính là vấn đề tồn tại của Đoạn phủ, mà khi Lý Phỉ được an bài quản lý Đoạn phủ đã phát hiện ra. Nhưng kinh nghiệm không đủ, uy tín không đủ, thậm chí phương diện này khả năng tồn tại thế lực sau lưng, chính là phu nhân và lão phu nhân không phải dễ dàng đắc tội. Lâm vào cục diện bế tắc, cuối cùng trực tiếp dùng chiêu rút củi dưới đáy nồi.
Không ngờ dùng chiêu này rất thành công.
Chiêu này đã đánh vỡ cái gọi là cân bằng trong Đoạn phủ, làm cho mấy vấn đề này chân chính trồi lên mặt nước. Chân chính bại lộ ở trước mặt người nhà Đoạn phủ, có lẽ khi đó lão thái thái cũng kinh ngạc mấy vấn đề này của Đoạn phủ, đây tuyệt đối không phải trong lúc nhất thời hình thành, mà là từ rất lâu mới hình thành được trong Đoạn phủ. Lúc mới đầu lão thái thái phát hiện mấy vấn đề này, chỉ bất hạnh không có biện pháp giải quyết, lại không muốn đi đánh vỡ cân bằng hiện tại, chỉ có thể bỏ mặc nó. Chờ tất cả chúng nó đều trồi lên trên mặt, lão thái thái mới thấy mấy vấn đề này ảnh hưởng tới Đoạn phủ thế nào, đây là bà ta cũng thật không ngờ đi.
Hiện tại Lý Phỉ đảo loạn cục diện lập tức chạy trốn, cho nên mọi vấn đề để lại cho người quyền thế lớn nhất Đoạn phủ lão thái thái đến xử lý. Nếu lão thái thái đến xử lý thì sự tình sẽ đơn giản rất nhiều. Tỷ như nàng không cần lo lắng đắc tội thế lực sau lưng nào, bởi vì lão nhân gia ngài là lớn nhất.
Mà cái gọi là con cái của những người cũ chỉ có bà ta có tư cách nhất đến xử lý.
Mà nhân tố mấu chốt nhất là Lý Phỉ không muốn mượn cớ này xếp vào thủ hạ tâm phúc, bồi dưỡng thế lực cho mình. Nàng chọn những người đó là chân chính có thực lực làm việc, thích hợp chức vị này, ngay cả lão thái thái vốn không ưng cũng có ánh mắt tỏ vẻ tán dương Lý Phỉ. Vì vậy mà lão phu nhân không nói chuyện Lý Phỉ với Đoạn Dật Sơn, cũng không có ý tứ truy cứu Lý Phỉ, thậm chí còn nói cho Đoạn Dật Sơn: “Đừng đi lâu quá, vài ngày thì tiếp nàng dâu của cháu về đi, miễn cho chọc nhàn thoại.”
Kết quả cuối cùng là một số lão nhân có công lao, ban chút ân huệ đưa bọn họ đi thôn trang. Người ta dựa theo cách nói của lão phu nhân, chính là xem như tích phúc, dùng chút bạc đưa những người đó ra ngoài.
Đại khái Lý Phỉ không nghĩ tới cuối cùng sẽ như vậy, cho nên mới vội vàng thôn trang hồi môn của mình.
Hôm nay cũng bởi vì sự kiện này, chuyện mình vẫn nghĩ cải cách chế độ cũ độ cũng có tiến triển.
Dựa theo biện pháp của Lý Phỉ như vậy, rút củi dưới đáy nồi tuyệt đối sẽ làm ra một phen mưa gió. Đoạn Dật Sơn gợi lên khóe miệng cười lạnh trong lòng: xem lão hồ li cuối cùng làm thế nào?
“Này, sao không nói lời nào?” Lý Phỉ thấy Đoạn Dật Sơn rõ ràng đang thất thần, rất bất mãn hỏi.
Đoạn Dật Sơn không nói gì, trực tiếp hôn Lý Phỉ một ngụm, Lý Phỉ còn hết sức vi lăng, lại nói: “Hiện tại ta nói cho nàng biết, ta muốn làm cái gì?”
Ngày hôm sau Đoạn Dật Sơn thần thanh khí sảng rời giường, Lý Phỉ ngủ thẳng tới giữa trưa.
“Mẹ, sao mẹ vẫn còn ngủ nướng vậy?” Nữu Nữu ghé vào bên giường, quyệt miệng bất mãn nói.
Lý Phỉ đè thái dương huyệt, cứ tiếp tục như thế này, không phải hắn “Tinh” tẫn nhân vong, mà là mình tinh tẫn nhân vong!
“Làm sao vậy?” Lý Phỉ sờ đầu Nữu Nữu, vô lực nói.
“Tỷ, tỷ nên rời giường thôi, còn có, hôm nay Xuân Vân bọn họ sẽ tới, cũng sắp tới rồi.” Lý Mai ở bên cạnh nhắc nhở.
Lý Phỉ thế này mới nhớ tới hôm nay Xuân Vân và Hồ Hoa sẽ tới. Hồ Hoa là tới an bài chuyện sản sinh rau dưa ở ôn tuyền thôn trang, Xuân Vân tự nhiên là tới nói chuyện phiếm cùng Lý Phỉ.
Lý Phỉ thế này mới thức dậy. Không bao lâu sau Xuân Vân bọn họ đi tới, nói một ít chuyện cửa hàng nước hoa gần đây cùng Hồ Hoa. Mượn thanh danh tướng quân phu, cửa hàng nước hoa quả nhiên rất nhanh đã có thanh danh, cũng hấp dẫn không ít phu nhân tiểu thư đến. Bởi vì nước hoa có nhiều loại, hương khí hợp lòng người, hơn nữa có ưu điểm sử dụng không phiền toái, làm trong khuê các nhấc lên một hồi nước hoa.
Nếu lúc này ngươi không sử dụng cửa hàng nước hoa Khánh Tường, như vậy ngươi lạc hậu rồi.
Hiện tại cửa hàng nước hoa Khánh Tường đã là biểu hiện dấu hiệu thân phận của ngươi.
Căn cứ Lý Phỉ nêu lên, lọ nước hoa đã làm dấu hiệu cửa hàng Khánh Tường, để ngừa về sau có hàng giả. Hơn nữa một số loại đặc biệt đắt tiền, sẽ bán ra với số lượng có hạn. Tỷ như quý nhất trong đó chính là Lý Phỉ đang dùng là nước hoa hoa hồng.
Chỉ có ba bình, một lọ là Lý Phỉ đang dùng, một lọ là Khánh Vương phi dùng, còn có một lọ là một quý nhân trong cung dùng, nghe nói sau khi nàng dùng, Hoàng Thượng đi ngang qua, ngửi thấy mùi hương dừng bước, đặc biệt khích lệ vị quý nhân kia mùi thơm ngát rất khác biệt, đêm đó tới chỗ vị quý nhân đó ở.
Cái này làm cho thanh danh cửa hàng nước hoa lan truyền rộng khắp kinh thành.
Diêu Mạn tự nhiên là bận rộn không đến được, cho nên hôm nay Hồ Hoa tới vấn an Lý Phỉ.
Từ Hồ Hoa nói, hiện tại mợ Diêu Mạn tìm Diêu Mạn hy vọng nàng có thể về phủ ở. Diêu Mạn đương nhiên cự tuyệt, hơn nữa quyết định thật nhanh, mua một tòa đại phủ đệ cách Đoạn phủ không xa.
Biểu ca Diêu Mạn bởi vì mẹ mình, đến nói với Diêu Mạn hy vọng mình có thể nhập cổ ở cửa hàng nước hoa, lại bị Diêu Mạn cự tuyệt, nghe nói hai ngày trước mợ Diêu Mạn đặc biệt chạy đến cửa hàng quấy rối, bị Khánh Vương phi đi ngang qua nhìn thấy, biết được những gì trải qua, hung hăng mắng mợ Diêu Mạn một trận, cũng bởi vậy trở thành bạn vong niên của Diêu Mạn.
Cửa hàng nước hoa có thể thành công Lý Phỉ tự nhiên rất vui vẻ. Lại dặn dò Hồ Hoa một chút chuyện ôn tuyền thôn trang, bảo Hồ Hoa rời đi trước, mình cùng Xuân Vân, Lý Mai ba người đóng cửa nói chuyện phiếm.
Xuân Vân thấy Lý Phỉ vẫn cao thấp đánh giá chính mình, trong lòng máy động máy động, “Lý Phỉ tỷ, nhìn ta làm cái gì?”
Lý Phỉ sờ cằm cười nói: “Quả nhiên lập gia đình biến đẹp.”
Xuân Vân bị nói có chút ngượng ngùng, oán trách nói: “Lý Phỉ tỷ, lại nói lung tung rồi.”
Lý Phỉ còn không nói gì, Lý Mai ở một bên thực đứng đắn quan sát Xuân Vân, gật đầu nói: “Là thật đó!”
Mấy người nói nói cười cười một trận. Xuân Vân đột nhiên thương cảm lên, “Mẹ ta chuẩn bị hai ngày nữa sẽ đi về.”
Lý Phỉ nghe xong an ủi: “Không sao, nếu ngươi nhớ mẹ ngươi, về sau rước bà lên. Hơn nữa Hồ Hoa về sau cũng sẽ về Lý gia trang, sẽ có cơ hội gặp mặt.”
Xuân Vân ngẫm lại, trong lòng dễ chịu một chút, lại cùng Lý Phỉ nói một ít chuyện, đến muộn mới cùng Hồ Hoa rời đi.
/78
|