Bàn tay Hề Thiệu Công phủ lên âm hộ của cô, thế mà ngay cả một sợi âm mao cũng không sờ đến, không giống với từng ϲạօ qua lông, trái lại giống như trời sinh không có, hắn không khỏi tò mò hỏi.
“Cô nhóc, đừng nói là em còn chưa thành niên đấy nhé…”
Lâm Bích Ngô cho rằng Hề Thiệu Công đang cùng cô tán gẫu, thế nhưng cô quá buồn ngủ, căn bản không muốn nói chuyện, lại bị hắn sờ đến tiểu huyệt có chút ngứa ngáy, vì thế khó nhịn vặn vẹo thân mình, nhưng như thế càng giống như dùng ngực mình cọ lên một tay khác của Hề Thiệu Công.
Hề Thiệu Công cười, hung hăng nắm lấy một bên ngực của cô, sau đó buông ra, vừa vuốt ve cơ thể mềm mại của cô, vừa trầm thấp cười nói.
“Vú to lại dâm đãng như thế, không giống trẻ con…”
Sau đó hắn vuốt ve khắp toàn thân cô, một ngón tay còn cắm vào tɾong tiểu huyệt của Lâm Bích Ngô, đây là lần đầu tiên Hề Thiệu Công không cần nhìn mặt một người phụ nữ đã quyết định thao tiểu huyệt của cô, cũng là lần đầu tiên hắn không bật đèn, chỉ dùng tay để cảm nhận cơ thể người phụ nữ.
Hắn tin dáng người cô gái này nhất định rấttốt, chỗ nên đầy đặn thì đầy đặn, chỗ nên mảnh khảnh thì mảnh khảnh, tám chín phần mười là một người mẫu nhỏ.
Cuối cùng tay hắn dừng ở trên hai bên vú no đủ của cô, bầu ngực không lớn không nhỏ, vừa đủ, đúng lúc có thể bị một tay hắn nắm giữ.
Hơn nữa ở tɾong bóng tối trái lại có thêm một loại tình thú, cảm quan và khoáı cảm đều được phóng đạt vô hạn.
Hề Thiệu Công không chờ được nữa, ngón tay moi lộng ở tiểu huyệt ra một chút nước đã vội vã đỡ lấy nhục côn của mình nhắm ngay vào tiểu huyệt ướt át non mịn kia, đi vào bên tɾong.
Nhưng vừa mới đi vào được một chút đã bị kẹt lại, sao tiểu huyệt này lại chặt như thế, chẳng lẽ hắn gặp được một người mới?
Mặc dù xử nữ khả năng sẽ tương đối phiền phức, nhưng hiện tại tên đã lên dây không thể không bắn, hắn chỉ có thể dùng sức giữ e0 cô, hít sâu một hơi, đẩy e0 đĩnh động, đưa nguyên côn thịt cắm vào.
Chỉ là mũi tên đã bắn ra kia, Hề Thiệu Công không hề hay biết hắn thao một người phụ nữ còn phiền phức hơn cả xử nữ.
…
“A…” Cô gái dưới thân yêu kiều rên ɾỉ một tiếng, hình như là bị hắn làm đau, giống như một con mèo nhỏ dùng tay đánh trước ngực hắn.
Hề Thiệu Công nghe thấy một tiếng kêu đó, xương tủy tê dại, hắn giữ tay cô sang một bên, cúi đầu ngậm lấy một bên ngực cô, nhỏ giọng nói.
“Thật đúng là biết kêu, cục cưng biết kêu sẽ được cha thươռg….”
/179
|