Mùng mười tháng sáu, thời tiết mùa hè nóng bức, trong thành Tô Châu nóng bức khó nhịn, ngày hè thật giống như lửa. Đã gần nửa năm chưa rơi giọt mưa rồi, cho dù là tỉnh sâu nhất trong thành, cũng đều sắp không có nước rồi.
Mấy ngày trước đây từng có thuật sĩ nói, lần này bị vậy, là có người nghịch thiên mà đi. Trong lúc nhất thời, người trong thành bàng hoàng nghị luận ầm ĩ, không biết là người phương nào xúc phạm trời cao vì chuyện gì. Cứ thế mãi, nếu trời còn không mưa, chỉ sợ người người cũng sắp không còn mạng sống.
Thủ phủ thành Tô Châu là Đỗ Minh Trừng - chủ nhân Đỗ phủ, đêm qua cơ hồ một đêm chưa ngủ, trời chưa sáng liền đứng dậy đi tới đại sảnh. Không lâu lắm chỉ thấy quản gia vội vã chạy lên trước bẩm báo: "Tất cả đã bố trí tốt, vừa có tin tức, lập tức bẩm báo với thiếu gia."
Đỗ Minh Trừng nghe xong khẽ gật đầu, phất tay ý bảo quản gia đi xuống trước.
Hắn là chủ nhân Đỗ phủ, năm nay mới vừa tròn hai mươi tuổi, là con trai duy nhất của Đỗ Kiệt - Đỗ lão gia, chủ nhân trước của Đỗ phủ, thuở nhỏ thông minh lanh lợi, xem qua là không quên. Bảy tuổi, lại có người coi bói nói kiếp trước của hắn không tầm thường, là ngôi sao trên trời chuyển thế, cho nên kiếp này chắc chắn đại phú đại quý, nhưng sau đó lại thở dài một tiếng nói, chỉ sợ cuộc đời này nhất định sẽ liên lụy vì tình.
Đỗ Minh Trừng mười hai tuổi theo Đỗ lão gia học làm ăn, mười tám tuổi đã có thể độc bá một phương. Tám tháng trước Đỗ lão gia bệnh ốm chết, hắn thân là con trai độc nhất của Đỗ phủ liền một mình chống giữ gia nghiệp Đỗ phủ, hắn tuổi quá trẻ cư nhiên xử lý tất cả ngay ngắn rõ ràng, không khỏi khiến người ngoài than thở kỳ lạ.
Gia nghiệp, phú quý, trong mắt Đỗ Minh Trừng chỉ là mây trôi, hắn khẩn cầu cũng không phải là những thứ này. Hắn vẫn mong ngóng chỉ có ngày hôm nay, mà hắn chờ đợi ngày này đã hai mươi năm rồi. Từ nagỳ hắn tới trên đời này, hắn liền vững vàng nhớ ngày này.
"Yên Chi, ta rốt cuộc lại nhìn thấy ngươi." Đỗ Minh Trừng nhìn ngoài cửa sổ, tự lẩm bẩm.
Chuyện của kiếp trước, không khỏi tái hiện trước mắt từng chút.
Mấy ngày trước đây từng có thuật sĩ nói, lần này bị vậy, là có người nghịch thiên mà đi. Trong lúc nhất thời, người trong thành bàng hoàng nghị luận ầm ĩ, không biết là người phương nào xúc phạm trời cao vì chuyện gì. Cứ thế mãi, nếu trời còn không mưa, chỉ sợ người người cũng sắp không còn mạng sống.
Thủ phủ thành Tô Châu là Đỗ Minh Trừng - chủ nhân Đỗ phủ, đêm qua cơ hồ một đêm chưa ngủ, trời chưa sáng liền đứng dậy đi tới đại sảnh. Không lâu lắm chỉ thấy quản gia vội vã chạy lên trước bẩm báo: "Tất cả đã bố trí tốt, vừa có tin tức, lập tức bẩm báo với thiếu gia."
Đỗ Minh Trừng nghe xong khẽ gật đầu, phất tay ý bảo quản gia đi xuống trước.
Hắn là chủ nhân Đỗ phủ, năm nay mới vừa tròn hai mươi tuổi, là con trai duy nhất của Đỗ Kiệt - Đỗ lão gia, chủ nhân trước của Đỗ phủ, thuở nhỏ thông minh lanh lợi, xem qua là không quên. Bảy tuổi, lại có người coi bói nói kiếp trước của hắn không tầm thường, là ngôi sao trên trời chuyển thế, cho nên kiếp này chắc chắn đại phú đại quý, nhưng sau đó lại thở dài một tiếng nói, chỉ sợ cuộc đời này nhất định sẽ liên lụy vì tình.
Đỗ Minh Trừng mười hai tuổi theo Đỗ lão gia học làm ăn, mười tám tuổi đã có thể độc bá một phương. Tám tháng trước Đỗ lão gia bệnh ốm chết, hắn thân là con trai độc nhất của Đỗ phủ liền một mình chống giữ gia nghiệp Đỗ phủ, hắn tuổi quá trẻ cư nhiên xử lý tất cả ngay ngắn rõ ràng, không khỏi khiến người ngoài than thở kỳ lạ.
Gia nghiệp, phú quý, trong mắt Đỗ Minh Trừng chỉ là mây trôi, hắn khẩn cầu cũng không phải là những thứ này. Hắn vẫn mong ngóng chỉ có ngày hôm nay, mà hắn chờ đợi ngày này đã hai mươi năm rồi. Từ nagỳ hắn tới trên đời này, hắn liền vững vàng nhớ ngày này.
"Yên Chi, ta rốt cuộc lại nhìn thấy ngươi." Đỗ Minh Trừng nhìn ngoài cửa sổ, tự lẩm bẩm.
Chuyện của kiếp trước, không khỏi tái hiện trước mắt từng chút.
/7
|