Pj ko biết mình đã ngủ quên bao lâu ... chỉ là khi tỉnh dậy kim ngắn chỉ đến con số 4 rồi ... chưa tắm ... tay thì bắt đầu sưng tấy lên hết ... trông “ bụ bẫm” vô cùng ...
Aiz, hôm nay nhỏ đi sớm ... chẳng muốn nhìn thấy Ken chút nào, tên đó có coi nhỏ là gì đâu :) , tay đau như thế cũng ko cầm lái vững nữa ... vậy thôi thì hôm nay đi bộ đến trường 1 bữa ! ^^
.
- Chào buổi sáng, cậu chủ!- người quản gia cung kính cuối chào.
- Gì thế? – Ken nhướng một bên mày.
- Cô Khánh Du đã đi từ sớm rồi ạ! – thực ra thì điều này Ken cũng đoán được, mỗi lần có chuyện xảy ra, nhỏ lúc nào chẳng thế- A, còn chuyện này nữa ... tôi ko biết có nên nói hay ko ... –người quản gia cất lời khi thấy Ken quay đi.
- Hm?- Ken có vẻ khó chịu.
- Cô Khánh Du ban sáng làm rơi ly sữa, vỡ rồi thưa cậu!
- Ly sữa? Thì sao? Ly vỡ thì nói với tôi làm gì chứ, kêu người mà đi dọn dẹp !- thái độ tên đó có vẽ hằn học.
- Cô Pj uống chưa tới nửa ly thì cô làm rơi ly sữa !- ông quản gia nhìn biểu cảm trên mặt Ken.
- Sao lại rơi?- lúc này Ken mới quay người hẳn về hướng đối diện người quản gia.
- Tôi ko biết, nhưng bàn tay cô ấy sưng húp, móng tay ko còn dài nữa, nó sát vào tay! Dường như cô ấy lái xe ko được, vì vừa khởi động máy, xe vừa di chuyển chút xíu là cô tắt máy xe và đi bộ đến trường!
Nghe đến đó, Ken ko nói gì nữa mà quay người đi, chỉ là trong đầu Ken bây giờ có quá nhiều suy nghĩ , nhiều đến mức nó lấn át hết mọi hoạt động khác khiến Ken chẳng biết mình phải nói gì vào thời điểm này! Pj như thế có thật là tại Ken ko? Nếu như hôm qua tên đó tin nhỏ là đâu có gì xảy ra ... Đã vậy còn nói chuyện như thế ... nhưng sao nhỏ ko giải thích gì hết chứ ? Những tiếng nấc của Pj hôm qua ko phải là Ken ko nghe, mà còn nghe rất rõ khi Ken áp tai vào cửa ... nó có vẻ ấm ức ... oan uổng ... khi bị dồn hết mọi thứ lên người ...
Thực chất Ken hôm qua cũng ko ngủ được ... ngủ làm sao được khi mà mọi chuyện đã chuyển biến như vậy! Ken là 1 kẻ tội đồ, có thể nói vậy ko ? Khi mà tỏ thái độ ko đúng đối với người đã bỏ hết công sức ra giúp đỡ mình ? Chỉ cần nhìn vết máu mờ nhạt còn đọng trên đó cũng đủ khiến Ken thấy mủi lòng ... một cảm giác tội lỗi cứ chen lên mãi ... Pj quý bàn tay của mình, vì Ken thấy nhỏ thường bỏ thời gian ra chăm sóc cho bộ móng, nhỏ cũng ko sơn móng tay màu mè hay đen thui, trắng toác như những “ playgirl” kia, nhỏ chỉ phủ lên đó một lớp sơn dưỡng ... Ken có thể tưởng tượng ra ... giờ thì tay nhỏ ... chắc chẳng còn có thể làm gì quá mức ...
“ Từ bao giờ ... Ken thấy tội lỗi trước con búp bê của mình? “
.
- Jun, thằng Ken đâu?- 1 người con trai hỏi.
- Ko biết ! – hắn nhún vai.
- Thấy nó thì mày kêu nó tới nhà kho dãy B đi, tao thấy có chuyện gì đó ko ổn!
- Ko ổn?- hắn hỏi ngược.
- Ukm, sáng tao thấy vợ nó bị đám “ gấu chị” lôi ra dãy nhà kho sau dãy B! Tao thì ko gọi nó được, giờ tao cũng bận rồi, chỉ sợ lát ko gặp được nó!- người đó dõng dạc nói.
- Thế sao lúc đó ko cứu?- hắn đưa mắt nhìn.
- Chịu thôi!- nhún vai- Tao nghĩ mày biết rõ tính thằng Ken mà! Chuyện của nó nó ko muốn ai động vào hay giúp đỡ hết ... ngoại trừ mày ~ - nói rồi tên con trai đó rời đi.
Hắn bất chợt nhíu mày rồi đứng dậy, kéo trễ cà vạt xuống dưới, tay áo cũng xoăn lên, biết ngay là 2 đứa có chuyện mà ! OK, trước khi bắt đầu hắn phải gọi cho người yêu khó chìu của mình nữa chứ! Thế mới vui !!!
Vậy là những ngón tay của ai đó vút nhẹ qua màn hình điện thoại !
Có những người dường như ko thích 1 cuộc sống êm đềm, cứ thích làm nên chuyện để mình “ nổi tiếng” , bọn đó là fan cuồng của Ken, công nhận “đánh hơi” cũng nhanh, chuyện xảy ra từ mịt mờ tối hôm qua mà bây giờ bọn đó đã biết cả 2 gặp trục trặc! Chơi ngông kiểu nào thì chơi, nhưng động đến Mẫu Đơn là sai lầm rồi ~ ;) Họ nghĩ Ken và Pj có trục trặc thì Ken sẽ bỏ mặt Pj sao? Đầu to mà óc như trái nho~ Ghen đến thế là cùng ~
~
- Tụi bây muốn nói gì? Nói đi rồi biến! – Pj nghiêng đầu nhìn 1 lượt bọn đó.
- Xin lỗi- nghe có vẻ mỉa mai- nhưng thường ngày bọn này còn sợ mày, bây giờ nhìn lại bàn tay mày đi, đánh lại ai mà lên mặt hả con khốn?
- Ờ hở ! – Pj gật gù – Tùy thôi, sao cũng được! Mà hình như ... tụi bây ko sợ nhỉ?
- Sợ cái đếch gì? Mày nghĩ mày là ai chứ hả? Bọn tao nghĩ rồi, kì này dù tụi tao có bị cái “ đại gia đình” tụi bây phản đòn lại, dù tụi tao có te tua như thế nào, thì trước tiên, mày phải nhận hết điều đó trước tụi tao đã! Trước khi tụi tao “chết” mà thấy mày quằn quại tụi tao mãn nguyện rồi! Đi sớm sao? Chẳng có ai cứu mày đâu! Mày nghĩ giờ này mà “ gia đình” mày vào rồi hả? Mà có vào nó cũng chẳng biết mày ở đây!
Khi mà bọn nó chấm dứt lời đó là lúc Pj nhận ra mình đang thực sự ... thực sự ... gặp nguy hiểm. Mấy đứa đó đã đến nước này rồi thì nó liều lắm, nó sẽ chẳng sợ gì đâu! Thế nên việc Pj bị hành hạ rồi làm trò cho tụi nó cũng ko thể nằm ngoài suy nghĩ ... tay nhỏ như thế thì làm lại ai chứ! :) H.a.h.a.h.a
- Đánh sao? Nhào tới hết đi! Nếu tụi bây nói vậy thì tao chẳng còn gì để sợ! – Pj nhếch môi, nhỏ tháo bung cái nơ trên cổ áo ra, tay áo cũng xoăn lên vài nếp.
- Là mày muốn thế đó! – cười gian- Ra đi!
Sau cái búng tay là 2 thằng con trai cao to bước ra, Pj chợt nghĩ gì đó rồi mặt tối sầm lại, lẽ nào ...
- Ở lại vui nhé, bọn tao đi! Dẫu sao mày cũng nói là chẳng còn gì để sợ mà !- nói rồi cả bọn rời đi, trước khi rời đi hẳn, họ còn để lại cho Pj ánh nhìn châm biếm và hả dạ.
- K.hốn n.ạn !- Pj cắn chặt môi.
- Nhìn "ngon hàng" nhỉ?- 1 thằng nhếch môi cười.
- Tránh xa tao ra! Cả 2 đứa tụi bây!- Pj gằn giọng ngày càng lùi lại, nhỏ đang kiếm đường thoát, chỉ cần nhỏ thoát khỏi chỗ này thì mọi thứ ổn ngay thôi ... nhưng khó ...
- Chạy đi đâu hả em?
Nói rồi 1 tên chạy lại túm lấy cổ tay Pj giật ngược khi thấy nhỏ có ý định thoát thân.
- Buông! Tao nói buông ra!- Pj hét lên, nhỏ cảm thấy rõ sự bất lực khi bàn tay mình chẳng thể làm gì được, nếu thực sự có gì xảy ra sau lần này nhỏ thề sẽ chặt đứt 2 bàn tay vô dụng này.
“ CHÁT”
- Con khốn này! Đã bảo là đừng cử động mà, ko nghe lời sao? Mày đứng đây đi, tao với nó zô nhà kho, tao xong tao hú mày!- nói với tên còn lại.
- Ko, tao nghĩ là ... mày làm trực tiếp ở đây đi, dẫu sao chỗ này cũng ko có người qua lại giờ này đâu, nhà kho này bỏ mấy năm rồi! Tao sẽ quay phim lại!- tên đó đưa ra ý định điên rồ khiến tên kia cười khoái chí.
- Được nhỉ? Lấy điện thoại của tao mà quay này cho rõ nét!- thảy điện thoại cho tên còn lại- Ráng đi, lát tao cũng sẽ quay lại cho mày!- cười man dại.
Lúc này đây, Pj chỉ muốn cắn lưỡi tự tử cho rồi, còn hơn là để bọn đó giở mấy trò ti tiện đó ... mà lỡ nó có xảy ra ... thì Pj ko chắc là qua ngày mai ... mọi người có thể nhìn thấy nhỏ lần nào nữa ... :)
Hình như biết được ý định của Pj, tên con trai đó liền áp ngay môi mình lên môi nhỏ mà ngấu nghiến, chỉ 1 từ để diễn tả ... “ TỞM” !!! Nhỏ cắn vào lưỡi tên đó khi tên đó có những hành động đi xa hơn! Cảm nhận được cơn đau bất chợt đó, tên đó buông môi nhỏ ra nhưng rồi mạnh bạo túm lấy tóc nhỏ giật ngượt ra sau, khiến mặt nhỏ ngẩng lên nhìn tên đó.
- Con khốn !!! Nếu mày vẫn đang mơ đến cái viễn tưởng có người tới cứu mày thì lầm rồi, khu nhà kho này bị bỏ đến hoang tàn! Đến mức những thằng cha bảo vệ còn ko đặt chân đến mà! Giờ thì ngoan ngoãn, ko thì đứa chịu thiệt là mày thôi !
- Ư ... – Pj khẽ rên lên vì tóc mình bị người khác túm quá chặt.
Tên đó giữ chặt tay Pj phía trên đầu, 1 tay thì cởi chiếc cúc áo đầu tiên của nhỏ ra ... cái này làm nhỏ nhớ tới Ken ... nhưng lúc đó nhỏ ko cảm thấy muốn chết như lần này ...
Ken à ... cứu tôi ... ! – nhỏ thầm gào thét trong lòng.
Cũng may là tên đó chỉ dừng lại ở cái cúc thứ nhất rồi lại vùi đầu vào hõm cổ của Pj ... tên đó cắn mạnh lên cái cổ đó ... điều đó khiến Pj đau ...
1 giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt ... nhục nhã ... nhỏ chẳng còn muốn sống nữa ... nhỏ cắn lấy môi mình ... nó lại bật máu ...
- Thằng khốn !!! Mày dám đánh ............ JUN ???Sao mày lại ... – tiếng la của tên cầm điện thoại vang lên khiến tên kia phải dừng lại.
Mình được cứu rồi ... Đúng ko? – Pj lúc này chẳng còn đủ tỉnh táo để nhìn nhận sự việc nữa!
Jun nhào đến, đạp thẳng vào bụng tên đồi bại đó, khiến tên đó lăn quay ra đất ... Tên đang giở trò với Pj thấy bạn mình bị như thế cũng nhào ra, Pj đang tựa người vào gốc cây cũng mất sức mà tuột người xuống, thấy thế nó chạy vội lại đỡ Pj, giúp nhỏ lấy lại bình tĩnh và chỉnh trang lại y phục cho nhỏ.
Chỉ trong tích tắc cả 2 tên đều nhanh chóng bị Jun cho nằm đo đất hết, hắn dùng chân của mình đay nghiến lên 2 bàn tay của 2 kẻ nằm dưới, sức của Jun ko nói cũng biết, hắn cũng là “ con nhà nghề” mà, đay nghiến kiểu như hắn, bàn tay chắc chắn phải đi bó bột ! Hắn còn “ bonus” thêm mấy cái, bây giờ thì 2 tên đó đi còn ko muốn nổi ...
- Cút !
Dù là ko đi nổi nhưng 2 tên cũng ráng gượng lết đi cho bằng được, ở đây nữa, ko khéo cái mạng cũng chẳng giữ được !
- Sao lại để đi dễ dàng?- Zu nhíu mày.
- Để Ken lo !- hắn kéo dãn khóe môi khi mường tượng ra viễn cảnh trước mắt- Ổn ?
Hắn liếc sang Pj rồi nhìn nó khi thấy Pj cứ nức nở trong tay nó, có lẽ nhỏ sợ thật, kinh tởm, thật là kinh tởm, ai cho chúng chạm vào người nhỏ chứ.
- Zu à ... – Pj ngập ngừng – Pj trở nên dơ bẩn rồi đúng ko?
Nói xong câu đó, Pj lại vùi đầu vào vai nó mà khóc nức nở, thân thể này ... Pj ko cần nữa ...
Ken chạy ngay đến chỗ đó khi Jun thông báo cho tên đó biết, Ken thấy Pj như thế chỉ nhíu mày rồi nhìn Jun, bằng cách điềm tĩnh vốn có của mình, Jun từ tốn nói lại diễn biến ban nãy nhưng với volumn vừa đủ nghe, hắn biết ý,nên ko muốn Pj phải nghe những điều đó, Ken nhíu mày liên tục sau từng câu nói của Jun, mặt Ken biến sắc trầm trọng khi Jun đưa cho tên đó chiếc điện thoại ghi lại đoạn phim ban nãy, Ken ko xem hết, chỉ xem được mấy giây đầu, tên đó đã tức giận quăng mạnh điện thoại xuống đất khiến nó vỡ tan tành.
- K.hốn nạn !- Ken bặm môi.
- Tao chỉ giúp mày 1 phần thôi, phần còn lại mày tự lo!- hắn.
- Trong trường này, 2 thằng đó?- Ken nhướng 1 bên mày.
- Ko, 2 thằng đó ở khu ngay cầu, tao với mày đụng 1 lần rồi!
Ken nghĩ ngợi gì đó rồi khóe môi nhếch lên tạo nên nửa vòng cung hoàn hảo.
- Là 2 thằng chó đó sao?
- Mà trước tiên, tao nghĩ mày cũng nên hỏi thăm bọn fanclub của mày 1 tiếng!- giọng nói hắn có chút châm chọc.
Hiếm khi nào Ken phớt lờ đi những câu trêu đùa của hắn, vậy mà giờ đây, Ken ko nói gì cả, tên đó lơ đi Jun và tiến thẳng về phía Zu- nơi có Pj.
Khi Ken tiến lại gần, Zu cũng hiểu chuyện mà tách Pj ra khỏi người mình, Pj nhìn Ken ... thẫn thờ ... , mắt nhỏ là 1 tia vô hồn ... tay nhỏ đã tệ ... nay lại còn thảm hơn khi trên bàn tay sưng đỏ đó đã ứa máu và dính đầy vỏ từ thân cây, chắc là ban nãy nhỏ đã bấu vào thân cây đó ...
- Buông ra !- nhỏ chợt thét lên khi thấy Ken có ý định chạm vào người mình, nhỏ nép mình vào sát Zu, bàn tay Ken cũng lơ lững giữa ko trung ...
- Đừng ... đừng chạm vào ... – Pj chợt dùng 2 tay ôm lấy đầu – Tôi ... tôi bẩn lắm ... Tôi phải đi tắm!- chợt nhỏ bất ngờ đứng dậy toan chạy đi, nhỏ quá hoảng loạn rồi.
Ken đứng dậy vớ theo, chặn nhỏ lại, 2 tay đặt lên vai nhỏ ... Ken cảm nhận được nhỏ đang run lên từng hồi ...
- Được ... Chồng đưa vợ về tắm ... – tên đó nhẹ giọng – Vợ ko bẩn ? Vợ vẫn ổn! Hiểu chưa?
Ken hỏi xong rồi đợi chừng 5s sau nhỏ vẫn cứ đứng im đó mà thở dốc mà ko trả lời ... tên đó chợt thở dài rồi bế nhỏ lên tay, dần dần rời khỏi ... Pj dường như ko còn run sợ nữa, nhỏ nhắm mắt, nép người vào lồng ngực của Ken mong sẽ giảm đi được 1 phần nỗi sợ hãi ... Lúc đó, Pj ko trông thấy được nét mặt Ken đáng sợ ra sao ...
“ Đụng vào đồ của tôi? Nghĩ mình là ai thế? “
Vậy là Ken chở Pj về nhà, bữa học đó cả 2 đều vắng mặt. Pj cứ như người mất hồn.
Sau khi về đến nhà, Ken cẩn trọng chăm lo cho Pj từng chút. Tên đó để nhỏ ngồi yên trên ghế sô pha, tự thân đứng dậy đi lấy hộp sơ cứu và hứng 1 thau nước ấm. Đầu tiên, Ken nhẹ nhàng lau bàn tay nhỏ, vừa lau vừa quan sát sắc mặt của Pj, nhìn bàn tay của nhỏ mà lòng Ken dâng lên một cảm xúc gì đó ... là xót xa hay đơn thuần chỉ là hối hận ? Lau xong, sát trùng xong, Ken dùng băng gạt cẩn trọng băng bó lấy từng đầu ngón tay của nhỏ ... Nhỏ nãy giờ cứ ngồi im trơ ra một chỗ, nhìn vào khoảng không phía trước, từ khi từ trường trở về là nhỏ cứ thất thần như thế ... vào nhà cũng là do Ken bế vào ... sự im lặng và bất ổn của nhỏ chợt làm Ken thấy sợ ... Do nhỏ vén tóc qua một bên phía bên kia nên ở phần cổ bên đây, Ken thấy được những vết đỏ, Ken đanh mặt nhìn trân trân vào những vết đó mà ko để ý rằng cổ họng mình vừa phát ra tiếng gầm nhẹ, cả dãy băng gạc còn dư trên tay cũng trở nên nhàu nát và nhăn nhúm ...
Ken nhúng chiếc khăn mỏng vào thau nước ấm, sau đó vắt khô, giúp nhỏ lau 2 tay, khi chiếc khăn vừa chạm vào cổ nhỏ, nhỏ giật bắn mình, vội ngồi xa ra ... sợ hãi nhìn Ken, 2 tay nắm chặt cổ áo của mình, lắc đầu nguầy nguậy.
- Đừng mà ...
Ken vớ tay ra, nhưng rồi lại buông thỏng tay xuống ... tên đó từ từ nhích lại gần Pj từng chút một để nhỏ ko sợ hãi ...
- Tôi giúp em xóa sạch nó, được chứ ?- Ken nhẹ giọng.
Thấy nhỏ ko có phản ứng gì, Ken đưa nhẹ chiếc khăn lên cổ nhỏ, thấy nhỏ ngồi im Ken mới tiếp tục.
- Cởi cúc áo đầu tiên ra, right ?- Ken- Tôi hứa sẽ ko làm gì em, chỉ là lau những vết này thôi !
Pj nhìn Ken 1 lúc khá lâu rồi mới cởi chiếc cúc áo đầu ra, Ken giúp nhỏ lau qua những nơi có vết đỏ đó, dù nó ko biến mất ngay sau khi lau nhưng ít ra chiếc khăn sẽ giúp Pj xua đi những cái động chạm da thịt dơ bẩn đó ! Lau xong Ken chợt kéo lấy nhỏ ngả vào người mình, tay Ken dịu dàng vuốt lấy phần trên tóc nhỏ, sau này ngẫm lại Ken cũng ko tin là lúc đó bản thân đã cư xử như thế ! Pj vẫn cứ im lặng, mắt vẫn cứ cố định ở 1 hướng. Nhưng 1 lúc sau đó, Ken cảm nhận được cánh tay đang giữ lấy bàn tay nhỏ hơi ướt, chỉnh lại tầm mắt thì nhận ra có 1 giọt nước mắt vừa đọng lại trên đó ! Rồi sau đó ... còn có thêm rất nhiều giọt nước khác nữa ... :) ! Chỉ là sau đó ... vai Pj run lên từng đợt ... nhưng tuyệt nhiên ko có tiếng nấc ... Ken đoán nhỏ đang tự dày vò môi mình ... vậy là Ken lại làm người tốt ... xoay nhỏ lại đối diện mình và ôm chặt !
- Xin lỗi ... ~ - lời nói thoảng qua nhẹ như gió nhưng đủ để làm người nghe ấm lòng .
Cứ như thế, 1 lúc sau im dần, Ken đoán là nhỏ đã ngủ ... đúng là nhỏ đã ngủ thật ! Ken đứng dậy bế nhỏ trong tay rồi bế nhỏ về căn phòng của nhỏ, mọi động tác đều thật nhẹ nhàng ... Từ khi chuyện xảy ra, nhỏ thay đổi hẳn, trầm đến đáng sợ, Ken ko thích điều này, ko biết tại sao nữa ! =)
Khép cửa phòng nhỏ lại, quanh quẩn trong không khí quanh đó vẫn còn đọng lại mùi của nhỏ, thoảng qua cánh mũi, sao bây giờ Ken mới nhận ra là mùi hương đó khiến Ken dễ chịu ? Nghĩ lại cho cảm xúc của mình, rốt cuộc nó là gì ? Có còn như ban đầu ko ?
“ Đồ của tao chẳng đứa nào được động vào hết! Dù cho tao ko dùng nữa thì tụi bây cũng ko được phép động vào ! “
Ken bấm điện thoại gọi cho hắn.
- Chuyện đó! Tao cần mày giúp ! – Ken.
Nghe giọng Ken lúc này, dù là ko thấy mặt nhưng Jun có thể tưởng tượng ra được, tốt nhất ko nên giỡn mặt với Ken lúc này ...
- Nói đi!- Jun.
- Đám con gái đó, tao muốn mày kêu người làm lại bọn nó như những gì bọn nó đã gây ra với người – của – tao , ngay trong hôm nay! Và kể từ ngày mai, tao ko muốn nó còn ở trong trường này nữa! Còn 2 thằng chó đó, bắt nó ngay đi, đưa đến ...... , tao sẽ đến ngay !- Ken.
- OK!
Nói rồi hắn cúp máy, xem ra kì này căng đây, nhưng ko sao, thú vị lắm, lâu rồi mới thấy Ken lên “cơn điên” như thế !
Cười !
- Nghĩ mình là ai hả ? Tốt nhất là đừng để Jun túm đầu được 2 thằng chó tụi bây!
Ken thay quần áo rồi rời khỏi nhà !
.
- Anh Jun, chuyện ổn chứ?- Mon lo lắng.
- Ko ổn ! Thằng Ken nó nổi điên rồi !- Jun nhếch môi.
Ko ổn? Thế sao mà mặt hắn lại phỡn thế kia chứ ? Nói như ko ấy ! Hắn đang tưởng tượng tới cái cảnh Ken vờn “con mồi” của mình !
- Tao có chuyện nhờ đây ! – hắn lên tiếng, lập tức thu được sự chú ý của cả bọn, vâng, là cả bọn, vì cả đám bùng tiết hết rồi =))
- 2 đứa bây – hắn chỉ vào 2 thằng con trai trong nhóm – đi tìm 2 thằng chó trong hình đó đi ( mạng lưới thông tin nhanh khiếp ==” , mới đây có hình rồi ) , rồi mang nó đến .......... , nhớ tìm 1 góc bao quát, bí mật gắn cái này vào!- dứt lời, hắn quăng cho 1 tên đứng đó cái ống kính nhỏ nhỏ, chắc là camera!
- Tên vừa chụp được camera ngạc nhiên ... - sao lại phải gắn camera nhỉ?
- Có phim hay xem rồi !- câu nói phát ra từ cửa miệng của Nan, Nan cũng muốn xem “ con người kia” của Ken lắm, lâu lắm rồi Nan chưa được thấy cơ mà!
- Đám con gái đó ... tôi giao cho em đó, người yêu ~ - 1 bên cánh môi hắn kéo giãn ra thành nửa vầng trăng khuyết tuyệt đẹp, cặp đôi này phải nói là rất rất khác người, nó ko có nhiều lời ngọt ngào, đôi khi cũng là những sự im lặng, có nói, chăng cũng chỉ là những lời pha chút đểu giả của hắn hay những câu từ ngắn gọn lạnh trải dài từ âm vô cùng đến dương vô cùng! Họ thể hiện tình yêu thương cho nhau ở hành động, có chăng qua đó người ta mới biết rằng họ có một mối quan hệ đặc biệt với nhau, nhiều người còn nghi ngờ mối quan hệ đó có thực sự tồn tại hay ko ... Người khó đoán nên cả chuyện tình cảm cũng ko giống bất kì ai ?
Zu đang tựa ngược vào người hắn thì cũng ngồi lại ngay ngắn !
- Mon, Lin, Nan ; đám con gái đó giao cho 3 người ! 3 người ko cần làm nhiều, chỉ cần kiếm 1 vài tên con trai rồi lựa 1 chỗ thích hợp là được! Giải quyết cho sạch ! Làm thật nhẹ nhưng phải khiến bọn nó thật thấm, biết chưa?- ánh mắt nó trở nên đáng sợ- Những đứa còn lại coi hỗ trợ được gì cho bọn nó thì hỗ trợ ko thì ngồi đó chờ phim !
Nó nói rồi nhanh chóng kéo hắn rời đi, nó tin vào 3 con người kia sẽ ko khiến nó thất vọng, nó thề, đám con gái đó sẽ sống phần đời còn lại với nỗi ám ảnh ko dứt ! Đụng tới Pj, chán sống rồi ! Phân nhóm 3 người đó, xem ra cũng hay lắm ~
.
Sau khi phân công việc xong, 3 người họ cũng bắt đầu vào việc, Lin phụ trách tìm hiểu rõ vị trí của đám con gái đó hiện tại vì sau khi xong chuyện, bọn đó cũng đã rút êm khỏi trường rồi ... Nan thì tìm thu nhập lại thông tin những đứa con trai cần cho việc sắp làm ... chỉ có Mon là chẳng biết nên làm gì vì hầu như những việc nhỏ định làm 2 người họ đã làm hết rồi ... đám con gái dính liệu đến việc đó cũng chừng đến gần 10 người ... Mon cũng muốn giúp Nan nhưng ko biết nên mở lời thế nào ...
- Mon, ko có gì làm hm?- Lin ngước lên nhìn cô nhóc.
Mon chẳng biết nói gì ngoài mỉm cười ngượng ngùng.
- Rõ ràng công việc này chỉ cần 2 người là đủ! Sao lại là 3 người thừa thãi thế ko biết!
Nan đang ngồi xem lại thông tin trên lap cũng góp thêm câu chen vào làm Mon sượng trân ... thừa thãi sao ?
- Ấy, Nan đùa thôi! Đừng để ý làm gì! ^^ Tụi mình làm xong rồi đi trà sữa trong khi đợi Leader tập hợp nhé !- Lin quay sang nhìn Mon.
- Tôi ko biết đùa đâu!- Nan lạnh lùng buông ra 1 câu.
Lần này thì Mon ko nói gì nữa, chỉ cười buồn, ừa thì nhỏ thừa thãi, biết mà ! : )
~
Công việc mà Zu nhờ 2 người họ chỉ giải quyết trong tích tắc, dù là sao đi nữa Mon cũng phải công nhận rằng họ làm việc rất hợp rơ ^^ , Mon đã ko lầm khi gắn kết họ, đúng ko ?
Và giờ thì họ đang ngồi trong quán trà sữa, ko khí cực kì cực kì trầm lặng, Mon ngồi kế Lin và đối diện với Nan, Mon thậm chí còn chẳng dám ngẩng mặt lên, trong khi đó Nan cứ nhìn bâng quơ đi chỗ khác.
“ Tôi ... đáng ghét vậy hả ? Thích Cậu là sai? ... ừ thì tôi sai ... ~ “
- Ê! Mon ... Mon !!! – ko khí đang yên ắng, Lin đột ngột khều Mon 1 cách vồn vã.
- Hm? – lúc này thì Mon mới ngẩng mặt lên nhìn Lin và Nan thì quay sang nhìn 2 người với ánh mắt kì lạ.
- Nhìn kìa ! Cậu con trai đó hình như là người quen của Mon nhỉ?- Lin chỉ 1 cậu trai vừa bước vào quán.
Thấy người đó Nan nhíu mày, là người hôm qua bước vào cửa hàng nhẫn với Mon, a, đây là tên lớp trưởng lớp Mon, ... trong 1 lần rảnh rỗi Nan đã "vô tình" biết được thông tin cậu bạn này và thời gian rãnh rỗi là ... hôm qua, ngay khi về nhà- sau khi chứng kiến được cảnh đó, tầm nhìn lúc đó ko rõ ràng nhưng ít nhiều cũng khiến Nan ko gặp khó khăn gì trong quá trình tìm hiểu ... Chẳng đùa đâu, good boy đấy, gia đình cũng khá OK, ít ra ko “thuộc dạng” như Nan, người ta tốt mà, vả lại còn handsome nữa, chẳng chơi bời lêu lổng !
- Ủa, Mon ! ^^ - người con trai đó cười.
- À, ừ, mình đây ! ^^ Lớp trưởng đi 1 mình hả?- Mon cười.
Lin tự động đứng dậy, chuyển sang ngồi kế Nan, người con trai đó nhìn Lin ko hiểu ý lắm, Lin nháy mắt cười rồi hất mặt xuống ghế ý bảo người con trai đó cứ ngồi tự nhiên, hiểu ý, cậu trai đó cũng ngồi xuống, trước khi ngồi còn nhìn Mon cười thật tươi !
- Đây là lớp trưởng lớp mình! Cứ gọi là ...
- Kii, tui thích được gọi như vậy !- chưa để Mon nói hết, cậu lớp trưởng đẹp trai đó đã chen vào.
- A, Mon, chỗ mua nhẫn hôm qua mình với bạn ghé, trước khi về, lúc đó bạn ra ngoài trước rồi, ko biết người ta nghĩ sao mà nói tụi mình là 1 couple hoàn hảo đấy!- nói rồi Kii cười lớn, Mon chợt nghĩ ra 1 ý định ...
- Mà tui thấy 2 người đẹp đôi thật mà ! ^^ - Lin nhận xét- Trai tài gái sắc nha! Đúng ko Nan? – Lin huých vai cậu nhóc.
- Ừ, đẹp! Chẳng ai đẹp đôi bằng 2 người đâu!- theo sau đó là nụ cười của Nan, nụ cười đầu tiên xuất hiện trong ngày.
- Cám ơn ! ^^ Tự dưng được khen ngại quá ! – Mon vờ gãi đầu rồi đột nhiên khoác chặt lấy cánh tay Kii – Giúp tôi! Làm ơn !- Mon nói thật nhỏ chỉ đủ để cậu lớp trưởng nghe thấy.
Hơi ngạc nhiên vì hành động của Mon, nhưng khi ngước lên nhìn thấy Nan lại trở lại vẻ lạnh lùng thì Kii hơi hiểu chút xíu vấn đề ... lúc đó Nan đang nhìn nơi khác, Mon thì áp mặt vào cánh tay Kii nên họ ko biết rằng khi ánh mắt Kii chạm vào Lin, môi họ khẽ nở nụ cười ...
- Qua nay là 3 người khen tụi tui rồi đó! – Kii cười rồi tự nhiên gỡ cánh tay mà Mon đang khoác ra, thẳng thừng choàng qua vai nhỏ kéo sát lại gần mình.
Bất ngờ vì hành động thân mật của Kii, Mon khẽ đỏ mặt và hơi lúng túng, thật ra là cô bé ngại ... vì cô bé với Kii đâu có là gì ... nhưng trong mắt người khác, thì họ sẽ thấy có cái gì thật ... cứ như Mon mắc cỡ vì người yêu mình thân mật với mình trước mặt người khác ... Sau đó, Kii còn quay sang áp môi lên mái tóc cô bé nữa cơ ...
- Thả lỏng đi ... Tôi sẽ giúp bạn làm thật tốt!
Kii thì thầm nhỏ vài tai Mon, 2 người kia cứ nghĩ họ đang nói về vấn đề riêng tư theo kiểu kia kia, Mon còn gật gật đầu đồng tình nữa cơ ... Cứ như họ là 1 cặp đôi thật vậy !
Nếu để ý kĩ sẽ thấy Nan đang siết ly nước trên tay như muốn nát ra ... Như rồi chợt nhận ra mình chẳng có cái quyền gì để mà như thế, là cậu nhóc đối xử phũ phàng với người ta trước, mà chẳng phải như thế cũng tốt sao ?
Thật ra thì Nan đã để ý tới Mon từ lần gặp đầu tiên cơ, nhưng cứ nghĩ là nó ko có gì lớn lao nên cũng ráng phớt lờ cảm xúc của chính mình. Rồi sau đó 2 nhóm xác nhập với nhau, lại gặp nhau nhiều hơn, cảm xúc dần rõ rệt, Nan càng cố phủ nhận, càng cố vô tình vô tình với người ta thì những thứ cảm xúc ko muốn đối mặt nhất cũng lộ ra với Nan, đã khiến người ta tổn thương nhiều thật nhiều, đã đối xử với người ta thật tàn nhẫn ... mọi thứ... mọi thứ như để ngụy tạo cho cảm xúc của bản thân ! Lần Mon xảy ra chuyện ... Nan nhớ rõ là mình như phát điên lên với mọi thứ ... Rồi lần Nan nhập viện, cô nhóc cũng tận tình chăm sóc ... đã cố tỏ ra thái độ khó chịu và chán chường nhất nhưng cô nhóc vẫn cứ ở lại bệnh viện, có biết là ... Nan đã cảm thấy tội lỗi thế nào ko? Những ngày Nan ở viện là những ngày Mon được đối xử ko tốt chút nào, cố tình đối xử tệ với người ta, để rồi khi tối đến bản thân ko ngủ được ... Cả cái lần tấm hình bị xóa ... lúc nhầm tưởng người xóa là Mon, tim Nan đột nhiên nhói lên ... đau đến nát lòng ... nếu là người khác xóa , Nan sẽ chỉ điên tiết chứ ko đau như thế! =) Và rồi nhiều chuyện ... nhiều chuyện khác nữa ...
“ ...
Tôi sẽ không níu kéo em thêm làm gì
Giờ đây chỉ còn lời tạm biệt mà thôi
Tôi sẽ rời bỏ em trong tấn kịch này, và tôi sẽ để em đi
Liệu em có tin tôi một lần cuối?
...
Tôi không muốn níu kéo em thêm nữa
...
Thao thức cả đêm dài, tôi đau đớn về sự lựa chọn của mình: để em ra đi
Tôi chẳng thể làm gì cho em,
Bởi vì chỉ nhìn em thôi, tôi đã khổ sở lắm rồi
Tôi sẽ chẳng đòi hỏi em hiểu lòng tôi đâu
... “
( Hello – T.O.P < Big Bang > )
( nguồn dịch : loiviet )
Mon ko biết nên vui hay nên buồn, làm mọi thứ được rồi ... Tin ... thì Nan tin rồi nhưng sao cô nhóc thấy khó chịu ... Dù biết rằng mình chẳng là gì của người ta hết ...
2 thằng bị bắt trói lại trên chiếc ghế trong căn phòng bị bỏ hoang- vốn là 1 trong những nơi “con mồi” được đem đến để xử lý. Gian phòng tối như bưng đột nhiên bừng sáng khi ai đó đạp cửa bước vào, 2 thằng bị trói trên ghế híp mắt lại với tác động bất ngờ của ánh sáng. Người con trai đó vừa bước vào, cánh cửa cũng được người bên ngoài khép lại, cánh cửa vừa khép lại thì những bóng đèn nhỏ màu cam trong căn phòng cũ nát cũng được bật lên làm nổi bật 1 khung cảnh đổ nát xung quanh, bóng tối bị lấn át dần bởi thứ ánh cam dịu nhẹ, màu cam nóng bỏng, nóng như không khí trong căn phòng !
- Ken ? Tụi tao đã gây sự với mày đâu? Sao lại bắt tụi tao?
- Nhớ kĩ đi, sáng này tụi bây đã làm gì?- Ken nhìn 2 tên đó với ánh mắt của kẻ bề trên.
- Sáng nay ... – tên đó suy ngẫm – Chẳng lẽ con nhỏ đó ... –tên đó bắt đầu tái mặt.
- Cái đó bọn tao ko hề biết nó là người của mày, bọn con gái ko nói với tao điều đó!- tên còn lại “cứu vớt” .
- Nói? Cần nói sao? Muốn làm gì thì phải điều tra cho kĩ ! Đám đó cho tụi bây bao nhiêu đêm để tụi bây làm cái trò đồi bại đó ?- Ken nghiến răng.
- Nhiều hơn mức mà 2 thằng tao được hưởng ! Nếu mày ko bắt tụi tao, thì tối nay tụi tao ngon cơm rồi!- tên đó có vẻ hậm hực.
- Thế sao? Tụi bây cũng sắp được ngon cơm rồi!- Ken nhếch môi, 2 tên đó chợt thấy ớn lạnh và cảm thấy bản thân thật ngu khi nói ra điều đó.
Ken đột nhiên quay đi, cầm điện thoại gọi cho ai đó.
- Mày nói là bắt được những đứa con gái liên quan rồi phải ko? Còn đám con trai kiếm đủ chưa?
- .....
- Cho bọn con gái đó nếm nhiều hơn cái mà bọn đó phải nếm ! – Ken nhếch môi cười đểu, dù người ở đầu dây bên kia ko nhìn thấy mặt Ken lúc này nhưng với ngữ điệu của Ken cũng đủ khiến người đó thấy lạnh sống lưng.
- .....
- Làm sao thì làm! Xong thì dọn cho sạch !
Nói ngắn gọn như thế rồi Ken cúp máy chẳng cần biết rõ người đó có nghe rõ mệnh lệnh của mình hay ko.
Ken ko có bất kì động tĩnh gì ngoài việc ngồi bắt chéo chân trên cái ghế sô pha – món đồ được xem mới nhất so với những thứ trong căn phòng- đưa tay vuốt cằm, dáng ngồi cực kì trầm ngâm, chẳng khác gì boss, ánh mắt nhìn vào 2 kẻ bị trói ko dời đi.
Có lẽ sẽ chẳng là gì nếu sự việc đó ko tái diễn gần cả tiếng đồng hồ, 2 tên bị trói cũng “nhột” và dần mưởng tượng cho tương lai của mình trong vài phút nữa, hậu quả của những kẻ đụng vào đồ của Ken là ko ềh tốt đẹp gì ! :) , bất kể là món đó Ken có dùng hay ko, nhưng của Ken là của Ken, đừng hòng ai giành được, c1o thể nói Ken thủ đoạn, vì vốn dĩ bây giờ tên đó ko còn như xưa nữa, cái nào ko phải của Ken mà Ken muốn đạt được thì tên đó sẽ ko loại trừ mọi cách để sở hữu nó, Pj là 1 ví dụ điển hình, nhưng nếu Ken ko ăn được thì sẽ tự mình đạp đổ ! :) , ăn ko được thì phá cho hôi, cái nào ko phải của mình thì dùng mọi cách để nó là của mình thì thôi ! Nhưng cái nào là cuả mình mà người khác muốn đoạt được à ko, chỉ là chạm vào thôi cũng phải trả cái giá ko nhỏ chút nào, Pj cũng là 1 ví dụ điển hình! :)
- Tụi bây biết tao sẽ làm gì chứ?- Ken hướng ánh mắt ko chút cảm xúc của mình tới 2 kẻ bị trói.
- Cái này ko phải lỗi hoàn toàn của tụi tao!- 1 tên cố bao biện- thế nên tao nghĩ, nếu mày muốn làm 1 trận ra trò thì phải thả tụi tao ra!
Ken nheo 1 bên mắt nhìn 2 kẻ bị trói, dù là gì thì 2 tên này đang cố tìm đường sống đây mà ;) , đã bước vào căn phòng any2 mà còn nung nấu cái ý nghĩ đó sao? Điên rồ !!! mà ko sao, trước khi 1 con chuột chết, thì con mèo phải chơi đùa với con chuột 1 hồi thì mới thú vị chứ ~ Nếu 2 con chuột cống xấu xi đã có ý định đó thì tại sao con mèo đen ko đồng ý cho đc chứ? ;)
Ken cười thầm rồi nhanh như cắt dùng con dao trong túi cắt nút trói ra.
- Mày chơi khốn! Để dao sẵn định chơi tụi tao chắc !- 1ten6 vừa được cởi nút trói ra vừa xoa tay vừa nói.
- Với những đứa như tụi bây rõ ràng là tao đếch cần phải dùng thủ đoạn !- Ken nhếch môi cười rồi quăng con dao xuống đất.
- Mày ... !!! – rõ ràng là bị coi thường.
- Zô đi, tao chấp cả 2 thằng đấy!- Ken tháo bớt 2 cúc đầu ra.
Vậy là 2 thằng nhào vào mà đánh điên loạn, dù là khả năng thoát khỏi đây là 0.0000000000000000000000001% tụi nó cũng phải nắm bắt, thoát ra còn hơn là bị Ken cho sống ko bằng chết.
Vậy đó, 1 mình Ken chống chọi với 2 thằng, Ken cũng bị xây xát chút ít nhưng tính ra thì tình hình bất lợi cho 2 tên kia nhiều hơn ... khỏi phải nói trình độ đánh nhau của Ken đạt tới mức nào rồi, nhất là trong mấy lúc như thế này thì Ken đánh như chẳng biết trời đất gì nữa! Tại sao vậy? Chỉ vì món đồ chơi của mình bị đùa giỡn? Chỉ vậy thôi sao ? Đơn giản như thế?
Có vẻ như yếu thế hơn Ken, nhận ra tình trạng bi giờ, 1 tên đưa mắt nhìn quanh thấy con dao của Ken nằm vương trên sàn gần đó ko xa liền chạy bổ tới lấy con dao mà hướng đến Ken ! Loay hoay với tên còn lại khiến Ken chẳng né kịp, vậy là con dao đi 1 đường dài trên cánh tay, máu tuôn ra ... nhưng thấm đẫm vào chiếc áo tay dài màu đen mà Ken đang mặc. Điên tiết, Ken quay người đá văng con dao của - chính- mình xuống đất. Đạp mạnh vào bụng đối phương khiến người đó bị văng mạnh xuống sàn, nằm co quắp lại, Ken lao đến, lấy chân đạp lên ngực tên đó, dường như chưa đủ, Ken còn nghiến mạnh chân dồn ép trọng lực xuống .
- M. nó, chơi tao hả?- sau lời nói là lực đạp ngày càng tăng.
Tên kia thấy bạn mình như thế mặt cắt ko còn 1 giọt máu, thấy nó nằm như thiếu ko khí ... tưởng tượng người nằm đó là mình chứ ko phải nó ... nhưng là bạn bè của nhau, lỡ rồi ... vậy là sau những phút đứng đực mặt ra, kẻ đứng đó cũng quyết định lao vào !
Ken đã có sự phòng vệ cao hơn, tên đó vừa chạy tới, Ken đã nắm chặt lấy cổ tên đó, bóp mạnh khiến tên kia rên ư ử.
- Muốn như nó lắm hả?- thanh âm trầm đi nhưng có vẻ càng đáng sợ hơn trước, lực ở tay và chân ngày càng tăng thêm khiến 2 kẻ đó thiếu điều như muốn chết đi.
Ken di chân đi, ko đay nghiến ngực tên đó nữa mà chuyển sang cánh tay- cánh tay của kẻ đã giở trò đồi bại với Pj, là cả 2 tay, nhưng cánh tay Ken đang hành hạ là cánh tay đã gỡ những cúc áo của Pj ra :) , Ken liên tưởng đến bàn tay dính đầy vỏ cây của Pj khi nhỏ cố chịu những tụi nhục, uất hận bằng cách cào bàn tay vốn sưng tấy của mình vào gốc cây mà bản thân tự vào.
Crắc ...
Vậy là các đốt ngón tay ko còn liên kết với nhau nữa ... có 1 kẻ nằm đó mà rên la thảm thương ...
- Còn 1 cánh tay, tao nương tình cho mày dùng nó mà cầm muỗng húp cháo!- Ken hừ lạnh.
Nhận ra còn 1 tên mình đang giữ trên tay, cũng may là nãy giờ tay Ken chỉ giữ lực vừa chứ ko dữ dội như lúc đầu, nếu dữ dội như lúc đầu thì e là ... tới bây giờ tên đó chẳng còn thở nữa ... Ken thẳng tay quăng mạnh kẻ đó xuống nền, vì đây là 1 căn phòng hoang tàn, chẳng có gì quý giá ngoài chiếc ghế sô- pha dành cho những kẻ đứng đầu ngồi thì căn phòng chẳng khác gì đống đổ nát- theo đúng nghĩa của nó. Sàn thực sự rất dơ và vương trên đó là bụi, là cát, là mảnh vỡ thủy tinh ... Có lẽ vì lực quăng quá mạnh và theo quán tính nên ko may là cổ của tên đó đã bị trật...
Nhìn lại 2 tên nằm rên ư ử dưới đất, Ken chỉ nhếch môi cười lạnh ...
- Đối đầu với tao ... kết quả chỉ như thế thôi! Bọn ngu! Giữ lại cái mạng cho bọn mày là tao quá nhân từ rồi !
Ken đã thực sự có thể giết chết 2 người đó vì vốn dĩ gia thế Ken ko bình thường nên những chuyện như thế chẳng là cái đinh gì cả ! :)
Ken cài lại cúc áo của mình, đưa tay vuốt lại tóc, dường như Ken ko hề để ý tới đường dài trên tay mình ...
- Lôi 2 đứa nó ra ngoài, để lâu bẩn phòng !
Ken nói rồi đi luôn, Ken nhớ tới ban nãy ... dường như trong tên đó lúc ấy chẳng còn 1 chút lý trí nào ... ko còn lý trí ? Đã bao lâu rồi Ken mới ko làm chủ được bản thân và hành động 1 cách thú tính như thế ... Ken chỉ nhận ra là ... bản chất của 1 tên sát thủ máu lạnh trong phút chốc đã trỗi dậy ... làm ảnh hưởng tới trận đánh “dằn mặt” vốn dĩ rất bình thường ... Trong phút chốc Ken đã có suy nghĩ biến 2 kẻ ko biết điều đó thành tro bụi ... Tại sao? Chỉ vì con búp bê ở nhà sao? Chắc ko đâu ... chỉ là do cuộc sống dạo này có quá nhiều điều khiến Ken ức chế thôi ... dồn lâu thì bây giờ bùng phát ...
Ra được suy nghĩ đó khiến Ken hài lòng, hắn vào xe, hướng xe chạy về nhà – nơi có 1 con búp bê đang thuộc quyền sở hữu của chính mình ~
.
- Ôi má, Ken làm dữ quá! Lâu rồi tao mới thấy!- 1 đứa trong nhóm sau khi xem xong trận dánh qua camera suýt xoa.
Jun xem xong ko nói gì, chỉ nhếch mép cười, hoang dã ... đó là bản chất Ken luôn giấu đi ... chỉ là kết quả khác xa hắn nghĩ 1 chút ... cứ tưởng là 2 thằng đó chết luôn rồi chứ!
Camera đã tắt từ lâu mà tiếng bàn tán vẫn chưa chấm dứt, đâu đó trong Ken của ban nãy ... có 1 chút là Ken của ngày xưa ... của cái ngày mà Khánh Hạ vừa rời đi ... bỏ lại tên đó với nỗi đau bị phản bội ... đau ! :)
- Mon ! Có thằng nhóc nào đẹp trai lắm tìm em kìa!- 1 người từ bên ngoài đi vào thông báo.
- A, dạ?- Mon ngơ ngác.
- Người yêu của cậu kiếm kìa ! Kii ý, ra lẹ đi đừng để người ta phải chờ!- Lin chợt lên tiếng.
Mọi ánh mắt lại đổ dồn vào Mon. Mon cũng ngẩn tò te ra nhìn mọi người. Rồi ánh mắt lại đổ dồn sang Nan, chẳng phải cô bé thích Nan sao? Chuyện đó rõ như ban ngày mà! Sao bây giờ lại có người yêu ở đây?
Biết mọi ánh mắt săm soi mình, Nan có chút bực mình nên đứng dậy bỏ ra ngoài. Ra tới cửa thì đụng mặt ngay người mà bản thân ko muốn gặp nhất! Vậy là lách ngang người ta mà đi, lúc đó gió chợt thổi thoảng qua, tóc người đó bay bay để lộ ra vành tai vốn luôn bị tóc che phủ . Nan thấy điều gì đó ... cậu nhóc bắt đầu cảm thấy có cái gì đó ko bình thường ở Kii – “người yêu” hiện thời của Mon...
- Cảm phiền tránh ra cho người yêu tôi đi!- Kii nở nụ cười tỏa nắng.
Nan nhận ra mình có hơi vô ý khi đứng chắn ngay cửa lưu thông nên cũng nhanh chóng rời đi. Chỉ tiếc là dù đã có ko để ý, ko lưu tâm nhưng Nan vẫn thấy Kii xoa đầu người con gái đó ...
- Mày đang nghĩ gì vậy chứ?- Nan cười châm biếm bản thân mình.
Nhưng rõ ràng là hình như những thứ Nan điều tra được có 1 chút ko khớp, cậu bạn đó ... hình như ko hiền ... gió thoảng qua ... Nan đã thấy được trên vành tai cậu bạn có 1 cái hoa tai hình đại diện của Playboy – Thỏ Bunny ~
Nếu thực sự là 1 cậu học sinh ngoan hiền như đã điều tra thì đã ko bấm lỗ tai ... cũng chẳng thể nào chọn khuyên hình thỏ Bunny được ... Nếu nói vì quá học giỏi và ngoan hiền mà ko biết những thứ đó thì có hơi vô lý ? Rõ ràng là con người đó có gì ko ổn ... cả mạng lưới thông tin về con người đó dường như cũng ko hẳn là thật ... tất nhiên, đó chỉ là linh cảm của Nan thôi! Nan có thể chắc chắn bản thân ko hề nhìn nhầm, trong 1 phút giây nào đó, Nan thấy cậu trai đó nở nụ cười- 1 nụ cười ngạo nghễ ...
- Rốt cuộc thì ... người đó là ai?
Nan tự hỏi bản thân, cậu nhóc nhất quyết phải làm rõ chuyện này ... vì an toàn của người con gái đó ... nếu Nan chẳng thể bân cạnh ai đó thì người bên cạnh ai đó nhất định phải là 1 người biết điều và yêu thương ai đó thật lòng, đặc biệt là ... những thứ Nan tìm hiểu về con người đó phải đúng với sự thật chứ ko phải 1 kiểu mơ hồ như Kii ... điều đó khiến Nan ko an tâm ...
Sáng đó vừa bước đến cửa lớp, Mon có hơi ngạc nhiên, vì sao Nan lại có mặt trước lớp cô bé nhỉ? Lớp cậu ta bên tận dãy hành lang bên kia cơ mà?
Nhưng dù là đi từ xa, cũng thấy xung quanh Nan ko đơn thuần chỉ là cảnh vật nữa, cái lớp này ... Mon học đã gần hết 1 năm học ... sao bây giờ mới nhận ra trước lớp lại có khung cảnh đẹp này nhỉ?
Cảnh đẹp nhờ người ?
Nan quả thật ko phải tầm thường mà, chỉ là đứng tựa vào tường, đầu hơi ngả về phía sau, 2 tay đút túi vậy mà đám con gái trong lớp cứ trơ ra nhìn, những đứa con gái lớp bên cũng loáng thoáng vài đứa thập thò lén lút ngắm ... thử hỏi con người đặc biệt như thế, Mon có chỗ nào sánh được chứ ? So ra, thì chỉ tương đồng về hoàn cảnh ... nhưng Mon vẫn đỡ hơn ... vì có người thân ... còn những mặt còn lại xem như trái ngược nhau hoàn toàn ...
Nan đẹp ! Chẳng phải cái vẻ lạnh lùng, nam tính của Jun ! Cũng chẳng thể sánh được với cái vẻ phớt đời và phóng túng của Ken ! Còn nếu so sánh với cái vẻ thư sinh của Kii thì điều đó càng ko thể !!! Chỉ biết là Nan mang rõ nét đẹp của 1 thằng con trai đang trong giai đoạn trưởng thành ... trên gương mặt đó lúc nào cũng toát lên vẻ cương nghị, ko chịu thua số phận ! Chưa kể đến đôi mắt, nó ko đẹp bằng đôi mắt màu xám tro của Jun ... nhưng khi nhìn vào trong đó sẽ thấy cả 1 bầu trời phủ đầy sương ... nó chứa đựng nhiều suy nghĩ, suy nghĩ của Nan chín chắn hơn rất nhiều so với cái tuổi mà cậu ta đang sở hữu ~
Cuộc sống đẩy đưa khiến con người như phải lớn trước cái tuổi mà họ có ! :)
Còn Mon thì sao? Nothing ... :) Cô bé chẳng nổi bật, chẳng có tài năng, chẳng có nhan sắt ...thậm chí cô bé còn chẳng được lòng Nan ... Nan là 1 hacker, là 1 sát thủ - theo đúng nghĩa của nó ! Người bên cạnh Nan phải là 1 người khéo léo và nhanh nhẹn, có thể mới ko trở thành điểm yếu của cậu ta được ! Mà những điểm đó, thì Mon ko có được cái may mắn để sở hữu nó :) , Mon yếu đuối, dễ khóc, lại hay tin người và khá hậu đậu... ko có cái gì giúp ích được cho Nan ... loại con gái như thế, ai mà ưa nổi, phải ko ? :) Cô bé chẳng như Lin ... người con gái đó lúc nào cũng năng động, chưa kể còn biết kiếm thuật ... chỉ xét về khoảng đánh đấm thì cô bé đã ko thể bằng rồi ...
- Nan ... – Mon ngập ngừng gọi, bao lâu rồi mới nói chuyện trực tiếp 2 người như thế nhỉ? Chỉ là 1 cái tên ... mà sao việc gọi cái tên đó, cũng khiến tim cô bé đập dồn dập ... tự nhủ với lòng đó chỉ là 1 cái tên ... nhưng nhận ra ... cái tên đó quan trong với bản thân lắm =’) – Cậu tìm ai trong lớp tôi sao?
Nan khẽ mở đôi mắt nhắm hờ của mình ra, cái đầu cũng dần chuyển hướng, thôi ko ngả về sau nữa, nhìn người con gái đang đứng bên cạnh, Nan khẽ nhíu mày ... vẫn còn bình thường ... chắc Kii chưa làm tổn hại gì đến cô bé cả !?!
- Không !- Nan khẽ im lặng, ánh nhìn lại hướng ra xa, những lúc thế này, trông Nan đơn độc đến lạ ... – Tôi tìm cậu !- Nan xoáy mắt nhìn vào cô bé.
Ánh nhìn của Nan có gì đó hơi lạ ... điều đó khiến Mon thấy bối rối và phải chuyển ánh nhìn đi nơi khác ... gì chứ? Sao lại nhìn với ánh mắt đó ?
“ Làm ơn đi ... Đừng khiến tôi phải suy nghĩ thêm điều gì nữa! Đừng buộc ý định trong đầu tôi phải lung lay! ... Xin cậu đấy ! “ – thật tình là Mon chẳng biết nên vui hay huồn nữa vì ánh mắt của Nan có chứa 1 chút đau buồn và mệt mỏi ...
“ Hay là ... Lin làm cho cậu buồn?”
Nhận ra mình chẳng thể để cái không khí im lặng này bao trùm thêm phút giây nào, cuối cùng Mon cũng cất tiếng.
- Có chuyện gì hm?- Mon đưa mắt nhìn.
- Ukm ! Đi chỗ khác rồi nói tiếp, được chứ?- Nan
Trước câu yêu cầu đó của Nan, Mon khẽ gật đầu rồi cả 2 rời đi trong ánh nhìn cuả mọi người!
.
Nan cứ đi phía trước, Mon nối gót theo sau, cả 2 rốt cuộc cũng dừng lại ở vườn hoa của trường.
Hiện tại là cả hai đang đứng đối diện nhau.
- Có chuyện gì sao?- Mon cười.
Lòng Nan có chút gì đó chùng xuống, từ bao giờ nét cười này đối với cậu nhóc lại mang nét xa lạ như thế ? Vì Kii? Kii ? Đúng rồi, xém chút nữa là Nan quên mất mục đích của cuộc nói chuyện này!
- Cậu có thể cho tôi biết về Kii chứ ?- Nan.
- Cậu ... tìm hiểu về cậu ta làm gì?- Mon nhíu mày.
- Đó là chuyện của tôi ! – Nan cũng nhíu mày khó chịu, từ bao giờ Mon bắt đầu mang thái độ này với cậu nhóc vậy !
- Cậu ta tôi ko rõ! Chỉ mới học chung năm nay thôi mà! Nhưng theo tôi thì đó là 1 người có trách nhiệm, rất tốt, ko ăn chơi, chỉ chuyên tâm vào học hành, mọi mặt gần như đạt điểm tuyệt đối trong mắt đám con gái!- miệng Mon bất chợt nở nụ cười khi vừa ngẫm lại những chuyện Kii đã làm vừa nói lại cho Nan nghe, Kii là 1 người con trai tốt, nếu ko có sự tồn tại của Nan, chắc hẳn cô bé cũng phải lòng Kii rồi !
Thấy nụ cười đó Nan chợt cảm thấy ko muốn kéo dài cuộc nói chuyện nữa! Từ bao giờ mà cậu nhóc mất kiên nhẫn như thế nhỉ? Mà mọi chuyện đều bắt nguồn từ mình, thế thì trách ai? Tại bản thân ngu dốt, và nó cũng chẳng đủ khả năng, chẳng tốt đẹp để cho ai cái gì. Là sát thủ đấy ! Được huấn luyện bài bản từ nhỏ cùng với Ken và Jun, 10 tuổi ... tay đã nhuốm máu rồi ... cái chất lỏng tanh bẩn đó ... 6 năm tính cho đến tận bi giờ ... thì số người bị giết có thể gọi là rất nhiều rồi ko ? Mon ngây thơ ... thế nên Nan chẳng thể nhuốm bẩn sự ngây thơ đó ...
Nhưng hình như Nan quên mất 1 điều: tình yêu là ko có giới hạn ... nếu chỉ vì sợ vấy bẩn nhau thì trên đời này,chẳng có tình yêu nào là hoàn hảo cả ! :)
Có những thứ khi mất đi rồi ... người ta mới thấy nó đáng trân trọng ! :)
- Ko rõ? Làm người yêu của nhau mà ko rõ ?- Nan
Chết rồi, Mon quên mất họ đang là người yêu ... có ai lại bảo ko hiểu rõ người yêu mình bao giờ ...
- À, chúng tôi vừa quen vừa tìm hiểu!- Mon cười gượng.
- Cậu điên rồi! Ko hiểu rõ người ta sao lại quen lung tung như thế hả?- Nan chợt lớn tiếng làm Mon hơi sững lại, chính cậu nhóc cũng ko ngờ là mình ko thể kìm nén cảm xúc bản thân.
- Ý cậu là sao chứ? Tôi như thế nào cũng đến phiên cậu lên tiếng sao ? Quen lung tung? Làm ơn đi đừng nói với tôi kiểu như tôi chỉ là 1 đứa nhóc 5 tuổi!- Mon cãi lại.
- Tùy thôi! Cũng chẳng hơi đâu mà tôi phải quan tâm cho người vốn dĩ ko thân thiết gì !
Nan nói rồi quay người bỏ đi, khỉ thật, cố nói cho nhiều để rồi còn bị dội ngược lại vào mặt. Thằng đó có tốt lành đâu, ko ăn chơi ? chỉ chuyên tâm vào học? Cho là Kii chuyên tâm vào học đi, học giỏi như thế mà lại ko biết đến Thỏ Bunny mang nghĩa gì sao? Những đứa học giỏi, thuộc dạng con nhà “ đàng hoàng” như Kii thường thì ko bao giờ để bản thân vướng vào mấy thứ ăn chơi đó! Nếu ko phải giấu diếm thì tại sao lại bấm trên vành tai- chỗ được tóc che lại, ít ai thấy nhất, nếu ko muốn nói thẳng ra là nếu ko - may - mắn thì sẽ ko thấy được ? Cái nụ cười đó, Nan ko thể quên được ! Nan đã để ý nhiều lần, chưa bao giờ Nan thấy Kii sử dụng nụ cười đó với ai khác, ngoài cậu! Vậy là sao chứ? Rõ ràng là 1 tay hacker chuyên nghiệp như Nan cũng chẳng thể phá bỏ lưới bảo mật về người con trai đó ngoài những thông tin: học giỏi, ko chơi bời, tốt bụng ... bla ... bla ... bla ... Sự thật là thế ?
“ Sh*t !!! “
Những điều đang lởn vởn trong đầu Nan buộc Nan phải buông ra 1 câu tục tĩu, mọi thứ quá rối ! Nan còn chẳng thể xác minh người con trai đó nhắm vào ai, và với mục đích gì !!!
.
Nan vừa rời đi thì cách đó ko xa, có một người con trai và 1 người con gái đứng trông theo và mỉm cười hài lòng. Rốt cuộc người như Nan cũng có biểu cảm như thế sao ? Nhưng cứ thế này thì biết bao giờ mới tới hồi kết đây ? Lại có gió thổi qua, vành tai người đó lại lấp lánh dưới nắng hình con thỏ đó ...
- Chết tiệc, lại là gió sao? Tại mày mà tao bị lộ sớm hơn dự tính đấy!- người con trai đưa tay hứng lấy cánh hoa vừa rơi xuống vừa than trách.
- Vui đi chồng á ! Ko chừng nhờ như thế mà chúng ta sẽ đẩy nhanh được tiến độ ! Vợ chán trò này lắm rồi !- người con gái than phiền.
.
Mon lững thững bước vào lớp, Kii thấy thế liền chạy lại hỏi thăm:
- Sao cậu vắng tiết thế? Có sao ko hả?
- A, tôi ko sao! ^^ Làm cậu lo lắng rồi! Quên mất, cảm ơn những thứ cậu đã giúp tôi!- Mon cười.
- Chẳng có gì đâu! Bạn bè cả mà! ^^
Nói rồi Kii lại chạy đi lo cho công việc của lớp, lớp trưởng mà! ^^ Nhìn theo bóng dáng Kii, Mon chợt nhớ lại những điều Nan đã nói, xem ra thì ko giống chút nào ! Kii như thế thì có gì để mà Nan phải nghi ngờ chứ! Từ đầu năm học tới bây giờ, chẳng có dấu hiệu gì bất thường từ Kii cả! Mà tại sao Nan lại quan tâm tới cậu ta nhỉ? Cậu ấy và Kii vốn dĩ đâu có gì với nhau? Con trai đúng thật là khó hiểu!
.
Nan đứng trên sân thượng để mặc gió cứ lùa vào! Cậu nhóc cần tỉnh táo!
Dạo gần đây có quá nhiều thứ khiến cậu nhóc phải nghĩ! Về chuyện của Jun-Zu, Ken-Pj, về Kii, về Mon và những thứ khác! Những đứa con gái liên quan tới chuyện của Pj thì giờ đây tàn tạ đến thảm, sống ko bằng chết, họ dẫu sao cũng chỉ là những đứa con gái bình thường ... nhưng đã làm những việc ko bình thường, Ken là một kẻ máu lạnh khi lấy đi thứ quý giá nhất của người khác bằng cách tàn nhẫn như vậy ! 2 thằng kia cũng bị làm cho lặn mất tăm, ko còn thấy đâu nữa ... Jun và Zu đôi khi chính Nan cũng ko lý giải được họ ở mối quan hệ nào ??? Ngoại trừ việc họ dính nhau 24/24 và 1 vài hành động ra thì mấy thứ khác đều ko nói lên được gì cả, họ cứ thích xoắn nhau thôi ! Quen mà ngộ nhỉ? Nhưng thỉnh thoảng những cử chỉ của họ cũng ôn nhu, dịu dàng! Mỗi lần bàn chuyện nhóm, ngồi quá lâu rất đau lưng, mỏi vai, những khi đó lại thấy nó ngoan ngoãn tựa ngược vào người hắn phía sau, còn hắn dù mắt ko nhìn vào nó nhưng 1 tay thì cứ vuốt nhẹ tóc nó, 1 tay thì trói chặt vào eo ...
- A, Nan, trùng hợp quá! Cậu cũng lên đây hóng gió à!
Cánh cửa sân thượng bật mở, Nan biết là ai nhưng vẫn ko quay đầu lại.
- Tôi ko nghĩ là trùng hợp! – Nan xoay người lại nhìn Kii rồi cười mỉa.
- Tôi ko hiểu cậu nói gì cả!- Kii cười đáp lại nhưng dường như nụ cười đó chẳng hề đơn thuần.
- Giả tạo thật đấy! – Nan nhếch môi, lại quay người về phía bầu trời
- Thì ra ko ưa tôi à! Vậy thôi, đi đây! – lời nói mang chút bỡn cợt, khác xa con người thư sinh khi đứng trước mọi người ...
Khi đi đến cửa, Kii dừng bước nhưng vẫn ko quay đầu lại.
- Thích thì cứ nhào vào mà lấy lại, chỉ sợ cậu ko có khả năng thôi! Người con gái đó ... rất thú vị !
Nan nghe được những lời đó liền quay lại, nhưng người đã đi rồi ... cửa chỉ vừa khép lại ...
Aiz, hôm nay nhỏ đi sớm ... chẳng muốn nhìn thấy Ken chút nào, tên đó có coi nhỏ là gì đâu :) , tay đau như thế cũng ko cầm lái vững nữa ... vậy thôi thì hôm nay đi bộ đến trường 1 bữa ! ^^
.
- Chào buổi sáng, cậu chủ!- người quản gia cung kính cuối chào.
- Gì thế? – Ken nhướng một bên mày.
- Cô Khánh Du đã đi từ sớm rồi ạ! – thực ra thì điều này Ken cũng đoán được, mỗi lần có chuyện xảy ra, nhỏ lúc nào chẳng thế- A, còn chuyện này nữa ... tôi ko biết có nên nói hay ko ... –người quản gia cất lời khi thấy Ken quay đi.
- Hm?- Ken có vẻ khó chịu.
- Cô Khánh Du ban sáng làm rơi ly sữa, vỡ rồi thưa cậu!
- Ly sữa? Thì sao? Ly vỡ thì nói với tôi làm gì chứ, kêu người mà đi dọn dẹp !- thái độ tên đó có vẽ hằn học.
- Cô Pj uống chưa tới nửa ly thì cô làm rơi ly sữa !- ông quản gia nhìn biểu cảm trên mặt Ken.
- Sao lại rơi?- lúc này Ken mới quay người hẳn về hướng đối diện người quản gia.
- Tôi ko biết, nhưng bàn tay cô ấy sưng húp, móng tay ko còn dài nữa, nó sát vào tay! Dường như cô ấy lái xe ko được, vì vừa khởi động máy, xe vừa di chuyển chút xíu là cô tắt máy xe và đi bộ đến trường!
Nghe đến đó, Ken ko nói gì nữa mà quay người đi, chỉ là trong đầu Ken bây giờ có quá nhiều suy nghĩ , nhiều đến mức nó lấn át hết mọi hoạt động khác khiến Ken chẳng biết mình phải nói gì vào thời điểm này! Pj như thế có thật là tại Ken ko? Nếu như hôm qua tên đó tin nhỏ là đâu có gì xảy ra ... Đã vậy còn nói chuyện như thế ... nhưng sao nhỏ ko giải thích gì hết chứ ? Những tiếng nấc của Pj hôm qua ko phải là Ken ko nghe, mà còn nghe rất rõ khi Ken áp tai vào cửa ... nó có vẻ ấm ức ... oan uổng ... khi bị dồn hết mọi thứ lên người ...
Thực chất Ken hôm qua cũng ko ngủ được ... ngủ làm sao được khi mà mọi chuyện đã chuyển biến như vậy! Ken là 1 kẻ tội đồ, có thể nói vậy ko ? Khi mà tỏ thái độ ko đúng đối với người đã bỏ hết công sức ra giúp đỡ mình ? Chỉ cần nhìn vết máu mờ nhạt còn đọng trên đó cũng đủ khiến Ken thấy mủi lòng ... một cảm giác tội lỗi cứ chen lên mãi ... Pj quý bàn tay của mình, vì Ken thấy nhỏ thường bỏ thời gian ra chăm sóc cho bộ móng, nhỏ cũng ko sơn móng tay màu mè hay đen thui, trắng toác như những “ playgirl” kia, nhỏ chỉ phủ lên đó một lớp sơn dưỡng ... Ken có thể tưởng tượng ra ... giờ thì tay nhỏ ... chắc chẳng còn có thể làm gì quá mức ...
“ Từ bao giờ ... Ken thấy tội lỗi trước con búp bê của mình? “
.
- Jun, thằng Ken đâu?- 1 người con trai hỏi.
- Ko biết ! – hắn nhún vai.
- Thấy nó thì mày kêu nó tới nhà kho dãy B đi, tao thấy có chuyện gì đó ko ổn!
- Ko ổn?- hắn hỏi ngược.
- Ukm, sáng tao thấy vợ nó bị đám “ gấu chị” lôi ra dãy nhà kho sau dãy B! Tao thì ko gọi nó được, giờ tao cũng bận rồi, chỉ sợ lát ko gặp được nó!- người đó dõng dạc nói.
- Thế sao lúc đó ko cứu?- hắn đưa mắt nhìn.
- Chịu thôi!- nhún vai- Tao nghĩ mày biết rõ tính thằng Ken mà! Chuyện của nó nó ko muốn ai động vào hay giúp đỡ hết ... ngoại trừ mày ~ - nói rồi tên con trai đó rời đi.
Hắn bất chợt nhíu mày rồi đứng dậy, kéo trễ cà vạt xuống dưới, tay áo cũng xoăn lên, biết ngay là 2 đứa có chuyện mà ! OK, trước khi bắt đầu hắn phải gọi cho người yêu khó chìu của mình nữa chứ! Thế mới vui !!!
Vậy là những ngón tay của ai đó vút nhẹ qua màn hình điện thoại !
Có những người dường như ko thích 1 cuộc sống êm đềm, cứ thích làm nên chuyện để mình “ nổi tiếng” , bọn đó là fan cuồng của Ken, công nhận “đánh hơi” cũng nhanh, chuyện xảy ra từ mịt mờ tối hôm qua mà bây giờ bọn đó đã biết cả 2 gặp trục trặc! Chơi ngông kiểu nào thì chơi, nhưng động đến Mẫu Đơn là sai lầm rồi ~ ;) Họ nghĩ Ken và Pj có trục trặc thì Ken sẽ bỏ mặt Pj sao? Đầu to mà óc như trái nho~ Ghen đến thế là cùng ~
~
- Tụi bây muốn nói gì? Nói đi rồi biến! – Pj nghiêng đầu nhìn 1 lượt bọn đó.
- Xin lỗi- nghe có vẻ mỉa mai- nhưng thường ngày bọn này còn sợ mày, bây giờ nhìn lại bàn tay mày đi, đánh lại ai mà lên mặt hả con khốn?
- Ờ hở ! – Pj gật gù – Tùy thôi, sao cũng được! Mà hình như ... tụi bây ko sợ nhỉ?
- Sợ cái đếch gì? Mày nghĩ mày là ai chứ hả? Bọn tao nghĩ rồi, kì này dù tụi tao có bị cái “ đại gia đình” tụi bây phản đòn lại, dù tụi tao có te tua như thế nào, thì trước tiên, mày phải nhận hết điều đó trước tụi tao đã! Trước khi tụi tao “chết” mà thấy mày quằn quại tụi tao mãn nguyện rồi! Đi sớm sao? Chẳng có ai cứu mày đâu! Mày nghĩ giờ này mà “ gia đình” mày vào rồi hả? Mà có vào nó cũng chẳng biết mày ở đây!
Khi mà bọn nó chấm dứt lời đó là lúc Pj nhận ra mình đang thực sự ... thực sự ... gặp nguy hiểm. Mấy đứa đó đã đến nước này rồi thì nó liều lắm, nó sẽ chẳng sợ gì đâu! Thế nên việc Pj bị hành hạ rồi làm trò cho tụi nó cũng ko thể nằm ngoài suy nghĩ ... tay nhỏ như thế thì làm lại ai chứ! :) H.a.h.a.h.a
- Đánh sao? Nhào tới hết đi! Nếu tụi bây nói vậy thì tao chẳng còn gì để sợ! – Pj nhếch môi, nhỏ tháo bung cái nơ trên cổ áo ra, tay áo cũng xoăn lên vài nếp.
- Là mày muốn thế đó! – cười gian- Ra đi!
Sau cái búng tay là 2 thằng con trai cao to bước ra, Pj chợt nghĩ gì đó rồi mặt tối sầm lại, lẽ nào ...
- Ở lại vui nhé, bọn tao đi! Dẫu sao mày cũng nói là chẳng còn gì để sợ mà !- nói rồi cả bọn rời đi, trước khi rời đi hẳn, họ còn để lại cho Pj ánh nhìn châm biếm và hả dạ.
- K.hốn n.ạn !- Pj cắn chặt môi.
- Nhìn "ngon hàng" nhỉ?- 1 thằng nhếch môi cười.
- Tránh xa tao ra! Cả 2 đứa tụi bây!- Pj gằn giọng ngày càng lùi lại, nhỏ đang kiếm đường thoát, chỉ cần nhỏ thoát khỏi chỗ này thì mọi thứ ổn ngay thôi ... nhưng khó ...
- Chạy đi đâu hả em?
Nói rồi 1 tên chạy lại túm lấy cổ tay Pj giật ngược khi thấy nhỏ có ý định thoát thân.
- Buông! Tao nói buông ra!- Pj hét lên, nhỏ cảm thấy rõ sự bất lực khi bàn tay mình chẳng thể làm gì được, nếu thực sự có gì xảy ra sau lần này nhỏ thề sẽ chặt đứt 2 bàn tay vô dụng này.
“ CHÁT”
- Con khốn này! Đã bảo là đừng cử động mà, ko nghe lời sao? Mày đứng đây đi, tao với nó zô nhà kho, tao xong tao hú mày!- nói với tên còn lại.
- Ko, tao nghĩ là ... mày làm trực tiếp ở đây đi, dẫu sao chỗ này cũng ko có người qua lại giờ này đâu, nhà kho này bỏ mấy năm rồi! Tao sẽ quay phim lại!- tên đó đưa ra ý định điên rồ khiến tên kia cười khoái chí.
- Được nhỉ? Lấy điện thoại của tao mà quay này cho rõ nét!- thảy điện thoại cho tên còn lại- Ráng đi, lát tao cũng sẽ quay lại cho mày!- cười man dại.
Lúc này đây, Pj chỉ muốn cắn lưỡi tự tử cho rồi, còn hơn là để bọn đó giở mấy trò ti tiện đó ... mà lỡ nó có xảy ra ... thì Pj ko chắc là qua ngày mai ... mọi người có thể nhìn thấy nhỏ lần nào nữa ... :)
Hình như biết được ý định của Pj, tên con trai đó liền áp ngay môi mình lên môi nhỏ mà ngấu nghiến, chỉ 1 từ để diễn tả ... “ TỞM” !!! Nhỏ cắn vào lưỡi tên đó khi tên đó có những hành động đi xa hơn! Cảm nhận được cơn đau bất chợt đó, tên đó buông môi nhỏ ra nhưng rồi mạnh bạo túm lấy tóc nhỏ giật ngượt ra sau, khiến mặt nhỏ ngẩng lên nhìn tên đó.
- Con khốn !!! Nếu mày vẫn đang mơ đến cái viễn tưởng có người tới cứu mày thì lầm rồi, khu nhà kho này bị bỏ đến hoang tàn! Đến mức những thằng cha bảo vệ còn ko đặt chân đến mà! Giờ thì ngoan ngoãn, ko thì đứa chịu thiệt là mày thôi !
- Ư ... – Pj khẽ rên lên vì tóc mình bị người khác túm quá chặt.
Tên đó giữ chặt tay Pj phía trên đầu, 1 tay thì cởi chiếc cúc áo đầu tiên của nhỏ ra ... cái này làm nhỏ nhớ tới Ken ... nhưng lúc đó nhỏ ko cảm thấy muốn chết như lần này ...
Ken à ... cứu tôi ... ! – nhỏ thầm gào thét trong lòng.
Cũng may là tên đó chỉ dừng lại ở cái cúc thứ nhất rồi lại vùi đầu vào hõm cổ của Pj ... tên đó cắn mạnh lên cái cổ đó ... điều đó khiến Pj đau ...
1 giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt ... nhục nhã ... nhỏ chẳng còn muốn sống nữa ... nhỏ cắn lấy môi mình ... nó lại bật máu ...
- Thằng khốn !!! Mày dám đánh ............ JUN ???Sao mày lại ... – tiếng la của tên cầm điện thoại vang lên khiến tên kia phải dừng lại.
Mình được cứu rồi ... Đúng ko? – Pj lúc này chẳng còn đủ tỉnh táo để nhìn nhận sự việc nữa!
Jun nhào đến, đạp thẳng vào bụng tên đồi bại đó, khiến tên đó lăn quay ra đất ... Tên đang giở trò với Pj thấy bạn mình bị như thế cũng nhào ra, Pj đang tựa người vào gốc cây cũng mất sức mà tuột người xuống, thấy thế nó chạy vội lại đỡ Pj, giúp nhỏ lấy lại bình tĩnh và chỉnh trang lại y phục cho nhỏ.
Chỉ trong tích tắc cả 2 tên đều nhanh chóng bị Jun cho nằm đo đất hết, hắn dùng chân của mình đay nghiến lên 2 bàn tay của 2 kẻ nằm dưới, sức của Jun ko nói cũng biết, hắn cũng là “ con nhà nghề” mà, đay nghiến kiểu như hắn, bàn tay chắc chắn phải đi bó bột ! Hắn còn “ bonus” thêm mấy cái, bây giờ thì 2 tên đó đi còn ko muốn nổi ...
- Cút !
Dù là ko đi nổi nhưng 2 tên cũng ráng gượng lết đi cho bằng được, ở đây nữa, ko khéo cái mạng cũng chẳng giữ được !
- Sao lại để đi dễ dàng?- Zu nhíu mày.
- Để Ken lo !- hắn kéo dãn khóe môi khi mường tượng ra viễn cảnh trước mắt- Ổn ?
Hắn liếc sang Pj rồi nhìn nó khi thấy Pj cứ nức nở trong tay nó, có lẽ nhỏ sợ thật, kinh tởm, thật là kinh tởm, ai cho chúng chạm vào người nhỏ chứ.
- Zu à ... – Pj ngập ngừng – Pj trở nên dơ bẩn rồi đúng ko?
Nói xong câu đó, Pj lại vùi đầu vào vai nó mà khóc nức nở, thân thể này ... Pj ko cần nữa ...
Ken chạy ngay đến chỗ đó khi Jun thông báo cho tên đó biết, Ken thấy Pj như thế chỉ nhíu mày rồi nhìn Jun, bằng cách điềm tĩnh vốn có của mình, Jun từ tốn nói lại diễn biến ban nãy nhưng với volumn vừa đủ nghe, hắn biết ý,nên ko muốn Pj phải nghe những điều đó, Ken nhíu mày liên tục sau từng câu nói của Jun, mặt Ken biến sắc trầm trọng khi Jun đưa cho tên đó chiếc điện thoại ghi lại đoạn phim ban nãy, Ken ko xem hết, chỉ xem được mấy giây đầu, tên đó đã tức giận quăng mạnh điện thoại xuống đất khiến nó vỡ tan tành.
- K.hốn nạn !- Ken bặm môi.
- Tao chỉ giúp mày 1 phần thôi, phần còn lại mày tự lo!- hắn.
- Trong trường này, 2 thằng đó?- Ken nhướng 1 bên mày.
- Ko, 2 thằng đó ở khu ngay cầu, tao với mày đụng 1 lần rồi!
Ken nghĩ ngợi gì đó rồi khóe môi nhếch lên tạo nên nửa vòng cung hoàn hảo.
- Là 2 thằng chó đó sao?
- Mà trước tiên, tao nghĩ mày cũng nên hỏi thăm bọn fanclub của mày 1 tiếng!- giọng nói hắn có chút châm chọc.
Hiếm khi nào Ken phớt lờ đi những câu trêu đùa của hắn, vậy mà giờ đây, Ken ko nói gì cả, tên đó lơ đi Jun và tiến thẳng về phía Zu- nơi có Pj.
Khi Ken tiến lại gần, Zu cũng hiểu chuyện mà tách Pj ra khỏi người mình, Pj nhìn Ken ... thẫn thờ ... , mắt nhỏ là 1 tia vô hồn ... tay nhỏ đã tệ ... nay lại còn thảm hơn khi trên bàn tay sưng đỏ đó đã ứa máu và dính đầy vỏ từ thân cây, chắc là ban nãy nhỏ đã bấu vào thân cây đó ...
- Buông ra !- nhỏ chợt thét lên khi thấy Ken có ý định chạm vào người mình, nhỏ nép mình vào sát Zu, bàn tay Ken cũng lơ lững giữa ko trung ...
- Đừng ... đừng chạm vào ... – Pj chợt dùng 2 tay ôm lấy đầu – Tôi ... tôi bẩn lắm ... Tôi phải đi tắm!- chợt nhỏ bất ngờ đứng dậy toan chạy đi, nhỏ quá hoảng loạn rồi.
Ken đứng dậy vớ theo, chặn nhỏ lại, 2 tay đặt lên vai nhỏ ... Ken cảm nhận được nhỏ đang run lên từng hồi ...
- Được ... Chồng đưa vợ về tắm ... – tên đó nhẹ giọng – Vợ ko bẩn ? Vợ vẫn ổn! Hiểu chưa?
Ken hỏi xong rồi đợi chừng 5s sau nhỏ vẫn cứ đứng im đó mà thở dốc mà ko trả lời ... tên đó chợt thở dài rồi bế nhỏ lên tay, dần dần rời khỏi ... Pj dường như ko còn run sợ nữa, nhỏ nhắm mắt, nép người vào lồng ngực của Ken mong sẽ giảm đi được 1 phần nỗi sợ hãi ... Lúc đó, Pj ko trông thấy được nét mặt Ken đáng sợ ra sao ...
“ Đụng vào đồ của tôi? Nghĩ mình là ai thế? “
Vậy là Ken chở Pj về nhà, bữa học đó cả 2 đều vắng mặt. Pj cứ như người mất hồn.
Sau khi về đến nhà, Ken cẩn trọng chăm lo cho Pj từng chút. Tên đó để nhỏ ngồi yên trên ghế sô pha, tự thân đứng dậy đi lấy hộp sơ cứu và hứng 1 thau nước ấm. Đầu tiên, Ken nhẹ nhàng lau bàn tay nhỏ, vừa lau vừa quan sát sắc mặt của Pj, nhìn bàn tay của nhỏ mà lòng Ken dâng lên một cảm xúc gì đó ... là xót xa hay đơn thuần chỉ là hối hận ? Lau xong, sát trùng xong, Ken dùng băng gạt cẩn trọng băng bó lấy từng đầu ngón tay của nhỏ ... Nhỏ nãy giờ cứ ngồi im trơ ra một chỗ, nhìn vào khoảng không phía trước, từ khi từ trường trở về là nhỏ cứ thất thần như thế ... vào nhà cũng là do Ken bế vào ... sự im lặng và bất ổn của nhỏ chợt làm Ken thấy sợ ... Do nhỏ vén tóc qua một bên phía bên kia nên ở phần cổ bên đây, Ken thấy được những vết đỏ, Ken đanh mặt nhìn trân trân vào những vết đó mà ko để ý rằng cổ họng mình vừa phát ra tiếng gầm nhẹ, cả dãy băng gạc còn dư trên tay cũng trở nên nhàu nát và nhăn nhúm ...
Ken nhúng chiếc khăn mỏng vào thau nước ấm, sau đó vắt khô, giúp nhỏ lau 2 tay, khi chiếc khăn vừa chạm vào cổ nhỏ, nhỏ giật bắn mình, vội ngồi xa ra ... sợ hãi nhìn Ken, 2 tay nắm chặt cổ áo của mình, lắc đầu nguầy nguậy.
- Đừng mà ...
Ken vớ tay ra, nhưng rồi lại buông thỏng tay xuống ... tên đó từ từ nhích lại gần Pj từng chút một để nhỏ ko sợ hãi ...
- Tôi giúp em xóa sạch nó, được chứ ?- Ken nhẹ giọng.
Thấy nhỏ ko có phản ứng gì, Ken đưa nhẹ chiếc khăn lên cổ nhỏ, thấy nhỏ ngồi im Ken mới tiếp tục.
- Cởi cúc áo đầu tiên ra, right ?- Ken- Tôi hứa sẽ ko làm gì em, chỉ là lau những vết này thôi !
Pj nhìn Ken 1 lúc khá lâu rồi mới cởi chiếc cúc áo đầu ra, Ken giúp nhỏ lau qua những nơi có vết đỏ đó, dù nó ko biến mất ngay sau khi lau nhưng ít ra chiếc khăn sẽ giúp Pj xua đi những cái động chạm da thịt dơ bẩn đó ! Lau xong Ken chợt kéo lấy nhỏ ngả vào người mình, tay Ken dịu dàng vuốt lấy phần trên tóc nhỏ, sau này ngẫm lại Ken cũng ko tin là lúc đó bản thân đã cư xử như thế ! Pj vẫn cứ im lặng, mắt vẫn cứ cố định ở 1 hướng. Nhưng 1 lúc sau đó, Ken cảm nhận được cánh tay đang giữ lấy bàn tay nhỏ hơi ướt, chỉnh lại tầm mắt thì nhận ra có 1 giọt nước mắt vừa đọng lại trên đó ! Rồi sau đó ... còn có thêm rất nhiều giọt nước khác nữa ... :) ! Chỉ là sau đó ... vai Pj run lên từng đợt ... nhưng tuyệt nhiên ko có tiếng nấc ... Ken đoán nhỏ đang tự dày vò môi mình ... vậy là Ken lại làm người tốt ... xoay nhỏ lại đối diện mình và ôm chặt !
- Xin lỗi ... ~ - lời nói thoảng qua nhẹ như gió nhưng đủ để làm người nghe ấm lòng .
Cứ như thế, 1 lúc sau im dần, Ken đoán là nhỏ đã ngủ ... đúng là nhỏ đã ngủ thật ! Ken đứng dậy bế nhỏ trong tay rồi bế nhỏ về căn phòng của nhỏ, mọi động tác đều thật nhẹ nhàng ... Từ khi chuyện xảy ra, nhỏ thay đổi hẳn, trầm đến đáng sợ, Ken ko thích điều này, ko biết tại sao nữa ! =)
Khép cửa phòng nhỏ lại, quanh quẩn trong không khí quanh đó vẫn còn đọng lại mùi của nhỏ, thoảng qua cánh mũi, sao bây giờ Ken mới nhận ra là mùi hương đó khiến Ken dễ chịu ? Nghĩ lại cho cảm xúc của mình, rốt cuộc nó là gì ? Có còn như ban đầu ko ?
“ Đồ của tao chẳng đứa nào được động vào hết! Dù cho tao ko dùng nữa thì tụi bây cũng ko được phép động vào ! “
Ken bấm điện thoại gọi cho hắn.
- Chuyện đó! Tao cần mày giúp ! – Ken.
Nghe giọng Ken lúc này, dù là ko thấy mặt nhưng Jun có thể tưởng tượng ra được, tốt nhất ko nên giỡn mặt với Ken lúc này ...
- Nói đi!- Jun.
- Đám con gái đó, tao muốn mày kêu người làm lại bọn nó như những gì bọn nó đã gây ra với người – của – tao , ngay trong hôm nay! Và kể từ ngày mai, tao ko muốn nó còn ở trong trường này nữa! Còn 2 thằng chó đó, bắt nó ngay đi, đưa đến ...... , tao sẽ đến ngay !- Ken.
- OK!
Nói rồi hắn cúp máy, xem ra kì này căng đây, nhưng ko sao, thú vị lắm, lâu rồi mới thấy Ken lên “cơn điên” như thế !
Cười !
- Nghĩ mình là ai hả ? Tốt nhất là đừng để Jun túm đầu được 2 thằng chó tụi bây!
Ken thay quần áo rồi rời khỏi nhà !
.
- Anh Jun, chuyện ổn chứ?- Mon lo lắng.
- Ko ổn ! Thằng Ken nó nổi điên rồi !- Jun nhếch môi.
Ko ổn? Thế sao mà mặt hắn lại phỡn thế kia chứ ? Nói như ko ấy ! Hắn đang tưởng tượng tới cái cảnh Ken vờn “con mồi” của mình !
- Tao có chuyện nhờ đây ! – hắn lên tiếng, lập tức thu được sự chú ý của cả bọn, vâng, là cả bọn, vì cả đám bùng tiết hết rồi =))
- 2 đứa bây – hắn chỉ vào 2 thằng con trai trong nhóm – đi tìm 2 thằng chó trong hình đó đi ( mạng lưới thông tin nhanh khiếp ==” , mới đây có hình rồi ) , rồi mang nó đến .......... , nhớ tìm 1 góc bao quát, bí mật gắn cái này vào!- dứt lời, hắn quăng cho 1 tên đứng đó cái ống kính nhỏ nhỏ, chắc là camera!
- Tên vừa chụp được camera ngạc nhiên ... - sao lại phải gắn camera nhỉ?
- Có phim hay xem rồi !- câu nói phát ra từ cửa miệng của Nan, Nan cũng muốn xem “ con người kia” của Ken lắm, lâu lắm rồi Nan chưa được thấy cơ mà!
- Đám con gái đó ... tôi giao cho em đó, người yêu ~ - 1 bên cánh môi hắn kéo giãn ra thành nửa vầng trăng khuyết tuyệt đẹp, cặp đôi này phải nói là rất rất khác người, nó ko có nhiều lời ngọt ngào, đôi khi cũng là những sự im lặng, có nói, chăng cũng chỉ là những lời pha chút đểu giả của hắn hay những câu từ ngắn gọn lạnh trải dài từ âm vô cùng đến dương vô cùng! Họ thể hiện tình yêu thương cho nhau ở hành động, có chăng qua đó người ta mới biết rằng họ có một mối quan hệ đặc biệt với nhau, nhiều người còn nghi ngờ mối quan hệ đó có thực sự tồn tại hay ko ... Người khó đoán nên cả chuyện tình cảm cũng ko giống bất kì ai ?
Zu đang tựa ngược vào người hắn thì cũng ngồi lại ngay ngắn !
- Mon, Lin, Nan ; đám con gái đó giao cho 3 người ! 3 người ko cần làm nhiều, chỉ cần kiếm 1 vài tên con trai rồi lựa 1 chỗ thích hợp là được! Giải quyết cho sạch ! Làm thật nhẹ nhưng phải khiến bọn nó thật thấm, biết chưa?- ánh mắt nó trở nên đáng sợ- Những đứa còn lại coi hỗ trợ được gì cho bọn nó thì hỗ trợ ko thì ngồi đó chờ phim !
Nó nói rồi nhanh chóng kéo hắn rời đi, nó tin vào 3 con người kia sẽ ko khiến nó thất vọng, nó thề, đám con gái đó sẽ sống phần đời còn lại với nỗi ám ảnh ko dứt ! Đụng tới Pj, chán sống rồi ! Phân nhóm 3 người đó, xem ra cũng hay lắm ~
.
Sau khi phân công việc xong, 3 người họ cũng bắt đầu vào việc, Lin phụ trách tìm hiểu rõ vị trí của đám con gái đó hiện tại vì sau khi xong chuyện, bọn đó cũng đã rút êm khỏi trường rồi ... Nan thì tìm thu nhập lại thông tin những đứa con trai cần cho việc sắp làm ... chỉ có Mon là chẳng biết nên làm gì vì hầu như những việc nhỏ định làm 2 người họ đã làm hết rồi ... đám con gái dính liệu đến việc đó cũng chừng đến gần 10 người ... Mon cũng muốn giúp Nan nhưng ko biết nên mở lời thế nào ...
- Mon, ko có gì làm hm?- Lin ngước lên nhìn cô nhóc.
Mon chẳng biết nói gì ngoài mỉm cười ngượng ngùng.
- Rõ ràng công việc này chỉ cần 2 người là đủ! Sao lại là 3 người thừa thãi thế ko biết!
Nan đang ngồi xem lại thông tin trên lap cũng góp thêm câu chen vào làm Mon sượng trân ... thừa thãi sao ?
- Ấy, Nan đùa thôi! Đừng để ý làm gì! ^^ Tụi mình làm xong rồi đi trà sữa trong khi đợi Leader tập hợp nhé !- Lin quay sang nhìn Mon.
- Tôi ko biết đùa đâu!- Nan lạnh lùng buông ra 1 câu.
Lần này thì Mon ko nói gì nữa, chỉ cười buồn, ừa thì nhỏ thừa thãi, biết mà ! : )
~
Công việc mà Zu nhờ 2 người họ chỉ giải quyết trong tích tắc, dù là sao đi nữa Mon cũng phải công nhận rằng họ làm việc rất hợp rơ ^^ , Mon đã ko lầm khi gắn kết họ, đúng ko ?
Và giờ thì họ đang ngồi trong quán trà sữa, ko khí cực kì cực kì trầm lặng, Mon ngồi kế Lin và đối diện với Nan, Mon thậm chí còn chẳng dám ngẩng mặt lên, trong khi đó Nan cứ nhìn bâng quơ đi chỗ khác.
“ Tôi ... đáng ghét vậy hả ? Thích Cậu là sai? ... ừ thì tôi sai ... ~ “
- Ê! Mon ... Mon !!! – ko khí đang yên ắng, Lin đột ngột khều Mon 1 cách vồn vã.
- Hm? – lúc này thì Mon mới ngẩng mặt lên nhìn Lin và Nan thì quay sang nhìn 2 người với ánh mắt kì lạ.
- Nhìn kìa ! Cậu con trai đó hình như là người quen của Mon nhỉ?- Lin chỉ 1 cậu trai vừa bước vào quán.
Thấy người đó Nan nhíu mày, là người hôm qua bước vào cửa hàng nhẫn với Mon, a, đây là tên lớp trưởng lớp Mon, ... trong 1 lần rảnh rỗi Nan đã "vô tình" biết được thông tin cậu bạn này và thời gian rãnh rỗi là ... hôm qua, ngay khi về nhà- sau khi chứng kiến được cảnh đó, tầm nhìn lúc đó ko rõ ràng nhưng ít nhiều cũng khiến Nan ko gặp khó khăn gì trong quá trình tìm hiểu ... Chẳng đùa đâu, good boy đấy, gia đình cũng khá OK, ít ra ko “thuộc dạng” như Nan, người ta tốt mà, vả lại còn handsome nữa, chẳng chơi bời lêu lổng !
- Ủa, Mon ! ^^ - người con trai đó cười.
- À, ừ, mình đây ! ^^ Lớp trưởng đi 1 mình hả?- Mon cười.
Lin tự động đứng dậy, chuyển sang ngồi kế Nan, người con trai đó nhìn Lin ko hiểu ý lắm, Lin nháy mắt cười rồi hất mặt xuống ghế ý bảo người con trai đó cứ ngồi tự nhiên, hiểu ý, cậu trai đó cũng ngồi xuống, trước khi ngồi còn nhìn Mon cười thật tươi !
- Đây là lớp trưởng lớp mình! Cứ gọi là ...
- Kii, tui thích được gọi như vậy !- chưa để Mon nói hết, cậu lớp trưởng đẹp trai đó đã chen vào.
- A, Mon, chỗ mua nhẫn hôm qua mình với bạn ghé, trước khi về, lúc đó bạn ra ngoài trước rồi, ko biết người ta nghĩ sao mà nói tụi mình là 1 couple hoàn hảo đấy!- nói rồi Kii cười lớn, Mon chợt nghĩ ra 1 ý định ...
- Mà tui thấy 2 người đẹp đôi thật mà ! ^^ - Lin nhận xét- Trai tài gái sắc nha! Đúng ko Nan? – Lin huých vai cậu nhóc.
- Ừ, đẹp! Chẳng ai đẹp đôi bằng 2 người đâu!- theo sau đó là nụ cười của Nan, nụ cười đầu tiên xuất hiện trong ngày.
- Cám ơn ! ^^ Tự dưng được khen ngại quá ! – Mon vờ gãi đầu rồi đột nhiên khoác chặt lấy cánh tay Kii – Giúp tôi! Làm ơn !- Mon nói thật nhỏ chỉ đủ để cậu lớp trưởng nghe thấy.
Hơi ngạc nhiên vì hành động của Mon, nhưng khi ngước lên nhìn thấy Nan lại trở lại vẻ lạnh lùng thì Kii hơi hiểu chút xíu vấn đề ... lúc đó Nan đang nhìn nơi khác, Mon thì áp mặt vào cánh tay Kii nên họ ko biết rằng khi ánh mắt Kii chạm vào Lin, môi họ khẽ nở nụ cười ...
- Qua nay là 3 người khen tụi tui rồi đó! – Kii cười rồi tự nhiên gỡ cánh tay mà Mon đang khoác ra, thẳng thừng choàng qua vai nhỏ kéo sát lại gần mình.
Bất ngờ vì hành động thân mật của Kii, Mon khẽ đỏ mặt và hơi lúng túng, thật ra là cô bé ngại ... vì cô bé với Kii đâu có là gì ... nhưng trong mắt người khác, thì họ sẽ thấy có cái gì thật ... cứ như Mon mắc cỡ vì người yêu mình thân mật với mình trước mặt người khác ... Sau đó, Kii còn quay sang áp môi lên mái tóc cô bé nữa cơ ...
- Thả lỏng đi ... Tôi sẽ giúp bạn làm thật tốt!
Kii thì thầm nhỏ vài tai Mon, 2 người kia cứ nghĩ họ đang nói về vấn đề riêng tư theo kiểu kia kia, Mon còn gật gật đầu đồng tình nữa cơ ... Cứ như họ là 1 cặp đôi thật vậy !
Nếu để ý kĩ sẽ thấy Nan đang siết ly nước trên tay như muốn nát ra ... Như rồi chợt nhận ra mình chẳng có cái quyền gì để mà như thế, là cậu nhóc đối xử phũ phàng với người ta trước, mà chẳng phải như thế cũng tốt sao ?
Thật ra thì Nan đã để ý tới Mon từ lần gặp đầu tiên cơ, nhưng cứ nghĩ là nó ko có gì lớn lao nên cũng ráng phớt lờ cảm xúc của chính mình. Rồi sau đó 2 nhóm xác nhập với nhau, lại gặp nhau nhiều hơn, cảm xúc dần rõ rệt, Nan càng cố phủ nhận, càng cố vô tình vô tình với người ta thì những thứ cảm xúc ko muốn đối mặt nhất cũng lộ ra với Nan, đã khiến người ta tổn thương nhiều thật nhiều, đã đối xử với người ta thật tàn nhẫn ... mọi thứ... mọi thứ như để ngụy tạo cho cảm xúc của bản thân ! Lần Mon xảy ra chuyện ... Nan nhớ rõ là mình như phát điên lên với mọi thứ ... Rồi lần Nan nhập viện, cô nhóc cũng tận tình chăm sóc ... đã cố tỏ ra thái độ khó chịu và chán chường nhất nhưng cô nhóc vẫn cứ ở lại bệnh viện, có biết là ... Nan đã cảm thấy tội lỗi thế nào ko? Những ngày Nan ở viện là những ngày Mon được đối xử ko tốt chút nào, cố tình đối xử tệ với người ta, để rồi khi tối đến bản thân ko ngủ được ... Cả cái lần tấm hình bị xóa ... lúc nhầm tưởng người xóa là Mon, tim Nan đột nhiên nhói lên ... đau đến nát lòng ... nếu là người khác xóa , Nan sẽ chỉ điên tiết chứ ko đau như thế! =) Và rồi nhiều chuyện ... nhiều chuyện khác nữa ...
“ ...
Tôi sẽ không níu kéo em thêm làm gì
Giờ đây chỉ còn lời tạm biệt mà thôi
Tôi sẽ rời bỏ em trong tấn kịch này, và tôi sẽ để em đi
Liệu em có tin tôi một lần cuối?
...
Tôi không muốn níu kéo em thêm nữa
...
Thao thức cả đêm dài, tôi đau đớn về sự lựa chọn của mình: để em ra đi
Tôi chẳng thể làm gì cho em,
Bởi vì chỉ nhìn em thôi, tôi đã khổ sở lắm rồi
Tôi sẽ chẳng đòi hỏi em hiểu lòng tôi đâu
... “
( Hello – T.O.P < Big Bang > )
( nguồn dịch : loiviet )
Mon ko biết nên vui hay nên buồn, làm mọi thứ được rồi ... Tin ... thì Nan tin rồi nhưng sao cô nhóc thấy khó chịu ... Dù biết rằng mình chẳng là gì của người ta hết ...
2 thằng bị bắt trói lại trên chiếc ghế trong căn phòng bị bỏ hoang- vốn là 1 trong những nơi “con mồi” được đem đến để xử lý. Gian phòng tối như bưng đột nhiên bừng sáng khi ai đó đạp cửa bước vào, 2 thằng bị trói trên ghế híp mắt lại với tác động bất ngờ của ánh sáng. Người con trai đó vừa bước vào, cánh cửa cũng được người bên ngoài khép lại, cánh cửa vừa khép lại thì những bóng đèn nhỏ màu cam trong căn phòng cũ nát cũng được bật lên làm nổi bật 1 khung cảnh đổ nát xung quanh, bóng tối bị lấn át dần bởi thứ ánh cam dịu nhẹ, màu cam nóng bỏng, nóng như không khí trong căn phòng !
- Ken ? Tụi tao đã gây sự với mày đâu? Sao lại bắt tụi tao?
- Nhớ kĩ đi, sáng này tụi bây đã làm gì?- Ken nhìn 2 tên đó với ánh mắt của kẻ bề trên.
- Sáng nay ... – tên đó suy ngẫm – Chẳng lẽ con nhỏ đó ... –tên đó bắt đầu tái mặt.
- Cái đó bọn tao ko hề biết nó là người của mày, bọn con gái ko nói với tao điều đó!- tên còn lại “cứu vớt” .
- Nói? Cần nói sao? Muốn làm gì thì phải điều tra cho kĩ ! Đám đó cho tụi bây bao nhiêu đêm để tụi bây làm cái trò đồi bại đó ?- Ken nghiến răng.
- Nhiều hơn mức mà 2 thằng tao được hưởng ! Nếu mày ko bắt tụi tao, thì tối nay tụi tao ngon cơm rồi!- tên đó có vẻ hậm hực.
- Thế sao? Tụi bây cũng sắp được ngon cơm rồi!- Ken nhếch môi, 2 tên đó chợt thấy ớn lạnh và cảm thấy bản thân thật ngu khi nói ra điều đó.
Ken đột nhiên quay đi, cầm điện thoại gọi cho ai đó.
- Mày nói là bắt được những đứa con gái liên quan rồi phải ko? Còn đám con trai kiếm đủ chưa?
- .....
- Cho bọn con gái đó nếm nhiều hơn cái mà bọn đó phải nếm ! – Ken nhếch môi cười đểu, dù người ở đầu dây bên kia ko nhìn thấy mặt Ken lúc này nhưng với ngữ điệu của Ken cũng đủ khiến người đó thấy lạnh sống lưng.
- .....
- Làm sao thì làm! Xong thì dọn cho sạch !
Nói ngắn gọn như thế rồi Ken cúp máy chẳng cần biết rõ người đó có nghe rõ mệnh lệnh của mình hay ko.
Ken ko có bất kì động tĩnh gì ngoài việc ngồi bắt chéo chân trên cái ghế sô pha – món đồ được xem mới nhất so với những thứ trong căn phòng- đưa tay vuốt cằm, dáng ngồi cực kì trầm ngâm, chẳng khác gì boss, ánh mắt nhìn vào 2 kẻ bị trói ko dời đi.
Có lẽ sẽ chẳng là gì nếu sự việc đó ko tái diễn gần cả tiếng đồng hồ, 2 tên bị trói cũng “nhột” và dần mưởng tượng cho tương lai của mình trong vài phút nữa, hậu quả của những kẻ đụng vào đồ của Ken là ko ềh tốt đẹp gì ! :) , bất kể là món đó Ken có dùng hay ko, nhưng của Ken là của Ken, đừng hòng ai giành được, c1o thể nói Ken thủ đoạn, vì vốn dĩ bây giờ tên đó ko còn như xưa nữa, cái nào ko phải của Ken mà Ken muốn đạt được thì tên đó sẽ ko loại trừ mọi cách để sở hữu nó, Pj là 1 ví dụ điển hình, nhưng nếu Ken ko ăn được thì sẽ tự mình đạp đổ ! :) , ăn ko được thì phá cho hôi, cái nào ko phải của mình thì dùng mọi cách để nó là của mình thì thôi ! Nhưng cái nào là cuả mình mà người khác muốn đoạt được à ko, chỉ là chạm vào thôi cũng phải trả cái giá ko nhỏ chút nào, Pj cũng là 1 ví dụ điển hình! :)
- Tụi bây biết tao sẽ làm gì chứ?- Ken hướng ánh mắt ko chút cảm xúc của mình tới 2 kẻ bị trói.
- Cái này ko phải lỗi hoàn toàn của tụi tao!- 1 tên cố bao biện- thế nên tao nghĩ, nếu mày muốn làm 1 trận ra trò thì phải thả tụi tao ra!
Ken nheo 1 bên mắt nhìn 2 kẻ bị trói, dù là gì thì 2 tên này đang cố tìm đường sống đây mà ;) , đã bước vào căn phòng any2 mà còn nung nấu cái ý nghĩ đó sao? Điên rồ !!! mà ko sao, trước khi 1 con chuột chết, thì con mèo phải chơi đùa với con chuột 1 hồi thì mới thú vị chứ ~ Nếu 2 con chuột cống xấu xi đã có ý định đó thì tại sao con mèo đen ko đồng ý cho đc chứ? ;)
Ken cười thầm rồi nhanh như cắt dùng con dao trong túi cắt nút trói ra.
- Mày chơi khốn! Để dao sẵn định chơi tụi tao chắc !- 1ten6 vừa được cởi nút trói ra vừa xoa tay vừa nói.
- Với những đứa như tụi bây rõ ràng là tao đếch cần phải dùng thủ đoạn !- Ken nhếch môi cười rồi quăng con dao xuống đất.
- Mày ... !!! – rõ ràng là bị coi thường.
- Zô đi, tao chấp cả 2 thằng đấy!- Ken tháo bớt 2 cúc đầu ra.
Vậy là 2 thằng nhào vào mà đánh điên loạn, dù là khả năng thoát khỏi đây là 0.0000000000000000000000001% tụi nó cũng phải nắm bắt, thoát ra còn hơn là bị Ken cho sống ko bằng chết.
Vậy đó, 1 mình Ken chống chọi với 2 thằng, Ken cũng bị xây xát chút ít nhưng tính ra thì tình hình bất lợi cho 2 tên kia nhiều hơn ... khỏi phải nói trình độ đánh nhau của Ken đạt tới mức nào rồi, nhất là trong mấy lúc như thế này thì Ken đánh như chẳng biết trời đất gì nữa! Tại sao vậy? Chỉ vì món đồ chơi của mình bị đùa giỡn? Chỉ vậy thôi sao ? Đơn giản như thế?
Có vẻ như yếu thế hơn Ken, nhận ra tình trạng bi giờ, 1 tên đưa mắt nhìn quanh thấy con dao của Ken nằm vương trên sàn gần đó ko xa liền chạy bổ tới lấy con dao mà hướng đến Ken ! Loay hoay với tên còn lại khiến Ken chẳng né kịp, vậy là con dao đi 1 đường dài trên cánh tay, máu tuôn ra ... nhưng thấm đẫm vào chiếc áo tay dài màu đen mà Ken đang mặc. Điên tiết, Ken quay người đá văng con dao của - chính- mình xuống đất. Đạp mạnh vào bụng đối phương khiến người đó bị văng mạnh xuống sàn, nằm co quắp lại, Ken lao đến, lấy chân đạp lên ngực tên đó, dường như chưa đủ, Ken còn nghiến mạnh chân dồn ép trọng lực xuống .
- M. nó, chơi tao hả?- sau lời nói là lực đạp ngày càng tăng.
Tên kia thấy bạn mình như thế mặt cắt ko còn 1 giọt máu, thấy nó nằm như thiếu ko khí ... tưởng tượng người nằm đó là mình chứ ko phải nó ... nhưng là bạn bè của nhau, lỡ rồi ... vậy là sau những phút đứng đực mặt ra, kẻ đứng đó cũng quyết định lao vào !
Ken đã có sự phòng vệ cao hơn, tên đó vừa chạy tới, Ken đã nắm chặt lấy cổ tên đó, bóp mạnh khiến tên kia rên ư ử.
- Muốn như nó lắm hả?- thanh âm trầm đi nhưng có vẻ càng đáng sợ hơn trước, lực ở tay và chân ngày càng tăng thêm khiến 2 kẻ đó thiếu điều như muốn chết đi.
Ken di chân đi, ko đay nghiến ngực tên đó nữa mà chuyển sang cánh tay- cánh tay của kẻ đã giở trò đồi bại với Pj, là cả 2 tay, nhưng cánh tay Ken đang hành hạ là cánh tay đã gỡ những cúc áo của Pj ra :) , Ken liên tưởng đến bàn tay dính đầy vỏ cây của Pj khi nhỏ cố chịu những tụi nhục, uất hận bằng cách cào bàn tay vốn sưng tấy của mình vào gốc cây mà bản thân tự vào.
Crắc ...
Vậy là các đốt ngón tay ko còn liên kết với nhau nữa ... có 1 kẻ nằm đó mà rên la thảm thương ...
- Còn 1 cánh tay, tao nương tình cho mày dùng nó mà cầm muỗng húp cháo!- Ken hừ lạnh.
Nhận ra còn 1 tên mình đang giữ trên tay, cũng may là nãy giờ tay Ken chỉ giữ lực vừa chứ ko dữ dội như lúc đầu, nếu dữ dội như lúc đầu thì e là ... tới bây giờ tên đó chẳng còn thở nữa ... Ken thẳng tay quăng mạnh kẻ đó xuống nền, vì đây là 1 căn phòng hoang tàn, chẳng có gì quý giá ngoài chiếc ghế sô- pha dành cho những kẻ đứng đầu ngồi thì căn phòng chẳng khác gì đống đổ nát- theo đúng nghĩa của nó. Sàn thực sự rất dơ và vương trên đó là bụi, là cát, là mảnh vỡ thủy tinh ... Có lẽ vì lực quăng quá mạnh và theo quán tính nên ko may là cổ của tên đó đã bị trật...
Nhìn lại 2 tên nằm rên ư ử dưới đất, Ken chỉ nhếch môi cười lạnh ...
- Đối đầu với tao ... kết quả chỉ như thế thôi! Bọn ngu! Giữ lại cái mạng cho bọn mày là tao quá nhân từ rồi !
Ken đã thực sự có thể giết chết 2 người đó vì vốn dĩ gia thế Ken ko bình thường nên những chuyện như thế chẳng là cái đinh gì cả ! :)
Ken cài lại cúc áo của mình, đưa tay vuốt lại tóc, dường như Ken ko hề để ý tới đường dài trên tay mình ...
- Lôi 2 đứa nó ra ngoài, để lâu bẩn phòng !
Ken nói rồi đi luôn, Ken nhớ tới ban nãy ... dường như trong tên đó lúc ấy chẳng còn 1 chút lý trí nào ... ko còn lý trí ? Đã bao lâu rồi Ken mới ko làm chủ được bản thân và hành động 1 cách thú tính như thế ... Ken chỉ nhận ra là ... bản chất của 1 tên sát thủ máu lạnh trong phút chốc đã trỗi dậy ... làm ảnh hưởng tới trận đánh “dằn mặt” vốn dĩ rất bình thường ... Trong phút chốc Ken đã có suy nghĩ biến 2 kẻ ko biết điều đó thành tro bụi ... Tại sao? Chỉ vì con búp bê ở nhà sao? Chắc ko đâu ... chỉ là do cuộc sống dạo này có quá nhiều điều khiến Ken ức chế thôi ... dồn lâu thì bây giờ bùng phát ...
Ra được suy nghĩ đó khiến Ken hài lòng, hắn vào xe, hướng xe chạy về nhà – nơi có 1 con búp bê đang thuộc quyền sở hữu của chính mình ~
.
- Ôi má, Ken làm dữ quá! Lâu rồi tao mới thấy!- 1 đứa trong nhóm sau khi xem xong trận dánh qua camera suýt xoa.
Jun xem xong ko nói gì, chỉ nhếch mép cười, hoang dã ... đó là bản chất Ken luôn giấu đi ... chỉ là kết quả khác xa hắn nghĩ 1 chút ... cứ tưởng là 2 thằng đó chết luôn rồi chứ!
Camera đã tắt từ lâu mà tiếng bàn tán vẫn chưa chấm dứt, đâu đó trong Ken của ban nãy ... có 1 chút là Ken của ngày xưa ... của cái ngày mà Khánh Hạ vừa rời đi ... bỏ lại tên đó với nỗi đau bị phản bội ... đau ! :)
- Mon ! Có thằng nhóc nào đẹp trai lắm tìm em kìa!- 1 người từ bên ngoài đi vào thông báo.
- A, dạ?- Mon ngơ ngác.
- Người yêu của cậu kiếm kìa ! Kii ý, ra lẹ đi đừng để người ta phải chờ!- Lin chợt lên tiếng.
Mọi ánh mắt lại đổ dồn vào Mon. Mon cũng ngẩn tò te ra nhìn mọi người. Rồi ánh mắt lại đổ dồn sang Nan, chẳng phải cô bé thích Nan sao? Chuyện đó rõ như ban ngày mà! Sao bây giờ lại có người yêu ở đây?
Biết mọi ánh mắt săm soi mình, Nan có chút bực mình nên đứng dậy bỏ ra ngoài. Ra tới cửa thì đụng mặt ngay người mà bản thân ko muốn gặp nhất! Vậy là lách ngang người ta mà đi, lúc đó gió chợt thổi thoảng qua, tóc người đó bay bay để lộ ra vành tai vốn luôn bị tóc che phủ . Nan thấy điều gì đó ... cậu nhóc bắt đầu cảm thấy có cái gì đó ko bình thường ở Kii – “người yêu” hiện thời của Mon...
- Cảm phiền tránh ra cho người yêu tôi đi!- Kii nở nụ cười tỏa nắng.
Nan nhận ra mình có hơi vô ý khi đứng chắn ngay cửa lưu thông nên cũng nhanh chóng rời đi. Chỉ tiếc là dù đã có ko để ý, ko lưu tâm nhưng Nan vẫn thấy Kii xoa đầu người con gái đó ...
- Mày đang nghĩ gì vậy chứ?- Nan cười châm biếm bản thân mình.
Nhưng rõ ràng là hình như những thứ Nan điều tra được có 1 chút ko khớp, cậu bạn đó ... hình như ko hiền ... gió thoảng qua ... Nan đã thấy được trên vành tai cậu bạn có 1 cái hoa tai hình đại diện của Playboy – Thỏ Bunny ~
Nếu thực sự là 1 cậu học sinh ngoan hiền như đã điều tra thì đã ko bấm lỗ tai ... cũng chẳng thể nào chọn khuyên hình thỏ Bunny được ... Nếu nói vì quá học giỏi và ngoan hiền mà ko biết những thứ đó thì có hơi vô lý ? Rõ ràng là con người đó có gì ko ổn ... cả mạng lưới thông tin về con người đó dường như cũng ko hẳn là thật ... tất nhiên, đó chỉ là linh cảm của Nan thôi! Nan có thể chắc chắn bản thân ko hề nhìn nhầm, trong 1 phút giây nào đó, Nan thấy cậu trai đó nở nụ cười- 1 nụ cười ngạo nghễ ...
- Rốt cuộc thì ... người đó là ai?
Nan tự hỏi bản thân, cậu nhóc nhất quyết phải làm rõ chuyện này ... vì an toàn của người con gái đó ... nếu Nan chẳng thể bân cạnh ai đó thì người bên cạnh ai đó nhất định phải là 1 người biết điều và yêu thương ai đó thật lòng, đặc biệt là ... những thứ Nan tìm hiểu về con người đó phải đúng với sự thật chứ ko phải 1 kiểu mơ hồ như Kii ... điều đó khiến Nan ko an tâm ...
Sáng đó vừa bước đến cửa lớp, Mon có hơi ngạc nhiên, vì sao Nan lại có mặt trước lớp cô bé nhỉ? Lớp cậu ta bên tận dãy hành lang bên kia cơ mà?
Nhưng dù là đi từ xa, cũng thấy xung quanh Nan ko đơn thuần chỉ là cảnh vật nữa, cái lớp này ... Mon học đã gần hết 1 năm học ... sao bây giờ mới nhận ra trước lớp lại có khung cảnh đẹp này nhỉ?
Cảnh đẹp nhờ người ?
Nan quả thật ko phải tầm thường mà, chỉ là đứng tựa vào tường, đầu hơi ngả về phía sau, 2 tay đút túi vậy mà đám con gái trong lớp cứ trơ ra nhìn, những đứa con gái lớp bên cũng loáng thoáng vài đứa thập thò lén lút ngắm ... thử hỏi con người đặc biệt như thế, Mon có chỗ nào sánh được chứ ? So ra, thì chỉ tương đồng về hoàn cảnh ... nhưng Mon vẫn đỡ hơn ... vì có người thân ... còn những mặt còn lại xem như trái ngược nhau hoàn toàn ...
Nan đẹp ! Chẳng phải cái vẻ lạnh lùng, nam tính của Jun ! Cũng chẳng thể sánh được với cái vẻ phớt đời và phóng túng của Ken ! Còn nếu so sánh với cái vẻ thư sinh của Kii thì điều đó càng ko thể !!! Chỉ biết là Nan mang rõ nét đẹp của 1 thằng con trai đang trong giai đoạn trưởng thành ... trên gương mặt đó lúc nào cũng toát lên vẻ cương nghị, ko chịu thua số phận ! Chưa kể đến đôi mắt, nó ko đẹp bằng đôi mắt màu xám tro của Jun ... nhưng khi nhìn vào trong đó sẽ thấy cả 1 bầu trời phủ đầy sương ... nó chứa đựng nhiều suy nghĩ, suy nghĩ của Nan chín chắn hơn rất nhiều so với cái tuổi mà cậu ta đang sở hữu ~
Cuộc sống đẩy đưa khiến con người như phải lớn trước cái tuổi mà họ có ! :)
Còn Mon thì sao? Nothing ... :) Cô bé chẳng nổi bật, chẳng có tài năng, chẳng có nhan sắt ...thậm chí cô bé còn chẳng được lòng Nan ... Nan là 1 hacker, là 1 sát thủ - theo đúng nghĩa của nó ! Người bên cạnh Nan phải là 1 người khéo léo và nhanh nhẹn, có thể mới ko trở thành điểm yếu của cậu ta được ! Mà những điểm đó, thì Mon ko có được cái may mắn để sở hữu nó :) , Mon yếu đuối, dễ khóc, lại hay tin người và khá hậu đậu... ko có cái gì giúp ích được cho Nan ... loại con gái như thế, ai mà ưa nổi, phải ko ? :) Cô bé chẳng như Lin ... người con gái đó lúc nào cũng năng động, chưa kể còn biết kiếm thuật ... chỉ xét về khoảng đánh đấm thì cô bé đã ko thể bằng rồi ...
- Nan ... – Mon ngập ngừng gọi, bao lâu rồi mới nói chuyện trực tiếp 2 người như thế nhỉ? Chỉ là 1 cái tên ... mà sao việc gọi cái tên đó, cũng khiến tim cô bé đập dồn dập ... tự nhủ với lòng đó chỉ là 1 cái tên ... nhưng nhận ra ... cái tên đó quan trong với bản thân lắm =’) – Cậu tìm ai trong lớp tôi sao?
Nan khẽ mở đôi mắt nhắm hờ của mình ra, cái đầu cũng dần chuyển hướng, thôi ko ngả về sau nữa, nhìn người con gái đang đứng bên cạnh, Nan khẽ nhíu mày ... vẫn còn bình thường ... chắc Kii chưa làm tổn hại gì đến cô bé cả !?!
- Không !- Nan khẽ im lặng, ánh nhìn lại hướng ra xa, những lúc thế này, trông Nan đơn độc đến lạ ... – Tôi tìm cậu !- Nan xoáy mắt nhìn vào cô bé.
Ánh nhìn của Nan có gì đó hơi lạ ... điều đó khiến Mon thấy bối rối và phải chuyển ánh nhìn đi nơi khác ... gì chứ? Sao lại nhìn với ánh mắt đó ?
“ Làm ơn đi ... Đừng khiến tôi phải suy nghĩ thêm điều gì nữa! Đừng buộc ý định trong đầu tôi phải lung lay! ... Xin cậu đấy ! “ – thật tình là Mon chẳng biết nên vui hay huồn nữa vì ánh mắt của Nan có chứa 1 chút đau buồn và mệt mỏi ...
“ Hay là ... Lin làm cho cậu buồn?”
Nhận ra mình chẳng thể để cái không khí im lặng này bao trùm thêm phút giây nào, cuối cùng Mon cũng cất tiếng.
- Có chuyện gì hm?- Mon đưa mắt nhìn.
- Ukm ! Đi chỗ khác rồi nói tiếp, được chứ?- Nan
Trước câu yêu cầu đó của Nan, Mon khẽ gật đầu rồi cả 2 rời đi trong ánh nhìn cuả mọi người!
.
Nan cứ đi phía trước, Mon nối gót theo sau, cả 2 rốt cuộc cũng dừng lại ở vườn hoa của trường.
Hiện tại là cả hai đang đứng đối diện nhau.
- Có chuyện gì sao?- Mon cười.
Lòng Nan có chút gì đó chùng xuống, từ bao giờ nét cười này đối với cậu nhóc lại mang nét xa lạ như thế ? Vì Kii? Kii ? Đúng rồi, xém chút nữa là Nan quên mất mục đích của cuộc nói chuyện này!
- Cậu có thể cho tôi biết về Kii chứ ?- Nan.
- Cậu ... tìm hiểu về cậu ta làm gì?- Mon nhíu mày.
- Đó là chuyện của tôi ! – Nan cũng nhíu mày khó chịu, từ bao giờ Mon bắt đầu mang thái độ này với cậu nhóc vậy !
- Cậu ta tôi ko rõ! Chỉ mới học chung năm nay thôi mà! Nhưng theo tôi thì đó là 1 người có trách nhiệm, rất tốt, ko ăn chơi, chỉ chuyên tâm vào học hành, mọi mặt gần như đạt điểm tuyệt đối trong mắt đám con gái!- miệng Mon bất chợt nở nụ cười khi vừa ngẫm lại những chuyện Kii đã làm vừa nói lại cho Nan nghe, Kii là 1 người con trai tốt, nếu ko có sự tồn tại của Nan, chắc hẳn cô bé cũng phải lòng Kii rồi !
Thấy nụ cười đó Nan chợt cảm thấy ko muốn kéo dài cuộc nói chuyện nữa! Từ bao giờ mà cậu nhóc mất kiên nhẫn như thế nhỉ? Mà mọi chuyện đều bắt nguồn từ mình, thế thì trách ai? Tại bản thân ngu dốt, và nó cũng chẳng đủ khả năng, chẳng tốt đẹp để cho ai cái gì. Là sát thủ đấy ! Được huấn luyện bài bản từ nhỏ cùng với Ken và Jun, 10 tuổi ... tay đã nhuốm máu rồi ... cái chất lỏng tanh bẩn đó ... 6 năm tính cho đến tận bi giờ ... thì số người bị giết có thể gọi là rất nhiều rồi ko ? Mon ngây thơ ... thế nên Nan chẳng thể nhuốm bẩn sự ngây thơ đó ...
Nhưng hình như Nan quên mất 1 điều: tình yêu là ko có giới hạn ... nếu chỉ vì sợ vấy bẩn nhau thì trên đời này,chẳng có tình yêu nào là hoàn hảo cả ! :)
Có những thứ khi mất đi rồi ... người ta mới thấy nó đáng trân trọng ! :)
- Ko rõ? Làm người yêu của nhau mà ko rõ ?- Nan
Chết rồi, Mon quên mất họ đang là người yêu ... có ai lại bảo ko hiểu rõ người yêu mình bao giờ ...
- À, chúng tôi vừa quen vừa tìm hiểu!- Mon cười gượng.
- Cậu điên rồi! Ko hiểu rõ người ta sao lại quen lung tung như thế hả?- Nan chợt lớn tiếng làm Mon hơi sững lại, chính cậu nhóc cũng ko ngờ là mình ko thể kìm nén cảm xúc bản thân.
- Ý cậu là sao chứ? Tôi như thế nào cũng đến phiên cậu lên tiếng sao ? Quen lung tung? Làm ơn đi đừng nói với tôi kiểu như tôi chỉ là 1 đứa nhóc 5 tuổi!- Mon cãi lại.
- Tùy thôi! Cũng chẳng hơi đâu mà tôi phải quan tâm cho người vốn dĩ ko thân thiết gì !
Nan nói rồi quay người bỏ đi, khỉ thật, cố nói cho nhiều để rồi còn bị dội ngược lại vào mặt. Thằng đó có tốt lành đâu, ko ăn chơi ? chỉ chuyên tâm vào học? Cho là Kii chuyên tâm vào học đi, học giỏi như thế mà lại ko biết đến Thỏ Bunny mang nghĩa gì sao? Những đứa học giỏi, thuộc dạng con nhà “ đàng hoàng” như Kii thường thì ko bao giờ để bản thân vướng vào mấy thứ ăn chơi đó! Nếu ko phải giấu diếm thì tại sao lại bấm trên vành tai- chỗ được tóc che lại, ít ai thấy nhất, nếu ko muốn nói thẳng ra là nếu ko - may - mắn thì sẽ ko thấy được ? Cái nụ cười đó, Nan ko thể quên được ! Nan đã để ý nhiều lần, chưa bao giờ Nan thấy Kii sử dụng nụ cười đó với ai khác, ngoài cậu! Vậy là sao chứ? Rõ ràng là 1 tay hacker chuyên nghiệp như Nan cũng chẳng thể phá bỏ lưới bảo mật về người con trai đó ngoài những thông tin: học giỏi, ko chơi bời, tốt bụng ... bla ... bla ... bla ... Sự thật là thế ?
“ Sh*t !!! “
Những điều đang lởn vởn trong đầu Nan buộc Nan phải buông ra 1 câu tục tĩu, mọi thứ quá rối ! Nan còn chẳng thể xác minh người con trai đó nhắm vào ai, và với mục đích gì !!!
.
Nan vừa rời đi thì cách đó ko xa, có một người con trai và 1 người con gái đứng trông theo và mỉm cười hài lòng. Rốt cuộc người như Nan cũng có biểu cảm như thế sao ? Nhưng cứ thế này thì biết bao giờ mới tới hồi kết đây ? Lại có gió thổi qua, vành tai người đó lại lấp lánh dưới nắng hình con thỏ đó ...
- Chết tiệc, lại là gió sao? Tại mày mà tao bị lộ sớm hơn dự tính đấy!- người con trai đưa tay hứng lấy cánh hoa vừa rơi xuống vừa than trách.
- Vui đi chồng á ! Ko chừng nhờ như thế mà chúng ta sẽ đẩy nhanh được tiến độ ! Vợ chán trò này lắm rồi !- người con gái than phiền.
.
Mon lững thững bước vào lớp, Kii thấy thế liền chạy lại hỏi thăm:
- Sao cậu vắng tiết thế? Có sao ko hả?
- A, tôi ko sao! ^^ Làm cậu lo lắng rồi! Quên mất, cảm ơn những thứ cậu đã giúp tôi!- Mon cười.
- Chẳng có gì đâu! Bạn bè cả mà! ^^
Nói rồi Kii lại chạy đi lo cho công việc của lớp, lớp trưởng mà! ^^ Nhìn theo bóng dáng Kii, Mon chợt nhớ lại những điều Nan đã nói, xem ra thì ko giống chút nào ! Kii như thế thì có gì để mà Nan phải nghi ngờ chứ! Từ đầu năm học tới bây giờ, chẳng có dấu hiệu gì bất thường từ Kii cả! Mà tại sao Nan lại quan tâm tới cậu ta nhỉ? Cậu ấy và Kii vốn dĩ đâu có gì với nhau? Con trai đúng thật là khó hiểu!
.
Nan đứng trên sân thượng để mặc gió cứ lùa vào! Cậu nhóc cần tỉnh táo!
Dạo gần đây có quá nhiều thứ khiến cậu nhóc phải nghĩ! Về chuyện của Jun-Zu, Ken-Pj, về Kii, về Mon và những thứ khác! Những đứa con gái liên quan tới chuyện của Pj thì giờ đây tàn tạ đến thảm, sống ko bằng chết, họ dẫu sao cũng chỉ là những đứa con gái bình thường ... nhưng đã làm những việc ko bình thường, Ken là một kẻ máu lạnh khi lấy đi thứ quý giá nhất của người khác bằng cách tàn nhẫn như vậy ! 2 thằng kia cũng bị làm cho lặn mất tăm, ko còn thấy đâu nữa ... Jun và Zu đôi khi chính Nan cũng ko lý giải được họ ở mối quan hệ nào ??? Ngoại trừ việc họ dính nhau 24/24 và 1 vài hành động ra thì mấy thứ khác đều ko nói lên được gì cả, họ cứ thích xoắn nhau thôi ! Quen mà ngộ nhỉ? Nhưng thỉnh thoảng những cử chỉ của họ cũng ôn nhu, dịu dàng! Mỗi lần bàn chuyện nhóm, ngồi quá lâu rất đau lưng, mỏi vai, những khi đó lại thấy nó ngoan ngoãn tựa ngược vào người hắn phía sau, còn hắn dù mắt ko nhìn vào nó nhưng 1 tay thì cứ vuốt nhẹ tóc nó, 1 tay thì trói chặt vào eo ...
- A, Nan, trùng hợp quá! Cậu cũng lên đây hóng gió à!
Cánh cửa sân thượng bật mở, Nan biết là ai nhưng vẫn ko quay đầu lại.
- Tôi ko nghĩ là trùng hợp! – Nan xoay người lại nhìn Kii rồi cười mỉa.
- Tôi ko hiểu cậu nói gì cả!- Kii cười đáp lại nhưng dường như nụ cười đó chẳng hề đơn thuần.
- Giả tạo thật đấy! – Nan nhếch môi, lại quay người về phía bầu trời
- Thì ra ko ưa tôi à! Vậy thôi, đi đây! – lời nói mang chút bỡn cợt, khác xa con người thư sinh khi đứng trước mọi người ...
Khi đi đến cửa, Kii dừng bước nhưng vẫn ko quay đầu lại.
- Thích thì cứ nhào vào mà lấy lại, chỉ sợ cậu ko có khả năng thôi! Người con gái đó ... rất thú vị !
Nan nghe được những lời đó liền quay lại, nhưng người đã đi rồi ... cửa chỉ vừa khép lại ...
/31
|