-Tôi làm gì? Đương nhiên là tặng đồng hồ a?- Lăng Kì Huyên vẻ mặt hiển nhiên nói.
Hải Tuấn Phong bỏ tay Lăng Kì Huyên ra chạy đến chỗ Lâm Tịch Tuyết quan tâm hỏi:
-Tiểu Tuyết em không sao chứ? cô ta không làm gì em chứ?
-Không, không sao, cô ấy không làm gì em cả- Lâm Tịch Tuyết hoàng hồn trả lời. Lâm Tịch Tuyết đến giờ tim vẫn còn đập thình thịch, đây là lần đầu Lâm Tịch Tuyết tiếp xúc thân mật như vậy với Lăng Kì Huyên. Khi nhìn vào đôi mắt đen sáng thâm thúy đó của Lăng Kì Huyên cô ta không hiểu sao tim mình cứ đập liên hồi không phải là hồi hộp sợ hãi mà là rung động. Lâm Tịch Tuyết cảm nhận được đôi môi mềm mại đó khi lướt qua vành tai mình.Đúng vây chính là rung động, cảm xúc chỉ xảy ra khi cô ta ở chung với nam nhân của mình. Lâm Tịch Tuyết mày điên rồi phải không, cư nhiên có loại cảm xúc đó với một người con gái, đối tượng lại là Lăng Kì Huyên. Nhất định đó chỉ là cảm xúc nhất thời thôi, nhất định là tại sự thay đổi đó của Lăng Kì Huyên.
Hải Tuấn Phong quay đầu lại định nói gì với Lăng KÌ Huyên thì cô cùng với em gái- Lăng Vân đã đi một khoảng xa.
Bọn họ không ngờ rằng một răng một màn vừa rồi đã lọt vào tầm mắt của ba người đàn ông trong góc khuất. Một người là Lăng Tuấn, một người là Trình Thanh Thu một trong nữ nam chủ của Lâm Tịch Tuyết và người còn lại là vị hôn phu của Lăng Kì Huyên mà ngay chính cô cũng không biết - Đoan Mộc Hạo Huyền.
-Cô ta lại muốn giở trò gì nữa?- Trình Thanh Thu sắc mặt âm trầm lên tiếng.
-Tôi không nghĩ vậy, em ấy có lẽ đã thay đổi rồi, tôi tin em gái mình sẽ không tổn hại Tuyết nhi nữa.- Lăng Tuấn trầm ổn nói.
-Lăng Kì Huyên là em gái của anh đương nhiên anh sẽ nói giúp cô ta. Trình Thanh Thu gắt giọng.
-Vậy sao? Tôi lại cảm thấy cô gái này rất thú vị a - Đoan Mộc Hạo Huyền lạnh giọng phun ra một câu như vậy khiến mọi người không hiểu cô gái trong miệng hắn nói rốt cuộc là ai Lăng Kì Huyên hay Lâm Tịch Tuyết.
-Này cậu không được đánh chủ ý lên người Tuyết nhi của tôi- Trính Thanh Thu và Lăng Tuấn đồng thanh.
-Các người thích kiểu như vậy sao, chung một người tình, các người không hổ là bạn bè lâu năm nhỉ sở thích giống nhau ngay cả bạn gái cũng là chung một người - Đoan Mộc Hạo Huyền khinh liếc nhìn hai người kia đầy trào phúng, lại nhìn về hướng Lăng Kì Huyên đi khuất tràn đầy sự hứng thú.
-Đoan Mộc lần này cậu về nước là muôn hủy hôn giữa cậu và em gái tôi sao? Nếu cậu hủy hôn tôi cũng không có bất mãn gì. Dù sao em gái tôi danh tiếng cũng không được tốt lắm sẽ làm mất mặt Đoan Mộc thế gia.- Lăng Tuấn nhày mắt chuyển đền tài không nhanh không chậm nói.
-Tôi lần này về là để xem mặt vị hôn tiếng xấu đồn xa, không ngờ vợ của tôi lại thú vị thế này, hủy hôn thì thật đáng tiếc a.- Đoan Mộc Hạo Huyền mặt không đổi sắc nói, trong mắt lóe lên một vài tia sáng gian xảo âm thầm tính toán xem làm sao để lừa được vợ nhỏ này của mình. Nhìn thấy một màn biểu diễn của Lăng Kì Huyên,Đoan Mộc Hạo Huyền dám khẳng định vị hôn thê tiếng xấu lan xa này của hắn tuyệt không phải loại người dễ chọc. Ngày tháng nhàm chán của hắn sắp hết rồi.
Nhìn khuôn mặt băng sơn ngàn năm không đổi, ánh mắt mang theo lóe lên tia sáng của Đoan Mộc Hạo Huyền báo đông trong lòng Trình Thanh Thu và Lăng Tuấn vang lên. Không tốt, cậu ta lại tính toán cái thứ quái gì, chắc chắn không phải việc tốt.
Hải Tuấn Phong bỏ tay Lăng Kì Huyên ra chạy đến chỗ Lâm Tịch Tuyết quan tâm hỏi:
-Tiểu Tuyết em không sao chứ? cô ta không làm gì em chứ?
-Không, không sao, cô ấy không làm gì em cả- Lâm Tịch Tuyết hoàng hồn trả lời. Lâm Tịch Tuyết đến giờ tim vẫn còn đập thình thịch, đây là lần đầu Lâm Tịch Tuyết tiếp xúc thân mật như vậy với Lăng Kì Huyên. Khi nhìn vào đôi mắt đen sáng thâm thúy đó của Lăng Kì Huyên cô ta không hiểu sao tim mình cứ đập liên hồi không phải là hồi hộp sợ hãi mà là rung động. Lâm Tịch Tuyết cảm nhận được đôi môi mềm mại đó khi lướt qua vành tai mình.Đúng vây chính là rung động, cảm xúc chỉ xảy ra khi cô ta ở chung với nam nhân của mình. Lâm Tịch Tuyết mày điên rồi phải không, cư nhiên có loại cảm xúc đó với một người con gái, đối tượng lại là Lăng Kì Huyên. Nhất định đó chỉ là cảm xúc nhất thời thôi, nhất định là tại sự thay đổi đó của Lăng Kì Huyên.
Hải Tuấn Phong quay đầu lại định nói gì với Lăng KÌ Huyên thì cô cùng với em gái- Lăng Vân đã đi một khoảng xa.
Bọn họ không ngờ rằng một răng một màn vừa rồi đã lọt vào tầm mắt của ba người đàn ông trong góc khuất. Một người là Lăng Tuấn, một người là Trình Thanh Thu một trong nữ nam chủ của Lâm Tịch Tuyết và người còn lại là vị hôn phu của Lăng Kì Huyên mà ngay chính cô cũng không biết - Đoan Mộc Hạo Huyền.
-Cô ta lại muốn giở trò gì nữa?- Trình Thanh Thu sắc mặt âm trầm lên tiếng.
-Tôi không nghĩ vậy, em ấy có lẽ đã thay đổi rồi, tôi tin em gái mình sẽ không tổn hại Tuyết nhi nữa.- Lăng Tuấn trầm ổn nói.
-Lăng Kì Huyên là em gái của anh đương nhiên anh sẽ nói giúp cô ta. Trình Thanh Thu gắt giọng.
-Vậy sao? Tôi lại cảm thấy cô gái này rất thú vị a - Đoan Mộc Hạo Huyền lạnh giọng phun ra một câu như vậy khiến mọi người không hiểu cô gái trong miệng hắn nói rốt cuộc là ai Lăng Kì Huyên hay Lâm Tịch Tuyết.
-Này cậu không được đánh chủ ý lên người Tuyết nhi của tôi- Trính Thanh Thu và Lăng Tuấn đồng thanh.
-Các người thích kiểu như vậy sao, chung một người tình, các người không hổ là bạn bè lâu năm nhỉ sở thích giống nhau ngay cả bạn gái cũng là chung một người - Đoan Mộc Hạo Huyền khinh liếc nhìn hai người kia đầy trào phúng, lại nhìn về hướng Lăng Kì Huyên đi khuất tràn đầy sự hứng thú.
-Đoan Mộc lần này cậu về nước là muôn hủy hôn giữa cậu và em gái tôi sao? Nếu cậu hủy hôn tôi cũng không có bất mãn gì. Dù sao em gái tôi danh tiếng cũng không được tốt lắm sẽ làm mất mặt Đoan Mộc thế gia.- Lăng Tuấn nhày mắt chuyển đền tài không nhanh không chậm nói.
-Tôi lần này về là để xem mặt vị hôn tiếng xấu đồn xa, không ngờ vợ của tôi lại thú vị thế này, hủy hôn thì thật đáng tiếc a.- Đoan Mộc Hạo Huyền mặt không đổi sắc nói, trong mắt lóe lên một vài tia sáng gian xảo âm thầm tính toán xem làm sao để lừa được vợ nhỏ này của mình. Nhìn thấy một màn biểu diễn của Lăng Kì Huyên,Đoan Mộc Hạo Huyền dám khẳng định vị hôn thê tiếng xấu lan xa này của hắn tuyệt không phải loại người dễ chọc. Ngày tháng nhàm chán của hắn sắp hết rồi.
Nhìn khuôn mặt băng sơn ngàn năm không đổi, ánh mắt mang theo lóe lên tia sáng của Đoan Mộc Hạo Huyền báo đông trong lòng Trình Thanh Thu và Lăng Tuấn vang lên. Không tốt, cậu ta lại tính toán cái thứ quái gì, chắc chắn không phải việc tốt.
/40
|