Vì sao phải rời khỏi hắn? Bởi vì không tín nhiệm, hoài nghi hắn yêu thương người khác? Hắn đã tức giận lại sợ hãi, nghĩ đến nàng thiếu chút nữa đã thực sự rời khỏi hắn, hắn liền nổi trận lôi đình.
Không! Hắn không thể dễ dàng để cho loại chuyện như thế này xảy ra! Ai cũng không thể đem nàng từ bên người hắn mang đi, trừ phi, hắn chết!
********************
Đã đến lúc rời đi! Nàng nghĩ, nhất định từ đầu đến cuối vẫn chỉ là một mình, côi cút cả đời, lẻ loi hiu quạnh, vận mệnh dĩ nhiên như thế, cũng không oán trời trách đất làm chi.
Nàng đứng lên, yên lặng đến rương tùy tiện thu thập hai bộ quần áo bỏ vào túi hành lý, lại mở hộp nữ trang ra, đem tất cả trang sức châu báu đều thả về, những thứ này đều cũng không thuộc về của nàng, tựa như Nguyên Dắng, chưa bao giờ thuộc về nàng.
Còn có…… Kim hoàn trên cổ tay này, nàng tháo xuống, đem nó đặt ở trong bàn tay, nhíu mày ngưng mắt nhìn.
Ánh chiều tàn của buổi hoàng hôn từ cửa sổ chiếu vào, chiếu rọi lên chiếc vòng tay vàng óng ánh, phát ra hào quang chói mắt.
Di? Trên Kim hoàn dường như có khắc chữ viết? Nàng đem kim hoàn đưa lên cao, nhìn thật kĩ những chữ hán khắc trên đó, bên trong xác thực mơ hồ có thể thấy được, có khắc một chữ Hán, Sài?
Sài? Là ý gì? Nguyễn Chân Chân vốn dĩ liền đối với chiếc vòng tay này có điểm hoài nghi.
Nàng ở Hầu phủ nhiều năm, từng gặp qua không ít kỳ trân dị bảo xuất từ hoàng thất, nàng càng hiểu rõ hơn ai hết thiên hạ ngoại trừ vật của hoàng thất, trên vật phẩm trang sức của dân gian bình thường tuyệt đối không có khả năng lấy hình long phượng điêu khắc lên trang sức, đó là đại bất kính, là tử tội.
Nhưng kim hoàn cổ xưa trân quý như thế này, bên trên nó có khắc phi long , bên trong còn có khắc một chữ “Sài”
Đưa mắt nhìn khắp thiên hạ hiện thời, hai phần ba lãnh thổ đều thuộc về Tống triều, trong hoàng thất trước kia, , chỉ có quốc họ Đại Chu triều mới có họ “Sài”.
Chiếc vòng trước mắt này, rốt cuộc là vật sở hữu của Nguyên Dắng, hay chỉ là lễ vật mà người ta mang đến tặng? Nguyễn Chân Chân rối rắm đồng thời có một nổi đau xé tâm nảy lên trong lòng.
Nàng không biết Nguyên Dắng rốt cuộc còn có bao nhiêu chuyện gạt nàng? Không cho nàng biết, nàng đối với hắn mà nói, có lẽ chỉ là một người ngoài mà thôi! Bất quá từ nay về sau, tất cả đã không còn quan trọng nữa, cũng không còn gì liên can đến nàng nữa, không phải sao?
Đem kim hoàn cũng bỏ vào hộp trang sức, nàng mang theo gói đồ đơn giản, dự tính thừa dịp đêm tối rời khỏi Ô Long Trấn.
Hắn đã cho nàng đáp án, hắn không thừa nhận thích Nguyệt đại phu, lại chính miệng nói với nàng, bà chủ đó đối với hắn mà nói, rất quan trọng.
Chuyện đã như thế, còn có thể làm sao? Nàng không có khả năng cùng một nữ nhân khác thờ chung một chồng, nàng trước kia cho rằng mình có khả năng có thể thỏa hiệp bất cứ chuyện gì với Nguyên Dắng, hiện tại nàng mới hiểu được mình kỳ thực không thể.
Cảm tình nàng đối với Nguyên Dắng, đã thâm sâu, vượt xa hơn sự tưởng tượng của nàng nhiều lắm, cũng nặng nhiều lắm. Không có cái gọi là ai phụ ai, hắn chưa bao giờ đối với nàng hứa hẹn qua cái gì, từ đầu đến cuối, nàng chỉ là cầm phẩm của hắn. Không có chút oán, cũng không có lý do oán, ngược lại, nàng còn muốn cảm tạ hắn.
Hắn cứu nàng một mạng, cho nàng cuộc sống hoàn toàn mới, tuy rằng chỉ ngắn ngủn có một năm, tuy rằng nhớ tới liền cảm thấy không đủ, nhưng lại bởi vì nàng sống trong đoạn cuộc sống này rất hạnh phúc, rất tốt đẹp…… Đẹp đến mức làm cho nàng chỉ có cảm tạ cùng chúc phúc mà không có chút hận ý.
Trong lòng nếu còn có cái gì khác, đó là chỉ còn tiếc nuối, bọn họ quen biết quá muộn, bởi vậy nhất định có rất nhiều chuyện đều không thể thay đổi. Đã không thể thay đổi, như vậy không cần nói lời từ biệt. Không thể giúp nhau lúc hoạn nạn, vậy hãy nhìn nhau với giang hồ.
“Này! Đại muội muội này, trễ như vậy còn muốn đi ra ngoài lang thang sao?”
Vừa khóa kỹ đại môn, Nguyễn Chân Chân quay người lại, liền nhìn thấy Hoa đạo sĩ bày ra một tư thế hoạt bát dí dỏm, tựa vào cạnh tường hướng chính mình chào hỏi.
“Đại muội muội à, cho dù Nguyên Dắng tên kia có mới nới cũ, tội ác tày trời, nhưng rõ ràng là hắn không đúng, sao là muội phải đi a? Phải đi cũng là đem hắn đuổi đi chứ.” Rõ ràng Hoa đại sư đối với hành vi trốn tránh như thế này của nàng thực không cho là đúng.
Nguyễn Chân Chân cúi đầu, cũng không cùng nàng ấy đối đáp, nhấc chân định rời đi.
“Ê, ê! Sao lại không để ý đến người ta như thế? Ta chính là ‘Hội bảo vệ thiếu phụ’ trong trấn đang xử lý công việc nha!” Hoa đạo sĩ đuổi theo phía sau nàng cứ mãi ồn ào: “Nữ nhân tuy rằng là kẻ yếu ớt, nhưng cũng không thể mặc người ta xâm lược, muội có ủy khuất gì cứ nói với ta, bản đại sư nhất định cho muội một đáp án hoàn mỹ lại vừa lòng!”
“Ta không có ủy khuất.” Nguyễn Chân Chân càng chạy càng nhanh, không muốn bởi vì nàng mà khiến cho phiền toái không cần thiết, “Ngươi đừng đi theo ta.”
“Muội cứ như thế này, cũng đừng trách ta dùng sức mạnh!” Lời còn chưa dứt, Nguyễn Chân Chân liền cảm giác có một luồng gió đang hướng huyệt vị đầu vai của mình đánh úp lại.
Nàng xoay người, linh mẫn tránh đi, lạnh lùng nhìn Hoa đạo sĩ đánh lén bất thành: “Ngươi làm cái gì vậy?”
“Được rồi, ta thừa nhận ta đánh không lại muội, bất quá cũng sẽ không trơ mắt nhìn muội rời khỏi.” Hoa đạo sĩ xấu hổ cười gượng mấy tiếng, lại nửa thật nửa giả nghiêm mặt nói: “Chẳng qua, ta có thể tùy tiện kêu một tiếng, còn có người đến bắt muội đó, muội tin không?”
“Nhàm chán.” Nguyễn Chân Chân cho rằng nàng ta đang nói đùa, nhàn nhạt nói xong, xoay người muốn đi , không ngờ phía sau Hoa đạo sĩ huýt sáo một tiếng, trong bóng cây cách đó không xa nháy mắt lao tới một thân ảnh mạnh mẽ, đột nhiên hướng Nguyễn Chân Chân chưa từng lưu ý ra tay.
“Ngươi……” Nàng ta nói thật? Không phải nói đùa? Nguyễn Chân Chân trừng mắt Hoa đạo sĩ, lại nhìn người đã điểm huyệt đạo của mình là nông phu Tiểu Cù! Sớm biết nơi này toàn là những cao thủ võ lâm ẩn thân như thế!
“Ai kêu muội rời nhà trốn đi cũng không chọn ngày tốt, lại chọn nhầm hôm nay là ngày hai chúng ta có hẹn, còn nhớ rõ không? Cuộc thi ăn thùng cơm đó, người đoạt giải quán quân sẽ cùng bản đại sư đến quan đạo Tây Sơn du ngoạn lãng mạn một ngày, hì hì, kéo dài mãi tới hôm nay mới có thể hoàn thành, muội lại đúng lúc đến nơi này!” Hoa đạo sĩ mừng rỡ cười khanh khách.
“Hoa đại sư, chúng ta đem Nguyên gia tẩu tử đưa về nhà sao?” Người thành thật, Tiểu Cù chờ đợi chỉ thị.
“Đưa về nhà làm cái gì?” Hoa đạo sĩ một mặt không cho là đúng: “Ngươi đã quên họ nguyên ức hiếp chúng ta bao lâu, còn nợ bạc của hắn nữa! Đến mức này ta cũng không thèm phân biệt nữa, cho nên lần này như thế nào cũng phải làm cho hắn quýnh lên hai sầu ba trợn mắt , tốt nhất đem nợ chúng ta xóa sạch mới trả lão bà lại cho hắn.”
“Như vậy…… Không tốt lắm đâu?” Thành thật hàm hậu Tiểu Cù nghe thế cứ mãi trợn mắt, loại hành vi này không phải là bắt cóc sao?
“Nghe ta không sai đâu: Mau đưa nguyên tẩu tử khiêng lên, đi theo ta, để người khác nhìn thấy sẽ không tốt lắm.” Hoa đạo sĩ nói một không hai lập tức quyết định.
Kết quả, Nguyễn Chân Chân bị khiêng đến Tây sơn, an trí ở tại đạo quan nho nhỏ của Hoa đạo sĩ. Nói khó nghe một chút, nàng bị bắt cóc ; Dễ nghe một chút thì chính là được đương nhiệm hội trưởng hội “Bảo vệ thiếu phụ Ô Long Trấn” cứu trợ đến địa bàn của người ta.
Không! Hắn không thể dễ dàng để cho loại chuyện như thế này xảy ra! Ai cũng không thể đem nàng từ bên người hắn mang đi, trừ phi, hắn chết!
********************
Đã đến lúc rời đi! Nàng nghĩ, nhất định từ đầu đến cuối vẫn chỉ là một mình, côi cút cả đời, lẻ loi hiu quạnh, vận mệnh dĩ nhiên như thế, cũng không oán trời trách đất làm chi.
Nàng đứng lên, yên lặng đến rương tùy tiện thu thập hai bộ quần áo bỏ vào túi hành lý, lại mở hộp nữ trang ra, đem tất cả trang sức châu báu đều thả về, những thứ này đều cũng không thuộc về của nàng, tựa như Nguyên Dắng, chưa bao giờ thuộc về nàng.
Còn có…… Kim hoàn trên cổ tay này, nàng tháo xuống, đem nó đặt ở trong bàn tay, nhíu mày ngưng mắt nhìn.
Ánh chiều tàn của buổi hoàng hôn từ cửa sổ chiếu vào, chiếu rọi lên chiếc vòng tay vàng óng ánh, phát ra hào quang chói mắt.
Di? Trên Kim hoàn dường như có khắc chữ viết? Nàng đem kim hoàn đưa lên cao, nhìn thật kĩ những chữ hán khắc trên đó, bên trong xác thực mơ hồ có thể thấy được, có khắc một chữ Hán, Sài?
Sài? Là ý gì? Nguyễn Chân Chân vốn dĩ liền đối với chiếc vòng tay này có điểm hoài nghi.
Nàng ở Hầu phủ nhiều năm, từng gặp qua không ít kỳ trân dị bảo xuất từ hoàng thất, nàng càng hiểu rõ hơn ai hết thiên hạ ngoại trừ vật của hoàng thất, trên vật phẩm trang sức của dân gian bình thường tuyệt đối không có khả năng lấy hình long phượng điêu khắc lên trang sức, đó là đại bất kính, là tử tội.
Nhưng kim hoàn cổ xưa trân quý như thế này, bên trên nó có khắc phi long , bên trong còn có khắc một chữ “Sài”
Đưa mắt nhìn khắp thiên hạ hiện thời, hai phần ba lãnh thổ đều thuộc về Tống triều, trong hoàng thất trước kia, , chỉ có quốc họ Đại Chu triều mới có họ “Sài”.
Chiếc vòng trước mắt này, rốt cuộc là vật sở hữu của Nguyên Dắng, hay chỉ là lễ vật mà người ta mang đến tặng? Nguyễn Chân Chân rối rắm đồng thời có một nổi đau xé tâm nảy lên trong lòng.
Nàng không biết Nguyên Dắng rốt cuộc còn có bao nhiêu chuyện gạt nàng? Không cho nàng biết, nàng đối với hắn mà nói, có lẽ chỉ là một người ngoài mà thôi! Bất quá từ nay về sau, tất cả đã không còn quan trọng nữa, cũng không còn gì liên can đến nàng nữa, không phải sao?
Đem kim hoàn cũng bỏ vào hộp trang sức, nàng mang theo gói đồ đơn giản, dự tính thừa dịp đêm tối rời khỏi Ô Long Trấn.
Hắn đã cho nàng đáp án, hắn không thừa nhận thích Nguyệt đại phu, lại chính miệng nói với nàng, bà chủ đó đối với hắn mà nói, rất quan trọng.
Chuyện đã như thế, còn có thể làm sao? Nàng không có khả năng cùng một nữ nhân khác thờ chung một chồng, nàng trước kia cho rằng mình có khả năng có thể thỏa hiệp bất cứ chuyện gì với Nguyên Dắng, hiện tại nàng mới hiểu được mình kỳ thực không thể.
Cảm tình nàng đối với Nguyên Dắng, đã thâm sâu, vượt xa hơn sự tưởng tượng của nàng nhiều lắm, cũng nặng nhiều lắm. Không có cái gọi là ai phụ ai, hắn chưa bao giờ đối với nàng hứa hẹn qua cái gì, từ đầu đến cuối, nàng chỉ là cầm phẩm của hắn. Không có chút oán, cũng không có lý do oán, ngược lại, nàng còn muốn cảm tạ hắn.
Hắn cứu nàng một mạng, cho nàng cuộc sống hoàn toàn mới, tuy rằng chỉ ngắn ngủn có một năm, tuy rằng nhớ tới liền cảm thấy không đủ, nhưng lại bởi vì nàng sống trong đoạn cuộc sống này rất hạnh phúc, rất tốt đẹp…… Đẹp đến mức làm cho nàng chỉ có cảm tạ cùng chúc phúc mà không có chút hận ý.
Trong lòng nếu còn có cái gì khác, đó là chỉ còn tiếc nuối, bọn họ quen biết quá muộn, bởi vậy nhất định có rất nhiều chuyện đều không thể thay đổi. Đã không thể thay đổi, như vậy không cần nói lời từ biệt. Không thể giúp nhau lúc hoạn nạn, vậy hãy nhìn nhau với giang hồ.
“Này! Đại muội muội này, trễ như vậy còn muốn đi ra ngoài lang thang sao?”
Vừa khóa kỹ đại môn, Nguyễn Chân Chân quay người lại, liền nhìn thấy Hoa đạo sĩ bày ra một tư thế hoạt bát dí dỏm, tựa vào cạnh tường hướng chính mình chào hỏi.
“Đại muội muội à, cho dù Nguyên Dắng tên kia có mới nới cũ, tội ác tày trời, nhưng rõ ràng là hắn không đúng, sao là muội phải đi a? Phải đi cũng là đem hắn đuổi đi chứ.” Rõ ràng Hoa đại sư đối với hành vi trốn tránh như thế này của nàng thực không cho là đúng.
Nguyễn Chân Chân cúi đầu, cũng không cùng nàng ấy đối đáp, nhấc chân định rời đi.
“Ê, ê! Sao lại không để ý đến người ta như thế? Ta chính là ‘Hội bảo vệ thiếu phụ’ trong trấn đang xử lý công việc nha!” Hoa đạo sĩ đuổi theo phía sau nàng cứ mãi ồn ào: “Nữ nhân tuy rằng là kẻ yếu ớt, nhưng cũng không thể mặc người ta xâm lược, muội có ủy khuất gì cứ nói với ta, bản đại sư nhất định cho muội một đáp án hoàn mỹ lại vừa lòng!”
“Ta không có ủy khuất.” Nguyễn Chân Chân càng chạy càng nhanh, không muốn bởi vì nàng mà khiến cho phiền toái không cần thiết, “Ngươi đừng đi theo ta.”
“Muội cứ như thế này, cũng đừng trách ta dùng sức mạnh!” Lời còn chưa dứt, Nguyễn Chân Chân liền cảm giác có một luồng gió đang hướng huyệt vị đầu vai của mình đánh úp lại.
Nàng xoay người, linh mẫn tránh đi, lạnh lùng nhìn Hoa đạo sĩ đánh lén bất thành: “Ngươi làm cái gì vậy?”
“Được rồi, ta thừa nhận ta đánh không lại muội, bất quá cũng sẽ không trơ mắt nhìn muội rời khỏi.” Hoa đạo sĩ xấu hổ cười gượng mấy tiếng, lại nửa thật nửa giả nghiêm mặt nói: “Chẳng qua, ta có thể tùy tiện kêu một tiếng, còn có người đến bắt muội đó, muội tin không?”
“Nhàm chán.” Nguyễn Chân Chân cho rằng nàng ta đang nói đùa, nhàn nhạt nói xong, xoay người muốn đi , không ngờ phía sau Hoa đạo sĩ huýt sáo một tiếng, trong bóng cây cách đó không xa nháy mắt lao tới một thân ảnh mạnh mẽ, đột nhiên hướng Nguyễn Chân Chân chưa từng lưu ý ra tay.
“Ngươi……” Nàng ta nói thật? Không phải nói đùa? Nguyễn Chân Chân trừng mắt Hoa đạo sĩ, lại nhìn người đã điểm huyệt đạo của mình là nông phu Tiểu Cù! Sớm biết nơi này toàn là những cao thủ võ lâm ẩn thân như thế!
“Ai kêu muội rời nhà trốn đi cũng không chọn ngày tốt, lại chọn nhầm hôm nay là ngày hai chúng ta có hẹn, còn nhớ rõ không? Cuộc thi ăn thùng cơm đó, người đoạt giải quán quân sẽ cùng bản đại sư đến quan đạo Tây Sơn du ngoạn lãng mạn một ngày, hì hì, kéo dài mãi tới hôm nay mới có thể hoàn thành, muội lại đúng lúc đến nơi này!” Hoa đạo sĩ mừng rỡ cười khanh khách.
“Hoa đại sư, chúng ta đem Nguyên gia tẩu tử đưa về nhà sao?” Người thành thật, Tiểu Cù chờ đợi chỉ thị.
“Đưa về nhà làm cái gì?” Hoa đạo sĩ một mặt không cho là đúng: “Ngươi đã quên họ nguyên ức hiếp chúng ta bao lâu, còn nợ bạc của hắn nữa! Đến mức này ta cũng không thèm phân biệt nữa, cho nên lần này như thế nào cũng phải làm cho hắn quýnh lên hai sầu ba trợn mắt , tốt nhất đem nợ chúng ta xóa sạch mới trả lão bà lại cho hắn.”
“Như vậy…… Không tốt lắm đâu?” Thành thật hàm hậu Tiểu Cù nghe thế cứ mãi trợn mắt, loại hành vi này không phải là bắt cóc sao?
“Nghe ta không sai đâu: Mau đưa nguyên tẩu tử khiêng lên, đi theo ta, để người khác nhìn thấy sẽ không tốt lắm.” Hoa đạo sĩ nói một không hai lập tức quyết định.
Kết quả, Nguyễn Chân Chân bị khiêng đến Tây sơn, an trí ở tại đạo quan nho nhỏ của Hoa đạo sĩ. Nói khó nghe một chút, nàng bị bắt cóc ; Dễ nghe một chút thì chính là được đương nhiệm hội trưởng hội “Bảo vệ thiếu phụ Ô Long Trấn” cứu trợ đến địa bàn của người ta.
/25
|