Dịch: Lãng Nhân Môn
9 giờ, trưởng các bộ phận đếm số người, sau khi xác định mọi người đều đến đủ thì mọi người cùng lên xe buýt tới sân bay.
Đường đi tới sân bay mất hai tiếng, Nam Sơn nghỉ ngơi một lát ở trên xe.
Có một đoạn đường tương đối xóc nảy, Nam Sơn bị giật mình mà tỉnh.
- Dậy rồi.
Ngồi bên cạnh cô chính là Tiểu Dương.
- Đang định gọi cô dậy, sắp tới nơi rồi.
Nam Sơn cười
- Tỉnh đúng lúc ghê.
Tiểu Dương lấy gương từ trong túi ra.
- Tóc hơi rối, tranh thủ sửa sang chút đi.
Nam Sơn nhìn chính mình trong gương, nhịn không được cười thành tiếng. Đầu tóc bây giờ quá là buồn cười, trước trán còn có một nhúm tóc vểnh lên thật siêu phàm.
Cô sửa sang tóc tai xong rồi tiếp tục nói chuyện với Tiểu Dương một lát thì tới sân bay.
…
- A, Nam Sơn, người ngồi cạnh cô là ai thế?
Người bên tài vụ đã ngồi xuống chỗ trên máy bay, chỉ có vị trí cạnh cửa sổ bên cạnh cô là chưa có ai.
Nam Sơn ngơ ngác lắc đầu:
- Tôi cũng không rõ, có lẽ là nhân viên bộ phận khác.
Chưa được mấy phút thì Cố Thăng đã đi tới.
Mọi người đoán chắc là lãnh đạo nhà mình xuống quan tâm hỏi han nhân viên đây mà.
Đám chị Lý chào Cố Thăng:
- Chào giám đốc Cố.
Cố Thăng khẽ tươi cười gật đầu:
- Chào mọi người, mọi người đừng để ý đến tôi, cần nghỉ ngơi thì cứ nghỉ đi…
Anh nói vài câu khách sáo xong thì nhìn qua chỗ cạnh Nam Sơn, lại làm bộ lơ đãng nhìn cô một cái.
Mọi người đều tập trung chú ý lên người anh, Nam Sơn đương nhiên cũng để ý tới anh.
Nam Sơn: chẳng lẽ chỗ trống bên cạnh mình là của anh ấy à?
Quả nhiên, anh đi về phía cô.
- Giám đốc Cố, chỗ kia là của anh hả?
Chị Lý lên tiếng hỏi trước tiên.
Cố Thăng gật đầu:
- Đã là cùng du lịch với các nhân viên thì đương nhiên cũng phải ngồi cùng mọi người rồi.
Được đấy, thân dân ghê.
Bên chị Lý vừa nghe xong thì cảm động hết sức.
Rõ ràng có thể chọn khoang hạng nhất, vậy mà lại ngồi khoang phổ thông với nhân viên. Ông chủ như vậy thật sự rất tuyệt.
Có điều vị trí này hơi bị trùng hợp, ngay cạnh Nam Sơn, không thể không khiến người ta nghi ngờ, chị Lý sờ cằm.
Tiểu Dương lặng lẽ cất tiếng:
- Nếu mọi người cùng nhau ngồi khoang hạng nhất thì tốt quá.
Mọi người: nghe cũng rất có lí.
Cố Thăng:
- … Đợi lần sau sẽ có cơ hội.
…
- Anh cứ thấy chỗ này hơi hẹp.
Cố Thăng nhỏ giọng ai oán nói với Nam Sơn.
Vừa may vị trí của hai người ở ngoài rìa, Tiểu Dương ngồi cạnh Nam Sơn đang xem video, nói nhỏ sẽ không khiến người khác chú ý.
Nam Sơn nhìn đôi chân dài phải hơi gập lại của anh.
- Hay là anh ngồi khoang hạng nhất đi.
- Không cần.
Cố Thăng từ chối ngay không cần nghĩ.
- Em phải biết là anh muốn ngồi cùng em chứ.
Anh cầm tay cô, bên trên có áo khoác che, người ngoài không phát hiện ra bên trong thế nào.
Nam Sơn đã ngủ đủ trên xe, đang cầm iPad xem bộ phim đã tải từ trước.
- Cùng xem nhé.
Cố Thăng nói.
Cô bèn cứng nhắc dịch máy đến gần anh, rồi lấy một bên tai nghe đưa cho anh
- Em nghĩ anh sẽ không thích xem đâu.
Là một bộ phim kinh dị.
Cố Thăng chỉ liếc mắt một cái liền dời đi.
- Đúng là không thích thật.
Anh nhỏ giọng thì thầm:
- A, nhận vật chính còn không đẹp trai bằng anh.
Nam Sơn:
- … Đẹp trai cũng không thể mài ra ăn được.
Cố Thăng:
- Nên là anh dùng tài hoa để kiếm ăn đó.
Nam Sơn: …
Thấy cô chẳng buồn đáp, chỉ tập trung chú ý xem phim, Cố Thăng ngáp một cái.
- Anh mệt, anh ngủ một lát đây.
Anh hạ màn cửa sổ.
Cô để ý tới anh một chút, đặc biệt còn không đeo lên bên tai nghe kia lên.
Cô gật đầu.
- Đắp thêm áo đi, cẩn thận kẻo bị lạnh.
Cố Thăng nghe thế thì bật cười như trẻ con.
- Không cần.
Anh nắm chặt lấy tay cô.
- Anh muốn nắm tay em ngủ.
- Ừ.
Nam Sơn nói.
- Đợi lát nữa đến bữa ăn sẽ gọi anh.
Cố Thăng đồng ý rồi nhắm hai mắt lại.
Nam Sơn quay đầu tiếp tục xem phim, đang xem đến phần quan trọng, không khí cực kì căng thẳng, bả vai cô bỗng chùng xuống làm cô giật nảy cả mình.
Cô thở đều lại, quay đầu liền nhìn thấy một mái tóc mượt mà, nhìn xuống chút nữa là có thể thấy gương mặt nghiêng của anh, lông mi rất dài, bộ dáng vô hại.
Nhớ tới chuyến du lịch lần này, cô hơi thấp thỏm.
Cố Thăng ngủ một tiếng, khi tỉnh lại phát hiện mình đang tựa vào vai cô thì lập tức rời ra.
Bộ phim kinh dị kia cũng đã đi đến kết thúc.
- Có muốn ngủ thêm nữa không?
Nam Sơn hỏi.
- Không cần.
Anh hỏi.
- Vai đau không? Anh xoa bóp cho em nhé.
Cô đã bị dựa đến mức không còn cảm giác, nghe anh nói vậy thì cũng thấy hơi nhức mỏi.
- Có người nhìn không?
Cố Thăng vừa mới nâng tay lên lập tức liền hạ xuống.
Cầu hôn, nhất định phải nhanh chóng cầu hôn.
Năm nay hẹn hò mà cứ như đi ăn trộm, anh không vui tí nào.
Cố Thăng kéo màn cửa sổ lên, ngẩn người nhìn ra tầng tầng lớp lớp mây trắng bên ngoài.
Nếu muốn cầu hôn hẳn phải chọn ngày lành.
Đến lúc đó bảo Lão Răng Vàng tính, không được, anh lại bác bỏ. Lão Răng Vàng không đáng tin lắm, phải tìm thầy giỏi để tính, gia tăng xác suất thành công mới được.
…
Sau khi máy bay đáp xuống, công ty đã sớm sắp xếp xe buýt đưa mọi người đến khách sạn đã định, chuyến đi chơi năm ngày bốn đêm sẽ bắt đầu.
Cô Thăng có chút chuyện phải xử lí nên không cùng đến khách sạn với mọi người.
Công ty sắp xếp hai người một phòng, Nam Sơn được phân ở cùng Tiểu Dương.
Hai người quan hệ tốt, tương đối vừa lòng với kết quả này.
Trong phòng đầy đủ thiết bị, phong cách nhìn chung thiên về trang nhã, tủ đặt TV có một bình hoa, hoa nhỏ màu hồng nhạt, cảnh đẹp ý vui.
Tiểu Dương vừa bước vào đã nhào lên giường.
- Thoải mái quá đi.
Cô nhìn cái đèn bàn nhỏ.
- Chỉ muốn nằm bẹp trên giường không đi đâu.
Đương nhiên dựa theo lệ thường đi du lịch tập thể của OSS, chuyện này là không thể.
Để đạt được mục đích ngày đầu tiên du lịch, phải đi ra sảnh khách sạn nghe trưởng bộ phận trình bày các việc liên quan cần chú ý, sau đó là thời gian tự do hoạt động.
Đến ngày thứ hai, công ty sẽ cử hướng dẫn viên địa phương đến, mọi người nghe theo hướng dẫn mà bắt đầu đi tham quan du lịch.
Nam Sơn và Tiểu Dương sắp xếp ít đồ đạc rồi đi ra đại sảnh.
Nghe xong bài nói dài dòng của trưởng bộ phận cũng đã hết hơn nửa tiếng.
Tiểu Dương lười biếng duỗi eo:
- Tôi nghe bảo gần đây có cái cổ trấn có vẻ rất hay, đợi lát nữa chúng ta đi xem nhé. Đồ ăn trên máy bay dở chết đi được, tôi chẳng ăn được mấy, phải đi gọi đặc sản địa phương lấp đầy bụng mới được.
Nam Sơn đang định đồng ý thì di động của cô vang lên. Cô lấy máy khỏi túi, là số của Cố Thăng.
Cô liếc nhìn Tiểu Dương ở phía trước rồi nhận cuộc gọi.
- A lô.
- Nam Sơn, buổi chiều anh đưa em đi chỗ đó. Vừa hay là thời gian tự do hoạt động, em đi ra ngoài người ta cũng không nghi ngờ.
Nam Sơn do dự
- Nhưng em định cùng Tiểu Dương đi chơi ở trấn nhỏ rồi.
- Tiểu Dương quan trọng hay anh quan trọng?
- Anh.
Cô trả lời ngay.
Cố Thăng cười thỏa ý.
- Chút nữa chờ em ở bãi đỗ xe khách sạn nhé.
Anh nói vị trí cụ thể, trò chuyện thêm vài câu về chuyện khác rồi cúp điện thoại.
Tiểu Dương đi vài bước liền dừng lại, đứng cạnh một cây cột chờ cô.
Cô bước nhanh về phía trước, vẻ mặt xin lỗi
- Tí nữa không đi chơi với cô được rồi.
Tiểu Dương không ngạc nhiên chút nào, cô ấy gật đầu tỏ vẻ đã hiểu:
- Muốn đi chơi với Cố Thăng hả?
Nam Sơn kinh ngạc, sao Tiểu Dương lại biết được.
Tiểu Dương cười, nói với cô:
- Chỉ tại cái tai nghe điện thoại của tôi bị hỏng, vô tình nghe được cô và Cố Thăng nói chuyện thôi.
- Yên tâm, tôi sẽ không nói cho chị Lý biết đâu.
Cứ dựa theo tính của chị Lý, chưa cần đến nửa ngày toàn bộ công ty sẽ biết chuyện hai người ngay.
Tiểu Dương hiểu rõ nỗi băn khoăn của cô, lời nói của mọi người rất là đáng sợ!
Nghe Tiểu Dương nói vậy, Nam Sơn cũng yên tâm phần nào.
- Thật ra…
Tiểu Dương đi tới trước mặt Nam Sơn rồi khoát tay lên vai cô:
- Buổi tối tôi có thể đổi phòng với Cố Thăng, sau đó buổi sáng lại đổi lại. Hâm nóng tình cảm của hai người, tạo ra cống hiến nho nhỏ.
Tiểu Dương: nghe nói giám đốc Cố ở phòng cao cấp đó, nhân cơ hội này trải nghiệm một phen, quá tuyệt.
Nam Sơn lắc đầu, khước từ ý tốt của Tiểu Dương, chỉ thấy Tiểu Dương thật sự rất nhiệt tình.
- Nếu có đổi ý thì cứ nói với tôi nhé.
Tiểu Dương vẫn chưa chịu buông tha.
Nam Sơn cười bảo “Được.”
…
Nam Sơn cầm túi ra khỏi phòng, đoạn đi đến bãi đỗ xe khách sạn.
Từ đằng xa đã thấy được Cố Thăng đang tựa vào cạnh xe, vẫy tay với mình.
Con xe màu xám, trước kia cô chưa từng thấy anh lái, Nam Sơn đoán chắc là xe thuê.
Trời nóng nực, cô chầm chậm chạy tới.
Ngồi vào xe, một luồng khí mát lạnh ập đến, Nam Sơn lúc này mới sảng khoái thở ra một hơi.
- Đến nhanh quá.
Cố Thăng thấy trán cô vương một lớp mồ hôi mỏng, bèn lấy ra một chai nước, cẩn thận vặn nắp rồi đưa cho cô.
Nam Sơn quả thật rất khát, ngửa đầu uống non nửa.
Cố Thăng khởi động xe, lái ra đường lớn.
Cô hỏi:
- Giờ em phải hỏi mới được, anh muốn đưa em đi đâu?
Cố Thăng trưng nụ cười bí ẩn, nhẹ nhàng bâng quơ nói hai chữ.
- Bí mật.
Thấy anh vẫn không chịu nói như cũ, cô cũng không hỏi lại, tóm lại là sẽ biết, hẳn là muốn cho mình niềm vui bất ngờ đây, cô đoán.
Nửa giờ trôi qua, anh đã lái xe đến vùng ngoại thành.
- Còn chưa tới à?
- Còn một đoạn nữa.
Một tiếng trôi qua, con đường trống trải dường như không có xe khác chạy qua.
- Anh nói em nghe còn mất bao lâu nữa đi.
- Dân bản xứ bảo anh phải mất ba tiếng
Cố Thăng liếc mắt nhìn hướng dẫn một cái
- Nhưng bọn họ chỉ cho anh đường tắt, chỉ cần hai tiếng là có thể tới nơi.
Đi tắt cái gì, vừa nghe đã thấy rất nguy hiểm rồi.
Nam Sơn hỏi:
- Đường tắt thì có gì khác?
- Có một đoạn đường khá xóc.
Cố Thăng trả lời.
- Còn lại cũng không có gì khác.
Anh cẩn thận nghe ngóng, con đường này mới hoạt động năm ngoái.
Đại khái là vì khi sửa đường ăn bớt nguyên vật liệu, đường có chút ổ gà ổ voi, lái xe qua thì không có vấn đề gì.
Nam Sơn nghe xong, thoáng yên tâm.
Đợi đến khi chân chính trải qua đoạn đường ấy, cô mới sợ ngây người.
Đâu phải chỉ xóc nảy, sự thực là…
- Chỉ một tí là êm thôi.
Cố Thăng an ủi cô.
Kì thật anh cũng không chịu nổi, cũng không biết khi nào mới ra được khỏi con đường này.
Sớm biết thế thì đi đường vòng còn hơn.
Vừa dứt lời, xe rung lên rồi không động đậy gì nữa.
Dù anh có khởi động xe thế nào, xe vẫn chết máy.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
- Hình như xe hỏng rồi.
9 giờ, trưởng các bộ phận đếm số người, sau khi xác định mọi người đều đến đủ thì mọi người cùng lên xe buýt tới sân bay.
Đường đi tới sân bay mất hai tiếng, Nam Sơn nghỉ ngơi một lát ở trên xe.
Có một đoạn đường tương đối xóc nảy, Nam Sơn bị giật mình mà tỉnh.
- Dậy rồi.
Ngồi bên cạnh cô chính là Tiểu Dương.
- Đang định gọi cô dậy, sắp tới nơi rồi.
Nam Sơn cười
- Tỉnh đúng lúc ghê.
Tiểu Dương lấy gương từ trong túi ra.
- Tóc hơi rối, tranh thủ sửa sang chút đi.
Nam Sơn nhìn chính mình trong gương, nhịn không được cười thành tiếng. Đầu tóc bây giờ quá là buồn cười, trước trán còn có một nhúm tóc vểnh lên thật siêu phàm.
Cô sửa sang tóc tai xong rồi tiếp tục nói chuyện với Tiểu Dương một lát thì tới sân bay.
…
- A, Nam Sơn, người ngồi cạnh cô là ai thế?
Người bên tài vụ đã ngồi xuống chỗ trên máy bay, chỉ có vị trí cạnh cửa sổ bên cạnh cô là chưa có ai.
Nam Sơn ngơ ngác lắc đầu:
- Tôi cũng không rõ, có lẽ là nhân viên bộ phận khác.
Chưa được mấy phút thì Cố Thăng đã đi tới.
Mọi người đoán chắc là lãnh đạo nhà mình xuống quan tâm hỏi han nhân viên đây mà.
Đám chị Lý chào Cố Thăng:
- Chào giám đốc Cố.
Cố Thăng khẽ tươi cười gật đầu:
- Chào mọi người, mọi người đừng để ý đến tôi, cần nghỉ ngơi thì cứ nghỉ đi…
Anh nói vài câu khách sáo xong thì nhìn qua chỗ cạnh Nam Sơn, lại làm bộ lơ đãng nhìn cô một cái.
Mọi người đều tập trung chú ý lên người anh, Nam Sơn đương nhiên cũng để ý tới anh.
Nam Sơn: chẳng lẽ chỗ trống bên cạnh mình là của anh ấy à?
Quả nhiên, anh đi về phía cô.
- Giám đốc Cố, chỗ kia là của anh hả?
Chị Lý lên tiếng hỏi trước tiên.
Cố Thăng gật đầu:
- Đã là cùng du lịch với các nhân viên thì đương nhiên cũng phải ngồi cùng mọi người rồi.
Được đấy, thân dân ghê.
Bên chị Lý vừa nghe xong thì cảm động hết sức.
Rõ ràng có thể chọn khoang hạng nhất, vậy mà lại ngồi khoang phổ thông với nhân viên. Ông chủ như vậy thật sự rất tuyệt.
Có điều vị trí này hơi bị trùng hợp, ngay cạnh Nam Sơn, không thể không khiến người ta nghi ngờ, chị Lý sờ cằm.
Tiểu Dương lặng lẽ cất tiếng:
- Nếu mọi người cùng nhau ngồi khoang hạng nhất thì tốt quá.
Mọi người: nghe cũng rất có lí.
Cố Thăng:
- … Đợi lần sau sẽ có cơ hội.
…
- Anh cứ thấy chỗ này hơi hẹp.
Cố Thăng nhỏ giọng ai oán nói với Nam Sơn.
Vừa may vị trí của hai người ở ngoài rìa, Tiểu Dương ngồi cạnh Nam Sơn đang xem video, nói nhỏ sẽ không khiến người khác chú ý.
Nam Sơn nhìn đôi chân dài phải hơi gập lại của anh.
- Hay là anh ngồi khoang hạng nhất đi.
- Không cần.
Cố Thăng từ chối ngay không cần nghĩ.
- Em phải biết là anh muốn ngồi cùng em chứ.
Anh cầm tay cô, bên trên có áo khoác che, người ngoài không phát hiện ra bên trong thế nào.
Nam Sơn đã ngủ đủ trên xe, đang cầm iPad xem bộ phim đã tải từ trước.
- Cùng xem nhé.
Cố Thăng nói.
Cô bèn cứng nhắc dịch máy đến gần anh, rồi lấy một bên tai nghe đưa cho anh
- Em nghĩ anh sẽ không thích xem đâu.
Là một bộ phim kinh dị.
Cố Thăng chỉ liếc mắt một cái liền dời đi.
- Đúng là không thích thật.
Anh nhỏ giọng thì thầm:
- A, nhận vật chính còn không đẹp trai bằng anh.
Nam Sơn:
- … Đẹp trai cũng không thể mài ra ăn được.
Cố Thăng:
- Nên là anh dùng tài hoa để kiếm ăn đó.
Nam Sơn: …
Thấy cô chẳng buồn đáp, chỉ tập trung chú ý xem phim, Cố Thăng ngáp một cái.
- Anh mệt, anh ngủ một lát đây.
Anh hạ màn cửa sổ.
Cô để ý tới anh một chút, đặc biệt còn không đeo lên bên tai nghe kia lên.
Cô gật đầu.
- Đắp thêm áo đi, cẩn thận kẻo bị lạnh.
Cố Thăng nghe thế thì bật cười như trẻ con.
- Không cần.
Anh nắm chặt lấy tay cô.
- Anh muốn nắm tay em ngủ.
- Ừ.
Nam Sơn nói.
- Đợi lát nữa đến bữa ăn sẽ gọi anh.
Cố Thăng đồng ý rồi nhắm hai mắt lại.
Nam Sơn quay đầu tiếp tục xem phim, đang xem đến phần quan trọng, không khí cực kì căng thẳng, bả vai cô bỗng chùng xuống làm cô giật nảy cả mình.
Cô thở đều lại, quay đầu liền nhìn thấy một mái tóc mượt mà, nhìn xuống chút nữa là có thể thấy gương mặt nghiêng của anh, lông mi rất dài, bộ dáng vô hại.
Nhớ tới chuyến du lịch lần này, cô hơi thấp thỏm.
Cố Thăng ngủ một tiếng, khi tỉnh lại phát hiện mình đang tựa vào vai cô thì lập tức rời ra.
Bộ phim kinh dị kia cũng đã đi đến kết thúc.
- Có muốn ngủ thêm nữa không?
Nam Sơn hỏi.
- Không cần.
Anh hỏi.
- Vai đau không? Anh xoa bóp cho em nhé.
Cô đã bị dựa đến mức không còn cảm giác, nghe anh nói vậy thì cũng thấy hơi nhức mỏi.
- Có người nhìn không?
Cố Thăng vừa mới nâng tay lên lập tức liền hạ xuống.
Cầu hôn, nhất định phải nhanh chóng cầu hôn.
Năm nay hẹn hò mà cứ như đi ăn trộm, anh không vui tí nào.
Cố Thăng kéo màn cửa sổ lên, ngẩn người nhìn ra tầng tầng lớp lớp mây trắng bên ngoài.
Nếu muốn cầu hôn hẳn phải chọn ngày lành.
Đến lúc đó bảo Lão Răng Vàng tính, không được, anh lại bác bỏ. Lão Răng Vàng không đáng tin lắm, phải tìm thầy giỏi để tính, gia tăng xác suất thành công mới được.
…
Sau khi máy bay đáp xuống, công ty đã sớm sắp xếp xe buýt đưa mọi người đến khách sạn đã định, chuyến đi chơi năm ngày bốn đêm sẽ bắt đầu.
Cô Thăng có chút chuyện phải xử lí nên không cùng đến khách sạn với mọi người.
Công ty sắp xếp hai người một phòng, Nam Sơn được phân ở cùng Tiểu Dương.
Hai người quan hệ tốt, tương đối vừa lòng với kết quả này.
Trong phòng đầy đủ thiết bị, phong cách nhìn chung thiên về trang nhã, tủ đặt TV có một bình hoa, hoa nhỏ màu hồng nhạt, cảnh đẹp ý vui.
Tiểu Dương vừa bước vào đã nhào lên giường.
- Thoải mái quá đi.
Cô nhìn cái đèn bàn nhỏ.
- Chỉ muốn nằm bẹp trên giường không đi đâu.
Đương nhiên dựa theo lệ thường đi du lịch tập thể của OSS, chuyện này là không thể.
Để đạt được mục đích ngày đầu tiên du lịch, phải đi ra sảnh khách sạn nghe trưởng bộ phận trình bày các việc liên quan cần chú ý, sau đó là thời gian tự do hoạt động.
Đến ngày thứ hai, công ty sẽ cử hướng dẫn viên địa phương đến, mọi người nghe theo hướng dẫn mà bắt đầu đi tham quan du lịch.
Nam Sơn và Tiểu Dương sắp xếp ít đồ đạc rồi đi ra đại sảnh.
Nghe xong bài nói dài dòng của trưởng bộ phận cũng đã hết hơn nửa tiếng.
Tiểu Dương lười biếng duỗi eo:
- Tôi nghe bảo gần đây có cái cổ trấn có vẻ rất hay, đợi lát nữa chúng ta đi xem nhé. Đồ ăn trên máy bay dở chết đi được, tôi chẳng ăn được mấy, phải đi gọi đặc sản địa phương lấp đầy bụng mới được.
Nam Sơn đang định đồng ý thì di động của cô vang lên. Cô lấy máy khỏi túi, là số của Cố Thăng.
Cô liếc nhìn Tiểu Dương ở phía trước rồi nhận cuộc gọi.
- A lô.
- Nam Sơn, buổi chiều anh đưa em đi chỗ đó. Vừa hay là thời gian tự do hoạt động, em đi ra ngoài người ta cũng không nghi ngờ.
Nam Sơn do dự
- Nhưng em định cùng Tiểu Dương đi chơi ở trấn nhỏ rồi.
- Tiểu Dương quan trọng hay anh quan trọng?
- Anh.
Cô trả lời ngay.
Cố Thăng cười thỏa ý.
- Chút nữa chờ em ở bãi đỗ xe khách sạn nhé.
Anh nói vị trí cụ thể, trò chuyện thêm vài câu về chuyện khác rồi cúp điện thoại.
Tiểu Dương đi vài bước liền dừng lại, đứng cạnh một cây cột chờ cô.
Cô bước nhanh về phía trước, vẻ mặt xin lỗi
- Tí nữa không đi chơi với cô được rồi.
Tiểu Dương không ngạc nhiên chút nào, cô ấy gật đầu tỏ vẻ đã hiểu:
- Muốn đi chơi với Cố Thăng hả?
Nam Sơn kinh ngạc, sao Tiểu Dương lại biết được.
Tiểu Dương cười, nói với cô:
- Chỉ tại cái tai nghe điện thoại của tôi bị hỏng, vô tình nghe được cô và Cố Thăng nói chuyện thôi.
- Yên tâm, tôi sẽ không nói cho chị Lý biết đâu.
Cứ dựa theo tính của chị Lý, chưa cần đến nửa ngày toàn bộ công ty sẽ biết chuyện hai người ngay.
Tiểu Dương hiểu rõ nỗi băn khoăn của cô, lời nói của mọi người rất là đáng sợ!
Nghe Tiểu Dương nói vậy, Nam Sơn cũng yên tâm phần nào.
- Thật ra…
Tiểu Dương đi tới trước mặt Nam Sơn rồi khoát tay lên vai cô:
- Buổi tối tôi có thể đổi phòng với Cố Thăng, sau đó buổi sáng lại đổi lại. Hâm nóng tình cảm của hai người, tạo ra cống hiến nho nhỏ.
Tiểu Dương: nghe nói giám đốc Cố ở phòng cao cấp đó, nhân cơ hội này trải nghiệm một phen, quá tuyệt.
Nam Sơn lắc đầu, khước từ ý tốt của Tiểu Dương, chỉ thấy Tiểu Dương thật sự rất nhiệt tình.
- Nếu có đổi ý thì cứ nói với tôi nhé.
Tiểu Dương vẫn chưa chịu buông tha.
Nam Sơn cười bảo “Được.”
…
Nam Sơn cầm túi ra khỏi phòng, đoạn đi đến bãi đỗ xe khách sạn.
Từ đằng xa đã thấy được Cố Thăng đang tựa vào cạnh xe, vẫy tay với mình.
Con xe màu xám, trước kia cô chưa từng thấy anh lái, Nam Sơn đoán chắc là xe thuê.
Trời nóng nực, cô chầm chậm chạy tới.
Ngồi vào xe, một luồng khí mát lạnh ập đến, Nam Sơn lúc này mới sảng khoái thở ra một hơi.
- Đến nhanh quá.
Cố Thăng thấy trán cô vương một lớp mồ hôi mỏng, bèn lấy ra một chai nước, cẩn thận vặn nắp rồi đưa cho cô.
Nam Sơn quả thật rất khát, ngửa đầu uống non nửa.
Cố Thăng khởi động xe, lái ra đường lớn.
Cô hỏi:
- Giờ em phải hỏi mới được, anh muốn đưa em đi đâu?
Cố Thăng trưng nụ cười bí ẩn, nhẹ nhàng bâng quơ nói hai chữ.
- Bí mật.
Thấy anh vẫn không chịu nói như cũ, cô cũng không hỏi lại, tóm lại là sẽ biết, hẳn là muốn cho mình niềm vui bất ngờ đây, cô đoán.
Nửa giờ trôi qua, anh đã lái xe đến vùng ngoại thành.
- Còn chưa tới à?
- Còn một đoạn nữa.
Một tiếng trôi qua, con đường trống trải dường như không có xe khác chạy qua.
- Anh nói em nghe còn mất bao lâu nữa đi.
- Dân bản xứ bảo anh phải mất ba tiếng
Cố Thăng liếc mắt nhìn hướng dẫn một cái
- Nhưng bọn họ chỉ cho anh đường tắt, chỉ cần hai tiếng là có thể tới nơi.
Đi tắt cái gì, vừa nghe đã thấy rất nguy hiểm rồi.
Nam Sơn hỏi:
- Đường tắt thì có gì khác?
- Có một đoạn đường khá xóc.
Cố Thăng trả lời.
- Còn lại cũng không có gì khác.
Anh cẩn thận nghe ngóng, con đường này mới hoạt động năm ngoái.
Đại khái là vì khi sửa đường ăn bớt nguyên vật liệu, đường có chút ổ gà ổ voi, lái xe qua thì không có vấn đề gì.
Nam Sơn nghe xong, thoáng yên tâm.
Đợi đến khi chân chính trải qua đoạn đường ấy, cô mới sợ ngây người.
Đâu phải chỉ xóc nảy, sự thực là…
- Chỉ một tí là êm thôi.
Cố Thăng an ủi cô.
Kì thật anh cũng không chịu nổi, cũng không biết khi nào mới ra được khỏi con đường này.
Sớm biết thế thì đi đường vòng còn hơn.
Vừa dứt lời, xe rung lên rồi không động đậy gì nữa.
Dù anh có khởi động xe thế nào, xe vẫn chết máy.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
- Hình như xe hỏng rồi.
/117
|