20.
Ở bên ngoài Luân Hồi Kính, ta vừa khóc vừa thét chói tai.
“Đừng nhảy mà huhu!”
Tư Mệnh bịt kín lỗ tai: “Đừng hét, đừng hét! Này không phải là xong rồi sao?”
Ta: “Các ngươi là ma quỷ sao? Sao lại làm vậy với Lương Thanh Từ?”
Tư Mệnh tức giận ném bút: “Như này ngươi còn không hài lòng.
Ngươi nói hắn còn nhỏ đã mất mẫu thân rất đáng thương, tốt thôi, ta sửa lại.
Ngươi nói hắn vất vả khó nhọc suốt tám kiếp, Hoàng Thế Nhân* cũng không thể bóc lột như vậy, ta đưa nhân tài tới tận cửa cho hắn, còn làm cho vài kẻ địch trong tương lai của hắn chết mất tiêu.
Hắn còn muốn cái bánh quy* gì nữa?"
(*Hoàng Thế Nhân là một nhân vật phản diện xuất hiện trong tác phẩm "Cô gái tóc trắng" do Học viện nghệ thuật Diên An sáng tác.
Hoàng Thế Nhân là đại diện điển hình của một địa chủ chuyên đi bóc lột, bắt nạt người khác, cho vay nặng lãi, làm đủ mọi điều ác.)
(*Bánh quy là một tiếng lóng chửi bậy kiểu cute)
“Đúng là chiều hắn thành quen rồi.”
Ta cười lạnh: “Ngươi giỏi thì tự đi mà làm.”
Tư Mệnh lập tức quỳ xuống: “Bà nội của ta ơi, đừng vậy mà.”
Linh cảm của ta đã đúng.
Từ việc làm đất trời đảo lộn mỗi khi luân hồi cho có lệ, cho đến cả thiên hạ này chỉ có mình Lương Quốc, tất cả đều bởi vì đây vốn dĩ không phải thế giới thật.
Tư Mệnh nói cho ta, rất lâu trước kia người Tiên giới bọn họ đều trực tiếp hạ phàm lịch kiếp.
Sau này mới phát hiện mọi thứ không ổn, thần tiên lịch kiếp cứ hở ra là làm cho vương triều thay đổi, chiến loạn liên miên.
Quá đáng hơn nữa là những thần tiên đắm chìm trong tình kiếp, mấy cái vị mà yêu đến bại não ấy.
Gì mà “Nếu nàng chết, ta sẽ để cả thiên hạ chôn cùng nàng!” Này mà là thần tiên đi lịch kiếp sao? Là dân thường dưới phàm giới sao?
Xuân đến, địa phủ vừa mới thở như chó tiễn xong một đợt đi đầu thai.
Lại có một đám thần tiên đến lịch kiếp, cái con bà nó chứ, còn nhanh hơn cả cắt tỏi tây*.
(*Tỏi tây là loại cây có sức sống mạnh, sau khi cắt bỏ phần lá trên mặt đất, nó sẽ mọc tiếp từ củ trong một thời gian ngắn.
Vì vậy những thứ được lặp đi lặp lại, được gọi là "cắt tỏi tây")
Như vậy chưa đủ sao?!
Tiên giới suy nghĩ một hồi, nếu không thì chúng ta hợp tác cùng nhau tạo ra một cái Luân Hồi Kính, cố gắng hết sức biến ra một thế giới trong kính chân thật nhất có thể.
Mấy thứ như hoa lá, chim cò, muông thú, núi cao, sông dài đều có hết.
Thiên Đạo ngầm đồng ý.
Ta hỏi Tư Mệnh: “Thần tiên không thể không lịch kiếp sao?”
Tư Mệnh nói: “Người phàm các ngươi có kpi, có các loại kiểm tra, thần tiên cũng giống vậy.
Ai cũng đắc đạo thành tiên thì không phải thần tiên sẽ lạm phát sao? Cho nên bọn ta phải kiểm tra định kỳ, đánh rớt một đám.”
Không qua kỳ kiểm tra thì đều đọa ma.
Thiên Đạo trực tiếp vẫy tay chào tạm biệt, đi nhé.
Nói cho cùng thì Luân Hồi Kính cũng không thể so với thế giới thật, thần tiên có tiên lực càng cao thì càng khó chính thức hòa nhập vào.
Một khi Thiên Đạo phán lần này kiếp nạn chưa đủ tiêu chuẩn lịch kiếp, mọi thứ sẽ lặp lại.
“Trời má, vượt qua đến 60% bài kiểm tra cũng không được tính là hoàn thành?" Ta trợn mắt há hốc mồm.
Vẻ mặt Tư Mệnh thổn thức: “Đúng vậy, chúng ta chỉ có hai kết quả là vượt qua 100% hoặc trượt."
Vì nâng cao tỉ lệ lịch kiếp thành công, Tiên giới khởi xướng hoạt động hỗ trợ luân hồi.
Tìm thần tiên sắm vai thần tiên trong kiếp nạn, đối diện là một tiên nhân chân chính chắc sẽ có cảm giác nhập cảnh chân thật hơn nhỉ?
Đặc biệt là ải tình kiếp, phải tìm một tiên nhân khác nhập cảnh vào hỗ trợ, muốn làm gì thì làm, độc ác như thế nào, xảy ra kiểu gì, ngược đến khi lịch kiếp thành công thì thôi.
Tư Mệnh bùi ngùi: “Từ khi chúng ta mở Luân Hồi Kính, tuy rằng có mấy đôi được tác hợp, nhưng đa số đều đến Tây Phương bước vào cửa Phật.”
Sau khi phá kiếp liền đóng chặt trái tim, khóa chặt tình cảm.
Ta:……
Ta phơi mình dưới im lặng, im lặng cũng chiếu lên ta.
“Vậy là Lương Thanh Từ đã thất bại chín lần?” Ta quay lại vấn đề bản thân mình quan tâm nhất.
Tư Mệnh cắn hạt dưa: “Còn chưa đủ sao? Chỉ trượt tám lần trước đó thôi.”
Nàng vỗ đùi thở dài: “Như này chẳng lẽ còn không qua nữa, đây là kịch bản ta khổ tâm viết riêng cho hắn.
Hắn đã thanh toán thù lao cho cái này, ai dà, chắc giờ phải hoàn trả một nửa.”
Nàng móc ra sổ số mệnh: “Ngươi nhìn xem, cốt truyện ta thiết kế như vậy nè.”
“Đầu tiên, đau khổ nhất không phải là không có được, mà là có được rồi lại mất đi.”
“Cho nên xuất thân hắn cao quý, là thiên chi kiêu tử cha mẹ vô cùng yêu thương.
“Sau đó bước ngoặt xảy ra.
Đầu tiên là mẫu phi qua đời, sau đó phụ hoàng càng ngày càng không đáng tin cậy, tự lực cánh sinh, tình người ấm lạnh hắn đều đã trải qua hết rồi.
“Cuối cùng, ta đã xem xét toàn diện tính cách của kim chủ.
Biết hắn là một người có ý thức trách nhiệm rất cao.
Ta liền sắp xếp một người nói với hắn từ nhỏ rằng nếu hắn muốn đội mũ miện, hắn phải chịu được sức nặng của nó, toàn bộ thiên hạ đều là trách nhiệm của hắn.
Sau đó khiến hắn nhận thức được nỗi bi ai và tuyệt vọng của việc không có cách nào xoay chuyển được một vương triều đang nghiêng ngả bằng sức lực của một người.
“Ở giữa xen kẽ thêm một ít bi kịch kiểu bạn thân lục đục, tâm phúc phản bội, kẻ phản bội giành được quyền lực, như này không phải rất hoàn hảo sao?”
Này……
Quả thật rất hoàn hảo, còn rất hợp lý.
Mấy tay bút chuyên viết truyện ngược mà gặp cũng phải khen một tiếng hay.
Mẹ nó chứ, rất hợp lý và rất là logic luôn.
Ta choáng váng.
Khó trách lần đầu tiên gặp Lương Thanh Từ, trông hắn lại buồn thảm như vậy.
Như vậy thì ai mà chịu được chứ.
Cuộc sống là một vòng tuần hoàn của những bi kịch chồng chất lên nhau.
Cứu mạng.
Tư Mệnh vặn vẹo ngón tay: “Đi, Trần Yến Yến, ta mang ngươi đi gặp hắn.”
“Làm không tốt sẽ phải hoàn tiền mất.” Nàng lẩm bẩm.
Hả?
21.
Chưa kịp phòng bị, ta đã bị Tư Mệnh túm xuống địa phủ.
Qua cầu Nại Hà, dọc theo Vọng Hương Đài, một đường ngập tràn hoa mạn châu sa.
Tư Mệnh mang ta vào một cung điện.
Không đợi nàng hỏi, một vị phán quan đã ngạc nhiên nói: “Tư Mệnh tiên quân? Diêm Quân mới vừa đi tìm ngài.”
Tư Mệnh cười ha ha: “Tuyệt vời! Không phải hoàn tiền nữa rồi.
Ta đến báo cho hắn, ta đã mang người đến rồi.”
Đùa gì vậy?
Đây không phải thần tiên trong tưởng tượng của ta, ai cứu vớt giùm ta ảo tưởng đẹp đẽ của ta với.
Ta cũng không biết lòng ta suy nghĩ cái gì nữa, nói chung là lung tung, cái gì cũng nghĩ, nhưng nghĩ đến nhiều nhất chính là bộ dáng Lương Thanh Từ năm ấy chờ đợi ta từ năm này qua năm khác.
Hắn rõ ràng là không đâm vào tường thì không quay đầu lại, thích một người thôi mà cũng để cho bản thân mình thảm thương đến như vậy.
Rõ ràng một kiếp cuối cùng cái gì hắn cũng có.
“Yến Yến!” Ta bị một cái ôm đánh gãy mạch suy nghĩ.
Người này dùng sức rất mạnh, siết ta đến phát đau.
Tư Mệnh và những người khác đã sớm thức thời rời đi, để lại một mình ta đối mặt với Lương Thanh Từ đang đứng trước mặt, vừa xa lạ cũng vừa quen thuộc.
Hắn tự biết bản thân mất bình tĩnh, cố kiềm chế lại mà buông tay ra.
“Ta cho rằng, ngươi chỉ là một phần của ảo cảnh.
Thật là may mắn.” Hắn vui mừng nói.
So với người phàm Lương Thanh Từ, làm thần tiên hắn còn đẹp trai hơn, thần thánh hơn.
Ta mất tự nhiên lùi về phía sau, ánh mắt hắn ảm đạm đi một chút.
Ôi, ta lại nghĩ tới hai kiếp cuối cùng của hắn.
Được rồi, ta mềm lòng rồi.
Ta chọn một người mà chúng ta tương đối quen thuộc làm đầu câu chuyện: “Bạch Nhược Hoan là tiên giống ngươi sao? Nàng ở nơi nào?” Ta vẫn muốn gặp hehe.
Hiển nhiên, đây không phải một chủ đề hay để mở đầu câu chuyện.
Dùng mắt thường cũng có thể thấy được sắc mặt Lương Thanh Từ bối rối.
Hắn hắng giọng: “Là như thế này.
Lúc ấy khi ta lịch kiếp, không đoán được tình kiếp của ta cũng đến.
Cho nên ba lần đầu đều kết thúc thất bại.
Ta ngày thường đều ở trong địa phủ xử lý công việc, không quen biết mấy với các nữ tiên, không chắc các nàng có thể vào cảnh cùng ta.”
“Cho nên.” Hắn ngượng ngùng quay đầu đi: “Tư Mệnh giúp ta rút phần lớn tình cảm trong linh hồn của ta ra, tạo thành Bạch Nhược Hoan.
Lúc ấy ta nghĩ, bất luận là bản thể yêu phiên bản nữ, hay là phiên bản nữ yêu bản thể, hẳn là đều có thể ứng kiếp.
Ngựa chết cũng coi như ngựa sống mà chạy chữa.”
“Các ngươi sẽ không hi vọng việc này có thể thành công đấy chứ?”.
/16
|