Nữ Chủ Giá Lâm, Nữ Phụ Mau Lui Tán!
Chương 171 - Nữ Thân Vương Huyết Tộc Vs Thiếu Nữ Nhân Loại Được Chọn (26)
/205
|
Sự thật chứng minh, dù chỉ còn lại có một phần mười sức mạnh, dưới sự tấn công của đám huyết tộc, Cố Thịnh Nhân vẫn cô gắng không rơi vào thế yếu.
Nhưng cũng chỉ không rơi vào thế yếu mà thôi.
Càng lúc Rita càng hưng phấn, nàng ta nói với uyết tộc sau lưng: Bây giờ ngài ấy đã rất suy yếu, chỉ cần kiên trì chút nữa, chúng ta có thể thành công.
Cố Thịnh Nhân thật sự không kiên trì nổi, cảm thấy từng đợt suy yếu lấn át cả cơ thể mình, thậm chí cô cảm thấy mắt mờ dần đi.
Lancelot, nếu ngươi còn không đến, thật sự ta sẽ rơi vào giấc ngủ vĩnh hằng... Cô thì thào một tiếng.
Hệ thống thực sự không thể can thiệp đối với nội dung cốt truyện phát triển bình thường.
Việc nó làm được, nhiều nhất là khiến kí chủ tỉnh lại, không để cho cô rơi vào mê man nhanh vậy.
Giống như thật sự nghe được lời cô, sau đó cô cảm thấy được hơi thở của Lancelot.
Một luồng ánh kiếm mang theo sát khí giận dữ bổ về phía người Rita.
Rita không nhanh được bằng ánh kiếm, nàng ta tránh nhanh, tránh nơi quan trọng, thế nhưng toàn bộ cánh tay trái bị chặt đứt.
Lancelot không rảnh để ý tới nàng ta, bóng người lóe lên rồi tới bên Cố Thịnh Nhân.
Nhưng hắn chỉ nhận được cơ thể người yêu ngã xuống.
Những huyết tộc đó lại quỳ xuống một lần nữa.
Lần áp chế này là từ McAvoy Thân vương, không thể so sánh được với áp chế miễn cưỡng của Cố Thịnh Nhân.
Rita, ngươi được lắm, được lắm! Olivia nhìn nàng ta cực kỳ giận dữ.
Rita biết là lần hành động này đã hoàn toàn thất bại, nàng ta ngẩng đầu khẽ cười khinh Olivia: Ta không phải kẻ hèn nhát như ngươi, đã thích thứ gì thì pahir tự mình tranh thủ! Nếu như ta có thực lực như ngươi, tuyệt đối sẽ không để cho nàng rơi vào tay người khác.
Olivia cúi đầu xuống nàng ta: Dù không để ý tới ý nguyện của nàng, để cho nàng hận ngươi cả đời ư?
Rita biến sắc, sau đó cười lạnh nói: Vậy thì cũng tốt hơn so với không chiếm được.
Olivia nhìn nàng ta từ trên cao xuống: Gia tộc McAvoy tra cho ta huyết mạch và vinh quang, khiến ta khinh thường những hành vi hèn hạ đê tiện như vậy.
Hành động này của ngươi, không xứng với huyết mạch của gia tộc McAvoy, ta sẽ thu hồi huyết mạch đã ban cho ngươi.
Hắn vừa dứt lời, cơ thể Rita biến đổi rõ ràng.
Da thịt non mịn của nàng ta nhanh chóng khô cạn nhăn nheo, sự hồng hào của nàng ta trở nên tái nhợt, nàng ta chỉ trong vài giây ngắn ngủi, đã từ một cô nàng xinh đẹp bỗng biến thành một bà lão gần đất xa trời.
Chuyện này... Đây không phải ta, đây không phải ta! Rita thấy cảnh này gần như hét lên chói tai.
Đây chính là ngươi. Không có huyết mạch ta ban cho ngươi, ngươi chẳng là gì. Olivia không hề liếc nhìn nàng ta một cái, quay người rời đi.
Không có năng lực bất tử của huyết tộc, nữ nhân này sẽ không còn sống được bao.
Nàng sao rồi? Olivia đi tới bên Lancelot.
Đang ngủ. Đối phương trả lời ít mà ý nhiều.
Olivia nhìn Cố Thịnh Nhân thật kỹ: Trong lúc nàng đang ngủ say thời kỳ suy yếu thì bị cưỡng ép tỉnh lại, còn ra tay với người ta, lần này, có thể ngủ say kéo dài vô hạn, chờ tới khi sức mạnh khôi phục hoàn toàn.
Lancelot bế người lên: Không sao, ta có đủ thời gian chờ nàng tỉnh lại.
Olivia nhìn hắn ôm người rời đi, một lúc sau mới thu hồi ánh mắt, cười một tiếng tự giễu, cam chịu số phận giúp hắn thu dọn tàn cuộc sau lưng.
Nhưng cũng chỉ không rơi vào thế yếu mà thôi.
Càng lúc Rita càng hưng phấn, nàng ta nói với uyết tộc sau lưng: Bây giờ ngài ấy đã rất suy yếu, chỉ cần kiên trì chút nữa, chúng ta có thể thành công.
Cố Thịnh Nhân thật sự không kiên trì nổi, cảm thấy từng đợt suy yếu lấn át cả cơ thể mình, thậm chí cô cảm thấy mắt mờ dần đi.
Lancelot, nếu ngươi còn không đến, thật sự ta sẽ rơi vào giấc ngủ vĩnh hằng... Cô thì thào một tiếng.
Hệ thống thực sự không thể can thiệp đối với nội dung cốt truyện phát triển bình thường.
Việc nó làm được, nhiều nhất là khiến kí chủ tỉnh lại, không để cho cô rơi vào mê man nhanh vậy.
Giống như thật sự nghe được lời cô, sau đó cô cảm thấy được hơi thở của Lancelot.
Một luồng ánh kiếm mang theo sát khí giận dữ bổ về phía người Rita.
Rita không nhanh được bằng ánh kiếm, nàng ta tránh nhanh, tránh nơi quan trọng, thế nhưng toàn bộ cánh tay trái bị chặt đứt.
Lancelot không rảnh để ý tới nàng ta, bóng người lóe lên rồi tới bên Cố Thịnh Nhân.
Nhưng hắn chỉ nhận được cơ thể người yêu ngã xuống.
Những huyết tộc đó lại quỳ xuống một lần nữa.
Lần áp chế này là từ McAvoy Thân vương, không thể so sánh được với áp chế miễn cưỡng của Cố Thịnh Nhân.
Rita, ngươi được lắm, được lắm! Olivia nhìn nàng ta cực kỳ giận dữ.
Rita biết là lần hành động này đã hoàn toàn thất bại, nàng ta ngẩng đầu khẽ cười khinh Olivia: Ta không phải kẻ hèn nhát như ngươi, đã thích thứ gì thì pahir tự mình tranh thủ! Nếu như ta có thực lực như ngươi, tuyệt đối sẽ không để cho nàng rơi vào tay người khác.
Olivia cúi đầu xuống nàng ta: Dù không để ý tới ý nguyện của nàng, để cho nàng hận ngươi cả đời ư?
Rita biến sắc, sau đó cười lạnh nói: Vậy thì cũng tốt hơn so với không chiếm được.
Olivia nhìn nàng ta từ trên cao xuống: Gia tộc McAvoy tra cho ta huyết mạch và vinh quang, khiến ta khinh thường những hành vi hèn hạ đê tiện như vậy.
Hành động này của ngươi, không xứng với huyết mạch của gia tộc McAvoy, ta sẽ thu hồi huyết mạch đã ban cho ngươi.
Hắn vừa dứt lời, cơ thể Rita biến đổi rõ ràng.
Da thịt non mịn của nàng ta nhanh chóng khô cạn nhăn nheo, sự hồng hào của nàng ta trở nên tái nhợt, nàng ta chỉ trong vài giây ngắn ngủi, đã từ một cô nàng xinh đẹp bỗng biến thành một bà lão gần đất xa trời.
Chuyện này... Đây không phải ta, đây không phải ta! Rita thấy cảnh này gần như hét lên chói tai.
Đây chính là ngươi. Không có huyết mạch ta ban cho ngươi, ngươi chẳng là gì. Olivia không hề liếc nhìn nàng ta một cái, quay người rời đi.
Không có năng lực bất tử của huyết tộc, nữ nhân này sẽ không còn sống được bao.
Nàng sao rồi? Olivia đi tới bên Lancelot.
Đang ngủ. Đối phương trả lời ít mà ý nhiều.
Olivia nhìn Cố Thịnh Nhân thật kỹ: Trong lúc nàng đang ngủ say thời kỳ suy yếu thì bị cưỡng ép tỉnh lại, còn ra tay với người ta, lần này, có thể ngủ say kéo dài vô hạn, chờ tới khi sức mạnh khôi phục hoàn toàn.
Lancelot bế người lên: Không sao, ta có đủ thời gian chờ nàng tỉnh lại.
Olivia nhìn hắn ôm người rời đi, một lúc sau mới thu hồi ánh mắt, cười một tiếng tự giễu, cam chịu số phận giúp hắn thu dọn tàn cuộc sau lưng.
/205
|