Nữ Chủ Giá Lâm, Nữ Phụ Mau Lui Tán!
Chương 74 - Người Thừa Kế Công Tước Vs Nữ Phụ Phế Vật Phản Công (14)
/205
|
Cố Thịnh Nhân biết tên ma vương này tàn nhẫn biết bao, tuy nhiên cô thấy tò mò vì sao hắn không trực tiếp lấy linh hồn của cô mà lại đòi lập khế ước.
Ma vương thấy Cố Thịnh Nhân đồng ý, trong lòng rất hài lòng, hắn gọi Cố Thịnh Nhân: “Nàng lại đây.”
Cố Thịnh Nhân bước về phía trước. Cánh tay hư ảo của ma vương chạm vào trán của Cố Thịnh Nhân, trọng miệng niệm thần chú. Một làn khói đen tràn ra theo thần chú của ma vương, từ từ quấn lấy người của Cố Thịnh Nhân.
Cố Thịnh Nhân ngạc nhiên phát hiện ra sự khó chịu mình đã nghĩ không hề xuất hiện. Cô nhớ trong nội dung vở kịch khi Eve Heather và ma vương lập khế ước, vô cùng đau đớn cơ mà.
Hệ thống: “Đương nhiên cô không cảm thấy đau đớn, vì hai người vừa lập khế ước cộng sinh.”
Cố Thịnh Nhân: “Ồ, hóa ra là như vậy, đợi đã, cậu vừa nói gì cơ?”
Khế ước cộng sinh? Cố Thịnh Nhân vô cùng kinh ngạc. Khế ước cộng sinh ở thế giới này không phải là chuyện để đùa giỡn, nó đúng như tên gọi cộng sinh. Sau khi hai bên lập kế ước cộng sinh, từ nay về sau hai bên sẽ cùng một mạng, ngươi sống ta sống, ngươi chết ta chết.
Không phải ma vương đã niệm sai thần chú chứ?
Ma vương thấy hơi buồn cười vì cô gái với sắc mặt nghiêm túc đã trở nên mơ hồ đang nhìn mình.
“Tại sao?” Cố Thịnh Nhân hỏi: “Tại sao lại lập khế ước cộng sinh với ta?”
Cô không tin là ma vương có lòng tốt như vậy.
Ma vương ngước lên: “Có thể do người quá xinh đẹp ta đã yêu từ cái nhìn đầu tiền.”
Câu trả lời của Cố Thịnh Nhân cho hắn là một cái liếc mắt.
“Cầm lấy!” Một chiếc dây chuyền rơi vào ngực Cố Thịnh Nhân. Một khối trang sức hình thoi không biết làm từ chất liệu gì lấp lánh như những vì sao.
“Linh thể của ta giờ đang ký sinh trong sợi dây chuyền này, người phải giữ gìn cẩn thận.”
Không cần hắn nói Cố Thịnh Nhân sẽ giữ gìn cẩn thận, dù sao bây giờ sinh mệnh của hai người đã ràng buộc với nhau, cô phải quý trọng mạng sống nhỏ nhoi của mình, sau này còn đi tìm người mình yêu.
Một lần nữa ma vương lại phá vỡ nhận thức của Cố Thịnh Nhân.
“Tìm suối sinh mệnh?”
Ma vương thản nhiên gật đầu: “Cơ thể của ta đã bị thiêu hủy, giờ chỉ còn lại linh hồn bị giam cầm trong sợi dây chuyền này, đương nhiên cần suối sinh mệnh để chăm sóc linh thể, và tạo nên một cơ thể mới.”
Cố Thịnh Nhân lại kinh ngạc: “Hệ thống, không phải ma vương dựa vào việc ăn linh hồn người sống để khôi phục cơ thể sao? Sao giờ lại nho nhã như vậy?”
Hệ thống: thế giới này có rất nhiều chỗ không thích hợp, vấn đề là không thể tìm ra nguyên nhân!
Hệ thống trầm mặc như vậy, Cố Thịnh Nhân cũng hiểu: ý là hệ thống cũng không biết trả lời cô thế nào.
Nhưng dù thế nào, đối với Cố Thịnh Nhân cũng là một chuyện tốt.
Ma vương “cải tà quy chính”, khế ước cộng sinh này, tương lai cô sẽ không phải chịu nhiều phiền phức nữa!
Khi Eve tỉnh lại, cảnh tượng sáng rõ trước mắt cảm thấy hơi choáng váng.
Nàng ta chưa từng thấy một căn phòng đẹp tới như vậy, cũng chưa từng ngủ trên chiếc giường nào lớn và êm ái như vậy.
Cơn đau ở đùi nói cho nàng ta biết, đây không phải là một giấc mơ.
Vô thức nàng ta giơ tay nắm lấy dây chuyền, nhưng không ngờ nơi đó trống không.
Eve vội vàng luống cuồng, nàng ta muốn đứng dậy.
“Tiểu thư, người tỉnh rồi? Có chuyện gì có thể giúp người không?” Nghe được tiếngđộng, người hầu gái nhìn bộ dạng của Eve, vô cùng kinh hãi.
Ma vương thấy Cố Thịnh Nhân đồng ý, trong lòng rất hài lòng, hắn gọi Cố Thịnh Nhân: “Nàng lại đây.”
Cố Thịnh Nhân bước về phía trước. Cánh tay hư ảo của ma vương chạm vào trán của Cố Thịnh Nhân, trọng miệng niệm thần chú. Một làn khói đen tràn ra theo thần chú của ma vương, từ từ quấn lấy người của Cố Thịnh Nhân.
Cố Thịnh Nhân ngạc nhiên phát hiện ra sự khó chịu mình đã nghĩ không hề xuất hiện. Cô nhớ trong nội dung vở kịch khi Eve Heather và ma vương lập khế ước, vô cùng đau đớn cơ mà.
Hệ thống: “Đương nhiên cô không cảm thấy đau đớn, vì hai người vừa lập khế ước cộng sinh.”
Cố Thịnh Nhân: “Ồ, hóa ra là như vậy, đợi đã, cậu vừa nói gì cơ?”
Khế ước cộng sinh? Cố Thịnh Nhân vô cùng kinh ngạc. Khế ước cộng sinh ở thế giới này không phải là chuyện để đùa giỡn, nó đúng như tên gọi cộng sinh. Sau khi hai bên lập kế ước cộng sinh, từ nay về sau hai bên sẽ cùng một mạng, ngươi sống ta sống, ngươi chết ta chết.
Không phải ma vương đã niệm sai thần chú chứ?
Ma vương thấy hơi buồn cười vì cô gái với sắc mặt nghiêm túc đã trở nên mơ hồ đang nhìn mình.
“Tại sao?” Cố Thịnh Nhân hỏi: “Tại sao lại lập khế ước cộng sinh với ta?”
Cô không tin là ma vương có lòng tốt như vậy.
Ma vương ngước lên: “Có thể do người quá xinh đẹp ta đã yêu từ cái nhìn đầu tiền.”
Câu trả lời của Cố Thịnh Nhân cho hắn là một cái liếc mắt.
“Cầm lấy!” Một chiếc dây chuyền rơi vào ngực Cố Thịnh Nhân. Một khối trang sức hình thoi không biết làm từ chất liệu gì lấp lánh như những vì sao.
“Linh thể của ta giờ đang ký sinh trong sợi dây chuyền này, người phải giữ gìn cẩn thận.”
Không cần hắn nói Cố Thịnh Nhân sẽ giữ gìn cẩn thận, dù sao bây giờ sinh mệnh của hai người đã ràng buộc với nhau, cô phải quý trọng mạng sống nhỏ nhoi của mình, sau này còn đi tìm người mình yêu.
Một lần nữa ma vương lại phá vỡ nhận thức của Cố Thịnh Nhân.
“Tìm suối sinh mệnh?”
Ma vương thản nhiên gật đầu: “Cơ thể của ta đã bị thiêu hủy, giờ chỉ còn lại linh hồn bị giam cầm trong sợi dây chuyền này, đương nhiên cần suối sinh mệnh để chăm sóc linh thể, và tạo nên một cơ thể mới.”
Cố Thịnh Nhân lại kinh ngạc: “Hệ thống, không phải ma vương dựa vào việc ăn linh hồn người sống để khôi phục cơ thể sao? Sao giờ lại nho nhã như vậy?”
Hệ thống: thế giới này có rất nhiều chỗ không thích hợp, vấn đề là không thể tìm ra nguyên nhân!
Hệ thống trầm mặc như vậy, Cố Thịnh Nhân cũng hiểu: ý là hệ thống cũng không biết trả lời cô thế nào.
Nhưng dù thế nào, đối với Cố Thịnh Nhân cũng là một chuyện tốt.
Ma vương “cải tà quy chính”, khế ước cộng sinh này, tương lai cô sẽ không phải chịu nhiều phiền phức nữa!
Khi Eve tỉnh lại, cảnh tượng sáng rõ trước mắt cảm thấy hơi choáng váng.
Nàng ta chưa từng thấy một căn phòng đẹp tới như vậy, cũng chưa từng ngủ trên chiếc giường nào lớn và êm ái như vậy.
Cơn đau ở đùi nói cho nàng ta biết, đây không phải là một giấc mơ.
Vô thức nàng ta giơ tay nắm lấy dây chuyền, nhưng không ngờ nơi đó trống không.
Eve vội vàng luống cuồng, nàng ta muốn đứng dậy.
“Tiểu thư, người tỉnh rồi? Có chuyện gì có thể giúp người không?” Nghe được tiếngđộng, người hầu gái nhìn bộ dạng của Eve, vô cùng kinh hãi.
/205
|