Nữ Chủ Giá Lâm, Nữ Phụ Mau Lui Tán!
Chương 80 - Người Thừa Kế Công Tước Vs Nữ Phụ Phế Vật Phản Công (20)
/205
|
Lần đầu tiên Cố Thịnh Nhân nhìn thẳng vào người đàn ông này: Ta có người yêu rồi.
Ma Vương không tin, từ khi nàng mười ba tuổi, hắn vẫn luôn hầu bên cạnh nàng.
Nhưng mà giọng điệu của nàng chắc chắn như vậy, lúc nói tới người yêu kia, hình như đôi mắt còn phát sáng.
Ma Vương im lặng.
Ngay khi Cố Thịnh Nhân cho là hắn sẽ từ bỏ, đột nhiên hắn lại mở miệng: Người nàng yêu ở đâu?
Cố Thịnh Nhân ngậm miệng, nửa ngày sau cô mới lên tiếng: Ta đang tìm hắn.
Ma Vương nghĩ tới lúc trước khi mình tiến vào đại sảnh yến hội, thấy bộ dạng Cố Thịnh Nhân bên người đàn ông kia: Cho nên hôm nay nàng đã ôm ấp yêu thương với người đàn ông xa lạ, cũng vì coi người đàn ông ấy là người mà nàng yêu ư?
Cố Thịnh Nhân gật đầu.
Ma Vương gần như tức giận tới cười: Vậy mà nàng lại không biết bộ dạng người kia thế nào, lại còn chắc chắn hắn là người mà nàng yêu?
Cố Thịnh Nhân không muốn để ý tới hắn.
Chuyện này nàng không thể nói với ai được, cho dù có nói ra, cũng không ai tin được chuyện xuyên qua thời không kỳ lạ như thế.
Ma Vương không buông tha: Vậy nàng căn cứ vào gì để tìm hắn? Để ta đoán, nàng nhận sai người khác, chắc chắn không phải dung mạo. Vậy là mùi ư? Hay là trên người có ký hiệu nào? Hoặc là cảm ứng đặc biệt gì đấy?
Cố Thịnh Nhân thật sự bị hắn đoán đúng được tám chín phần.
Ngay lúc này, một cái ôm ấp mang theo hơi lạnh dán tới.
Một nụ hôn bá đạo trên môi Cố Thịnh Nhân.
Ma Vương hôn không cho nàng kháng cự: Tốt nhất là nàng nên cảm nhận nó, người mà nàng yêu, có phải là ta hay không?
Cố Thịnh Nhân dùng sức đẩy hắn ra: Đủ rồi! Ta xác định, người đó không phải ngươi.
Nói xong nàng liền rời đi không quay đầu lại.
Ma Vương? Ma Vương quay đầu, nhìn Eve với vẻ ngạc nhiên.
Eve sống ở trong phủ công tước rất tốt, trong ba năm nay cao lớn không ít, là một cô nương xinh đẹp.
Thật sự là ngài ư? Eve chạy tới: Ngài đã hồi phục rồi ư?
Ma Vương lắc đầu: Chỉ là tạm thời.
Eve nhìn hắn, nàng ta có rất nhiều lời muốn nói, nhưng không nói ra khỏi miệng được câu.
Ngươi thấy được hết rồi ư? Đột nhiên Ma Vương mở miệng.
Eve gật đầu, nàng ta nhìn thấy điện hạ đẩy hắn ra, điện hạ không nhìn thấy, lúc nàng quay người rời đi, người đàn ông này thu hồi nụ cười bỡn cợt, trên mặt hiện vẻ đau buồn.
Vậy để ý nàng giúp ta. Đột nhiên người đàn ông mở miệng nói.
Sao ạ? Eve không hiểu.
Một thời gian tới, ta sẽ ra ngoài một chuyến. Lúc ta rời đi, đừng cho người đàn ông khác tiếp cận nàng.
Eve gật đầu.
Hai ngày nay Cố Thịnh Nhân luôn thấy kỳ lạ.
Cô luôn cảm thấy bên cạnh thiếu đi gì đó, đến tận khi Joanna nói lên chuyện ngày hôm đó, cô mới biết được, là mấy ngay nay Ma Vương chưa từng xuất hiện.
Chẳng lẽ là đang giận mình? Cố Thịnh Nhân nghĩ tới cảnh tượng một lão ác ma sống những vạn năm giận cô, không nhịn được mà rùng mình.
Qua tiếp hai ngày, Cố Thịnh Nhân không nhịn được, cô quyết định đi làm lành trước.
Nhưng mà không có người đàn ông nào xuất hiện ở trong chiếc nhẫn không gian.
Cố Thịnh Nhân nhanh chóng phát hiện có gì không đúng, cô khẽ dùng tình thần lực, phát hiện không có bóng dàng của người đàn ông trong nhẫn không gian.
Người đàn ông kia, cứ lặng lẽ rời đi vậy ư?
Cố Thịnh Nhân không tin người đàn ông kia rời đi, thế nhưng qua một hai ngày, qua mười ngày, nửa tháng, cô xác định, Ma Vương đi thật rồi.
Không biết vì sao, đáng ra là Cố Thịnh Nhân nên thấy thả lỏng nhưng vẫn cảm thấy có chút uất ức: Thậm chí không thèm chào hỏi mà đã rời đi.
Ma Vương không tin, từ khi nàng mười ba tuổi, hắn vẫn luôn hầu bên cạnh nàng.
Nhưng mà giọng điệu của nàng chắc chắn như vậy, lúc nói tới người yêu kia, hình như đôi mắt còn phát sáng.
Ma Vương im lặng.
Ngay khi Cố Thịnh Nhân cho là hắn sẽ từ bỏ, đột nhiên hắn lại mở miệng: Người nàng yêu ở đâu?
Cố Thịnh Nhân ngậm miệng, nửa ngày sau cô mới lên tiếng: Ta đang tìm hắn.
Ma Vương nghĩ tới lúc trước khi mình tiến vào đại sảnh yến hội, thấy bộ dạng Cố Thịnh Nhân bên người đàn ông kia: Cho nên hôm nay nàng đã ôm ấp yêu thương với người đàn ông xa lạ, cũng vì coi người đàn ông ấy là người mà nàng yêu ư?
Cố Thịnh Nhân gật đầu.
Ma Vương gần như tức giận tới cười: Vậy mà nàng lại không biết bộ dạng người kia thế nào, lại còn chắc chắn hắn là người mà nàng yêu?
Cố Thịnh Nhân không muốn để ý tới hắn.
Chuyện này nàng không thể nói với ai được, cho dù có nói ra, cũng không ai tin được chuyện xuyên qua thời không kỳ lạ như thế.
Ma Vương không buông tha: Vậy nàng căn cứ vào gì để tìm hắn? Để ta đoán, nàng nhận sai người khác, chắc chắn không phải dung mạo. Vậy là mùi ư? Hay là trên người có ký hiệu nào? Hoặc là cảm ứng đặc biệt gì đấy?
Cố Thịnh Nhân thật sự bị hắn đoán đúng được tám chín phần.
Ngay lúc này, một cái ôm ấp mang theo hơi lạnh dán tới.
Một nụ hôn bá đạo trên môi Cố Thịnh Nhân.
Ma Vương hôn không cho nàng kháng cự: Tốt nhất là nàng nên cảm nhận nó, người mà nàng yêu, có phải là ta hay không?
Cố Thịnh Nhân dùng sức đẩy hắn ra: Đủ rồi! Ta xác định, người đó không phải ngươi.
Nói xong nàng liền rời đi không quay đầu lại.
Ma Vương? Ma Vương quay đầu, nhìn Eve với vẻ ngạc nhiên.
Eve sống ở trong phủ công tước rất tốt, trong ba năm nay cao lớn không ít, là một cô nương xinh đẹp.
Thật sự là ngài ư? Eve chạy tới: Ngài đã hồi phục rồi ư?
Ma Vương lắc đầu: Chỉ là tạm thời.
Eve nhìn hắn, nàng ta có rất nhiều lời muốn nói, nhưng không nói ra khỏi miệng được câu.
Ngươi thấy được hết rồi ư? Đột nhiên Ma Vương mở miệng.
Eve gật đầu, nàng ta nhìn thấy điện hạ đẩy hắn ra, điện hạ không nhìn thấy, lúc nàng quay người rời đi, người đàn ông này thu hồi nụ cười bỡn cợt, trên mặt hiện vẻ đau buồn.
Vậy để ý nàng giúp ta. Đột nhiên người đàn ông mở miệng nói.
Sao ạ? Eve không hiểu.
Một thời gian tới, ta sẽ ra ngoài một chuyến. Lúc ta rời đi, đừng cho người đàn ông khác tiếp cận nàng.
Eve gật đầu.
Hai ngày nay Cố Thịnh Nhân luôn thấy kỳ lạ.
Cô luôn cảm thấy bên cạnh thiếu đi gì đó, đến tận khi Joanna nói lên chuyện ngày hôm đó, cô mới biết được, là mấy ngay nay Ma Vương chưa từng xuất hiện.
Chẳng lẽ là đang giận mình? Cố Thịnh Nhân nghĩ tới cảnh tượng một lão ác ma sống những vạn năm giận cô, không nhịn được mà rùng mình.
Qua tiếp hai ngày, Cố Thịnh Nhân không nhịn được, cô quyết định đi làm lành trước.
Nhưng mà không có người đàn ông nào xuất hiện ở trong chiếc nhẫn không gian.
Cố Thịnh Nhân nhanh chóng phát hiện có gì không đúng, cô khẽ dùng tình thần lực, phát hiện không có bóng dàng của người đàn ông trong nhẫn không gian.
Người đàn ông kia, cứ lặng lẽ rời đi vậy ư?
Cố Thịnh Nhân không tin người đàn ông kia rời đi, thế nhưng qua một hai ngày, qua mười ngày, nửa tháng, cô xác định, Ma Vương đi thật rồi.
Không biết vì sao, đáng ra là Cố Thịnh Nhân nên thấy thả lỏng nhưng vẫn cảm thấy có chút uất ức: Thậm chí không thèm chào hỏi mà đã rời đi.
/205
|