Nhan Doanh quay xuống nhìn thấy Hoắc Phong đã nằm gục trên bàn. Chưa vào tiết đã ngủ, có phải hôm qua thức khuya không? Cô cũng không để tâm, tiếp tục trò chuyện, chào hỏi mọi người xung quanh.
Có người nghi ngờ thái độ của cô hôm nay khác hẳn so với hôm qua. Rồi cũng tự lí giải vì mới thay đổi môi trường học nên còn la xạ. Mọi người ở đây cũng không quá khó bắt chuyện nên Nhan Doanh nhanh chóng trở nên thân thiết với họ.
Nghỉ giữa giờ, Nhan Doanh đứng lên định đi canteen, lúc này mới chú ý đến Hoắc Phong, tập cậu ta đã viết đầy các công thức toán học. Hóa ra ngoài 2 tiết văn học buồn chán cậu ta dùng để ngủ thì cũng chăm chỉ học toán.
Nhan Doanh thấy Hoắc Phong ngước lên nhìn cô thì theo phản xạ nở nụ cười ngậm đũa. “Vừa nãi vẫn chưa cảm ơn cậu. Cậu muốn uống gì không? Mình xuống canteen mua giúp cậu nhé!”
Hoắc Phong nhìn cô “Không cần đâu”. Nói xong anh ta cũng bước ra khỏi lớp.
Nhan Doanh nhìn theo bóng dáng cao lớn, khuôn mặt có phần thư sinh của Hoắc Phong mà cười cười. Cô cũng không thích tự dán mặt nóng vào mông lạnh làm gì.
--- ------ ---
Nhan Doanh liếc nhìn nữ chính cùng 3 chị em thân thiết của cô ta. Cô đã bỏ ra 1 tuần để quan sát. Tôn Ngọc lạnh lùng, cao ngạo. Người như cô ta sẽ không dễ hòa nhập. Làm thân với Tôn Ngọc, cô ta sẽ nghĩ bạn nịnh hót, không làm thân thì sẽ không đặt bạn vào mắt. Tóm lại, con người cô ta chính là xem mình như trung tâm của vũ trụ. Chỉ có nam chính mới yêu cô ta, chị em mới xem cô ta như nữ thần.
Trương Giai là người đanh đá, thích buôn chuyện. Chuyên gia thị phi chính là từ dùng để miêu tả Trương Giai.
Trần Hàm là người đằm thắm, nhẹ nhàng. Mọi mâu thuẫn trong nhóm đều là cô ta đứng ra hòa giải.
Tôn Tư là em họ của Tôn Ngọc. Tính tình hiền lành, nhút nhát, dễ bắt nạt nhất trong 4 người. Được 3 người kia bảo vệ cẩn thận, chỉ cần biết ai bắt nạn Tôn Tư, hội chị em bạn dì sẽ không tha cho người đó.
Đây là 1 tổ hợp kì lạ, chắc chỉ có tác giả mới nghĩ ra. Ông bà ta thường nói “Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã” không giống nhau sẽ không thân thiết. Tính cách hoàn toàn trái ngược nhau mà cũng có thể làm bạn.
Theo nguyên tác, 4 người này quen biết từ hồi mẫu giáo, hiểu nhau thân thuộc như người 1 nhà. Nhưng cô tin thế giới của phụ nữ, phức tạp hơn đàn ông. Giữa đàn ông với đàn ông, có chuyện gì bất mãn sẽ nói, nhưng phụ nữ sẽ để trong lòng. Giữa 4 người có lẽ đều giống nhau ở điểm, họ luyến tiếc tình bạn 10 năm này.
Nhan Doanh từng trãi qua 1 thời thanh xuân cũng từng trãi qua chuyện này, cô hiểu chứ. Thời gian không phải là thước đo của tình bạn, thay vì nói chúng ta quen nhau bao lâu, hãy nói chúng ta đã hiểu nhau thế nào. Vào thời điểm cô ngây thơ, trong sáng nhất, thanh xuân đã nói với cô rằng, những người mày quen biết bao năm, mày luôn xem là bạn thân chí cốt, mày không hiểu họ.
Có người nghi ngờ thái độ của cô hôm nay khác hẳn so với hôm qua. Rồi cũng tự lí giải vì mới thay đổi môi trường học nên còn la xạ. Mọi người ở đây cũng không quá khó bắt chuyện nên Nhan Doanh nhanh chóng trở nên thân thiết với họ.
Nghỉ giữa giờ, Nhan Doanh đứng lên định đi canteen, lúc này mới chú ý đến Hoắc Phong, tập cậu ta đã viết đầy các công thức toán học. Hóa ra ngoài 2 tiết văn học buồn chán cậu ta dùng để ngủ thì cũng chăm chỉ học toán.
Nhan Doanh thấy Hoắc Phong ngước lên nhìn cô thì theo phản xạ nở nụ cười ngậm đũa. “Vừa nãi vẫn chưa cảm ơn cậu. Cậu muốn uống gì không? Mình xuống canteen mua giúp cậu nhé!”
Hoắc Phong nhìn cô “Không cần đâu”. Nói xong anh ta cũng bước ra khỏi lớp.
Nhan Doanh nhìn theo bóng dáng cao lớn, khuôn mặt có phần thư sinh của Hoắc Phong mà cười cười. Cô cũng không thích tự dán mặt nóng vào mông lạnh làm gì.
--- ------ ---
Nhan Doanh liếc nhìn nữ chính cùng 3 chị em thân thiết của cô ta. Cô đã bỏ ra 1 tuần để quan sát. Tôn Ngọc lạnh lùng, cao ngạo. Người như cô ta sẽ không dễ hòa nhập. Làm thân với Tôn Ngọc, cô ta sẽ nghĩ bạn nịnh hót, không làm thân thì sẽ không đặt bạn vào mắt. Tóm lại, con người cô ta chính là xem mình như trung tâm của vũ trụ. Chỉ có nam chính mới yêu cô ta, chị em mới xem cô ta như nữ thần.
Trương Giai là người đanh đá, thích buôn chuyện. Chuyên gia thị phi chính là từ dùng để miêu tả Trương Giai.
Trần Hàm là người đằm thắm, nhẹ nhàng. Mọi mâu thuẫn trong nhóm đều là cô ta đứng ra hòa giải.
Tôn Tư là em họ của Tôn Ngọc. Tính tình hiền lành, nhút nhát, dễ bắt nạt nhất trong 4 người. Được 3 người kia bảo vệ cẩn thận, chỉ cần biết ai bắt nạn Tôn Tư, hội chị em bạn dì sẽ không tha cho người đó.
Đây là 1 tổ hợp kì lạ, chắc chỉ có tác giả mới nghĩ ra. Ông bà ta thường nói “Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã” không giống nhau sẽ không thân thiết. Tính cách hoàn toàn trái ngược nhau mà cũng có thể làm bạn.
Theo nguyên tác, 4 người này quen biết từ hồi mẫu giáo, hiểu nhau thân thuộc như người 1 nhà. Nhưng cô tin thế giới của phụ nữ, phức tạp hơn đàn ông. Giữa đàn ông với đàn ông, có chuyện gì bất mãn sẽ nói, nhưng phụ nữ sẽ để trong lòng. Giữa 4 người có lẽ đều giống nhau ở điểm, họ luyến tiếc tình bạn 10 năm này.
Nhan Doanh từng trãi qua 1 thời thanh xuân cũng từng trãi qua chuyện này, cô hiểu chứ. Thời gian không phải là thước đo của tình bạn, thay vì nói chúng ta quen nhau bao lâu, hãy nói chúng ta đã hiểu nhau thế nào. Vào thời điểm cô ngây thơ, trong sáng nhất, thanh xuân đã nói với cô rằng, những người mày quen biết bao năm, mày luôn xem là bạn thân chí cốt, mày không hiểu họ.
/15
|