Long Thiên Mị một lời vừa nói ra Phan Diệp có chút chột dạ lét lút nhìn Dạ Tuyết, phát hiện nàng cũng không nghe được những lời của Long Thiên Mị nói xong mới nhẹ nhõm thở phào một hơi. Phù..nguy hiểm quá. Mặc dù những tin tức kia là chính hắn cùng Phan gia phao ra ngoài mục đích tung hỏa mù hồ lộng hoàng đế, bất quá người khác cũng không biết hắn Phan thiếu đường đường hoa hoa công tử lại là một kẻ mảnh tình chưa vắt vai độc thân cẩu nha. Nghe Long Thiên Mị một phen nói, Phan Diệp trong lòng nhịn không được run nhẹ. Lỡ Tuyết nhi hiểu lầm thì sao? lúc đó hắn biết tìm ai khóc nha. Nghĩ mà sợ, Phan Diệp hung hăng trừng mắt về phía Long Thiên Mị: "Thối hồ ly, đừng mơ tưởng dùng kế ly gián ta và Tuyết nhi." Long Thiên Mị híp mắt, nhướng nhướng mày cười cười nhìn Phan Diệp, trong lòng có chút cảm thán, xem ra còn không đến nỗi ngốc. Lại tiếc nuối nhìn về phía Dạ Tuyết, nàng hẳn là không có nghe được đi.. Phan Diệp ở xác định Dạ Tuyết đang chú tâm cùng Khung Duệ thảo luận bên kia tạm thời không chú ý bên này sau mới phóng tâm mắt to trừng mắt nhỏ cùng "tình địch" minh công ám kích. Hắn nhẹ nhàng phẩy chiếc phiến trong tay, một bộ công tử ôn nhuận như ngọc ưu du ưu tai bắt đầu mở miệng. -"Long công tử quá lời, ta như thế nào có thể so được với kim bài Vạn Xuân Lâu- Long công tử vạn người mê đây? tiểu sinh nhưng là một bách tính lương thiện, nào có thể múa rìu qua mắt thợ được ngài đây đại danh đỉnh đỉnh? Long công tử, ngài nói phải không là?" Dứt lời, Phan Diệp "cạch" một tiếng khép lại chiếc phiến, khoé môi tà tà một nụ cười mười phần khiêu khích nhìn về Long Thiên Mị. Long Thiên Mị ánh mắt trở nên sâu thẳm, đồng dạng mỉm cười nhìn đối diện Phan Diệp, kia nụ cười tuyệt mĩ nhượng nhân kinh diễm, chính là đồng tử lại một mảnh hắc như mực, rõ ràng nụ cười của hắn cũng không đạt đến đáy mắt. Phan Diệp tất nhiên đối với nụ cười của Long Thiên Mị không cảm mạo. Lại nói hắn cũng không sợ Long Thiên Mị, hoảng cái gì nha? Trừng mắt tưởng hù ai đâu? Phan Diệp nghĩ nghĩ, cảm thấy bản thân không thể tỏ ra yếu thế liền hung hăng trừng lại Long Thiên Mị. Lại nhìn thì lão tử cùng Tuyết nhi vẫn so với ngươi thục. Phan Diệp đắc ý nghĩ. Ngay lúc khói lửa ngập trời, một giọng nữ trong veo vang lên thần kỳ xoá tan quỷ dị không khí. -"Cũng đã muộn, các huynh hồi gia đi thôi. Ngày mai xuất phát." Dạ Tuyết không chút nào nhận ra nơi này vừa xảy ra một hồi tranh chấp trong yên lặng, vui vẻ mở miệng "đuổi người", sau đó vô tâm vô phế xoay người đi vào phòng mình. Đêm nay nàng ở lại trụ sở Thí Thiên, dù sao Trúc Viên nhưng là nơi "thanh tịnh" nhất Dạ trạch, ngoại trừ lần trước nữ chủ bị động kinh tìm đến, lại bởi vì Nam Cung Hàn xám xịt rời đi cũng lại chẳng có ma nào mò tới, bởi vì toàn Dạ gia cao thấp đều biết Trúc Viên "chướng khí mù mịt". Cái này nàng cũng có nghe phong phanh, nghe nói nửa đêm thường nghe tiếng khóc nỉ non.. hoặc là thỉnh thoảng hạ nhân lại thấy được có bóng trắng lượn lờ tại Trúc Viên.. Dạ tuyết lúc vừa xuyên qua cũng có chút tò mò chuyện này, sau mới biết được thÌ ra là những tin đồn này chính là Lý má má tạo ra nhằm che chở cho nguyên chủ lúc đó đã được hai tuổi tránh đi độc thủ của Vân thị, cho nên nguyên chủ mới có thể an toàn sống tới năm chín tuổi để nàng xuyên qua đây. Bất quá vừa vặn cho nàng tiện bề làm việc không phải sao? Dạ tuyết đi được tiêu sái, để lại bên ngoài ba nam nhân nhìn nhau. Khung Duệ ngược lại thu hồi tầm mắt dõi theo Dạ Tuyết trước, chắp hai tay hơi cúi đầu với hai người còn lại, sau đó xoay người tự cố trở lại phòng mình, hắn còn vài thứ cần sắp xếp cho chuyến đi ngày mai. Long Thiên Mị cùng Phan Diệp lúc này mới giật mình nhìn nhau sau đó đồng thời xoay người phòng ai nấy đi. Cả ba nam nhân không ai biết được, thật ra tình địch lớn nhất của bọn họ lại đang âm thầm ẩn nấp quan sát họ gần đó. Hiên Viên Triệt lười biếng ngẩng tiểu đầu nhìn về phía bên ngoài phòng Dạ Tuyết, trong lòng phiên cái xem thường, đồng thời cách nhìn nhận đối với hai người Long Thiên Mị cùng Phan Diệp cũng biến đổi. Tuyết nhi không biết, nhưng hắn là nhất thanh nhị sở vừa mới tranh phong giữa hai người kia. Xem ra lại nhiều thêm hai kẻ mơ ước lão bà của hắn, này nhưng làm long tâm nóng nảy nha. Tiểu Tuyết chỉ là của ta. Hừ lạnh trong lòng, Hiên Viên Triệt nhẹ dùng đầu cọ cọ cổ tay Dạ Tuyết, nhận được một ngón tay non mềm trắng nõn xoa đầu khi trong lòng nhịn không được ám thích. Nhìn đi, đây là ta lão bà, môi cá nhám nhân loại các người đứng một bên thèm thuồng đi thôi. ___________________________________________________________ Hoàng cung. -"Bên kia có động tĩnh gì không?" một âm thanh lạnh lẽo nhượng người run sợ vang lên trong phòng kín, ánh nến màu vàng lập lòe như sắp diệt khiến căn phòng theo đó cũng ám trầm. -"Điện hạ, phát hiện Nhã quý phi cùng một danh hắc bào nhân gặp mặt, Ám thất bám theo nhưng bị cắt đuôi nửa đường, hơn nữa.." trong bóng tối, một giọng nam khác rành mạch, mang theo một tia cung kính báo cáo. -"Hơn nữa khi Ám thất quay trở lại giữa đường bị nhân chặn lại, trọng thương." giọng nam đến đây đã mang theo một tia phẫn hận. -"ân?" Nam Cung Hàn híp mắt nhìn về phía Ám bát, nếu chỉ là một vết thương bình thường, Ám bát sẽ không báo cáo. -"Ám lục tra ra, vết thương vô cùng nghiêm trọng, là do ma khí ăn mòn" quả nhiên Ám bát giọng mang theo một tia ngưng trọng lên tiếng khẳng định suy đoán của Nam Cung Hàn. Ma khí... Nam Cung Hàn ánh mắt phiếm băng sương. -"Lui ra đi, chú ý nhất cử nhất động Nhã quý phi." Nam Cung Hàn không cảm xúc phân phó, đáy mắt lại một mảnh gió lốc cuồng bạo. Năm đó mẫu thân mất, ngự y nói nàng là quá độ suy yếu cùng tâm bệnh dẫn đến sinh mệnh cạn kiệt, nhưng hắn là biết rõ, mẫu thân là bị ma khí hủ thực nội tạng dần dần, đau đớn tử vong. Chính là đáng hận thay, phụ hoàng của hắn lại chính là kẻ ngầm đồng ý cho ả tiện nhân Nhã quý phi kia xuống tay độc ác. Không biết vị phụ hoàng đáng kính của hắn có biết Nhã phi thiện lương của mình có liên hệ đến ma tộc hay không. Nam Cung Hàn trào phúng nghĩ.
/148
|