Nguyệt hắc phong cao, thích hợp cho tội ác vươn móng vuốt bẩn thỉu hoành hành, đồng thời cũng là người bảo vệ nghĩa hiệp cho những ai đang muốn lẩn trốn khỏi tầm mắt của kẻ thù. Trong rừng sâu, một chiếc xe ngựa được kéo bởi bốn con La Hãn Mã không ngừng bôn chạy băng băng trong đêm bỏ lại sau lưng toà thành rộng lớn, đông đúc nhân loại. Xe chạy suốt đêm không ngừng nghỉ đến tận hừng đông, mới dần dần thả chậm cước bộ, dừng lại ven bờ một con suối nhỏ. Từ trên xe bước xuống bốn người, tam nam nhất nữ. Phỏng chừng bị bó buộc trong không gian xe ngựa chật hẹp lâu lắm nên cả bốn người vừa bước xuống xe đều chậm rãi hoạt động một chút tay chân sau đó di chuyển đến dòng suối nhỏ. Lúc này nữ nhân duy nhất trong bốn người mở miệng, giọng nói của nàng so với dòng suối kia càng mát rượi, trượt vào lòng người. -"Khung Duệ, có con suối, hẳn là có cá, chúng ta bắt vài con tạm thời lót dạ một chút." Chạy không ngừng nghỉ một ngày một đêm, chỉ có thể cắn lương khô trên xe ngựa khiến Dạ Tuyết vừa nhìn thấy suối ánh mắt liền sáng rực. Có đồ tốt nha!! -"Được, ta đi bắt cá." Một trong ba nam nhân ôn hoà gật đầu, xoay người đi đến bờ suối. Hẳn hắn chính là Khung Duệ như lời nữ nhân vừa gọi. -"Nơi này địa thế trống trải, hẳn là không có nhiều nguy hiểm, có thể dừng chân. Ta đi kiếm củi đốt." Một người khác nhìn địa thế xung quanh một chút cũng lên tiếng, sau đó xoay người rời đi. -"Ta đi trích quả dại. Tuyết nhi, nàng nghỉ ngơi một chút đi." Người còn lại cũng lên tiếng, hướng về một phương hướng cất bước. Đoàn người này đúng là hai ngày một đêm không ngừng nghỉ rời đi Dạ gia Dạ Tuyết, Hiên Viên Triệt, Long Thiên Mị, Phan Diệp. Dạ Tuyết cũng không lại nhiều lời, nàng gật gật đầu lên tiếng "cẩn thận chút nha", sau đó đi đến tảng đá dưới tàng cây ngồi xuống. Một phen quan sát hoàn cảnh xung quanh, rất yên tĩnh, cây xanh lá rì rào, ánh dương ngày mới hãy còn e ấp dưới tầng mây chưa hé lộ, là một nơi khó được thanh bình tĩnh lặng. Nhưng là trong lòng Dạ Tuyết cứ có cảm giác ẩn ẩn bất an, cẩn thận tìm tòi lại không phát hiện điều gì nguy ngại, hết cách nàng đành tạm thời để qua một bên, bất quá nàng cũng không quên nâng cao cảnh giác. Chừng một chung trà sau (*), bụi cây không xa thoáng động, từ bên trong bước ra một nam nhân thân hình tuấn tú, văn nhã như ngọc. Hắn trên tay ôm một bó cành khô chậm rãi cất bước đến gần vị trí Dạ Tuyết đang ngồi, đường nét ngũ quan trên mặt ở nhìn đến người con gái ngồi cách đó không xa thoáng mềm nhẹ xuống, lộ ra một tia ôn nhu. Hắn đặt bó củi xuống đất, từ trong tay áo rút ra hai viên đá lấy lửa, bắt đầu nhóm lửa. Cành khô nhanh chóng bắt lửa phập phồng hoả diễm, tản ra hơi ấm. Đặt đủ cành khô vào đống lửa, đảm bảo đủ cho nó duy trì đốt cháy, lúc bấy giờ nam nhân mới ngẩng đầu nhìn Dạ Tuyết cười cười. -"Tiểu Tuyết, nàng mau đến nơi này toạ hạ (ngồi xuống) một lát cho ấm áp." -"Thiên Mị đại ca, những người còn lại vẫn chưa trở lại sao?" Dạ Tuyết đứng lên, đi đến bên cạnh Long Thiên Mị ngồi xuống, đưa hai tay lại gần ngọn lửa đón chút ấm áp. Trên xe ngựa bọn họ đã bàn bạc kỹ càng thống nhất, Long Thiên Mị lớn tuổi nhất nên tạm giữ chức vị đại ca, nhị ca Phan Diệp hoà tam ca Khung Duệ, nhỏ tuổi nhất Dạ Tuyết đương nhiên là tiểu muội muội của cả nhóm. Mọi người cũng thống nhất quyết định đưa Hiên Viên Triệt làm lá bài tẩy phòng ngừa vạn nhất, nếu không có sự, Hiên Viên Triệt sẽ ở dưới lốt kim sắc thủ trạc an vị trên tay Dạ Tuyết. Đối với chuyện này, mặc dù ngã không ít vại dấm chua mọi người cuối cùng còn là thoả hiệp, an toàn Dạ Tuyết là trên hết. Còn tiểu bạch hổ trong không gian hiện tại vẫn còn chưa tỉnh lại, phỏng chừng tình trạng này còn rất lâu nên mọi người nhất trí bỏ qua nó. Chỉ có Hiên Viên Triệt kim đồng ánh mắt hơi nheo lại suy nghĩ sâu xa. Một lát sau, bụi cỏ trước mặt lần nữa lay động, hai người từ bên trong bước ra, một trong hai nắm một vòng dây, bên trên treo năm, sáu con cá, mỗi con to chừng nửa cân (8 lạng)*, người còn lại ôm lấy một túi vải, thoạt nhìn có vẻ giống áo ngoài được cởi ra để chứa đựng đồ vật, trên tay hắn còn có một chỉ kê (gà) rừng đang không ngừng giãy giụa lại chung quy không thoát khỏi ma trảo của nam nhân. -"Chúng ta đã trở lại" hai người đồng thời lên tiếng, có thể thấy được cước bộ cả hai thoáng nhanh hơn một chút. _______________ Tiếng lửa tí tách, mùi cá nướng thơm lừng xen lẫn vị đạo thịt nướng, khiến nhân vị giác không tự chủ tiết ra nước bọt. Bởi vì theo chủ nghĩa hưởng thụ, lần đi này Dạ Tuyết mang theo không ít gia vị, vì thế hiện tại năm người cùng nhau hưởng thụ khó được an nhàn hoà mỹ vị. Hiên Viên Triệt cũng biến thành nhân loại hình dạng ngồi bên cạnh Dạ Tuyết cho nàng bóc xương cá. Đột nhiên Hiên Viên Triệt thần sắc biến đổi, hắn gằn giọng "có nguy hiểm", sau đó hoá thành một con kim long to lớn bao bọc lấy đoàn người, vừa mới hắn cảm nhận được nguy hiểm tột cùng đang đến dần. Bốn người còn lại cũng nhanh chóng đứng lên tuỳ thời cảnh giác. Dạ Tuyết thu hết đồ đạc vào không gian sau đó cẩn thận nhìn tiền phương. Cây cối phát ra tiếng "crack, crack" bị vật nặng nghiền áp, trên mặt đất vang lên từng tiếng "sa, sa", "ca sát" nhượng người da đầu run lên. Năm người nhìn nhau, đều thấy vẻ nghiêm nghị trong mắt đối phương. Mà lúc này, Dạ Tuyết rốt cuộc biết được cảm giác lúc trước khi đặt chân ở nơi này là gì. Rõ ràng là họ đã đi vào sâu bên trong Lâm Sâm rừng rậm thế nhưng nơi này lại vô cùng yên tĩnh, thanh bình, hoa thơm cỏ lạ, Dạ Tuyết vẫn thấy nghi hoặc trong lòng giờ đa được hoá giải. Nơi này gần một con suối, rậm rạp táng cây, đất mùn ẩm ướt, là nơi sinh sống yêu thích của các loại xà. Mà lúc nãy Phan Diệp đi trích quả dại có thăm dò một lượt tình huống xung quanh, trong vòng mười dặm nơi này, không thấy bóng dáng bất kỳ ma thú nào chứng tỏ cấp bậc của "vị bá chủ" nơi này rất khó "chơi". Nghĩ đến đây, Dạ Tuyết tâm thoáng trầm xuống. Không để năm người đợi lâu, một tiếng "ca sát" vang lên, một thân cây cao to đổ rạp xuống mặt đất, lộ diện ra "nhân vật" đang đứng đằng sau nó. Năm người vừa nhìn "kẻ đến" không khỏi đảo hút một ngụm lãnh khí. Một con Thánh Thú Thôn Thiên Mãng to chừng năm sáu thước đang "nhìn chằm chằm" bọn họ, xà tín không ngừng vươn ra thụt vào khiến người thần kinh run lên, hắc vảy tản ra ánh sáng lạnh lẽo. "Nó" dường như một chút cũng không vội chậm chạp đánh giá bốn con mồi hoà một con kim long. Kim long?! Hắc Mãng thú đồng lướt qua một tia nhân tính mừng rỡ. Kim long, Long tộc, nếu có thể cắn nuốt huyết mạch của nó, nó (Hắc Mãng) có thể trực tiếp hoá thành Long. Bất quá không vội, thưởng thức sự sợ hãi của bọn chúng đủ rồi nếm cũng không muộn. Hắc Mãng là một con mãng xà đã bước vào hàng Thánh thú, linh trí đã mở, truyền thừa cho nó biết một khi thành Thần Thú, nó có thể chiết xuất huyết mạch hoá giao, mà nó cũng hướng về mục đích như thế đi đến, thế nhưng hôm nay thiên hạ hãm bính (bánh ngọt từ trên trời rơi xuống). Nó gặp được hậu duệ có huyết mạch gần nhất với Thượng Cổ Thần Thú-kim long, chỉ cần cắn nuốt nó... ______________________ Lời tác giả : Để né thể loại "readers" như bạn có nick wattpad TieuChaoCai, ta quyết định, sắp tới tất cả các truyện sẽ để chế độ riêng tư. Ai follow xem như gia nhập "thành viên gia đình" của chúng ta, truyện chỉ chia sẻ cho người "trong nhà", miễn cho vài vị "ta là readers ta có quyền" vào "GHÉ MẮT NGỌC" rồi lại "CÓ TẬT Ở TAY" phun "dung" vào, bẩn mắt lại phiền toái. Dĩ vãng có ng nói làm như vậy sẽ có người nói ta hám fans, ta mới không làm, nhưng giờ thì không quan tâm nữa. Ai follow thì đọc như cũ, không thì khỏi, vậy cho nước nó trong.Cảm ơn các bạn đã hiểu cho tôi vụ "bỗng dưng nổi tiếng lần trước", chân thành nhắc lại, ở đây không chào đón thể loại "Ta là readers ta có quyền", thỉnh đi đường vòng cho đẹp lòng nhau.
/148
|