-"Đại ca, sao huynh lại ở nơi này?" Sau một phen phát tiết nỗi lòng, vơi đi chấp niệm, cũng buông ra Dạ Thần, Dạ Tuyết thoáng có chút xấu hổ. Đường đường gia chủ đương nhiệm Dạ gia, đồng thời là chỉ huy tối cao của Dark lại đỏ mắt cay mũi ôm đại ca của mình không nỡ rời, kia hình ảnh không khỏi rất tổn hại mặt mũi lãnh đạo của nàng? Sờ sờ mũi, Dạ Tuyết nhịn không được nhẹ giọng cười. Gia gia và anh hai là tử huyệt của nàng, đồng dạng nàng là kim ngân châu báu là nghịch lân của hai người họ. Nhắm mắt mở mắt nàng cùng họ đã ở khác biệt thời không, nàng lo sợ không yên, gia gia biết nàng mất tích có thể nào bị shock mà ngã xuống? Anh hai có khi nào bị kẻ thù lợi dụng chuyện này ám hại? Dark mất đi nàng tọa trấn, có khi nào xảy ra nội loạn thế lực bị chia cắt? Mong nhớ ngày đêm lại vô kế khả thi giải quyết khiến tâm tình nàng trở nên nặng nề. Hiện tại thì tốt, anh hai thế nhưng như kỳ tích bình an xuất hiện trước mặt nàng, bình ổn tâm tình, suy nghĩ bắt đầu quay trở lại. Lúc bấy giờ nàng mới giật mình, theo lý mà nói hai người nên là người của hai thế giới mới đúng, khoan đã.. anh hai ở nơi này, vậy.. -"Anh, anh ở nơi này, còn.. còn gia gia?..gia gia ở nơi nào?" Dạ Tuyết gấp gáp hỏi. Dạ Thần sắc mặt không dễ nhận ra hơi đổi, nhẹ mím môi, liếc mắt một cái về phía Khung Duệ đang sung làm bối cảnh từ nãy đến giờ bên kia. Dạ Tuyết nhìn theo tia nhìn của Dạ Thần, kinh ngạc một chút sau đó chợt hiểu ra, liền cười cười, nhẹ giọng. -"Đại ca, nơi này không có người ngoài." Một câu này khiến hai nam nhân cùng đặt ánh mắt lên người nàng. Khung Duệ ánh mắt nóng bỏng, sôi trào thứ tình cảm không tên, còn Dạ Thần lại thoáng kinh ngạc. Dạ Tuyết nhìn ra nghi hoặc trong mắt Dạ Thần cũng không nhiều lời thêm, chỉ mỉm cười gật đầu. Nàng biết đại ca nghĩ gì, nhưng mà, "dùng người thì tín nhiệm người, nghi người thì đừng dùng người." Dạ Tuyết tin tưởng một nhà ba người Khung gia tuyệt đối không phản bội nàng. Dạ Thần cũng nhận ra muội muội mình là nghiêm túc, hơi híp mắt quay sang đánh giá Khung Duệ, người sau không tự giác thẳng lưng ưỡn ngực mặc cho đối phương quan sát mình. Sau một phen dò xét, Dạ Thần thu hồi tầm mắt, bàn tay nhẹ đưa lên không trung, họa xuất một đường kỳ quái đồ án, Khung Duệ không biết nhưng Dạ Tuyết lại tinh tường đây là gia huy của Dạ gia ở hiện đại. Sau khi đồ án kia biến mất, trong không trung hiện lên một đạo bạch quang, đồng thời một thanh cổ kiếm xuất hiện, lơ lửng giữa không trung. Sau đó.. sẽ không có sau đó, vì Dạ Thần không hề có động tác nào khác chỉ lẳng lặng nhìn nàng. Đang đầy cõi lòng mong chờ gặp mặt gia gia, nhìn một màn này, sắc mặt Dạ Tuyết đột nhiên tối đi, nàng có chút run giọng không xác định hỏi. -"Đại ca? Đây..?" Sẽ không phải là nàng suy nghĩ đi? -"Đúng vậy, đây chính là gia gia, hoặc là nói, linh hồn gia gia ở trong này." Dạ Thần ánh mắt rũ xuống, mở miệng. -"Tại ..sao?" Cố ép bản thân bình tĩnh, Dạ Tuyết hai tay nắm chặt vào nhau, khàn khàn lên tiếng. -"..." Dạ Thần nhìn nàng, nâng lên tách trà nhưng không uống mà nắm giữ nó trong tay như một vật có thể giúp bản thân lãnh tĩnh, chậm rãi kể. -"Chuyện này nói ra thì dài dòng, bắt đầu kể chắc là cách đây năm năm, vào cái ngày mà em.. muội đột nhiên.. qua đời." Dạ Thần âm thanh hơi trầm, có chút nghẹn ngào khi nhớ lại khoản thời gian đó. Hắn không thể nào quên được cảm giác khi hắn từ nước ngoài trở lại tìm đến muội muội lại tìm thấy.. thân thể lạnh như băng Dạ Tuyết. Ngay lúc hắn gần như sắp lâm vào điên cuồng thì giữa căn phòng đột nhiên hiện lên một thân ảnh. Nếu không phải nhận ra bước sóng của người đến là ai, rất có thể Dạ Thần đã xông lên xé xác hắn. Dark phát minh ra một vi mạch nhỏ chưa đến một milimet cài vào đại não của tất cả các thành viên Dark, vi mạch này căn cứ vào tín hiệu truyền thông tin của nơ-ron thần kinh đối tượng mà phản xạ ra bước sóng riêng biệt của từng người, một khi phát hiện bước sóng không đúng hoặc là không có bước sóng nhân, có thể trước bắt giữ, sau thẩm vấn, nếu đối phương không hợp tác, khả tại chỗ xử lý. Đây cũng là lý do vì sao vô số người vô số tổ chức muốn xếp "chuột nhắt" (mật thám, gián điệp)(*) vào Dark lại giỏ trúc múc nước, vô công mà phản. Hai mắt hắn giăng đầy tơ máu nhìn đến thân ảnh Dạ lão gia tử mới dần chuyển sang đỏ ửng xen lẫn một tia hận ý cùng sợ hãi. -"Gia gia.. tiểu Tuyết..." Dạ Thần gần như tắc tiếng, khó nhọc phun ra vài chữ. -"Ta đã biết, vẫn là.. không thoát được sao?" Dạ lão gia tử sắc mặt nhìn không rõ hỉ bi, nỉ non. -"Gia gia? Rốt cuộc là có chuyện gì?" Dạ Thần cơ hồ gầm lên. Tại sao lại như vậy? Mới vừa nãy, hắn còn cùng nàng thông qua vệ tinh video trò chuyện, hắn còn hứa sẽ mang về cho nàng loại vũ khí N quốc vừa phát minh, mà hiện tại... Dạ lão gia tử trầm mặc, một lát sau, hắn mới quay đầu nhìn về phía Dạ Thần, ánh mắt sắc bén chứa hàn quang như một thanh kiếm bén nhọn lạnh lùng, sau đó, dưới đôi mắt mở to vì kinh ngạc của Dạ Thần, Dạ lão gia tử từ từ bay lên không trung, hóa thành một thanh cổ kiếm. Chuôi kiếm tràn ngập đồ án cổ xưa lại thần bí đẹp đẽ, tản ra bàng bạc ánh sáng lạnh lẽo. Dạ Thần nhìn thanh cổ kiếm, bản thân không hiểu nảy lên một tia cảm giác không rõ quen thuộc cảm, tựa như.. hắn và thanh cổ kiếm chi gian có một sợi dây vô hình liên hệ. Đột nhiên trên thân cổ kiếm quang mang đại thịnh, một tia sáng không báo trước mạnh mẽ xông về phía mi tâm Dạ Thần không chút phòng bị, khiến Dạ Thần trở tay không kịp. Đợi ánh sáng tản đi, Dạ Thần ôm đầu thống khổ quỳ rạp trên mặt đất biểu tình đau đớn dữ tợn. Trong đầu hắn ngạnh sinh sinh bị nhét vào vô số thứ khiến hắn đau đớn gần như hôn mê, lại cắn răng ẩn nhẫn chịu đựng. Có một âm thanh nói cho hắn biết không cần chống cự, nhất định hấp thu tất cả, nếu không sẽ hỏng việc lớn, cho nên hắn liều mạng chống chọi cơn đau xé gan xé thịt. Đến khi không thể chịu nổi nữa, Dạ Thần hai mắt lâm vào hắc ám, cho nên hắn cũng không biết bản thân linh hồn bị cổ kiếm bóc ra khỏi thân thể mình, bị hấp thu vào thanh kiếm nọ, sau đó quang mang bị cổ kiếm thu hồi. Cổ kiếm hướng về phía không trung cắt ngang, vạch ra một khe hở không gian, sau đó tiến vào. Trong phòng chỉ còn lại tài liệu vương vãi, hai thân thể lạnh băng không có linh hồn cùng một âm thanh lạnh như băng, không chút tình cảm phiêu đãng thật lâu trong không gian.. -"Dạ Thần, chủ nhân của ta, bề tôi trung thành của Thiên Nữ, ngươi cũng nên thức tỉnh đi thôi."
/148
|